Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nợ Tình

chapter 1 thanh mai trúc mã

Năm hắn 8 tuổi , cô 2 tuổi .

Lần đầu tiên hắn và cô gặp nhau .

Không biết vì lí do gì nhà cô chuyển đến sát bên nhà hắn .Từ đây hắn và cô quen biết mà trở thành thanh mai trúc mã của nhau .

Cô tuy còn nhỏ nhưng lại khá bạo dạn , lần đầu gặp hắn không hề e ngại gì mà đến bắt chuyện với hắn .

- " Chào anh , em là Bạch Y Y . "

Hắn chả thèm mảy may đến cô mà chỉ đưa mắt liếc nhìn rồi rời đi .

Cô đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo hắn mà phàn nàn .

- " Xì ... Đồ kiêu ngạo "

- " Bộ tưởng tôi muốn quen biết với anh chắc . Tốt nhất sau này đừng có mà đòi làm quen với bổn đại tiểu thư ."

...****************...

Năm hắn 18 tuổi , cô 12 tuổi .

Chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã thầm thích cô luôn đi sau cô coi cô như là em gái mình mà nuông chiều chăm sóc .

Cô đi học về hắn luôn đứng đợi cô ở cổng trường đợi để tan học về cùng cô .

- " Mộ Bạch , anh lại đứng đây đợi em nữa hả ? Có phải anh yêu em rồi không ? "_ cô lộ ra nụ cười đầy bí hiểm

- " Làm gì có , anh chỉ coi em như em gái anh thôi " _ Hắn vội vàng phủ nhận hắn không yêu cô

Cô đứng lại mà giậm chân , trong lòng bồn chồn nhưng giương mặt vẫn nghiêm túc mà chất vẫn hắn

- " Bộ anh nghĩ em còn là trẻ con hay sao mà cần phải đưa đón vậy . Anh như vậy hoài ngỡ sau này em không kiếm được người yêu thì sao ? " _ Cô vội vã tỏ ra mình hoàn toàn không thích hắn

- " Chứ em còn đòi lớn với ai . Không được phép yêu sớm " _ Hắn thoạt quay sang nhìn cô mà mỉm cười nhưng vẫn gằn giọng mà dậy bảo cô

Cô vẫn còn ghi hận vụ hồi còn nhỏ cô chạy tới làm quen với hắn mà hắn lạnh lùng quay người bỏ đi.

- " Không biết ai trước đây còn bơ em không thèm nói chuyện nữa cơ mà . Còn bày ra bộ mặt cool ngầy lạnh lùng đồ cơ , giờ bày đặt đến đây đưa đón như thân nhau lắm . " _ cô chế giễu hắn đánh trống lảng cho qua chuyện

- " Sao mà em thù dai vậy " _ hắn không nhịn được mà nạt cô

- " Xin lỗi em là người nhỏ mọn như vậy đấy " _ Cô quay sang mà phàn nàn với anh .

...****************...

Năm hắn 28 tuổi , cô 22 tuổi .

Hắn giờ đây đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn có tiếng tăm , còn cô vẫn còn là một cô sinh viên lao đầu vào để học tập .

Mọi sóng gió của cuộc đời cô cũng từ đây mà bắt đầu .

Trong ngày họp mặt gia đình .

Hôm nay là sinh nhật người mẹ yêu dấu của cô người phụ nữa đã vất vả chăm lo cho cô yêu thương chiều chuộng cô .

Hôm nay cô muốn cho bà một niềm vui bất ngờ nhưng mọi chuyện không như những gì mà cô đã dự liệu.

Chuyến xe mà ba mẹ cô đi đến nhà hàng nơi mà cô đặt tốt chức sinh nhật đã không may xảy ra tai nạn , chiếc xe mà họ đi giường như biến dạng không còn nhận ra được nữa do một chiếc xe tải đam trúng .

Ba mẹ cô được đưa tới bệnh viện trong tình trạng người toàn là máu những mảnh thủy tinh vỡ ghi vào da thịt 2 người .

Không hiết trải qua bao lâu trong phòng cấp cứu .

Mộ Bạch và ông bà Mộ ( ba mẹ Mộ Bạch ) cũng chạy tới bệnh viện khi vừa nghe tin .

Hắn thấy cô đứng ngồi không yên tay cô run rẩy chân không còn đứng vững được nữa lòng hắn bồn chồn lo lắng cũng không quên an ủi cô .

- " Cô chú sẽ không sao đâu . " _ Hắn đặt tay ra sau lưng cô mà vỗ nhẹ .

Cửa phòng cấp cứu vừa mở , bác sĩ bước ra . Cô vội vã lao tới chỗ ông bác sĩ với gương mặt già nua hiện vài nét buồn rầu tay cô nắm lấy tay ông mà khẩn thiết ngước nhìn mà hỏi đầy vội vã

- " Bác sĩ ba mẹ cháu sao rồi ạ . "

- " Xin lỗi . Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu chữa bệnh nhân nhưng vì vụ tai nạn nghiêm trọng đã ảnh hưởng nhiều đến não bộ và những bộ phận khác nghiêm trọng . "

- " Người nhà nên chuẩn bị tâm lý với tình hướng xấu nhất sẽ xảy ra với bệnh nhân. " _ Ngập ngừng một lúc rồi bác sĩ cũng nói

- " Giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân lần cuối . " _ Ông bác sĩ nói xong rồi rời đi.

Cô nghe ông bác sĩ nói như sét đánh ngang tai cô không còn đứng vững mà ngã khụy xuống khóc oà lên như một đứa trẻ .

Hắn nhìn thấy cô đau lòng như vậy hắn càng cảm thấy hắn không giúp được gì cho cô chưa bao giờ hắn thấy hắn vô dụng như lúc này .

Cô vội lau vài giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt mà chạy vào bên trong gặp cha mẹ cô lần cuối .

Cô nhìn thấy ba mẹ mình nằm trên giường bệnh với một loạt máy móc đang kêu ~ tít ~ tít ~ tít ~ được gắn trên người họ . Cô không thể nào ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má .

Cô tự trách bản thân giá như cô không tự mình nghĩ ra cái bất ngờ này giá như cô không đặt ở nhà hàng xa đến như vậy thì có lẽ bố mẹ đã không phải chịu đau khổ như bây giờ . Nhưng trên đời làm gì có 2 từ " giá như " .

- " Con xin lỗi . Con xin lỗi . Tất cả đều là tại con ."

- " Đừng tự trách mình , không phải là lỗi của con . " _ ba cô hơi thở yếu ơn mà cố gắng thều thào an ủi cô .

- " Ba mẹ không thể ở bên cạnh chăm sóc cho con được nữa rồi con phải nhớ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt có biết chưa . " _ mẹ cô nắm chặt tay cô mà cố gắng nói những câu nói cuối đời .

Ba cô đột nhiên quay người ra nhìn hắn nhìn cha mẹ hắn mà cố gắng nhờ vả

- " Anh Mộ chị Mộ và cả tiểu Bạch nữa tôi không còn có thể chăm lo cho Y Nhi được nữa rồi , Y Nhi xin nhờ anh chị chăm sóc bảo ban cho con bé . " _ Ba cô khổ sở mà mở miệng đưa ra lời thỉnh cầu

- " Y Nhi cứ giao lại cho chúng tôi , chúng tôi sẽ coi nó như con gái mình mà chăm sóc hai người cứ yên tâm . " _ bà Mộ vội vàng mở miệng chấp thuận lời đề nghị ấy .

Nói xong thì ba mẹ cô như đã yên tâm về con gái mình mà nhắm mắt .

Tiếng ~tít~tít ~ tít~ vang vọng khắp cả căn phòng .

Cô nghe tiếng ấy mà tim như bị dao đâm từng nhát từng nhát cô đau lắm cô bật khóc như một đứa trẻ. Vậy là từ giờ cô chả còn ai bên cạnh mình nữa rồi cô không còn ba mẹ cô thành trẻ mồ côi rồi .

Nghe tiếng cô khóc hắn không biết phải làm sao có thể an ủi được cô hắn nhìn cô mà lòng đau như cắt.

chapter 2 tuyệt vọng

Nghe tiếng cô khóc hắn không biết phải làm sao có thể an ủi được cô hắn nhìn cô mà lòng đau như cắt.

Không biết cô khóc đến bao lâu chỉ biết cô đã khóc rồi đột nhiên ngất đi . Hắn đã giúp cô hoàn tất các thủ tục cần làm .

Đám tang cha mẹ cô diễn ra có rất nhiều người đến tham dự. Bởi cha cô là chủ tịch của công ty KT .

Lễ tang kết thúc , một mình cô lủi thủi ôm di ảnh của cha mẹ mình đi về căn nhà mà họ từng sống . Căn nhà giờ đây thật vắng lặng chẳng còn tiếng cười , chẳng còn tiếng dao kéo khi mẹ cô làm bếp như lúc trước nữa . Cô chỉ biết ôm lấy thân mình ngồi một góc mà bật khóc .

Công ty của gia đình cô tạm thời được chuyển giao lại cho người chú của cô . Vì sự gia đi đột ngột ấy nên không còn ai có thể đảm nhận chức vụ chủ tịch nên chỉ đành giao lại cho ông ấy . Cô vì còn bận việc học hành vả lại chính bản thân cô cũng không biết gì về việc kinh doanh .

Trước đây cô vì muốn đạt được ước mơ của bản thân nên cô đã học ngành nghề mà mình yêu thích nhưng bây giờ cô từ bỏ ước mơ mà mình theo đuổi để học kinh doanh để có thể tiếp quản được công ty mà cha mẹ cô vất vả gây dựng .

......................

Hơn một tháng nay hắn không gặp được cô . Hắn đi làm xong về nhà luôn dõi theo sang nhà cô nhưng chả thấy cô đâu , nhiều lần hắn đến trường để gặp cô nhưng cũng không gặp được cô . Cho đến khi cho người điều tra mới hay .

Cô đang lao vào học hành và đi thực tập tại công ty khác để có thêm nhiều kinh nghiệm hơn . Cô như thay đổi thành người khác từ sau cú sốc ấy .

Khi biết cô trở nên như vậy lòng hắn đau như cắt hắn như tự trách bản thân mình không chăm sóc được cho cô để cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy .

Hắn điều tra nơi cô làm việc mà đến viện lí do rằng ba mẹ hắn nhớ cô muốn cô về nhà cùng hắn . Hắn muốn cô ăn cơm đầy đủ chứ không muốn cô như một cỗ máy chỉ biết lao đầu vào công việc mà quên đi chuyện chăm sóc chính bản thân mình .

Từ xa hắn nhìn thấy cô đang đi phía trước .

Chỉ mới hơn một tháng không gặp cô mà cô gầy đi trông thấy . Cô mặc bộ đồ vest công sở da dáng người trưởng thành hơn trất nhiều

Nhưng cô không còn tươi cười không còn dáng vẻ của người con gái ngây thơ như trước giờ đây nữa thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng chỉ biết vùi đâu vào công việc .

Hắn nhanh chân bước tới phía cô vừa đi hắn vừa gọi tên cô giọng có chút giận giữ

- " Bạch Y Y "

Nghe thấy ai gọi tên mình cô theo phản xạ có điều kiện mà quay lại nhìn . Đập vào mắt cô là người đàn ông cao lớn đang đi tới với vẻ mặt giận giữ .

- " Anh làm gì mà gào lên to vậy. Mà anh đến tìm em có việc gì thế ?" _ cô vì giật mình mà hét lên

- " Anh gọi cho em mà em không nghe máy nên phải tới tìm em "

- " Ồ . điện thoại em hết pin nên không biết " _ cô vừa lấy điện thoại ra xem vừa trả lời anh

- " Ừ . Ba mẹ anh gọi em về ăn cơm hơn một tháng nay không nhìn thấy em đâu họ lo lắng với nhớ em lắm đấy . " _ hắn liếc nhìn cô xem cô có phản ứng gì không

- " Dạo này em hơi bận rộn nên không về nhà mấy . Anh về trước đi , em làm xong nốt việc rồi em về sau . " _ cô nói dối hắn ánh mắt luôn tránh né không dám nhìn đối diện hắn

Cô vì trốn tránh không muốn chở về nhà mình vì khi về cô cảm thấy tội lỗi vì cô nên ba mẹ cô mới gặp tai nạn . Cô vì không muốn cứ chìm đắm trong đâu buồn nên đã vừa học vừa làm việc để làm tê liệt bản thân khiến bản thân mình trở nên bận rộn với công việc hơn như vậy cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn .

- " Y Y em đừng như vậy nữa có được không ? Cô chú ở trên trời nhìn em như vậy sẽ buồn lắm . " _ nét mặt hắn đượm buồn hai tay nắm lấy bả vai cô nhìn cô mà nói

Cô không trả lời hắn chỉ thấy trên gương mặt ấy có dòng nước mắt chảy xuống , cô lại khóc rồi cô vẫn không tài nào tha thứ được cho bản thân mình vì chính cô là người gián tiếp hại ba mẹ cô phải bỏ mạng trong ngày sinh nhật của bà ấy ( mẹ cô ) .

Hắn nhìn cô như vậy biết mình đã động đến nỗi đau mà cô vẫn luôn muốn chôn dấu . Hắn vội vàng đưa tay lau những giọt mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô.

- " Anh xin lỗi . xin lỗi . Em đừng khóc anh sai rồi . " _ Hắn vội vàng nói lời xin lỗi cô vì hắn đã vô tình làm tổn thương cô

- " Không anh nói đúng ba mẹ nhìn thấy em như vậy chắc hai người họ sẽ buồn lắm . Họ muốn em vui vẻ hạnh phúc là em làm không đúng là tại em tất cả là tại em . " _ cô ngồi sụp xuống mà khóc nấc lên .

Hắn không biết làm sao chỉ biết ngồi xuống để cô dựa vào để cô khóc cho thoả những kìm nén hơn một tháng qua mà cô không dám bộc phát ra cho ai thấy .

chapter 3 trở về nhà

Hắn không biết làm sao chỉ biết ngồi xuống để cô dựa vào để cô khóc cho thoả những kìm nén hơn một tháng qua mà cô không dám bộc phát ra cho ai thấy .

Một lúc sau khi cô đã thấm mệt hắn dìu cô vào xe mà đưa cô về nhà mình .

Trước khi tới tìm cô hắn đã báo với ba mẹ cô để chuẩn bị sẵn .

Trên xe dường như vì khóc lâu cô liền chợp mắt ngủ .

Phải chăng khi ngủ trong mơ cô đã thấy ba mẹ cô mà khi ngủ cô nở nụ cười mà bấy lâu nay chưa từng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp ấy .

Về đến nhà xe đậu trước cửa .

Ba mẹ hắn đợi ngay ngoài cửa nhìn thấy xe hắn về bà Mộ vội vàng chạy ra đón .

Nhìn thấy cô bước ra bà không khỏi lo lắng mà chạy lại , thấy gương mặt cô hốc hác tiều tụy đi nhiều bà đau lòng

- " Sao con lại gầy đi nhiều như vậy . Y Nhi ta coi con như con gái của ta , nhìn con như vậy ta .... " _ chưa kịp nói hết câu mắt bà đã rướm lệ

- " Y Nhi con vào nhà đi hôm nay chúng ta đã chuẩn bị cho con rất nhiều món con thích ăn . Đây cũng là nhà của con sau này thường xuyên về nhà thăm hai người già bọn ta có được không . Ta đã hứa với lão Bạch sẽ chăm sóc cho con thật tốt vậy mà . " _ ông Mộ cũng nhìn cô mà không khỏi tự trách .

- " Dạ con không sao đâu bác Mộ . Dạo này con đang học kinh doanh và đi làm thực tập nhiều nên không ăn uống đầy đủ nên bác đừng tự trách mình . Sau này con sẽ thường xuyên về ăn cơm với mọi người . " _ cô thoáng nét buồn trên mặt tự trách mình chỉ vì cô ích kỉ mà đã khiến cho hai bác Mộ phải buồn vì cô

- " Chúng ta vào nhà đi đã rồi hãng nói " _ hắn vội dục mọi người vào nhà vì khi nãy thấy cô mệt không muốn cô đứng lâu hắn đau lòng .

Nhìn căn nhà hạnh phúc này cô lại nhớ đến gia đình cô cũng đã từng tràn ngập tiếng cười vui vẻ như này .

- " Y Nhi nãy con có nói là con đang đi làm thực tập để có kinh nghiệm hay là con về làm cùng Tiểu Bạch đi nó có thể dạy con kinh doanh với bác cũng yên tâm hơn , một mình con là con gái đi lại bác không yên tâm ." _ ba hắn đề nghị với cô

- " Dạ con muốn ra bên ngoài thực tập tự mình phấn đấu để sớm có thể quản lý được công ty mà ba mẹ con để lại ." _ cô từ chối sự giúp đỡ của ông Mộ vì muốn bản thân ra ngoài va chạm để trưởng thành hơn .

- " Em về công ty anh học hỏi kinh nghiệm từ anh đi . Yên tâm anh sẽ không nhân từ vì em là em gái đâu . " _ hắn trống tay lên càm liếc nhìn cô mà nói

- " Em gái ??? Ai là em gái của anh ?" _ cô không nể nang mà quát hắn .

Hắn giật mình khi bị cô quát mà không biết nói gì .

Bà Mộ có lẽ đã nhìn ra được ý tứ trong câu nói của cô liền trêu trọc

- " Y Nhi nói đúng . Ai là em gái của con. Nó là con dâu của mẹ ." _ bà Mộ cười lớn mà nhìn hắn mà nói

-" Bác gái trêu đùa con rồi . Người như anh Bạch làm sao có thể nhìn trúng một đứa con gái không có tiền đồ gì như con chứ . Đâu phải bác không biết con tính tình mạnh bạo không dịu dàng như những cô gái mà anh Bạch từng quen đâu ạ " _ Cô nhanh chóng đáp lời rồi nặn ra một nụ cười gượng gạo

- " Tiểu Bạch con có người yêu rồi hả ? " _ bà Mộ liếc nhìn hắn với ánh mắt đầy địch ý .

- " Không có . Mẹ đừng đoán mò nữa . Con còn chưa muốn kết hôn đâu mẹ đừng dục hay thúc ép con . " _ hắn vội giải thích không phải để bà Mộ biết chỉ là hắn muốn cho người con gái hắn thương biết mà thôi .

- " Nếu Tiểu Bạch đã không thích Y Nhi vậy chúng ta cũng nên tìm một mối hôn sự tốt gia đình gia giáo đối sử tốt với Y Nhi một chút phải không ông ? " _ bà Mộ vừa nói vừa liếc sang nhìn ông Mộ

Ông Mộ như hiểu ý vợ mình gật gật đầu

- " Phải đó . Tôi thấy tên tiểu tử của Lục gia cũng được đó , nó với Y Nhi nhà chúng ta cũng là đồng học mà cũng chạc tuổi nhau sẽ có nhiều chủ đề và nhiều sở thích giống nhau có thể nói chuyện với nhau sẽ hợp hơn . Chứ tên mặt lạnh ngồi ở đây vừa già vừa xấu không xứng với Y Nhi " _ ông Mộ vừa nói vừa thầm cười trong lòng

- " Phải đó " _ bà Mộ quay sang nhìn ông Mộ mà cười .

Bạch Y Y ngồi đó nghe hai người họ đang bàn tính mối hôn sự cho mình mà ngẩn ngơ không biết mình nên phải từ chối như thế nào .

Cô nghĩ đến lời bà Mộ nói Mộ Bạch không thích cô nét mặt cô có chút buồn nhưng không để ai nhìn thấy . Cô đã thích hắn hơn mười năm không phải cô chưa từng ngỏ lời với hắn mà lần nào cô ngỏ lời hắn cũng nói hắn không thích cô hắn nói cô còn nhỏ không nên yêu sớm phải lo học hành.

Cô thầm cười trong lòng khi hắn nói không nên yêu sớm . Có lẽ do hắn không yêu sớm nên đến bây giờ vẫn còn cô đơn chăng .

Mộ Bạch ngồi bên này nghe thấy chính mẹ ruột mình lại muốn đem người con gái mà hắn yêu thương đi đâng cho kẻ khác .

Hắn ngồi đấy nghe mà mặt nổi gân xanh , tay nắm thành quyền hận không thể thì được ai mà trút giận .

- " Tiểu Bạch "

- " Tiểu Bạch " _ bà Mộ gọi hắn mấy lần .

Hắn vội choàng tỉnh trong cơn giận mà nhìn người gọi mình .

- " Sao vậy mẹ ? "

- " Con nghĩ gì mà mẹ gọi con mấy lần không nghe vậy ."

- " Con nghĩ tới một chút vấn đề chưa giải quyết ở công ty thôi mẹ . "

Đứa còn trai mà bà đẻ ra nuôi lớn bao nhiêu năm trời không lẽ bà lại không hiểu tính hắn . Bà nhìn cũng đủ hiểu hắn đang đánh trống lảng .

- " Cả nhà ăn xong hết rồi con dọn đi . "

Không phải nhà hắn không có người giúp việc mà trước nay khi ăn xong gia đình hắn luôn là đàn ông trong nhà rửa bát .

Cô đã quen với cảnh hắn vào bếp rửa bát từ lâu nên cũng rời đi lấy hoa quả đã cắt mà bưng ra mời ông bà Mộ mặc hắn dọn bát đũa .

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play