Thi Tình Hoạ Dịch | Tâm Can Bảo Bối Của Vương Tổng
Chương 1
Châu Thi Vũ chính là một đứa ngốc.
Châu Thi Vũ là đồ rác rưởi, nó không đáng xuất hiện trên cuộc đời này.
Những lời nói cay nghiệt đó ít nhiều đã in sâu vào tâm trí của nàng-Châu Thi Vũ.
Sau khi cha mẹ không may qua đời, biến cố gia đình ập đến. Một đứa nhỏ khi ấy mới chỉ 15 tuổi không chịu nổi cú sốc tâm lí lớn ấy mà tâm trí dần trở nên không bình thường.
Ngốc nghếch, mỗi ngày đều hoạt động như một đứa trẻ mới lên ba không hơn không kém.
Cha mẹ qua đời, cô của nàng là Tống Tuyết Nghi liền trở thành người giám hộ hợp pháp. Bà ta từ lâu đã nuôi dưỡng ý định chiếm đoạt tài sản của Châu gia, nhân tình hình như vậy cứ thế mà thừa hưởng số tài sản ông bà Châu để lại cho con gái.
Một “đứa ngốc” như Châu Thi Vũ cứ vậy bị bà ta coi như kẻ ăn người ở trong nhà, giúp việc nhà cho bà ta. Cứ vậy biến nàng từ một tiểu thư hồn nhiên vô lo vô nghĩ, thành một đứa ngốc mỗi ngày đều tự mình xoay sở với công việc nhà.
Tống Tuyết Nghi
Thi Vũ, hôm nay nếu không hoàn thành xong công việc nhà thì mày nhịn đói đi. *lạnh lùng đổ hạt dưa lên sàn*
Châu Thi Vũ
Châu Châu…Châu Châu không làm nữa, Châu Châu…Châu Châu mệt rồi..
Châu Thi Vũ
Châu Châu muốn nghỉ ngơi. *bĩu môi*
Tống Tuyết Nghi
Nghỉ ngơi? Châu Thi Vũ đến bây giờ một đứa ngốc như mày vẫn nghĩ mày là cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của Châu gia đấy à. *cười khinh*
Tống Tuyết Nghi
Nghe cho rõ đây, cái lão già Châu Thiên Quân và con vợ của lão ta đã sớm về với đất mẹ rồi. *cười lớn*
Châu Thi Vũ
Về với đất mẹ? Cô ơi, cha và mẹ hai người họ đi đâu mà về với đất mẹ vậy ạ. *ngây ngốc hỏi*
Tống Tuyết Nghi cười lớn, bà ta quên mất một đứa ngốc như nàng thì làm sao mà hiểu được mấy thứ đó.
Tống Tuyết Nghi
Là đi chết rồi đó. *cười lớn bỏ đi*
Tống Tuyết Nghi bỏ đi, để lại nàng ở đó với khuôn mặt thất thần. Sau khi mất trí, nàng vẫn luôn nghĩ ba mẹ đã đi đâu đó rồi sẽ về với nàng thôi.
Nhưng đến bây giờ, đã rất lâu rồi nàng chờ..chờ mãi..đến tận khi lí trí đã chẳng còn trụ vững nữa cũng không chờ đến ngày cha mẹ trở về.
Đứa nhỏ ấy cứ chờ mãi, 5 năm dài đằng đẵng qua đi ngày ngày phải sống trong đòn roi khi không thể hoàn thành công việc, sống trong tiếng chửi rủa oan nghiệt của người cô khiến nàng hẳn đã tìm lại được chút ý thức vẫn dĩ đã bị ‘cất đi’.
Và có lẽ, sau 5 năm sự chờ đợi đối với cha mẹ đã dần biến mất. Châu Thi Vũ cũng dần chấp nhận việc cha mẹ đã không còn để trở về gặp nàng nữa rồi.
Tống Tuyết Nghi
Dọn dẹp sạch sẽ một chút, hôm nay gia đình Vương lão gia sẽ đến chơi. Nghe nói đại thiếu gia và nhị tiểu thư của gia đình đó đều là những người xuất chúng của xã hội, lo mà chuẩn bị cho tốt. *rời đi*
Tống Tuyết Nghi sau nhiều năm như vậy cũng không còn cáu gắt với nàng như trước nữa, từ khi nàng sinh nhật 19 tuổi, bà ta cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn đối với ‘người cháu’ này.
Nửa tiếng sau, trước căn biệt thự có thể nói là xa hoa xuất hiện một chiếc xe hơi đắt tiền. Bước xuống xe là Vương lão gia và Vương lão phu nhân, còn có Vương đại thiếu gia và Vương nhị tiểu thư nữa.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên trao cho ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ này,cái người được gọi là Vương nhị tiểu thư kia đã sớm nhận ra một bóng hình làm cô luôn nhung nhớ suốt bao năm qua.
Vương Dịch (Cô)
//Tìm được em rồi, người tôi thương..// *khẽ mỉm cười*
Chương 2
Là một đại gia tộc lớn trong nước, tất nhiên Tống Tuyết Nghi không từ bỏ cơ hội lấy lòng người có tiếng nói nhất trong gia đình Vương ấy.
Bà ta nồng nhiệt chào đón, tay bắt mặt mừng như thể họ là người thân thích lâu ngày không gặp lại vậy.
Vương lão gia-Vương Mặc điềm nhiên từ chối mọi lời mời gọi của Tống Tuyết Nghi, một mặt cao ngạo bước vào ngồi trên chiếc sofa đã sớm sập xệ giữa nhà.
Vương Mặc (Ông)
Tuyết Nghi, từ khi hai người ấy mất cô liền trở thành người giám hộ hợp pháp của Châu Châu?
Một câu hỏi không đầu không đuôi đưa Tống Tuyết Nghi vào thế khó, nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp lại.
Tống Tuyết Nghi
Đúng..đúng vậy.
Liễu Y Nguyệt (Bà)
Tại sao phải ngập ngừng? *chăm chú nhìn cô bé đang run sợ bên cạnh bà ta*
Liễu Y Nguyệt (Bà)
Chẳng lẽ..việc bà trở thành giám hộ của Châu Châu còn có lợi ích khác?
Tống Tuyết Nghi hoàn toàn không hiểu, tại sao một gia đình hào môn thế gia như vậy lại lặn lội từ Bắc Kinh đến tận vùng Giang Tô này chỉ để hỏi những câu hỏi ấy.
Vương Mặc (Ông)
*thở dài* Được rồi, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ có một việc.
Vương Mặc (Ông)
Theo di chúc lão Châu để lại sau khi mất, Châu Thi Vũ sẽ được chúng tôi đón đến Bắc Kinh sinh sống. Tập đoàn Châu thị sẽ chuyển nhượng 50% cổ phần gộp vào với Vương thị hiện giờ, 25% sẽ được quyên vào quỹ từ thiện của nhà nước.
Vương Mặc (Ông)
25% còn lại sẽ giao lại cho đứa con gái độc nhất của họ, Châu Thi Vũ.
Tống Tuyết Nghi nghe Vương Mặc nói xong hoàn toàn chết lặng, bà ta cứ nghĩ sau khi lão gia họ Châu kia qua đời. Chỉ cần trở thành người giám hộ hợp pháp, sẽ có thể thừa hưởng số tài sản lớn này.
Vậy mà, bà ta không ngờ tới Châu Thiên Quân dường như biết được một ngày nào đó mình sẽ gặp chuyện không may nên đã lập sẵn di chúc, sau đó gửi đến Bắc Kinh cho vợ chồng Vương lão gia.
Vương Dịch (Cô)
*bước vào* Rất tiếc, vì một lí do nào đó chúng tôi nhận được di chúc quá chậm nên muộn hơn bà một bước, để bà hành hạ em ấy suốt ngần ấy năm.
Ánh mắt Vương Dịch nhu tình nhìn người đang ngất xỉu trên tay mình, vừa rồi sau khi nhìn thấy nàng liền tò mò đi theo xem nàng làm gì.
Sau đó lại phát hiện vì làm việc quá sức và không ăn uống điều độ khiến nàng ngất xỉu đằng sau nhà.
Tống Tuyết Nghi
Tại sao..tại sao tôi lại phải để cho mấy người đưa đồ rác rưởi đó đi chứ?
Giọng bà ta chanh chua tỏ vẻ khinh miệt, bà ta dù có mất trắng vẫn nhất định phải kéo nàng theo.
Vương Dịch (Cô)
*ánh mắt lạnh đi* Tôi nói cho bà biết, chị ấy không phải rác rưởi, chị ấy là bảo bối của Vương Dịch này. Nghe cho rõ❄️
Vương Dịch (Cô)
Cha mẹ, phần còn lại giao cho hai người và anh hai. Em ấy có lẽ bị bà ta hành hạ đến kiệt sức rồi, con đưa em ấy đến bệnh viện một chuyến. *rời đi*
Liễu Y Nguyệt (Bà)
Cái đứa nhỏ này, mấy năm nay vẫn luôn như vậy.
Liễu Y Nguyệt (Bà)
*quay lại nhìn người trước mắt* Tiểu Quân, cho bà ta kí đi.
Vương Khiết Quân
Vâng mẹ. *tiến lên đẩy một tờ giấy đến trước mắt Tuyết Nghi*
Tống Tuyết Nghi
Đơn..đơn từ bỏ giám hộ?
SƠ QUA MỘT CHÚT VỀ CHUỖI NHÂN VẬT TRONG NHỮNG CHƯƠNG ĐẦU:
Châu Thiên Quân - Lý Thừa Ngân: Là gia chủ của Châu gia, có một đứa con gái là Châu Thi Vũ. Có một tập đoàn gia đình là Châu thị làm ăn rất thuận lợi, nhưng không may bị kẻ gian hãm hại dẫn đến tán gia bại sản, dùng hết mọi cách chỉ có thể giữ lại được biệt thự của gia đình. Họ cùng Vương Mặc và Liễu Y Nguyệt là bạn học từ cấp 3, rất tin tưởng nhau. Biết mình sẽ gặp chuyện bất trắc, Châu Thiên Quân đã lập sẵn di chúc và gửi tới Vương gia ở Bắc Kinh nhờ giúp đỡ.
Vương Mặc - Liễu Y Nguyệt: Là gia chủ của Vương gia, là hào môn thế gia có tiếng nói nhất trong nước. Có hai người con là Vương Khiết Quân và Vương Dịch, họ cùng Châu Thiên Quân và Lý Thừa Ngân là bạn học từ cấp 3. Di chúc mà Châu Thiên Quân gửi đi Bắc Kinh không rõ lý do mà chậm hơn dự kiến, đến 5 năm sau Vương Mặc mới cầm được trên tay và ra tay cứu giúp Châu Thi Vũ.
Vương Dịch - Vương Khiết Quân: Là con của Vương Mặc và Liễu Y Nguyệt. Vương Khiết Quân từ sớm đã rất hứng thú với luật nên không tham gia vào tập đoàn của gia đình, ra nước ngoài học tập thành tài. Trở về liền thành giám hộ luật pháp cho Vương gia. Vương Dịch từ nhỏ đã phải gánh trọng trách kế nhiệm tập đoàn nên đã sớm trưởng thành trước tuổi, lớn hơn Châu Thi Vũ 4 tuổi. Năm 14 tuổi trở lại Giang Tô, vô tình được một cô bé họ Châu nào đó cứu giúp khỏi nguy hiểm mà say nắng người ta đến tận bây giờ.
Chương 3
Tống Tuyết Nghi
Đơn…đơn từ bỏ giám hộ? *hoảng loạn*
Tống Tuyết Nghi
Tôi…tôi không..không ký. Tại sao tôi phải ký thứ này? *hoảng loạn*
Trước thái độ của Tống Tuyết Nghi, Vương Khiết Quân vẫn bình tĩnh mà đáp trả.
Vương Khiết Quân
Bà Tống, theo những gì trước khi chúng tôi đến đây tìm hiểu được. Suốt 5 năm trên danh nghĩa là người dám hộ, bà luôn coi em ấy như một người làm trong nhà. Liên tục hành hạ đánh đập, thử hỏi xem một đứa trẻ từ năm 15 tuổi đến năm 20 tuổi gặp vấn đề tâm lí như vậy thì nên đáp ứng nhu cầu của bà như nào đây.
Vương Khiết Quân
Đến một đứa trẻ lên ba nó còn biết, một cô gái gặp vấn đề tâm lý nặng như vậy làm sao có thể làm được những công việc đó chứ. Xin phép cho tôi nói thẳng, nếu lần này bà không ký với tờ đơn này, nhất định Vương Dịch kia sẽ không tha cho bà đâu.
Nghe Vương Khiết Quân nói như vậy, Tống Tuyết Nghi cũng sợ. Vì bà ta biết, dù mới ở độ tuổi 24 thôi nhưng để trở thành người thừa kế của tập đoàn lớn như vậy Vương Dịch hẳn chịu không ít áp lực, từ những áp lực ấy mà đã tôi luyện nên một Vương Dịch tàn độc, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như bây giờ.
Bà ta cũng biết, trước đây khi Châu Thi Vũ mới 10 tuổi nàng đã từng ra tay cứu giúp tiểu thư của một gia đình lớn nào đó khỏi bọn lưu manh nhưng lại không ngờ người đó chính là Vương Dịch.
Và bà ta cũng không ngờ đến, sau lần đấy mà Vương Dịch đã thầm yêu Châu Thi Vũ suốt ngần ấy năm.
Tống Tuyết Nghi
Tôi..tôi..
Bệnh Viện Thành Phố Giang Tô
Trần Khiêm
*ghi chép bệnh án* Vương Dịch, các vết thương ngoài da nếu bôi thuốc đúng giờ thì một thời gian nữa nhất định sẽ hết hoàn toàn. Còn nữa, vì bị đánh bằng vật nặng nên xương nhiều nơi đã xuất hiện vết nứt, nhưng không quá nghiêm trọng.
Trần Khiêm
Chỉ cần nghỉ ngơi, điều chỉnh sinh hoạt hợp lí và tiếp nhận phương pháp điều trị của bệnh viện một thời gian thì không cần lo ngại.
Vương Dịch (Cô)
Vậy còn..*ngập ngừng*
Trần Khiêm
*nhìn thẳng vào mắt Vương Dịch* Tâm lý của cô ấy hiện tại rất hỗn loạn, trong trí não rất nhiều mảnh ký ức có thể là tồi tề nhất đều bị cô ấy cố tình lãng quên. Dòng ký ức của hiện tại chỉ dừng lại ở khoảng thời gian từ 10-14 tuổi..
Vương Dịch (Cô)
//Là trước khi gia đình em ấy xảy ra chuyện sao//
Trần Khiêm
Chỉ cần kiên trì ở bên cạnh giúp cô ấy nhớ lại, nhất định sẽ ổn định lại bình thường.
Trần Khiêm
*mỉm cười* Tôi biết, người này là người cậu luôn tìm kiếm suốt 10 năm qua. Nếu có thể, hãy đưa cô ấy đến bệnh viện lớn hơn. Tuy đây là bệnh viện trung tâm nhưng điều kiện có thể là không đủ để điều trị lâu dài.
Vương Dịch (Cô)
Đợi vài ngày nữa, anh tôi hoàn thành thủ tục với Tống Tuyết Nghi xong. Chúng tôi sẽ trở lại Bắc Kinh, khi đó nhất định sẽ cần cậu hỗ trợ một chút. *kéo chăn ngang người nàng*
Trần Khiêm
*gật đầu* Tất nhiên rồi, bệnh viện Bắc Kinh tôi có quen một vị bác sĩ tâm lý ở đó. Là giáo sư khoa tâm lý đàng hoàng đấy, đến lúc đó tôi sẽ nhờ em ấy hỗ trợ cậu.
Vương Dịch (Cô)
Vị đó là ai?
Trần Khiêm
Giáo sư Phí, Phí Thấm Nguyên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play