Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ánh Sáng Trong Màn Sương

Chương 1: Khi Màn Đêm Buông Xuống

Trong bóng tối của rừng núi, ánh trăng lẻ loi chiếu qua những tán lá rậm rạp, tạo nên một bức tranh vừa mênh mông vừa huyền bí. Những dải ánh sáng mỏng manh đan xen với bóng tối, như những sợi chỉ bạc lấp lánh trên nền vải nhung đen. Tiếng động vật đêm và tiếng gió thổi qua tán cây như những bản nhạc tự nhiên, dù được xen kẽ bởi tiếng đạn pháo xa xôi, như nhắc nhở về cuộc chiến đang diễn ra không ngừng nghỉ.

Giữa bức tranh ấy, Lâm, một chiến binh trẻ tuổi với khuôn mặt kiên nghị và đôi mắt sáng ngời, cùng đồng đội thực hiện nhiệm vụ tuần tra đêm. Mỗi bước chân của họ trên mặt đất rừng núi đều được tính toán kỹ lưỡng, để không phát ra bất kỳ tiếng động nào có thể tiết lộ vị trí của họ. Lâm, với vóc dáng cao lớn và cơ thể săn chắc, di chuyển như một con báo lén lút, ánh mắt sắc bén quét qua từng tán lá, từng cành cây.

Lâm sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân giản dị ở một làng nhỏ bên sông. Từ nhỏ, anh đã được dạy về tầm quan trọng của tình yêu thương gia đình và lòng trung thành với quê hương. Lâm sống trong một cộng đồng gắn kết, nơi mọi người luôn sẵn lòng giúp đỡ lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh. Cuộc sống của anh trước chiến tranh là chuỗi ngày bình yên với những buổi chiều cùng bạn bè chơi đùa bên bờ sông và giúp đỡ gia đình làm vườn sau những giờ học. Những kỷ niệm ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí Lâm, là nguồn động viên giúp anh vững bước trong những giờ phút khó khăn nhất.

Tuy nhiên, khi chiến tranh bùng nổ, cuộc sống yên bình ấy bị xáo trộn. Lâm chứng kiến sự tan rã của làng mạc và mất mát của bạn bè và gia đình. Nỗi đau và sự mất mát ấy đã thôi thúc anh gia nhập quân đội, với hy vọng góp phần mang lại hòa bình cho quê hương.

Trong lúc tuần tra, một tiếng động nhỏ từ phía trước khiến Lâm và đồng đội cảnh giác cao độ. Màn đêm dày đặc che giấu mọi hình dạng, nhưng tiếng động đó không thể qua mắt những chiến binh được huấn luyện để phát hiện ra mọi dấu hiệu của kẻ địch. Lâm dẫn đầu, từng bước tiến về phía nguồn âm thanh với lòng dũng cảm và sự cảnh giác. Ánh mắt anh không rời khỏi phía trước, tay nắm chặt khẩu súng, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào.

"Giữ vững vị trí! Hãy chuẩn bị phòng thủ!" Lâm ra lệnh với giọng dứt khoát, đồng đội anh nhanh chóng dàn trận, tìm chỗ ẩn nấp sau các tảng đá và cây cối.

Đột nhiên, từ sau bụi cây, một nhóm lính địch nhỏ xuất hiện và mở lửa không chút cảnh báo. Một trận giao tranh ác liệt nổ ra. Tiếng súng, tiếng hét, và tiếng vang của vỏ đạn rơi trên mặt đất tạo nên một bản giao hưởng kinh hoàng giữa bức tranh yên bình của rừng núi. Lâm và đồng đội lập tức phản ứng, tìm kiếm chỗ che và trả đũa.

"Phía đông, kẻ địch đang di chuyển!" một người lính hét lên.

"Đội hai, bao vây phía tây! Đừng để chúng thoát!" Lâm chỉ đạo, ánh mắt anh sắc bén quan sát từng động thái của kẻ địch.

Trong lúc đó, một viên đạn bất ngờ xuyên qua bên hông Lâm, khiến anh ngã xuống đất. Cơn đau buốt khiến Lâm khó có thể tập trung, để không làm vướng chân đồng đội, anh cố gắng giữ vững lý trí, lẩn trốn sau một tảng đá lớn để tránh bị bắn thêm.

"Chúng ta cần yểm trợ cho Lâm! Tấn công trực diện!" một đồng đội của anh hô vang, dẫn theo một nhóm nhỏ lao lên với khí thế bừng bừng.

Một lúc sau, có vẻ nhờ vào sự huấn luyện và tinh thần chiến đấu kiên cường, đồng đội Lâm cuối cùng cũng đẩy lùi được nhóm lính địch. Khi màn đêm lại một lần nữa trở về với sự yên bình, Lâm cảm thấy cơn đau ngày càng trở nên khó chịu, máu từ vết thương không ngừng chảy ra. Anh cố gắng lấy lại hơi thở đều đặn dù cơn đau từ vết thương bên hông vẫn âm ỉ. Máu từ vết thương chảy ra, làm ướt đẫm bộ quân phục của anh, nhưng Lâm không cho phép bản thân mất cảnh giác. Trong bóng tối, mọi tiếng động đều có thể là mối đe dọa mới.

Chính trong lúc này, một bóng người lặng lẽ tiến lại gần, bóng dáng này không phải đồng đội. Lâm, dù đau đớn, vẫn nhanh chóng nắm chặt khẩu súng của mình, sẵn sàng đối mặt với kẻ địch tiềm tàng. Ánh mắt anh tập trung vào bóng người kia, sẵn lòng chống trả bằng mọi giá.

"Tôi không phải là kẻ địch," giọng nói của người lạ mặt vang lên trong đêm, dễ nghe và không chứa chút đe dọa nào. "Tôi là Thiên, một phóng viên chiến trường. Tôi ở đây để ghi lại câu chuyện, không phải để chiến đấu."

Lâm giữ im lặng, khẩu súng vẫn không hạ xuống. Dù người này tự xưng là phóng viên, trong môi trường chiến tranh, mọi sự tin tưởng đều phải được xem xét cẩn thận. "Làm sao tôi biết được anh nói thật?" Lâm hỏi, giọng anh lạnh lẽo và đầy nghi ngờ.

Thiên từ từ đặt ba lô của mình xuống đất, giơ tay ra hiệu không có vũ khí. "Tôi có thẻ nhận dạng và máy ảnh của mình ở đây. Tôi chỉ muốn giúp đỡ."

Dù đau đớn và nghi ngờ, Lâm cố gắng quan sát kỹ lưỡng người đàn ông trước mặt. Dưới ánh trăng mờ ảo, anh thấy rõ hơn vẻ mặt chân thành và đôi mắt ôn hòa long lanh của Thiên. Sau một phút cân nhắc, Lâm từ từ hạ súng xuống nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn.

Thiên tiến lại gần, mở ba lô lấy bộ dụng cụ sơ cứu ra. "Cho phép tôi giúp bạn với vết thương," anh nói, giọng đầy sự quan tâm. Lâm, dù vẫn cảnh giác, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Trong khi Thiên cẩn thận sơ cứu vết thương cho Lâm, một sự tin tưởng dần dần được xây dựng giữa họ. Lâm nhận ra rằng, ngay cả trong bóng tối của chiến tranh, vẫn có ánh sáng của lòng tốt và sự hiểu biết. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này không chỉ làm giảm bớt sự cảnh giác của Lâm, mà còn mở ra một cánh cửa mới cho mối quan hệ giữa hai con người đến từ hai thế giới khác biệt.

Chương 2: Hơi Ấm Trong Đêm Tối

Đêm đã buông xuống, bao trùm lên khu rừng núi với một bức màn tĩnh lặng và huyền bí. Trong không gian mờ ảo ấy, chỉ có tiếng gió rì rào qua kẽ lá và ánh trăng như dải lụa mảnh mai vắt qua những tán cây rậm rạp. Dưới ánh trăng, bóng dáng của Thiên và Lâm nổi bật giữa bức tranh tự nhiên hùng vĩ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình.

Thiên, với vẻ ngoài bình tĩnh và ánh mắt đượm lo lắng, đang cẩn thận chăm sóc vết thương cho Lâm. Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt của Lâm hiện lên một vẻ đẹp kiên cường, dù đang chìm trong giấc ngủ. Thiên không thể không ngưỡng mộ vẻ đẹp mạnh mẽ mà yên bình trên khuôn mặt Lâm.

Sau khi chăm sóc vết thương, Thiên nhẹ nhàng đắp chăn cho Lâm, đảm bảo anh ấm áp trong đêm lạnh. Anh ngồi bên cạnh, mắt không rời khỏi Lâm, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm sâu sắc. Một cảm giác ấm áp dần dần lan tỏa trong lòng Thiên, như một ngọn lửa nhỏ bắt đầu nhen nhóm.

Khi ngọn lửa nhỏ dần tắt trong đêm, Thiên ngồi đó, mắt hướng về phía bóng đêm mênh mông, nhưng tâm trí lại đang đi xa. Trong lòng anh, một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra, giữa lý trí và con tim. Anh tự hỏi, liệu mình có đủ dũng cảm để đối diện với những cảm xúc đang dần trỗi dậy hay không? Tình cảm ấy, liệu có phải là một ánh sáng le lói giữa bóng tối của chiến tranh, hay chỉ là một ảo ảnh mơ hồ? Thiên nhận ra rằng, từng khoảnh khắc anh dành cho Lâm, từ việc chăm sóc vết thương đến việc thắp lửa trong đêm, đều không chỉ đơn thuần là sự quan tâm. Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ về Lâm, đều khiến trái tim anh rung động, một cảm giác mà anh chưa từng trải qua. Anh nhận ra, mình đã bắt đầu yêu Lâm, một tình yêu bất ngờ nhưng sâu đậm, được sinh ra và lớn lên giữa những ngày tháng tàn khốc của chiến tranh.

Khi bình minh nhẹ nhàng vén lên tấm màn đêm, Lâm mở mắt, nhận thấy hình bóng quen thuộc của Thiên ngồi bên cạnh. Ánh mắt anh chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng trong không khí se lạnh của buổi sáng, sự ấm áp từ Thiên là điều Lâm cảm nhận rõ ràng nhất. Thiên nhận thấy Lâm tỉnh dậy, một chút ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt anh.

"Chào buổi sáng, Lâm. Tôi... tôi chưa kịp giới thiệu, tôi tên là Thiên," anh nói với giọng điệu pha chút lúng túng.

Lâm nhìn Thiên, mỉm cười một cách mệt mỏi nhưng thân thiện. "Chào Thiên, tôi là Lâm. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi đêm qua. Tôi... tôi thực sự biết ơn."

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, cả hai cảm thấy chút ngại ngùng khi không biết nên nói gì tiếp theo. Thiên lấy lại bình tĩnh, "Không có gì, Lâm. Tôi chỉ làm những gì mà bất kỳ ai cũng sẽ làm trong hoàn cảnh đó. Cậu cảm thấy thế nào rồi?"

Lâm nhìn vào đôi mắt của Thiên, "Tôi... tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Cảm ơn cậu, Thiên."

Trong lòng Thiên, một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra. Anh cảm thấy rối bời và không biết nên xử lý như thế nào với cảm xúc của mình. Thiên muốn nói nhiều hơn, muốn chia sẻ về bản thân, nhưng một phần của anh lại sợ sự gần gũi này sẽ khiến mọi thứ trở nên phức tạp.

Thiên cuối cùng nói, "Lâm, tôi... tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt. Dù chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, nhưng tôi cảm thấy may mắn khi gặp được cậu."

Lâm gật đầu, một nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt. "Tôi cũng vậy, Thiên. Tôi cũng hy vọng như vậy."

Lâm nhấp một ngụm nước, rồi nhìn Thiên với ánh mắt đầy biết ơn. "Thiên, cậu... cậu thật sự là một người bạn tốt."

Thiên chỉ cười, ánh mắt anh chứa đựng một tia buồn. "Chúng ta cùng nhau vượt qua mọi thứ, phải không? Đó là những gì bạn bè làm."

Sau đó, họ dành phần lớn thời gian trong buổi sáng để chuẩn bị lên đường. Trong khi thu dọn, Lâm nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Thiên. Có một điều gì đó sâu sắc hơn, một tình cảm mà trước giờ anh chưa từng nhận ra.

"Thiên, cậu có điều gì muốn nói với tôi không?" Lâm hỏi, ánh mắt chăm chú vào Thiên.

Thiên dừng tay, hít một hơi sâu. "Lâm, tôi...," anh chần chừ, rồi cuối cùng quyết định, "Tôi chỉ muốn cậu biết, dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu."

Lâm mỉm cười, một nụ cười tràn đầy sự ấm áp và lòng tin. "Tôi cũng vậy, Thiên. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ."

Khi họ bắt đầu hành trình trở về doanh trại, giữa họ không chỉ là tình bạn mà còn là sự hiểu biết và tin tưởng sâu sắc. Cả hai cùng bước đi, không chỉ về phía doanh trại mà còn về phía một tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng, dù không biết nó sẽ mang lại những gì.

Trong bầu không khí se lạnh của buổi sáng, Thiên và Lâm tiến bước, mang theo trong lòng những cảm xúc chưa được thổ lộ. Ánh nắng ban mai bắt đầu len lỏi qua những tán cây, chiếu sáng con đường trước mắt họ, như biểu tượng cho hy vọng và tương lai tươi sáng đang chờ đón. Mỗi bước đi của họ trên mặt đất rừng núi, mỗi cái nhìn trao nhau, đều chứa đựng sự gắn kết và quyết tâm, dù chưa biết điều gì đang chờ đón phía trước, nhưng cả hai đều tin rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.

Chương 3: Hành Trình Trở Về Doanh Trại

Trong bóng tối mờ ảo của buổi sáng sớm, Thiên và Lâm ngồi bên nhau, bản đồ trải rộng trước mặt. Ánh đèn pin le lói, họ thảo luận về kế hoạch di chuyển, âm thầm đánh dấu những điểm cần tránh và nơi có thể tìm kiếm sự trợ giúp. Lời nói nhỏ nhẹ, nhưng sự quyết đoán trong giọng nói của họ không giấu được sự dứt khoát.

Khi bóng tối dần nhường chỗ cho ánh sáng le lói của buổi sáng, Thiên và Lâm nhận ra rằng họ đã vô tình đi vào một khu vực mà lực lượng địch đang tuần tra. Trái tim họ đập mạnh, họ nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp trong đám cỏ dại, thân thể cúi xuống thấp nhất có thể, hơi thở được kìm nén đến mức tối đa. Họ cố gắng không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả tiếng thở cũng được giữ ở mức nhỏ nhất.

Từ nơi ẩn nấp, họ có thể thấy bóng đen của lực lượng địch di chuyển qua lại, âm thanh của bước chân và tiếng nói nhỏ đầy cảnh giác vang lên, khiến không khí trở nên căng thẳng đến tột độ. Trong một khoảnh khắc, một binh sĩ địch dừng lại ngay gần nơi họ ẩn nấp, khiến họ cảm thấy như trái tim mình sắp ngừng đập. Thiên và Lâm giữ chặt lấy nhau, sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Nhưng rồi, đám địch chỉ đi lướt qua, tiếng bước chân và tiếng nói dần dần xa dần, cho đến khi không còn nghe thấy nữa. Trong giây phút đó, họ mới thực sự dám thở mạnh trở lại, thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm tưởng chừng như không thể tránh khỏi.

Khi họ dần lấy lại bình tĩnh, họ mới phát hiện ra rằng trong những phút căng thẳng đó, họ đã không tự giác ôm sát lấy nhau, tìm kiếm sự an toàn trong vòng tay của đối phương. Khoảnh khắc nhận ra điều này khiến cả hai bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng. Ánh mắt họ gặp nhau trong im lặng, không ai dám nói lời nào, chỉ có những nụ cười e thẹn và ánh mắt tránh né.

Sự ngượng ngùng ấy không kéo dài lâu, nhưng nó đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong tâm trí họ. Khi họ tiếp tục hành trình, một sự gắn kết mới, một sự hiểu biết sâu sắc hơn về nhau, đã được hình thành, một sự gắn kết không chỉ đến từ nhiệm vụ và trách nhiệm mà còn từ những trải nghiệm chia sẻ trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất.

Sau khi thoát khỏi tình huống nguy hiểm với lực lượng địch, Thiên và Lâm tiếp tục hành trình của mình với tâm trạng pha lẫn giữa nhẹ nhõm và căng thẳng. Mọi âm thanh nhỏ cũng khiến họ cảm thấy cảnh giác cao độ, sợ rằng một mối nguy hiểm mới lại ập đến.

Trong lúc họ đang di chuyển qua một khu vực tương đối kín đáo, một tiếng động bất ngờ vang lên từ phía sau khiến họ giật mình. Nỗi sợ từ lần thoát chết trước khiến cả hai nín thở, nép sát lấy nhau không dám phát ra tiếng động, sợ rằng kẻ địch lại đang ở rất gần. Trong khoảnh khắc căng thẳng, một thứ gì đó trong ba lô của Thiên không may rơi ra, tạo ra một tiếng động khá lớn, đủ để bất cứ ai gần đó cũng có thể nghe thấy.

Họ cứng đờ, lòng đầy lo lắng, sẵn sàng cho một cuộc đối đầu. Lâm nhanh chóng rút súng ra, chuẩn bị cho một cuộc phản kháng, dù trong lòng không khỏi lo sợ về hậu quả của việc này. Họ ẩn nấp, hơi thở được kìm chế, ánh mắt dõi theo mọi chuyển động.

Bất ngờ, một bóng người lướt qua cây cỏ, tiếp cận họ một cách nhanh chóng. Trái tim họ như ngừng đập, chuẩn bị cho một cuộc đụng độ. Nhưng khi bóng người ấy đến gần, một giọng nói quen thuộc vang lên, "Lâm! Là tôi, Minh!"

Khoảnh khắc nhận ra Minh, Lâm mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Sự căng thẳng trong không khí dường như tan biến, nhường chỗ cho niềm vui mừng và sự an tâm. Còn Thiên, dù ban đầu cảm thấy bối rối vì không quen biết Minh, nhưng nhận ra sự an toàn mà người này mang lại, cũng không khỏi nhẹ nhõm.

Minh, với vẻ mặt lo lắng nhưng cũng không kém phần nhẹ nhõm, giới thiệu bản thân với Thiên và giải thích rằng anh đã được giao nhiệm vụ đi tìm Lâm để đảm bảo an toàn cho cả hai trở về doanh trại. Và giờ đây, với sự giúp đỡ của Minh, họ có thể tiếp tục hành trình của mình với niềm tin và hy vọng mới.

Sự xuất hiện của Minh không chỉ giải quyết được tình huống căng thẳng mà còn làm cho mối quan hệ giữa Thiên và Lâm trở nên sâu đậm hơn khi họ cùng nhau vượt qua những thử thách và hiểu lầm, tiếp tục bước đi trên con đường đồng đội và tình bạn trong môi trường khắc nghiệt của chiến tranh.

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Minh, họ an toàn trở về doanh trại. Sự trở về của họ được đón nhận bằng niềm vui mừng và sự nhẹ nhõm từ đồng đội, nhưng cũng có những ánh mắt tò mò về mối quan hệ giữa họ. Thiên và Lâm cảm thấy một sự thay đổi, không chỉ trong cách họ được nhìn nhận mà còn trong cảm giác của chính họ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play