Hàng trăm năm trước, với mục đích quản lý thế giới pháp thuật và cộng đồng phù thủy, Bộ pháp thuật đã ra đời. Mỗi quốc gia đều có Bộ pháp thuật của riêng mình và tất cả đều thuộc sự quản lý của Hiệp hội Phù thủy Quốc tế. Vậy nhưng Hiệp hội Phù thủy Quốc tế có thuật là cơ quan hành chính nắm quyền lực cao nhất trong thế giới pháp thuật? Hiển nhiên là không. Cơ quan này ngoài việc nhận báo cáo từ các Bộ pháp thuật trên toàn cầu, còn có nhiệm vụ báo cáo một cách trung thực tất cả những điều ấy lên một cơ quan cao hơn mà người ta hay nhắc đến là Hội đồng Aethel, tên thường gọi là Hội đồng số Bảy.
Hội đồng Aethel được cấu thành từ bảy gia tộc pháp thuật quyền lực nhất thế giới. Họ không phải chỉ đơn thuần là pháp sư hay phù thủy, họ được gọi với danh xưng Thao Thuật Sư - theo đúng nghĩa là những người thao túng toàn bộ pháp thuật trên thế giới. Theo một truyền thuyết xa xưa kể lại, các Thao Thuật Sư là những người đầu tiên biết sử dụng pháp thuật từ khi con người xuất hiện. Chính họ đã lựa chọn và trao quyền năng pháp thuật cho những người bình thường để tạo nên dòng dõi phù thủy và pháp sư. Các Thao Thuật Sư am hiểu rõ căn nguyên của pháp thuật hơn bất cứ sinh vật pháp thuật nào, dĩ nhiên, và họ dùng pháp thuật để xây dựng một thế giới nơi các cá nhân được họ chọn sinh sống, mà bây giờ những người chịu ơn họ đều thoải mái ở cái thế giới được coi là khác biệt hẳn với thế giới Muggles.
Những người thuộc dòng dõi Thao Thuật Sư sinh ra đã mang trong mình nguồn sức mạnh vô hạn. Họ không cần dùng đũa phép - một vật dụng để chuyển năng lượng trong cơ thể ra bên ngoài thành pháp thuật - bởi họ có thể thi triển bằng tay và tạo ra bất cứ loại pháp thuật nào mà họ muốn. Ngoài sử dụng các bùa chú và các phép họ đã dạy cho phù thủy và pháp sư, họ còn chế ngự và điều khiển được các yếu tố trong tự nhiên như nước, lửa, bão tố, đất, gió,... điều mà không một kẻ nào khác làm được. Các Thao Thuật Sư như đã nói ở trên, hào phóng trao pháp thuật cho những kẻ họ thấy xứng đáng thì cũng sẵn sàng thu hồi pháp thuật của những kẻ bại hoại. Vậy nên Thao Thuật Sư được coi là những người nắm quyền lực tuyệt đối, là tầng lớp thống trị của thế giới Pháp Thuật.
Theo truyền thuyết thì đáng sợ như vậy, nhưng trên thực tế thì Hội đồng Aethel hay Hội đồng số Bảy hiện tại rất yêu quí và đặc biệt dành một thái độ khá khoan dung cho thế giới mà tổ tiên họ tạo ra. Thế giới pháp thuật hiện thời đang bước vào thời kì vàng son nhất từ trước tới nay, họ không cần phải can thiệp quá sâu vào nó nữa. Tuy vẫn nhận được sự kính sợ và phục tùng không thay đổi của mọi tầng lớp sinh sống trong thế giới pháp thuật, các Thao Thuật Sư đã ít can dự vào cuộc sống của phù thủy và pháp sư hơn, và mặc dù họ vẫn lắng nghe báo cáo của các cộng đồng phù thủy, cộng đồng yêu tinh và những cộng đồng sinh vật pháp thuật khác hàng năm, các Thao Thuật Sư không còn quá khắt khe nữa. Họ tin tưởng để cho thế giới pháp thuật tự do phát triển, và để đáp lại sự tin tưởng đó, Hiệp hội Phù thủy Quốc tế đã nỗ lực hết sức mình để duy trì trật tự toàn cầu.
Trong lịch sử, chỉ có hai lần Hiệp hội để lọt tin dữ tới tai của Hội đồng Aethel, lần thứ nhất là khi Gellert Grindelwald trỗi dậy với âm mưu tạo nên một trật tự thế giới mới và thống trị dân Muggles, lần thứ hai là Tom Marvolo Riddle - một kẻ tự phong mình làm Chúa tể Hắc Ám rồi đi gieo rắc nỗi kinh hoàng cho cả hai thế giới. Hai tin tức đó suýt chút nữa đã khiến các Thao Thuật Sư phải ra tay, nhưng họ đã không phải làm việc đó, vì khi hai kẻ ngạo mạn kia đang ở thời kì đỉnh cao thì đều bị hạ bởi các pháp sư của Hiệp hội Phù thủy Quốc tế.
Rồi thời gian dần trôi. Vụ việc của Grindelwald và Riddle lui vào dĩ vãng, và thế giới pháp thuật lại trở nên trật tự theo quỹ đạo hòa bình mà nó từng có, tuy rằng một chút dư âm của cuộc chiến gần nhất vẫn còn ám ảnh. Các Bộ Pháp Thuật vẫn tất bật làm việc, các phát minh vẫn đều đặn ra đời, và tụi trẻ con mang sức mạnh phù thủy thì vẫn nối tiếp nhau lớn lên. Các trường học pháp thuật trên khắp thế giới mở rộng cánh cổng chào đón chúng, đào tạo chúng thành những phù thủy và pháp sư ưu tú, với mong ước tụi trẻ sẽ tiếp tục duy trì nền hoà bình thịnh vượng của thế giới pháp thuật trong tương lai.
Năm 1992.
Trường Pháp Thuật và Ma thuật Hogwarts, toạ lạc trên một hòn đảo tại Scotland, được biết đến là một trong những học viện đào tạo phù thủy và pháp sư nổi tiếng nhất châu Âu, đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải chưa từng có tiền lệ. Cả tháng Bảy và tháng Tám, khoảng thời gian mà ngôi trường đáng lý ra là để cho các giáo sư giảng dạy tại đây nghỉ ngơi, giờ đây biến thành một chảo lửa sôi ùng ục.
Minerva McGonagall, giáo sư dạy môn Biến Hình đồng thời là Phó hiệu trưởng Hogwarts, triệu tập một cuộc họp khẩn cấp ngay trong đêm. Bà lúc nào cũng mang một vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lúc này khuôn mặt bà căng ra, đỏ phừng phừng và có một sự căng thẳng to lớn. Các giáo sư khác nhanh chóng có mặt ở phòng Họp, và câu đầu tiên giáo sư McGonagall thốt ra khi họ tới không phải là câu mời ngồi lịch thiệp như mọi khi, mà là một lời thông báo bật ra như thể bà không còn đủ sức dồn nén nó thêm được nữa:
- Nghe tôi nói, trong năm học này ngoài những học sinh năm nhất vừa nhận được tin báo nhập học, Hogwarts sắp có một học sinh mới. Một học sinh đặc biệt.
Pomona Sprout, giáo sư giảng dạy bộ môn Thảo Dược học lên tiếng hỏi:
- Đó là ai, chị Minerva? Và đó có phải lý do chúng ta rời giường ngủ giữa đêm khuya để gặp nhau thế này không?
- Giáo sư Dumbledore đâu rồi? Cụ ấy không đến ư? - Giáo sư Filius Flitwick nhìn quanh. Giáo sư McGonagall vẫn chưa ngồi xuống, bà nói ngắn gọn:
- Cụ Dumbledore đang tới chỗ Bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Cụ ấy vừa nhận được tin, và sau khi báo cho tôi biết, cụ ấy đã tức tốc đi mời ông Conerlius.
Một vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của các giáo sư đứng trong phòng. Một vị giáo sư mặc áo chùng đen nãy giờ đứng im lìm một góc, ông cất lời, giọng trầm thấp:
- Vậy giáo sư McGonagall, chúng tôi đang tò mò muốn biết về danh tính của đứa học trò khiến bà lo ngại này đây. Nó rốt cuộc là ai?
- Severus! Anh không được nói như vậy. - Bà Phó hiệu trưởng cắt ngang, mắt phóng một tia cảnh cáo về phía vị giáo sư dạy môn Độc Dược - Đây không phải là người chúng ta có thể tùy tiện gọi như thế. Tôi nhắc lại, trong năm học tới trường chúng ta sẽ đón một học sinh đặc biệt. Rất rất đặc biệt.
Giọng bà có phần lo ngại xen lẫn phần phấn khích. Nhưng lo ngại vẫn chiếm nhiều hơn. Không một ai hiểu điều gì đang diễn ra, nhưng sau khi được nghe phổ biến thông tin, họ mới biết rằng Hogwarts đang phải đối diện với một tình huống mà có nằm mơ họ cũng không mơ ra nổi. Mặt ai nấy đều tái mét. Một cơn ác mộng theo đúng nghĩa.
Cuộc họp đang theo đà căng thẳng thì cánh cửa lớn bật mở, chòm râu lấp loáng ánh bạc của Dumbledore xuất hiện, và đi bên cạnh cụ là quan chức cao cấp nhất ở Bộ - Bộ trưởng Bộ pháp thuật Conerlius Fudge. Ông này có bộ tóc bù xù màu xám, dáng người tròn trịa và khoác trên mình bộ áo chùng có sọc màu vàng chanh. Hai người bước những bước gấp gáp tiến vào giữa phòng họp, và trước những cái cúi chào theo phép tắc của các giáo sư khi nhìn thấy ông, Conerlius khoát tay nói:
- Tôi đã nghe cụ Dumbledore thuật lại mọi chuyện. Thực là không tin nổi trường của các ngài lại sắp diện kiến... à, ý tôi là nhận một học sinh như vậy. Theo như tôi biết, học sinh đó vào năm kia cũng từng đến Beauxbatons và năm ngoái đến Durmstrang, nhưng chỉ theo học một thời gian ngắn, rồi sau đó rời khỏi trường một cách chóng vánh. Hai trường đó đã vấp phải những chỉ trích to lớn đến từ cộng đồng pháp thuật, do cách giáo dục của họ có vấn đề hay không thì không rõ, nhưng uy tín của cả hai đã bị tuột dốc thê thảm vì những lý do khác nhau. Tôi nói thật nhé (giọng ông nhỏ lại hẳn như sợ điều mình phỏng đoán bay vọt ra ngoài), chẳng biết đây có phải là một đợt thanh tra liên trường của bên trên không, nếu đúng thật như vậy thì Beauxbatons và Durmstrang gặp rắc rối lớn rồi...
- Ngài Bộ Trưởng, mong ngài nghiêm túc một chút! - Giáo sư McGonagall đột ngột xen ngang - Thứ lỗi cho tôi đã ngắt lời ngài, nhưng tôi cho rằng đây là một vấn đề nhạy cảm giữa các trường, và chúng ta thay vì ngồi đây suy diễn viển vông thì nên tập trung lo liệu cho Hogwarts.
Ông Conerlius cứng họng khi nhìn vào khuôn mặt vẫn chứa sự mất bình tĩnh khác xa thường ngày của giáo sư McGonagall. Các giáo sư khác cũng chung một thái độ như thế. Ông đành đánh mắt nhìn sang cụ Dumbledore, và như để xoa dịu và làm nguội bớt bầu không khí, cụ Dumbledore điềm đạm nói:
- Mọi người ngồi xuống đi. Chúng ta sẽ cùng bàn bạc. Nào ông Bộ trưởng, tôi tin rằng ông sẽ có những quyết sách đúng đắn trong tình huống này, phải chứ?
Ông Conerlius lật đật gật cái đầu tròn của mình, ngoan ngoãn an toạ cạnh chiếc ghế của ngài Hiệu trưởng đáng kính.
Cuộc họp kéo dài cho đến khi gà gáy. Có một sự thật rằng không chỉ riêng Hogwarts mà cả Bộ Pháp Thuật Anh cũng đang nháo nhào lên vì người "học sinh mới" này. Sau khi rời khỏi Hogwarts với tâm thế như xác định lao vào một cuộc chiến, ông Conerlius Fudge quyết định phải đích thân thanh tra gấp các ban ngành để đảm bảo không có một sai sót nào trong quá trình làm việc dù là nhỏ nhất (nhưng vẫn thường bị bỏ qua thường ngày ở Bộ). Trưởng phòng các bộ phận cũng vừa được biết tin, lập tức chỉnh đốn lại đội ngũ nhân viên với một kỷ luật thép trước nay chưa từng có. Thần kinh của ông lớn nào cũng căng như dây đàn. Khỏi nói, những nhân viên và trợ lý cấp thấp đã vào cuộc xì xào với nhau khi các ông vừa đi khỏi về vụ việc chấn động này. Khắp các hành lang và phòng ban, người ta rỉ tai nhau về chuyện ở Hogwarts, và người nào người nấy đều tự hỏi một vấn đề lớn như vậy sao có thể xảy ra ở đó.
Hogwarts trước nay đã đón không biết bao nhiêu học sinh tài năng, bao gồm cả Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy, và gần đây nhất là Harry Potter lừng danh, nhưng chưa có một ai đủ khả năng làm cho ngôi trường gặp rắc rối kinh khủng như thế này, và thậm chí là khi còn chưa bước chân vào. Rốt cuộc thì, người đó là ai mà có thể khiến cho ngôi trường này cùng Bộ Pháp Thuật Anh quan tâm và e ngại tới như vậy?
Sự việc bắt đầu vào đêm ngày hôm trước. Như thường lệ, giáo sư Albus Dumbledore ngồi trong văn phòng của mình, cụ vẫn thích nghe nhạc giao hưởng mỗi khi rảnh rỗi và nhấm nháp món kẹo siro chanh - một loại kẹo của dân Muggles mà cụ ưa thích. Bức chân dung của các vị Hiệu trưởng tiền nhiệm treo quanh phòng cũng tận hưởng bữa tiệc âm nhạc này một cách vui vẻ. Bất chợt, cụ Armando Dippet đang ngâm nga theo khúc hát, liền ho sù sụ một hồi dài. Tất cả các bức tranh khác ngừng lại, hỏi thăm:
- Ngài Dippet, sức khỏe của ngài dạo này hình như hơi đi xuống?
- Ôi trời, là tranh mà cũng ốm được ư?
Hiệu trưởng Brutus Scrimgeour bật cười châm chọc. Hiệu trưởng Armando Dippet vuốt ngực, không thèm đếm xỉa tới lời của người tiền nhiệm khó chịu, quay xuống phía Đương kim Hiệu trưởng Albus Dumbledore:
- Cụ Albus, tôi nghĩ cụ nên đi kiểm tra thứ gì đó đi. Cứ mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi là y như rằng trường ta sắp gặp chuyện lớn.
- Thứ gì đó... cụ thể là gì, thưa ngài Dippet?
Giáo sư Dumbledore ngước nhìn lên, tay cụ nâng chiếc cần lên khỏi đĩa nhạc để ngừng bản giao hưởng kia lại. Ông Armando lắc đầu, nhưng giọng nói rất quả quyết:
- Có thể đây chỉ là căn bệnh lo âu thái quá của tôi, nhưng nhắc cho các vị nhớ, cả khi Kẻ - mà - ai- cũng - biết - là - ai - đấy xuất hiện ở Hogwarts, lẫn khi đứa con của nhà Potter bị dính vết thẹo lên trán, tôi cũng bị đau ngực đấy nhé.
- Ừ phải, tôi cho là vẫn nên đi kiểm tra cho chắc chắn. - Phineas Nigellus Black, một hiệu trưởng tiền nhiệm khác lên tiếng. Cụ Dumbledore đã quá quen với điều này, cụ gật gù nói:
- Vậy cứ làm theo ý các vị. Bây giờ, để xem, còn hai tháng nữa mới tới năm học mới... Hogwarts có thể gặp phải vấn đề gì nhỉ?
Hiệu trưởng Brutus Scrimgeour, người nãy giờ tỏ ra không hề quan tâm tới câu chuyện, đột ngột trả lời từ bức chân dung của mình:
- Không chừng có liên quan đến kỳ tuyển sinh.
Các vị Hiệu trưởng khác tỏ ra không tin được, đồng loạt nói:
- Lý nào lại như thế!
Tuy nhiên, Armando Dippet lại ho khan thêm mấy cái:
- Ồ, tôi không biết chắc là có liên quan đến điều gì. Nhưng mà quan sát quy trình tuyển sinh của trường ta cũng thú vị ra trò. Thời còn đương nhiệm, tôi cũng dành hàng giờ để ngồi xem chúng vận hành ra sao... Cây viết Đồng ý và Cuốn sách Cho phép ấy.
Rõ ràng ai nhìn vào cũng biết là ông đang tự chữa thẹn. Cụ Dumbledore thì hiểu điều đó rõ hơn ai hết, cụ bốc thêm một nhúm kẹo siro chanh trong đĩa và cho vào túi:
- Vâng vâng, tôi sẽ đi nhìn thử. Chào các ngài, và hẹn gặp lại sau khi không có vấn đề gì xảy ra nhé.
Cặp mắt kính nửa vầng trăng của cụ rung lên một chút khi cụ cố nén tiếng cười. Những bức chân dung sốt ruột nhìn theo giáo sư Dumbledore rời đi và quay sang nói chuyện với nhau, đại khái là mong cho ngài đương kim Hiệu trưởng không phát hiện có vụ gì quá chấn động.
Trên một tòa tháp cao và khoá kín quanh năm ở Hogwarts, có một căn phòng bí mật mà không ai ngoài Hiệu trưởng được phép bước vào. Chính xác thì giáo sư Dumbledore đang tiến đến nơi đó, sau khi rời văn phòng của cụ. Cụ vừa đi lên từng bậc thang đá vừa bốc kẹo trong túi áo chùng, và tỏ ra hết sức nhàn nhã khi thò tay vào túi lấy chìa khoá mở cửa căn phòng cấm. Cụ chẳng lo lắng gì nhiều, thật đấy. Bởi cụ biết chẳng đời nào việc tuyển sinh lại có trục trặc xảy ra. Từ khi được thành lập cho tới giờ, quy trình tuyển sinh của Hogwarts phụ thuộc hoàn toàn vào bộ đôi đặc biệt này đây, như ông Armando Dippet vừa nói: Cây viết Đồng ý và Cuốn sách Cho phép. Quyết định của Cuốn sách và Cây viết là tối hậu và không một đứa trẻ nào không có tên trên những trang giấy ố vàng của Cuốn sách mà lại được nhận vào trường.
Cánh cửa căn phòng bí mật trên tháp bật mở, giáo sư Dumbledore thả chìa khoá lại vào túi áo. Một căn phòng nhỏ, tường được trang hoàng với phong cách cổ cách đây mấy trăm năm. Ở giữa phòng có độc một chiếc bàn tròn duy nhất, và trên đó xuất hiện hai vật mà đã được nhắc đến ở trên. Cuốn sách dày có bìa bọc da rồng đen, mép sách sờn và vàng ố. Một cây viết dài làm từ lông của con Augurey, phai màu cũ kĩ, gác trên bình mực bạc nhỏ nhắn. Cây viết và Cuốn sách nằm cạnh nhau như hàng trăm năm nay vẫn nằm cạnh nhau, thiết lập nên quy trình tuyển sinh duy nhất cho Hogwarts.
Giáo sư Dumbledore chăm chăm nhìn vào chúng. Rất ít hiệu trưởng tiền nhiệm của ngôi trường dành thì giờ để quan sát cách làm việc của Cây viết và Cuốn sách này, chỉ bởi một lý do là chúng làm việc không theo một quy tắc nào cả, và thường có những suy nghĩ không ai hiểu được. Khi người ta muốn thấy chúng làm việc, chúng lại nằm im. Còn khi người ta đã chán và không để ý tới chúng nữa thì chúng lại bắt đầu công việc của mình. Chẳng ai có thể lý giải nổi thứ pháp thuật nào đã giúp chúng tồn tại được lâu như vậy từ hồi Hogwarts được sáng lập. Người ta chỉ biết rằng khi cảm nhận được luồng pháp thuật từ một đứa trẻ sắp đến ngôi trường này, thì chúng sẽ....
- Ồ, các ngươi vào việc đấy ư?
Cụ Dumbledore ngồi xuống cái ghế đẩu trước mặt ngay tắp lự, đôi mắt kính của cụ hấp háy nhướn lên để nhìn cho rõ. Bằng một thứ pháp thuật đẹp đẽ và gợn sóng, Cây viết Đồng ý đột ngột bay ra khỏi bình mực, đồng thời Cuốn sách Cho phép cũng mở ra như cuộc hẹn trước của hai cộng sự quá hiểu nhau. Cây viết không có mực, nhưng từ đầu ngòi viết chảy ra một chất lỏng màu bạc lóng lánh. Nó bắt đầu viết tên của đứa trẻ sẽ được nhập học vào năm tới lên trang giấy ố vàng của Cuốn sách. Một cái tên: Ginerva Molly Weasley.
- Chà, lại đón thêm một đứa con của nhà Weasley. - Cụ Dumbledore mỉm cười nhìn hàng chữ.
Thêm một lúc nữa, Cây viết lại bay lên. Cái tên thứ hai: Kevin Whitby.
Một lúc nữa, vẫn là Cây viết, và Cuốn sách lại đón nhận. Cái tên thứ ba: Sue Li.
Lần lượt cứ như vậy đã có tới gần chục đứa. Cụ Dumbledore nghĩ bụng không có gì bất thường nên đâm ra lơ là. Cụ bắt đầu ngáp, vì đêm cũng đã khuya. Cụ không để tâm tới hai đồ vật vẫn miệt mài làm việc kia nữa mà quyết định rời khỏi phòng cấm trên toà tháp, chắc mẩm phen này người tiền nhiệm Armando Dippet sẽ không thể kêu ca gì cho dù có ho tới sáng mai. Thế nhưng quỷ thần không buông tha cụ. Vừa mới thò tay vào túi lấy chìa khoá, tiện thể móc nốt viên siro chanh cuối cùng, giáo sư Dumbledore của chúng ta đã phát hiện ra ngay điều bất thường. Cuốn sách Cho phép vẫn cứ mở, nhưng Cây viết Đồng ý lại ngần ngừ không chịu ghi tên của đứa trẻ tiếp theo.
- Có trục trặc gì hay sao? - Đôi mắt kính hình bán nguyệt của cụ sáng lấp lánh nhìn lại chúng. Thật không may là bộ đôi ăn rơ suốt hàng thế kỷ này lại có vấn đề với nhau ngay lúc cụ định rời khỏi đây.
Cuốn sách vẫn cứ mở toang ra một cách kiên quyết, trong khi Cây viết, tỏ ra lúng túng một cách rõ rệt. Sự bất hợp này làm cho giáo sư Dumbledore nhớ tới trường hợp của Neville Frank Longbottom trước đây. Cây viết vốn có ý định ghi tên thằng bé vào để nó có thể tới Hogwarts, nhưng Cuốn sách ban đầu nhất định không cho phép và đóng ập lại. Lý giải cho điều đó cũng dễ hiểu, bởi các dấu hiệu pháp thuật ở Neville quá mờ nhạt, điều đó có thể làm hài lòng Cây viết nhưng không đủ để thuyết phục Cuốn sách. Bởi Cuốn sách Cho phép luôn luôn yêu cầu một cường độ pháp thuật nhất định để nó chấp nhận tên của một cá nhân được nằm trong lòng nó.
Tuy nhiên, cái diễn ra trước mắt của giáo sư Dumbledore giờ đây lại là trường hợp ngược lại. Điều gì đã khiến cho một Cuốn sách vốn khó tính và tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của mình trở nên dễ dãi tới như vậy? Và điều gì đã khiến cho một Cây viết nhạy cảm xưa nay vẫn sẵn sàng chấp nhận bất cứ đứa trẻ phù thủy nào trở nên rụt rè đến thế?
Câu trả lời xuất hiện trước mắt giáo sư Dumbledore ngay lúc này đây. Sau khi khuất phục trước sự cứng rắn bất thường của Cuốn sách, Cây viết đành hạ đầu xuống để cho thứ chất lỏng bằng bạc của nó chầm chậm ghi ra tên của đứa trẻ. Tên cúng cơm: "Emethyst".
Cụ Dumbledore buột miệng, vẫn không tin tưởng lắm:
- Tên được đặt theo một loại đá quý. Chà, ấn tượng đấy... Có lẽ là hậu duệ của một gia tộc phù thủy thuần chủng...
Nhưng, những giây sau đó đã chứng minh sự không tin tưởng của cụ phải trả một cái giá đắt. Cây viết run run ghi ra hết tên đứa bé lên trang giấy ố vàng: ".... Andrestoman".
Giáo sư Dumbledore sững người.
"Emethyst A.G.L. Andrestoman".
Thì ra đây là lý do khiến cho Cây viết và Cuốn sách trở nên mâu thuẫn. Cuốn sách nhận ra được một cá nhân mang tín hiệu pháp thuật rõ rệt sắp tới với trường Hogwarts, còn Cây viết không thể ghi vào vì cá nhân đó không phải là phù thủy, cũng chẳng phải là pháp sư. Và giờ thì cụ biết cơn ho của Ngài Armando Dippet đáng kính đã đúng. Hogwarts sắp gặp chuyện lớn rồi.
"TRƯỜNG MA THUẬT VÀ PHÉP THUẬT HOGWARTS SẼ ĐÓN MỘT HỌC SINH DÒNG DÕI THAO THUẬT SƯ VÀO NĂM NAY.
Theo thông tin chính thức từ phía Hiệu trưởng trường Hogwarts là giáo sư Albus Dumbledore và các giáo sư khác, Hogwarts sắp có một vinh dự đột ngột và chưa bao giờ to lớn như thế này: một hậu duệ nhỏ tuổi cao quý của dòng dõi Thao Thuật Sư đang nắm quyền cai trị châu Âu, dòng dõi Andrestoman vĩ đại, đã quyết định theo học ngôi trường này kể từ tháng Chín sắp tới. Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật là ông Conerlius Fudge cũng đã xác nhận độ chính xác của chuyện này và đảm bảo rằng Bộ cùng Hogwarts sẽ cố gắng hết sức để không làm cho vị học sinh mới này thất vọng.
Theo nguồn tin từ phía Bộ Pháp Thuật Pháp và Bộ Pháp Thuật ở các nước Bắc Âu, Viện Hàn lâm Pháp Thuật Beauxbatons và Viện Nghiên cứu và Đào tạo Pháp Thuật Durmstrang cũng đã được vinh dự đón tiếp vị học sinh này vào những năm trước, nhưng vì một số lý do về-phía-nhà-trường mà vị học sinh nhà Andrestoman tôn quý đã rời đi không lâu sau đó, làm cả hai trường vuột mất cơ hội trời cho này. Beauxbatons và Durmstrang đã nhận phải những chỉ trích gay gắt đến từ cộng đồng pháp thuật cũng như bị sụt giảm số lượng học sinh theo học kỷ lục trong thế kỉ qua. Tất cả những điều này báo hiệu một tương lai không mấy tốt đẹp của Hogwarts nếu trường làm cho vị học sinh này phật ý...."
- Chậc, nhảm nhí!
Eddy để phắt tờ Nhật báo Tiên tri của nước Anh sang một bên, trên chiếc bàn đầy những dụng cụ pháp thuật. Nó nhăn nhó:
- Họ viết về con y như một Hung thần ấy, ông Frank ơi. Tốn một cắc bạc để rồi nhận được toàn thứ chẳng ra sao.
Quản gia Frankenmuth nãy giờ đang luôn tay phủi bụi trên những đồ trang trí quý giá đủ các loại trong đại thư phòng của gia đình Andrestoman, ông có lẽ là gia tinh già nhất, ăn mặc đẹp nhất và có quyền phát ngôn nhất mà chúng ta từng thấy. Nghe Eddy phàn nàn, ông quay lại chậm rãi nói:
- Cá nhân tôi xin phép được nói rằng báo của nước họ viết cũng không sai đâu, thưa cô chủ. Cả Beauxbatons và Durmstrang đều bị cô hành cho te tua hồi năm ngoái và năm kia, tôi có thể đứng ra làm chứng ạ.
- Nhưng rõ ràng đó đâu phải lỗi của con!
Eddy ngồi ngả ra ghế bành chống chế.
- Beauxbatons thì không dạy được những cái con muốn học, còn Durmstrang thì... Í ẹ! Chán chẳng buồn nói. Tóm lại thì con bỏ hai nơi đó mà đi thực là một quyết định sáng suốt.
Ra vẻ tự mãn, nó nằm nhoài người lên chiếc bàn gỗ màu nâu sáng bóng. Quản gia Frankenmuth cự lại:
- Họ có những khiếm khuyết nhỏ trong hệ thống giáo dục so với chương trình đào tạo một Thao Thuật Sư, điều đó là không thể bàn cãi. Cô chủ chỉ bơm cho cái khiếm khuyết ấy lớn lên rồi lấy đó làm cớ rời đi...
Ông quản gia còn thuyết giảng mấy lời nữa, nhưng tâm trí của Eddy lúc này đã trôi theo mây gió mất rồi. Nó lười biếng nhìn một cách mơ màng mô hình quả cầu trái đất bằng ngọc lục bảo trước mặt. Trong đầu nó đang nổi lềnh bềnh những ý nghĩ vẩn vơ...
Quản gia Frankenmuth chợt nói:
- À, còn chuyện sắm đồng phục và sách vở, dụng cụ cho năm học mới của cô chủ, tôi sẽ báo với ông chủ đang ở Roma...
- Chắc chắn lần này phụ thân cũng đang bận trăm công ngàn việc, không về đâu. Con tự đi được! - Eddy đáp ngay tắp lự, vẫn không nhìn đi đâu hết ngoài quả cầu trong suốt. Ông quản gia dường như không quá bất ngờ trước phản ứng này của nó, chỉ khẽ cúi đầu:
- Vâng, tôi đã hiểu. Sắp tới bữa trưa rồi, tôi xin phép đi giục nhà bếp chuẩn bị.
Nói rồi ông chỉnh lại nốt một bức tranh phong cảnh cho ngay ngắn và bước ra phía cửa, không quên cúi chào chủ nhân thật thấp. Eddy bỗng nhớ ra gì đó, nó vội đứng bật dậy gọi với theo:
- Ông Frank, con muốn ăn bánh Scotch!
Ông quản gia ngớ người ra, ông hỏi lại:
- Bánh gì, thưa cô chủ?
- Vâng thì... một loại bánh ăn vặt có hai lớp vỏ, nhân thịt cừu, con thường ăn hồi ở Scotland năm ngoái. - Eddy cố gắng giải thích cho ông quản gia già - Con muốn ăn lại nó. Đằng nào thì khi tới ngôi trường tên Hogwarts kia cũng sẽ có thôi, nhưng con muốn ăn trước.
Ông Frankenmuth tỏ ra hơi khó hiểu trước sự mô tả về món bánh mà đối với ông rất lạ lùng, nhưng nhìn khuôn mặt háo hức mong chờ của cô chủ nhỏ, ông vẫn không do dự gật đầu:
- Tôi sẽ báo nhà bếp chuẩn bị ngay.
Hai cánh cửa vĩ đại của thư phòng đóng lại, cùng lúc Eddy cũng tuột người ngồi xuống ghế. Rồi, bây giờ thì phải xốc lại tinh thần ngay, nó vỗ vỗ nhẹ vào hai bên má mình. Không lẫn vào đâu được, Eddy chính xác là "vị học sinh mới" mà tờ báo kia nhắc đến.
Có cha là Thao Thuật Sư gốc Thụy Điển, mẹ là pháp sư thuần chủng Hy Lạp, nó mang trong mình dòng máu lai của hai đất nước và hơn hết, được thừa hưởng nét đẹp của họ nội và họ ngoại. Eddy sở hữu một mái tóc dài màu đen nâu khá dày và hơi gợn sóng, đặc trưng của người Hy Lạp; đôi mắt đen to phảng phất nét mơ mộng, sâu thăm thẳm, tưởng như không ai có thể giấu diếm điều gì khi nhìn vào đó. Gương mặt nó trắng trẻo rõ là đáng yêu, đôi má tròn trịa hồng hào mà theo miêu tả của bà trẻ Margaretta của nó thì bà chỉ muốn véo cho thật thích mới thôi.
Eddy vừa trải qua sinh nhật thứ mười hai, là hậu duệ của gia tộc Thao Thuật Sư đang cai trị châu Âu. Trước đây nó theo học tại Học viện Arcadia - ngôi trường pháp thuật nổi tiếng ở Hy Lạp, cũng là quê ngoại nó. Cả cha và nhà nội nó ban đầu luôn cho rằng việc một Thao Thuật Sư tương lai theo học tại trường đào tạo Phù thủy thì thực là thừa. Nhưng ông ngoại nó lại có suy nghĩ khác. Ông là pháp sư tối cao của Hiệp hội Phù thủy Quốc tế, và với vị trí là ông ngoại, ông mong muốn Eddy có thể dung hoà giữa cuộc sống của Thao Thuật Sư và pháp sư, và hơn hết là ông muốn cháu gái bé bỏng của mình đến Hy Lạp để tiện bề chăm sóc. Eddy cũng nóng lòng được bước chân ra khỏi Thụy Điển một lần, vậy là năm tám tuổi nó quyết tâm theo ông ngoại tới Arcadia.
Học tập ở đó được một năm, ngôi trường tuyệt vời ấy thực sự đã làm nảy nở tình yêu đối với pháp thuật trong Eddy. Thế nhưng sau khi trường bị phá hủy năm 1989 bởi một lực lượng pháp sư Hắc Ám, cha nó đưa nó rời khỏi Hy Lạp và trong hai năm 1990 và 1991, theo ý ông ngoại, Eddy lại tiếp tục lần lượt theo học tại Beauxbatons và Durmstrang.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu Eddy tỏ ra thích thú với việc học tại trường mới. Suy nghĩ của nó đã dần thay đổi. Nó không còn thiết tha gì với chuyện nhập học nữa. Thay vào đó, trong cái đầu nhỏ bé của nó thì tự do đi khắp mọi nơi và tự mình trải nghiệm mới chính là cách học tập tốt nhất. Huống hồ gì nó tò mò muốn ngắm nhìn thế giới ngoài kia biết bao, và có những thứ chỉ miêu tả trong sách thì không tài nào thoả mãn được lòng hiếu kì sôi sục của nó. Do vậy, cô gái nhỏ lắm trò của chúng ta đã lên kế hoạch để rời khỏi Beauxbatons và Durmstrang.
Đúng như ông quản gia Frankenmuth nói, Eddy là người thổi phồng những sai sót trong quá trình giáo dục của hai trường kia nhằm lấy đó làm lý do để đường đường chính chính xách rương bay thẳng về nhà. Và một khi đặt chân về được đến lâu đài của gia đình Andrestoman rồi thì nó hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời ca thán của ông bà trẻ, của các anh chị, cô chú nó mà tung tăng chuẩn bị đồ đạc để lên đường đi chu du khắp thế gian. Cha nó - người không bao giờ về nhà khi không có chuyện gì cực kỳ quan trọng - biết tin mà chẳng thèm mắng mỏ nó tiếng nào, cũng không ra mặt ngăn cản, vậy là Eddy lại càng được nước làm tới.
Eddy hoàn toàn có thể tự hào rằng nó đã tới châu Âu, châu Á, châu Mỹ và được trải nghiệm cuộc sống ở những nơi đó năm mười tuổi. Năm mười một tuổi nó cũng có thể vỗ ngực rằng cuộc sống của dân Muggles không tệ mấy, và nếu như có đủ tiền nó có thể ở lì trong thế giới của họ cho đến hàng chục năm. Nhưng đến năm mười hai tuổi, tức là năm nay, thì e rằng nó phải tạm gác lại ước mơ khám phá nốt châu Phi và châu Đại Dương để đến một ngôi trường mới, trường Hogwarts.
Mang một tờ báo nội địa từ Anh về Thụy Điển, đất nước mà gia đình nó đã và đang sống từ đời này qua đời khác, là một quãng bay không quá dài đối với con cú nâu vàng trong đội hình thú cưng của nó - con Chirpy. Con cú giờ đây đang đậu trên cái giá đậu bằng vàng dành riêng cho nó, rỉa rỉa miếng thịt chuột xông khói mà Eddy vừa cho nó làm phần thưởng. Eddy ngắm nghía con vật một thoáng rồi chuyển ánh mắt nhìn bao quát quanh căn phòng lớn nó đang ngồi.
Đại Thư phòng của gia đình Andrestoman, có diện tích rất lớn và được trang trí với phong cách cổ điển của những thế kỉ trước. Sàn nhà và những cây cột chống làm bằng đá hoa cương sáng lấp lánh và được lau chùi thường xuyên, hoàn hảo đến mức soi rõ mặt người. Các cửa sổ lớn treo rèm màu đỏ tía, đính những hạt châu to khiến chúng trông gần như trĩu xuống vì sức nặng. Căn phòng được chiếu sáng bằng những chiếc đèn chùm pha lê lung linh và ấm áp.
Đại Thư phòng chứa chính xác là 11.247.696 cuốn sách quý có bìa được bọc bằng da rồng, vảy rắn, lông chim phượng hoàng, vàng, bạc..., và về đủ mọi lĩnh vực của thế giới pháp thuật như lịch sử, địa lý, thiên văn học, y học, bùa chú, lời nguyền, nghệ thuật Hắc Ám, các tác phẩm kinh điển qua các thời đại, sinh vật huyền bí, có cả sách về lịch sử và sự phát triển của thế giới Muggles... Chúng được xếp đặt ngay ngắn trên những kệ sách ba tầng tạo thành một hình cầu hoàn hảo bao quanh căn phòng, có cầu thang để đi lên, và sách được phân loại theo thế kỉ mà chúng ra đời, thể loại cũng như kiến thức.
Giữa phòng là bộ ghế dài có nệm làm bằng lông hồng hạc đỏ vùng Scandinavia, quanh chiếc bàn trà trải khăn nhung đắt tiền. Từ vị trí đó bước lên ba bậc thang cẩm thạch là chiếc bàn viết khảm đá quý mà Eddy đang ngồi. Trên bàn bày biện nào bút lông lôi điểu, bình mực, giấy da, bản thảo, các vật trang trí nhỏ như quả cầu mô hình Trái Đất bằng ngọc lục bảo cùng một số vật phẩm pháp thuật khác. Bên trái của chiếc bàn, cách không xa là một giàn giá đỡ bằng vàng cho đội hình thú cưng của Eddy đậu cùng lồng của chúng.
Đại Thư phòng được nối liền với phòng của Eddy. Nói một cách chính xác thì Đại Thư phòng này cũng coi như của riêng nó rồi, vì lúc nào gia nhân và người nhà cũng có thể tìm thấy nó ở đây.
Sau khi hồi tưởng lại một số việc, Eddy đưa ngón tay xoay nhẹ quả cầu Trái Đất. Ngón tay nó chạm vào một điểm ở cực bắc nước Anh, nơi có ghi chữ Hogwarts. Nó nhìn chằm chằm vào điểm đó hồi lâu. Ông ngoại vẫn nhất mực muốn Eddy theo học tại một trường Phù thủy, nó không thể không làm theo ý ông. Nhưng đầu óc nó lúc này đang nảy số, làm thế nào để kết thúc việc học ở ngôi trường này thật nhanh gọn, chỉ lâu nhất ba tháng thôi, như nó đã từng làm với Beauxbatons và Durmstrang? Mà giả sử kế hoạch thành công, ngoại nó chắc chắn sẽ thuyết phục cha nó cho con gái học tiếp ở Ilvermorny, Castelobruxo, thậm chí là Mahoutokoro cũng không chừng! Làm sao để nó hoàn toàn được tự do và rồi một lần nữa vượt đại dương đi thám hiểm?
Đương thầm thở dài ngao ngán, Eddy chợt nghe thấy tiếng đập cánh mạnh mẽ quen thuộc bên tai. Cửa sổ mở bung ra, cùng lúc con đại bàng yêu quý của nó bay vào, thả lên bàn một bức thư ngay trước mặt nó. Bức thư có in dấu bùn của móng rồng mới sinh. Mắt sáng lên, Eddy ngồi bật dậy chộp lấy:
- Giỏi lắm, Ace! Thưởng cho cưng một suất Marmots nè!
Vừa nói nó vừa quăng cho chú đại bàng dũng mãnh của mình một miếng thịt xông khói. Con Ace, thuộc giống đại bàng vàng, ngoạm lấy ngay tức khắc, quặp bộ móng sắc nhọn vào giá đỡ riêng của nó rồi thưởng thức món ăn hảo hạng. Sau một chuyến bay xuyên đêm thì không còn lời lẽ nào để tả về sự sung sướng khi con thú cưng xuất chúng nhất của Eddy trở về, mang theo thứ mà nó hằng mong ngóng. Charlie Weasley, một người bạn mà Eddy rất thân hồi nó còn ngao du ở Romania, và cũng là một trong số những người mà nó tin tưởng tiết lộ thân phận là một Thao Thuật Sư, đã trả lời bức thư đêm qua nó gửi cho anh ấy. Đại khái là nó phàn nàn về việc ngoại nó lại một mực bắt nó phải tới một ngôi trường tên Hogwarts ở Scotland, mà Charlie là người vùng đó, chắc chắn anh phải biết.
Háo hức mở phong thư ra, Eddy móc tờ giấy da bên trong và đọc.
"Eddy thân,
Anh đã nhận được thư của em và biết tin em sắp đến Hogwarts. Trước hết thì, xin "chia buồn" với em nha, lại không được đi chơi nữa rồi!
Anh có thể hiểu vì sao em không thích tới trường, nhưng tin anh đi, Hogwarts sẽ làm em thay đổi suy nghĩ. Anh đã từng học ở đó, và thật lòng, anh coi Hogwarts y như ngôi nhà thứ hai của anh vậy. Nếu em nghĩ anh đang lo cho trường vì sắp đụng phải Hung thần như em, thì không phải đâu. Anh đang bộc lộ cảm nghĩ về trường với tư cách là phù thủy sinh xuất thân từ đó. Hogwarts rất rất tuyệt vời, Eddy ạ. Em không cần lo lắng, cũng không cần nghĩ xem làm thế nào để rời khỏi đó đâu, vì anh tin là em sẽ sớm thích nó thôi. Giáo sư Albus Dumbledore là hiệu trưởng tốt nhất trên đời, cô McGonagall và các giáo sư khác có hơi nghiêm khắc nhưng cũng dễ thương lắm. Đặc biệt là khuôn viên trường đẹp vô cùng luôn, có cả hồ nước lớn và một sân Quiddicht khổng lồ.
Em sẽ được học những tiết học rất hay về bùa chú, phép biến hình, pha chế độc dược,... tóm lại là những môn học không quá xa lạ với em. Đồ ăn thì ngon thiệt ngon, đến tận bây giờ anh vẫn mong được quay trở về trường để ăn lại món gà tây nướng. Nếu như em ở lại dự lễ Giáng Sinh, Đại sảnh đường sẽ được trang trí bằng những cây thông đủ sắc màu, pháo bông rợp trời đến tận khuya. Nói thật nhé, anh cho rằng Hogwarts là ngôi trường ngầu nhất châu Âu, mà em phải đích thân trải nghiệm thì mới thấy được hết vẻ ngầu của trường được!
Anh có năm đứa em đang theo học ở Hogwarts. Em sẽ nhận ra chúng ngay nhờ màu tóc đỏ giống anh. Một đứa bằng tuổi em, mặt nhiều tàn nhang, tên là Ron. Thằng bé hơi vụng về nhưng bù lại rất tốt tính. Mà em có biết nó đã đánh thắng ván cờ phủ thủy của một giáo sư trong trường vào năm ngoái không? Một ván đấu đi vào lịch sử đấy.
Đứa lớn nhất là Percy, đang là huynh trưởng, niềm tự hào của ba má anh. Nó đeo cặp kính dày cộm, cao nhòng, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị. Percy học giỏi, có chút kĩ tính nhưng rất trách nhiệm, kì vọng vào bản thân cũng rất cao.
Em gái anh tên là Ginny, năm nay cũng bắt đầu nhập học, mặt cũng đầy nốt tàn nhang như Ron, nhưng con bé hoạt bát lắm. Em sẽ thấy em gái anh thiệt là dễ thương. Còn hai đứa sinh đôi tên là Fred và George, năm nay học năm thứ tư. Tụi nó quậy kinh khủng, rất hay phá phách và sáng tạo ra nhiều trò chẳng giống ai. Nhưng nếu em được phân vào chung nhà với tụi nhỏ, anh đảm bảo em sẽ không bao giờ buồn chán. À quên nữa, mấy đứa em anh đều ở nhà Gryffindor, nhà trước nay anh cùng anh trai từng ở. Anh đoán em sẽ vào Gryffindor giống tụi anh. Can đảm, liều lĩnh, ý chí sắt đá, em đều có đủ.
Chắc chắn bây giờ em đã nhận được thư mời nhập học của Hogwarts rồi đúng không? Trong đó ghi rõ những thứ em cần chuẩn bị cho năm học mới. Tất cả mọi thứ em đều có thể tìm thấy ở Hẻm Xéo, không - phải - hẻm - Knockturn. Chú ý đừng-cố-tình-đi-lạc vô con hẻm đó dùm anh nghen, vì anh thừa hiểu em khoái nơi đó như thế nào mà.
Chúc em có một niên học thiệt vui vẻ tại Hogwarts. Anh dám chắc em sẽ không muốn rời khỏi trường một khi bước chân vào.
Hồi âm cho anh sớm nếu em cần tâm sự thêm nhé.
Người bạn phương xa của em,
Charl."
Cầm bức thư trên tay, Eddy không nhịn được mà nở một nụ cười thống khổ. Rốt cuộc là Charlie cũng như bao người khác, coi Hogwarts là thiên đường thanh xuân. Nó nghĩ thầm: hỏi thử một phù thủy sinh từng học ở đó để biết một số lỗ hổng trong chương trình giáo dục và nội quy, vậy mà nhận lại toàn là những lời ca tụng. Ngay từ đầu tại sao nó lại nảy ra cái ý tưởng này chứ?
Ngoài bức thư in dấu móng rồng của Charlie, Eddy còn nhận được vô số thư từ những người bạn ở những nơi nó từng ghé qua những năm trước. Những con cú đủ loại sà vào Đại Thư phòng qua cửa sổ, cánh vỗ phần phật, đua nhau thả thư xuống bàn nó và đua nhau ngoạm thịt xông khói trong những cái bát chuẩn bị sẵn. Có lá thư viết bằng tiếng Pháp, có những lá viết bằng tiếng Nga, tiếng Latinh, lại có những lá viết bằng tiếng Nhật...
Gần nửa số thư của Eddy đều mở đầu bằng "xin chúc mừng đã vào lồng" với biểu tượng khuôn mặt lè lưỡi trêu ngươi của đám bạn, số còn lại thì còn chu đáo chỉ dẫn cho nó một số cách để thích nghi với môi trường ở Scotland, thật là may phước. Eddy phải bận rộn viết thư trả lời "tấm chân tình" của tụi bạn, nhưng mà nó vẫn lưu tâm bức thư của Charlie nhất. Nó quyết định viết cho anh đầu tiên, nhưng bức thư cụt ngủn vì trong người nó vẫn còn nóng:
"Charl thân,
Em đã nhận được khúc ca tụng của anh về Hogwarts. Nếu ngôi trường đó không giống như anh nói, em sẽ bay thẳng đến trại rồng của anh cười vào mặt anh.
Nét chữ đẹp như thế này chắc chắn là do anh niệm chú lên cây viết. Em đoán rằng con rồng con cho anh mượn móng của nó ấn vô bùn đã phun lửa làm bỏng bàn tay phải của anh? Mà anh nhớ đừng có kể cho người nhà anh rằng em sắp đến Hogwarts, em không thích bị nhận ra, anh biết đó ạ.
Em sẽ cố gắng trải nghiệm cuộc sống ở đó.
Người bạn phương xa của anh,
Eddy."
Viết xong, nó cuộn thư lại cho vào bao. Con đại bàng Ace trông thấy thế liền ưỡn ngực, rướn mình hướng về phía chủ nhân như thể muốn xung phong thi hành nhiệm vụ lần nữa, nhưng Eddy bước qua nó, tiến tới chỗ một con chim ưng có bộ lông xanh rợi như nước biển:
- Thôi Ace, mày vất vả rồi. Chuyến này để cho Farhat đi.
Chừng như hiểu được điều Eddy nói, con Ace rụt bộ ngực vào tiu nghỉu. Nó quắc mắt lén dòm sang Farhat, con chim ưng thuộc giống Peregrine giờ đây đang sung sướng giơ chân ra để Eddy buộc bức thư vào.
Sau khi viết xong thư hồi âm cho các bạn, Eddy chia tất cả thành tám phần đều nhau rồi buộc vào chân của tám con chim trong đội hình thú cưng của nó. Bọn chim sắp thành hàng ngay ngắn, đứng đầu là Farhat, sau đó tới bộ đôi bồ câu đá Tawny & Copper, kế đến là con quạ gáy xám Phantom, con vẹt Ashley, con cú tuyết Snowy, cú nâu vàng Chirpy, cú sừng Icarus. Xong xuôi, nó đứng dãn ra một chút, tay giơ lên cao làm hiệu lệnh.
- Xuất phát!
Tay Eddy chém phật xuống, cùng lúc cả tám con chim lao vụt đi. Nhìn theo những đôi cánh đập phăng phăng trên bầu trời, nó thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Eddy có thể thong thả tới phòng ăn, và dĩ nhiên, thưởng thức món bánh Scotch của nó.
Eddy canh đúng ba tuần trước khi nhập học để đi mua dụng cụ học tập và sách giáo khoa. Ngoại nó ở Hy Lạp có gửi thư nói sẽ đi cùng với nó, nhưng nó trả lời lại là ngoại không cần lo. Nó hoàn toàn có thể tự đi được, và khi về sẽ hồi âm báo cáo cho ngoại rõ. Ngoại nó nghe cũng bùi tai, vì một đứa nhóc từng đi phượt khắp châu Âu một mình như nó thì đến một con hẻm mua đồ ngay nước Anh cũng chẳng vấn đề gì. Sung sướng vô cùng, Eddy quyết định sẽ làm một chuyến đi ngắn tới con hẻm mà theo nó nhớ thì được gọi bằng cái tên: Hẻm Xéo.
Vì muốn lên đường sớm, Eddy phải thông báo cho người nhà biết một câu. Ông bà trẻ sợ nó bỏ trốn, liền bắt nó thề là sẽ phải về nhà sau ba ngày. Các anh chị thì khá háo hức khi nghe nói đến địa điểm mà nó sắp tới, ai cũng tíu tít muốn đi theo. Ông Frankenmuth lại nhất quyết muốn hộ tống cô chủ, nhưng rất tiếc thưa cả nhà, nó đã lên lịch đâu ra đó rồi.
Eddy đếm tiền và cầm mảnh giấy ghi những thứ cần mua, bỏ vào một cái túi đeo chéo vai. Nó khoác cái áo choàng màu trắng mà nó vẫn mang theo bên mình khi đi phượt, và sau khi lựa giờ đẹp, nó trùm mũ của cái áo lên đầu, chào mọi người, xuất phát.
Bây giờ thì việc của chúng ta là theo chân cô gái nhỏ này để xem coi sẽ có những gì đáng xem.
Buổi chiều tại phố Westminster thuộc London, thủ đô nước Anh đang nhộn nhịp với dòng người đi lại tấp nập trên các con đường. Trong một góc khuất giữa hai căn nhà, Eddy hiện ra, đột ngột như vừa chui từ dưới đất lên. Thú thực thì nó không thích Độn thổ lắm, nhưng đây là cách nhanh nhất để đến một nơi mà nó đã có dịp ghé qua trước đây rồi. Nó bỏ mũ xuống, kéo khoá hai vạt áo choàng lại với nhau. Nhìn nó lúc này chẳng khác nào một đứa nhóc Muggle con nhà khá giả, với cái áo khoác màu trắng có mũ, váy xoè xếp ni và một cái túi da cá sấu thời thượng. Mà đúng ra thì Eddy cũng khéo chọn cho mình một đôi giày ống cao và quần tất, để khi nhìn vào không ai biết là nó vừa từ một đất nước xa lắc tới. Về điểm này thì nó cảm thấy ôi chao là phục chính mình.
Eddy bước ra từ góc khuất như một Muggle bình thường, thản nhiên ngó xung quanh, rồi đi vào một nhà hàng ăn gần đó. Đây là nhà hàng ưa thích của nó ở thế giới Muggle, bởi đồ ăn chẳng những ngon mà còn có nét giống với các món ăn ở lâu đài của gia đình nó nữa. Eddy nghĩ bụng, rõ ràng đây là một nhà hàng ăn dành cho những Muggle lắm tiền.
Với kinh nghiệm đi phượt ở thế giới này năm ngoái, Eddy tự tin bước qua ngưỡng cửa của nhà hàng, và ngồi xuống một bàn còn trống. Người trong nhà hàng nhìn nó như thể trẻ con không được phép đi một mình tới mấy chỗ sang trọng thế này, nó cũng không để tâm. Nó tự nhiên cầm lấy cuốn menu trên bàn, mở ra xem. Bồi bàn đã đứng cạnh chờ sẵn. Eddy lướt ngón tay dọc theo danh sách thực đơn, chà, nhiều món trông ngon quá. Nó cao giọng:
- Làm ơn cho bít tết tái, mỳ Spaghetti Bolognese, sò điệp bờ Tây áp chảo, rau trộn Caprese, bánh Pie, trà hoa cúc. Cám ơn.
Tiếng Anh của nó trôi chảy đến mức đáng kinh ngạc. Người bồi bàn đi rồi, Eddy ngồi yên ngắm nghía xung quanh. Nhà hàng này vẫn không thay đổi mấy so với hồi nó ghé vào đây năm trước... Đột ngột nó thấy má phải mình ngưa ngứa. Quay sang thì thấy ba người khách ngồi bàn phía đó trân trân nhìn nó như thể người ta nghi rằng nó sẽ không ăn hết các món vừa gọi, thậm chí còn không đủ tiền trả. Eddy liền nhìn lại họ với khuôn mặt y chang thế, coi người ta phản ứng ra sao. Kết cục là mấy người kia hoá thẹn, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Vậy là nó làm theo.
Các món được dọn hết lên bàn. Eddy lấy khăn ăn lót vào cổ áo và phủ lên trên đùi hết sức thành thục. Nó cầm dao nĩa nhẹ nhàng cắt bít tết. Cho miếng đầu tiên vào miệng, ôi nó béo ơi là béo, ngon ơi là ngon. Eddy gật gù tán thưởng rồi tiếp tục ăn các món khác. Trông người nó nhỏ nhắn vậy chứ dựa vào trải nghiệm thường xuyên xa nhà, sức ăn của nó rất khoẻ. Bữa tiệc thịnh soạn của nó kết thúc sau khi nó tráng miệng bằng món bánh Pie và uống trà hoa cúc. Mùi thơm của trà thoang thoảng giúp đầu óc nó thư giãn. Eddy lịch thiệp lau miệng rồi gọi người thanh toán.
Nó đưa tiền Muggle cho bồi bàn, một số tiền không ít nhưng nó cũng không để ý. Xong xuôi, Eddy đứng dậy để chuẩn bị ra về thì nghe một tiếng rơi đánh uỳnh phát ra từ phía bên phải - vẫn bên phải. Tò mò nhìn lại phía đó, nó trông thấy đứa con của gia đình hồi đầu bữa nhìn trộm nó bị ngã khỏi ghế. Thằng bé có vẻ bằng tuổi Eddy, thân hình ú na ú nẫn, da hồng hào, tóc vàng óng, chải vuốt sang một bên trên cái đầu tròn như cái bánh Pie Eddy vừa ăn. Thấy rõ là công tử bột. Khuôn mặt dài xương xẩu của bà mẹ thằng nhóc tím lịm lại, bà vội vàng đỡ con trai dậy:
- Ôi Diddy bé bỏng của mẹ! Đau lắm hả cưng? Đau lắm hả cưng?
Mặc cho bà mẹ lay gọi, thằng bé kia vẫn không đoái hoài, không la khóc mà thay vào đó, nó cứ nhìn Eddy. Eddy có hơi chột dạ, chẳng lẽ nó bị phát hiện không phải là dân Muggle sớm thế? Ông bố, một người đàn ông sở hữu cái ngấn cổ vĩ đại thì tinh tường nhìn ra nguyên nhân khiến con trai mình điêu đứng đến vậy, ông khẽ quát:
- Con trai, nhìn chằm chằm người khác như vậy là mất lịch sự lắm! Đứng dậy coi nào!
Thằng nhóc giật mình, nó vội xách quần lảo đảo đứng lên. Thật đáng lo ngại cho cái cạp quần, vì bộ mông to phè của thằng bé kia đè nặng lên làm cho nó gần như bung ra tới nơi. Eddy thôi không chú ý nữa, nó nhanh chóng đẩy cái ghế vừa ngồi lại vị trí cũ cho ngay ngắn rồi đường hoàng bước ra khỏi nhà hàng ăn. Đi qua cửa rồi mà nó còn nghe thấy cái giọng nheo nhéo của thằng nhóc lạ mặt mè nheo bố mẹ:
- Ứ ừ! Bỏ con ra, con muốn biết tên bạn nữ xinh xắn đó!
Ôi, thì ra nguyên do chỉ có vậy. Eddy thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nó cảm thấy tốt nhất lần sau không nên dây dưa vào mấy hạng người đó. Suốt bữa ăn, nó nuốt không trôi vì ba người kia cứ chằm chằm quét mắt quanh người nó và cái bàn ăn của nó (Eddy cũng thi thoảng liếc sang chỗ họ chứ bộ, vì cả người nó ngứa ran lên).
Chăm sóc chu đáo cho cái dạ dày của mình rồi, Eddy thong dong đi thăm thú những nơi khác. Trời chạng vạng, nó mới nhớ đến điểm dừng chân: quán Cái Vạc Lủng.
Đây là một quán rượu nhỏ và cũ kĩ, bề ngoài trông như không được lau dọn mấy năm rồi. Nó nằm tênh hênh trên đường Charing Cross, mà lạ cái là chẳng một Muggle nào đi qua để ý tới nó. Eddy biết quán rượu này đã được ếm bùa vô hình đối với bọn họ.
Giờ này quán khá đông khách, người ra vào nườm nượp và bên trong tiếng cười nói lao xao. Eddy đi vào quán. Nó nhìn thấy bên trong đông nghịt người, phù thủy có, pháp sư có, cả các chú lùn và những mụ phù thủy già quắt queo đang nhắm rượu với nhau. Họ đang kháo chuyện gì đó không rõ, thỉnh thoảng lại phá lên cười. Nó liếc nhìn về phía quầy rượu. Theo trí nhớ của nó thì chủ quán rượu này là ông Tom. Và đúng là ông ấy đây rồi! Vẫn cái đầu hói kinh niên, hàm răng sún đến gần nửa cùng chiếc tạp dề trước ngực, ông bước tới gần, hồ hởi hỏi nó:
- Vị khách nhỏ tuổi này, cô có muốn làm một ly bia cho ấm bụng không?
- Dạ có, cám ơn ông. - Eddy gật đầu - À, con muốn thuê phòng. Thuê cho đêm nay và 2 ngày tiếp theo.
Ông Tom cười hì hì:
- Được được, phòng số chín còn trống...
Đang nói dở, ông bị cắt ngang bởi một vị khách ngồi cách đó không xa đã huơ huơ cái ly rượu trống không lên thúc giục:
- Ông Tom ơi, cho thêm ba ly nữa!
Eddy thấy thế nhanh miệng nói:
- Vậy con đợi ông ở kia nhé.
Vừa nói tay nó vừa trỏ vào quầy rượu. Ông Tom gật đầu, bảo nốt:
- Vâng, cô cứ tự nhiên, tôi sẽ mang cho cô một ly bia tươi. Tất nhiên rồi, loại dành cho trẻ con...
Ông chủ quán nhanh nhẹn lướt tới chỗ vị khách kia, cùng lúc Eddy cũng tiến về quầy. Nó leo lên ngồi trên cái ghế đẩu gỗ, cái ghế kêu cọt kẹt. Eddy nới lỏng áo khoác ra cho dễ thở, nó xoay cái túi lại để kiểm tra đồ đạc bên trong.
Một lúc sau, ông Tom dắt nó lên tầng trên của quán. Nó vừa kí tên thuê phòng, phòng số chín. Tất nhiên nó kí là Eddy rồi, và còn để sẵn tiền đặt cọc để ông bớt hỏi về họ của nó. Sau khi tráng bụng bằng một ly bia và đĩa bánh xốp phết bơ, nó bê xuống tầng trệt cho ông Tom.
Quán khi trời về tối vắng vẻ hẳn. Cái bóng lờ mờ của ông Tom hắt lên tường đang lặng lẽ lau dọn bàn. Eddy cất tiếng nói:
- Ông ơi, con để đĩa và ly ở trên quầy có được không?
- Vâng, cô cứ để đó.- Ông Tom chỉ kịp ngẩng đầu lên để nói đúng một câu, rồi lại cúi xuống làm việc. Cái lưng lom khom của ông gần như gập đôi lại. Eddy bỗng thấy lưỡi chan chát. Nó liền gợi chuyện:
- Con rửa ly giúp ông nhé?
- Dạ thôi, lát tôi làm được...
- Hay là giúp ông thay lồng đèn trước quán?
- Cô lên phòng nghỉ đi, ai lại nhờ khách làm mấy chuyện đó bao giờ...
Ông Tom cười và từ chối nó bằng cái giọng rất ư khách sáo. Ông không biết mệt hay sao ấy. Mà Eddy thấy hình như ông thích được tự tay làm mọi việc trong cái quán nhỏ này. Không cam lòng, nó chống tay lên hông và nhìn quanh. Mắt nó dán vào cái tủ gỗ ngay sau quầy.
- Ông Tom! Cái ấm trà này bị sứt rồi.
Giọng nó tươi lên hẳn. Ông Tom giật mình buột miệng:
- À vâng. Tôi định sửa nó nhưng rồi bận quá, quên khuấy mất.
- Con biết sửa đấy. Để con mang lên phòng sửa lại giúp ông!
Eddy nhanh nhẹn nhấc cái quai ấm lên, mặc cho ông Tom tỏ ra ngượng hết mức, nó vẫn nhất quyết đi lên bậc thang. Đóng cửa phòng lại, nó tiến nhanh về phía giường và ngồi xuống.
Và bây giờ, chúng ta sẽ quan sát xem cô gái nhỏ hay lo chuyện bao đồng này sẽ làm ra sao với cái ấm. Eddy không dùng đũa phép, tất nhiên. Nó để cái ấm sứt lên bàn, tay chụm lại chỉ để chừa ngón trỏ hướng về cái ấm. Và rồi từ đầu ngón tay, một tập hợp gồm các hạt bụi nhỏ sáng lấp lánh thoát ra. Luồng sáng hoá thành sợi chỉ đẹp đẽ màu tím, sợi chỉ đó bay quanh cái ấm, một cách nhẹ nhàng, bắt đầu len lỏi vào giữa vết sứt và lấp đầy nó. Chưa đầy một giây cái ấm đã được chữa xong. Eddy còn đánh bóng cho nó nên trông cái ấm y như mới vậy. Nó hài lòng ngắm nghía và rồi đem cái ấm lành xuống trả cho ông chủ quán. Ông Tom vui mừng hết sức vì được giúp đỡ. Ông cảm ơn nó mấy lần liền và còn bảo có việc gì cần thì cứ gọi ông.
Eddy dĩ nhiên biết là ông Tom chẳng phải phù thủy hạng xoàng. Lúc dắt nó lên phòng, ông búng tay một cái là lửa trong lò sưởi bùng lên mà chẳng cần dùng đũa phép. Với năng lực như vậy thì rửa hàng tá ly cốc và dọn dẹp quán rượu không ăn nhằm gì với ông cả, và giả sử để chữa cái ấm sứt kia, ông cũng chỉ cần búng tay một cái là xong. Mà thực tế thì ông Tom cũng đã làm việc đó ngày này qua ngày khác. Cho nên đến khi nằm yên trên giường rồi nó mới bắt đầu thắc mắc là tại sao mình lại cố công lo chuyện của người khác đến thế, cho dù chuyện đó chẳng liên quan tới mình.
Cái gương trong góc phòng ngâm lên một bài hát ru khe khẽ. Eddy thầm cảm ơn, và dường như đã tìm ra được câu trả lời cho thắc mắc của mình, nó yên lòng đem cả nụ cười vào giấc ngủ.
....
Chà, nhìn nó ngủ ngon chưa kìa. Đến mức một con rồng hung dữ cũng không nỡ đánh thức nó. Bà trẻ Margaretta nổi tiếng quy củ có lẽ cũng nuông chiều mà để nó ngủ thêm chút nữa. Và ông quản gia Frankenmuth mặc dầu lo sốt vó rằng cô chủ sẽ trễ giờ ăn sáng cũng chẳng nỡ gõ cửa phòng...
- Dậy mau! Dậy mau! Dậy mau!
Nhưng có một thứ có đủ quyền năng đánh thức nó, đó chính là chiếc đồng hồ lịch trình mà nó đã lên dây phép tối qua. Eddy trong cơn mê choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Mặc cho bộ mặt còn đang thộn ra của nó, cái đồng hồ liến thoắng:
- Hôm nay ta sẽ tới Hẻm Xéo! Mua đũa phép ăn kem! Mua áo chùng ăn kẹo! Mua vạc uống bia bơ! Nhanh nhanh lên đường!
Đó là toàn bộ những gì Eddy phải làm hôm nay. Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào làm nó khoan khoái và tiếng xe cộ đi lại phía sau trên đường Charing Cross giúp nó nhận ra ngày mới đã bắt đầu. Eddy đưa tay che cái miệng đương ngáp của mình, vươn vai ra khỏi giường. Cái mặt nó hơi phính ra một ít trong gương. Ôi một buổi sáng thức dậy trong tự do, tự do muôn năm!
Nó nhanh nhẹn thay quần áo, chải tóc rồi xuống ăn sáng ở tầng trệt, một đĩa bánh mỳ nướng đơn giản nhưng rất ngon miệng do ông Tom chế biến. Quán vào buổi sáng lại đông khách như thường lệ. Những mụ phù thủy từ xa đến có dáng người thấp bé dừng chân tại quán để nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Các pháp sư thì tụ tập thảo luận om sòm về bài báo mới ra. Eddy cũng vừa ăn vừa đọc tờ Nhật báo Tiên tri ra lò còn thơm mùi giấy. Một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng gợn sóng, khoác áo chùng màu xanh lơ chình ình chiếm trọn trang nhất. Ông ta nháy mắt với Eddy và khoe hàm răng trắng bóc tưởng như có thể loé ra ánh sáng của mình, nó cũng lịch sự nháy mắt lại. Trong lòng thầm hỏi ông ta dùng cái gì mà răng trắng vậy ta, thế rồi nó lật sang trang khác...
Giải quyết xong bữa sáng gọn ghẽ, Eddy lại đeo cái túi chéo vai và bước ra khỏi quán Cái Vạc Lủng. Con cú nâu vàng Chirpy đã lượn từ trên trời xuống đậu lên vai nó, rúc lên mấy tiếng để chúc chủ nhân buổi sáng tốt lành. Eddy vuốt vuốt bộ lông của thú cưng, nó nói mà không nhìn con vật:
- Đúng hẹn đấy, Chirpy. Nào, ta vào Hẻm Xéo.
Một người một cú bước đến bức tường phía sau quán. Eddy nhớ lại cách để vào hẻm. Sau khi nghiêng ngó xung quanh nhằm chắc chắn không bị ai nhìn thấy, nó cuộn tay lại thành nắm đấm, gõ ba lần vào viên gạch thứ ba của hàng dọc và thứ hai của hàng ngang. Một cánh cổng lớn mở ra, và trước mắt Eddy hiện ra một con đường quanh co rải đá. Khung cảnh tấp nập của các gian hàng bên trong lập tức thu hút sự chú ý của nó. Eddy vào trong, và cánh cổng cũng tự lành lại thành bức tường như ban nãy.
Hẻm Xéo là con phố được coi là trung tâm kinh tế - thương mại của thế giới phù thuỷ. Dọc hai bên đường là những cửa hàng có mái che lúp xúp, người mua người bán tấp nập. Hành hoá đổ đầy tràn ra cả bên ngoài. Tiếng ồn ào cười nói phát ra từ những cửa tiệm gần đó. Những tấm áo chùng kêu sột soạt khi người ta chen lấn đi qua nhau. Đồ thủ công bằng đồng, thiếc và bạc rực rỡ hẳn lên khi ánh nắng chiếu vào chúng.
Trong lòng Eddy bỗng trào lên một núi bong bóng của sự hoài niệm. Một năm trước khi nó tới đây là để gửi đồ vào ngân hàng yêu tinh Gringotts - nó thường sưu tầm những đồ vật hay hay ở khắp nơi trên chuyến hành trình - và đặt may một tấm áo choàng cùng mạng che mặt cho mình trong tang lễ của gia đình cụ Nicolas Flamel. Cụ Nicolas và cụ bà Perenelle vừa qua đời năm ngoái, và Eddy là một trong những học trò hiếm hoi của hai cụ.
Chuyện này phải kể đến hồi nó bỏ học trường Beauxbatons được ít lâu, ông ngoại nó có giới thiệu nó với cụ Nicolas và ngỏ ý muốn cho nó học hỏi một chút kiến thức về giả kim thuật. Tất nhiên là lĩnh vực giả kim khó vô cùng, và nể ngoại nó nên cụ Nicolas mới đồng ý, vì khi đó cụ đâu có biết nó thuộc dòng dõi Thao Thuật Sư? Eddy làm phụ tá cho cụ ông và cụ bà được gần một tháng ở Devonshire thì hai cụ nhận ra nó cũng có tiềm năng, vậy là Eddy được cụ Nicolas nhận là đệ tử, cụ truyền dạy cho nó và các học trò cách tạo ra vàng từ kim loại và những loại y dược chữa bách bệnh. Thời gian đó thật vui, nhưng không kéo dài lâu. Cụ Nicolas và vợ ra đi đột ngột, trong khi không ai ngờ tới. Cụ còn chưa kịp dạy cho Eddy về một loại dung môi có khả năng hoà tan mọi vật chất trên đời như cụ từng hứa với nó. Nhưng Eddy mơ hồ cảm thấy dường như hai cụ đều đoán biết được cái chết của mình, vì trong di chúc đã viết sẵn hai cụ có để lại cho nó một chiếc mề đay, và để tỏ lòng tôn kính mà Eddy đã đeo nó trước ngực lúc đi sau linh cữu.
Chà, và lúc này Hẻm Xéo trước mặt Eddy vẫn không thay đổi là mấy. Đứng ngắm nghía một hồi, nó quyết định rẽ vào quán Potage ngay gần đó để sắm cho mình một cái vạc bằng thiếc, cỡ số 2.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play