Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!

Chương 1: Trùng sinh quậy đục nước Thẩm gia!

Nguyệt Nguyệt, anh trai con vẫn còn đang trong quá trình lập nghiệp, nó chỉ mới có chỗ đứng ở Biện Lương một chút thôi mà... Con có thể thay Nhất Hành nhận tội được không? Mẹ đảm bảo, mẹ sẽ cố gắng tìm luật sư tốt nhất, giỏi nhất để giúp con giảm án đến thấp nhất... Nguyệt Nguyệt... Con giúp anh trai của con nha?

Đó là lời cuối cùng mà Thẩm Nguyệt đã nghe từ chính miệng của người mẹ ruột. Cô là một đứa  trẻ được sinh ra nhưng chẳng ai yêu thương, từ nhỏ cô đã luôn phải sống dưới cái bóng hoàn hảo của anh trai... Vốn dĩ Thẩm Nguyệt nghĩ rằng, chỉ cần mình không nói gì, không làm gì... Hoặc thậm chí là cố gắng khiến bản thân trở nên lu mờ thì sẽ có thể bình yên sống đến khi đủ năng lực rời khỏi ngôi nhà này.

Nhưng ai mà có ngờ...

Năm Thẩm Nguyệt hai mươi sáu tuổi, khi đó cô đang là nhân viên của một ngân hàng, thu nhập cũng rất ổn định, tuy nhiên thì cô vẫn phải sống ở Thẩm gia mà không được phép chuyển ra riêng. Khi đó Thẩm Nhất Hành - anh trai của cô, anh ta vừa mới kết hôn với thiên kim Lâm thị, cũng vừa trở thành Tổng Giám Đốc trẻ nhất Biện Lương, vị trí ở giới thượng lưu cũng vừa mới ổn định... Nhưng ai mà có ngờ anh ta lại gây ra tai nạn chết người!

Người bị hại chết là thiên kim Nhâm thị, vì thế lực Nhâm thị quá lớn nên không thể bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng.

Thẩm gia sợ rằng Thẩm Nhất Hành bị đưa vào tù nên đã ép buộc đứa con gái không chút tài cán nào như cô ra lãnh tội thay. Hiển nhiên là Thẩm Nguyệt ban đầu cũng kịch liệt phản đối, nhưng rồi sau đó mẹ của cô - Phó Thi Hy và cha của cô - Thẩm Sơn đã liên tục năn nỉ cô, nói rằng cô phải đặt lợi ích của Thẩm gia lên hàng đầu, họ còn nói sẽ cố gắng để cô an toàn khi ở trong trại giam.

Vốn dĩ Thẩm Nguyệt đã không có chút vị trí nào ở nhà họ Thẩm, nên nếu như cô cứ phản kháng rồi cũng sẽ bị tống vào tù thôi... Nên là... Cô đã đồng ý.

Nhưng ai mà có ngờ, cô vừa trại giam chưa đến hai tiếng là đã bị người của Nhâm gia giết chết, đương nhiên người ở phía cai ngục sẽ không nói gì với Thẩm gia rồi, chỉ có một mình cô... Vốn dĩ là đang sống ẩn mình, khép nép, nhưng cuối cùng lại chết oan uổng.

Khi đó, linh hồn của Thẩm Nguyệt cũng quay trở lại Thẩm gia để xem bọn họ nói gì về câu, nhưng ai mà có ngờ Thẩm Nhất Hành không hề biết hối lỗi, thậm chí còn khoái chí cười cợt.

- Con nhỏ Thẩm Nguyệt đó đúng là ngu mà, người của Nhâm gia bề ngoài là tập đoàn đá quý, nhưng bên trong là một bang hội xã hội đen. Nó nhận tội giết người thì chắc chắn Nhâm thị sẽ không bỏ qua, biết đâu được bây giờ nó đã biến thành cái xác khô rồi.

Phó Thi Hy và Thẩm Sơn cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, thậm chí Thẩm Sơn còn nói:

- Ngay từ đầu sinh nó ra đã biết nó là đứa vô dụng. Sống hai mươi sáu năm cũng chẳng làm nên trò trống gì, bây giờ nó có thể giúp được anh trai mình thì nên thấy bản thân may mắn đi.

- Ông nó à, chúng ta có nên liên hệ với luật sư không? Phiên tòa tiếp theo sẽ rất khó khăn đấy.

- Không cần, bỏ đi bỏ đi, cứ mặc kệ nó, phiên tòa kế tiếp cũng chưa chắc là có mở hay không.

Thẩm Nguyệt nghe xong mà hoàn toàn sững người... Hóa ra sự hiện diện của cô ở trong Thẩm gia chẳng là cái thá gì... À không... Công dụng duy nhất của cô chính là ma chết thay.

Nực cười... Nực cười thật đó... Cô cố gắng sống khép mình, cố gắng không để bản thân vượt qua điểm số của anh trai, cố gắng làm thỏa mãn mong mỏi của cha mẹ...

Nhưng rồi thì sao?

Nhưng rồi cô lại là kẻ đáng chết duy nhất ở đây...

Haha...

Haha...

Thật nực cười... Đúng là nực cười chết mất thôi...

Đột nhiên, ánh mắt của Thẩm Nguyệt liền hiện lên tia đỏ như máu, cô không cam tâm!

Tại sao cô lại là người duy nhất chịu đau khổ chứ? Tại sao những kẻ đó lại có thể sống bình yên chứ? Tại sao? Tại sao chứ!

[...]

Lúc này đột nhiên Thẩm Nguyệt lại ngồi bật dậy, cô nhìn xung quanh một chút... Đây không phải là phòng ngủ của cô sao? Nhưng tại sao cô lại nhìn thấy căn phòng của mình chứ?

Còn chưa đợi Thẩm Nguyệt nghĩ xong thì đã có tiếng gõ cửa, đi vào là người hầu của Thẩm gia, bà ta đưa mắt nhìn cô, nói:

- Nhị tiểu thư đã dậy rồi thì mau rời khỏi phòng, lão cần phải dọn dẹp phòng của tiểu thư.

Thẩm Nguyệt đưa tay vỗ mặt của mình... Đây... Đây là...

Cô... Cô trùng sinh rồi?

Cô thật sự trùng sinh rồi?

Khóe môi Thẩm Nguyệt khẽ nhếch lên, nếu như ông Trời đã cho cô một cơ hội để sống lại thì cô không thể phụ lòng của ngài ấy được.

Nụ cười khinh miệt thêm vài phần đáng sợ của cô đã khiến cho người hầu kia phải run rẩy...

Ha...

Cô sẽ cho mọi người biết... Sau khi trùng sinh, quậy đục nước Thẩm gia là như thế nào!

#Yu~

Chương 2: Thẩm Nguyệt không còn là Thẩm Nguyệt

Sau khi trùng sinh sống lại, Thẩm Nguyệt cảm thấy bản thân của đời trước quá ngu xuẩn... Tại sao cô lại phải vì một kẻ bất tài vô dụng như Thẩm Nhất Hành mà chịu tội thay chứ?

Chẳng phải chính cô cũng sẽ có một cuộc sống tốt lành khi rời xa Thẩm gia sao? Chẳng những vậy mà có khi cô còn sống tốt hơn cả khi ở trong ngôi nhà địa ngục đó nữa kìa.

Khi Thẩm Nguyệt đã rửa mặt xong, cô ngước mắt lên nhìn vào gương, đột nhiên có gì đó rất kì lạ. Nhìn kĩ lại một chút... Hình như màu mắt của cô không đúng lắm thì phải?

Còn chưa đợi cô nhìn kĩ thì bỗng nhiên mắt của cô lại lóe lên một màu đỏ của máu, nghĩ kĩ lại thì hình như trước khi cô trùng sinh thì ánh mắt của cô cũng hằn lên một tia máu như vậy.

Nhưng rồi Thẩm Nguyệt cũng mặc kệ, sau khi thay quần áo xong cô liền xuống dưới nhà, còn chưa đợi cô lên tiếng thì đập vào mắt của cô chính là có rất nhiều làn khói kì lạ phản phất xung quanh những thứ đồ cổ mà cha cô đang sưu tầm. Nhìn kĩ hơn thì hình như là làn khói xuất hiện những màu sắc khác nhau, thậm chí còn có những cái không có khói nữa.

Đột nhiên Thẩm Nguyệt ý thức được một chuyện...

Lẽ nào sau khi trùng sinh cô đã có một siêu năng lực? Mà siêu năng lực của cô chính là có thể giám định được bảo vật sao?

Càng nghĩ, Thẩm Nguyệt càng phải tìm cách để kiểm tra mới được.

Trong khi cô đang thẩn thờ thì Phó Thi Hy đã nhìn thấy cô, nói:

- Còn đứng đó làm gì? Mau xuống nhà ăn sáng đi.

- Không cần đâu. Con có hẹn rồi.

Thẩm Sơn nghe vậy liền nhíu mày, đứa con gái vô dụng của nhà họ Thẩm, bình thường đến lên tiếng cũng không dám mở miệng, bây giờ lại còn từ chối lời mời ăn cơm sao?

- Thẩm Nguyệt, con tính đi đâu? Có hẹn với ai vậy?

- Chương Nhược Hàn.

- À, là cậu thiếu gia nhà họ Chương à. Gia cảnh của nó không tồi, cố mà bám trụ với nó đi, sang năm thì kết hôn, con cũng lớn rồi, chẳng nhỏ bé gì nữa đâu.

- Cứ xem đã.

Nói xong Thẩm Nguyệt cũng rời đi mà không nói thêm lời nào, khi này Phó Thi Hy lại nhìn sang Thẩm Sơn, nói:

- Hình như hôm nay nó hơi khác bình thường thì phải?

- Bận tâm đến nó làm gì, sắp tới còn phải tính đến chuyện đính hôn của Nhất Hành và Linh Ngân, chắc nó cũng biết thân biết phận nên mới ngoan ngoãn như vậy. Cứ kệ nó đi.

[...]

Còn Thẩm Nguyệt sau khi ra khỏi cửa cũng đứng lại một chút, cô muốn nghe xem người cha và người mẹ đáng kính của cô sẽ nói gì về cô. Nhưng quả nhiên, họ không bao giờ làm cô thất vọng, hai người họ thật sự là người cha tốt, người mẹ tốt của cô mà.

Thẩm gia... Nếu cô không quậy nát Thẩm gia, thì cô sẽ không phải tên Thẩm Nguyệt nữa!

Đúng lúc này thì Chương Nhược Hàn - thiếu gia nhà họ Chương, đồng thời cũng là bạn thân của cô, cậu ta đang đứng nhìn cô bằng cặp mắt kinh ngạc. Sau đó cậu ta còn chạy đến, giữ chặt vai cô, giọng nói vô cùng khẩn trương nói:

- Cậu là Thẩm Nguyệt thật sao? Con nhỏ bốn mắt mà tôi quen biết đây sao? Cậu... Cậu tháo kính ra trông còn đẹp hơn hẳn.

- Ồ, đi thôi.

- Hả... À... Ừ...

Nói xong Thẩm Nguyệt vẫn bước đi rất bình thản, nhưng Chương Nhược Hàn lại có hơi ngượng ngùng. Từ trước đến nay cậu ta chưa từng nhìn thấy một Thẩm Nguyệt có phong thái tự tin như vậy, đừng nói là phong thái thay đổi, ngay cả nhan sắc... Bình thường Thẩm Nguyệt cũng sẽ không biết cách ăn mặc như bây giờ.

Chỉ sau một đêm... Thẩm Nguyệt dường như đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ!

Nhưng lý do... Là tại sao chứ?

- Thẩm Nguyệt... Cậu... Cậu đang định làm gì với cửa hàng Gemstone vậy?

- Hỏi thừa, đương nhiên là đến cắt đá quý rồi.

- Nhưng... Nhưng cậu có tiền không?

Lúc này Thẩm Nguyệt liền xoay lại nhìn Chương Nhược Hàn, cô còn cố ý nhìn thẳng vào mắt của cậu ta, cười nói:

- Đương nhiên là tiền của Chương thiếu rồi... Lẽ nào... Cậu không có tiền?

Nếu đổi lại là trước kia thì chắc chắn Chương Nhược Hàn sẽ đánh chết Thẩm Nguyệt, nhưng hiện tại, với gương mặt xinh đẹp đó, nụ cười hút hồn đó... Chương Nhược Hàn lại đỏ mặt, cậu ta còn cảm thấy sắp không thở nổi rồi.

Ngay lập tức cậu ta liền xoay mặt sang hướng khác, nói:

- Ai nói chứ. Bổn thiếu gia vẫn còn rất nhiều tiền, cậu muốn chơi bao nhiêu cũng được, bổn thiếu gia sẽ thanh toán.

Thẩm Nguyệt chỉ nhìn Chương Nhược Hàn rồi cười, lại nói:

- Cậu đừng lo, tôi nhất định sẽ kiếm lại cho cậu gấp mười lần.

- Thẩm Nguyệt, đừng đùa.

- Tôi không đùa.

Nói xong cô cũng quay về vị trí, thậm chí trong ánh mắt còn cực kỳ lạnh lùng. Sự tự tin đó của Thẩm Nguyệt thật sự khiến cho Chương Nhược Hàn cảm thấy có chút run rẩy... Tựa như là... Thẩm Nguyệt không còn là Thẩm Nguyệt nữa vậy.

Nhưng... Nhưng nhìn cô như vậy, Chương Nhược Hàn lại cảm thấy trái tim có chút rung động... Người bạn này của cậu ta, thật sự đã khiến cho cậu ta kiềm lòng không được mà.

#Yu~

Chương 3: Cửa hàng đá quý Gemstone (1)

Lần đầu tiên đặt chân đến Cửa hàng đá quý Gemstone, nơi này là nơi hội tụ rất nhiều người giàu có có trong giới thượng lưu với cái tên gọi là Thiên Cung. Ai nấy đều là người có máu mặc, gia tài bạc tỷ, thậm chí là còn nhiều hơn số của cải ba đời Thẩm gia để lại nữa kìa.

Vừa mới bước vào bên trong là đã có người tiếp đón, tuy nhiên, khi họ nhìn thấy người bước vào là thiếu gia ăn chơi Chương Nhược Hàn thì cũng bày tỏ thái độ không tình nguyện lắm. Nhưng dù sao cũng là khách, nên họ vẫn phải nhiệt tình tiếp đãi.

Lúc này, ở trên cao nhìn xuống, Trần An Dương - ông chủ của Cửa hàng đá quý Gemstone này đã nhìn trúng cô, một cô gái có gương mặt xinh đẹp, tuy ăn mặc không quá sang trọng nhưng lại có một đôi mắt đẹp, nó sáng y như phỉ thúy ở đây vậy.

Ngay lúc này Thẩm Nguyệt đã nhìn ra một viên đá có bề ngoài xấu xí, nhưng xung quanh lại tỏa ra một sắc tím rất khác thường, nó hoàn toàn khác với những sắc xanh ở đây. Thẩm Nguyệt vừa định chạm vào thì một lão già khác cũng đã chạm vào đó, ông ấy đưa mắt nhìn cô, sao đó lại nói:

- Tiểu nha đầu, viên này lão đã thấy trước rồi.

Thẩm Nguyệt nhận ra, lão nhân gia này chính là Quân Khinh Vũ, là một lão tướng quân đã về hưu và có sở thích sưu tầm đá quý, đặc biệt là phỉ thúy. Dù đã lớn tuổi nhưng khí thế vẫn rất bức người... Ai nấy ở Biện Lương đều biết nhà họ Quân những năm nay đều muốn chiều theo ý của ông ấy, hi vọng ông ấy có thể sống thêm vài năm nữa.

Cơ mà... Đó là ai khác thì sẽ nhường, chứ Thẩm Nguyệt thì không!

Cô trực tiếp cầm lấy cục đá đó rồi rời đi, bỏ lại Quân Khinh Vũ phải kinh ngạc đến mức chết sững lại, không chỉ có Lạc Diêu - người thân cận của ông ấy ngạc nhiên, mà ngay cả Chương Nhược Hàn cũng sợ đến mức run rẩy rồi.

Cậu ta liền kéo Thẩm Nguyệt lại, nói:

- Thẩm Nguyệt, con nhỏ chết tiệt này, cậu bị điên à? Cậu có biết người đó là ai không hả? Ông ta là...

- Lão tướng Quân gia đã về hưu, tôi không phải con ngốc. Đừng hét lên nữa, ồn chết đi được.

Nói xong Thẩm Nguyệt cũng không có ý định đem đưa viên đá kia cho Quân Khinh Vũ, thậm chí là cô còn đặt nó vào xe đẩy của mình rồi lại rời đi.

Trần An Dương đứng từ phía trên nhìn xuống mà cằm cũng sắp chạm xuống đất rồi, cậu ta nhìn sang người đàn ông đang ngồi ung dung ở phía bên trong, nói:

- Nè nè, Quân Kình Thương, cậu quan tâm lão nhân gia nhà cậu đi kìa. Ông ấy vừa mới bị... Bị cướp đá đó!

- Cũng đâu phải là lần đầu tiên ông ấy bị cướp. Hốt hoảng cái gì?

Anh - Quân Kình Thương, là cháu trưởng tôn của Quân gia, hiện tại đang là Thiếu Tá của quân đội Quân gia. Nếu như là những gia đình khác thì quân khu và nhà ở sẽ phải cách rất xa, có khi là phải ở hai thành phố khác nhau. Tuy nhiên, vì Quân gia có truyền thống quân nhân từ thời cổ quốc, từ quan văn, quan võ đều có người của Quân gia, trải qua mấy ngàn năm, hiện tại Quân đội của Quân gia vẫn là quân anh tinh nhuệ bậc nhất của Biện Lương nói riêng và toàn nước A nói chúng.

Đồng thời, Quân gia cũng là gia đình duy nhất được xây dựng quân khu tại nhà, nhưng hiển nhiên họ vẫn phải đảm bảo an ninh cho Biện Lương, không gây ồn ào và thu hút sự chú ý của nhiều người. Cho nên, nhà của nhà họ Quân và Quân khu đều ở ngoại ô thành phố.

Quân Kình Thương và Trần An Dương là bạn thân từ nhỏ, từ sau khi ông nội của anh về hưu thì ông ấy có sở thích cắt đá quý, hiển nhiên đã là chỗ bạn bè thì Trần An Dương cũng không ngại mà chèo kéo bạn mình đưa ông nội đến đây.

Tính đến nay thì ông nội Quân cũng đã cắt đá ở Cửa hàng đá quý Gemstone này được hơn năm năm rồi... Và đây là lần đầu tiên ông ấy bị người ta cướp đá từ trên tay mình, lại còn là một cô gái nữa chứ!

- Quân Kình Thương, cậu mau nhìn đi, lần này là một cô gái rất xinh đẹp đó.

- Con gái?

Nghe đến đây Quân Kình Thương cũng muốn nhìn một chút, xuất hiện ngay trước mắt anh là một cô gái với dáng vóc nhỏ bé nhưng gương mặt lại lạnh băng không chút cảm xúc, thậm chí là đôi mắt xinh đẹp kia lại càng sáng hơn khi nhìn vào những viên đá quý bị vùi trong lớp đá thô sơ, xấu xí.

Đột nhiên, gương mặt của Thẩm Nguyệt lại sáng lên vì một nụ cười, ngay cả Trần An Dương cũng có một chút xiêu lòng, liền cười theo, nói:

- Không được rồi... Yêu rồi, yêu rồi... Tôi thấy tôi biết yêu rồi...

Nhưng Quân Kình Thương chỉ nhíu mày nhìn cô chằm chằm, đúng lúc anh đang nhìn xuống thì Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy có người đang nhìn mình, ngước mắt lên xem liền bắt gặp Quân Kình Thương đang ở đây.

Cô có hơi giật mình một chút...

Quân Kình Thương... Hắn ta không phải là kẻ đã mặc kệ cái chết của cô sao!

#Yu~

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play