Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trùng Sinh Ngược Thời Đại: Thu Phục Vương Gia

Chương 1: Phản bội

Sở Vân Huyền là một nữ sát thủ ở thời hiện đại. Cô mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, được tổ chức đánh thuê nổi tiếng thu nhận và nuôi dưỡng. Năm bảy tuổi, cái tuổi đáng lẽ phải như bao đứa trẻ khác hồn nhiên rong chơi, thì cô lại phải trải qua bao cuộc huấn luyện khắc nghiệt, đau đớn đến chết đi sống lại. Tuổi thơ ấy khiến cô lớn lên sống như một con người máy vô cảm, ngày qua ngày chỉ biết làm nhiệm vụ để phục vụ cho tổ chức.

Nhưng mọi thứ đều thay đổi vào cái ngày định mệnh ấy…

Có một người mới gia nhập vào tổ chức, nhỏ hơn cô ba tuổi, tên Thẩm Lan. Cô chịu trách nhiệm chăm sóc, đào tạo cô bé đó vì hiện cấp trên đang bận bịu quản lý bảo mật, an ninh cho tòa căn cứ chính.

Cuộc sống của cô như có thêm một màu sắc mới, nó không còn u uất, đơn độc như trước. Thẩm Lan ban đầu rất vụng về, hay làm hỏng việc nên bị mọi người ghét bỏ. Tuy vậy, cô vẫn kiên nhẫn giúp đỡ, động viên từng chút, từng chút một. Quả nhiên sau một thời gian, khi đã quen hơn, cô ấy thực hiện nhiệm vụ rất tốt, cộng thêm tính chăm chỉ, được tổ chức trọng dụng. Sở Vân Huyền yêu thương Thẩm Lan hết mực, thậm chí nguyện ý nhường cả quyền lợi của bản thân.

Vào một ngày đẹp trời, Thẩm Lan hẹn cô lên núi ngắm cảnh hoa, mùa này có rất nhiều hoa biển thường nở.

Cô tất nhiên không có lý do gì để từ chối. Đêm hôm đó, trong lòng cô cứ len lỏi cảm giác bất an, kỳ lạ không tả nổi. Sáng sớm, Sở Vân Huyền cùng Thẩm Lan leo núi. Với hai người, chuyện này chẳng mang chút tính thử thách nào. Chưa mất ba mươi phút, bọn họ đã đứng trên đỉnh nhìn xuống.

"Khung cảnh ở đây thật đẹp!"

Cô nói.

"Phải."

Cô ta đáp lời, lộ ra bộ mặt nham hiểm. Chưa để cô kịp phản ứng, cô ta lao nhanh đến, dùng chân đạp mạnh vào bụng cô. Cô đang đứng ở phần rìa, sau lưng là khoảng không trống trải, vì cú đạp ấy mà bay thẳng khỏi núi, cơ thể rơi tự do giữa không trung. Khi quanh tai chỉ còn tiếng ù ù của gió, Thẩm Lan nở nụ cười tươi rói hơn bao giờ hết, cất giọng êm ái tựa bản nhạc du dương, vỗ về tiễn cô về cõi vĩnh hằng:

"Cảm ơn chị. Tạm biệt..."

Sở Vân Huyền không ngốc, lập tức hiểu. Ngắm hoa là giả, giết cô mới là thật. 

Chợt khóe mắt trở nên cay cay, vài giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên khuôn mặt, sâu bên trong như có thứ gì đó bị đạp nát, đau tê tái. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Rất nhiều hồi ức tươi đẹp hiện ra, cô bé nhỏ xinh nhiệt tình giúp đỡ cô, đôi tay trắng nõn mềm mại xoa trên gò má đầy sẹo, sợ phát khóc. Cô thắc mắc, Thẩm Lan chưa từng một giây phút nào thật lòng ư?

Suốt cuộc đời, cô đơn độc bước đi, tiến về phía trước. Đoạt lấy thành tựu, quyền thế, không cần lo cơm ăn áo mặc, ai nhìn cũng ngưỡng mộ, ao ước. Nhưng ít ai tận mắt chứng kiến quá khứ của cô, ban đầu bị sỉ vả, nhục mạ, khinh thường, đánh đập... Làn da nhiều lần bị dao cứa sâu, máu đỏ chảy ra, nào có được khóc lóc? Buồn bã, nào có ai ôm vào lòng an ủi, dỗ dành? Cuối cùng, khi tưởng rằng số phận mình đã thay đổi, toàn tâm toàn ý tin một người thì kết quả…

Thật buồn cười. Vân Huyền tự nghĩ, rốt cuộc kiếp trước cô gây tội tày đình cỡ nào mới bị trừng phạt tàn nhẫn thế?

"Tôi nguyện rằng bản thân có thể sống lại một lần nữa, tự tay giúp mình có thể hưởng thụ niềm hạnh phúc trọn vẹn."

Suy cho cùng, đó là điều không tưởng. 

(...)

"Đồ phế vật, nuôi ngươi đúng là tốn cơm tốn gạo!"

"Tỷ đừng mơ mộng nữa, Thục Vương điện hạ sẽ không bao giờ để mắt đến tỷ đâu, tỷ không xứng!"

"Tần Tử Nhiên, ngươi là nỗi nhục của Tần gia!"

"Đến mẫu thân ngươi còn phải quỳ gối trước ta thì ngươi lấy gì đòi thắng nổi ta?"

Những hình ảnh xuất hiện lộn xộn tứ tung, hết cảnh này đến cảnh khác, điểm chung duy nhất là một cô gái đáng thương, bẩn thỉu phải cắn răng chịu đựng biết bao lời cay nghiệt.

Đau quá…

Đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền khẽ động, dần mở ra. Phần đầu đau như búa bổ, toàn thân nóng ran, cổ họng khô khốc.

"Mình chưa chết sao?"

Cô lẩm bẩm.

Xung quanh cô bị bao vây bởi một đám người cao to, mặt mày bặm trợn, tay cầm gậy gộc, đao kiếm. 

"Không ngờ nhị tiểu thư mang cho chúng ta món mồi ngon thế này."

Một tên da ngăm đen trông có vẻ là tên cầm đầu lấy tay vuốt vuốt cằm, nở nụ cười đê tiện giống muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Nhưng đây dù sao cũng là đích nữ Tần gia, liệu…"

"Yên tâm, chỉ là đứa phế vật không ai quan tâm, vả lại chúng ta có nhị tiểu thư bảo vệ, sợ gì chứ?"

Cô nghe không hiểu. Tần gia, đích nữ, nhị tiểu thư là cái gì? Rơi xuống núi chắc chắn không phải giả, nhớ lại những thứ cô chứng kiến ban nãy, khá khớp với lời chúng nói. Cách ăn mặc, cách xưng hô, tư tưởng đều y hệt thời cổ đại.

Chẳng lẽ…

Cô trùng sinh rồi?

Chương 2: Đại tiểu thư?

Nếu đúng thật thì mọi thắc mắc đều được lý giải. Nhưng ông trời đã mất công giúp cô trùng sinh, cớ sao giờ lại đẩy cô vào tình thế éo le này? Làm vậy khác nào cho cô chết thêm lần nữa chứ? Tay chân bị tê liệt, không cử động được, chỉ biết bất lực nhìn đám côn đồ ngày một tiến gần. Tâm lý cô sẵn sàng thà cắn lưỡi tự sát còn hơn bị làm nhục.

Bỗng có tiếng ngựa chạy dồn dập, mặt đất rung chuyển, càng ngày càng mạnh mẽ. Tên cầm đầu nhíu mày, hướng ánh mắt xuyên qua hàng cây xanh. Nhận ra đoàn người phía xa là ai, gã không dấu nổi sự kinh ngạc, mắt trợn tròn, rồi tức tối nghiến răng quát:

"Chết tiệt, là đoàn quân của Trì Vương! Chuồn mau!"

Cả buổi chúng tốn sức vác cô vào tận sâu trong khu rừng vắng vẻ để hành động, cuối cùng chẳng ngờ hôm nay là ngày Trì Vương thắng trận trở về, dẫn binh chạy qua cánh rừng này. Chúng không cam tâm, nhưng đành phải ngậm đắng nuốt cay, cố gắng chạy bán sống bán chết, vứt cô ở lại. Đầu óc cô trở nên mụ mị, không biết nên vui hay nên buồn. Cô cắn chặt môi đến mức rướm máu, giữ cho bản thân chút ý thức, nhưng thuốc đã ngấm sâu, khiến cô từ từ chìm trong giấc mộng.

Binh lính đi suốt chặng đường dài, trông thấy con suối trong veo thì muốn dừng lại uống nước.

"Vương gia, người nhìn xem…"

Thuộc hạ thân tín nhất của Triệu Bắc Trì- Quách Tùng, dùng tay chỉ vào cô đang khó khăn hít thở. Triệu Bắc Trì lạnh lùng liếc mắt, chứng tỏ hắn không hề quan tâm. Quách Tùng đã dự đoán trước kết quả, thở dài một hơi. Nhưng quả thực không nỡ để thân nữ tử yếu đuối chết tại đây, nên Quách Tùng thương tình cho cô chút nước và đồ ăn. Sự giúp đỡ này có uổng phí hay không phải phụ thuộc vào ý trời.

Thời gian dừng chân không nhiều, xong chuyện ai nấy trèo lên ngựa phi ngay.

Ba tiếng trôi qua, cô tỉnh dậy một lần nữa. Cơn đau dịu đi khá nhiều, cô bắt đầu ngồi dậy. Ngắm hình ảnh mình phản chiếu qua mặt nước, cô thoáng ngỡ ngàng. 

Rất xinh đẹp! Lòng cô thầm cảm thán. Đôi mắt nâu đen to tròn, lông mi dài, lông mày lá liễu, làn da tuy dính bùn đất lấm lem nhưng vẫn lộ ra chỗ trắng hồng mềm mại. Mái tóc đen dài hơi bết, cánh môi nhợt nhạt dính vệt máu không làm ảnh hưởng mấy đến vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết này. Ở thời hiện đại, với nhan sắc kia thì đã sớm phát tài rồi!

Sau khi thoát khỏi cái chết, cô đã xác định được mục đích. Trả thù tất cả những người từng chà đạp, chế nhạo "cô" trong quá khứ, và sống một cuộc sống thật hạnh phúc.

Từ thời khắc này, cô chính là đích nữ Tần gia, Tần Tử Nhiên!

Cô lảo đảo lại gần con sông. Dòng nước mát mẻ làm ẩm cổ họng khô khốc của cô. Cô tiếp tục tiến đến gốc một cái cây to, mọc ra vài quả chín đỏ mọng. Môi cô nhếch thành đường cong rõ rệt. Cô lấy vài viên đá, ném chuẩn xác trúng cuống lá, khiến chúng rơi lộp bộp. Sau khi lấp đầy chiếc bụng trống không, sức lực nhanh chóng trở về.

Tần Tử Nhiên dò đường theo cảm tính, bước mãi bước mãi. May mắn thay, có một thương nhân đánh xe chạy ngang qua. Người đó rộng lượng chở cô đi nhờ tới kinh thành. Suốt chặng đường, cô giữ sự im lặng, suy nghĩ, tính toán kế hoạch. "Đích nữ phế vật" là biệt danh dân chúng đặt cho cô. Bởi cô thể chất yếu kém, nhu nhược, vụng về, không sắc bén, quyết đoán. Ưu điểm duy nhất nằm ở vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người.

Nhưng mọi vấn đề đều có nguồn gốc. Hồi nhỏ, kể cả ví Tần Tử Nhiên giống báu vật của Tần gia cũng không ngoa. Cô được thương yêu chiều chuộng hết mực, cho đến khi Như Giao- mẫu thân cô lâm bệnh nặng rồi qua đời. Chưa đầy ba tháng, phụ thân cô- Tần Thiệu Thành đã tiến thêm bước nữa. Kế mẫu tên Phùng Nghị Dung, bà ta dẫn theo một muội muội nhỏ hơn cô năm tuổi, tên Tần Mai Chi. Với trí thông minh xuất chúng, cô hiểu ra rằng, phụ thân cô luôn sùng bái, kính trọng thực ra đã sớm phản bội mẫu thân cô.

Phùng Nghị Dung rất độc ác, thẳng tay bỏ độc vào thức ăn của Tần Tử Nhiên, khiến cơ thể cô suy nhược nghiêm trọng, luôn trong trạng thái mệt mỏi, không còn sức lực. Bà ta bắt cô làm việc, cấm cô học hành, phụ thân bắt đầu lạnh nhạt, thân phận đích nữ chỉ còn là hư danh, thậm chí cô sống chẳng bằng đám nô tì. 

"Cô nương, đến nơi rồi."

Cô mỉm cười, cúi đầu cảm ơn. Vừa rời khỏi xe, đôi chân trần chạm xuống nền đất lạnh lẽo, cơn đau ập tới bất ngờ làm cô đau đớn ngã nhào. Một mảnh thủy tinh lớn cắm sâu dưới lòng bàn chân cô, máu đỏ dần rịn ra ngày càng nhiều. Thật xui xẻo! 

"Đại tiểu thư?"

Một giọng nói ấm áp cất lên. Theo bản năng, cô ngẩng cao đầu, ánh nắng chói chang đã bị bóng hình to lớn che khuất. Cô có ấn tượng với người này. Bà là Phác Tâm- tâm phúc bên cạnh Như Giao, hết mực trung thành, tận tụy. Lúc mẫu thân cô mất, bà quỳ cạnh giường, dùng mạng sống của bản thân để đảm bảo sẽ chăm sóc, bảo vệ cô thật tốt.

Bà để ý vết thương trên chân cô, lo lắng hỏi han:

"Trời, sao người bất cẩn thế? Ta đưa người về trị thương."

Chương 3: Gia đình rác rưởi

Phác Tâm cõng cô trên lưng, thận trọng bước đi, sợ va phải người lạ. Hôm nay kinh thành đông đúc đến thất thường, Tần Tử Nhiên chẳng hiểu sao người dân trong thành tụ tập thế này. Họ còn tung giấy màu, sắm sửa, trang trí đẹp đẽ, hò hét phấn khởi. Như biết cô đang nghĩ gì, Phác Tâm bật cười, trả lời:

"Mọi người đang chuẩn bị đón Trì Vương điện hạ thắng trận trở về thưa tiểu thư."

À, cô có nghe loáng thoáng bọn côn đồ nói. Bà vừa dứt lời, Trì Vương dẫn đoàn binh chạy ngang qua. Cô tò mò ngước nhìn, đôi mắt nâu to tròn bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng. Linh hồn cô như bị cuốn mất, thơ thẩn hồi lâu.

Mỗi khi quen một ai, điều cô làm đầu tiên chính là quan sát cặp mắt đối phương, vì cô nghĩ nó là thứ phản ánh rõ ràng, chân thực nhất tình trạng, tâm tư, tính cách người kia. Nam nhân ban nãy sở hữu đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng, khí thế áp bức người ta tới ngạt thở, chẳng mang chút tham vọng nào, cũng chẳng chân thành chất phác. Nó độc nhất vô nhị, hấp dẫn cô chạm vào thế giới đầy bí ẩn của riêng nó, tâm trí không ngừng nghĩ về nó. Cô rất thích!

Áng chừng khoảng ba mươi phút, hai người đứng trước cửa Tần gia. Bàn chân Tần Tử Nhiên đung đưa, nhỏ máu suốt cả đoạn đường. Cô nén đau, không kêu than nửa lời. 

*Kétttt*

Cánh cửa gỗ nặng nề hé mở, Tần Mai Chi đang vui cười không ngậm được miệng phút chốc trở nên ngỡ ngàng, hoảng loạn. Cô nhướn mày, muội muội tốt luôn mong muốn hủy hoại cô đây mà. Phác Tâm kính cẩn cúi đầu chào, sau đó lướt qua cô ta. Tần Mai Chi nghiến răng kèn kẹt, tức tối quay ngược lại, đến chỗ mẫu thân. Phùng Nghị Dung đang ngồi trên ghế gỗ, tao nhã nhấp trà, đúng chuẩn phong thái một vị phu nhân quyền quý. Thấy cô ta hớt ha hớt hải chạy tới, bà ta trừng mắt:

"Lễ nghi ta dạy quên hết rồi à?"

"Mẫu thân, ả còn sống!"

*Choang*

Tách trà nóng hổi rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Ai?"

"Tần Tử Nhiên."

Đáy mắt bà ta lộ rõ vẻ hoang đường. Không thể nào, kế hoạch bà ta dày công tính toán suốt nửa tháng, lẽ ra không nên có sơ xuất mới phải. Chỉ có thể trách cô phúc lớn mạng lớn. 

(…)

"Người cố chịu đau một chút."

Phác Tâm vì sợ Tần Tử Nhiên đau nên không dám rút mạnh mảnh thủy tinh, cứ kéo từng tí làm cô càng khó chịu hơn. Đời trước cô thương tích đầy mình, chưa nói tiếng nào thì thôi, nói chi cái cỏn con này. Lằng nhằng mất một lúc lâu, cuối cùng cũng băng bó xong. Bà chẳng nán lại lâu, dọn dẹp sơ rồi rời đi luôn. Tử Nhiên thả lỏng cơ thể trên chiếc giường cũ kĩ, mệt mỏi chợp mắt.

Đã quá đủ, cô cần cho bản thân nghỉ ngơi.

Sáng sớm, ánh mặt trời len qua ô cửa sổ gỗ mục nát, Tần Tử Nhiên tỉnh dậy, ngắm nhìn xung quanh, âm thầm đánh giá. Thật sự đây là phòng dành cho đích nữ của một gia tộc cao quý ư? Diện tích nhỏ, khắp nơi phủ đầy bụi bặm, đồ đạc hỏng hóc quá nửa. Thậm chí cô mất tích quay về, họ còn không thèm hỏi thăm. Xem ra mọi thứ tệ hơn cô tưởng.

"Đại tiểu thư, lão gia và phu nhân cho gọi người."

Phác Tâm đứng ngoài bẩm báo. Cô ừ nhẹ, thay trang phục khác, rồi nhờ nha hoàn hướng dẫn tới chỗ họ. Khu nhà chính Tần gia xây dựng bằng gỗ Sến Mật, bốn góc đặt bốn bức tượng vàng, ở giữa đặt một chiếc ghế lớn, hai chiếc ghế nhỏ hơn bên cạnh. Tần Thiệu Thành ngồi giữa, Phùng Nghị Dung, Tần Mai Chi lần lượt yên vị tại hai ghế kia.

Theo lẽ thường, mấy vị trí đó dành cho gia chủ, chủ mẫu, đích nữ hoặc trưởng nam, chứ thứ nữ không hề có quyền ngồi lên đó.

"Quỳ xuống!"

Tần Thiệu Thành nghiêm giọng.

"Tự ý bỏ đi khiến mọi người lo lắng, sao ta lại nuôi ra thứ vô phép tắc như ngươi!"

Ông ta tức giận chỉ trỏ, Tần Tử Nhiên im lặng cúi mặt, nở nụ cười khinh miệt. Muốn ụp tội lên đầu cô? Mơ à?

"Phụ thân… là Nhiên Nhi sai, nhưng bởi Nhiên Nhi đã gặp đám người rất đáng sợ hức… hức…"

Cô tỏ vẻ oan ức, yếu đuối lau nước mắt. Chống đối hiện chỉ phản tác dụng, điều nên làm là chủ động nhận sai. Quả nhiên, ông ta ngừng mắng. Không phải vì động lòng thương cảm, mà là "đám người rất đáng sợ" cô vừa đề cập do chính ông ta phái đi. Nếu ông ta truy cứu, e rằng… tự lấy đá đập chân mình.

"Khụ khụ… hoàng thượng gửi thư mời chúng ta tham dự tiệc mừng chiến thắng của Trì Vương, yêu cầu tất cả đều tham gia. Nhiên Nhi, chuẩn bị cho tốt, đừng để người khác chê cười."

Tần Mai Chi liếc cô, như toan tính điều gì đó, ôm cánh tay ông ta, nũng nịu:

"Phụ thân, người yên tâm. Chi Nhi nhất định sẽ giúp đỡ tỷ tỷ."

"Vậy thì ta yên tâm rồi."

Tần Thiệu Thành hài lòng gật đầu, đứng dậy rời khu nhà chính. Phùng Nghị Dung tiến sát gần Tử Nhiên, dùng sức bóp mạnh cằm cô.

*Chát*

Trông gò má trắng nõn in hằn năm đầu ngón tay, bà ta thích thú nhếch môi. Khuôn mặt này giống Như Giao vô cùng, khiến bà ta căm ghét, chỉ muốn cào nát nó. Cô cố nhẫn nhịn, máu sôi sùng sục.

Mai sau chắc chắn cô phải bắt bà ta trả nợ!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play