Mùa Gió Nổi [Rimuru]
chap 1
???
Rimuru-sama, xin ngài hãy xem qua những văn kiện này đi ạ!
Rimuru Tempest
ừm, ngươi cứ để đấy cho ta
???
Rimuru-sama, phía Nam đang có nạn thiếu nước trầm trọng!
Rimuru Tempest
Gần khu vực biên giới phía Nam, trong lãnh thổ của Milim có một con sông lớn cách biên giới giữa hai nước 100m
Rimuru Tempest
Hãy liên hệ với bên đấy để nối nguồn nước từ sông về vùng đất phía Nam
???
Rimuru-sama... Ngài có ổn không ạ?
Thiếu niên ngồi trong căn phòng lớn, giữa cả biển giấy tờ chính sự quốc gia
Gương mặt vô cảm, đáy mắt u tối tưởng chừng như không nhiệt độ
Phía sau bàn làm việc chất đống giấy tờ là một của sổ lớn được đặt trên đó là một vài chậu hoa tươi
Bầu trời bên ngoài khung cửa trong xanh, cao ngút ngàn. Những cơn gió nhẹ của ngày cuối hạ nương theo ô cửa thổi vào trong
Khiến cho mái tóc xanh ánh bạc ấy khẽ xao động
Rimuru trong thoáng chốc dừng bút, ngửa đầu nhìn ra nền trời trong vắt sau ô cửa
Chợt lại có cảm giác gì đó ùa về
Hình như trước đây cậu từng biết cảm giác này nhỉ?
Nhưng từ sau khi họ đi, cậu đã chẳng còn hiểu nổi mấy thứ ấy là gì nữa rồi...
sau khi thiên ma đại chiến kết thúc 10 năm, Tempest phát triển vượt bậc và trở thành trung tâm thương mại trên thế giới
Sau thiên ma đại chiến 100 năm, các thiết bị vô tuyến ngày càng phát triển, Tempest đạt đến đỉnh cao kĩ thuật
Sau thiên ma đại chiến 10000 năm, mọi người dần dần già và chết đi...
Rimuru đều là ngày qua ngày nhìn sinh mạng của những người thân yêu từ từ bị bòn rút
Lần lượt, lần lượt từng người rời bỏ cậu...
Rimuru vốn dĩ biết... Cậu vốn dĩ luôn biết rằng thời gian sẽ không bao giờ tha cho họ...
Cậu vốn dĩ đã biết, họ-gia đình của cậu sẽ không thể ở bên cậu mãi mãi
Cậu vốn biết dù tuổi thọ rất cao nhưng họ cũng chẳng thể nào tránh nổi thứ gọi là "Sinh lão bệnh tử"
Cậu... Câu vốn dĩ biết hết tất cả nhưng đã cố chấp lờ đi
Tự lừa dối bản thân mình, lừa dối và trốn chạy khỏi thực tại
Ấy thế nhưng tất cả là vô ích...
Từng người, từng người rời đi... Lời trăn trối của họ đều là mong muốn Rimuru có thể tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc
Nhưng họ nào đâu biết, mỗi một người "rời đi" chính là một phần tâm can cậu nứt vỡ
Họ nào đâu biết cậu đã quằn quại đau đớn đến thế nào khi mà bản thân chẳng thể khóc than cho sự ra đi của họ?
Thời gian thật quá tàn nhẫn!
Nó bào mòn đi ý chi, cả xúc của cậu...
Vậy nhưng Sinh tử lại càng tàn nhẫn hơn thời gian gấp vạn lần!!
Cớ sao cậu lại phải sống lâu đến như thế để rồi chứng kiến từng người, từng người rời xa cậu??
Mỗi lần một người "rời đi", thứ mà con dân Tempest và dư luận thế giới quan tâm chính là sắc thái của Rimuru
Kẻ đứng đầu nếu vì vậy mà yếu đuối thì sẽ trở thành yếu điểm chí mạng cho quốc gia đó
Còn nếu như lạnh lùng quay đi, thì lại mất đi niềm yêu kính của dân chúng
Dù là như thế nào cũng đều là thế bất lợi
Tuy thế nhưng người dân Tempest hơn ai hết là những người hiểu vị vương của họ nhất
Hơn ai hết, họ hiểu vị vương của họ sẽ đau khổ như thế nào khi những người thân cận mất đi
Nhưng họ lại chẳng thể làm gì ngoài đứng nhìn và âm thầm tiếc thương
Cũng vì thế mà Đã từng có người hỏi Rimuru:
???
Tại sao ngài lại không sử dụng kĩ năng tối thượng của mình để hồi sinh họ?
Rimuru Tempest
...ta không thể vì cái ích kỉ của chính mình mà bỏ ngoài tai mong muốn của họ được
Rimuru Tempest
Sinh lão bệnh tử là họ muốn trải qua
Rimuru Tempest
Rời đi là do chính họ lựa chọn chấp nhận...
Rimuru Tempest
Biết không? Họ trước khi đi đều nói rằng đã rất mãn nguyện và chẳng còn nuối tiếc gì nữa đấy
Rimuru Tempest
Vì vậy nên ta lại càng không nỡ ích kỉ...
nhắc nhé! Đây là Fanfic của tui!!
Là lãnh địa, là địa bàn, là tâm huyết của tui!!
Vậy nên xin mấy ní đừng thắc mắc là tại sao mà mọi người đều Die trừ bộ 4 thủy tổ này!!
Tui biết họ đều là thể sống tinh thần và Shion thì bả gần như là bất tử mịa rùi!
Nhưng tui muốn để họ 'được' die và trải qua sinh tử như lúc họ chưa tiến hoá
Riêng bốn ní thủy tổ này thì dù có Die cũng hồi sinh sâu một khoảng thời gian
Với cả mấy ní này mà Die thì Rimuru sẽ không chỉ dừng lại ở việc mất cảm xúc đâu
Mà có khi ní này phát điên con mịa nó luôn đấy
Còn có ông rồng và bà tiên cùng mấy ma vương khác còn sống
Chứ ní Hinata và ní Chole tui cho bay màu hết rùi~~
Vì sao mấy ní đoá lại bay màu ư? Vì tui thích!!
Vì sao luminas không hồi sinh hai ní đoá ư? Vì bả tôn trọng quyết định của mấy ní đoá~
Dù sao cũng mang tâm hồng của con người, ắt cũng muốn trải qua sinh lão bệnh tử như những con người bình thường khác
:}} vậy nên tui đã để mấy ní đoá Die
Mong mọi người đọc zui zẻ~
Chứ Fic này tui viết với nội dung cuộc sống Chill Chill nên là không có mấy thống khổ cho Rimuru đâu~~
chap 2: nấm Amanita Muscaria
Rimuru ngồi nơi vị trí chủ toạ
Thở dài nhìn quần thần của mình đang nhìn chằm chằm bản thân
Diablo
Rimuru-sama, xin ngài hãy suy xét thêm về việc nghỉ ngơi ạ
Carera
Đúng vậy thưa Rimuru-Sama.
Testarossa
Ngài đang ngài một tiều tụy và chúng thần không muốn ngài dày vò chính bản thân như vậy.
Ultima
Ngài nghĩ sao về việc tạm thời gác lại chuyện triều chính và thưởng cho mình một khoảng thời gian để nghỉ ngơi?
???
Đúng vậy thưa Rimuru -sama, ngài đã lao lực quá sức rồi
???
Xin hãy dành cho mình một khoảng thời gian để nghỉ ngơi ạ
Mọi người trong phòng họp cứ nhao nhao lên như vậy
Nhất quyết đòi Rimuru nghỉ ngơi
Nhưng cậu vốn đâu có lao lực đâu nhỉ?
Hoặc là chỉ có một mình Rimuru nghỉ thế
Không ít lần người dân đã bắt gặp ánh mắt mệt mỏi của Rimuru mỗi khi vô tình đi qua những nơi chứa nhiều hồi ức với 'họ'
đúng hơn là Rimuru -sama lúc nào cũng mang ánh mắt buồn rầu đầy tâm sự mỗi khi đi dạo quanh thành phố
Có chăng là ngài đang nhớ về những kí ức tươi đẹp bên 'họ' không?
Nhưng nào đâu có chuyện đó
Rimuru sớm đã quên đi gần hết mọi chuyện rồi
Đống công việc triều chính nhiều đến ngập mặt và những âm mưu toan tính của các nước đối địch đã đủ làm cho Rimuru bù đầu rồi
Nào có thời gian ngơi nghĩ lung tung
Nội việc nhớ được gương mặt của từng người 'họ' thôi cũng đã là một thách thức lớn rồi
Thời gian đúng thực là tàn nhẫn mà
Cuối cùng thì dưới lời khuyên ngăn không ngừng của 4 thủy tổ và các quan chức cấp cao khác thì Rimuru đã 'buộc' phải rời xa triều chính 1 năm
Nếu hỏi tại sao Rimuru không lo sợ sẽ có nội gian hay tạo phản lẫn trong đám quan chức thì...
Bọn họ đều đã thông qua 4 thủy tổ rồi mới được tuyển chọn, hơn nữa...
Trong đám ấy, kẻ nào kẻ nấy cũng đều như một phiên bản đa chủng của Diablo vậy, phiền đến không tưởng...
Rimuru cầm trong tay là một chút hành là như quần áo và tiền vàng xếp gọn gàng ngửa mặt nhình về đất nước tempest phía sau lưng mình
Đấy là tâm huyết cả ngàn năm của cậu, là tâm huyết cả đời của họ...
Rimuru Tempest
Tạm biệt nhé. Hẹn ngày tái ngộ
Rimuru dứt khoát quay lưng rời đi.
Đây vừa là để giải toả, vừa là để tìm cho chính bản thân mình một con đường khác
Cũng từ đấy, chuyến hành trình của ma vương Rimuru đã bắt đầu
Rimuru dạo bước trong cánh rừng xanh rì với những tiếng chim hót ríu rít
Trên đầu là những tán cây xanh ngát và bầu trời vút cao
Dưới đất là những chiếc lá khô rơi rụng, cỏ dại hoa và nấm đua nhau mọc lên lóc chóc
Rimuru vốn không phải là người có quá nhiều hứng thủ với động vật hay thực vật gì hết
Nhưng kì thực cũng đã quá lâu cậu chưa liếc qua bọn chúng rồi
dù sao thì cũng trên dưới khoảng gần trăm năm cậu chưa bước ra khỏi thủ đô mà
Mà cũng gần cả nghìn năm rồi cậu chưa đụng vào mấy thứ thực vật như này
Có lẽ vì vậy mà cậu phần nào đã quên đi gần như là toàn bộ rồi nhỉ
(ý là tui muốn cho Rimuru giống con người chút ấy. Là cũng sẽ quên nếu đã quá lâu ý. Nếu hỏi tại sao Ciel không khôi phục cho Rimuru thì... Nếu nó thực sự cần thiết, nàng ta tự khắc sẽ khôi phục. Còn mấy cái này, nếu quên thì Rimuru cũng có thể học lại mà quá trình đó còn rất thú vị nữa. Vậy nên cứ để Rimuru tự tìm tòi khám phá thôi.)
Rimuru đặt chiếc vali gỗ xách tay nhỏ nhắn chứa một ít đồ đạc của mình xuống ngay cạnh gốc cây rồi lôi ra từ đó một cuốn sổ bọc da và một cây bút mực
Tiện tay liền ngắt lấy một cây nấm có hình dáng khá kì lạ gần đó
rồi tỉ mỉ vẽ nó lên trên trang giấy
Rimuru muốn làm một cuốn nhật ký về sinh vật học
Không biết Rimuru nhớ có đúng không nhưng nó được gọi là vậy nhỉ?
Mà cũng không mấy quan trọng lắm
đây cũng chỉ là sự hứng thú muốn khám phá của Rimuru đối với thế giới mà đã lâu cậu không tiếp xúc ấy nhỉ?
Cơ mà hình như lúc nãy Ciel muốn thông báo điều gì đó cho Rimuru thì phải?
Rimuru Tempest
Ciel này, lúc nãy cô muốn nói gì với tôi à?
Ciel
...Cây nấm ngài cầm trên tay...
Ciel
Rimuru, đó là nấm độc
Rimuru nghe ciel nói thì nghệch ra, nhìn cây nấm xinh đẹp trên tay mà không khỏi thắc mắc
Rimuru Tempest
Cây nấm xinh đẹp thế này vậy mà lại là nấm độc sao?
Ciel
Nó là nấm Amanita Muscaria
Ciel
Một loại nấm độc mang tính biểu tượng và đã có mặt ở nhiều quốc gia
Ciel
Tuy nhiên số ca tử vong vì loại nấm này được ghi nhận là rất hiếm
Ciel
Tại vì ngoài những đứa trẻ chưa hiểu chuyện và chưa nhận thức thì sẽ chẳng có ai tay không cầm nó như ngài đâu Rimuru
Rimuru nghe Ciel nói vậy cũng chỉ ầm ừ cho qua
Nói thật là Rimuru chỉ hứng thú với vẻ ngoài của nó thôi
Cậu không quan tâm lắm đến chức năng hay công dụng của n-
Rimuru Tempest
Ciel này, nó sẽ độc chết người bằng cách nào
ừ thì cậu cũng có quan tâm chút đỉnh về loài nấm độc này đi
Dù sao thì đây cũng là thứ Rimuru cậu chưa biết nên tò mò là điều tất yếu
Nếu lo cho Rimuru liệu có bị độc chết không thì...
Cho xin đi, cậu mà bị loại nấm này độc thì vết nhơ này tận đến lúc cậu chết cũng rửa không trôi mất
Và thế là Rimuru ngồi tỉ mỉ vẽ lại hình dáng của cây nấm vào sổ và ghi chép, note lại cách hoạt động của các tế bào một cách tóm gọn thông qua lời giải thích của Ciel rồi cất mọi thứ vào lại trong vali gỗ của cậu và tiếp tục lên đường
Dù sao thì trời cũng có vẻ đã dần sang trưa rồi
có vẻ như Rimuru đã tốn kha khá thời gian để vẽ và note lại loại nấm này
Thứ cậu dư giả nhất chính là thời gian đấy
Dù gì thì cậu có nó và cậu dư nó mà
Cơ mà Rimuru nghĩ bản thân vẫn cần nhanh chân hơn
ít nhất thì cậu vẫn chưa muốn chỗ nghỉ chân hôm nay của mình sẽ bấp bênh trong rừng thế này đâu
Mà nếu như là trong rừng thì Rimuru ít nhất cũng phải sống gần sông suối
Loại nấm Amanita Muscaria gây ra ảo giác bằng các hợp chất 'axit ibotenic' và 'muscimol'.
Ngoài ra thì nó còn là một biểu tượng liên quan đến tính ngưỡng tôn giáo.
Đây là bộ truyện chill để chữa lành. Tôi không đùa đâu
chap 3-Tiểu đội của tôi!!
Rimuru men theo con đường mòn nhỏ trong rừng mà đi
Cậu không biết bản thân đang đi đến đâu
Không chắc liệu mình sẽ gặp phải thứ quái gở gì nhưng cậu không quan tâm
Thử nói xem liệu giờ đây có còn thứ gì làm hại được cậu không?
Tất nhiên là hoàn toàn không có
Vì vậy nên với một tâm thế...thả lỏng(?) và gương mặt mặt đơ bất biến
Rimuru bước đi trên con đường mà chính cậu cũng không biết nó sẽ dẫn đến đâu và liệu rằng có điểm dừng không
Oh...Well, rốt cuộc thì Rimuru vẫn là bị lạc trong rừng rồi
Rimuru Tempest
Ciel nè, cô có biết cách thoát khỏi đây không?
Rimuru đứng ngay giữa ngã tư giữa con đường mòn nhỏ
Gương mặt đơ cứng nhìn ngó xung quanh rồi lại đưa mắt nhìn trời
Nãy giờ cậu đi lòng vòng trong rừng lâu như vậy chắc hẳn giờ cũng đã đến chiều
Cả một quãng thời gian dài như vậy cũng không khiến cho Rimuru có thể tìm được đường thoát khỏi đây
Hỏi Ciel thì cô nàng lại nói dối rằng không biết
Rốt cuộc là có ý định gì vậy?
Rimuru Tempest
Thôi vậy, mình tự mò đường...
Rimuru Tempest
Hnm? Có chuyện gì sao ciel?
Ciel
Ngài hãy đợi ở đây thêm vài phút nữa đi ạ
Rimuru Tempest
Hnm? Tại sao?
Ciel
...xin ngài hãy đợi thêm vài phút nữa đi ạ
Rimuru Tempest
...tôi biết rồi
Rimuru toan rời đi nhưng nghe Ciel nói vậy cũng ráng ngồi lại bên đường mà chờ đợi
Cho đến khi một đoàn xe ngựa nhỏ đi qua
Rimuru ngước mắt lên nhìn thì đoàn xe cũng theo đó mà dừng lại
Từ trên xe, 6 cái đầu thò ra nhìn vào Rimuru, mặt ai nấy cũng đều trợn tròn ngơ ngác nhìn vào Rimuru đang cuộn gối ngồi ngay ngắn trên nền đất kia
Rimuru bị họ nhìn như thế cũng có chút hoang mang. Cậu không biết tại sao họ lại nhìn mình như vậy.
Bộ trên mặt cậu có dính cái gì sao?
Rimuru ngồi khoan gối dưới đất ngước mắt nhìn những con người xa lạ ngồi trên xe ngựa kia, nghiêng đầu thắc mắc.
Mà những người kia cũng nghiêng đầu, cúi xuống nhìn vào Rimuru ngồi cuộn tròn ngay ngắn kia
Cuối cùng đoàn người ấy vẫn là không nhịn được mà lên tiếng hỏi Rimuru
???
à... ừm thì...bạn gì ơi
Rimuru Tempest
ừm, tôi bị lạc
???
Ừm...vậy bạn có muốn đi cùng với bọn tôi không?
???
có thể đưa bạn ra khỏi khu rừng
Rimuru Tempest
Như vậy liệu có phiền đến mọi người không?
nghe Rimuru hỏi vậy, người kia liền lắc đầu phủ nhận
Người đã hỏi Rimuru là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú và mái tóc hồng bóng bẩy, xinh đẹp
Rimuru Tempest
... Vậy phiền mọi người rồi
Rimuru khi biết rằng bản thân sẽ không làm phiền đến họ thì cũng không khách khí nữa
Liền lên đoàn xe cùng với bọn họ
Rimuru ngồi yên vị một góc nhìn 5 người đang thì thầm to nhỏ rồi đồng loạt quay sang nhìn mình kia, có chút nghi hoặc liền lên tiếng hỏi:
Rimuru Tempest
Bộ tôi trông kì quặc lắm sao?
???
Ể! Không đời nào có chuyện đó đâu!!
Rimuru Tempest
Nhưng từ lúc nãy đến bây giờ
Rimuru Tempest
Tôi nhận thấy mọi người đều nhìn tôi với một ánh mắt rất kì lạ...
???
À thì .... đó là do bạn xinh đẹp quá thôi...
Rimuru lại lần nữa nghiêng đầu thắc mắc
Nhưng chính họ cũng vô cùng khả ái kia mà?
Rimuru nghiêng đầu nhìn bọn họ, bầu không khí trong xe không ngừng trở nên trầm đọng
Cho đến khi có một người trong số đó không chịu nổi nữa mà lên tiếng:
???
Tính ra có lẽ chúng ta sẽ phải đi với nhau một khoảng thời gian đấy!
???
Mà bọn tôi vẫn chưa biết tên của bạn.
???
Không biết như vầy có được không nhưng ...bạn tên là gì vậy?
Rimuru Tempest
Chẳng phải nên cho biết quý danh của bản thân trước rồi mới hỏi của mọi người sao?
???
À! Thật xin lỗi, tôi hơi thất lễ rồi.
Ephilia Forest
Ephilia Forest
Ephilia Forest
Còn cậu bạn thú nhân kia tên là John Final
Ephilia Forest
Cô bạn tóc bạch kim kiêu sa kia tên là Lilyana Forcalos
Lilyana Forcalos
..mong được chiếu cố
Ephilia Forest
Cậu bạn lạnh lùng đang mơ màng , tóc trắng ngồi kia là Misaki Tohoka
Misaki Tohoka
...cậu có thể trực tiếp bỏ qua tớ mà Ephi
Ephilia Forest
Cậu bạn đang núp trong góc kia là Yuuki Tohana
Yuuki Tohana
...."núp trong góc, cậu diễn tả hay thật đấy Ephi..."
Ephilia Forest
Và người siêu cấp lạnh lùng và đẹp zai đang đánh xe kia là Yamako Yuu
Ephilia Forest
là một con người siêu cấp 'chảnh cún' luôn đấy!
Yamako Yuu
..."Tôi nghe được đấy Ephi"
Cô gái tóc hồng tự xưng là Ephilia có vẻ là một người năng động và vô cùng hướng ngoại
Cô ấy đã cười toe toét giới thiệu từng người cho Rimuru
Là một người vô cùng dễ mến và đáng yêu. Rimuru nhận định như vậy
Ephilia Forest
Bạn đã biết tên của bọn tớ hết rồi
Ephilia Forest
Vậy tên bạn là gì?
Ephilia Forest
Chỉ mỗi 'Rimuru' thôi sao?
Rimuru chậm rãi gật đầu đáp lại
Cô bạn kia thấy vậy cũng không hỏi gì nhiều nữa
Một lần nữa mỉm cười toe toét ngồi sát lại Rimuru
Ephilia Forest
Nè nè Rimuru
Ephilia Forest
Sắp tới bọn tớ tính làm một chuyến du ngoạn đến khắp nơi trên thế giới này
Ephilia Forest
Cậu có hứng thú đi với bọn tớ không?
Ephilia Forest
Có chuyện gì sao Lyliana?
Lilyana Forcalos
Cậu biết là chúng ta không thể.. Chúng ta khôn-g....
Rimuru im lặng nhìn vào phản ứng của người tên Lilyana kia
Nghe vậy, cô gái tên Lyliana kia nhảy dựng lên, kịch liệt phải đối
Không muốn cậu đi chung thì cũng đâu cần biểu lộ cảm xúc như vậy đâu?
Hơi lố lăng quá rồi chăng?
Nhưng cũng không phải việc của Rimuru nên Rimuru tự thấy mình không có quá nhiều quyền hạn để xen vào
Chỉ ngồi im lặng một chỗ nhìn Ephilia nhẹ giọng dỗ dành và thuyết phục mọi người cho Rimuru đi cùng.
Rimuru Tempest
Tôi vẫn chưa đ-
Ciel
Rimuru, xin ngài hãy đi cùng với họ đi ạ.
Rimuru Tempest
...Cô muốn gì vậy Ciel?
Ciel
...Những gì tôi làm đều là muốn tốt cho ngài
Rimuru trầm lặng nhìn đám người nhao nhao trước mặt
Lời chưa nói hết liền bị Ciel ở trong tâm thức chặn lại
Cuối cùng cũng đều là nuốt ngược hết tất cả vào trong.
Dù sao thì Rimuru tin vào Ciel, dù không biết cô ấy tính làm gì nhưng Rimuru nghĩ và tin rằng tất cả điều mà Ciel làm, đó đều là muốn tốt cho mình.
Ephilia Forest
Vậy Rimuru, ý cậu thì sao?
Rimuru Tempest
? ý của tôi?
Ephilia Forest
Cậu có muốn cùng bọn tớ đi du ngoạn không?
Lilyana Forcalos
Cậu chưa hỏi ý kiến của đương sự mà đã đi thuyết phục bọn tớ là sao vậy Ephilia!?
Ephilia Forest
thôi mà, dù sao thì cũng đã lỡ rồi...
Ephilia Forest
Với cả tớ cũng rất muốn Rimuru đi cùng chúng ta
Ephilia Forest
Cậu thấy thế nào?
Rimuru Tempest
....Như vậy liệu có phiền đến mọi người?
Ephilia Forest
! Không phiền hà gì đâu!
Ephilia Forest
Càng đông càng vui mà!
Ephilia Forest
với cả tớ muốn kết bạn với thật nhiều người!
Ephilia Forest
Tớ muốn bản thân sẽ mãi sống trong kí ức của mọi người tớ từng gặp!
Rimuru Tempest
..."mãi sống trong kí ức sao..."
Rimuru nhìn người con gái hoạt bát xinh đẹp kia
Không biết tại sao lại thấy rất giống một người...
Một cô gái xinh đẹp, vô tư và hồn nhiên như trẻ thơ
Hình như tên là ... Tên là Shion đúng không nhỉ...??
Và cứ thế, dưới tinh thần TỰ NGUYỆN của cả hai bên
Rimuru đã chính thức gia nhập vào chuyến du ngoạn của bọn họ!
Chuyến hành trình trong một năm rời xa triều chính của Rimuru
Tất cả đều sẽ được tìm thấy và tích lũy, học hỏi trên chuyến đi này!
Hãy cùng nhau cố gắng nhé, tiểu đội của tôi!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play