「Kuro X Kira」| • Vảy Ngược •
Chap 1 - Tò Mò.
Someone
mày chẳng có ích gì trong cái nhà này cả, Kira!
Someone
trông mày tội nghiệp thật đấy, Kira à~
Someone
phải đó, đúng là rác thải của xã hội mà. Ahaha~
Someone
coi kìa, mày nặng lời làm nó buồn rồi kìa. Đáng thương quá đi mất, haha~
Someone
cậu có thực sự là hội trưởng hội học sinh không vậy? Giải quyết vấn đề còn không làm được thì hội trưởng cái nổi gì?
Hằng ngày em đều phải đối mặt với những áp lực, định kiến của xã hội thối rửa.
Dần dần thì nổi đau chồng chất hết cả lên, vết thương cũ chồng lên vết thương mới, cứ thế luân phiên nhau làm em đau khổ tột cùng.
Cứ phải sống ngày qua ngày trong nổi áp lực lớn đó, em khao khát được chết - một cái chết thanh thản, chẳng oán phiền đến ai cả.
Kira biết, thế gian đang muốn chống đối em. Tự hỏi rằng, tại sao lại không cho em chết? Em buộc phải sống!
Đó là một lời thề... tồn tại vĩnh hằng.
Sống lên nhờ sự áp lực và bạo lực từ bố không khỏi khiến Kira luôn dè chừng và sợ hãi.
Tuy thế, em luôn có thành tích cao trong học tập.
Em thích học, vì khi học sẽ quên đi tất cả những gì em đang phải đối mặt và chịu đựng. Những kiến thức đó sẽ an ủi em.
Someone
nếu mày không chịu dậy, tao sẽ đập nát cánh cửa này.
Em chợt bừng tỉnh mà hốt hoảng, giọng nói run rẩy vang lên.
Lại là một buổi sáng mà em không muốn đối mặt. Cái lạnh của thời tiết khiến em hắt xì không ngừng, có lẽ là bị cảm rồi...
Em vệ sinh cá nhân xong thì xuống dưới nhà, lặng lẽ đi tới trường thầm lặng.
Kira
thôi thì nhịn luôn bữa nay vậy, mình chẳng có tâm trạng tí nào cả.
Em nhanh chóng tới lớp, vừa mở cửa bước vào thì cả đám học sinh tụ tập lại để nói móc em.
Someone
coi kìa, coi ai tới kìa.
Someone
hội trưởng hội học sinh bị gắn mác ‘vô dụng’ đấy, haha-
Someone
gì cơ, thật à- haha!
Em mặc kệ những lời thị phi đó, dù gì thì chết không được, sống cũng không xong mà.
Someone
à mà nè, tao nghe nói trường mình có chuyện tâm linh đó.
Someone
mày biết chỗ thư viện tầng hai trường mình không? Nghe đồn vào đúng 12 giờ đêm, khi mình thực hiện đầy đủ các bước triệu hồi, sẽ có một con quỷ đội lớp người theo mình để làm theo thỉnh cầu của mình đề ra, hình như phải trả giá bằng cách đồng ý khế ước của quỷ đấy.
Someone
nghe kinh vậy, nhưng có thật không hả nhỏ kia.
Someone
thật, tao nghe nói nhiều đứa từng thực hiện nghi thức đó rồi mà.
Kira
hửm... được vậy thì tốt. Mình muốn gặp con quỷ đó.. // nói thầm //
Kira
lúc đấy, mình chắc chắn sẽ mong muốn bản thân được chết đi..
Kira
mình sẽ thực hiện thử xem sao, mà triệu hồi sao nhỉ..?
Mải mê suy tư tìm lời giải mà em không biết phía sau lưng mình là Ozin.
Ozin
này, anh đang nghĩ gì thế? // vỗ lưng //
Kira
à.. tí anh nói chuyện sau nhé.
Ozin là đàn em khoá dưới của Kira, em vô tình quen biết được Ozin là khi mà em bị bắt nạt, cậu là người đứng ra để bảo vệ em, cậu thật kiên cường và mạnh mẽ.
Sau khi học xong, em hẹn Ozin ra chỗ khuất của ngôi trường để nói chuyện.
Kira
anh nghe nói trường mình có lời đồn về phòng thư viện tầng hai ấy.. // e thẹn //
Ozin
à, hình như là khế ước của quỷ gì đó nhỉ.
Kira
phải, đúng rồi. Nhưng em có biết nghi thức triệu hồi không?
Ozin
em biết chứ, mấy cái này em rành lắm. Mà anh biết để làm gì hả?
Ozin
đừng nói anh định triệu hồi nhé, em không đồng ý đâu.
Kira
không phải anh, anh hỏi dùm bạn anh ấy mà.. giúp anh nha Ozin // nắm tay Ozin ra vẻ cầu xin //
Ozin
*khoan đã.. anh ấy mà cũng có bạn sao..?* // nghi ngờ //
Kira
anh nói thật mà, em không tin anh sao? // tỏ vẻ thất vọng //
Ozin
không phải mà.. chỉ là... thôi được rồi. // bất lực //
Ozin
*mong là anh ấy nói thật, mình sẽ tin tưởng anh lần này.*
Sau đó, Ozin tiết lộ cho em nghi thức triệu hồi, Kira mừng thầm rồi cảm ơn Ozin một cái.
Em định bụng sẽ thực hiện nó vào tối nay. Em sẽ lén gia đình lên trường rồi thử xem sao, biết đâu thành công, em sẽ được chết một cách mãn nguyện...
Chap 2 - Chạm Mặt.
Em thầm lặng bước ra khỏi nhà, không quên đem theo vài nén nhang rồi nhanh chóng bước tới trường.
Đương nhiên cổng trường bị khoá, nhưng em là hội trưởng hội học sinh, em có chìa khoá dự phòng luôn mang theo bên mình.
Không khí khi về đêm ở nơi đây vô cùng lạnh lẽo, không những thế còn có chút mù mịt... tiếng lá cây va chạm tạo nên âm thành rùng rợn.
Bước vào trường rồi em nhanh chóng bước lên từng bậc thang, từng hơi thở nhịp nhàng của em nghe rõ mồn một trong đêm thanh vắng.
Kira
tối quá, mình chẳng thấy gì cả.
Kira
// bật đèn trong điện thoại lên //
Bóng dáng em khẽ khàng đi qua khắp hành lang, rồi tới thư viện. Em thắp sáng lên chỗ đó một vài nén nhang rồi bắt đầu nghi thức triệu hồi.
Em dùng dao cứa vào ngón tay mình rồi lấy máu của chính mình khắc hoạ lên một vòng tròn, bên trong vòng tròn có ký tự ngôi sao năm cánh, mùi tanh của mau phát ra khắp không khí làm em có chút ngộp.
Đặt hết tâm tư mình vào đó, em bắt đầu cầu nguyện, thầm nhủ rằng sẽ có phép màu hiện ra. Mong là vậy... nhỉ?
chúa không cần tội đồ... vậy nên em không xứng đáng được sống, bởi vì em chính là ‘tội đồ.’
Sau khi làm xong các hình thức, em thầm mong trong lòng.
Kira
mong là phép màu sẽ xuất hiện.
Ngay khi khoảng khắc có quyển sách từ trên kệ rơi xuống, em thoáng chốc giật mình, chỗ này làm gì có gió? sao quyển sách ấy lại rơi xuống được? chắc là do một thế lực vô hình nào đó chăng?
Em đứng lên tiến tới chỗ đánh rơi cuốn sách, vừa cầm lên đặt lại trên kệ thì bỗng nhiên phía sau em chợt loé lên một dòng ánh sáng xanh kỳ lạ.
Kira
Huh.. gì vậy...? // hốt hoảng quay người lại //
Không những thế còn kèm theo âm thanh kỳ lạ vang vọng khắp thư viện này nữa. Em sợ thì có sợ, nhưng vẫn mạnh mẽ quay lại.
Ập vào mắt em là hình ảnh một cậu chàng tóc đen láy, trên đầu hình như còn có sừng quỷ, diện mạo lên mình bộ đồ đen như than. Anh ta nở nụ cười ma mị nhìn em, khẽ lên tiếng.
Kuro
chào, vật khế ước xui rủi.. // cười ma mị //
Ánh mắt anh ta mang một màu xám xịt - nổi buồn không ai thấy. Giọng anh trầm lặng, nghe thật đáng sợ.
Kira
chào...? Người là? // có chút sợ sệt //“
Kuro
là quỷ, cậu triệu hồi tôi chắc có chuyện gì muốn nói nhỉ? // ngồi lên chồng sách gần đó //
Kira
tôi nghe nói ngài có thể thực hiện bất cứ thỉnh cầu nào mà người triệu hồi đặt ra phải không?
Kuro
phải. Nhưng cái giả phải trả thì là làm vật khế ước của quỷ. Cậu sẽ không còn được làm người nữa.
Kira
tôi đồng ý. // cười mỉm //
Kuro
hửm? trường hợp này thật đặc biệt nhỉ? // tiến tới vuốt ve má em //
Kuro
được rồi, thỉnh cầu của cậu là gì?
Kira
tôi muốn chết, một cái chết thật đau đớn.
Ánh mắt em lấp ló màu đỏ của Ruby, sâu thẫm trong đôi mắt đó muốn chứng minh khát vọng được chết.
Anh ta ngạc nhiên bởi lời đề nghị đó của em. Con người này.. thật kỳ lạ vô cùng.
Kuro
được, nếu cậu muốn. Nhưng đổi lại, cậu phải nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi đề ra, có được không?
Kira
bằng bất cứ giá nào, tôi vẫn sẽ đồng ý..
Kuro
trước tiên, hãy cho tôi biết tên cậu để dễ gọi.
Kira
tôi tên Kira, vậy còn..
Kuro
là Kuro, đừng xưng tôi là ‘người’, tôi chưa già tới mức đấy đâu.
Kira
vâng, vậy gọi anh nhé?
Nói rồi, anh nhập hồn vào người em. Kira vì không quen mà nôn ra một ít máu trên bàn tay nhỏ.
Kira
ức...- khụ khụ.. // ho ra máu //
Kuro
làm quen dần đi, đây là cách tôi hoạt động đấy.
Kira
vâng- // cảm thấy hơi đau //
Kuro
một bên mắt của em sẽ được thay bằng mắt của tôi, tôi dùng nó để kiểm soát em.
Vậy là, em coi như đã hoàn thành được tâm nguyên mình một nửa rồi.
Chap 3 - Bảo Vệ.
Sáng hôm sau, ánh nắng bình minh chiếu rọi xuống trần gian. Lọt vào khe cửa sổ của căn phòng nhỏ kia.
Những tia sáng lẻ loi chiếu thẳng vào người thiếu niên đang say giấc nồng.
Kira
Ưm... // nhíu mày //
Em tỉnh dậy, khuôn giờ của sự bắt đầu một ngày mới.
Em thức dậy, chuẩn bị vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi ăn sáng.
Trong lúc rửa mặt, em thấy một bên mắt mình màu xám xịt tăm tối hiện hữu lên, em nhớ tới tối qua.
Trông vô cùng lắng đọng...
Kira
(Mình mong sẽ chẳng ai chú ý tới điều này..).
Em nhanh chóng ăn mẫu bánh mì trên bàn rồi đi tức tốc lên trường học. Vẫn như thường lệ, em muốn mình là người đi sớm nhất.
Vừa đi lên cầu thang, vì mải mê nhìn phía dưới chân mà em vô tình va chạm trúng một người.
Someone
Mắt mày để dưới chân à?! // tức tối //
Cậu ta vì ngã mà bực mình, liền lặp tức trút giận lên em.
Kira
Xin lỗi, tôi không cố ý. // kiên trì nhẫn nại //
Someone
Ô, thế chỉ cần xin lỗi là xong à?
Someone
// Đẩy em rơi xuống cầu thang //
Kira
?!! // mất thăng bằng ngã xuống //
Vì là cầu thang tầng hai nên khá cao, nếu chẳng may ngã mà đập đầu xuống nữa thì...
Ngay lúc đấy, ánh mắt xám đó hiện lên một dòng ánh sáng kỳ lạ, thứ ánh sáng kỳ ảo, vi diệu đó giúp em không bị ngã hoàn toàn. Nó như một thế lực tàng hình can ngăn cái ngã đấy.
Tuy là thế nhưng em vì sợ hãi mà ngất đi, anh ta thay em kiểm soát cơ thể này.
Cơ thể là em, nhưng giọng nói là anh.
Kuro
Khôn hồn thì cút. // lườm //
Someone
(Gì chứ, ngã xuống từ tầng hai mà không một vết thương?).
Someone
Mày là quỷ à? Ngã xuống đấy mà không đau hay gì? // ánh mắt căm ghét //
Kuro
Ô, thế muốn thử cảm giác đó không? Chắc mày thích lắm nhỉ. // dịch chuyển //
Anh dịch chuyển tới phía sau lưng cậu ta, lập tức không do dự đẩy mạnh xuống dưới tầng trệt.
Vì va mạnh đầu vào thành tường, cậu ta lúc đấy ngã quỵ xuống dưới nền đất lạnh lẽo, máu rươm rướm tràn ra từ phần đầu.
Im thin thít không một giọng nói. Anh liền tiến tới, dùng chân đạp mạnh vào mặt cậu ta. Khuôn mặt đó dính be bét máu tươi, đỏ thẫm. Trông thảm hại vô cùng.
Kuro nhập hồn ra khỏi người em, vì em đi từ học sáng sớm nên giờ rất ít bóng dáng người qua lại. Anh tranh thủ cơ hội mà dịch chuyển em vào một phòng học khuất người, nhanh chóng đặt em lên trên bàn mà chữa trị một số vết thương còn sót lại khi nãy.
Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ còn đang hờ hững ngất đi kia, không khỏi khiến anh say đắm. Hai má em ửng hồng, môi thì bĩu lại, trông đáng yêu lắm...
Khoé mi em đẫm lệ vì sợ sệt. Anh sót thương, ai đời lại muốn người quan trọng của mình khóc đâu chứ? Anh phải lòng em từ lúc mới gặp nhau rồi, em là người đặc biệt nhất anh từng gặp.
Kuro
Sao mà dễ khóc thế nhỉ... // xoa nhẹ vào má //
Không một câu nào, anh từ từ cuối xuống trao cho em một nụ hôn nhẹ nhàng, mà nói đúng hơn là cưỡng hôn con nhà người ta ấy chứ.
Kuro
// hôn nhẹ vào cánh môi mềm mỏng //
Anh bế em về lớp học rồi nhanh chóng quay lại chỗ cầu thang khi nãy. Nhanh tay thủ tiêu, để vậy người mù mà nhìn được thì phản cảm lắm =)).
Còn mấy vệt máu đấy, anh mặc kệ. Anh phải mau mau nhập hồn lại người Kira mới được, để người khác thấy là không hay tí nào đâu.
Tiếng người trong lớp học bắt đầu ồn ào hơn. Em cũng vì ồn mà bị đánh thức.
Kira
Ơ.. sao mình lại ở đây nhỉ? mình bị ngã xuống cầu thang, rồi sau đó... // ráng nhớ lại //
Một giọng nói trong nội tâm em phát lên.
Kuro
Thủ tiêu rồi, tôi đẩy nó xuống cầu thang, khung cảnh lúc đấy đẹp lắm~
Kira
Hơ.. Anh bị điên hả? // hơi hoảng //
Kira
Chẳng may mà người khác thấy được là..-
Kuro
Đừng lo lắng như thế chứ, có tôi thì em không cần phải sợ bất cứ ai. // cười mỉa mai //
Nói rồi, mọi chuyện rồi cũng sẽ nguôi ngoai thôi, thực sự là em muốn trốn tránh sự thật.
Có thể nói em ích kỉ, nhưng em chỉ mong muốn không ai có thể thấy cái xác đó mà thôi.
Việc chịu đựng quá nhiều sự bắt nạt khiến đó trở thành thói quen, nhưng em cũng muốn chóng lại nó, những cơn đau về thể xát lẫn tinh thần...
Đang là trong giờ học, nhưng em không tài nào tập trung học được.
Những suy nghĩ hỗn tạp cứ chiếm lấy tâm trí em lúc này.
Khi nào thì mới dừng lại được đây, nhỉ?
Kuro
Đừng nghĩ nhiều nữa..
Kuro - anh tiết ra một lượng ánh sáng màu xanh ngọc li ti, những ánh sáng nhỏ bé đó vươn bám vào cơ thể em rồi dần biến mất.
Đó là một loại phép thuật khiến tâm trạng, cảm xúc của con người được thoải mái và ổn định hơn.
Kira
Dễ chịu quá.. anh vừa làm gì vậy? // thắc mắc hỏi //
Kuro
Tôi vừa tiết ra một lượng phép thuật khiến em dễ chịu hơn. Vậy nên ngoan ngoãn mà phục tùng tôi đi, nghe không mèo nhỏ? // nói vọng bên tai //
Thoải mái hơn được phần nào, em tiếp tục chú tâm vào bài giảng.
Những người ghét em cứ nghĩ em bị tự kỉ, họ thấy em mãi nói chuyện một mình.
Đúng là chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play