Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới

Mạng đổi mạng.

Ở trong một phòng có đầy đủ có dụng cụ máy móc y tế tiên tiến hàng đầu.

Một cô gái với mái tóc bạch kim nằm trên giường bệnh. Điện tâm đồ cùng máy đo nhịp tim hoạt động không ngừng, tiếng tích tích vang lên theo từng nhịn tim của cô gái.

Cô gái trên giường như là bị âm thanh của máy đo nhịp tim và điện tâm đồ làm ồn đến. Đôi mắt nhắm chặt cũng dần mở ra.

Hạ Nguyệt hơi mơ hồ tỉnh, cô rồi như nhớ đến chuyện gì đó mà hai mắt mở to bật người ngồi dậy. Ống thở vẫn còn trên mũi cô, nó bị động tác cô mà kéo căng.

Hạ Nguyệt nhíu mày, không chút do dự kéo ra ống thở, khônh quên kéo ra các ống tiêm trên tay mình.

Một loạt động tác làm cơ thể cô run rẩy như sắp đổ. Cơ thể vì không kịp thích ứng mà có chút khó nhọc thở dốc. Trái tim cũng vì vậy mà đau kiệt liệt.

Trong đầu lại nhớ đến chuyện trước khi mình mất đi ý thức.

Cô tên là Hạ Nguyệt, cô còn có một người chị gái sinh đôi tên là Hạ Dương. Từ nhỏ vì một số chuyện xảy ra mà cô bị người lấy mất tim, nhưng nhờ được cấy ghép vào một trái tim nhân tạo mà cô không chết, chỉ là rơi vào trạng thái ngủ đông đến hiện tại.

Mà cô biết được chuyện đó cũng là vì trong khoảng thời gian cô ngủ đông, ý thức cô lại nằm trên người chị gái mình, Hạ Dương nên biết được ít nhiều.

Chỉ là đền cô không ngờ nhất là... 3 ngày trước chị gái cô đã dùng tim chị ấy để đổi cho cô cơ hội được sống... Còn chị... Hạ Nguyệt nghĩ đến tình trạng xấu nhất lòng cô điều lạnh lẽo.

Nếu... Nếu Hạ Dương có chuyện, cô cũng chẳng muốn sống nữa...

Sau khi bình ổn lại hô thấp. Hạ Nguyệt không chút do dự bước xuống giường. Chỉ là ngủ đông 15 năm, các khớp xương đã không còn linh hoạt. Hạ Nguyệt chỉ vừa đặt chân xuống cơ thể cô đã vô lực ngã xuống.

Cú ngã này khiến cả người Hạ Nguyệt như muốn ngất đi. Cô căng bản chỉ vừa ghép tim xong, người bình thường đã không thể tỉnh nhanh như vậy, huống hồ là cô còn rút ống thở.

Cơ thể không chỉ đau mà ngây cả hô thấp cũng rất khó khăn. Hạ Nguyệt, cô chỉ thấy mọi thứ trước mắt là một mảnh màu đen. Nhưng rất nhanh cô đã khôi phục, đôi mắt màu xanh nhạt khẽ nhắm chặt một hồi lâu. Khi mở mắt, trong đôi mắt hiện lên sự quyết tâm.

Hạ Nguyệt cố đứng dậy, cơ thể run rẩy đỡ tường đi từng bước chân ra khỏi phòng. Mỗi bước chân cô đi điều kịch liệt thở dốc, nhưng cô chẳng thèm quan tâm đến thân thể mình mà tiếp tục bước về phía trước.

Hạ Nguyệt theo kí ức mở ra cửa phòng bệnh của mình. Nhìn thấy bên ngoài bàn trí lộn xộn, nhưng vẫn có thể nhìn ra các máy móc hiện đại bên trong.

Ở đây là một phòng thí nghiệm riêng biệt của gia đình cô. Trước kia tạo ra là để nghiêm cứu một trái tim nhân tạo giúp cô có thể sống tiếp.

Hạ Nguyệt không mất quá nhiều thời gian tìm được rồi phòng ngủ đông. Tầm mắt cô hơi mơ hồ nhìn cánh cửa có khóa công nghệ trước mặt.

Hạ Nguyệt bất lực dựa vào tường ngã ngồi trước cửa. Hơi thở cô lại rối loạn, ra sức thở dốc. Lòng ngực truyền đến các cơn đau dữ dội khiến sức Hạ Nguyệt vốn đã không có, giờ lại chẳng thể đứng lên.

Không biết ngồi bao lâu, Hạ Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy mình đã ổn hơn. Cô lại lần nữa chống tường ngổi dậy. Ánh mắt hơi mơ hồ nhìn cánh cửa khóa hiện tại trước mắt.

Cô quay đầu nhìn qua hướng phòng thí nghiệm bên này, hai mắt điều ánh điều sáng lên khi nhìn thấy một cái máy tính bị để quên trên bàn thí nghiệm.

Hạ Nguyệt nhanh chóng đi đến, chỉ là lần này không có thứ gì chống đỡ thân thể khiến nàng không cách đi tiếp. Dù là thế cô vẫn hướng về phía trước dù biết nó có khó khăn.

Hạ Nguyệt dùng từng bước chân run rẩy đi đến bên bàn đặt máy tính. Khi gần đến, chân cô cũng là muốn ngã xuống, tay đã nhanh hơn mà chóng đỡ được vào cạnh bàn tránh cho ngã đập đầu.

Nhưng lần này Hạ Nguyệt không có nghỉ ngơi mà tiếp tục hướng về cánh cửa đi đến. Lần này cô còn cầm theo một cái máy tính. trải qua một lần đi, cô đã có thể nắm bắt được cách đi vững. Cầm theo máy tính, bước chân nhanh chóng, đến khi sắp ngã, một cú quay người khiến cả cơ thể đập vào tường. Hạ Nguyệt dùng cánh tay ôm chặt máy tính như sợ nó sẽ vỡ.

Hạ Nguyệt toàn thân điều phát ra đau đớn, thân thể nàng không ngừng run rẩy, trên chán cũng đổ mồ hôi.

Hạ Nguyệt không còn sức nữa, đứng dậy hai lần thất bại nên cô đã trực tiếp ngồi dưới đất mở ra máy tính. Hạ Nguyệt thành thạo lấy ra một con chíp từ trong máy tính vài đưa lên cửa, tay trên máy tính lại bám vào một giao diện. Nhìn tường lửa trong máy tính, Hạ Nguyệt không chút do dự phá tường.

Tường lửa trong máy tính vừa được mã hóa, cánh cửa phía sau cũng nhanh chóng mở ra. Hạ Nguyệt quay đầu mắt sáng lên nhìn một cái kén đặt giữa phòng. Hạ Nguyệt dựa tường đứng lên, cô như là bị kích động mà hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn.

Bước chân cũng càn thêm nhanh chóng, Hạ Nguyệt như là chạy đến bên cái kén. Nhìn vào trong kén chỉ thấy một người giống hệt cô nằm bên trong kén.

Người bên trong ngũ quan thanh tú, cùng mái tóc bạch kim đặt trưng. Dù Hạ Dương đang ngắm mắt nhưng lại ẩn hiện một nụ cười. Chỉ là khuông mặt cô lúc này lại tái nhợt như không có quyết.

Hạ Nguyệt không nói nên lời đau lòng, chỉ cách đây 3 ngày trước Hạ Dương cũng từng đứng bên ngoài kén nhìn cô bên trong, mà giờ đây hai người lại thay đổi vị trí của nhau.

Nước mắt lại vô thức rơi, lòng đau như ai đó đâm vào. Hạ Nguyệt thật không biết nên làm sao mới để chị em cô gặp nhau.

Trong bóng tối, cô thấy chuyện của 3 ngày trước. Cái ngày Hạ Dương tìm đến đây...

3 ngày trước...

Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang nhỏ. Một nữ nhân đi từng bước chân chạm gãi về tiến phía trước.

Nữ nhân mặc một chiếc chân váy ngắn, thêm một chiếc áo sơ mi kiểu hở vai.

Nữ nhân có mái tóc màu bạch kim cực kì đặt biệt, sóng mũi cao cùng bờ môi mỏng, chỉ là trên môi có một vết cắn đến chảy máu, máu làm đôi môi cô tăng thêm phần bắt mắt, tạo cho người ta cảm giác cô gái này rất dễ bị bắt nạt, dễ dụ dỗ.

Nhưng khi ai đó nhìn vào đôi mắt cô gái, các ý định xấu xa vừa nhen nhóm điều bị một ánh mắt cô gái đẩy lùi.

Ánh mắt cô gái điều là âm u như cất chứa hàng ngàn vết thương không thể nói, đồng thời nó cũng cất chứa nổi hận ý không thể phan nhạt. Chỉ cần có kẻ nào có ý đồ không bất chính đến gần, thì cô gái cũng có thể cùng họ cùng đồng quy vô tận.

Từng bước chân cô đi liền phát ra sự u nhã, mà không mấy ai có được. Tiếng giầy cao gót vang lên đều đều sau những bước chân. Nhưng rồi nữ nhân đã không thể duy trì được sự thông thả đó được quá lâu. Mỗi bước chân cô gái càn lúc càn nhanh, càn lúc càn gấp gáp. Cho đến khi đứng trước một phòng.

«Tạch» Không biết từ bao giờ hai dòng nước mắt đã chảy dài trên đôi má, một giọt nước mắt cứ vậy rơi xuống sàn. Đôi mắt màu xanh dương như bị nước biển sâu cuống vào đen tối khiến người ta nhìn và cũng đủ thấy sự tuyệt vọng bên trong.

Tầm mắt cô gái bị mờ đi, không cách nào nhìn thấy rõ những thứ phía trước. Cánh cửa rõ ràng rất gần, nhưng khi đưa tay muốn chạm lại xa vời.

Hạ Dương không còn chịu được áp lực mà hai mắt bất đầu mơ hồ, bàn tay đưa ra muốn chạm vào cửa không còn sức mà giũ xuống. Cô ngã xuống trước kia tay chạm đến cánh của, hoàn toàn mất ý thức.

Trước khi cô mất đi ý thức cô vẫn luôn nắm chặt tờ giấy trên tay mình.

Đến khi có hai người đi đến, trên người cả hai điều đeo khẩu trang và mặc một cái áo blouse trắng, khác biệt là chỉ có một người bên trái đeo kính bảo vệ, người còn lại thì không.

Cả hai người nhìn người nằm trên mặt đất rồi nhìn nhau không rõ.

Song sinh mệnh.

"Không... Nguyệt!"

Hạ Dương mở bừng mắt bật người tỉnh dậy, cô hoảng hốt gọi tên em gái mình.

"Không... Nó chỉ là mơ thôi..." Nhưng cho dù cô làm cách nào thì cô vẫn hiểu rõ giấc mơ đó không phải mơ. Mọi thứ điều là sự thật. Hạ Dương không ngừng run rẩy khi nhớ đến cảnh trong mơ.

Nữ nhân mặc áo blouse trắng ban nãy cứu Hạ Dương cũng ở, cô ngồi trên ghế bên cạnh quan sát Hạ Dương từ hoảng hốt chuyển sang sợ hãi.

"Vì sao em lại đến đây?"

Chờ cho đến khi Hạ Dương bình tỉnh lại, thì cô gái mới lên tiếng hỏi.

Hạ Dương nhìn qua, thấy là người quen. Nhớ đến chuyện trong tờ giấy mà mình đã đọc lúc sáng. Cô mím môi cắn răng không rõ đầu đuôi nói.

"Trúc Tỷ, em nhớ ra hết mọi chuyện rồi..."

Hai mắt Hạ Dương đỏ lên đau thương nhớ đến những chuyện lúc nhỏ của mình.

Hạ Dương rất xinh đẹp, là kiểu yêu kiều lại không mất phần tao nhã, ánh mắt cô gái luôn cho người ta có cảm giác được thả mình trong làng nước, rất dễ chịu. Nhưng giờ đây trong đôi mắt đó chỉ hiện lên sự bi thương và tuyệt vọng vô hạng. Giống như làng nước đó đang cô nhấn chìm lấy cô.

Hà Trúc trầm mặc, ánh mắt cô phức tạp nhìn đứa em gái kém mình mấy tuổi này.

"Em nhớ đến đâu?"

Mang theo tâm lý của một bác sĩ hỏi bệnh nhân hỏi lại Hạ Dương trên giường.

"Nhớ được tất cả..."

Hạ Dương nắm chặt mắt cố chịu đựng cơn đau phát ra từ lòng ngực. Cô vừa nói vừa đưa tay lên. Trên tay cô là một tờ giấy, bên trên là những dòng chữ được viết bằng tay. Mà tờ giấy cũng bị Hạ Dương nắm chặt đến nhăn nhúng.

Hà Trúc thấy Hạ Dương đưa ra một tờ giấy, cô liền nghi hoặc đứng dậy từ trên ghế đi đến nhận lấy tờ giấy lên xem. Cô vừa đọc những điều được ghi bên trên tờ giấy, vừa lo lắng liếc nhìn xem biểu hiện của Hạ Dương.

Hạ Dương cả người điều run rẩy, bàn tay nắm chặt tấm chăn trên giường. Hai vai cà run lên kịch liệt, nhưng là đang muốn ẩn nhẫn cái gì đó.

Hà Trúc nhìn mà không rõ, cô không biết Hạ Dương là đang ẩn nhẫn sự đau thương, hay là đang thấy hận kẻ đó. Nếu là cái trước, chí ý cô cũng có thể phiên giải. Nhưng nếu là cái sau, cô nhất quyết sẽ ủng hộ đến cùng.

Khi Hà Trúc còn đang suy nghĩ, mà bàn tay trắng nõn đã nắm lấy tay áo blouse của cô mà kéo. Hà Trúc nhìn xuống, thấy là Hạ Dương thì hơi bất ngờ cùng nghi vấn.

"Làm sao vậy?"

Hạ Dương giũ mắt ánh mắt, mím môi, nhưng ánh mắt rồi lại trở nên kiên định như ra quyết định. Khi cô ngẩn đầu lên có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt cô.

"Có thể để em gặp em gái mình không!"

Hà Trúc hơi kinh ngạc trước ánh mắt của Hạ Dương, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu.

Trên đường dẫn Hạ Dương đến phòng bệnh em gái cô. Hà Trúc cũng dần nhớ đến chuyện lúc trước.

Hạ Dương và Hạ Nguyệt là chị em sinh đôi, Hạ Dương là chị gái, Hạ Nguyệt là em gái. Nhưng khác với các cặp đôi sinh đôi khác. Cả hai chị em Dương Nguyệt và nh điều trái ngược nhau.

Hạ Nguyệt từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, cô bé 2 tuổi biết đọc biết viết, còn biết tính toán, thông minh lanh lợi.

Nhưng chị gái Hạ Dương lại không được như Hạ Nguyệt thông minh, không phải Hạ Dương không thông minh, chỉ là không bằng em gái mình xuất sắc.

Tuy mẹ của cả hai không nói gì, bà vẫn sẽ yêu thương cả hai đứa trẻ, nhưng vẫn là người bên ngoài vẫn lấy nó làm so sánh, khiến Hạ Dương khi nhỏ không hiểu chuyện mà bắt đầu chán ghét thậm chí trở nên ác cảm với Hạ Nguyệt.

Dù Hạ Nguyệt không trách chị gái, nhưng điều đó không có nghĩa cô bé không biết buồn.

Mọi thứ dần chở nên căng thẳng, và đỉnh điểm chính là khi cả hai chị em lên 9 tuổi. Người được gọi là cha xuất hiện. Ông ta là kẻ từng bỏ rơi mẹ của cả hai chị em Hạ Dương và Hạ Nguyệt, nhưng giờ ông quay lại và nói muốn nhận con.

Ban đầu ông chân thành tiếp cận cả hai đứa nhỏ, mọi người trông nhà biết chuyện cũng không biết nói gì. Vì dù sao ông ta cũng là một người cha, đối với một đứa trẻ mà nói, trường thành sẽ càn tốt hơn.

Ôngg ta ân cần và thương yêu Hạ Dương và Hạ Nguyệt. Cho đến một năm sau, khi cả nhà phát hiện ông ta không thật sự đối tốt với hai chị em. Mà lý do ông ta tiếp cận hai đứa chỉ là vì một trái tim khỏe mạnh của một trong hai.

Ông ta tên là Chương Minh, có bệnh lý tim duy truyền, là loại không thể chữa trị cần phải thay tim. Khi đó Chương Minh không thể tìm được tim phù hợp. Mà bằng một cách nào đó phát hiện Hạ Dương và Hạ Nguyệt nên đã lên kế hoạch từ sớm.

Ban đầu kẻ Chương Minh là muốn ngắm vào là Hạ Dương, vì trái tim mạnh khỏe. Hạ Nguyệt lại ốm yếu thông minh, đối mặt với đứa con thông minh bản thân Chương Minh lại là thưởng thức, nên Hạ Dương chính là mục tiêu của ông.

Nhưng ông ta lại bất cẩn khi để Hạ Nguyệt phát hiện kế hoạch, cô bé đã liều lĩnh cứu xông vào cứu Tỷ Tỷ mình, nhưng bản thân lại không thoát được kết quả cô bé bị lấy tim, cũng vì hai cô bé giống nhau nên nhóm bắt cóc cũng không thể phân biệt ra ai là ai.

Khi nhóm các cô chạy đến mọi thứ đã quá muộn, tên Trương Minh đã ghép tim xong, còn Hạ Nguyệt được ônh ta bố thí cho một trái tim nhân tạo vờ được thủ nghiệm.

Nhưng công nghệ kia đó vẫn còn chưa hoàng hiện, nên một trái tim nhân tạo căng bản là không thể khiến Hạ Nguyệt sống lại. Nhưng vẫn may mắn là con bé cũng không chết.

Sau chuyện đó tên cặn bã Trương Minh đã đưa lại một số tiền như là tiền bồi thường rồi rời đi. Mọi người muốn báo án nhưng rồi mới phát hiện căng bản không có chứng cứ.

Còn Hạ Dương sau chuyện đó vì quá kích động nên đã chạy đi tìm Trương Minh. Sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi mọi người trong nhà tìm được, Hạ Dương đã là mất nửa cái mạng.

Mà con bé sau khi tỉnh lại đã không còn nhớ gì nữa, con bé chỉ liên tục nói phải tìm em gái. Cũng vì sợ Hạ Dương tự trách nên người trong đã không cố ý khôi phục trí nhớ con bé.

Mà Hạ Nguyệt cũng được các cô đưa vào nơi đây... Một viện nghiêm cứu riêng của gia đình, đương nhiên nơi này Hạ Dương cũng biết đến. Chỉ là cô không biết nơi này có em gái mình bên trong, nên suốt nhiều năm cô bé luôn truy tìm em gái mình bên ngoài.

Hà Trúc vừa nghĩ đến chuyện khi xưa cả người cô điều trầm xuống không ít. Phải biết khi đó cô cũng chỉ có 15 tuổi, vốn là độ tuổi nổi loạn, nhưng bản thân lại phải đứng ra cố gắng vực dậy tình thần cả nhà.

Hà Trúc nghĩ rất nhiều chuyện, trên đường đi cũng rất nhanh đã đến một căn phòng.

Hạ Dương không thể tin nhìn căn phòng phía trước kinh ngạc hỏi: "Em ấy ở phòng này thật sao?"

Sở dĩ cô kinh ngạc như thế vì đây là phòng làm việc của Hà Trúc. Nhưng nếu nghĩ lại chuyện này cũng không vá kì lạ, vì nếu Hạ Nguyệt ở đây cũng có thể giải thích vì sao suốt mười mấy năm không tìm được. Chắc chắn là có mật đạo gì đó.

Đúng như Hạ Dương nghĩ, trong phòng đúng là có mật đạo. Trong căn phòng bàn trí cũng rất bình thường, cũng như các căn phòng làm việc của bệnh viện.

Chỉ là mật đạo lại có chút khiến người kinh ngạc, không phải kiểu tủ sách hay dưới bàn như mấy bộ phim trinh thám. Mà nơi đặt mật đạo lại là chỗ cửa sổ.

Chỉ cần mở ra cửa số vào bước qua...

Hoạt nhìn nói rất nổi bình thường, nhưng nếu đứng trước cửa nhìn vào chỉ nghĩ là người kia chèo qua cửa sổ. Bên dưới lầu nhìn lên chỉ thấy một cái bóng đang đi ra khỏi phòng. Dù là hướng thì họ cũng sẽ không nhìn ra được gì.

Không cùng họ, nhưng vẫn là gia đình.

Hạ Dương thật sự bái phục người thiết kế ra kiểu mật thất này...

Dù là thế chuyện mật đạo liền bị cô ném ra sau đầu.

Khi nhìn thấy căn phòng bên dưới, nó cực kì hiện đại và có nhiều máy móc hiện đại mà chính cô cũng không biết tên. Hạ Dương còn chưa hết kinh ngạc thì Hà Trúc đã hướng về một cánh cửa đi đến.

Hạ Dương không chút do dự chạy qua.

Hà Trúc ấn mã cùng quét mắt và khuông mặt mới khiến cánh cửa mở ra.

Cửa vừa mở, đập vào mắt của hai là một cái kén ngủ đông to nằm giữa phòng. Bên trong cũng có các trang thiết bị hiện tại, còn được tăng tiến hơn trước.

Hạ Dương vội vàng chạy đến gần, càn đi đến gần. Người nằm trong kén cũng dần lộ ra.

Hạ Nguyệt nằm trong kén ngủ đông. Mái tóc bạch kim đặt biệt, cực giống với Hạ Dương. Cả hai cứ như hai giọt nước không thể nào phân biệt.

Đôi lông mày lá liễu, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi mắt ngắm nghiền, cùng đôi môi tái nhợt. Làng da càn là trắng bạch, cộng thêm mái tóc trắng, chẳng khác nào ma nữ xinh đẹp bước ra từ trong tiểu thuyết. Đường nét trên mặt vì bệnh lâu năm mà trở nên ốm yếu, giống như thể chỉ cần cô gái trước mắt bước ra khỏi rén liền có thể sẽ chết ngây lập tức vậy.

Hà Trúc lúc này cảm giác được tiếng gió, cô quay người lại đã không nhìn thấy Hạ Dương đâu, khi lần nữa quay đầu nhìn qua kén mới thấy Hạ Dương không biết từ bao giờ đứng bên kén mà rơi lệ.

Hà Trúc vừa nhìn liền nhẹ thở dài, đang định bước vào vỗ về thì một cái tay từ sau bắt lấy cô. Hà Trúc hơi sửng sốt một chút, cô liền quay đầu tràn đầu nghi hoặc nhìn về phía sau.

Phía sau Hà Trúc là Hà Lan. Hà Lan trên mặt còn đeo kích che chắn, nắm chặt tay Hà Trúc tràn đầy tức giận nói: "Tỷ, Tỷ đang làm gì vậy? Tại sao lại để Hạ Dương biết chuyện, còn dẫn em ấy đến đây!"

Hà Trúc liếc nhìn qua Hạ Dương không chú ý bên này, cô cũng thật là bất đắc dĩ đáp: "Chị cũng không muốn, nhưng mà em ấy đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Căng bản là không thể giấu."

Nghe đến đây Hà Lan liền sửng sốt một chút, rồi đột nhiên kích động hơn mà nói: "Nhớ... Làm sao có thể! Mỗi tuần em điều cho Hạ Dương uống thuốc ức chế, căng bản cô bé sẽ không nhất thời kích động nhớ ra được!"

Hà Trúc càn nghĩ đến càn thấy phiền, cô nhất quyết đưa ra tờ giấy mà ban nãy Hạ Dương đưa cô. Không nói gì thêm kéo lấy tay em gái mình mà đặt lên. Nhanh gọn, quay người một cái liền rời đi.

Hà Lan ngơ ngác nhìn tờ giấy bị nhào nát, có thể biết được người cầm nó đã không thương sót gì. Chữ bên trên cũng bị nhòa không ít, nhưng vẫn có thể đọc được.

Trên giấy là chữ viết tay, mà nét bút này không ai khác lại chính là Hạ Kiến Quốc. Ông chính là em trai của Thư Cẩm, là cậu của Hạ Dương và Hạ Nguyệt. Mà Cẩm Thư là mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt.

Ban đầu Hà Lan còn mang tâm thái khó chịu khi Hà Trúc đem theo Hạ Dương xuống phòng thí nghiệm ẩn. Nhưng cho đến lúc này cơn tức đó liền đổi vị trí sang Hạ Kiến Quốc. Chỉ tiếc là người đã chết, chứ nếu không cô cũng sẽ phải lốc da hắn.

Hạ Kiến Quốc cư nhiên lại viết nhật kí, còn viết rõ đầu đuôi đến vậy chuyện năm xưa đến vậy.

Hà Lan nhìn qua Hạ Dương đang khóc bên cạnh kén, lòng cô cũng chợt khó chịu.

Mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt là một người tốt bụng, dù bị chồng phản bội và bỏ rơi. Cô ấy không chỉ không buồn mà còn vực dậy tinh thần.

Khi đó cô và Hà Trúc được một gia đình ở quê sinh ra. Vốn sinh đôi là một điều may, nhưng kia đó là ở quê, vẫn còn phong kiến và lạc hậu. Gia đình nghe người bên ngoài đồn sinh đôi chính là trời phạt, sẽ gây ra họa diệt tộc nên gia đình đã đem lên thành phố bán cả hai.

Cả hai bị người đem bán, nhưng may mắn là đường dây mua bán trẻ em để lấy nội tạng đó điều bị bắt.

Các nàng cũng được đưa và trại trẻ mồ coi. Sống trong đó được 5 năm thì được một người nhận. Và người đó không ai khác chính là Cẩm Thư, mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt.

Bà ấy đến trại nhận hai cô. Trên về còn nhận thêm một đứa trẻ nữa. Vốn cho gằng sẽ sống một nhà 5 người. Nhưng Cẩm Thư khi đó không biết mình có con với tra nam. Cuối cũng vẫn là sinh ra được một cặp sinh đôi.

Khỏi phải nói khi biết Cẩm Thư mang thai cô cùng Hà Trúc đã sợ bị bỏ rơi đến dường nào. Nhưng Cẩm Thư lại đối họ dịu dàng nói.

"Không sao, các con chính là con của ta. Dù không mang chung một họ, nhưng chúng ta vẫn là gia đình."

Lần đầu tiên Hà Lan và Hà Trúc cảm nhận được gia đình là thế nào. Họ vẫn lấy họ Hà là vì họ chỉ đang cố nhắc nhở bản thân không được quên những kẻ bỏ rơi họ cũng là mang họ Hà.

Hà Lan đứng bên ngoài nhìn những dòng nhật kí trên từ giấy khiến suy nghĩ cô không khỏi phiêu xa.

Mấy hôm trước Hạ Kiến Quốc đã bị tai nạn, khi đó vì tai nạn vá nặng chết ngây tại chỗ.

Khi mọi người biết tin cũng chỉ có thể bị thương rồi vẫn phải sống tiếp.

Nhìn mảnh giấy bị xé ra từ một cuốn nhật kí trên tay.

Hà Lan thật là bất đắc dĩ nghĩ.

Chắc là do Hạ Dương lúc dọn dẹp phòng cậu đã chú ý đến 'Cậu ấy đúng thật là, sao có thể chết như vậy cơ chứ. Nếu như ông còn sống mình nhất định sẽ lột da ông.'

Trong đầu nghĩ là thế. Nhưng nghĩ đến hôm Hạ Kiến Quốc chết, cô chính là người khóc nhiều nhất.

Nhìn cảnh Hà Trúc đứng bên cạnh an ủi Hạ Dương đang khóc.

Không hiểu vì sao trong lòng Hà Lan có chút khó chịu khi nhìn hai người trước mắt. 'Lại nữa... Cảm giác này lại xuất hiện nữa rồi.' Còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì giọng nói nghẹn ngào đứt quảng vang lên.

"Tỷ, Nguyệt... Em ấy... Em ấy có thể sống chứ.."

Giọng nói Hạ Dương run rẩy rất nhiều, nước mắt cũng chảy rất nhiều. Tay đưa lên muốn chạm vào trên mặt Hạ Nguyệt, nhưng thứ cô chạm vào lại là tấm kính chắc chắn. Cảm giác như em ấy đang ở rất gần, nhưng khi chạm vào đó lại thấy nó thật xa vời.

Hà Trúc nhìn người trong kén, rồi lại nhìn người bên ngoài đang khóc. Cô thở ra một hơi, thành thật đáp: "Nếu như có trái tim phù hợp, nhất định em ấy sẽ sống."

Đúng vậy, thứ họ luôn chờ đợi suốt mười mấy năm qua chính là một trái tim khỏe mạnh và đủ phù hợp với Hạ Nguyệt. Chỉ là dù máu Hạ Nguyệt không hiếm, cũng chẳng có gì đặt biệt, nhưng lại chẳng thể tìm được một trái tim khỏe mạnh và phù hợp.

Nghĩ đến đây Hà Trúc không khỏi cảm thấy đau đầu.

"Vậy em thì sao? Em phù hợp mà đúng không?"

Hà Trúc nghe xong liền ngơ ngác, một lát sau khi ý thức được lời Hạ Dương nói Hà Trúc và Hà Lan bên ngoài liền đồng thời vang lên tiếng.

"Tuyệt đối không được!"

Nhưng nhiêu đây không đủ để ngăn lại Hạ Dương. Ánh mắt cô dần trở nên kiên định, bàn tay đặt lên tấm kính, như muôn xuyên qua nó chạm vào khuông mặt em gái mình.

"Không! Trúc Tỷ, Lan Tỷ, hai người phải giúp em... Em muốn Nguyệt Nguyệt sống, cho dù em có chết... Em vẫn là muốn em ấy sống vui vẻ, nếu không em sẽ ân hận cả đời."

Hà Trúc và Hà Lan nhìn nhau, họ biết lời này của Hạ Dương không phải nói đùa. Lớn lên cùng nhau, còn là một tay họ chăm sóc hai đứa trẻ lớn. Trải qua nhiều năm, ít nhiều gì các cô vẫn là hiểu rõ tính cách của Hạ Dương.

Em ấy bên ngoài ôn nhu ân cần, nhưng lại là dạng người khó tiếp cận nhất. Giống như việc rõ ràng thấy đang cười nhưng thực chất lại là lạnh lẽo từ bên trong.

Những gì em ấy nói, em ấy muốn làm ngoại trừ Hạ Nguyệt thì chỉ có mẹ nuôi Cẩm Thư có thể ngăn lại. Còn lại cô điều không nghe bất cứ ai.

Hà Trúc và Hà Lan do dự nhìn nhau, cả hai điều hiểu trong mắt đối phương là gì. Hà Trúc liền lên tiếng đi trước.

"Chuyện này... Dương Dương, em biết đó bọn Tỷ tuy không tìm được trái tim cho Nguyệt Nguyệt, nhưng bọn Tỷ đã tạo ra một trái tim nhân tạo, có thể không đầy một năm nửa có thể thực thành lên người... Em cũng không cần...."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play