" Em biết không, anh chết vào năm mình 24, em lại gặp anh khi anh năm 27 tuổi..."
——————————————
"tôi thức dậy ở một nơi mà tôi không hề biết nó là chỗ nào, tôi chỉ biết trong trừơng học có rất nhiều sự chết chóc, Khung giờ lẻ chính thứ đó sẽ xuất hiện, nó cướp đi sinh mạng của con người khi nhìn thấy mặt nó, mà tôi....là đối tượng mà thứ đó muốn bắt... làm tân nương của một con quỷ tà ác..."
Sự thật có phải như tôi đã nghĩ hay không? Người muốn bắt tôi và thứ giết người hàng loạt kia có phải cùng là một????
——————— ———————— ————
Tôi là Nguyễn Thanh, sau khi tôi mở mắt dậy thì đã ở đây rồi, tôi đứng trong khuôn viên trường học tấp nập, người ở đây vẫn tỏ ra thái độ vô cùng khó nói, bọn họ tấp nập, trên mặt toàn là vẻ xám xịt gần như lo sợ, ánh nắng chói chang, sắc trời trong xanh... và con người ở đây cũng tất bật như hệt thế giới thực.... Không phải bận rộn, mà là để chạy trốn.....
Tôi chắc chắn đây chỉ là một thế giới ảo, tôi chắc là thế, bởi vì không có thế giới thực nào Huyền ảo đến như thế, còn vì sao tôi xuất hiện tại đây thì tôi không hề hay biết, trước khi xuyên qua đây, chính xác là tôi còn đang ở thư viện...
Khoan đã... thư viện ?... có khi nào mọi nguồn cơn đều bắt nguồn từ nó không, tôi không chắc, chỉ đoán như thế thôi, điều tôi đáng lo nhất bây giờ chính là tôi dùng thân phận gì để sinh tồn trong thế giới này đây... thật khó hiểu....
Tôi đang loay hoay trong sân, trong lúc rối rắm nhìn người khác đều bước vào lớp, chỉ còn lại mình tôi, quả thật không biết phải làm như thế nào thì có một người chạy đến khoác tay tôi, cậu ta cao hơn tôi cả một cái đầu, trong lúc hoảng loạn nắm lấy tay tôi kéo đi. Tôi cũng bất ngờ, cũng chưa kịp phản ứng, chỉ rõ trên khớp tay bị nắm đến đau...
" Thanh Thanh, sao cậu còn đứng ở đây, cậu mau vào phòng đi, còn chưa tới 10 phút, không kịp đâu...."
Cậu ta nói ra một tràng, cũng mặc kệ tôi nghe có hiểu hay không mà kéo tay tôi chạy đi, tôi ở phía sau, mặt ngợ ra, vẫn chưa tiêu hoá kịp lời cậu ta vừa nói, cũng không trốn tránh, linh tính mách bảo, cậu thiếu niên trước mặt này tôi có thể tin tưởng được.
Nhưng tại sao? Ý của cậu ta là gì? Còn 10 phút nữa..... sao cậu ta lại sợ hãi như thế.... Tôi không biết... cứ đi theo trước đã..... tôi còn chưa hỏi, máy móc để cậu ta kéo đi, phía trước, cậu ta đã càm ràm.
" cậu thật là, nếu tôi không thấy được cậu thì có lẽ qua một lúc nữa cậu đã bị thứ đó giết chết rồi, cậu đừng để nó thấy được cậu, hiểu không? Tôi thật sợ hãi, khổ thân cho tôi khi tôi là lớp trưởng của các cậu, lớp chúng ta đã bị giết hơn phân nữa rồi, cậu đừng để mất mạng mà...."
Tôi ở phía sau, cũng đang tiêu hoá hết câu nói của cậu thanh niên tự xưng là lớp trưởng này, đáy lòng và cả người đều lạnh toát, tôi run rẩy, bị giết sao? Tôi đang ở đâu thế này?....
Cậu ta cho tôi biết quá nhiều thông tin... mà tất cả đều là mơ hồ không rõ, gai ốc trên người tôi ngày một nhiều, lạnh lẽo...và... tôi cảm thấy mình bị đe dọa tính mạng... chẳng hạn nếu cái thứ trong miệng của lớp trưởng nói nhìn thấy tôi... vậy... tôi sẽ chết sao?
Làm sao có thể hư cấu như thế được.... Tôi sợ, thật sự sợ hãi, khi nhìn thấy bất an trong mắt những con người xa lạ, tôi rất sợ...
Làm ơn..... tôi không biết một chút gì về thế giới này cả....
Tôi run rẩy từng bước chân, theo sát vị trí của lớp trưởng, cậu ta đưa tôi vào một căn phòng học, trong đó cũng có một nhóm người, nam nữ lẫn lộn, vẻ mặt của bọn họ cũng có nhiều phiền muộn và lo sợ, thấy lớp trưởng về thì giống như túm được cọng rơm cứu mạng vậy.
Cũng không trách, tính mạng bị đe dọa bất cứ lúc nào thì bình tĩnh sao mà nổi đây....
" Thanh Thanh, cậu đi đâu vậy, cậu có biết lớp trưởng tìm cậu vất vả như thế nào không, nếu lỡ may...."
" Vũ Tuyến, cậu thôi đi". Cậu lớp trưởng ngăn cản một cô gái đang có ý trách cứ tôi nhiều hơn là quan tâm, ánh mắt có phần thù địch, vẻ mặt của cậu lớp trưởng cũng không vui vẻ gì cả...
Và tôi cũng không vui vẻ gì cả.... Nhưng mà xôm xáo như thế thì tôi cũng đoán được thân phận của tôi trong thế giới này là gì....
Tôi nghĩ, tôi đang kẹt trong trường, và ở một góc tối tăm nào đó, ác ma đang chuẩn bị chơi một trò chơi thần chết.....
Lớp trưởng tên là Vu Phong, cuối cùng tôi cũng biết được tên cậu ta, tôi tìm một góc ngồi xuống thầm tính toán, còn mọi người thì vây lấy Vu Phong, bởi vì trong lớp này, cậu ta làm chủ....
Tôi nhìn xung quanh một lượt, ai cũng hếch bác, tôi cũng vậy... vậy trước khi xuyên qua, tôi của thế giới này đã chật vật như thế nào vậy? Tôi cũng là Nguyễn Thanh, mà là một người xuyên qua...
Vừa vặn chỗ ngồi đối diện trước mặt tôi là bình thủy tinh, tôi đoán trước đây nó là một chậu cá cảnh hay trồng cây trang trí, chỉ vì náo loạn ở trường mà giờ chậu thủy tinh bị bể một nửa, một học sinh nào đó sợ mọi người giẫm trúng nên đã lấy vải rèm buộc lại để nép bên góc lớp, nhưng điều đó không ảnh hưởng nó phản chiếu gương mặt của bản thân tôi.
Một góc nhỏ của chậu cây thủy sinh vừa vặn đối diện với tôi... hoàn hảo, tôi mở to mắt nhìn khó mà khép miệng được.
Tôi xuyên qua giống tôi 90%... chỉ Là bây giờ tôi của thế giới này thần sắc xám xịt, không còn vẻ tươi sáng... không thể trùng hợp như thế được....
Đầu vai tôi đang run rẩy vì sợ.
Phía bên kia được mắc lên một tấm rèm cửa màu xanh, tôi thắc mắc nó là gì? Xung quanh cửa sổ cũng được bịt vải kín mít, bàn học và ghế chất cao như núi che lại, y hệt như thành lũy chắn zombie, người bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong, tôi hỏi lớp trưởng, cậu ta bảo làm như thế để không cho thứ đó thấy được chúng tôi, hiện tại lớp học là một nơi trú ẩn "tạm" an toàn.
Tôi tò mò đi xung quanh phòng, chắc có lẽ trong đây cũng chỉ có tôi là tâm lí rắn chắc như thế, tôi đến gần bức màn duy nhất trong phòng, sau đó tôi phát hiện một ra một thứ ghê rợn.... Sau bức màn là vô số người chết nằm là liệt, tất cả đều là giáo viên và học sinh, biểu cảm trên mặt vẫn còn hốt hoảng, hai mắt mở lớn tràn ra vệt máu.
Sao lại có người chết ở đây? Thảm đến không nỡ nhìn, dạ dày của tôi đột nhiên cuộn trào.... Tôi muốn nôn...
Lúc này, Vu Phong đi đến vỗ vai tôi, cậu ta thở dài ngao ngán: "đừng sợ, khi nãy cậu rời khỏi, bọn Vệ Hống đã dọn xác tất cả người bị hại vào chỗ này, vẫn chưa kịp cho cậu biết, đừng nhìn nữa".
"Đây là toàn bộ đều do thứ đó giết sao?". Tôi khàn cổ hỏi trong vô thức, tử thi rất kinh khủng.
Vu Phong thở dài, có lẽ lời tôi hỏi quá mức dư thừa rồi!!!
"Thứ đó không rõ nó là gì cả, những người gặp nó đều đã chết hết rồi, còn sống cũng r là chỉ nghe được âm thanh nó bước đi, cũng có người thấy, nhưng cũng chỉ là một bóng lưng mờ, nếu đối mặt liền sẽ chết, nếu để nó thấy được... cũng sẽ chết..." Vu Phong tiến lên một bước, cậu ta chỉnh đồng hồ, nói với tôi và mọi người: "2 phút nữa, mọi người mau tìm chỗ trốn, tuyệt đối có chuyện gì cũng đừng lên tiếng".
Vu Phong vừa dứt lời, chuông trường học cũng vừa vặn vang lên, bây giờ, chuông giờ ra chơi lại chính là chuông cảnh báo....
Mọi người bắt đầu run rẩy, có người còn đi không nổi, tay quyệt nước mắt bò vào mấy ụ bàn học xếp chồng trốn, tôi cũng trốn, cũng chui vào một chỗ được xem là kín đáo, mà chỗ để trốn thì cũng chỉ có khoảng cách nửa sải tay, chật hẹp vô cùng.
Tôi rất bất an, tôi muốn về nhà... trời ạ!!!!
Vu Phong và một số người nam khác nhanh tay đóng cửa chính lại, sau rồi lấy bàn ghế ghim chặt cửa ra vào, làm xong xui bọn họ cũng trốn, có hai người chạy đến chỗ cô, trong đó có Vu Phong và cậu thanh niên khác, mà tôi cũng nép người nhường chỗ cho hai người bọn họ cùng trốn.
Tôi ngồi nghe Vu Phong nhìn đồng hồ lẩm nhẩm đếm ngược thời gian, sau khi cậu ta dứt lời thì run rẩy ôm đầu, trời cũng dần dần tối đi, sau đó tối mịt.
Tôi kì lạ nhìn màn đêm nhanh chóng buông xuống.... Và rồi..... trên khoảng hành lang im lặng vang lên tiếng bước chân Lộc cộc, tôi nghĩ đó chính là tiếng của tử thần.....
Trong phòng im lặng đến rợn người, khác hẳn với hành lang, tôi không ngốc khi vẫn nghĩ tạo tiếng động ngoài kia chính là con người, chắc chắn chỉ có thứ đó.....
Nó đang chơi trốn tìm sao? Hay là...
Trong bóng tối làm con người ta sợ hãi. Tôi cảm thấy tính mạng của tôi đang rất khó giữ, tôi lo lắng....
Tôi tự nhỏ đã không sợ thuyết quỷ thần, và bây giờ tôi có nên tin hay không đây? Tôi vẫn nghĩ mình nên tin tưởng.
Sau tiếng bước đi chính là tiếng tru réo khó nghe bén nhọn rót vào tai, tôi đau đớn ôm lấy đầu, mắt cũng chảy ra lệ trào, thở dốc hồng hộc, Vu Phong ngồi kế bên lay vai tôi, cậu ta cũng lo sợ lắm, nhưng vẫn cố dùng khẩu ngữ nói chuyện với tôi.
Cậu không sao chứ? Chính là câu mà cậu ta nói, tôi nhìn nhìn rồi chậm chậm lắc đầu, tôi đang cố ổn, tôi không sao, thật mà...
Ngay giây phút tôi trao đổi với Vu Phong xong thì xa xa ngoài phòng đợt ở nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh, sau đó là rất nhiều tiếng khác, sau rồi im bặt, một tiếng trôi qua, ánh mặt trời cũng sáng lên trở lại.
Không một ai dám bước ra ngoài, phải đợi khoảng 15 phút thì mới dám có người can đảm bò ra.
"Xong rồi, lại có thêm người chết....". Có người vừa nói vừa khóc.
Qua những phút ghê rợn như thế, tôi cũng biết được chút ít tình hình, "đừng dể cho nó thấy bạn, nó không làm gì cả, nhưng nó sẽ nhảy vào đầu bạn để giết bạn" bọn họ gọi nó là Quỷ Dị Mộng.
Cái tên mới vừa ra lò mới đây thôi, nhưng lại man rợ đến như thế....
Mặt trời lên rồi, giây phút tử thần đã lặn xuống, cửa lớp bị mở ra, mọi người chạy ra ngoài, tiếng thét phía xa xa kia chính là phòng giáo viên, lúc này đang rất ồn ào.
Lại một người nữa chết đi, tử trạng chết cũng thế thảm vô cùng, tôi lấy tay che mắt mình lại, thật xin lỗi, tôi rất muốn ói, nó quá là khủng khiếp, vị giáo viên đó không may đã để cho nó phát hiện ra, và cuối cùng chết không nhắm mắt.
Nó là thứ gì? Tại sao lại tàn ác như thế?????
Tôi không biết, tôi chỉ biết tôi chứng kiến cảnh mọi người dọn dẹp xác chết, trong mắt rầu rĩ sợ hãi, sau rồi rất quen tay mà kéo thi thể đi, xong xui mọi người ai nấy giải tán.
Học sinh đồng tình được một chút, bọn họ cũng cần phải lo tính mạng của bọn họ, rất nguy cấp, nào có ai còn chú ý đến sự mặc niệm tiếc thương lâu dài.
Vị giáo viên được kéo đi và đặt lên đống xác người, lớp mới chồng lớp cũ, tôi cũng lặng người trở về phòng.
Vu Phong đứng bên tay trái tôi, cậu ta mặt mày tái xanh, tay lau vội mồ hôi trên thái dương, trong miệng lẩm bẩm giống như biến thái:" không ai có thể thoát khỏi nó, cũng đã 5 ngày rồi, mọi người sẽ chết hết".
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng xác thực mọi người đều nghe thấy, ai nấy đều mất đi sức sống, một số không kìm được khóc lóc, số khác như muốn lẩn tránh mà chạy đi chỗ khác, có rất ít người không tỏ vẻ gì... bao gồm cả tôi, tôi không phải bình tĩnh mà là quá hoảng nên không kịp tỏ thái độ mà thôi...
Hỗn loạn qua đi, mọi thứ lại bắt đầu yên tĩnh.
Có quá nhiều người chết rồi, bọn họ cũng không thể ngồi yên được nữa, bọn họ cần phải làm cái gì đó, vì vậy, giờ trưa inh ỏi, thầy hiệu trưởng bật loa phát thanh tập hợp học sinh lại trong sân trường, bọn họ đứng dưới trời nắng, tuy bỏng da cắt thịt nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, trời nắng làm cho họ cảm thấy an tâm, tính mạng được bảo tồn....
Thầy hiệu trưởng chỉ trong một đêm thần sắc càng già nua, quần áo sộc sệch bê bét máu, tôi đoán đây có lẽ là máu của nạn nhân, trong lúc hỗ trợ dọn xác hiệu trưởng không tránh khỏi bị vấy lên.
Ông đứng trước mặt tất cả học sinh còn sót lại, toàn bộ ánh mắt mong ngóng nhìn lên bục, nhìn thầy hiệu trưởng như ánh trăng sáng chiếu rọi cứu rỗi cuộc đời bọn họ.
Phía tay phải là một vài giáo viên, sắc mặt đều kém, thầy hiệu trưởng nhìn trường học đã chết hơn phân nửa, sắp chút nữa ngã quỵ.
" thầy xin lỗi, các em hãy cố gắng bảo vệ bản thân mình, cố gắng sống sót". Ông run rẩy, tay lau nước mắt rơm rớm, bật khóc.
Có lẽ vì bất lực, thêm vào rất nhiều sợ hãi. Học sinh thấy hiệu trưởng như vậy cũng nháo nhào lên, không trách được, thầy hiệu trưởng có chức vụ cao nhất, cũng là người có uy lực nhất trường, học sinh hoàn toàn tin tưởng vào thầy, chỉ mong thầy có thể nghĩ cách, nhưng bây giờ thầy hiệu trưởng như thế, ai còn có thể vực dậy nổi, một số thành phần hoảng loạn chạy ra khỏi khu vực tập hợp chung, vừa chạy vừa la hét:" không được, phải rời khỏi đây, tôi không muốn bị nhốt lại".
" dừng lại, em học sinh đó nghe không, chúng ta không thể rời khỏi trường ". Học sinh còn lại trên sân cũng hỗn loạn nháo nhào theo phong trào. Tình hình vô cùng căng thẳng.
" các em ổn định lại!". Thầy hiệu trưởng gọi gấp nhưng cũng chẳng dọn dẹp được đám đông bên dưới, lòng người đã bị lung lay....
Thầy giáo mặc đồng phục thể dục nào đó né tránh mọi người, thầy ấy chỉ chạy vội lên những học sinh có ý định vượt rào, ngăn chặn hành vi ngu xuẩn của học sinh kia.....
Nhưng.....đã quá muộn.... Học sinh hô hào lúc trước đã chạy như ma đuổi ra trước mở cổng trường.
Chỉ thấy học sinh nọ vừa chạy ra khỏi cổng trường thì đã bị một màn sương mù bao lấy, thầy giáo đang đuổi theo cũng bất ngờ đứng lại... đã không kịp.
Tiếng hét thất thanh, sau đó là âm thanh nhấm nuốt, không có hình ảnh mà chỉ là tần số âm thanh truyền vào tai mỗi người, từ từ sương mù trắng đục dần trở nên đỏ thẫm, tiếng hét của học sinh kia cũng im bặt.
Top học sinh xô bồ lúc nãy thấy một màn như vậy bị dọa sợ, rụt chân không dám nhúc nhích thêm, đa số đều thụt lùi, sân truong yên tĩnh lạ thường... khi nãy ồn ào bao nhiêu thì bây giờ im lặng bấy nhiêu.
Vậy đấy, cổng trường không hề khoá, nhưng không thể nào đi ra được, phải trả giá bằng tính mạng, sương mù ăn thịt người vây quanh, bọn họ cũng đã được cảnh báo rồi mà.
Vài học sinh nữ chịu không nổi kích thích ôm lấy nhau, có người ôm chần giáo viên chủ nhiệm đứng gần mình, không một ai dám la hét, chỉ có mỗi gắt gỏng phát ra ê a trong cổ họng cho thấy họ thực sự sợ hãi mà thôi.
" trở về, tất cả mau trở về!". Lúc này thầy hiệu trưởng gọi lớn, học sinh mới nguyện ý nghe lời trở lại tụ tập trong sân.
Lớp kế bên, có một cậu học sinh mập mạp, tôi nhìn thấy cậu ta ngồi dưới đất, phía dưới quần có một bãi nước, cậu ta sợ quá không tự chủ được mà đi vệ sinh tại chỗ.
Cậu mập này lúc mới tập họp tôi đã có ấn tượng. Bởi vì cậu ta bắt mắt nhất trong những top học sinh, miệng cứ đi hỏi học sinh lớp cậu ta có thể có gì ăn được không, cậu ta đang đói.
Tôi thu hồi tầm mắt nhìn về phía sương mù, quả thật bây giờ tôi cũng đói, cả người đều ể oải. Tôi nhìn một lúc rồi như chợt hiểu ra quy luật trong thế giới này, mọi thứ đều có thể giết người.
Là vậy sao, tôi nhìn cảnh tượng phía trước, 2 chân không chống nổi nữa chỉ muôn ngồi bệch xuống đất, hai mươi mấy năm tôi sống trong thế giới hoà bình, đến cả gà tôi còn không dám nhìn khi nó chuẩn bị giết thịt mà chỉ trong mấy tiếng này tôi đã thấy quá nhiều kinh hoàng.
Nhưng mà đối với mọi người có mặt tại đây thì tôi cũng còn rất bình tĩnh, phía lớp trưởng thì cũng không kém gì nhưng trong mắt anh ta không còn tia hy vọng nào...
" không thể rời đi, chúng ta không thể rời đi..." Vu Phong lại lẩm bẩm.
Có khi nào lớp trưởng sắp bị đa nhân cách hay tâm thần luôn rồi không? Tôi nhìn thấy tần suất cậu ta lẩm bẩm ngày càng nhiều, mà điều đó toàn khẳng định chắc chắn.
Giống như lời hắn nói y hệt tiên đoán hay mệnh lệnh sẽ xảy ra trong tương lai vậy, nghĩ tới khả năng này, sống lưng của tôi lạnh dần rồi lan tràn khắp cả người.
Giữa trời nắng mà tôi cứ tưởng đang là mùa lạnh thấu tận xương.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play