" Tại sao lại quay lại và nhìn tôi với ánh mắt đó? Nụ cười ấy có ý nghĩa gì? Tất cả mọi thứ tan nát và vỡ vụn khi nhìn thấy em như thế. Chỉ hận không thể bóp chết mình trong quá khứ. Tôi đã vô tình hủy hoại một cậu nhóc, đáng lẽ tôi có thể cứu đứa trẻ đó mà... "
Harold là một thiếu niên đang học cấp ba, anh sống một mình ở căn hộ lớn trong thành phố. Anh ngông cuồng và luôn chơi bời nhưng cha mẹ lại chưa lần nào quan tâm nên mới để anh sống tự lập và không quản thúc. Sự thiếu thốn về mặt tình cảm, sự thờ ơ của cha mẹ và những thú vui ngoài xã hội đã ăn mòn bản chất của cậu nhóc 18 tuổi
Như mọi ngày, Harold sẽ về nhà khi trời tối muộn. Mùi thuốc lá còn phảng phất ở trên vạt áo. Căn nhà sáng đèn làm cho anh phải thở dài. Đúng như dự đoán, cha mẹ đã ngồi trên ghế phòng khách, những người có lẽ cả năm cũng không hỏi han anh lấy một câu. Bên cạnh họ còn là một chàng trai khác, trông có lẽ cũng tầm tuổi Harold. Anh không để tâm, lướt qua bọn họ với một lời chào vu vơ:
- Chào, lâu rồi không gặp
- Harold, lại đây
Anh quay đầu rồi ngồi xuống ghế. Ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ xa lạ kia. Mẹ anh cười mỉm và nói với giọng điệu nhẹ nhàng:
- Hãy để Eugene sống cùng con trong thời gian tới, có lẽ là gần một năm
- Tại sao? Cậu ta làm sao mà phải sống nhờ lâu vậy chứ? Thậm chí còn không quen biết
Bà ấy nhìn anh rồi nắm lấy tay Eugene:
- Gia đình cậu ấy có chút chuyện nên nhờ ta chăm sóc. Nhưng hai đứa cũng lớn rồi, mẹ nghĩ sống chung với nhau cũng không phải vấn đề. Con dù sao cũng sống một mình mà. Hai đứa ở cùng nhau thì cũng từ từ mà quen biết, cậu ấy sẽ học cùng trường nữa
- Không muốn, đó là việc của ông bà mà, đừng đùn đẩy cho tôi. Tôi ghét phải ở với tên xa lạ. Tự dưng toàn lôi mấy thứ không đâu về
Mẹ anh đứng dậy mà thở dài, giọng điệu cũng đầy bất lực:
- Được rồi, chỉ muốn thông báo cho con thôi. Chứ con có muốn hay không thì kết quả vẫn giống nhau. Hãy đối xử tốt với cậu ấy một chút và bỏ cái thói ăn nói vô lễ đó đi
Bà ta liền dắt đứa trẻ ấy lên trên tầng, bỏ mặc cảm xúc của Harold. Anh nhíu mày nhìn cái cách mẹ mình yêu thương cẩn thận với một thằng nhóc không quen biết. Có lẽ trong lòng là chút ghen ghét và đố kị nên anh vung tay đập đổ mọi thứ trên bàn. Người cha cũng không ngồi đó nữa mà đứng lên ra ngoài, mặc kệ anh có làm loạn đi chăng nữa. Ánh mắt Harold lúc này nổi lên những tia máu:
Đ*t mẹ, tại sao lại sinh ra tôi chứ?
Sáng ngày hôm sau, vừa bước xuống nhà đã thấy cậu ở trong bếp. Anh dù tức giận nhưng quyết định làm lơ, dù sao cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng đột nhiên cậu lên tiếng:
- Cậu... cậu có muốn dùng bánh mì vào bữa sáng không?
- Đừng nói chuyện với tôi. Cứ im lặng mà sống đi
Anh đi qua cậu rồi lấy đồ ăn sáng của mình và rời đi trước. Được một đoạn, anh quay đầu với vẻ mặt chán ghét:
- Đi theo làm gì?
- Tôi đến trường, chỉ là không nhớ đường nên đi cùng cậu một hôm...
Harold cũng không nói gì thêm mà bước đi nhanh hơn để kéo dài khoảng cách. Vừa đến trường thì một đám bạn chạy tới chỗ anh:
- Đến rồi, cúp tiết đầu không?
- Ừm
Trước khi rời đi thì anh có quay lại xem cậu đã đến chưa. Nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch đứng đơ ở cổng trường làm anh khó chịu:
- Này, ai vậy? Mày nhìn cậu ta suốt, lúc nãy hình như còn lẽo đẽo theo mày nữa
- Không biết, để tâm làm gì
Khi tiết học đầu tiên kết thúc, bọn họ trở về lớp vào giờ ra chơi. Bọn họ thường không quan tâm đến việc học hành, chỉ để tâm tới những thú vui bên ngoài và vài điếu thuốc lá. Bàn của anh bị bu kín đám con gái nhiều chuyện. Logan, người mà anh thân nhất liền đẩy nhẹ tay anh:
- Bọn này muốn tìm chỗ chôn à? Mà nghe nói là có bạn mới đấy, chắc ngồi chỗ mày rồi
Những tiếng nói và rên rỉ của bọn chúng làm anh tức muốn ói máu:
- Aaaa, cậu đáng yêu ghê đó
- Trông cậu cứ như em bé vậy, trắng quá
- Sao cậu chuyển trường vào gần cuối cấp thế~....
Miệng Harold giật giật như thể muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng. Anh từ từ lại gần:
- Ra khỏi chỗ của tao
Mới thế mà cả lớp liền im lặng, tất cả cũng tản ra. Đập vào mắt anh lại là đứa trẻ ngốc nghếch ấy:
- Sao ngồi đây? Ra chỗ khác
- Cô giáo sắp chỗ, lớp hết chỗ trống rồi...
- Haaa, đ*t mẹ, phiền phức
Anh bất lực ngồi xuống rồi nằm dài trên mặt bàn. Sự căng thẳng và ngột ngạt phủ kín một góc lớp. Những cơn gió thổi bay mái tóc của họ và lời giảng không mấy ai để tâm. Harold đột nhiên quay sang, thu trọn trong mắt anh là thiếu niên xinh đẹp đang phát sáng dưới cái nắng hạ. Con ngươi anh giãn ra rồi lập tức cúi đầu xuống. Cậu cũng nhìn anh nhưng không dám nói gì.
Tan học, anh rời đi cùng lũ bạn. Eugene cũng lủi thủi sách cặp ra về. Cậu không thể hòa đồng với bạn bè, không thể nói chuyện với bất cứ ai. Sự ganh ghét của đám con trai trong lớp khi cậu được yêu thích bởi đám con gái làm cậu thấy mệt mỏi. Cậu không muốn được chú ý, thà cứ để mặc cậu còn hơn.
Căn nhà và môi trường xa lạ khiến Eugene có chút tủi thân. Gia đình vì một số lí do mà để cậu lại rồi ra nước ngoài. Luôn sống trong sự bao bọc, yêu thương của cha mẹ, bây giờ phải lủi thủi một mình như này thực sự không quen chút nào. Eugene chợt mếu máo, cậu che đi đôi mắt mờ nhòa rồi lên căn phòng không phải của mình...
Hôm nay cũng vậy, Harold về nhà vào chập tối. Ngôi nhà sáng đèn và thoang thoảng mùi thức ăn làm anh có chút phiền lòng. Thực sự thì có chút không quen, không quen khi căn nhà lại đột nhiên trở nên ấm áp như thế. Eugene đứng trong bếp, trên bàn là vài món ăn đã nấu chín. Mắt anh nhíu lại, anh không nhớ nữa, đã lâu lắm rồi mới có ai đó nấu ăn cho anh? Nhưng anh lại chợt tỏ ra khó chịu mà ném cặp sách lên ghế, cố tình tạo ra tiếng động lớn. Cậu giật mình quay lại:
- Cậu về rồi, dùng bữa tối nhé
- Đừng làm việc vô ích. Tôi không muốn tiếp xúc với cậu, ở trên lớp nhìn thấy nhau đã phát ngán rồi
Anh hậm hực đi lên phòng. Vừa nằm xuống, bụng đã kêu lên òng ọc. Anh do dự rồi lại đi xuống ngồi vào bàn ăn. Cả hai đối diện nhau, anh không nói lời nào mà ngồi ăn cơm. Những hương vị khác xa với đống đồ ăn nhanh hay mì gói trong cửa hàng tiện lợi. Mắt bỗng sáng bừng vì phấn khích. Một cái gì đó làm anh nghẹn, anh không biết, chắc là ngon quá. Tay anh run nhẹ rồi không ngừng gắp thức ăn. Eugene nhìn anh, cậu chợt cảm thấy nhẹ nhõm:
- Cậu thích chứ? Tôi sợ nó không hợp với cậu
Anh không trả lời, đồ ăn nhét đầy miệng. Anh ngẩng lên nhìn cậu rồi gật đầu thay cho lời cảm ơn. Lúc này anh mới để ý, mắt cậu đã sưng đỏ nhưng cũng không mấy bận tâm. Anh quay lại phòng sau khi dùng bữa, cái bụng căng phồng vì no:
Không tệ...
Một ngày nữa lại tới, mọi thứ cứ vô vị nhạt nhẽo mà trôi đi. Đến giờ ăn trưa ở căn tin, cậu cứ ngồi im đó mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh thấy có chút kì lạ, cả hôm qua cũng thế, chỉ ngồi im một chỗ không làm gì:
- Không định đi ăn?
- Tôi không đói
- Xì, căn tin ở sau trường, đi một đoạn rồi rẽ phải là tới
Harold cũng lập tức cùng đám bạn đi ăn. Trong căn tin đông đúc, đám học sinh chen nhau. Bỗng con đường được rạt ra, anh cùng đám bạn từ từ lấy đồ ăn. Chẳng ai muốn chọc vào bọn họ cả, dù có chút tức giận nhưng cũng chỉ dám làm ngơ đám nổi loạn này. Anh chợt nhìn thấy cậu đứng khép nép trong góc. Có lẽ vì muốn cảm ơn bữa ăn hôm qua mà trực tiếp đi tới kéo cậu lại:
- Muốn gì thì lấy, nhanh lên
Cậu rụt rè lấy một chút rồi đi ra, bên tai là những tiếng xì xào bàn tán. Một mình ngồi một góc, tận hưởng bữa ăn một cách nhàm chán. Đột nhiên có vài người đi tới ngồi bên cạnh cậu. Eugene ngơ ngác nhìn họ rồi đứng lên:
- Chỗ của các cậu sao? Xin lỗi, tôi đi chỗ khác
- Này, ngồi xuống
Cậu bị kéo lại, cậu thực sự không muốn gây chuyện, mới có ngày thứ hai thôi mà lại phải gặp chuyện không đâu rồi. Cậu ngoan ngoãn ngồi im rồi bấu chặt vào vạt áo của mình. Một tên khoác vai cậu rồi hỏi:
- Mày quen biết Harold sao?
- Không, không biết
Cậu chỉ là không muốn gây phiền phức cho ai khác nhưng thực ra thì họ cũng đâu có quen biết nhau đâu:
- Ra là vậy, tao chỉ là không muốn dính dáng đến nó. Mày là học sinh mới sao?
- Ừm, tôi mới chuyển tới
Bọn họ nhìn nhau rồi cười cợt:
- Được rồi, mày có tiền trong người chứ? Có bao nhiêu thì đưa đây, mày trông cũng chẳng phải loại nghèo nàn
- Tôi không có, thực sự không có đồng nào cả
Họ lập tức ném khay thức ăn của cậu xuống sàn. Những tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh:
- Lại đây, để tao kiểm tra. Mày mà nói dối thì chết chắc
Bàn tay chúng mò mẫn khắp cơ thể cậu khiến cho cậu rùng mình vì ghê tởm:
- Bỏ ra, cậu chạm vào đâu vậy chứ, tôi không thích
- Im mồm, mày không có quyền lên tiếng
Tất cả mấy cái hành động trơ trẽn ấy đều bị Harold nhìn thấy nhưng anh không làm gì. Chỉ ngồi ăn đống thức ăn đã chẳng còn hợp khẩu vị. Logan hất nhẹ tay anh:
- Bạn cùng bàn mày đấy, không giúp cậu ta à? Vừa nãy còn giúp cậu ta lấy thức ăn mà
- Kệ, tao chả quan tâm. Tao không có hơi giúp một kẻ không cần sự giúp đỡ
Nếu như cậu quay đầu nhìn về phía anh thì chắc anh sẽ suy xét mà can ngăn. Nhưng nhìn cái bộ ngu ngốc cố chịu đựng ấy chỉ càng làm anh khó chịu. Anh bỗng lên giọng ra vẻ cáu gắt:
- Đừng phiền bữa ăn của tao, ồn ào chết đi được
Lúc này mọi thứ yên tĩnh trở lại, Eugene quay lại cố tìm kiếm anh nhưng không thấy. Cậu cúi đầu rồi chạy khỏi đám người đó. Những tiếng bàn tán vẫn không ngớt:
- Cậu ta là ai vậy? Sao Harold lại lên tiếng nhỉ?
- Lạ thật, trước giờ đều ồn ào như thế mà bây giờ nó lại tỏ ra khó chịu
- Ừ, lúc nãy còn giúp cậu học sinh lấy thức ăn nữa đó
Có lẽ Eugene đã rơi vào tầm ngắm của bọn đầu gấu trong trường. Nhìn cái cách Harold cố ý can ngăn hay giúp đỡ cậu càng làm họ thích thú. Nhưng một số tên cũng ý thức được vấn đề mà ngỏ ý:
- Hay chuyển mục tiêu đi, tao sợ nó có dính dáng đến Harold thì mệt
- Ừm, tao không muốn đụng đến người của nó đâu
- Tao cũng thế, mình ngông một thì thằng đó ngông mười đấy, nó hay im im nhưng không lường được bước đi của nó đâu. Mày cũng quên mất vụ bị bẻ gãy tay khi vô tình làm thằng Logan bị thương à
Tên cầm đầu là Kane, hắn vừa nghe tới vụ đó thì tức đỏ mặt:
- Đ*t mẹ, cái thằng chó đó thì ra oai cái gì trong khi nó còn chả biết sự tình ra sao. Nếu thằng kia là người của nó thì sao, tao cũng hành hạ nó đến cùng. Chỉ cần làm trong âm thầm rồi bịt miệng nó là được. Tao phải hủy hoại thằng chó đó bằng mọi giá
Khi về nhà, Eugene co rúm nằm trong phòng. Cậu biết rằng sau này sẽ không còn được yên ổn nữa rồi. Nhìn vào cổ tay có vết bầm, cậu nhìn chằm chằm rồi đứng dậy chuẩn bị bữa tối cho Harold. Anh rất thích đồ mà cậu nấu, nên mỗi tối sẽ về sớm hơn một chút:
- Chúng mày chơi đi, tao về đây
- Gì? Về sớm vậy?
Anh cầm cặp rồi dập tắt điếu thuốc lá:
- Đói rồi
- Thì làm cốc mì rồi chơi tiếp
- Không ngon, về đây
- Ayaa, thằng này, mày làm như kiểu có ai đó ở nhà nấu ăn cho mày không bằng ấy
Harold trở về nhà, mọi thứ vẫn làm anh có chút xa lạ. Căn nhà tối thui và bừa bộn nay luôn sáng đèn, sạch sẽ. Đồ ăn ngon cất đầy tủ, quần áo được giặt thơm tho. Anh chợt bĩu môi:
Con trai cũng có thể giỏi mấy thứ này sao, lạ thật
Hình dáng nhỏ nhắn trong góc bếp thì đã làm anh quen mắt. Ngồi vào bàn một cách tự nhiên rồi ăn thỏa thích. Ban đầu thì ghét cậu thật nhưng như bây giờ thì cũng tốt. Anh được ăn ngon, được quan tâm một cách đúng nghĩa. Anh có chút xao động vì trước đây chẳng có ai vì anh mà làm những điều như thế cả.
Nhưng cuộc đời của cậu lại chẳng yên ổn như anh. Bị cô lập, bị bắt nạt nhưng chỉ biết im lặng chịu đựng. Mọi thứ cũng bắt nguồn từ Harold, đáng lẽ ngay từ đầu cứ làm lơ cậu thì tốt biết mấy. Giờ thì hay rồi, cậu sắp thành mồi nhử để chúng trả thù anh mặc dù chúng chẳng biết giữa bọn họ thật ra không là gì cả
Sau khi tan học, Eugene bị kéo đi cùng đám đầu gấu. Kane chỉ là muốn xác nhận lại:
- Mày thực sự không quen Harold?
- Vâng, không quen
- Haaa, vậy thì được rồi.
Họ để cậu rời đi trước rồi tiếp tục bám theo sau. Họ thực sự nghi ngờ vì Harold chẳng phải kẻ sẽ giúp người khác một cách cố ý như thế. Khi thấy cậu thực sự bước vào nhà của Harold đã khiến chúng phát điên:
- Haaa, đ*t mẹ, biết ngay mà. Còn sống chung với nó nữa, hay rồi
- Anh, vậy có động vào cậu ta nữa không?
- Sao lại không nhỉ? Cứ xem tao làm gì tiếp theo
Trên đường trở về thì bọn họ đụng mặt nhau. Anh không để tâm chỉ là thấy có chút kì lạ khi chúng xuất hiện ở đây. Anh vào trong nhà với vài lon bia trong tay:
- Eugene, có thể uống bia không?
- À, tôi có
Những vỏ bia lăn lóc trên sàn nhà. Harold tưởng chừng có tửu lượng tốt vậy mà mới ba lon đã gục. Cậu nhìn chằm chằm anh, bàn tay nhỏ vô thức chạm vào mái tóc rối bù. Đột nhiên anh lẩm bẩm mà chửi bới. Cậu chỉ biết cười rồi đỡ anh lên phòng:
- Tại sao tao lại được sinh ra chứ, đ*t mẹ, tao ghét tất cả. Hức, tao cũng muốn được yêu thương mà
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe chẳng biết vì bia hay vì sắp khóc kia làm cậu có chút xót xa. Anh ta yếu đuối hơn những gì cậu nghĩ, nhưng dù sao thì anh cũng chỉ là đứa trẻ bị buộc phải trưởng thành trước tuổi thôi mà. Hôm sau, đầu óc anh đau đớn nhưng vẫn gượng dậy đi xuống nhà. Cậu thấy anh thì bưng đến một bát canh:
- Đây là canh giải rượu, uống xong sẽ đỡ mệt
- Ừm. Hôm nay tôi nghỉ học, cậu đi học đi
- Được rồi, tạm biệt
Harold ngả người về phía sau mà thở dài nhìn theo bóng cậu đi mất. Mới có một tuần thôi mà đã dần quen với mấy cái hành động quan tâm đó rồi. Hai ngón tay chà xát vào nhau, ánh mắt cũng đỏ ửng vì điều gì đó:
Haaa, điên thật rồi, đâu thiếu thốn tới mức đó...
Eugene vừa đến cổng trường đã đụng phải đám Kane. Bọn họ không làm gì, chỉ lướt qua cậu nhưng cứ cố tình động chạm. Cậu khó chịu phủi vạt áo rồi lên lớp. Hôm nay không có Harold nên cậu cũng không đi ăn, chỉ nằm dài trên bàn học. Bỗng những ồn ào kéo đến, một tên nắm tóc cậu mà kéo lên:
- Hôm nay thằng chó đấy không đi học?
- Cậu hỏi ai cơ? Mà bỏ tôi ra trước, cậu làm tôi đau
- Haaa, xem mày giả ngơ kìa. Được rồi, ra về gặp tao, đừng có định lẩn trốn
Ánh mắt cậu chợt nóng bừng, cậu thực sự là có chút sợ hãi. Đến khi bọn chúng rời đi, cậu vội chỉnh lại mái tóc rồi bù của mình. Tay cũng bất giác run lên, ánh mắt cậu vô hồn nhìn về phía cửa sổ:
Muốn ở nhà, bao giờ thì bố mẹ về chứ. Làm ơn cho con theo với...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play