Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Lichaeng] Cảm Giác ?!

1. Tai nạn

He lô các đọc giả thân iu cụa tuii, chào mừng đến với bộ fic mà tình cờ tui nghĩ ra nheee
Yên tâm, sau N fic, tui vẫn luôn từng ngày cải thiện cách viết, nội dung, vv
Tui rất siêng đọc các coment, feedback về fic của tui, thề luôn là tui rất rất vui vì được kha khá người ủng hộ. Ngẫm đi nghĩ lại thì tui vẫn mong các bạn góp ý nhiều hơn, có sai sót hay thấy không vừa ý thì comment liền, Au sẽ ngồi sửa lại cho các chapter và fic sau 💗💗💗
.
.
.
.
Vào truyện
Tại Park thự
Chaeyoung trong tay là chiếc cặp, nàng hiện là vừa mới từ trường về
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Ba, mẹ con m-
Mẹ nàng
Mẹ nàng
TÔI NÓI VỚI ÔNG BAO NHIÊU LẦN RỒI? ĐI LÀM VỀ THÌ PHẢI BIẾT VÁC CÁI XÁC THẲNG VỀ NHÀ CHỨ? SÁNG ĐẾN CHIỀU ĐI LÀM, TỐI CỨ HỞ RA LÀ VÀO CLUB?
Chát
Mẹ nàng
Mẹ nàng
CÒN TÁT TÔI?
Ba nàng
Ba nàng
AI LÀM CHỨNG TÔI VÀO CLUB? LÃO GIÀ NÀY TỪ SÁNG ĐẾN TỐI CHỈ BIẾT GỒNG LƯNG ĐI LÀM
Ba nàng
Ba nàng
ĐỒ PHỤ NỮ NÃO TÀN NHƯ BÀ, BA CÁI VIỆC NHÀ LÀM CŨNG KHÔNG XONG, TỐI NGÀY QUẢN CHỒNG LÀM GÌ?
Mẹ nàng
Mẹ nàng
ÔNG... THẰNG KHỐN, CÚT KHỎI MẮT TAO *đập bàn*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*chạy nhanh lên phòng, đóng sầm cửa* Lại nữa rồi...
Chaeyoung ngày nào cũng phải chứng kiến trận cãi vả không nhỏ thì lớn của họ. Đau lòng vì chẳng biết phải bênh vực ai. Rõ ràng, cái mối quan hệ vợ chồng, gia đình giữa bọn họ từ rạn nứt đã ngày một bước vào đường cùng rồi
Nàng thở dài, đem cặp đặt xuống đất
cạch
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mẹ ạ?
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*nắm tay nàng lôi xuống*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
A... *suýt ngã cầu thang*
Ba nàng
Ba nàng
Gì đây? CÔ LẠI TÍNH LÔI CON XUỐNG ĐỂ ĐỠ ĐẠN NỮA SAO?
Mẹ nàng
Mẹ nàng
TA LI HÔN ❄️
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mẹ à... lần thứ 5 trong tuần rồi, người đừng-
Mẹ nàng
Mẹ nàng
CÔ THÌ CÓ QUYỀN LÊN TIẾNG SAO? ❄️
Chaeyoung oan ức cũng thôi vùng vẫy, nhìn tay mình bị nắm đến đỏ au cũng mặc kệ
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Cô lại đến giờ tạo phản sao? Ánh mắt ấy là thế nào?
Ba nàng
Ba nàng
BÀ NỮA, ĐỪNG TƯỞNG TÔI VÌ CON BÉ MÀ NỂ MẶT NHÁ *VUNG TAY*
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Á...
Theo quán tính, bà ta vì quá hoảng sợ nên vô thức đẩy nàng lên chắn cho mình
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*ngơ ngác*
BỐP
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*hứng trọn cái tát*
Đầu nàng đau nhói, bên má tưởng chừng như rách toạc ra, còn chưa kịp hoàn hồn thì cơ thể đã ngã bệch xuống sàn rồi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Khụ...khụ .. *Hộc máu*
Chaeyoung ngồi ôm bụng ho đến mũi miệng đều xộc lên cái mùi tanh nồng
ông bà Park vừa nhận ra hành động sơ ý của mình lập tức hoảng sợ, duy chỉ có bà là người khom người vuốt tấm lưng nàng
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*vươn tay* Chaeyoung à... ta xin lỗi con mà... hức...*nức nở khóc*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*ngước lên nhìn bà ta* Mẹ... con vẫn ổn.. đừng khóc
Máu mũi nàng rơi xuống ngày một nhiều, cơ thể không thể chống cự nỗi nữa mà ngã phịch ra đất
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mẹ... đừng sợ mà... *cười trừ* "Giờ phút này mà còn lo cho người khác, là bị đánh đến phát ngốc rồi sao?"
Suy nghĩ của nàng ấy vậy mà khác một trời 1 vực với lời nói
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Với con gái, phụ nữ mà ra tay như thế, ông thật sự là con người sao?
Ba nàng
Ba nàng
Còn không phải do bà đẩy lấy nó? suy nghĩ một chút đi chứ trời?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*cười nhạt*
Chaeyoung đau, mệt mỏi và bất lực với cái nhà này lắm rồi
Nàng ngất đi, tai chỉ nghe tiếng xe cấp cứu, lần này thì may thật, họ không mặc xác nàng nữa rồi
Mờ hồ một lúc, cơ thể cuối cùng cũng vì mệt mỏi mà thiếp đi, với nàng, sau đó chỉ là 1 mảng kí ức màu trắng xóa
...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*nhíu mày*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Khoan đã.. có gì đó không đúng" *không chút động đậy*
Nàng nhận thức được cơn đau từ đầu, thoáng chốc lại xuống đến đôi mắt
Nhiều
Nhiều
Bác sĩ: E rằng con bé sẽ không thể thấy được nữa...
Ba nàng
Ba nàng
CÁI GÌ? NGẦN ẤY TIỀN MÀ KHÔNG THỂ CỨU VÃN Ư? *kéo cổ áo bác sĩ*
Nhiều
Nhiều
Mạng sống còn giữ được là may lắm rồi ạ, não bị xuất huyết, ảnh hưởng nghiêm trong đến mắt lẫn về mặt kí ức, tâm lí vậy nên mắt con bé sẽ sớm hồi phục thôi, nhưng cần khoản thời gian rất lâu.. *thở dốc*
Ba nàng
Ba nàng
Tốn ngần ấy tiền... vậy mà...
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*nghiến răng nói nhỏ* Sao không chết quách đi cho rồi
Ba nàng
Ba nàng
*Tán bà ta* Cô nói gì?❄️
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Chẳng phải ông cũng nghĩ thế sao?❄️
Ba nàng
Ba nàng
*cứng họng*
Giây phút này mà còn cãi nhau
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*đau lòng*
Nhiều
Nhiều
bác sĩ: Tôi xin phép...
bảo không đau là nói dối bởi nàng nghe hết cuộc hội thoại của bọn họ rồi
Vậy... nếu nàng chết đi.. họ sẽ hạnh phúc hơn sao?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*khẽ động tay*
Ba nàng
Ba nàng
*nắm lấy tay nàng* Tiểu Chaeng à.. con dậy rồi sao?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*bình thản, khẽ gật đầu*
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Chaeyoung, đừng sợ khi mở mắt nhé, có ta và ba con bên cạnh rồi *xoa đầu nàng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Giả nhân giả nghĩa làm gì? Đến cả tiền bạc còn quan trọng hơn con cái cũng đủ hiểu"
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
M..mắt con... *vờ hoang mang*
Nàng chờ xem 2 người làm gì tiếp
Ba nàng
Ba nàng
Bác sĩ bảo con cần thời gian để khôi phục thị lực, cũng may mà tính mạng con không sao
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Con cám ơn hai người ạ *mỉm cười*
nàng nằm im như thế, cảm giác thời gian trôi qua lâu hơn mọi ngày
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*đỡ nàng* Chaeyoung à, cốc sữa nè con, uống cho ấm bụng
Bà ta cầm lấy tay nàng mà đặt vào ly sữa ấm
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*uống*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*trả lại cốc*
Ba nàng
Ba nàng
Ta mới xin xuất viện sớm, con về nhà mà nghỉ dưỡng nhé? *cười cười*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Lại bỏ thuốc..."
Trong sữa có dư vị của thuốc ngủ, với một người thường xuyên dùng đến như nàng hẳn phải biết chứ? Chỉ là không phản kháng thôi, dù gì bản thân cũng muốn ngủ 1 giấc thật sâu mà
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"a...đầu mình..."
Có lẽ chỉ có mỗi Chaeyoung là chưa biết, nếu động vào thuốc ngủ, với tác dụng phụ của nó, việc hồi phục hay chữa trị mắt chỉ có kéo dài thêm
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*dần thiếp đi*
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*ra hiệu*
Ba nàng
Ba nàng
*ẳm nàng, nhìn ngó xung quanh rồi nhanh chân rời đi*
RẦM
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*nhíu mày* MẮT MÀY ĐỂ DƯỚI CHÂN À? CON NÍT CON NÔI, TRÁNH ĐƯỜNG COI?
Lalisa
Lalisa
Câu đó tôi nên dành cho bà mới đúng, ăn cắp hay sao mà chạy vội chạy vàng, tôi chỉ vừa đứng dậy, chưa đi được hai bước đã bị đâm cho té ngửa rồi đây❄️ *nhướng mày
Cô chậy vật đứng lên, cơ thể vốn thương tích giờ lại thêm đau nhức
Lalisa
Lalisa
Ba má bà sinh cho đôi mắt thì biết lo mà dùng đi? Rồi nữa, ý thức ở đâu mà la om xòm trong bệnh viện vậy?❄️
Ba nàng
Ba nàng
MÀY IM MỒM NHA *GIƠ TAY*
Lalisa
Lalisa
*nhướng mày* Xin lỗi, tôi không thích ẩu đả ❄️
Cô quạo rồi, chỉ là đang kìm lại vì bên chân còn đau thôi
Ba nàng
Ba nàng
*vung tay đánh*
Lalisa
Lalisa
*né* Chó ngoan không nên cắn bậy ❄️ *rời đi*
Ba nàng
Ba nàng
MÀY...
Mẹ nàng
Mẹ nàng
ĐI THÔI *rời đi*
Hình ảnh hồi nãy chợt lướt qua đầu cô
Lalisa
Lalisa
"Sao người hồi nãy nhìn... quen quá vậy?" *bất giác khựng 1 chút*
Cô nhớ lại người con gái ban nãy ông ta bế, cảm giác quen thuộc ập đến
...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Ba.. ẳm con đi đâu vậy? *yếu ớt lên tiếng*
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*giật mình*
Ba nàng
Ba nàng
Con tỉnh rồi sao? ta về nhà nhé?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
uhm
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Haizzz, bọn trẻ ngày nay láo toét thật *nghĩ lại*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Cái người ban nãy... chất giọng đó...mình... nghe nhầm hả?" *mơ màng*
Lalisa
Lalisa
*xoa thái dương, nhìn theo họ* ...
Cô bất động một chút, đứng trơ ra đó đến khi họ đi khuất mới hoàn hồn
Lalisa
Lalisa
"aish, mình làm cái quái gì vậy?" *rời đi*
Lisa vì quýnh nhau nên vào đây, trùng hợp thì gặp nàng

2. Jennie

Nàng được đưa về phòng
2 người kia sau khi đưa nàng lên giường thì cũng rời đi
Cạch
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*thở dài*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mình... sợ quá *bất lực*
Màu đen kịt cứ thế phủ lấy đôi mắt nàng
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Mình... không được bỏ cuộc"
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Phải tự lực cánh sinh thôi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*mò mẫm xung quanh*
Nàng dành cả nửa ngày hơn để định hình căn phòng của mình bằng... xúc giác
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"điện thoại?" *cầm lên*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*ấn nút mở*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*tắt*
nàng kiếm chiếc ghế mà ngồi xuống, tuyệt vọng mà gục đầu xuống bàn, nước mắt giờ mới chực trào rơi xuống
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mình vô dụng quá... đói nữa...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Chắc mình kiếm- *vấp*
Rầm
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*ôm đầu* Đ..đau... quá...
Reng reng...
Hy vọng sống của nàng đây rồi, tuy nhiên..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đ..điện thoại đâu? *tìm kiếm*
Nàng mất phương hướng rồi, chỉ biết dựa vào âm thanh mà mò đến
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*run rẩy cầm lấy* g..gọi...
Kim Jennie
Kim Jennie
📲 Chaeyoung à, mình nghe tin cậu bị tai nạn, không biết cậu có ở nhà không? mình đang trước cửa nè *hấp tấp*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
📲 *khịt* Mình *nấc* ở nhà... cửa.. không khóa
Kim Jennie
Kim Jennie
📲 Cậu khóc hả? *hơi lớn tiếng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*chợt im lặng*
Kim Jennie
Kim Jennie
📲 Chuyện gì vậy? *lo*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
📲 V..vào nhà đi... mình không thấy gì hết
Kim Jennie
Kim Jennie
📲 vào ngay *mở cửa*
Tiếng ngắt máy vang lên, nàng yên vị một chỗ, không có ý định đứng lên
Cộc cộc
Kim Jennie
Kim Jennie
Mình vào nhé? *đẩy cửa*
Kim Jennie
Kim Jennie
*sốc*
Kim Jennie
Kim Jennie
Chaeng à... sao lại ngồi bệt dưới đất vậy?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Xin lỗi... mình không thấy ghế...
Kim Jennie
Kim Jennie
*đỡ nàng lên giường, ngồi bên cạnh*
Kim Jennie
Kim Jennie
mắt cậu làm sao vậy? *lo*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Bị tát... xuất huyết não, ảnh hưởng đến thị lực *cười trừ*
Kim Jennie
Kim Jennie
*đau lòng* Giờ này còn cười được... *rướn tay lau nước mắt cho nàng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đói quá... cậu có gì ăn không? *khẽ cúi đầu*
Kim Jennie
Kim Jennie
Ba mẹ cậu... *nhìn quanh*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Họ mặc tớ tự sinh tự diệt ở đây rồi, cũng may tớ vừa uống cốc sữa *tự hào*
Kim Jennie
Kim Jennie
tớ có hộp cơm, ăn tạm nhé?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
tốt quá còn gì *mò mẫm*
Kim Jennie
Kim Jennie
muỗng này *nhét vào tay nàng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
À ờm, cám ơn
Kim Jennie
Kim Jennie
Ngày mai cậu tính sao?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mai hả? *khựng lại*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Chưa tính đến...
Kim Jennie
Kim Jennie
*đau lòng, nắm lấy tay nàng* Mày... mai mình giúp cậu đến lớp
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*khẽ lắc đầu* Không thể, sẽ bị bắt nạt mất... *cúi đầu*
Kim Jennie
Kim Jennie
Xời, có Kim tiểu thư ở đây mà? Cậu còn sợ bị bắt nạt sao?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*bật cười* Rồi tớ viết bài kiểu gì? hủm?
Kim Jennie
Kim Jennie
òm.... nghe giảng... *cười nhẹ* vào lớp nghe giảng sẽ đỡ chán hơn là ở nhà đó
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Phiền cậu rồi
Kim Jennie
Kim Jennie
Phiền quàiii, không có đâu
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*ngửi* Cậu mới đi chơi với Soo về hả? Có hương nước hoa của cậu ta
Kim Jennie
Kim Jennie
Thính vậy sao?? *ngơ ngác*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Khi con người, kể cả động vật mất đi 1 giác quan, thì các giác quan còn lại sẽ nhạy hơn để bù đắp lại
Kim Jennie
Kim Jennie
À..ờm..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Sao? tiến triển đến đâu rồi?
Kim Jennie
Kim Jennie
A..ăn điiii *đỏ mặt*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*phồng má* Xí, hông kể thì thôi *ăn tiếp*
Kim Jennie
Kim Jennie
*bật cười* mới công khai thôi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
khụ..Nhanh..vậy? *sặc cơm*
Kim Jennie
Kim Jennie
ụa? tưởng 3 ngày là lâu rồi chớ? *xoa xoa lưng nàng*
Kim Jennie
Kim Jennie
hôm kia mới gặp nhau lần đầu
Kim Jennie
Kim Jennie
hôm qua ngỏ ý đi chơi
Kim Jennie
Kim Jennie
hôm nay công khai? *nghiêng đầu* nhanh hong ta?
Jen không có ý flex đâu
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Thôi thôi, chịu rồi... *bất lực*
Kim Jennie
Kim Jennie
Nói chớ mai mình ghé nhà rồi đón cậu đi học nhá?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
òm
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Hình như tớ vừa gặp Lisa tại bệnh viện *nhớ lại*
Nàng chống tay, chợt thốt nên lời
Rầm
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*giật mình* Jen à..
Kim Jennie
Kim Jennie
*bật dậy* Tên khốn... Lisa đó... ❄️
Mắt em đỏ ngầu
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Cậu... đừng nói vậy mà... dù gì tớ cũng không rõ mặt người đó nên đừng lo mà, có khi là người giống người thôi *cười trừ*
Jennie làm sao quên được kẻ khốn nạn ấy chứ
Kim Jennie
Kim Jennie
*nghiến răng* Gặp nó, mình quánh chết nó luôn *siết tay*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đừng kích động mà, dù gì thì phần lớn cũng là lỗi do tớ, nào, mình đừng nhắc đến chuyện đó nữa... đã qua rồi *khẽ cúi đầu*
Nàng cố làm dịu lại bầu không khí nóng nực ấy, cũng may, Jennie hiểu ý nàng nên cũng không nói gì thêm, chẳng qua là do em quá đau lòng cho cô bạn thân mà thôi
Phải, Chaeyoung lỡ đem lòng yêu Lisa, đến mức...
Kim Jennie
Kim Jennie
Mày...*nghẹn* như vậy thì làm sao mà lấy người khác được đây *rưng rưng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*phì cười* Cậu riết thành ba mẹ tớ mất thôi, nói chớ... dù gì cũng coi như tớ đã trả nợ cho cậu ấy xong rồi
Kim Jennie
Kim Jennie
*mím môi*
Nàng ăn xong thì dọn dẹp đôi chút, Jennie cũng trở về nhà, không quên vài lời dặn dò
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nhà tắm... *nhổm người dậy, lấy đồ đi tắm*
Nàng có tính gọn gàng, áo quần cũng đơn giản nên không khó để tìm đồ
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*ngâm mình, hướng mắt ra phía cửa kính*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*tự cười* quên mất... có thấy gì đâu mà...
...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*lau sơ tóc* Mấy giờ rồi nhỉ?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
...
Nàng lò mò kiếm hộp y tế, tự băng lại vết thương rồi vô thức hướng về phía cửa sổ
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*mở cửa*
Cơn gió buổi đêm phút chốc ùa vào căn phòng nhỏ, nàng nhắm nghiền mắt, tận hưởng một chút
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Hơn 1 năm rồi nhỉ? *hít khẽ 1 hơi*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Mà lạ thật.. thường thì cậu ta phải phát đien lên mà kiếm chứ nhỉ? Sao lại...mất tăm tích nhue thế?"
Nàng đưa tay khép hờ cánh cửa, mò mẫm tìm chiếc bình mà tưới cho chậu hoa bên thành cửa
NovelToon
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*mỉm cười hài lòng* Vẫn tốt như ngày nào
...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*nằm dài trên giường* "Cậu ta.. dạo này sao rồi?"
Cơn buông ngủ ập đến, có lẽ đến giờ ngủ rồi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*lim dim* "Khỉ thật... tớ lại nhớ cậu rồi.."
Căn phòng tĩnh mịch chợt vang lên tên 1 người con gái
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*mớ* Li..cậu về rồi *lặng lẽ rơi nước mắt*

3. trauma

Kí ức, dẫu có tốt hay tệ hại đến mức ta muốn đem nó xóa sạch khỏi cuộc đời đi chăng nữa cũng đều không thể
Bởi chúng là một phần của ta, như cánh tay, mắt, mũi, não bộ và cả con tim vậy
.
00:03
Tiếng động dưới lầu vang lên khá lớn, vô tình đánh thức nàng
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Trộm sao?"
Tiếng bước chân ngày một lớn kèm hơi thở dồn dập làm Chaeyoung nhất thời run lên lẩy bẩy, nàng không thấy... mọi giác quan cứ thế trở nên nhạy hơn bao giờ hết
.
Tiếng cửa phòng lạnh lẽo mở toang
Người phụ nữ, gương mặt hốc hác bước vội vào, bà ta dáo diếc nhìn quanh căn phòng trống rồi chợt nhíu mày khi không thấy thứ mình tìm
.
Trong bên hộc tủ lớn, mặc cho mồ hôi thấm ướt cả mảng áo, một hơi thở mạnh, nàng cũng chẳng hề muốn nó thoát ra khỏi khẽ tay đang run rẩy của mình
két...
Ngực trái Chaeyoung dường như chỉ muốn thoát ra khỏi cái lồng nhỏ của nó khi nghe tiếng cửa bên cạnh bị mở toang ra, đôi mắt vô hồn nhưng từ lâu đã vì thất kinh mà đọng lại một màng sương, không thể tự chủ mà trượt xuống cằm
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Chaeyoung, con đâu rồi?
Nàng nghiến lấy đôi môi, mạnh đến mức làm chúng nhuốm lấy cái màu đỏ thẫm của máu, nhất cử nhất động đều không dám phát ra một tiếng
Nhưng rồi, thứ gì đến rồi cũng sẽ đến, một chút không khí cứ thế luồn vào tay nàng, lên mặt...
Cái cảm giác lạnh buốt xuyên thẳng đến sống lưng.
trò trốn tìm này, nàng thua rồi
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Chae..young?! *ngỡ ngàng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
M..mẹ...
Nàng thấy bà, không nhịn được nữa mà nức nở khóc lớn
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Ta đây, con đừng sợ... có ta đây rồi
Vừa nói, tay bà cũng theo đó mà vuốt ve mái tóc rối của nàng
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
hức... M..mẹ...
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Chaengi bé bỏng của ta, xem kìa, sao lại khóc thảm như thế hả? Con trốn vào đây, chắc cũng vì sợ sao? ta xin lỗi... xin lỗi con
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
mẹ? Còn ba đâu?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
H..hai người vẫn ổn chứ ạ?
Nàng hỏi, cơ thể không tự chủ mà run lên bần bật
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Con theo ta ra giường nhé?
Người đối diện tay vẫn nắm lấy tay nàng mà xoa xoa, an ủi. Nhưng cái Chaeyoung thật sự sợ hãi là sự im lặng từ người đối diện.
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Ông ấy.. vẫn ổn, vẫn ổn lắm, con đừng lo
Một cái chần chừ, một chút hỗn loạn từ hơi thở của bà ta.. Người nhạy cảm như nàng rõ ràng là đã đủ để hiểu
Vươn tay, Chaeyoung ướm nhẹ bên má của bà
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Chaeyoung, con muốn gì?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"ướt.." *khẽ rụt tay*
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*bắt lấy tay nàng* Mưa quá... ta chạy về đây vì nghĩ rằng con sợ mưa thôi.. ai ngờ vừa về trời đã tạnh, còn gặp một gã đàn ông to lớn chạy ra
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Con vẫn ổn chứ?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*gật gật*
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Ta với ba con đã li hôn rồi, ông ấy có hơi nóng giận một chút nhưng không sao cả rồi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Người..đi đâu?
Nàng lòng dạ bất an, nước mắt một lần nữa chực trào
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đ..đồ con..
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Yên tâm, ta sẽ nhờ người tới thu dọn *kéo nàng xuống lầu*
Nàng lẳng lặng theo bà ta, tay cầm chiếc điện thoại
Càng xuống dưới, mùi tanh nồng càng nhiều, xộc thẳng vào mũi làm nàng phải nhíu mày, suýt thì nhợn thành tiếng
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Con đứng đây, ta sẽ thu gom đồ, hai chúng ta sẽ chuyển qua căn hộ ở nhé
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Vâng...
Mẹ nàng
Mẹ nàng
*xoay người rời đi*
Tiếng bước chân của bà ta cứ thế nhỏ dần
Chỉ chờ có thế, nàng vội tiến đi vài bước, chân vô tình đá phải 1 vật mềm mại mà lạnh lẽo giữa sàn
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
...
đôi mắt không thấy... nhưng nàng biết rõ.. thứ đó là gì
nhịp tim tăng vọt, chân tay có phần bủn rủn. linh cảm mách nàng phải chạy thật nhanh, khỏi căn nhà này, càng sớm càng tốt
Soạt
Phịch
Nàng không biết bản thân đang ở đâu, cũng chẳng muốn biết thứ bản thân vừa vấp phải là cái gì, não bộ chỉ thị cơ thể lồm cồm bò dậy
muốn thoát thân
Nhưng... Chân tay đều rụng rời...
Vì vừa ngã nhào, máu tanh trên sàn văng đi tung tóe, vươn trên gương mặt trắng muốt của nàng
Tận cùng của sự kinh hãi làm nàng suýt thì ngất lịm đi. Mò mẫm xung quanh, tìm điẻm tựa mà đứng dậy, thứ nước nhớp nháp theo đó mà vươn không ít lên đôi tay vẫn đang run lên từng cơn của nàng
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Chaengi...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
M..mẹ..hức..
Nàng vin chặt lấy tay bà, hoàn toán không dám nghĩ xa hơn
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Con ngã sao, có đau lắm không?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
C..con...
Chất giọng người phụ nữ kia bình thản đến lạ, đôi mắt dán chặt lên từng cử chỉ như muốn nhìn thấu tâm can đang bấn loạn của nàng
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Sao không trả lời ta?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
C..con không..không sao...
Chaeyoung thất kinh, chẳng biết bản thân thật sự muốn gì nữa, cơ thể mặc cho bà ta dìu về ghế, mặc cho bà ta dùng khăn ấm lau đi từng vệt máu trên cơ thể. Một lời cũng không nói.
Chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ngày một lớn, nàng hoàn hồn
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
M..mẹ...
Không rõ... tự nhiên chiếc khăn tay không còn nhẹ nhàng đặt bên má nữa, chất liệu nguội lạnh như cách ngực nàng tầm 20cm
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
MẸ!!!
Chaeyoung thét toáng lên, đạp mạnh vào bụng bà rồi như lao ra khỏi ghế
Nàng ngã nhào, lồm cồm bò dậy, không chạy được, cũng ráng phải bò đi thật nhanh, mọi cách.. phải, bằng mọi cách, phải chạy khỏi đây
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Chae..young, con đi đâu vậy?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
C..con xin mẹ... xin người.. làm ơn. tha cho con..
Nàng nói không ra hơi, họng nghẹn tắc lại vì kinh hãi, đôi tay, đầu không ít lần va vào cạnh bàn, cạnh tủ, thậm chí là tường. Mặc cho cơn đau, Chaeyoung chỉ muốn chạy đến cửa
Cạch...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
'Đ..đây rồi.."
Mẹ nàng
Mẹ nàng
PARK CHAEYOUNG
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Mày được lắm...
Mẹ nàng
Mẹ nàng
Công lao tao nuôi dạy cho mày nên người, lại đền đáp tao như thế đấy à? *lớn tiếng*
Cửa vừa mở ra, bản thân còn chưa kịp chạy, bà ta như mất trí, gào lên
Mẹ nàng
Mẹ nàng
SAO LẠI TRỐN ĐI? HẢ?!! *vung tay*
Phập...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Aaaaarg... *ôm chặt cánh tay*
Nàng thét lên đau đớn nhưng chân một giây cũng không dám dừng lại, ôm cánh tay đầy máu, lảo đảo chạy thẳng về phía trước, sắc mặt tái nhợt đi vì cú sốc vừa nãy
Lúc này, từng hạt mưa mới dần rơi xuống, ngày một nhiều, chiếc băng vải trên đầu nàng vì thấm nước mà ướt sũng, máu loang lổ
15p sau
Chaeyoung đi chầm chậm lại, rồi dừng lại, cơ thể rã rời, chân chẳng thể chống cự được nữa, ngã khuỵu xuống thềm
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*thở hổn hển* Đủ chưa... vừa lòng chưa? TÔI THỪA SỐNG THIẾU CHẾT THẾ NÀY ÔNG VỪA LÒNG CHƯAAAA
Cơn mưa bi ai, lạnh lẽo rơi trên thềm đất ngày một nhiều
Từng hạt mưa rơi chỉ thấy ngày một nặng nề, dày đặc như muốn nuốt trọn người con gái yếu ớt bên vệ đường
Nàng giờ phải sống vì cái gì nữa? Phải gắng gượng vì cái gì nữa đây?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đêm nay sống chết ra sao còn chẳng rõ... ông là muốn mai táng tôi nơi đây sao?
Cơ thể bất động, nhịp thở vẫn chưa tài nào ổn định được bởi cơn đau từ miệng vết thương, vẫn đang liên tục bị cơn mưa rỉa mòn
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
MẸ KIẾP!!! ĐỜI NÀY.. RUỐC CUỘC TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI HẢ? RUỐC CUỘC TÔI PHẢI LÀM SAO ĐỂ ÔNG VỪA LÒNG ĐÂY HẢ?!
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Hức... Tôi cho ông đôi mắt... Cha tôi.. sự tỉnh táo của mẹ tôi rồi...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Ông còn muốn đòi gì ở rôi nữa..? *đấm thật mạnh xuống đất*
THỤP
Cơn đau xé thịt khi đất cát chà xát rất nhanh đã truyền đến bên tay nàng, Chaeyoung mặc kệ, điên tiết, đau khổ mà cào cấu lấy bản thân, hận không thể chết đi dưới mũi dao của mẹ...
Nỗi đau thể xác nào sánh bằng lòng dạ ray rứt của người ở lại?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Sao không chết đi.. KHỐN KIẾP.. PARK CHAEYOUNGG!!! *vung tay*
Bốp
Nhiều
Nhiều
*cau mày*
Miệng khó khăn thở dốc, đôi mắt sau lớp vải vừa rồi còn ửng đỏ lên vì cơn kích động, giờ chợt tìm đến nơi phả ra lượng khí ấm đối diện mà ngước lên
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Là..ai..?
Chaeyoung sợ hãi, lùi lại, nhưng tay lại bị tóm lấy
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
BUÔNG, tôi đấm cậu được đấy!!
Nàng hoảng loạn, quơ tay lung tung nhưng cái làm nàng phải khựng lại là vì người đối diện dường như chẳng hề có ý định né đi
Nhiều
Nhiều
*Siết lấy cổ tay nàng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
ĐAU!!
THỤP
Nhiều
Nhiều
Ức... *khom người*
Bất cẩn, bị dộng một cái vào vùng thượng vị làm người kia đau đến nhăn nhó mặt mày
Nhiều
Nhiều
*kéo nàng đi*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Bỏ ra, tôi..Tôi không biết cậu, buông.. ĐỒ KHỐN NẠN!!!
Nhiều
Nhiều
*bỏ ra*
Được thả ra, Chaeyoung đang vung tay liền mất điểm tựa, ngã nhào
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
A...
Còn tưởng bản thân sẽ lại bị nếm mùi đất nhưng tâm trí nàng như khựng lại khi bên tay lại lần nữa được kéo lấy
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
C..cậu...
Sức nàng rõ ràng ban nãy vẫn còn hùng hổ lắm, giờ đột nhiên như bị dòng mưa xối cho tắt ngóm
Chaeyoung cau có, dồn sức vào cơn đau quặn lên ở bụng mà ho khan
tách..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*ngây ngưòi*
Nàng một tay cảm nhận thứ nước ấm nóng, tanh nồng tràn ra không hề ít từ khóe miệng mà mắt chữ a mồm chữ o
Chợt
đầu óc choáng một trận lớn, Chaeyoung đang đứng, cứ thế ngã khuỵu trước con mắt hoảng loạn của người đối diện
Phịch
Tay kéo vội lấy cơ thể chằn chịt vết thương vào lòng, hoen mũi cay buốt. Môi mím chặt, hít sâu một hơi, cố ngăn sao cho lệ đừng trào ra..
Lalisa
Lalisa
Chaeyoung...
Một tiếng nhẹ tênh, cái tên từ miệng thoát ra... trôi chảy đến chính chủ còn bất ngờ
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
...
Lay nhẹ bả vai nàng, thấy mắt người nọ mệt mỏi nhắm nghiền, Lisa bấy giờ mới an tâm, cất giọng
Lalisa
Lalisa
Đồ ngốc...
Đáy mắt trầm lặng, tay nâng niu, vỗ về nàng như món bảo bối nhỏ
Lalisa
Lalisa
Không sợ mất máu chết sao?
Lisa hết lau đi máu ấm bên khóe môi, lại đến hàng nước mắt chưa kịp khô. Nhìn cơ thể chi chít vết thương nhẹ nặng đều có kia, thâm tâm cồn cào như chính bản thân bị đem ra đay nghiến. Nếu nước mắt rơi được... cô sớm đã muốn khóc thay cho người con gái nọ
Khom người, bế thốc cả cơ thể nàng, Lisa như chỉ cần dùng đến một tay là đủ
Lalisa
Lalisa
Tay, lưng mày chảy máu nhiều như vậy còn dám đánh người
Đặt nàng vào xe rồi, Lisa về ghế lái. Vặn chìa khóa, rồi ngây người ngồi đó. Mắt hướng về khu phố ảm đạm bản thân vừa cùng nàng rời đi. Tay đặt trên vô lăng gõ gõ mấy cái, hoàn toàn rơi vào trầm tư.
Xe vốn đã khởi động, hơi lạnh từng cơn từ máy tuy đã tăng lên nhưng vẫn không sao khiến Lisa an lòng. Khoác lên người kia chiếc áo ấm. Đầu miên man nghĩ về hình ảnh Chaeyoung của ban nãy
hành động cương quyết, cái đánh mạnh bạo khi nãy rõ ràng trái ngược hoàn toàn với gương mặt bình yên mà yếu ớt, thống khổ này
Mắt hướng về khu phố ảm đạm bản thân vừa cùng nàng rời đi. Tay đặt trên vô lăng gõ gõ mấy cái, cô hoàn toàn rơi vào trầm tư.
Lalisa
Lalisa
"Lạy Chúa, nhỡ ban nãy, nếu tôi không nổi hứng đi dạo tại con đường này, chỉ sợ..."
bỏ lửng ngay lời sau đó
Quả thật
Đến cả hậu quả, người gan lớn như Lisa còn không dám nghĩ đến
..
Nhìn nàng mà lòng cuồn cuồn cái nỗi nhung nhớ, càng nhìn sâu vào miếng vải trên đầu, càng nhớ lấy đôi mắt si tình năm nào
Gắng gượm đè nén đi mọi dục vọng, cô cúi người, vụng trộm đặt đôi môi mình lên nhân trung nàng, một chút cũng không muốn rời đi
Lisa cô biết rõ
Đôi môi nhạt màu nhưng ngọt lịm như kẹo ấy, rõ ràng là chẳng hề dành cho bản thân
Vĩnh viễn là thế rồi
Lalisa
Lalisa
*đánh lái rời đi*
Cố tình đánh lái đến đối diện nhà nàng, ga cũng giảm dần. Thoáng cái, Lisa sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô nghệch cả người ra... rõ ràng là đã nắm được một phần của tình hình rồi
Cũng đúng thôi, liệu có ai chịu nổi việc chứng kiến người thân chém giết lẫn nhau đâu?
Đã vậy còn chính là mẹ nàng nữa
.
Cứ thế, bà đã thành công khắc vào tâm hồn nàng một vết xước, không có thể không sâu, nhưng Chaeyoung của sau này vĩnh viễn sẽ không thể quên đi được
.
NovelToon
Lisa thuần thục xoay bánh lái, mắt liên tục quan sát nơi đỗ cho êm nhất để người kia không bị đánh thức. Chiếc Purosangue trắng cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại
Lisa nhìn sang nàng từ nãy đến giờ không khóc, không mớ cũng chẳng quấy mà tự hỏi
Lalisa
Lalisa
"Mày ruốc cuộc đã mệt đến mức nào vậy..?"
.
Lalisa
Lalisa
Chaeng...
Lalisa
Lalisa
'Đến nơi rồi...'
Lisa hạ giọng, rõ ràng là không hề muốn quấy phiền giấc của nàng
Viện được cho bản thân cái cớ cứu người, Lisa mỉm cười, bế nàng vào nhà, thận trọng đặt lên sopha
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
ư...*mơ hồ tỉnh dậy*
Cô từ đầu đến cuối đều im lặng, nhẹ nhàng gỡ từng mảnh vải trên cơ thể nàng
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*bất động* "muốn gì đây?"
Nàng giờ đã lõa thể, bộ đồ ướt nhẹp sớm đã nằm 1 góc dưới sàn bản thân chẳng thèm phản kháng lấy 1 lần
Lalisa
Lalisa
"tỉnh rồi sao?" *khẽ khựng lại*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Cậu làm gì thì làm... Tôi dù gì cũng chẳng còn gì để mất nữa *nằm lặng im, quay mặt sang hướng khác*
Nhưng hành động tiếp theo của cô lại khiến nàng bất ngờ
Lalisa
Lalisa
*dùng khăn ấm, lau quanh cơ thể nàng* "nghĩ nhiều rồi... sóc nhỏ à"
Cô nhổm người đứng dậy, nhìn quanh tìm hộp y tế
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*khẽ động ngón tay* "Chết tiệt... cơ thể chẳng thể cử động được luôn rồi"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play