Ràng Buộc
Kết Thúc Chưa Xong
Tại đại sảnh của căn dinh thự xa hoa bậc nhất Bắc Kinh, có 2 người đàn ông đang ngồi mặt đối mặt với nhau
Một người đàn ông cao to vạm vỡ, mặc trên người bộ Âu phục đen, tay đeo Rolex, cavarat được thắt rất ngay ngắn, tác phong rất chỉnh tề, gương mặt không cảm xúc toát ra khí chất của một tổng tài tài phiệt
Người đối diện lại có vẻ thoải mái hơn, y mặc trên người bộ đồ ngủ, để lộ xương quai xanh, tai xỏ khuyên, trên người còn có hình xăm, y ngồi khoanh tay, vắt chéo chân, tựa lưng vào thành ghế
Không khí lúc bấy giờ vừa căng thẳng vừa ngột ngạt, yên tĩnh đến nổi, một con ruồi bay ngang cũng có thể nghe thấy
Hắn chính là buổi tối vừa mới đi làm về đã bị y kéo vào nhà nói là có chuyện quan trọng, nhưng ngồi nửa ngày trời, cả hai một câu cũng không nói gì với nhau
Y sau thời gian còn đắng đo thì cuối cùng cũng đã dám mở lời, y hít sâu một hơi, cất tiếng nói, bầu không khí yên ắng lập tức bị phá tan
Cố Gia Minh
E hèm, Sở Thiên Trạch, chúng ta kết hôn là do bị ép buộc, hoàn toàn không có tình cảm, 2 năm nay ràng buộc đã là quá đủ, hôm nay chúng ta ly hôn luôn một thể, rồi sau đó tìm lý do giải thích với gia đình sau
2 năm trước, hắn vì bị kẻ tiểu nhân bỏ thuốc, nhất thời không thể kìm chế, liền tuỳ tiện kéo một người về nhà, ông bà Sở biết chuyện nổi giận, liền bắt hắn phải chịu trách nhiệm với người đó, và người xui xẻo đó không ai khác chính là y
Sở Thiên Trạch im lặng một hồi, nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn, sau đó đảo mắt nhìn y, hỏi
Sở Thiên Trạch
Em thật sự muốn ly hôn ?
Sở Thiên Trạch không nói gì thêm, chỉ đáp lại một câu
Nhận được câu trả lời của hắn, y liền nở nụ cười hài lòng, đẩy tờ đơn ly hôn về phía hắn
Hắn đọc hoa loa vài chữ, rồi cũng đặt bút kí
Xong xuôi, y cầm tờ giấy có chữ ký của hắn, không khỏi xúc động, hôn nhẹ vào nó, Sở Thiên Trạch này người đẹp thôi đã đành, chữ viết lại còn đẹp mắt như vậy, hắn vừa đẹp trai vừa giàu có, vừa có địa vị xã hội, dường như có tất cả mọi thứ trong tay, nhưng đáng tiếc, y lại chẳng có chút tình cảm nào với hắn
Cố Gia Minh
Xong rồi, đơn ly hôn cũng đã kí, chúng ta xem như chấm dứt, tôi và anh mỗi người giữ một bản, đợi vài hôm nữa ra toà giải quyết, trong thời gian này anh muốn rước chị nào về cũng được
Nói xong y đứng dậy bỏ đi, trong lòng vô cùng phấn khởi, bị trói buộc bao nhiêu năm nay, cuối cùng y cũng đã được tự do rồi
Đi được vài bước, đầu óc y lại đột nhiên quay cuồng choáng váng, cảnh vật trước mắt y nhoè đi, rồi từ từ tối sầm lại, cứ như vậy, y ngất đi
Hắn tay vừa nâng cốc trà lên tới miệng, chưa kịp uống một ngụm, thấy cậu ngã xuống, hắn liền vội lao tới đỡ lấy người y
Sở Thiên Trạch
Cố Gia Minh, chết tiệt, bị sao vậy ??!
Sở Thiên Trạch
Cố Gia Minh sao rồi ?
Phương Hạo
Tình trạng của cậu ấy bây đã ổn, chỉ là trong giai đoạn đầu của thai kì ăn uống thất thường dẫn đến tuột canxi nên mới ngất xỉu thôi
Sở Thiên Trạch nghe xong, trong lòng hoang mang, hỏi lại
Sở Thiên Trạch
Gì cơ ? ai có thai ?
Phương Hạo
Tên ngốc này, là phu nhân nhà cậu chứ còn ai nữa
Sở Thiên Trạch nghe xong liền kinh hãi một phen, trên khuôn mặt không giấu nổi hai chữ hoang mang
Sở Thiên Trạch
Nhưng mà, cậu ấy….
Phương Hạo dường như biết đối phương sắp nói gì
Phương Hạo
Cậu định nói em ấy là nam nhân sao có thể mang thai sao ?
Phương Hạo
Đúng là trường hợp nam nhân mang thai rất hiếm gặp, nhưng cũng không phải là không có tiền lệ, trước đây cũng có ghi nhận một vài trường hợp
Phương Hạo
Về việc cố Gia Minh tại sao có thai được, phải đợi tôi và các bác sĩ có chuyên môn cao điều tra một chuyến
Sở Thiên Trạch trầm mặt, hay hơi siết
Sở Thiên Trạch
Có nguy hiểm không ?
Phương Hạo
Cơ thể nam nhân không thích hợp mang thai, so với phụ nữ tất nhiên sẽ nhiều rủi ro hơn rồi
Sở Thiên Trạch
Có ảnh hưởng tính mạng không ?
Phương Hạo
Khả năng tử vong 30-40%
Sở Thiên Trạch hơi nghiến răng, tay siết càng chặt hơn
Thấy được sự bồn chồn của hắn, Phương Hạo nở nụ cười ôn hậu, trấn an
Phương Hạo
Cậu đừng lo lắng quá, nếu trong thai kỳ dưỡng thai tốt thì sẽ không đáng lo ngại, khả năng tử vong phụ thuộc vào tình trạng sức khoẻ của thai phụ và quá trình dưỡng thai như thế nào mà
Phương Hạo
Tôi tin rằng cậu sẽ không vô tâm đến nổi bỏ mặt vợ con cậu không lo chứ
Sở Thiên Trạch nghe vậy cơ mặt đã giãn ra một chút, trong lòng đã có chút nhẹ nhõm hơn, hắn thở ra một hơi, rồi hít một hơi, hỏi
Sở Thiên Trạch
Tôi cần phải làm gì ?
Phương Hạo
Không việc gì to tác, chỉ cần không để cậu ấy làm việc nặng nhọc, không được để bị té ngã, không ăn đồ cay nóng, không ăn quá nhiều đồ ngọt, không được ăn nhiều đồ có tính hàn, không được……..
Hắn đứng chăm chú nghe Phương Hạo hướng dẫn như học sinh ngoan đang nghe giảng bài, Phương Hạo liệt kê bảy bảy bốn chín thứ thai phụ nên làm và không nên làm, hắn đứng ngoan ngoãn nghe không bỏ sót một chữ nào
Phương Hạo
Được rồi, tạm thời bấy nhiêu thôi, nhiều quá cậu lại không nhớ nổi
Sở Thiên Trạch
Bao lâu rồi ?
Sở Thiên Trạch
Mang thai bao lâu rồi ?
Phương Hạo
Được hơn hai tháng rồi
Sở Thiên Trạch suy nghĩ lại một hồi, nuốt nước bọt một cái, như đã xác nhận đúng đó là con của mình
Sở Thiên Trạch
Có tốt không ?
Phương Hạo chau đôi lông mày mà hoang mang, tên Sở Thiên Trạch học cao hiểu rộng cho lắm, ra đường mở miệng nói chuyện với người khác lại không đầu không đuôi như vậy
Sở Thiên Trạch
Đứa bé và…….Cố Gia Minh có tốt không ?
Phương Hạo
Đứa bé thì có thể coi là ổn, nhưng Cố Gia Minh thì lại không tốt lắm
Sở Thiên Trạch
Không tốt thế nào ?
Phương Hạo
Thể trạng của cậu ấy vốn yếu, lại mắc bệnh thiếu máu, còn thường xuyên ăn uống thất thường và sử dụng nhiều đồ uống có cồn, cho nên sức khoẻ của cậu ấy cũng ảnh hưởng không ít
Phương Hạo
Cứ tiếp tục như vậy thì đứa nhỏ e là cũng khó bảo toàn
Sống chung với khúc gỗ cứng nhắt như Sở Thiên Trạch, Cố Gia Minh thành ra như vậy Phương Hạo cũng không có gì lấy làm lạ
Phương Hạo
Tạm thời cứ nằm viện một thời gian cái đã, để tôi tiện theo dõi tình hình sức khoẻ cậu ấy
Phương Hạo nhét tay vào túi blouse, đi ngang hắn, chăm chọc vài câu
Phương Hạo
Hay cho tên chồng tốt nhà cậu, ngay cả việc vợ mình có thai hay không cũng không biết, cậu có thể không yêu em ấy nhưng cũng đừng vô tâm như vậy chứ
Phương Hạo
Tôi đoán là cậu ấy sắp tỉnh rồi đó, cậu mau vào đấy cố gắng làm một người chồng tốt đi, dù sao cũng làm cho con người ta sưng bụng rồi
Nói rồi Phương Hạo bỏ đi, hắn đứng trầm ngâm một hồi cũng vào xem y thế nào
Bước vào căn phòng bệnh, trên giường là thân hình nhỏ nhắn của y, sắc mặt của y cũng đã nhợt nhạt đi không ít, tay còn đang truyền nước
Sở Thiên Trạch
Ngay cả việc cản thân có hay cũng không phát giác ra, đúng là ngốc
Hắn ngồi xuống giường bệnh, đưa tay định sờ vào tóc cậu, nhưng khi sắp chạm được vào đến nơi rồi thì cậu lại tỉnh lại, hắn vội đứng dậy, rút tay lại
Cố Gia Minh chớp chớp mắt, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, tay còn truyền nước, quay sang hỏi hắn
Cố Gia Minh
Tôi bị gì vậy ?
Sở Thiên Trạch không che giấu
Sở Thiên Trạch
Em mang thai rồi
Cố Gia Minh lập tức chau mày
Sở Thiên Trạch
Em mang thai rồi
Y vẻ mặt vẫn hoang mang nhìn hắn, hắn lập lại một lần nữa
Sở Thiên Trạch
Em mang thai rồi
Cố Gia Minh
Gì chứ ? anh bị điên à ?
Sở Thiên Trạch
Tôi không có điên, em đã mang thai rồi
Cố Gia Minh vẫn không tin, cười hơ hơ vài cái
Cố Gia Minh
Tôi là đàn ông sao có thể mang thai được, anh rốt cuộc bị va đập ở đâu à
Sở Thiên Trạch
Em….thật sự đã có thai rồi, đã được hơn 2 tháng
Y vẻ mặt vẫn không tin, nói đàn ông mang thai chẳng khác nào gà trống có thể đẻ trứng, heo nái có thể trèo cây hay sao, thầm nghĩ tên Sở Thiên Trạch này nhất định đã uống trúng thuốc điên rồi
Cố Gia Minh
Anh có thể nói chuyện nào dễ tin một chút được không ?, nếu muốn trêu đùa tôi thì phải tìm chuyện nào hợp lý chút chứ
Sở Thiên Trạch
Tôi đang rất nghiêm túc
Nhìn vào đôi mắt không có chút gì gọi là trêu đùa của hắn, y lập tức bị doạ sợ, sắc mặt liền thay đổi
Cố Gia Minh
Anh….thật sao ?
Sở Thiên Trạch
Là sự thật
Cố Gia Minh
Nhưng mà tôi với anh….sao có thể ?
Cố Gia Minh
Không lẽ nào…là lần đó ?
3 tháng trước, hắn và y có phát sinh quan hệ một lần, lúc đó cả hai không phải là do men rượu, cũng không ai bị bỏ thuốc, hoàn toàn tỉnh táo, chính là bị đối phương hấp dẫn
Cố Gia Minh nhớ ra xong liền bị doạ đến bay mất mấy hồn phách, kết hôn hai năm, số lần y và hắn làm chuyện đó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay
Một phần là bởi vì y và hắn không có tình cảm với nhau, một phần là do thường ngày hai người ít gặp mặt, nên muốn gần gũi phát sinh quan hệ cũng khó
Những lần trước mặc áo mưa đều không sao, lần này lơ là một lần đã liền dính, y không ngừng oán trách tại sao nòng nọc của tên Sở Thiên Trạch này lại mạnh như vậy
Y bất lực, vỗ tay vào trán
Cố Gia Minh
Aizzz, chết tiệt
Sở Thiên Trạch ánh mắt lạnh lùng nói
Sở Thiên Trạch
Không uống thuốc tránh thai, em rõ ràng muốn ràng buộc
Cố Gia Minh đang chống tay vào trán, cảm giác bất lực nhanh chiếm lấy toàn bộ thân xác y, Sở Thiên Trạch vừa dứt câu, y liền quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy tia lửa giận
Cố Gia Minh
Anh bị thần kinh à ? tôi biết được bản thân có thể mang thai hay sao ?
Nói cái gì mà y muốn ràng buộc hắn, bao năm qua có bao giờ y không muốn trốn khỏi Sở gia, muốn nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông vô vị đó, y cầu ly hôn còn không kịp, nói cái gì mà ràng buộc
Cố Gia Minh
Được rồi, nhân tiện trong bệnh viện tôi sẽ bỏ đứa bé, anh không cần phải chịu trách nhiệm, chúng ta vẫn như cũ đợi ngày ra toà
Sở Thiên Trạch mặt liền biến sắc
Sở Thiên Trạch
Cố Gia Minh, em lại có thể tàn nhẫn như vậy ?
Cố Gia Minh
Hiện tại tôi chưa muốn và cũng chưa sẵn sàng làm cha, nhân lúc đứa trẻ chưa lớn, nên giải quyết càng sớm càng tốt
Sở Thiên Trạch
Em…, đó là con của em, em lại có thể nói bỏ một cách dễ dàng như vậy à ?
Cố Gia Minh
Vậy anh muốn tôi phải làm sao ? chẳng lẽ anh muốn tôi sinh nó ra rồi tôi với anh tiếp tục sống chung với nhau à ?
Cố Gia Minh
Vậy thì xin lỗi, tôi không làm được
Sở Thiên Trạch
Nếu em không muốn nuôi thì em cứ sinh ra đi, tôi nuôi, đến lúc đó em muốn đi đâu thì đi
Cố Gia Minh cười khinh một cái
Cố Gia Minh
Anh nuôi sao ? Sở Thiên Trạch anh xem trọng nhất là công việc, tôi chỉ sợ anh tham công tiếc việc rồi bỏ đói con tôi
Sở Thiên Trạch
Giết con em còn không sợ, lại sợ tôi bỏ đói nó sao ?
Cố Gia Minh lập tức cứng miệng
Sở Thiên Trạch
Dù sao cũng là giọt máu của tôi, tôi có như thế nào cũng không tàn nhẫn đến mức bỏ mặc sống chết của nó
Sở Thiên Trạch
Càng nhất định sẽ không có lòng dạ độc ác muốn giết đi một sinh mạng vô tội
Cố Gia Minh lập tức bị những lời nói của hắn làm cho á khẩu, nhất thời không thể nói được gì
Y sống không được thoải mái bao lâu nay, khó khăn lắm mới được giải thoát, bây giờ lại lòi ra cục nợ này, y chính là một vạn lần không cam lòng
Nghĩ lại những lời hắn nói, dù sao cũng là cốt nhục chí thân, nếu nó đã đến với y thì nhất định là có duyên số, mặc kệ tình cảm giữa y và hắn thế nào, đứa trẻ cũng là vô tội, y sao có thể hi sinh chính con ruột của mình để đổi lấy sự tự do chứ
Cố Gia Minh cắn chặt răng, tay siết chặt đến run bần bật, nhưng rồi lại đột nhiên thả lỏng ra, y không nhìn về phía hắn mà nói
Cố Gia Minh
Thôi được rồi, tôi sinh là được chứ gì
Sở Thiên Trạch trong lòng liền cảm thấy nhẹ đi một phần
Sở Thiên Trạch
Không được nuốt lời
Cố Gia Minh
Anh cũng không được nuốt lời, sinh con xong thì để tôi đi
Cố Gia Minh vẫn hơi không cam tâm, đơn ly hôn cũng đã kí, tự do ngay trước mắt rồi cũng bị kéo lại, thôi thì hai năm cậu chịu đựng còn được, thêm một khoảng thời gian cũng không sao
Sở Thiên Trạch
Quyết định vậy đi, bây giờ em lập tức ngủ, tôi về nhà trước, ngày mai lại đến
Cố Gia Minh
Anh muốn đi đâu thì đi
Trách Trời
Hôm sau, chỉ mới sáu giờ sáng, hắn đã đến bệnh viện thăm y, trên tay còn cầm túi lớn túi nhỏ
Hắn bước vào phòng, căn phòng bệnh vắng tanh không có một ai, hắn cất tiếng gọi
Sở Thiên Trạch
Cố Gia Minh, đâu rồi
Đáp lại hắn là một khoảng không im lặng
Hắn đặt túi đồ xuống bàn, đi ra cửa nhìn theo dọc hành lang, bệnh viện lúc này vẫn chưa đông lắm, một vài người đi lại, hắn hướng nào cũng nhìn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của y
Sở Thiên Trạch
Đi đâu rồi chứ
Hắn nghĩ là y chỉ đi đâu đó rồi quay lại, cũng không suy nghĩ gì nhiều mà quay lại trong phòng chờ y
Nhưng hắn chờ mãi, một hồi lâu cũng không thấy y trở lại, hắn lúc này đã trở nên có chút lo lắng, không thể ngồi yên như vậy nữa, quyết định chạy đi tìm y
Hắn chạy đi tìm y khắp nơi, hỏi hết người này tới người kia, người nào cũng lắc đầu, hắn sợ y lại đem con của hắn đi bỏ rồi, trong lòng càng hoảng loạn hơn
Sở Thiên Trạch
Cố Gia Minh, em tốt nhất là đừng làm chuyện gì bậy bạ
Y đang đi lang thang một mình trên dãy hành lang vắng tanh, vừa đi vừa lẩm bẩm
Cố Gia Minh
Haizz, Cố Gia Minh tại sao mày lại lâm vào kết cục như vậy chứ, bị ép kết hôn với khúc gỗ vô vị đó, tưởng sắp thoát được rồi lại đột nhiên có thai, rốt cuộc tên Sở Thiên Trạch đó có gì tốt mà ông trời cứ muốn cuộc đời mày không chấm dứt được với hắn chứ
Y không cam tâm, một ngàn lần không cam tâm, dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà y lại phải chịu dày vò như vậy
Sở Thiên Trạch tuy là giàu có, nhưng sống với một người không có tình cảm, sáng đi sớm tối về muộn, một ngày không nói với nhau được quá ba câu thì y từ lâu đã cảm thấy chán ghét
Nỗi oán hận này không biết trút đi đâu, chỉ biết vò đầu bức tóc
Y bĩu môi, đưa tay sờ bụng phẳng
Cố Gia Minh
Tiểu bảo bối, ngươi cũng thật là biết chọn thời gian để đến
Cố Gia Minh
Nếu ngươi đến trễ hơn chút nữa……
Y lập tức rơi vào suy ngẫm
Nếu đứa trẻ này đến trễ hơn chút nữa, thì Sở Thiên Trạch mãi mãi cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của nó, hắn sẽ đến chết cũng không biết hắn còn có một đứa con
Bởi lẽ, y và hắn đã ly hôn, và y cũng không muốn có bất cứ dính líu nào tới hắn, cho dù đứa con là của hắn đi chăng nữa, y cũng sẽ quyết không cho hắn biết, tự nuôi con một mình, xem như ly hôn rồi, hắn tặng y một con nòng nọc để bầu bạn
Y bỏ tay khỏi bụng, trán đổ mồ hôi nhẹ, bám tay vào vách tường, sắc mặt hơi khó coi
Y còn đang bị bệnh, cộng với đi một lúc lâu như vậy rồi, cơ thể bắt đầu biểu tình
Cố Gia Minh
Mình phải quay về
Cố Gia Minh lúc nãy vừa đi vừa suy nghĩ cho đã, giờ thì hay rồi, ngay cả bản thân mình đang ở đâu cũng không biết, huống chi là đường về
Y không ngừng đảo mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, một người quen cũng không biết, y bắt đầu bị doạ sợ
Cố Gia Minh
Rốt cuộc nơi này là nơi nào vậy
Cố Gia Minh nhận thức được từ nãy đến giờ mình đã đi được một đoạn khá xa rồi, vừa đi vừa không tập trung, cứ vậy đi trong vô thức, không biết mình đã đi đến đâu, đã rẽ ngay lối nào
Y vừa hoảng loạn vừa chạy khắp nơi để tìm đường về, nhưng càng tìm, dường như mọi thứ lại càng trở nên lạ lẫm hơn, nửa ngày trời, y không còn sức để đi nữa
Y ngồi vào băng ghế dọc hành lang mà thở dốc, con mẹ nó mới chạy mấy vòng tại sao lại mệt đến như vậy
Sở Thiên Trạch lật tung gần nửa cái bệnh viện, hắn chạy đến chỗ này khoa thần kinh, đứng trên hành lang nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế, đó là y, lập tức chạy đến
Sở Thiên Trạch
Cố Gia Minh
Trong lúc y đang tuyệt vọng , thì lại nghe thấy giọng nói của hắn, quay đầu lại nhìn, đúng là hắn rồi, tốt rồi, y cảm thấy mình đã được cứu rồi
Cố Gia Minh
Sở Thiên Trạch
Hắn chạy lại chỗ y, thấy sắc mặt y trắng bệch, nỗi sợ y làm hại con của hắn càng mãnh liệt hơn
Y đứng dậy chưa kịp vui mừng, đã bị hắn túm lấy, quát
Sở Thiên Trạch
Em, em rốt cuộc đã làm gì con của tôi hả ?
Y chưa kịp thoát khỏi cơn hoảng sợ do đi lạc, lại hứng chịu thêm cơn giận dữ của hắn
Sở Thiên Trạch
Em còn chối, hôm qua em đã có ý định bỏ đứa bé, em nhất định nhân lúc không có tôi đã đem con tôi moi ra rồi
Sở Thiên Trạch giận giữ nắm lấy vai của cậu không ngừng gầm gừ, cậu bị doạ đến nước mắt cũng chảy rồi
Cố Gia Minh
Tôi…tôi đi lạc
Sở Thiên Trạch lúc này mới nhìn vào đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt của y, có chút bối rối, kết hôn bao lâu nay, đây là lần đầu tiên thấy y khóc, hắn đột nhiên từ giận dữ trở nên có chút không đành lòng, lập tức buông đôi vai y ra
Nhìn mỹ nhân rơi lệ ai mà cầm lòng nỗi chứ a~
Sở Thiên Trạch
Em….thật sự không phá thai ?
Hắn trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm, biết mình đã trách lầm y rồi
Sở Thiên Trạch
Tôi xin lỗi, là tôi trách lầm em
Cố Gia Minh đối với chuyện đi lạc từ lâu đã rất ám ảnh, lúc 6 tuổi đi lạc 3 ngày 2 đêm, bị bọn buông người bắt đi suýt nữa thì bị bán lấy nội tạng, may là được cứu kịp thời mới nhặt lại được cái mạng này về
Sở Thiên Trạch
Em mang thai rồi không chịu ở yên trong phòng, chạy lung tung như vậy làm gì
Sở Thiên Trạch
Từ khoa sản chạy tới khoa thần kinh, em làm tôi suýt thì bị doạ chết rồi
Y ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn
Cố Gia Minh
Anh lo lắng cái gì chứ ?
Đối mặt với câu hỏi của y, Sở Thiên Trạch bất giác không biết phải trả lời như nào
Sở Thiên Trạch
Tôi chỉ sợ em làm hại con tôi thôi
Cố Gia Minh vừa khóc vừa thanh minh
Cố Gia Minh
Tôi chỉ đi dạo một chút thôi, sao đột nhiên lại thành đi giết người chứ
Sở Thiên Trạch
Thôi được rồi, tôi xin lỗi, ngoan, không khóc nữa
Sở Thiên Trạch
Sắc mặt em khó coi như vậy, đã xảy ra chuyện gì à ?
Sở Thiên Trạch
Đang bị bệnh mà còn chạy lung tung, lỡ ngất xỉu ở đâu đó không ai biết thì sao
Y thút thít không trả lời
Hắn đột nhiên nhấc bổng y lên
Cố Gia Minh
Anh làm gì vậy ?
Sở Thiên Trạch
Tôi bế em về
Cố Gia Minh
Không cần đâu, thả tôi xuống đi
Sở Thiên Trạch
Từ khoa sản lên tới đây mất tới 10 phút, thang máy thì đang bị hỏng, em chấp nhận đi bộ sao ?
Y nhìn vào mắt hắn, bây giờ đi cũng đi không nồi, chỉ đành để hắn bế
Hắn bế y về lại phòng, khẽ đặt y xuống giường
Sở Thiên Trạch
Em nằm đây đi, tôi đi gọi Phương Hạo đến
Hắn định quay mặt đi thì bị y níu tay lại
Cố Gia Minh
Không cần đâu
Sở Thiên Trạch
Tại sao không cần ?
Cố Gia Minh
Tôi chỉ hơi kiệt sức chút thôi, nghỉ ngơi tí là khoẻ ấy mà, không cần làm phiền đến bác sĩ đâu
Đám bác sĩ đó dám cảm thấy phiền hay sao, chăm sóc cho người nhà của Sở Thiên Trạch mà cảm thấy phiền thì một cái búng tay cũng có thể cho họ cuốn gói về quê trồng rau nuôi vịt
Y nhìn sắc mặt cau có của hắn mà không hài lòng
Cố Gia Minh
Nhăn cái gì mà nhăn, tôi nói không cần là không cần
Hắn chỉ đành nghe theo lời y
Sở Thiên Trạch
Được rồi, vậy em mau ăn sáng
Hắn lấy từ túi đồ ra một hộp cháo tổ yến, cậu lúc này chưa có dấu hiệu của thai nghén nên ăn rất ngon miệng
Cố Gia Minh
Cháo ngon quá, anh mua ở đâu à ?
Hắn im lặng một hồi, rồi đáp
Sở Thiên Trạch
Dì Trương nấu
Cố Gia Minh
Thảo nào lại ngon vậy
Sở Thiên Trạch
Ngon là tốt là rồi
Hắn đưa tay nhìn lên đồng hồ, cũng sắp đến giờ hắn phải đi làm rồi, hắn dặn dò y vài câu
Sở Thiên Trạch
Em cứ từ từ ăn, ăn xong thì uống thuốc rồi sau đó đi ngủ, đừng có chạy đi đâu lung tung nữa
Sở Thiên Trạch
Bây giờ tôi phải đi làm, lát nữa dì Trương sẽ đến chăm em, nhớ ăn xong rồi uống thuốc
Y nhìn hắn bằng nửa con mắt, từ khi nào chuyện của y đến lượt hắn quản
Sở Thiên Trạch
Tối tôi sẽ đến
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi, cậu vẫn cứ ăn mà không trả lời hắn
Tôi Không Muốn Sinh
Cố Gia Minh ăn xong hộp cháo liền cảm thấy muốn nghỉ ngơi một lát, trước khi đi ngủ không quên lời hắn dặn, y nhìn hộp thuốc đã được phân chia ngày giờ rõ ràng ra trên bàn, lấy đúng số thuốc, tống một lượt vào miệng, uống một ngụm nước, rồi lên giường nằm ngủ
Nhưng y nằm mãi vẫn không thể nào ngủ được, có lẻ là dư âm của việc hoảng sợ lúc nãy, y cố quên đi, nhắm chặt mắt, cố gắng đưa bản thân chìm vào giấc ngủ
Y nằm lăn qua lăn lại nửa ngày trời, kết quả vẫn không thể nào ngủ được, thế là y giận dỗi không muốn ngủ nữa
Phòng của y nằm là phòng VIP, trên dưới trái phải đều chỉ có một mình y ở, tuy mọi thứ đều rất tiện nghi và thoải mái, nhưng y lại thầm trách tên Sở Thiên Trạch này lại thuê phòng VIP làm gì, chỉ có một mình y trong phòng với bốn bức tường, muốn y chán đến chết à
Trong phòng ngột ngạt như vậy, chi bằng y ra ngoài ngồi cho thoải mái
Thế là y quyết định đi ra ngoài tìm nơi nào đó sạch sẽ thoáng mát để ngồi, vừa mở cửa ra, đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ
Y nhìn ra phía hành lang, từ xa là một thai phụ bụng to bằng cái trống đang nằm trên băng ca mà túm tóc người chồng không ngừng la hét
Người phụ nữ này trên người đổ đầy mồ hôi, sắc mặt rất khó coi, lại không ngừng kêu đau bụng, la to đến nổi y tưởng bệnh viện này sắp vỡ ra rồi, nhìn sơ cũng đoán ra người phụ nữ này là đang chuyển dạ sắp sinh
Y bị doạ đến hú hồn hú vía, chân mềm nhũn sắp đứng không vững, bộ đau đẻ là cảm giác đau khủng khiếp như vậy hay sao
Y mặt mài tái mét đang đứng chôn chân ngoài cửa, thì đột nhiên có tiếng gọi
Trương quản gia
Thiếu phu nhân
Thấy sắc mặt y khó coi, bà liền hỏi
Trương quản gia
Thiếu phu nhân, sao sắc mặt cháu lại khó coi như vậy ? thấy khó chịu ở đâu à ?
Y lắc đầu, lập tức kéo dì Trương vào phòng đóng cửa
Cố Gia Minh
Dì Trương, dì từng có kinh nghiệm sinh nở, cháu hỏi dì, sinh con là cảm giác đau thế nào ?
Trương quản gia
Hmm, giống như là bị gãy cùng lúc 20 mươi cái xương sườn vậy, bụng sẽ bị co thắt, như bị lôi kéo bên trong, phần lưng đó dần như bị kẹp chặt hơn, nó như kiểu các cơ bên trong đang từ từ xoắn lại chặt hơn cho đến tận khi không thể chịu nổi rồi mới từ từ giảm
Trương quản gia
Đó chỉ là cơn đau lúc chuyển dạ thôi, cơn đau lúc sinh còn khủng khiếp hơn nhiều nữa
Cố Gia Minh nghe xong liền bị doạ đến kinh hồn bạc vía, liền cảm thấy không muốn đem cục thịt trong bụng sinh ra nữa
Cố Gia Minh
Dì, dì Trương, cháu không muốn sinh nữa đâu, không muốn sinh nữa
Y nắm lấy tay dì Trương như một lời cầu cứu
Bà cười hiền từ đáp lại y
Trương quản gia
Ngốc này, sao lại không muốn sinh, không sinh ra thì em bé biết để đi đâu đây
Cố Gia Minh
Cháu không cần biết, để đi đâu cũng được hết, chỉ cần không để cho cháu sinh là được rồi
Chỉ nghĩ đến việc sau này y phải chịu nỗi đau y như vậy, liền muốn thứ trong bụng biến mất càng sớm càng tốt
Trương quản gia
Sao có thể như vậy chứ, đứa bé hình thành từ trong bụng cháu, lớn lên trong bụng cháu, sao có thể không sinh ra được
Bà dường như biết được y đang lo lắng điều gì
Trương quản gia
Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, ta không tin thường ngày thiếu phu nhân cậu mạnh mẽ như vậy lại không chịu được một nỗi đau bé tí
Y nghe xong còn bất mãn hơn, thế nào là một nỗi đau bé tí, lúc nãy nhìn thai phụ đó gào thét dữ dội như vậy, y biết là nó đáng sợ đến mức nào rồi
Trương quản gia
Nam tử hán đại trượng phu, không lí nào lại không chịu được một cơn đau đẻ đúng chứ
Dù biết vậy, nhưng y vẫn còn sợ lắm
Trương quản gia
Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta mua trái cây đến cho cháu, để ta gọt vỏ cho cháu ăn được không ?
Y dù sợ, nhưng miếng ăn trước mắt, sao lại có thể từ chối, liền tạm gác lại nỗi sợ qua một bên
Trời nhanh chóng đã đến tối, hắn tan làm về, không về nhà mà chạy đến chỗ của y
Hắn đi làm về có hơi muộn, tưởng y đã ngủ rồi, nhưng đến phòng bệnh thấy đèn vẫn còn sáng, hắn mở cửa
Cố Gia Minh
Đến rồi sao ?
Phương Hạo cũng đang ở trong phòng, vừa kiểm tra sức khoẻ của y một chút
Phương Hạo
Sở tổng sao lại đến muộn thế, bỏ mặc vợ con như này là không tốt đâu đấy
Hắn không cảm xúc đáp lại một câu
Sở Thiên Trạch
Tôi bận họp
Phương Hạo
Cậu thì lúc nào cũng chỉ biết có họp thôi, trong lúc này vợ con là quan trọng nhất chứ
Phương Hạo
Lúc nãy tôi vừa kiểm tra lại cho cậu ấy rồi, tình trạng sức khoẻ đã ổn hơn hôm qua rồi, tuy nhiên vẫn cần tịnh dưỡng một thời gian
Sở Thiên Trạch
Tôi biết rồi
Phương Hạo
Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước, 2 người cứ tự nhiên
Ngay lúc Phương Hạo định quay người bỏ đi, thì bị y ngăn lại
Cố Gia Minh
A, bác sĩ Phương khoan đi đã
Phương Hạo
Còn chuyện gì sao
Y liền bước xuống giường, nắm lấy vạt áo của anh, ánh mắt cầu xin
Cố Gia Minh
Anh có thể nào, đem đứa nhỏ trong bụng tôi bỏ qua người Sở Thiên Trạch được không ?
Sở Thiên Trạch nghe xong lập tức quay qua nhìn y
Phương Hạo bị câu nói của y làm cho hơi cứng người, nhưng nhanh chóng cười đáp
Phương Hạo
Haha, sao có thể chứ, Sở phu nhân thật biết nói đùa
Cố Gia Minh
Không, tôi không có nói đùa, tôi nói thật đấy, anh làm ơn đem đứa nhỏ trong người tôi chuyển sang cho hắn đi mà, tôi không muốn sinh đâu
Phương Hạo vẫn cố gắng giữ nụ cười gượng gạo trên môi, quay sang cầu cứu Sở Thiên Trạch
Sở Thiên Trạch sắc mặt đen xì, tưởng tượng đến cảnh hắn vác bụng bầu, đến cả ngọc hoàng đại đế cũng không thể nhịn cười nổi
Cao cao tại thượng như Sở Thiên Trạch vác bụng bầu lại thành ra bộ dạng gì chứ
Phương Hạo
Sở phu nhân à, không được đâu, ha, chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi, cho nên….
Cố Gia Minh
Anh làm ơn đi, tôi thật sự không muốn sinh đâu
Sở Thiên Trạch nghĩ đến bộ dạng hắn mang bụng bầu liền không chịu nổi, kéo y ra khỏi người Phương Hạo
Sở Thiên Trạch
Cố Gia Minh em nói bậy bạ gì vậy ?
Cố Gia Minh
Tôi không có nói bậy, tôi nói thật mà
Y nắm lấy tay của hắn cầu xin
Cố Gia Minh
Sở Thiên Trạch anh có thể mang thai giúp tôi được không ? chỉ một lần này thôi, ha ?
Cố Gia Minh
Đại ơn đại đức của anh tôi sẽ luôn ghi nhớ, chỉ cần anh giúp tôi lần này thôi
Sở Thiên Trạch lập tức bị làm cho nổi giận
Sở Thiên Trạch
Em rốt cuộc là nổi điên cái gì vậy ?
Cố Gia Minh
Anh làm ơn đi, sinh con đau lắm, tôi không muốn đâu, dù sao cũng là con của anh, anh sinh hay tôi sinh thì cũng có gì khác nhau đâu
Sở Thiên Trạch bị chọc cho tức đến mức mắt cũng nổi đầy tia máu
Thấy ánh mắt y vẫn còn đang cầu xin hắn, hắn buông y ra, hừ một cái, rồi bỏ về
Cố Gia Minh
Ơ, Sở Thiên Trạch, anh đi đâu vậy, anh chưa hứa với tôi mà, Sở Thiên Trạch
Y lập tức chạy đuổi theo hắn, Phương Hạo chỉ biết cười bất lực
Cố Gia Minh
Sở Thiên Trạch, anh đứng lại
Mặc kệ cho y có kêu la, hắn vẫn một mực bỏ đi không quay đầu lại
Cố Gia Minh
Sở Thiên Trạch
Hừ, nói cái gì mà bắt hắn mang thai chứ, hắn đường đường là CEO của tập đoàn Sở thị lớn nhất nhì cái châu Á này, cao cao tại thượng biết bao nhiêu, y dựa vào cái gì mà bắt hắn phải vác bụng bầu chứ
Nói cái gì mà anh sinh hay tôi sinh thì cũng khác gì nhau, Cố Gia Minh này từ nhỏ không được đi học hay sao, chuyện hoang đường như vậy cũng có thể nói ra
Dù sao thì hắn nhìn vào cũng biết ngay là người nằm trên rồi
Sở Thiên Trạch càng nghĩ càng cảm thấy tức giận
Hắn siết chặt nắm đấm, đột nhiên đứng lại không đi nữa
Cố Gia Minh
Sở Thiên Trạch, hộc, anh….
Không nghe y nói hết, hắn chỉ tay về phía trong, quát
Sở Thiên Trạch
Em mau cút vào trong cho tôi
Cố Gia Minh vừa thở vừa cố nói chuyện
Cố Gia Minh
Anh, làm ơn đi mà
Sở Thiên Trạch
Em im ngay
Cố Gia Minh
Anh, sao anh có thể ích kỉ như vậy chứ, chỉ là nhờ anh sinh con giúp thôi mà, đằng nào cũng là con anh
Sở Thiên Trạch
Cố Gia Minh tôi cảnh cáo em, tốt nhất là em đừng giữ những suy nghĩ đó nữa, bằng không, đừng trách sao tôi lại không khách sáo với em
Cố Gia Minh
Nhưng mà, tôi…
Sở Thiên Trạch
Mau cút vào trong ngay
Cố Gia Minh nghe vậy, cũng chỉ đành lẻo đẻo đi vào
Tối hôm đó, hắn gọi điện cho Phương Hạo
Sở Thiên Trạch
Bộ người mang thai đều đầu óc trở nên có vấn đề như vậy sao ?
Phương Hạo
📲 Không, người mang thai có thể bị suy giảm trí nhớ một chút, nhưng cũng không thể trở nên điên khùng như vậy
Sở Thiên Trạch
Vậy rốt cuộc tại sao Cố Gia Minh đột nhiên trở nên như vậy ?
Phương Hạo
📲 Tôi cũng không rõ nữa, có lẽ là bị hoảng sợ bởi thứ gì đó, liên quan đến việc sinh nở, khiến cho cậu ấy không muốn sinh nữa
Sở Thiên Trạch im lặng một hồi, rồi đáp
Sở Thiên Trạch
Ừm, tôi biết rồi
Cúp máy, hắn ném điện thoại sang một bên, lúc này vẫn còn chưa nguôi giận, quyết định không quan tâm đến y nữa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play