Tại khoa phụ sản của bệnh viện thành phố, Quách Tuế Tuế giữ nguyên tư thế như sét đánh không kịp bưng tai mà cầm trên tay tờ giấy khám thai.
Nhớ lại những gì bác sĩ vừa nói, cả người cô run rẩy: "Chúc mừng cô, cô đã có thai tám tuần!"
Thất thần rời khỏi bệnh viện, đầu óc cô ong ong vươn tay sờ chiếc bụng đang phẳng lì nhỏ nhắn của mình, cảm thụ được một sinh mạng đang dần lớn lên trong cơ thể, Quách Tuế Tuế thở ra một hơi.
"Ha... Có rồi thì nuôi thôi chứ sao!" Cô khẽ nói, nhớ lại đêm hoang mang đường của bản thân ở hai tháng trước, không khỏi khiến mình được một phen đỏ mặt tía tai, một lần bốc đồng thế mà lại ra sản phẩm rồi.
Hôm đó Quách Tuế Tuế đến quán bar ăn nhậu với bạn bè, rượu chè xong cô thấy có một chàng trai xỉn rượu đôi mắt đỏ ngầu đang buồn bã ngồi một góc.
Vì nảy sinh lòng tò mò Quách Tuế Tuế đã tiến đến nói chuyện và trêu ghẹo anh ta, nói được vài câu thì nội dung cũng là rủ nhau đi khách sạn. Sau đó một trai một gái quấn lấy nhau trên giường mà hành sự, ân ái sung sướng cả đêm sáng dậy hai người lạnh mặt nhìn nhau.
Rồi từ giã, đường ai nấy đi, đến hôm nay thì ra sản phẩm. Đang miên man, điện thoại của cô bỗng nhiên đổ chuông, giọng nói của nhỏ bạn thân vang lên: "Tuế Tuế, bọn tớ đang tụ tập ở chỗ cũ nè, đến góp vui đi!"
"Ừ, tớ đến liền!"
Chuyện mà bản thân bất ngờ mang thai, cô vẫn còn đang trong cảm giác lâng lâng khó tả, dù sao mình đang mang thai, vẫn nên thả lỏng tâm trạng rồi tính toán cho tương lai sau này vẫn nên.
15 Phút sau, cô đã có mặt ở buổi tụ họp của bọn bạn: "Hôm nay tớ không uống được, mấy cậu uống đi!" Cô nói.
"Sao vậy? Đô bất tử bữa nay rời bỏ cuộc chơi à?" Quý Miên Miên nâng ly rượu trong tay hướng về phía cô mà cười nói.
"Ừ, bỏ cuộc chơi rồi, nên kêu giúp tôi một ly sinh tố đi!" Quách Tuế Tuế cười cản ly rượu của nhỏ bạn.
"Sinh tố lúa mạch thì được!" Yến Phương trêu chọc.
Tuy bọn nó nói thế, nhưng khi gọi món thì bọn họ cũng gọi giúp cô một ly sinh tố dâu, cả đám người chia thành hai phe, đám con trai uống rượu đám con gái chơi bời.
Lúc này Quách Tuế Tuế mới thở dài một hơi: "Các cậu nói xem, nếu tớ làm mẹ đơn thân thì có được không?" Cô bối rối, luống cuống không biết giải quyết tình huống này thế nào, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô ăn chơi, mà còn là ăn chơi ra sản phẩm!
Yến Phương giật mình khi nghe câu hỏi của nhỏ bạn mình: "Cậu nói hồ đồ gì vậy?"
"Chẳng lẽ..." Quý Miên Miên dùng ánh mắt dò xét trên dưới nhìn Quách Tuế Tuế.
"Khụ... Tớ chỉ là nói đùa thôi!" Cô chột dạ.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Quách Tuế Tuế nhìn về một hướng, đó là chỗ mà Phó Hàn Sinh cùng đám bạn công tử ăn chơi của hắn hay ngồi, trong lòng cô nảy ra một suy nghĩ.
Lưỡng lự rằng không biết bản thân có nên cho hắn biết về chuyện của đứa bé hay không, cô cứ nhìn anh chằm chằm mà suy nghĩ một lúc sau, dường như cô đã đưa ra quyết định của mình, đứng dậy lấy ra tờ giấy xét nghiệm khám thai, ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin cao ngạo từng bước đi đến trước mặt Phó Hàn Sinh, nhìn thẳng vào mắt anh, cô đặt tờ giấy khám thai kia xuống.
"BỘP!"
Trong lúc tật cả mọi người đang bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, có người trong nhóm còn tỏ ra hứng thú nhìn cô, thì Quách Tuế Tuế đã cất giọng nói: "Phó Hàn Sinh Tôi có thai rồi!"
Phó Hàn Sinh nhăm nhi ly rượu trên tay mình, nghe thấy câu nói này của cô, cả người anh khựng lại một vẻ mặt ngơ ngác, mờ mịt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, anh lại nghe cô nói tiếp: "Tôi đến để thông báo cho cha đứa trẻ biết được, sự hiện diện của nó trên cõi đời này mà thôi, không cần anh chịu trách nhiệm gì đâu yên tâm!" Nói xong Quách Tuế Tuế kiêu hãnh bước đi.
Bỏ lại cả đám người nghe tin như sét đánh mà kinh hoàng, hơn hết người trong cuộc là Phó Hàn Sinh càng hoảng sợ hơn, anh vội chụp lấy tờ giấy khám thai mà Quách Tuế Tuế đã để lại, cẩn thận nhìn thông tin bên trong.
Tờ giấy ghi chú bên trong là, bệnh viện thành phố, ngày tháng là hôm nay, tên Quách Tuế Tuế, khoa phụ sản, và bên dưới là hình ảnh siêu âm của một thai nhi, chuẩn đoán tim thai, chuẩn đoán dị tật, anh đọc kỹ càng từng chữ một, rồi bừng tỉnh đại ngộ nhớ ra bản thân mình, và cô gái ấy của hai tháng trước đã từng có một đêm mãnh liệt với nhau, và hôm nay họ đã có sản phẩm!!!
Mà cô, sau khi thông báo tin tức cho cha đứa bé thì trở về chỗ ngồi của nhóm bạn, uống thêm vài ngụm sinh tố Quách Tuế Tuế cũng không còn tâm trạng ngồi nhìn đám bạn nhậu nhẹ nữa, cô liền nói: "Hôm nay tớ còn có việc, xin phép đi trước nhé!"
"Cậu mới đến mà đi sớm thế?" Yến Phương khó hiểu hỏi.
"Xin lỗi mà, tớ hứa sẽ bù cho các cậu bữa khác nhé!!!"
Hai người bọn họ liền hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng để cô rời đi, từ chiều tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, nên cảm thấy đói, mà bỗng nhiên Quách Tuế Tuế cảm thấy thèm món nướng, thèm đến mức muốn chảy cả nước miếng.
Cầm điện thoại Check map cô nhanh chóng tìm được quán tốt để ăn uống, quán nướng ấy cũng gần quán bar nên cô đã cuốc bộ đến đó, vào quán chọn chỗ ngồi, oder món ăn đợi món dọn lên. Cả một quá trình thời gian trải qua cũng thật là lâu, lâu đến nổi bụng cô đói meo.
Đột nhiên từ cửa quán bước vào là một người đàng ông, cao ráo với quần tây đen và áo sơ mi trắng, gương mặt anh ta âm trầm trên người còn vương lại mùi rượu đang đi đến, đó là Phó Hàn Sinh.
Quách Tuế Tuế không biết anh ta đến đây làm gì, đương lúc cô nhíu mày thì anh ta đã đến trước mặt cô, sau đó lạnh nhạt nói: "Cô đi theo tôi làm xét nghiệm!" Phó Hàn Sinh hai tay đút vào túi, đôi mắt đục ngầu của anh ta âm trầm nhìn cô.
"Xét nghiệm cái gì? Tôi cũng đâu có cần anh chịu trách nhiệm!" Quách Tuế Tuế lúng túng khó hiểu hỏi.
"Phó gia chúng tôi trước giờ không để con cái lưu lạc bên ngoài, nếu đứa trẻ thật sự là con tôi, thì tôi yêu cầu cô sinh nó và giao ra!" Anh lạnh giọng.
Cô bật cười: "Anh buồn cười thật! Đứa trẻ là con tôi, tôi sẽ nuôi dưỡng! Hiện tại nó còn nằm trong bụng tôi quyền sinh sát sống chết của nó là do tôi quyết định, nếu bây giờ tôi có ý định phá nó. Thì anh cũng chẳng có lý do gì để trách tôi đâu anh Phó ạ!!!"
Quách Tuế Tuế thẳng thừng nghiêm túc, dừng lại một chút cô nhướn mày nói tiếp: "Thế cho nên anh đừng có mà đứng trước mặt tôi đòi quyền hạn nuôi con! Mà chẳng lẽ, cô gái nào đem tờ giấy xét nghiệm lại vác thêm bụng bầu theo và nói nó là con anh, thì anh sẽ nuôi mà không chút nghi ngờ gì à? Dễ tin người thế!" Quách Tuế Tuế bật cười, cô cười đến sáng lạng mà xinh đẹp.
Phó Hàn Sinh tức giận đến mức nghiến răng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh gặp tình huống này, đột ngột xuất hiện, đột ngột nói mang thai con anh, rồi trở mặt ăn nói ngứa đòn như thế, người phụ nữ này thật là đáng ghét!
"Tôi không cần biết, dù cho cô ăn có nói hàm hồ hay là sự thật thì bắt buộc, hôm nay cô cũng phải đi làm xét nghiệm ADN của đứa trẻ trong bụng cô với tôi!"
Quách Tuế Tuế lườm anh thời khắc căng thẳng này, những món ăn mà cô đã gọi đã được dọn lên thịt nướng mà cô luôn thèm thuồng nhìn thôi đã muốn ăn rồi, mặc kệ cái thằng đáng ghét đang giễu võ giương oai trước mặt.
Cô hăng hái gấp đồ ăn mà thưởng thức, Phó Hàn Sinh gầm lên: "Cô làm mẹ kiểu gì vậy hả? Đồ ăn rác này mà cũng ăn vào cho con tôi?" Anh tức giận gân xanh trên trán đã nổi lên.
Cô bị anh gầm mà giật mình, trố mắt nhìn lên vẻ mặt tức giận của hắn: "Anh điên à, tôi thích ăn gì thì tôi ăn, bộ miệng anh mọc trên miệng tôi à mà quản những món tôi nuốt? Nếu muốn tôi đi cùng anh xét nghiệm thì tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi yên đó cho tôi!" Ngón tay cô chỉ đến chiếc ghế đối diện mình.
Phó Hàn Sinh cũng không gầm lên nữa, anh ngồi xuống ghế tiếp tục nhìn Quách Tuế Tuế vui vẻ ăn uống, trong quá trình đó cô có nôn khan mấy lần nhưng vẫn cố chấp ăn hết cả một bàn thịt nướng.
30 phút sau, Quách Tuế Tuế ăn no thoả mãn ợ một cái. Lúc này cô mới nhớ đến còn có người khác ngồi nhìn mình mà cười nói: "Tôi cảm thấy, đứa trẻ này nó không cần phải có một người mang vai trò làm cha xuất hiện trước mặt làm gì, bản thân tôi tự tin mình có đủ điều kiện nuôi dạy nó ngoan ngoãn lớn lên!"
Phó Hàn Sinh nghiến muốn nát hàm răng: "Nếu cô không cần cha cho nó, thì đến nói với tôi cô có thai làm gì?" Anh tức giận bực bội gào lên.
"Thì tôi nói với anh rồi đấy, tôi chỉ muốn nói cho cha của nó biết được sự hiện diện của nó trên đời này mà thôi! Sau này tránh cho người khác nói nó không có cha, hoặc là tôi phải nói xạo nó là cha nó đã chết, như vậy phiền phức lắm." Cô nhúng vai, thẳng thắn trả lời.
"Dù thế nào, tôi cũng phải xác minh xem đứa bé có phải là huyết mạch của Phó gia tôi hay không!" Anh kiềm chế cơn giận dữ đang chuẩn bị phun trào của mình, mà cố gắng nhẹ giọng lại.
"Ừ nếu anh cố chấp như vậy, thì tôi đi xét nghiệm với anh!" Quách Tuế Tuế lười phải nói chuyện thêm, cô sảng khoái đồng ý với anh.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, sau đó sải chân bước đi bỏ Quách Tuế Tuế ở lại thanh toán tiền với nhân viên, mà cô gái đáng ghét này còn có tâm trạng bắt chuyện với nữ phục vụ. Phó Hàn Sinh đi được vài bước mà không thấy có ai theo sau anh xoay người nhíu mày cao giọng: "Quách Tuế Tuế!"
"Tới liền!" Cô chậm chạp đi đến bên cạnh anh, vừa đi Quách Tuế Tuế vừa nói: "Bộ anh sợ đứa bé trong bụng tôi là con thằng khác à? Gấp thế làm gì? Tôi cũng đâu có cần anh phải chịu trách nhiệm đâu!"
Phó Hàn Sinh: "..."
Thấy anh im lặng, cô cũng không dễ dàng bỏ qua mà lại nói: "Lúc nãy tôi thấy anh uống rượu, bây giờ thì anh lại tính chạy xe đưa mẹ con tôi đi khám thai, bộ anh có ý định khiến ngày này năm sau là giỗ của tôi với con anh à?"
"Cô câm miệng cho tôi!" Anh gầm lên, lạnh mặt quát.
Quách Tuế Tuế bị quát chỉ đành câm miệng mà đi theo anh, đến chiếc xe của Phó Hàn Sinh thấy anh mở cửa xe cả hai đều cùng ngồi vào ghế sau, tài xế khởi động xe sau đó hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu ạ?"
"Đến bệnh viện tư của thành phố!" Phó Hàn Sinh nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, anh ta bắt đầu lười phản ứng với cô gái đáng ghét ngồi cạnh.
Ngồi trên xe với không khí vô cùng ngột ngạt, mà Quách Tuế Tuế lại là người rất hoạt bát cô bắt đầu hỏi chuyện tài xế, hỏi anh ta tên gì, nhà ở đâu, có vợ con chưa.
Anh ta nói: "Tôi có vợ rồi mà chưa có con, vợ tôi nói năm nay nếu sinh con thì không đẹp tuổi, nên tính qua năm sau mới sinh!"
Cô gật gù: "Đúng rồi, sinh con đẻ cái là chuyện quan trọng vẫn nên tính toán kỹ càng một chút, nếu không phải tôi đột ngột có thai thì tôi tính qua tới hai năm sau mới sinh con!"
"Cô mang thai hả? Trai hay gái?" Tài xế hứng thú.
"Ừ tôi mang thai, mới có hai tháng à chưa biết rõ giới tính!" Quách Tuế Tuế mỉm cười dịu dàng xoa bụng mình, ánh mắt cô chứa đựng vô vàng sự yêu thương.
Phó Hàn Sinh hé mắt, nhìn cô gái ngồi cạnh mình đang làm vẻ mặt người mẹ hiền lành mà không khỏi khiến anh mím môi.
"2 tháng vẫn còn nhỏ, bây giờ tôi thấy trai gái gì cũng là con vàng con bạc hết, có con được là mừng rồi." Tài xế nói.
"Hì hì, ba mẹ tôi cũng muốn tôi kết hôn sinh con, bây giờ tôi mang thai vẫn chưa báo tin này với ông bà, nếu tôi mà nói chắc họ vui lắm!" Quách Tuế Tuế ngốc nghếch cười.
"Thế cha của đứa bé là ai vậy cô?" Anh ta hỏi, ngay lập tức trong đầu anh tài xế nảy ra câu trả lời to gan, chẳng lẽ...
"..."
Phó Hàn Sinh và Quách Tuế Tuế đồng thời im lặng, tự nhiên anh hỏi câu gì mà khó trả lời quá vậy? 20 phút sau, họ đã đến bệnh viện tư, vào khoa sản mà Phó Hàn Sinh muốn đến, đầu tiên anh đưa cô đi kiểm tra thai kỳ và sức khoẻ sau đó lại hỏi bác sĩ có thể sét nghiệm and với đứa bé trong bụng không.
Làm xong xuôi, bệnh viện hẹn Phó Hàn Sinh 5 ngày sau sẽ có kết quả giám định, nhưng anh lại muốn có kết quả liền trong ngày mai, lúc này cũng đã chín đến mười giờ, Quách Tuế Tuế bắt đầu buồn ngủ Phó Hàn Sinh thấy thế cũng đưa cô về.
Trên đường về cô đã ngủ thiếp đi, mà lúc ấy cô cũng quên không nói địa chỉ nhà mình là ở đâu, cuối cùng Phó Hàn Sinh đành ra lệnh cho tài xế lái xe về căn nhà của mình.
Đặt cô ngủ trên giường, anh chỉ lạnh nhạt nhìn gương mặt của Quách Tuế Tuế mà đánh giá, cô có gương mặt với đôi mắt to tròn bầu bĩnh đáng yêu, chiều cao thì thấp hơn anh một cái đầu, tuy nhiên body đường cong thì vô cùng rõ nét.
Tổng quát mà nói, Quách Tuế Tuế không phải là người có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng Phó Hàn Sinh lại cảm thấy khó hiểu chẳng lẽ hai tháng trước chỉ vì say rượu nên anh nhắm mắt ăn quàng sao ta?
Trước giờ dù cho anh có đào hoa, thay bồ như thay áo thì cũng chưa bao giờ để lại sản phẩm cho ai, huống hồ từ lúc chia tay tình cũ 7 năm thì mấy năm nay anh có quen thêm ai nửa đâu.
Cuộc sống của Phó Hàn Sinh mấy năm này chính là công việc, và rượu chè, chứ ít khi gái gú lắm. Vì chỉ cần động vào cô gái nào thì nỗi nhớ của anh dành cho cô ấy cứ dai dẳng.
Bây giờ Trần Hi cũng đã lấy chồng sinh con, Phó Hàn Sinh anh cũng nên buông bỏ rồi, thở dài anh lại nghĩ nếu như đứa trẻ này thật sự là con của anh, thì anh muốn mình sẽ là người nuôi dạy nó.
Anh vươn bàn tay xoa xoa bụng của cô gái đang ngủ say, ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng dành cho đứa trẻ. Qua thời tuổi trẻ bốc đồng, anh chỉ còn lại trong mình là những điều hối tiếc nhất. Vốn tưởng cuộc sống của mình sẽ vô vị nhàm chán như thế cả đời, thì có cô gái mang theo đứa con của anh xuất hiện, tuy tình cảm Phó Hàn Sinh không thể dạt dào như bao người khi được làm cha, nhưng mà ít nhiều gì cũng có cảm giác ấm áp.
Ngủ một giấc đến nửa đêm Quách Tuế Tuế bỗng giật mình tỉnh giấc, lờ mờ nhìn khung cảnh xung quanh là một màn lạ lẫm: "Hình như đây đâu phải nhà mình?" Nhưng mà mặc kệ, toilett ở đâu vậy?
Đứng dậy đi xung quanh, Quách Tuế Tuế bỗng giật mình phát hiện Phó Hàn Sinh đang nằm ngủ gục bên cạnh giường mình? Chuyện gì xảy ra? "Này, này anh tỉnh dậy cho tôi!" Cô vươn tay ra sức đánh thức anh ta dậy.
Phó Hàn Sinh đang ngủ ngon trớn mà bị gọi dậy, hai mắt anh lim dim nhìn cô, anh cất giọng trầm khàn: "Chuyện gì?" Giữa đêm khuya cô ta lại lên cơn à?
Quách Tuế Tuế lườm anh: "Còn chuyện gì nữa, đây là đâu? Sao anh lại gục bên cạnh giường tôi, còn nữa toilett ở đâu vậy, tôi buồn tiểu..."
"..." Phó Hàn Sinh muốn phát cáu, nhưng anh kìm nén lại cơn giận trong lòng mà thầm nhủ, cô ta đang mang thai con mình, không được tức giận! Không được nổi cáu!
Gương mặt anh khó đăm đăm, mà nhìn Quách Tuế Tuế sau đó thở dài: "Đi theo tôi!"
Cô nhanh chân đi theo, đứng trước toilett Quách Tuế Tuế chạy vọt vào, đèn cảm ứng bật lên. Cô thoả mãn vì giải quyết được nổi buồn tiểu của mình, 5 phút sau cô bước ra. Thì đã thấy Phó Hàn Sinh không kiêng nể gì mà nằm trên chiếc giường mà lúc nãy cô đã ngủ.
Quách Tuế Tuế cau mày: "Phó Hàn Sinh anh cút ra chỗ khác ngủ coi..." Tôi với anh không phải người yêu, cũng chẳng phải vợ chồng gì thì ngủ chung làm gì, bộ anh thiếu gái ngủ cùng lắm à?
"Ngoan ngủ đi, tôi mệt rồi!" Anh kéo tay Quách Tuế Tuế để cô ngã vào lòng mình sau đó cứ thế ôm cô mà ngủ ngon lành. Khoé môi Quách Tuế Tuế giật giật, tỉnh táo được vài phút cơn buồn ngủ lại ập đến.
Sáng hôm sau, Phó Hàn Sinh giật mình tỉnh giấc nhìn thấy Quách Tuế Tuế đang ngủ say trong lòng mình mà không khỏi kinh ngạc, anh nhíu mày nhớ đến chuyện của tối hôm qua mà thở dài một hơi vì sự mất mặt của mình.
Nhẹ nhàng tách cô ra khỏi người, Phó Hàn Sinh giống như là đang chạy trốn mà rời khỏi phòng ngủ, Quách Tuế Tuế không biết gì cứ tận hưởng một giấc ngủ ngon lành.
Còn anh thì đã sửa soạn thay đồ để chuẩn bị đi làm, trong căn nhà này có vài người giúp việc, anh bỏ lại một hai câu dặn dò liên quan đến Quách Tuế Tuế, anh liền đến Phó thị làm việc.
Cả ngày hôm đó Phó tổng cứ luôn thẩn thờ khác lạ, khiến cho nhân viên lẫn trợ lý điều không khỏi cảm thấy khó hiểu, bọn họ hội họp thành hội bàn tán: "Hôm nay Phó tổng làm sao vậy?" Một cô nhân viên tò mò hỏi.
"Tôi đoán chắc là đang tương tư cô nào rồi!" Trợ lý nam nhỏ giọng góp lời.
"Vậy là anh không biết chuyện của cô Trần Hi, người yêu cũ của sếp tổng chúng ta rồi!"
"Đang nói chuyện gì thế? Túm Tụm lại làm gì?" Một cô gái khác góp mặt hỏi.
"Khụ... không có gì đâu!!!" Đội nhóm buôn dưa của bọn họ tạm thời giải tán.
Giải quyết xong công việc, đến buổi chiều hôm nay anh tan làm sớm, mà còn vô cùng hiếm hoi khi không tụ tập bạn bè nhậu nhẹt ở quán bar mà lại chọn trở về nhà, anh cứ lái xe về nhà trong tâm trạng lâng lâng mà mơ màng.
Về đến nhà, anh liền hỏi giúp việc: "Cô ấy hôm nay đã ăn món gì? Làm gì? Có nói gì, hay yêu cầu gì không thím vân?"
Người giúp việc mà anh thường gọi thím Vân kia, đột nhiên có chút khó sử mà ậm ờ trả lời: "Dạ thiếu gia thật ra... Cô gái mà cậu nói đến... Đã ngủ từ lúc cậu đi cho đến lúc cậu về luôn đó ạ! Nên là mấy món cậu dặn chúng tôi nấu, cô ấy vẫn chưa ăn món nào hết!" Thím Vân đang rất trầm trồ về sức ngủ cô gái kia đây.
Phó Hàn Sinh như tưởng mình đã nghe Thím Vân nói nhầm, ngỡ ngàng hỏi lại: "Thím nói gì cơ?" Lúc anh đi là 6 giờ rưỡi sáng đấy, cho đến khi tan làm là tận 5 giờ chiều đó? Ngủ gì mà ngủ lắm vậy?
Anh day day trán, vươn tay đưa áo khoác cho Thím Vân cầm, tay còn lại tuột cavat xuống cho anh dễ thở hơn, sải chân bước lên lầu vào phòng ngủ, đúng thiệt là Quách Tuế Tuế vẫn đang ôm chăn nằm ngủ vô cùng ngon lành mà không có dấu hiệu gì là tỉnh giấc.
Phó Hàn Sinh tức giận, tại sao lại có một người có thể ngủ li bì sống chết như vậy chứ, không ăn không uống mà cứ ngủ, sao cô không tự mình ngủ cho chết luôn đi! Anh lạnh mặt quát lớn để đánh thức cô dậy: "Quách Tuế Tuế cô mau dậy cho tôi!!!"
Trong cơn ngủ mê man, cô bị đánh thức mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, Quách Tuế Tuế thấy gương mặt lúc nào cũng khó đăm đăm của Phó Hàn Sinh, nhíu mày cô hỏi: "Phó Hàn Sinh? Sao anh còn chưa cút khỏi nhà tôi, còn nữa anh có biết là tôi đang ngủ ngon không hả?"
"Ha... đây là nhà của tôi! Chỗ cô đang ngủ là giường của tôi đấy! Mau dậy cho tôi, ngủ, ngủ sao không ngủ chết cô luôn đi!"
"Tôi mà ngủ chết được thì ngày này năm sau là giỗ đầu của vợ con anh đấy!" Quách Tuế Tuế cãi to.
"Cô nói ai là vợ tôi?" Anh nhướn mày.
"Tất nhiên không phải là tôi rồi!" Cô tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Cô mau cút khỏi giường nhanh!!!" Phó Hàn Sinh lười đo co với cô mà cao giọng quát.
"Hừ, cút thì cút."
Cô nhảy xuống khỏi giường, nhìn ngó xung quanh tìm đồng hồ mà chẳng thấy gì, Quách Tuế Tuế liền nhỏ giọng hỏi anh: "Ủa mấy giờ rồi vậy?" Sao nhìn bầu trời có vẻ hơi tối tối vậy ta?
"5 giờ 15 phút chiều." Phó Hàn Sinh không mặn không nhạt trả lời.
Quách Tuế Tuế: "..." Chẳng trách anh ta lại nổi khùng lên. Bình thường cô ngủ ở nhà có báo thức, dù cho có trễ lắm thì 11 giờ mấy là cô thức rồi, sao nay mình dậy trễ vậy ta...
Luống cuống mò đường đến toilett, sau đó là thò đầu ra nói: "Phó Hàn Sinh hình như tôi không có đồ để vệ sinh cá nhân!"
Lúc này Thím Vân mới gõ cửa phòng, Phó Hàn Sinh mở cửa thì thấy bà ấy đem theo quần áo, và khăn tắm lẫn đồ để cô vệ sinh cá nhân đến: "Đi ra mà lấy." Nói.
Quách Tuế Tuế lườm anh sau đó lấy đồ mà vào tắm rửa, còn Phó Hàn Sinh thì xuống nhà ngồi xem kết quả xét nghiệm ADN thai nhi, mà anh đã thúc giục bệnh viện nhanh chóng đưa kết quả vào hôm nay.
Sự chú ý của anh dồn vào mấy từ kết luận ở phần cuối: "Có quan hệ huyết thống cha- con!" Khoé môi Phó Hàn Sinh nhếch lên thấy rõ luôn.
Anh ngồi nghiên cứu mò mẫm tờ giấy xét nghiệm ấy gần 20 phút, thì cũng thấy Quách Tuế Tuế bận bộ đồ ngủ bình thường mà từ trên lầu bước xuống.
Phó Hàn Sinh đã ngồi vào bàn ăn mà đợi Thím Vân dọn đồ ăn lên, cô ngồi cách anh ta một khoảng một ghế trống. Nhìn nhìn các món ăn mà thím Vân bày biện khiến cho Quách Tuế Tuế không khỏi trầm trồ.
Toàn là đồ bổ cho phụ nữ mang thai, cô đang không biết ăn món nào trước thì Phó Hàn Sinh cất giọng nói: "Chút nữa sau khi ăn xong, tôi đưa cô về nhà rồi dọn đồ qua đây ở luôn!" Giọng điệu này của anh chính là thông báo cho cô biết.
"Tại sao tôi phải dọn qua nhà anh ở làm gì?"
"Tại vì đứa bé mà cô đang mang trên người là con tôi, mà tôi thì sợ cô làm hại đến đứa bé!" Phó Hàn Sinh không mặn không nhạt đáp.
"Bốp!"
Cô tức giận đến mức run rẩy, Quách Tuế Tuế đứng dậy vỗ bàn một cái bốp rõ vang: "Phó Hàn Sinh anh không có bất kỳ quyền hạn nào để xía vào cuộc sống của mẹ con tôi hết! Tôi và anh là hai người dưng nước lã đụng dịp thì chơi, ra sản phẩm thì tôi là người nuôi dưỡng. Tôi cũng chẳng có ăn một đồng một cắc nào của nhà anh đâu mà ra lệnh cho tôi kiểu đấy!"
"Nếu ngay từ đầu tôi không biết về sự hiện diện của đứa bé thì tôi không nói làm gì, nhưng bây giờ khi cô đã để tôi biết đến nó thì, bắt buộc Quách Tuế Tuế cô phải giao con ra cho tôi!" Phó Hàn Sinh lạnh mặt đáp.
"Bộ anh thiếu phụ nữ đẻ con cho anh đến mức phải đến tranh con do tôi đẻ à?" Xung quanh anh ta thì thiếu gì gái, hà cớ gì phải cố chấp tranh giành con với cô?
"Đúng đấy thì sao?" Anh ta cười khẽ thừa nhận.
Lúc này đây Quách Tuế Tuế cảm thấy bản mặt này của anh ta thật là gai con mắt: "Anh... Đồ khốn kiếp!" Cô tức đến mức đỏ mặt tía tai, cả người run rẩy.
Phó Hàn Sinh thấy cô như vậy khoé miệng bỗng nhếch lên, lúc này anh mới nhẹ giọng nói: "Được rồi, cô lo mà ăn cơm đi!" Tối ngày cũng chỉ biết đối chội với anh, thật là chẳng khác nào con nhím xù lông.
"Hừ." Lúc này đây cô cực kỳ hối hận vì ngày hôm qua đã nói cho anh ta biết mình mang thai, đáng ghét chẳng phải nói vài ngày nữa mới có kết quả xét nghiệm sao, đột nhiên anh ta lên cơn điên, chắc chắn đứa bé là con mình như thế làm gì?
Thím Vân được một phen trố mắt nhìn thiếu gia và cô gái kia đối trội gây gắt, khiến bà không khỏi tò mò rốt cuộc cô gái ấy mà ai.
Sau buổi ăn tối đấy, Quách Tuế Tuế lại bị anh ta đưa về nhà, ngồi trên xe lúc này cô mới có cơ hội cầm điện thoại trên tay, vừa mở khoá thì đặt vào mắt cô là vô số cuộc gọi, nào là giám đốc của phòng thiết kế, rồi bạn bè, ba mẹ cô.
Chuyện công việc cô giải quyết trước, liên tục gọi điện trả lời trưởng phòng, sếp lớn, rồi đối tác, rồi nhân viên, sau đó mới điện cho ba mẹ giải thích tình hình, cuối cùng là điện nói chuyện với bạn bè.
Cả một quá trình cô cứ luôn thao thao bất tuyệt với người khác qua điện thoại, mà Phó Hàn Sinh lúc này đang làm tài xế lái xe cho cô cũng phải trố mắt nhìn Quách Tuế Tuế với ánh mắt, không thể tin được là cô có thể nói nhiều đến mức độ ấy.
Sau khi cô cúp máy, thì anh ta không khỏi trầm mặc nói một câu: "Cô nói nhiều thật đấy!" Đây có thể chính là cô gái nói nhiều nhất trong cuộc đời mà anh từng gặp luôn.
Trước đây dù là người yêu cũ, hay là người tình của anh, bọn họ có vui vẻ hay tức giận thì cũng nói có mấy câu tượng trưng, còn Quách Tuế Tuế thì nói từ lúc lên xe, rồi khi dừng xe mà vẫn còn nói.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play