Ngày khai giảng năm học mới ở trường trung học Vạn Hoa luôn tấp nập và náo nhiệt. Những tấm bảng thông báo lớp học, những tiếng cười nói vang vọng khắp sân trường, những gương mặt rạng rỡ và háo hức của học sinh. Trong dòng người đông đúc đó, Manh Phong Miên lặng lẽ bước đi, tay cầm chặt chiếc cặp sách cũ kỹ. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng năm học này sẽ là một khởi đầu mới tốt đẹp.
Phong Miên là một học sinh hiền lành và chăm chỉ. Cậu sống trong một gia đình bình thường, không có điều kiện gì đặc biệt, nhưng bù lại, cậu luôn cố gắng hết mình trong học tập. Với cậu, học hành là con đường duy nhất để thay đổi cuộc sống.
Bước vào lớp 11A1, Phong Miên chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Cậu thích ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm và cây cối xanh mướt ngoài kia mỗi khi mệt mỏi. Cậu đặt cặp xuống bàn, rút ra vài cuốn sách và bắt đầu đọc. Bỗng nhiên, một bóng dáng cao lớn bước vào lớp, thu hút mọi ánh nhìn của các bạn học sinh.
Lý Tuấn Hạo, một cái tên mà không ai ở trường Vạn Hoa là không biết đến. Tuấn Hạo không chỉ nổi tiếng vì thành tích học tập xuất sắc mà còn bởi vẻ ngoài điển trai và khả năng thể thao vượt trội. Sinh ra trong một gia đình giàu có, Tuấn Hạo luôn tỏ ra tự tin và có phần kiêu ngạo. Cậu bước vào lớp với một nụ cười tự mãn, ánh mắt quét qua cả lớp như tìm kiếm điều gì đó.
Khi ánh mắt của Tuấn Hạo dừng lại ở Phong Miên, cậu ta khẽ nhíu mày. Có lẽ vì Phong Miên trông quá lặng lẽ và khác biệt so với những người bạn cùng lớp. Tuấn Hạo tiến đến gần và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phong Miên. Sự xuất hiện của cậu ta khiến Phong Miên cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ quay mặt ra cửa sổ.
Ngày đầu tiên trôi qua khá bình lặng cho đến khi giờ học thể dục bắt đầu. Cả lớp được chia thành các đội để thi đấu bóng rổ, và số phận run rủi khiến Phong Miên và Tuấn Hạo vào cùng một đội. Tuấn Hạo, với khả năng thể thao vượt trội, nhanh chóng chiếm lĩnh sân đấu và dẫn dắt đội mình. Tuy nhiên, Phong Miên lại không giỏi thể thao, cậu chỉ biết cố gắng hết sức để không làm phiền đội.
Trong một pha tranh bóng, Tuấn Hạo vô tình va chạm mạnh với Phong Miên, khiến cậu ngã nhào xuống sân. Phong Miên nhăn mặt, cố gắng đứng dậy nhưng đau đớn khiến cậu ngồi bệt xuống đất. Tuấn Hạo nhìn thấy, lập tức chạy đến đỡ cậu lên. "Cậu không sao chứ?" Tuấn Hạo hỏi, giọng đầy lo lắng. Phong Miên gật đầu, nhưng đôi mắt cậu ánh lên chút bực bội. "Tôi không sao, cảm ơn."
Sau giờ thể dục, Tuấn Hạo kéo Phong Miên ra một góc sân trường. "Này, tôi xin lỗi về chuyện vừa rồi. Tôi không cố ý." Tuấn Hạo nói, ánh mắt chân thành. Phong Miên nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lắc đầu. "Không sao đâu. Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi."
Dù đã xin lỗi, Tuấn Hạo vẫn cảm thấy áy náy. Cậu bắt đầu chú ý đến Phong Miên nhiều hơn, nhận ra cậu bạn này rất chăm chỉ và nghiêm túc trong học tập. Những ngày tiếp theo, Tuấn Hạo thường lặng lẽ quan sát Phong Miên, tự hỏi tại sao một người như cậu lại luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh.
Một buổi chiều tan học, khi mọi người đã về hết, Tuấn Hạo thấy Phong Miên vẫn ngồi lại trong lớp, chăm chú làm bài tập. Cậu tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh. "Cậu học giỏi thật đấy," Tuấn Hạo nói, giọng nhẹ nhàng hơn mọi khi. Phong Miên ngẩng lên nhìn, không giấu được sự ngạc nhiên. "Cảm ơn. Nhưng tôi chỉ cố gắng hết sức thôi."
Ngày tháng trôi qua, Manh Phong Miên và Lý Tuấn Hạo dần trở thành một đôi bạn thân thiết. Sự khác biệt về tính cách và hoàn cảnh sống dường như không còn là rào cản, ngược lại, chúng giúp họ hiểu và trân trọng nhau hơn. Phong Miên với sự chăm chỉ và tỉ mỉ của mình đã giúp Tuấn Hạo cải thiện thành tích học tập, trong khi Tuấn Hạo với sự năng động và quyết đoán đã giúp Phong Miên tự tin và hòa đồng hơn.
Một buổi sáng, khi vừa bước vào lớp, Phong Miên thấy Tuấn Hạo đang đứng trước bàn mình, tay cầm một hộp cơm trưa. “Cậu ăn sáng chưa? Tớ có mang thêm một phần cơm, nếu cậu chưa ăn thì chúng ta cùng ăn nhé!” Tuấn Hạo mỉm cười, đưa hộp cơm về phía Phong Miên. Phong Miên hơi bất ngờ nhưng cũng cảm động trước sự quan tâm của Tuấn Hạo. “Cảm ơn cậu, nhưng tớ đã ăn sáng rồi.” Tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt háo hức của Tuấn Hạo, Phong Miên không nỡ từ chối thêm lần nữa. “Thôi được, tớ sẽ ăn thêm chút nữa. Cảm ơn cậu.”
Hai người ngồi lại bên nhau, cùng chia sẻ bữa sáng. Tuấn Hạo nhìn Phong Miên ăn, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Từ khi kết bạn với Phong Miên, Tuấn Hạo dần nhận ra cuộc sống của mình trở nên phong phú và ý nghĩa hơn. Những cuộc trò chuyện, những buổi học nhóm, những khoảnh khắc chia sẻ nỗi buồn, niềm vui – tất cả đều khiến trái tim cậu rung động một cách lạ kỳ.
Sau buổi học, Tuấn Hạo rủ Phong Miên đi dạo quanh trường. Hai người bước đi dưới hàng cây xanh mát, tiếng lá rơi xào xạc dưới chân. “Phong Miên, cậu đã bao giờ nghĩ đến tương lai chưa?” Tuấn Hạo hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm. Phong Miên suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tớ muốn thi đậu vào một trường đại học tốt, sau đó có một công việc ổn định để giúp đỡ gia đình. Còn cậu thì sao, Tuấn Hạo?”
Tuấn Hạo cười nhẹ. “Tớ cũng muốn vào đại học, nhưng tớ còn muốn khám phá thế giới, làm những điều mà tớ yêu thích. Tớ không muốn bị gò bó bởi bất cứ điều gì.” Phong Miên nhìn Tuấn Hạo, cảm thấy ngưỡng mộ sự tự do và phóng khoáng trong suy nghĩ của cậu bạn. “Tớ tin là cậu sẽ làm được mọi điều cậu mong muốn.”
Cả hai tiếp tục trò chuyện về những ước mơ, hoài bão, và dần dần, họ cảm thấy gần gũi và hiểu nhau hơn. Mỗi ngày trôi qua, Tuấn Hạo càng thấy mình bị cuốn hút bởi sự trong sáng và nghị lực của Phong Miên. Trong khi đó, Phong Miên cũng nhận ra mình ngày càng dành nhiều tình cảm hơn cho Tuấn Hạo – một thứ tình cảm đặc biệt mà cậu chưa từng trải qua.
Một buổi chiều, khi đang ngồi học nhóm ở thư viện, Tuấn Hạo bất ngờ nói: “Phong Miên, tối nay cậu rảnh không? Tớ muốn mời cậu đi ăn tối để cảm ơn vì đã giúp tớ học bài suốt thời gian qua.” Phong Miên nhìn Tuấn Hạo, cảm thấy lòng mình ấm áp. “Được thôi, nhưng cậu không cần phải khách sáo như vậy.”
Tối đó, Tuấn Hạo và Phong Miên cùng nhau đến một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng. Họ gọi những món ăn yêu thích và cùng nhau thưởng thức bữa tối trong không khí thân mật. Tuấn Hạo nhìn Phong Miên, ánh mắt tràn đầy tình cảm. “Phong Miên, tớ rất cảm ơn cậu vì đã ở bên cạnh tớ. Cậu đã giúp tớ hiểu được nhiều điều và khiến tớ trở thành một người tốt hơn.”
Phong Miên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. “Tớ cũng cảm ơn cậu, Tuấn Hạo. Cậu đã giúp tớ tự tin và hạnh phúc hơn rất nhiều.”
Sau bữa tối, hai người cùng đi dạo trên con đường vắng, ánh đèn đường chiếu rọi bóng hai người lên mặt đất. Tuấn Hạo bỗng nhiên nắm lấy tay Phong Miên, khiến cậu hơi giật mình. “Phong Miên, tớ muốn nói với cậu một điều.” Tuấn Hạo dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Phong Miên. “Tớ... tớ nghĩ là tớ đã thích cậu.”
Lời nói của Tuấn Hạo khiến Phong Miên cảm thấy như cả thế giới đang dừng lại. Cậu nhìn vào đôi mắt chân thành của Tuấn Hạo, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. “Tuấn Hạo, cậu nói thật chứ?”
“Đúng vậy, tớ đã thích cậu từ lâu rồi. Tớ không thể ngừng nghĩ về cậu, không thể ngừng lo lắng và quan tâm đến cậu. Phong Miên, cậu có thể cho tớ một cơ hội không?”
Phong Miên cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, những cảm xúc trong lòng dâng trào. Cậu biết mình cũng có tình cảm với Tuấn Hạo, nhưng chưa từng dám thừa nhận. “Tớ... tớ cũng thích cậu, Tuấn Hạo. Nhưng tớ sợ, sợ những gì mọi người sẽ nghĩ, sợ những khó khăn mà chúng ta sẽ phải đối mặt.”
Tuấn Hạo nắm chặt tay Phong Miên, ánh mắt kiên định. “Không sao cả, Phong Miên. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Tớ chỉ cần cậu tin vào tình cảm của chúng ta, và chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
Phong Miên nhìn Tuấn Hạo, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ cậu. Cậu khẽ gật đầu, đồng ý với tình cảm của mình. “Tớ tin cậu, Tuấn Hạo.”
Hai người ôm nhau dưới bầu trời đêm, cảm nhận được sự gắn kết và tình yêu đang nảy nở trong lòng. Chương 2 khép lại với hình ảnh hai chàng trai nắm tay nhau bước đi trên con đường phía trước, hứa hẹn một hành trình đầy thử thách nhưng cũng đầy hạnh phúc và yêu thương.
Mối quan hệ giữa Manh Phong Miên và Lý Tuấn Hạo tiếp tục phát triển, nhưng không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Khi tình cảm của họ dần công khai, sự chú ý từ bạn bè và giáo viên bắt đầu trở thành một thách thức lớn.
Một buổi sáng, khi bước vào lớp, Phong Miên cảm nhận được ánh mắt tò mò và soi mói của nhiều bạn học. Tiếng xì xào và những lời đồn đoán bắt đầu lan rộng. “Cậu nghe gì chưa? Phong Miên và Tuấn Hạo... chắc không phải thật đâu.” Một bạn gái thì thầm với người bên cạnh. Phong Miên cố gắng không để ý, nhưng sự bất an dâng tràn trong lòng.
Tuấn Hạo, luôn tự tin và mạnh mẽ, nhanh chóng nhận ra tình hình. Cậu bước tới bên Phong Miên, nắm tay cậu một cách kiên định. “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện,” Tuấn Hạo nói, ánh mắt đầy quyết tâm. Sự ủng hộ của Tuấn Hạo giúp Phong Miên cảm thấy vững tin hơn, nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng dễ dàng như lời nói.
Sau giờ học, cả hai quyết định gặp nhau ở sân bóng rổ, nơi họ thường tập luyện và chia sẻ những khoảnh khắc yên bình. “Phong Miên, chúng ta không thể để những lời đồn ảnh hưởng đến mối quan hệ của mình,” Tuấn Hạo nói khi cả hai ngồi xuống ghế nghỉ. “Tớ biết, nhưng tớ không muốn cậu gặp rắc rối vì tớ,” Phong Miên đáp, giọng đầy lo lắng.
Một ngày nọ, trong giờ học thể dục, cả lớp được giao nhiệm vụ thi đấu bóng rổ. Sự phối hợp ăn ý giữa Phong Miên và Tuấn Hạo giúp đội của họ liên tiếp ghi điểm. Nhưng trong lúc căng thẳng, một bạn học cố tình va chạm mạnh vào Phong Miên, khiến cậu ngã xuống sân. Tiếng cười khúc khích và những lời bình luận ác ý vang lên. “Nhìn cậu ta kìa, yếu đuối thật đấy. Không biết Tuấn Hạo nghĩ gì khi kết bạn với cậu ta.” Lời nói đó khiến Phong Miên cảm thấy nhục nhã.
Tuấn Hạo lập tức chạy đến, đỡ Phong Miên dậy và trừng mắt nhìn kẻ vừa gây ra chuyện. “Cậu có vấn đề gì không?” Tuấn Hạo hỏi, giọng đầy giận dữ. Kẻ kia chỉ cười nhạt, không nói gì. Tuấn Hạo nắm chặt tay Phong Miên, dẫn cậu ra khỏi sân bóng. “Chúng ta không cần phải ở đây để nghe những lời vô nghĩa đó,” Tuấn Hạo nói, giọng dịu lại khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Phong Miên.
Hai người quyết định ngồi lại ở thư viện, nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện. Phong Miên cảm thấy nước mắt rơi trên má mình. “Tớ xin lỗi, Tuấn Hạo. Tớ đã khiến cậu gặp nhiều rắc rối.” Tuấn Hạo khẽ lau đi nước mắt trên gương mặt Phong Miên. “Không sao cả, Phong Miên. Tớ ở bên cậu vì tớ muốn thế. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”
Những ngày sau đó, tin đồn và sự chú ý tiếp tục tăng lên. Một số giáo viên cũng bắt đầu quan tâm và nhắc nhở hai người giữ khoảng cách trong giờ học. Điều này khiến Phong Miên cảm thấy áp lực nặng nề. “Có lẽ chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian, để mọi chuyện lắng xuống,” Phong Miên đề nghị, giọng nghẹn ngào. “Không, tớ không muốn xa cậu. Chúng ta đã quyết định sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, đúng không?” Tuấn Hạo đáp, ánh mắt kiên định.
Một buổi chiều, khi cả hai đang học bài ở thư viện, một giáo viên chủ nhiệm gọi họ vào phòng. “Phong Miên, Tuấn Hạo, thầy đã nghe nhiều về chuyện của hai em. Thầy hiểu rằng các em có quyền tự do trong tình bạn và tình cảm, nhưng các em cũng cần phải hiểu rằng đây là môi trường học đường, nơi mà các em cần tập trung vào học tập hơn là những chuyện riêng tư.”
Tuấn Hạo bình tĩnh trả lời: “Thưa thầy, chúng em hiểu và chúng em không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến việc học. Chúng em sẽ cố gắng giữ khoảng cách trong giờ học, nhưng xin thầy hiểu cho tình cảm của chúng em.” Giáo viên nhìn hai người, thở dài. “Thầy hy vọng các em sẽ xử lý mọi chuyện một cách chín chắn. Hãy nhớ rằng tương lai của các em quan trọng hơn hết thảy.”
Ra khỏi phòng giáo viên, Phong Miên cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Tuấn Hạo vẫn ở bên mình, kiên định và mạnh mẽ. “Cảm ơn cậu, Tuấn Hạo. Tớ biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng tớ tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được.” Tuấn Hạo nắm chặt tay Phong Miên, mỉm cười. “Chúng ta sẽ cùng nhau làm được, Phong Miên. Hãy luôn tin vào tình cảm của chúng ta.”
Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên mạnh mẽ và sâu đậm hơn. Họ học cách đối mặt với mọi khó khăn, từ những ánh mắt soi mói đến những lời đồn đại ác ý. Sự kiên định và tình yêu thương lẫn nhau giúp họ vượt qua mọi thử thách, tạo nên một tình yêu chân thành và đáng trân trọng.
Hình ảnh hai chàng trai nắm tay nhau bước ra khỏi cổng trường, bước chân vững chắc và trái tim đầy tin tưởng vào tương lai phía trước. Những thử thách đầu tiên đã giúp họ hiểu và trân trọng nhau hơn, hứa hẹn một mối quan hệ ngày càng gắn bó và sâu sắc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play