Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Nữ Công Nam Thụ ] Vòng Vây Nguy Hiểm

1.

Là ai đưa tôi rời khỏi nơi vực thẳm tối tăm, là ai nhẫn tâm, là ai bạc bẽo, là ai khiến tôi hoá điên dại, hoá ngu si...
...
Dư Hiên
Dư Hiên
bác ơi cho cháu vào được chứ?
Quản Giám
Quản Giám
rất tiếc, phòng thăm hỏi đang bị phong toả, hiện không thể tiếp nhận
Dư Hiên
Dư Hiên
một chút thôi mà...
Quản Giám
Quản Giám
không th...
Quản Giám
Quản Giám
/ bắt máy / chào cán bộ, có chuyện gì không thưa?
Quản Giám
Quản Giám
/ gật gật / vâng vâng
Quản Giám
Quản Giám
vâng
Quản Giám
Quản Giám
/ tắt máy nhìn Dư Hiên, ánh mắt có chút kì lạ / đi theo tôi
Dư Hiên
Dư Hiên
yayy
trước cổng trại giáo dưỡng, một cậu trai lưng còn đang đeo cặp, khuôn mặt tươi tắn cùng bộ đồng phục học sinh
dáng mặt nom khá lạ, có vẻ cũng không phải người ở đây
Quản Giám
Quản Giám
/ dẫn Dư Hiên vào trong / "vậy mà lại là con của cảnh sát trưởng, thật tình"
Dư Hiên
Dư Hiên
/ phấn khởi theo sau /
Quản Giám
Quản Giám
/ đưa đến trước một căn phòng / đến rồi
bên trong trại là một hàng dài những căn phòng đóng kín cửa, chỉ chừa ra một khung sắt nhỏ phía trên để nhìn vào
nhưng như vậy là đủ rồi
Dư Hiên
Dư Hiên
/ cười / cháu cảm ơn nhé
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhòm vào bên trong tìm kiếm /
Dư Hiên
Dư Hiên
A, Giảo Mẫn Quy!
Một căn phòng chứa khoảng 3 phạm nhân, thành ra nhìn vào trông phòng tương đối chật
Mà cậu trai mái tóc màu hạt dẻ còn đang dựa vào tường, chân gác lên lưng một người khác. ngay khi vừa nghe giọng nói gọi, khuôn mặt lập tức bối rối bật dậy
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ đi đến cửa / oa Dư Hiên, mày đến thăm tao hả?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ gật gật / chứ sao nữa, nay trường tao được nghỉ nên mới qua được
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ vui vẻ / sao không báo trước cho tao một tiếng, đột ngột thật đấy
Dư Hiên
Dư Hiên
sao, tao đến bất ngờ mày không vui hả?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
không không, tao rất hoan nghênh chứ
Dư Hiên
Dư Hiên
hừm
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn vào trong / sao bạn của mày chăm vậy, đứng tấn ở đây luôn
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
à...
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ quay lại nhìn / đúng rồi, bạn tao rất chăm tập thể dục luôn đấy
người kia vừa tiếp nhận ánh mắt của Mẫn Quy, cơ thể bỗng chốc run lên, lập tức ngồi phịch xuống. song thấy không an toàn, lại giả chết tức thì
Dư Hiên
Dư Hiên
/ trố mắt / cái gì vậy
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ quay lại nhìn Dư Hiên / chắc hơi mệt thôi, để chốc tao "hỏi thăm" nó
người đang giả chết thực sự muốn chết rồi
Dư Hiên
Dư Hiên
ò...
Dư Hiên
Dư Hiên
à tao có mang quà cho mày này
Dư Hiên
Dư Hiên
/ quay sang / cháu đưa đồ ăn cho cậu ấy không sao chứ?
Quản Giám
Quản Giám
đưa tôi xem đã
Dư Hiên
Dư Hiên
/ lấy từ trong cặp ra một bịch đầy kẹo bánh / đây ạ
Quản Giám
Quản Giám
/ nhận lấy xem xét kĩ một lượt /
Quản Giám
Quản Giám
/ trả lại / được rồi
Dư Hiên
Dư Hiên
/ vui vẻ đưa cho Mẫn Quy qua khung sắt / này
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cười / hạnh phúc quá, tim tao sắp ngừng đập luôn rồi
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cầm lấy /
Dư Hiên
Dư Hiên
đừng nói đùa thế chứ, nghe sến lắm rồi đấy
Dư Hiên
Dư Hiên
nhớ chia cho bạn ăn cùng nữa đó
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cười lạnh / tất nhiên mà
Dư Hiên nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giảo Mẫn Quy, hắn lập tức lộ ra bộ mặt vô tội
Dư Hiên
Dư Hiên
/ bóc một viên kẹo bỏ vào miệng / mày nhanh chóng ra khỏi đây đi, tao ở trên trường chán lắm rồi đấy
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cợt nhả / sao? nhớ tao rồi?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn vào Mẫn Quy, chỉ vào đầu mình / chỗ này của tao bình thường
Dư Hiên
Dư Hiên
không bị điên, nhé?
Nụ cười của Giảo Mẫn Quy càng thêm sâu, đôi mắt híp lại
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
điêu
Dư Hiên
Dư Hiên
hừ
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn hắn / sao đột nhiên nghiêm trọng vậy?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhíu mày, nhìn chòng chọc vào vết xước bên má anh /
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
là ai làm?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ ngơ ngác / làm gì?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ chỉ vào vết xước / chỗ này
Dư Hiên
Dư Hiên
...
Dư Hiên
Dư Hiên
/ đá cửa / bớt hộ tao cái
Dư Hiên
Dư Hiên
tao bị ngã thôi
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhìn đi chỗ khác / cứ hi vọng là thế đi
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ đảo mắt nhìn anh / hừm...
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
ăn ngon nhỉ?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn Mẫn Quy, mặt không biểu cảm / ...
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cười / thôi xin lỗi mà, đại ca tha lỗi cho em đi
giọng của Giảo Mẫn Quy nửa thật nửa đùa, đầy tính cợt nhả trong đấy
bản thân Dư Hiên cũng sắp muốn đập chết hắn rồi
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nghiêng đầu / nhưng tao cũng muốn ăn kẹo
Dư Hiên
Dư Hiên
tao đưa cho mày cả bịch rồi cơ mà?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
không, cái mày đang ăn cơ
Dư Hiên
Dư Hiên
?
Dư Hiên
Dư Hiên
nhưng tao đang ăn rồi, chẳng lẽ nhè ra hả?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ ngoắc tay / lại đây
Dư Hiên nhìn hắn, mặt có chút khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa mặt lại gần
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ bóp cằm hôn anh /
Dư Hiên
Dư Hiên
!?
Dư Hiên lập tức muốn thoát ra, nhưng sức lực của hắn thật sự quá lớn, cằm anh đau nhức vô cùng
rồi chợt một sự ướt át mò vào khoang miệng anh, viên kẹo đang ngậm cũng trượt đi sang. nước bọt không tự chủ vương ra khỏi khoang miệng, chảy dọc xuống cằm
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ bỏ ra, lè lưỡi / cảm ơn nhé, kẹo ngọt lắm
viên kẹo yên vị trong miệng hắn, Dư Hiên trợn mắt mím môi lại
khuôn mặt lại hơi hồng do thiếu đi không khí
Dư Hiên
Dư Hiên
/ tức giận / mẹ nó mày lại trêu tao, thằng chó
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn sang / bác ơi mở hộ cháu cửa với, cháu vào đánh chết nó
Quản Giám
Quản Giám
...
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ giơ hai tay vô tội / oan thật đấy, tao chỉ ăn kẹo thôi mà
Dư Hiên
Dư Hiên
/ cáu / mày...
Dư Hiên
Dư Hiên
/ quay đi, bước nhanh / dẹp, cả đời này tao sẽ chẳng bao giờ thăm mày nữa
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhìn theo bóng Dư Hiên rời đi, cười nhẹ /
viên kẹo trong miệng Mẫn Quy nhạt dần, lập tức bị cắn nát ra
...
Quản Giám
Quản Giám
/ chạy theo / này cháu chậm chút
Quản Giám
Quản Giám
/ nghe điện / vâng vâng
Quản Giám
Quản Giám
" sao lại có việc lúc này chứ "
Quản Giám
Quản Giám
/ hét to / rẽ trái nhé, nhớ phải rẽ trái đừng rẽ phải
Dư Hiên
Dư Hiên
/ vọng lại / vâng!
Dư Hiên tức giận rời đi, tâm trí chỉ muốn xiên chết hắn ta
rồi bất chợt, anh ngừng lại
Dư Hiên
Dư Hiên
" phải hay trái đây, ban nãy hình như bác ấy bảo phải thì phải "
Dư Hiên
Dư Hiên
/ bước sang ngã rẽ bên phải /
Dư Hiên càng đi sâu, càng cảm thấy con đường này có chút kì lạ
Dư Hiên
Dư Hiên
/ thắc mắc / "ban nãy đường đi cũng tối như này sao"
Dư Hiên
Dư Hiên
" hay quay lại nhỉ? "
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn lại /
một con đường thẳng tắp dài, rất tối, tưởng chừng như không có đường ra
cơn gió lạnh khẽ thoáng qua, Dư Hiên bỗng chốc lạnh sóng lưng
Dư Hiên
Dư Hiên
" haha, hơi đáng sợ rồi đấy... "
anh chần chừ, không biết nên đi theo lối nào
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn xung quanh /
bất chợt, một căn phòng thu hút sự chú ý của anh
căn phòng không phải lớp cửa sắt bảo vệ, mà đó là một lớp kính trong suốt
bằng sự tò mò, Dư Hiên dần dần tiến lại gần
bên trong, hiện lên mờ nhạt một bóng hình đang thu mình lại một góc tối, trông dáng dấp có vẻ như là con gái
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn /
một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chòng chọc vào anh, tim Dư Hiên như ngừng đập
cả cơ thể lạnh toát

2.

đôi mắt ấy sâu vô cùng, tựa như cả màn đêm lạnh lẽo đang bao trùm lấy Dư Hiên, bản năng đốc thúc anh cần lập tức rời đi. song hai chân lại cứng đờ không thể nhúc nhích
chờ đến khi cả bóng hình ấy lê đến đến gần anh, chỉ cách một lớp kính thì đã không kịp nữa rồi
Dư Hiên lập tức hoàn hồn, chân lùi lại
một bàn tay đập đến, xuyên qua lớp kính bóp chặt lấy cổ anh
Dư Hiên
Dư Hiên
" không phải lớp kính ngăn cách sao chứ, tại sao có thể dễ dàng đập nát như vậy "
nhưng nào còn thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy
Dư Hiên cầm lấy bàn tay đang bóp chặt cổ mình, cố gắng giằng ra, khuôn mặt đỏ lên do khó thở
hô hấp như đình trệ, tiêu cự mờ dần
bất chợt, lực đạo được buông lỏng, song vẫn chưa thực sự buông ra
Dư Hiên
Dư Hiên
/ khó khăn hít thở lại / hộc...
nhưng hô hấp chưa được bao lâu, bàn tay đã bóp chặt lấy cằm anh kéo lại gần
hơi ấm bao trùm lấy miệng anh
Dư Hiên
Dư Hiên
/ giật mình /
không giống như nụ hôn ban nãy, lần này lại cuồng nhiệt hơn. mà căn bản đây không giống hôn, quả thực giống đang gặm nhấm lấy anh hơn
một hơi thở lạnh lẽo tràn vào khoang miệng, không ngừng tìm tòi khuấy đảo xung quanh, trên mắt Dư Hiên cũng đã hiện ra một lớp sương mỏng, nước bọt vương vãi
Dư Hiên
Dư Hiên
/ hoảng loạn đập kính /
mẹ kiếp, lớp kính cứng như này rốt cuộc cô ta đập thủng bằng cách nào chứ
...
Dư Hiên
Dư Hiên
/ lau miệng / ha...
lực đạo vừa được buông lỏng, Dư Hiên lập tức vùng ra chạy vọt đi, không hề ngoái lại dù một lần
người kia khẽ liếc theo bóng lưng anh vụt chạy, bên tay vương chút hơi lạnh, khuôn mặt u tối không rõ vui mừng hay tức giận
hơi nhẹ thoảng, mang theo hơi lạnh chết chóc
...
Dư Hiên
Dư Hiên
/ thở dốc ở sảnh chính / "doạ chết mình rồi"
Quản Giám
Quản Giám
/ đi đến / này cậu vẫn còn ở đây à? mau chóng rời đi đi
Dư Hiên
Dư Hiên
/ ngẩng đầu / vâng vâng
Quản Giám
Quản Giám
/ nhíu mày / khoan đã, sao môi lại sưng như vậy?
Quản Giám
Quản Giám
ban nãy phạm nhân kia cũng không quá khích đến thế?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ bất ngờ chạm vào môi /
một cỗ đau nhức ê lên khắp miệng anh
quả thực đã sưng lên rồi
bỗng chốc Dư Hiên không biết mở lời thế nào, nửa còn muốn hỏi người kia là ai
Dư Hiên
Dư Hiên
/ quay đi / dạ không sao đâu ạ, chắc giờ mới bị sưng
vẫn là thôi vậy
Quản Giám
Quản Giám
/ thở dài / thật là, yêu đương cũng phải có chừng mực thôi chứ, hôn đến bị thương như vậy
Dư Hiên
Dư Hiên
/ quay lại / yêu đương, ai cơ ạ?
Quản Giám
Quản Giám
cháu với phạm nhân kia chứ ai nữa
Dư Hiên
Dư Hiên
/ cười / dạ không, Mẫn Quy là bạn thân của cháu
Quản Giám
Quản Giám
?
Quản Giám
Quản Giám
vậy chứ không phải hai cháu đã hôn môi sao?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ chỉnh lại quần áo / Mẫn Quy bảo bạn thân bình thường đều làm thế, chứ không phải yêu đương đâu ạ
Dư Hiên
Dư Hiên
/ cúi đầu / dạ thôi cháu xin phép rời đi ạ
Quản Giám
Quản Giám
?
Quản Giám
Quản Giám
???
Dư Hiên nhanh chóng rời đi, trong khi đó quản giáo vẫn chưa hiểu kịp lời anh nói
...
lần tiếp theo Dư Hiên tới đây, đã là một tháng sau
chung quy vẫn phải nhờ quan hệ mới vào được
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn xung quanh / không phải đến phòng sao ạ?
Quản Giám
Quản Giám
/ giải thích / đang là giờ giải lao, mọi người được đưa đến bãi đất sân sau
Dư Hiên
Dư Hiên
/ gật gù / à...
Quản Giám
Quản Giám
/ nhìn / phải theo sát tôi, tuyệt đối không được đi lung tung rõ chưa?
Dư Hiên
Dư Hiên
vâng!
Quản Giám
Quản Giám
bọn này, hầy, vẫn còn ngang bướng lắm
Dư Hiên chỉ biết gật đầu theo sau, cũng không thực sự để tâm lắm
Quản Giám
Quản Giám
đến rồi, nhìn xem bạn cậu ở đâu
Sân sau thật sự rất rộng, cũng có rất nhiêu người, đa phần đều là trạc tuổi cậu hoặc hơn, cũng có một vài người nhỏ tuổi ở đây
hình xăm tứ tung mọi nơi đủ cả, khuôn mặt cau có vô cùng. bấy giờ Dư Hiên mới hiểu lời quản giám nói là có ý gì
Dư Hiên
Dư Hiên
/ đi sát lại gần quản giám, nhìn ngó xung quanh /
rất nhiều ánh mắt để ý đến cậu. trong một môi trường như này lại có một thiếu niên ngoan ngoãn, quả thực không tương xứng
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn thấy / kia rồi
Quản Giám
Quản Giám
/ vỗ vai cậu / đến đó nhé, tôi có việc rời đi trước
Dư Hiên
Dư Hiên
/ vui vẻ / vâng
dứt lời quản giám cũng rời đi, đến khi Dư Hiên quay lại nhìn thì đã không còn thấy hình bóng hắn đâu
Dư Hiên
Dư Hiên
/ Dư - lạc lõng - Hiên /
phạm nhân
phạm nhân
này
Dư Hiên
Dư Hiên
/ giật mình quay lại / a, xin chào
phạm nhân
phạm nhân
/ cười, quay lại nhìn vài người / haha, chúng mày nghe nó nói gì không? xin chào đấy, cười chết tao rồi
lập tức xung quanh vang lên nhiều giọng cười giễu cợt
Dư Hiên đứng giữa vòng vây bất chợt nhận ra có điều không ổn, muốn lùi ra
phạm nhân
phạm nhân
/ gằn giọng / đứng lại đó, con chuột như mày sao lại vào đây
Dư Hiên
Dư Hiên
/ giật mình, giữ chặt tay áo / tôi... tìm bạn...
phạm nhân
phạm nhân
/ nhíu mày / cũng gan đấy, không có quản giám bên cạnh mà cũng dám vác mặt vào, à mà mày vào được đây thân thế chắc cũng không phải dạng vừa ha?
phạm nhân
phạm nhân
/ tiến lại gần / có phải, có rất nhiều tiền?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ lùi lại / này đừng có lại gần tôi
trong mắt Dư Hiên càng lúc càng hoảng loạn, tên đấy không biết lấy kích thích ở đâu, giơ tay muốn đấm anh
vậy mà trong thoáng chốc nhìn thấy như vậy, Dư Hiên như chịu đả kích, cả cơ thể cứng đờ chỉ biết nhắm chặt mắt dơ tay toan chặn
...
không có đau đớn
một bàn tay ôm chặt lấy anh từ phía sau, hơi thở sáp lại, sau lưng anh áp vào một thân thể ấm áp
người đấy dựa đầu bên vai anh thì thào
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
mèo nhỏ, nhớ anh rồi?
...

3.

Dư Hiên dần mở mắt ra
trước mặt anh khuôn mặt của người kia méo mó đến kì lạ, bàn tay cứng rắn từ phía sau siết chặt lấy tay gã ta, hoàn toàn không có cơ hội tiếp tục
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn khuôn mặt bên cạnh / Giảo Mẫn Quy...?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhướng mày / ừ hử?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ bối rối / bỏ ra đi, đừng gây xích mích
Giảo Mẫn Quy nhìn anh, lười biếng đảo mắt. Người kia giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm, tay vừa buông lỏng đã lập tức chạy đi, đám đằng sau cũng cùng một cung đường
Dư Hiên
Dư Hiên
/ cầm lấy bên tay đang ôm lấy người / được rồi bỏ ra đi, còn nữa ai là mèo nhỏ chứ?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ không nói gì, dựa vào người Dư Hiên / ...
Dư Hiên
Dư Hiên
sao vậy?
Dư Hiên phải nói đến hai lần, Mẫn Quy mới từ từ ngẩng đầu liếc anh
Dư Hiên
Dư Hiên
/ không để tâm / nói gì đi, mày đừng làm tao sợ
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhìn anh /
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ chu môi / muốn hôn
Dư Hiên
Dư Hiên
...
Dư Hiên
Dư Hiên
/ giật ra / cái gì vậy chứ? bị khùng hả?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ bật cười ôm chặt lấy anh / thôi mà, tao ngoan như vậy phải thưởng cho tao đi chứ
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
nhìn xem không phải tao rất nghe lời mày sao
Dư Hiên
Dư Hiên
/ rối rắm nhìn hắn / đừng có giở thói xấu nữa
Giảo Mẫn Quy chỉ mỉm cười nhìn anh, không nói gì
Dư Hiên còn tưởng hắn thật sự ngừng lại rồi, nào ngờ vừa quay sang nhìn, đã bị một đôi môi hôn đến
Dư Hiên
Dư Hiên
/ đẩy ra / lại lên cơn gì nữa
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cười nhẹ, cúi mặt xuống nói nhỏ / mày đến đây tao vui lắm...
Dư Hiên
Dư Hiên
hừ
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ ngẩng đầu, đứng thẳng dậy kéo Dư Hiên rời đi /
Dư Hiên
Dư Hiên
đi đâu vậy?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
tao tìm chỗ ngồi, đứng vậy mỏi chân
Dư Hiên
Dư Hiên
/ gật gật / ò
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhìn thấy ghế / mày có thể ở đây bao lâu?
Dư Hiên
Dư Hiên
hừm, cỡ 30 phút
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhàn nhạt / ra vậy
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ kéo lại / ngồi đi
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn / có một chỗ, vậy sao ngồi?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ ngồi phịch xuống đất ngay bên cạnh / tao bảo ngồi là ngồi, đừng nhiều lời
Dư Hiên
Dư Hiên
/ mím mày / hừm
Dư Hiên ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, không phải ghế, là đất
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ chống cằm / sao vậy?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn hắn / có ngồi thì là cùng ngồi, đừng có nửa vời vậy
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cười nhẹ / thế à
Giảo Mẫn Quy nhìn vào phần đất được Dư Hiên ngồi lên, ánh mắt có chút tăm tối ngứa ngáy
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ liếc anh, đưa tay vuốt má /
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
Dư Hiên, mày xa tao lâu như vậy, hình như không còn ngoan nữa
lời nói ra thập phần ám muội, vậy nhưng anh lại hoàn toàn không phát giác được gì
Dư Hiên
Dư Hiên
/ bĩu môi / gì chứ, đừng giỡn nữa
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
haha
Hắn bật cười, lại vụt tắt ngay lấp tức, nhìn chăm vào người anh
Dư Hiên
Dư Hiên
á làm cáo gì vậy, bỏ tao xuống!
Giảo Mẫn Quy dễ dàng nhấc bổng anh lên, đặt ngay ngắn vào trong lòng mình rồi ôm trọn
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
ít nhất cũng đừng để nhiễm bẩn
Dư Hiên
Dư Hiên
chỉ ngồi một chút thôi mà, bẩn làm sao được
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
bẩn
Dư Hiên hết nói nổi, mặc kệ hắn ta thích làm gì thì làm
Dư Hiên
Dư Hiên
/ để ý một góc, chỉ / chỗ kia là sao vậy? sao chỉ có một người ở đó?
người kia cả cơ thể rũ rượi, toả ra một tư vị hắc ám khó lại gần, là người duy nhất phải đeo còng tay
cô ta ngồi dựa vào một góc, mái tóc rũ xuống che hết khuôn mặt
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhìn theo / à...
lời nói của Giảo Mẫn Quy gần như không có chút cảm xúc nào, lại cúi xuống
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
đừng tiếp xúc với cô ta
Dư Hiên
Dư Hiên
tại sao?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
chỉ cần biết thế thôi
Dư Hiên
Dư Hiên
gì vậy chứ...
Dư Hiên nhìn vào người đấy, lẩm bẩm
bất chợt cô ta ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt sâu thẳm, hệt như người khi ấy anh đã gặp trong nơi tăm tối ấy
nghĩ đến như vậy, cơ thể anh không hiểu sao lạnh toát, cứng đờ
xúc cảm xấu xa xâm lấn trí não anh, làm anh trở nên đình trệ
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ ôm anh / làm sao thế? tự nhiên run vậy?
Dư Hiên
Dư Hiên
à không sao...
Dư Hiên cúi xuống nhìn bàn tay đang ôm lấy mình, cảm giác ấm áp lạ thường
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
Haiz, tao sắp ra trại rồi, đến lúc đấy nhất định sẽ chuyển đến trường mày
Dư Hiên
Dư Hiên
/ giật mình / không cần đâu...
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhíu mày nhìn anh /
Dư Hiên
Dư Hiên
/ bối rối né tránh /
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ híp mắt / không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ lập tức phủ nhận / không có
Dư Hiên
Dư Hiên
mà mày nói sắp, rốt cuộc là bao lâu?
Giảo Mẫn Quy khuôn mặt âm trầm
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ trầm ngâm / cũng nhanh thôi
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
cỡ 6 tháng nữa
Dư Hiên
Dư Hiên
...
Dư Hiên
Dư Hiên
/ đập đầu hắn / mày rốt cuộc phạm tội gì mà lâu như vậy?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ dụi / thôi mà, em biết lỗi rồi đại ca đừng truy cứu em nữa
Dư Hiên
Dư Hiên
lại giở giọng điệu này
Dư Hiên quay lại, cơ thể bỗng lạnh lẽo
Dư Hiên
Dư Hiên
/ ngẩng đầu /
đôi mắt đen trầm ấy vẫn một mực nhìn anh
nhưng đến khi hoàn hồn thì đã không thấy đâu nữa
là do anh quá nhạy cảm sao?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ bất giác lùi vào /
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
...
Dư Hiên
Dư Hiên
/ quay lại / Quy Qu... cái quái sao mặt mày đỏ thế? sốt rồi? sao nhanh thế được
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cúi đầu / không gì đâu
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
hình như hết 30 phút rồi?
Dư Hiên
Dư Hiên
ừ nhỉ, tao phải rời thôi
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ đỡ anh dậy / theo tao
Dư Hiên
Dư Hiên
ò...
Dư Hiên đi theo Giảo Mẫn Quy ra ngoài, cả quãng đường đi anh chỉ biết núp sau hắn ta, có lẽ là e ngại ánh mắt của người khác
Dư Hiên
Dư Hiên
/ nhìn, nói nhỏ / đó không phải bạn mày sao
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ liếc qua / ừ
Dư Hiên
Dư Hiên
lần trước còn phấn khởi đứng tấn, thế nào mà hôm nay chân đã bó bột rồi?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nhìn Dư Hiên, vuốt má anh / ai biết được, có lẽ vấp ngã ở đâu đó
Dư Hiên
Dư Hiên
còn có thể ngã thành như vậy? thật đáng thương
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cười lạnh / phải nhỉ
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ kéo Dư Hiên ra phía trước / rồi, tao không thể rời khỏi sân được, quản giám đang đứng ngay kia, có thể tự đi đến chứ?
Dư Hiên
Dư Hiên
mày coi tao là con nít đấy à?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ bật cười / không thể, con nít sẽ không đủ tuổi
Dư Hiên
Dư Hiên
đủ tuổi cái gì cơ?
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
muốn biết?
Dư Hiên
Dư Hiên
/ kiên định / muốn
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ nói nhỏ / đưa tai qua đây, tao nói mày biết
Dư Hiên nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời hắn ta
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ liếm tai anh /
Dư Hiên
Dư Hiên
/ giật bắn / mày mày...!
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ cười /
Dư Hiên
Dư Hiên
/ cáu / khốn nạn
Dư Hiên bỏ đi, một lần nữa bị hắn ghẹo cho chạy
Giảo Mẫn Quy tay đút túi quần, đợi cho Dư Hiên đi mất mới nhàn nhạt quay đầu lại, khuôn mặt không có mấy cảm xúc
" ngây thơ như vậy, thì ra là bị ngươi dạy dỗ hỏng "
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ liếc nhìn bóng người đang dựa một góc /
là cô ta
Giảo Mẫn Quy
Giảo Mẫn Quy
/ lạnh lẽo / người là của tôi
người kia khẽ cúi đầu xuống, cười khẩy
" đáng tiếc, tôi cũng muốn "
Giảo Mẫn Quy nhìn chằm chằm vào người kia
cùng lúc hai mắt giao nhau, ánh mắt căng thẳng đến cực hạn
...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play