[Kamen Rider Kiva X Go! Princess Precure] Break The Chain, GO! Princess PreCure!
Chương 1: Rất vui được gặp.
Người lười
Chương này chủ yếu nói về lịch sử của thế giới này, sẽ không có quá nhiều cốt truyện.
Hành tinh mang tên “Trái Đất”… từ xưa nay vẫn luôn ẩn giấu những bí mật.
Từ thuở khai sinh, đã từng có 13 chủng tộc sinh sống trên thế giới này.
Trong số đó, tiêu biểu nhất chính là tộc Fangire.
Chúng là những sinh vật có tuổi thọ đến hàng trăm năm, sức mạnh kinh khủng khó kẻ nào có thể chống lại.
Bọn chúng hút lấy năng lượng sống của Nhân Loại làm thức ăn, trà trộn vào trong xã hội loài người và tận hưởng những bữa ăn ngon hằng ngày của chúng…
Điểm đáng sợ nhất của Fangire là… chúng không thể giết bằng cách thường.
Nếu như ngươi chỉ tiêu diệt cơ thể của chúng mà không tiêu diệt linh hồn, vậy thì chúng vẫn sẽ sống lại, cho dù thời gian có lẽ sẽ là rất lâu.
Vào thế kỷ thứ 6, King đầu tiên của tộc Fangire đã phát động chiến tranh với các chủng tộc khác.
Với tài năng của một căp Fangire song sinh, “Sagark Armor” đã được khai sinh, cùng với King xâm lược và diệt chủng những chủng tộc khác.
Sức mạnh của bộ giáp đó trở thành ác mộng của thế giới…
Suốt chiều dài lịch sử chinh phạt và diệt chủng, chủng tộc đầu tiên bị tiêu diệt gọi tên Goblin.
Một chủng tộc cực kì hung hãn và hiếu chiến, chúng luôn tìm kiếm kẻ thù để gây chiến và giết chóc.
Thậm chí, dù sống trong cùng một tập thể, chúng vẫn không ngừng xung đột nội bộ.
Tộc Goblin tồn tại từ thuở sơ khai, chúng tranh giành vị trí trên chuỗi thức ăn với Fangire.
Và tất nhiên, việc gì đến cũng phải đến.
Tộc Goblin, bị diệt chủng.
Không chỉ dừng lại ở mức đấy, từ thế kỉ 6 đến thế kỉ 15, tộc Fangire không ngừng phát động chiến tranh để tranh giành quyền thống trị cao nhất.
Tuy nhiên, chúng cũng gặp phải khó khăn.
Và khó khăn đó, chính là tộc Legendorga, những kẻ còn mạnh mẽ hơn cả Fangire.
Trong trận chiến với kẻ đứng đầu của tộc Legendorga - Arc, King đời thứ nhất đã bại trận và bị đẩy vào bước đường cùng.
Một lần nữa, cặp Fangire song sinh tên Knight và Pawn đã một lần nữa vào cuộc.
Chúng tạo ra bộ giáp Dark Kiva, liên kết với Kivat Đệ Nhị để tạo nên một sức mạnh còn đáng gờm hơn cả Saga.
Ở lần tái chiến tiếp theo, King lại một lần nữa bị đẩy vào đường cùng cho dù đang sử dụng bộ giáp Dark Kiva.
Tuy nhiên, Ngài đã có thể lật ngược tình thế bằng cách sử dụng Wake Up 3, “King’s World End”, đòn tấn công có thể huỷ diệt cả thế giới.
Kết quả cuối cùng, King đã thành công tiêu diệt được tộc Legendorga, tất cả bọn chúng đều bị phong ấn và Arc mất đi cơ thể, thế giới không bị huỷ diệt.
Cái giá phải trả của tộc Fangire, cũng rất lớn.
Sinh mạng của hắn kết thúc, những Fangire tham chiến cùng đều bị tiêu diệt bởi Wake Up 3, King đời thứ hai tiếp quản ngôi vị.
Nhận thấy sức mạnh đáng sợ của Dark Kiva, Knight và Pawn đã phong ấn lại kỹ năng này.
Họ cũng quyết định tạo ra bộ giáp thứ 3, thứ được gọi với cái tên Golden Kiva, hay còn một cái tên quen thuộc hơn là Kiva Emperor.
Thậm chí, bọn họ còn cẩn thận đến mức phong ấn lại đa phần sức mạnh của Kiva Emperor bằng Catena.
Cách duy nhất để gỡ những phong ấn đó, là Tatsulot, một Golden Wyvern.
Vào cuối thế kỉ thứ 15, sau khi các chủng tộc khác đa phần đều đã bị tận diệt, King Đệ Nhị đưa ra chính sách mới.
Hắn hướng đến “Quản Lý” hơn là tận diệt, cho phép các Fangire được sống tự do trong xã hội loài người dưới sự quản lý của Checkmate Four, bốn Fangire cường đại nhất.
King, Queen, Bishop, Rook.
King nắm giữ quyền lực tối cao và kẻ ban hành luật lệ thông qua Bishop, sẽ đích thân xử tử những kẻ dính phải tội chết.
Queen xử lý những Fangire dính phải lưới tình của con người, những kẻ không nghe lệnh cấm và được tính là phản bội.
Bishop, hay còn gọi là Giám Mục, hắn là cố vấn cho nhà Vua cùng với Hoàng Hậu, là kẻ nắm giữ những bí mật không phải ai cũng biết.
Rook, là đấu sĩ mạnh nhất và quân tiên phong trong mọi trận chiến.
Đáng lẽ với chế độ như vậy, tộc Fangire sẽ có thể tiếp tục phát triển trong yên lặng, trở thành bá chủ nắm quyền thế giới.
Nhưng vào năm 1986, những chuyện không may đã xảy ra với chủng tộc này.
Queen phản bội lại chủng tộc và xa vào lưới tình, King bị giết chết, Rook cũng tương tự, chỉ để lại Bishop một mình cùng với cả chủng tộc.
Nhưng điều đặc biệt, lại là một chuyện khác.
Sau khi Queen mất đi danh hiệu cùng sức mạnh của mình, danh hiệu đó lại không truyền cho một Fangire khác, mà là..
Hope Kingdom, hay còn được gọi là “Vùng đất ẩn mình giữa hi vọng và ước mơ.”
Trước đây, Vương Quốc này đã bị đe doạ bởi một thực thể tên “Darkness”.
Lúc đó, ba vị chiến sĩ huyền thoại đã xuất hiện, những Princess Pretty Cure đại diện cho loài hoa, biển và ngồi sao.
Với sức mạnh của họ và 12 Dress Up Keys, ba vị Precure thành công phong ấn “Darkness” lại.
Nhưng, bọn họ biết rõ một điều rằng bóng tối sẽ trở lại một lần nữa và còn kinh khủng hơn trước.
Bọn họ để lại cho thế hệ sau thứ được gọi là Princess Perfume, là sức mạnh để cho đời sau chống lại bóng tối.
Và vào giờ phút này, công chúa của Hope Kingdom, Princess Hope Delight Towa, gọi tắt là Towa đang đứng trên một vườn hoa.
Trên tay cô là một cây Violin nhỏ, nhìn qua rất phù hợp với Towa…
Towa
“Mình phải cố gắng hơn nữa, để có thể trở thành Grand Princess…”
Từ nhỏ, Towa đã mong muốn trở thành Grand Princess, cho dù anh trai của cô là Kanata đã nói chỉ có Princess Precure mới có thể trở thành Grand Princess được, cô vẫn luôn cố gắng…
Và hiện tại, Towa muốn rèn luyện kỹ thuật đánh Violin của mình đến mức cao nhất…
Nhắm hai mắt của mình lại, Towa tập trung toàn bộ tinh lực vào việc chơi đàn…
Âm thanh du dương vang lên trong không gian rộng lớn, thời gian giống như ngừng lại trong tâm trí của Towa…
Nhưng qua một lúc, âm thanh đó bỗng trở nên vô cùng khó nghe.
Towa
“…Quả nhiên, vẫn không được.”
Cho dù có cố gắng luyện tập đến mức nào, Towa vẫn không thể đạt được kết quả mong muốn.
Những bỗng dưng, có một tiếng vỗ tay vang lên…
???
- Quả thật là một màn trình diễn rất ấn tượng!
???
- Cơ mà… của cậu hình như vẫn có vài lỗi đó, tớ nghĩ… tớ có thể giúp được…
Đó, là tiếng nói của hai cậu nhóc trạc tuổi Towa.
Một người nhìn qua có vẻ khá tự tin, nhưng người còn lại thì khá nhút nhát…
Cô ấy tò mò hỏi, nhẽ ra khu vực này bình thường không có quá nhiều người đến…
Nếu Towa để ý, cô sẽ thấy không gian hiện tại đã khác trước rất nhiều, nhưng mà, hai người trước mắt đã lấy đi sự chú ý của cô.
Taiga
- Tên của tớ là Taiga! Còn bạn bên này là Wataru, rất vui được gặp cậu!
Wataru
- Rất vui… được gặp…
Người lười
(Ảnh có hơi mờ, thông cảm vì không tìm được ảnh nét)
Towa
- Taiga cùng với Wataru à…
Lẩm bẩm những cái tên đó, một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong Towa…
Cô cảm giác, làm bạn với hai người này chắc chắn sẽ rất vui vẻ!
Towa
- Tên của tớ là Towa! Rất vui được gặp, Taiga! Wataru!
Mà không hề hay biết rằng, cuộc gặp mặt này sẽ là thứ thay đổi số phận của cả thế giới…
Và ở trong lòng bàn tay của mình, đang có một dấu ấn ẩn ẩn hiện lên…
Chương 2: Lần Đầu Gặp Mặt.
Sau một ngày dài học tập, các cô gái đang trò chuyện cùng với nhau ở trong sảnh ký túc xá.
Nhưng nổi bật trong số đó, phải nói đến…
Kaido Minami
- Haruka, em đang có hứng thú với Violin à?
Haruno Haruka
- Vâng! Dù sao, Violin cũng rất phù hợp với những nàng công chúa mà!
Amanogawa Kirara
- Minamin, chị có biết chơi Violin không?
Haruno Haruka
- Em muốn được nghe chị đàn!
Haruno Haruka, Kaido Minami cùng với Amanogawa Kirara. Hai trong số ba người này đều là người nổi tiếng ở trong học viện.
Kaido Minami chính là hội trưởng hội học sinh của trường, từng cử chỉ và lời nói hiện lên hai chữ “ưu nhã”, là một cô “Công Chúa” chân chính của trường Noble.
Còn Amanogawa Kirara, cô ấy là một người mẫu thời trang nổi tiếng, theo học trường Noble bởi vì mẹ của cô cũng đã từng theo học ở đây.
Duy chỉ có Haruna Haruka thì lại không có gì đặc biệt cho lắm…
Nhưng mà, bọn họ đều có một thân phận vô cùng đặc biệt.
Đó chính là Princess Precure, những nàng công chúa mang trong mình sức mạnh để cứu vớt giấc mơ của người khác khỏi những kẻ độc ác của tổ chức Dys Dark.
Ở trong một góc khác của sảnh, Pafu, tinh linh của Hope Kingdom đang nằm hưởng thụ cảm giác được xoa nắn bởi các nữ sinh khác.
Anh trai của Pafu là Aroma thì đang đậu trên vai của Nanase Yui, bạn cùng phòng của Haruko, một trong số những người ít ỏi biết về Precure.
Nanase Yui
- Tâm hồn của cậu ấy bay bổng thật nhỉ…
Quay lại cuộc trò chuyện giữa ba Princess Precure, hiện tại bọn họ đang bàn về chủ đề Violin.
Vừa mới nãy, Haruka trên đường đi về ký túc xá đã gặp phải một người chơi đàn Violin.
Bản Violin đó đến giờ vẫn thấm đậm trong Haruka những cảm xúc khó tả, khiến cho cô muốn học Violin ngay lập tức.
Kaido Minami
- Violin của chị thì lúc này đang sửa trong tiệm rồi.
Kaido Minami
- Chủ Nhật này chị sẽ đi lấy nó, em có muốn đi cùng không?
Kaido Minami
- Uhm! Vậy thì quyết định như vậy nhé, sáng mai chúng ta sẽ đi!
Cả hai cùng nhau nói cười, Haruka hiện tại đã không thể chờ đến ngày mai.
Haruno Haruka
“Ah, mình muốn xem chị Minami biểu diễn quá…”
Chủ Nhật, tại lối vào ký túc xá nam trường Noble.
Haruno Haruka và Kaido Minami đang đứng ở đây.
Có kha khá học sinh nam đang vừa đi vừa bàn tán họ, khiến cho Haruka cảm thấy hơi ngại.
Haruno Haruka
- Chị Minami, chúng ta có đi đúng đường không vậy…?
Kaido Minami
- Ừm, chị chắc chắn mà, cứ đi theo chị đi.
Nghe vậy, Minami cũng chỉ biết nghe theo lời của Minami…
Nhưng khác với những gì cô nghĩ, Minami cũng không đi vào ký túc xa nam.
Thay vào đó, cô đi sang hướng bên trái của cánh rừng rậm rập, bước vào bên trong đó.
Haruno Haruka
- Chị Minami…?
Cho dù trong lòng vẫn có chút thắc mắc, Haruka cũng chỉ biết đi theo Minami vào bên trong.
Sau khi đi một lúc, trước mặt của Haruka bỗng hiện lên một con đường bằng phẳng.
Kaido Minami
- Đi đến cuối con đường là chúng ta sẽ đến, đi thôi Haruka.
Haruka trầm trồ quan sát con đường, dù nhập học trường Noble đã được một thời gian nhưng cô lại không hề biết đến nơi này.
Haruno Haruka
“Xem ra, vẫn còn nhiều điều mình chưa biết về trường học.”
Thầm suy nghĩ như vậy, Haruka tiếp tục bước đi.
Hai cô gái sánh bước bên nhau, tiếng bước chân vang vọng trên con đường lát đá cuội.
Đột nhiên, họ nghe thấy một giai điệu nhẹ nhàng và da diết vang lên trong bầu không khí.
Đấy là âm thanh của một cây Violin được chơi một cách điêu luyện…
[BGM: Wataru - Bài mà ai xem Kiva rồi thì chắc chắn biết.]
Haruno Haruka
- Giai điệu này…
Kaido Minami
- Là ở kia kìa, Haruka.
Nhìn về phía hướng Minami chỉ, Haruka nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ.
Giai điệu du dương đó phát ra từ trên cửa sổ tầng hai, là một giai điệu khiến cho Minami cùng với Haruka bị cuốn hút vào…
Khi họ đến gần hơn, giai điệu ngày càng mạnh mẽ, giống như thể đang bao bọc họ trong vòng tay êm dịu…
Nhưng rồi, tiếng nhạc cũng dần dần dịu xuống, những nốt cuối cùng đọng lại trong không khí như lời thì thầm nhẹ nhàng.
Kaido Minami
- …Chúng ta vào thôi, Haruka.
Haruno Haruka
- A-À vâng ạ…
Sau khi chắc chắn tiếng nhạc đã dừng hẳn và không có dấu hiệu vang lên một lần nữa, Minami nhấn vào chuông cửa.
Cũng rất nhanh, họ nghe thấy âm thanh chạy xuống từ cầu thang.
Giọng nói vang lên qua cánh cửa gỗ, nghe quá có vẻ rất trẻ trung, tông giọng thể hiện rõ sự không tự tin của chủ nhân giọng nói.
Kaido Minami
- Là Minami đây, tớ đến để lấy lại đàn Violin theo hẹn.
???
- À! Xin hãy đợi một chút!
Ngay lập tức, cánh cửa được mở ta.
Khi Haruka nhìn lên, cô thấy một chàng trai trẻ tuổi, tầm khoảng 14 hoặc 15.
Anh ấy có hơi rụt rè và có vẻ ngạc nhiên trước sự hiện diện bất ngờ của cô, đôi mắt mở to một chút.
Kaido Minami
- Đây là Haruno Haruka, là hậu bối của tớ và cậu đó! Cô bé cũng chỉ mới gia nhập gần đây mà thôi.
Haruno Haruka
- Vâng! Rất hân hạnh được gặp anh ạ!
Đối mặt với sự nhiệt tình của Haruka, anh ta có vẻ không biết nên trả lời như thế nào…
Kurenai Wataru
- Tên của anh là Kurenai Wataru, mong được em giúp đỡ, Haruno Haruka…
[Kiva Opening: Break The Chain.]
Chương 3: Quà Tặng.
Lúc này, ở trong nhà của Kurenai Wataru.
Đây là một không gian nhỏ cổ kính, tràn ngập mùi thơm chả gỗ và nhựa thông.
Những cây đàn Violin được treo trên bức tường, có cái hoàn thành lại có cái chưa, mỗi chiếc đều được chế tác một cách tỉ mỉ và tinh xảo.
Giữa phòng là một chiếc bàn làm việc dài với các dụng cụ và bộ phận nhỏ.
Bầu không khí tổng thể của căn nhà này là sự chuyên nghiệp và tôn kính sâu sắc đối với đàn violin.
Và tất nhiên, cũng không thể thiếu Kivat, thứ đang ẩn mình trong một chiếc đàn Violin chưa hoàn thiện.
Kivat-Bat Đệ Tam
- Ai da, hôm nay Minami lại đến thăm Wataru à… từ từ đã! Lại có thêm một người khác à! Phải mau chóng nghe ngóng thông tin thôi!
…Cho dù là một con dơi, nhưng Kivat vẫn quan tâm quá mức đến chuyện của ai đó.
Và ở giữa căn phòng, Wataru cùng với Minami và Haruka đang quan sát một chiếc Violin.
Kurenai Wataru
- Violin của Minami, hẳn là cái này nhỉ?
Kaido Minami
- Ừm, đúng là nó rồi, cảm ơn cậu nhé, Wataru!
Cầm lấy chiếc Violin một cách nhẹ nhàng, nụ cười vui vẻ và dịu dàng hiện lên trên môi Minami.
Kaido Minami
- Quả là tay nghề của Wataru, cậu làm tuyệt thật đấy!
Kurenai Wataru
- C-Cũng không có gì đâu…
Đối với lời khen ngợi của Minami, Wataru cảm thấy vô cùng ngại ngùng…
Kurenai Wataru
- Dù sao… trình độ của tớ vẫn chưa đủ để tạo ra một chiếc Violin như bố của mình.
Quay qua một góc nhỏ của căn nhà, cả ba người đều nhìn thấy một chiếc Violin…
Kaido Minami
- Bloody Rose, chiếc Violin do chính vị thiên tài của thế kỷ Kurenai Otoya tạo ra…
Kurenai Wataru
- Uhm, tớ muốn tạo ra một chiếc Violin đủ để sánh vai với Bloody Rose, nhưng đến hiện tại thì đến cả độ bóng tớ còn chưa tái tạo lại được nữa là…
Cười tự giễu với chính mình một lúc, ánh mắt quả Wataru nhìn qua Haruka.
Kurenai Wataru
- Haruno Haruka có đúng không? Nghe bảo là em có hứng thú với Violin?
Haruno Haruka
- Dạ, vâng ạ!
Haruno Haruka
- Gần đây thì em có nghe được một bản Violin tuyệt vời! Nghĩ về nó thôi đã khiến em cảm thấy hào hứng rồi…
Haruno Haruka
- Em muốn học cách chơi đàn Violin!
Kaido Minami
- Hmm… nhưng em đã có Violin chưa, Haruka?
Haruno Haruka
- Urg… không sao cả! Nếu không phải là ngày hôm nay, vậy thì ngày nào đó em sẽ đàn được!
Sau một hồi quan sát Haruka, Wataru thầm đưa ra quyết định trong lòng mình.
Kurenai Wataru
- Em nên học Violin vào lúc em có cảm hứng nhiều nhất, bởi lúc đấy cũng là lúc em tiến bộ nhanh nhất…
Kurenai Wataru
- Đó là những bài học hiếm có mà bố anh để lại cho anh, vậy nên…
Đi qua khu treo đàn, Wataru quay về hướng Haruka rồi nói.
Kurenai Wataru
- Hãy chọn lấy một cây em thích đi, dù ít nhưng những cây này cũng là những tác phẩm anh thấy tự hào nhất…
Haruno Haruka
- H-Heh!? Như vậy có thật sự ổn không?
Kurenai Wataru
- Không sao đâu, em cứ coi đây là quà gặp mặt giữa chúng ta đi.
Kaido Minami
- Heh… hiếm thấy đấy, Wataru lúc nào cũng rụt rè vậy mà lại hành động tự tin cùng mượt mà như vậy…
Kurenai Wataru
- Haha… cứ mặc kệ tớ đi, dù sao cũng là nhờ sự giúp đỡ của mọi người trong trường học mà…
Cả hai vừa nói vừa cười, khiến cho Haruka cảm thấy mình có hơi thừa ra…
Kurenai Wataru
- Uhm… Haruka, em cứ chọn thoải mái đi, anh cũng không để ý đâu.
Haruno Haruka
- A! Vậy thì, em cảm ơn rất nhiều!
Nói lời cảm ơn với Wataru, Haruka hào hứng quan sát những chiếc Violin được treo trên tường.
Nhìn qua, chiếc đàn nào cũng rất chi tiết và tuyệt đẹp, nhưng có một chiếc lại gây lên sự chú ý của Haruka.
Ngay lập tức, cô cầm chiếc đàn đấy lên.
Haruno Haruka
- Em có thể lấy cây này không, anh Wataru?
Kurenai Wataru
- …Haruka, em có xác định là em muốn chiếc đấy không?
Kurenai Wataru
- Dù sao, đó cũng là cây Violin bất ổn định nhất anh từng làm ra, độ bóng và khung cái gì cũng không đạt được mức hoàn hảo…
Haruno Haruka
- Vâng! Em chắc chắn ạ!
Haruno Haruka
- Không rõ vì lý do gì, em cảm thấy như là cây đàn này đang kêu gọi em vậy…
Kurenai Wataru
- …Nếu đã như vậy, vậy thì em có thể lấy nó.
Nghe như thế, Wataru cũng không nói gì nữa mà chỉ cười.
Haruno Haruka
- Cảm ơn anh rất nhiều ạ! Em nhất định sẽ trân trọng nó!
Sau đó, Wataru tặng cho Haruka một chiếc hộp đựng đàn Violin, cả ba người nói cười cùng nhau bước đến cửa nhà.
Kaido Minami
- Vậy thì, ngày mai gặp lại, Wataru!
Kurenai Wataru
- Ừm, ngày mai gặp lại.
Haruno Haruka
- Tạm biệt anh Wataru! Em chắc chắn sẽ luyện đàn để không làm thất vọng anh!
Kurenai Wataru
- Haha… anh sẽ đợi đến lúc đó.
Và rồi, Kaido Minami cùng với Haruno Haruka rời đi.
Kurenai Wataru nhìn bóng dáng của bọn họ rời đi, không nói một lời nào…
Kurenai Wataru
“Cảm giác quen thuộc vừa nãy… tại sao lại ở trên người bọn họ vậy?”
Kurenai Wataru
“Lần cuối mình gặp Minami, trên người cậu ấy cũng không có cảm giác đó, vậy mà giờ lại…”
Một lần nữa bước lên trên tầng, Wataru lấy ra từ trong ngăn bàn một cuốn sổ.
Lật ra trang đầu tiên, ở đó là hình ảnh của ba đứa trẻ, hai nhóc con trai tóc đen và một cô bé với mái tóc đỏ…
Trên gương mặt của bọn họ, là những nụ cười vui vẻ…
Kurenai Wataru
- Towa, Taiga…
Kurenai Wataru
- Đến ngày hôm nay, tớ vẫn đợi hai cậu…
Kurenai Wataru
- Rốt cuộc, hai người đã đi đâu rồi chứ…
Kurenai Wataru
- Tớ, vẫn nhớ các cậu lắm…
Nhớ lại thân ảnh màu đỏ cùng thân ảnh luôn mang theo chiếc găng tay, những kỷ niệm bắt đầu tràn ngập trong tâm trí Wataru…
Nhưng điều thật sự làm cậu cảm thấy khó hiểu, có lẽ phải nói đến…
Kurenai Wataru
“Tại sao hai cô gái đó, lại cho mình cảm giác giống với Towa vậy?”
Những dòng suy nghĩ đó không ngừng hiện lên, khiến cho Wataru cảm thấy vô cùng thất lạc.
Có một âm thanh vang lên cắt đứt toàn bộ những dòng suy nghĩ, đưa Wataru trở lại với thực tại.
Kurenai Wataru
- Bloody Rose…
Wataru biết rất rõ âm thanh này có nghĩa là gì.
Bởi vậy, anh nhanh chóng bình phục tâm tình của mình lại, nhìn về phía con dơi đang bay trong phòng mình.
Kurenai Wataru
- Kivat! Đi thôi!
Kivat-Bat Đệ Tam
- Được thôi! Kivat tiến lên!
Với tốc độ tối đa, Wataru cùng với Kivat chạy ra khỏi ngôi nhà của mình….
Download MangaToon APP on App Store and Google Play