Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Là Ánh Sáng Của Người

Chap 1

....
Trong một căn phòng rộng rãi và xa hoa, trên chiếc giường to lớn, có một cậu bé nhỏ nhắn đang nằm ngủ, chiếc chăn màu xám đã che đi khuôn mặt cậu, chỉ để lộ ra một mái tóc màu xanh lam đầy cuốn hút
//soạt/soạt//
Cậu bé trên giường hình như đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng cử động, tấm chăn được kéo xuống để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp, những tia sáng mờ nhạt đầy bí của chiếc đèn chùm càng khiến cho khuôn mặt ấy thêm phần quyến rũ
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
// từ từ mở mắt //
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
NovelToon
•Quýt•_tg
•Quýt•_tg
Xoay ngang màn hình ra rồi nhìn giúp mình nhá
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam •Cao: 1m68 •tuổi: 17 •đang học tại trường trung học tư nhân Hoàng Thiệu Sinh •bối cảnh: (thân thế chưa rõ) hiện tại được Hoàng thị nuôi nấng và bảo vệ
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
// đưa tay sang bên cạnh tìm kiếm //
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
Chú..// giọng ngái ngủ //
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
// Mở mắt ra + nhìn //
Trên giường trống không chỉ có một mình cậu
Giật mình ngồi bật dậy, cảm giác sợ hãi càng lúc càng mãnh liệt, nỗi bất an hiện rõ trong lòng cậu bé ấy
Sự sợ hãi, lo lắng khiến cậu trở nên hoảng loạn, mất bình tĩnh, cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy liên hồi
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
// sợ hãi + run rẩy //
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
Chú..
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
Chú ơi..
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
Hức..Minh Lam sợ..
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
Chú ơi..// nức nở //
Trong cơn hoảng loạn, cậu lao thẳng xuống giường, nhưng đôi chân yếu ớt với chằng chịt là vết thương kia của cậu đã không thể chịu được mà khuỵu xuống
//rầm//
Cả người cậu nằm sõng soài dưới đất
Cú và đập mạnh khiến vết thương trên bắp đùi cậu nứt ra, miếng vết thương không ngừng túa máu thấm qua lớp vải rồi lan ra sàn
Cảm giác đau đớn ập đến làm cậu không thể tỉnh táo nổi, cộng với việc đang mất máu liên tục khiến đầu óc cậu không khỏi choáng váng
Ý thức dần trở nên mơ hồ, cả người lắc lư rồi hoàn toàn bất động
...
Một lúc sau, cánh cửa phòng từ từ mở ra, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lạnh lẽo bước vào
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
NovelToon
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong •cao: 1m90 •tuổi: 29 •Nghề nghiệp chính: Nói sang sang là Chủ tịch tập đoàn thời trang đồng màu đen lớn nhất tinh cầu q002, Nói thẳng ra là trùm xã hội đen •Nghề tay trái: CEO của tập đoàn Hoàng Thiệu •bối cảnh: Đại thiếu gia của Hoàng thị, Đại công báo đen
Trên tay anh cầm một cái đĩa lớn, đặt trên đó là một bát cháo nấu rau củ đơn giản và một đĩa thịt nhỏ, bên trên còn có một cốc sữa và vài viên thuốc
// choang//
Chiếc đĩa được cầm trên tay anh bông trượt khỏi ,rơi xuống đất rồi vỡ tan
Anh hoảng hốt chạy về phía cậu bé đang nằm trên vũng máu, hốt hoảng mà bế sốc cậu lên rồi chạy nhanh ra ngoài
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Chú Lôi!! Chuẩn bị xe...
Lôi Thụy <đại quản gia>
Lôi Thụy <đại quản gia>
Thiệu Phong?! Có chuyện gì mà gấp vậy?!
Lôi Thụy <đại quản gia>
Lôi Thụy <đại quản gia>
Lôi Thụy •Cao: 1m92 •Tuổi: 47 •Nghề nghiệp chính: không rõ •Nghề tay trái:Quản gia của Hoàng thị •Bối cảnh: không rõ
Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa nhìn lên cánh tay của anh, là Tống Minh Lam, hai chân cậu không ngừng chảy máu, nhiều tới nỗi thấm đỏ chiếc quần ngủ màu xanh xám
Lôi Thụy <đại quản gia>
Lôi Thụy <đại quản gia>
Ôi trời ơi!!
Lôi Thụy <đại quản gia>
Lôi Thụy <đại quản gia>
Minh Lam..thằng bé..
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Chú Lôi, mau lấy xe
Hoàng Thiệu Phong khó khăn lên tiếng, nhìn khuôn mặt là mấy tầng mồ hôi của anh, có vẻ anh lúc này không được ổn cho lắm
Lôi Thụy hốt hoảng, mau chóng chạy ra khỏi cửa lớn, vội vã đánh xe ra cổng dinh thự
Hoàng Thiệu Phong sắc mặt tái nhợt, bước từng bước nặng nề, mấy người làm đứng xung quanh vô cùng lo lắng, nhưng vừa tính bước tới đỡ hắn liền bị ánh mắt sắc bén kia doạ lùi lại
Không còn cách nào khác bọn họ liền để một một người trong đó chạy lên lầu hai tìm cứu tinh, sau một lúc chờ đợi cuối cùng một đôi chân thon dài bước từng bước kiều diễm xuống dưới, giọng nói đanh thép mạnh mẽ cùng mái tóc đen dài buông thả sau lưng tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ đầy mạnh mẽ
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
NovelToon
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy •Cao: 1m82 •Tuổi: 32 •Nghề nghiệp: chưa rõ •Bối cảnh: đại tiểu thư Hoàng thị, Đại công hoa hồng đen
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Phong!!
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
mày cái đồ cứng đầu, đã bệnh đến như vậy lại còn muốn làm loạn?!

Chap 2

Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Phong!!
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Mày cái đồ cứng đầu, đã bệnh đến như vậy lại còn muốn làm loạn?!
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Em không sao?! // thều thào //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
//Bước đến trước mặt anh//
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
đưa đây tao bế cho
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
// nhìn cô với ánh mắt cảnh giác //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Sao?! đến chị mày mà mày cũng không tin?! // tức giận //
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Là chị thì càng không thể tin // lầm bầm //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// cốc đầu anh // tao không có bị điếc đâu
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// cướp lấy cậu bé trong tay anh //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
đưa thiếu gia tới bệnh viện // nói với mấy anh vệ sĩ //
Vệ sĩ
Vệ sĩ
Vâng đại tiểu thư // đứng nghiêm //
Nói xong mấy anh vệ sĩ liền lập tức chạy tới cạnh Hoàng Thiệu Phong dìu hắn ra ngoài cổng
Bạn độc giả xinh xinh cute nào đó
Bạn độc giả xinh xinh cute nào đó
ủa rồi sao không đỗ xe trước cửa nhà mà chạy ra tận cổng chi vậy?! Mắc công đi bộ ra chưa
Bạn độc giả xinh xinh cute nào đó
Bạn độc giả xinh xinh cute nào đó
Rồi nãy giờ đọc thoại được bao lâu rồi?! xem xem con tui còn sống không 💦
•Quýt•_tg
•Quýt•_tg
Thậc ra tới khúc này Quýt nghĩ lại cx thấy không hợp lý nmà lười sửa wa..
•Quýt•_tg
•Quýt•_tg
Thôi tiếp nè
...
Hoàng Thiệu Vy liếc nhìn xuống hai tay, Tống Minh Lam với khuôn mặt trắng bệch đang khó khăn hô hấp. Ánh mắt sắc lạnh chợt trở lên dịu dàng đến lạ, tràn ngập yêu thương, nhưng không hiểu tại sao, trong ánh mắt ấy lại xuất hiện một chút thương hại và bất lực...
Cậu chợt nhăn mặt lại, hình như cơn đau ngày càng dữ dội hơn trước, cử động này của Tống Minh Lam đã đánh động tới cô
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
* mình.. vừa thất thần sao?! *
Sững người một hồi, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, sải nhanh bước chân đi ra cổng, vừa kịp lúc Hoàng Thiệu Phong lên xe
Cúi thấp người, Hoàng Thiệu Vy ngồi vào hàng ghế sau ngay cạnh anh, đặt cậu lên đùi, dịu dàng mà xoa xoa mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi. Cô để cậu dựa vào người mình rồi quay sang phía Hoàng Thiệu Phong xem xét
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// đặt tay lên trán anh //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// cau mày // lạnh quá
Cô nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt anh, ánh mắt chứa đầy sự đau xót
Đứa em trai này của cô luôn như vậy, rất cứng đầu, người nhà đau ốm thì sẽ lập tức cấm cửa nhốt trong nhà, bác sĩ ra vào như cơm bữa, còn anh khi không khỏe vẫn cứ im lặng, một mình chịu đựng vắc cái thân xác yếu ớt đi làm.
Anh luôn như vậy, từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, nhiều lúc lại hiểu chuyện đến khiến người khác đau lòng
Mẹ anh mất khi sinh ra anh, bà là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và kiều diễm, sống mũi cao và đôi môi căng mọng, nụ cười dịu dàng như ánh nắng dịu nhẹ, đặc biệt là ánh mắt sắc sảo và chứa đầy sự dịu dàng đến tận tâm can, đôi mắt màu tím nhạt lấp lánh khi nhìn vào khiến người ta bất giác mà si mê mà đắm chìm vào sự xinh đẹp ấy
Dù xinh đẹp như vậy, nhưng bà lại là một người phụ nữ đoản mệnh, từ nhỏ mắc bệnh tim trầm trọng, sau khi mang thai anh bệnh tình ngày càng trở lên nguy hiểm, bác sĩ đã nhiều lần khuyên bà bỏ cái thai ấy để điều trị nhưng bà là một người mẹ, bà không nỡ và lương tâm của bà không cho phép điều đó xảy ra. Vẫn cố chấp sinh ra đứa trẻ ấy, và ngày anh chào đời cũng là ngày người phụ nữ ấy chút hơi thở cuối cùng
Nụ cười hạnh phúc của một người phụ nữ, bà đã nhắm mắt lại với một nụ cười vui sướng và hai dòng nước mắt ấm nóng, nước mắt của hạnh phúc, vì anh, đứa con trai của bà đã an toàn và khỏe mạnh đến với thế gian
Nhưng cũng vì cái chết của bà, nó đã trở thành nút thắt lớn trong lòng cậu bé ấy, trở thành vướng mắc có thể không bao giờ được gỡ bỏ. Cha anh vì sợ anh sau này tự vì chuyện này mà tự trách bản thân nên đã bịa ra một kết cục khác rồi kể cho anh
Ông nói mẹ bà sau khi sinh anh bà đã chết do bệnh tim đột ngột tái phát
Nhưng sau khi lớn lên anh đã biết mọi chuyện không phải vậy, anh tự cho rằng chính bản thân là người hại chết mẹ mình, rồi anh bắt đầu rơi vào trạng thái trầm cảm, tự hành hạ bản thân. Nhưng chuyện này cũng đã kết thúc sau khi anh gặp được Tống Minh Lam, cậu bé ngây thơ ấy đã trở thành một sáng nhỏ trong thế giới u tối của anh, dần dần giúp anh buông bỏ cái suy nghĩ tiêu cực ấy, giúp anh có thể lới lỏng nút thắt năm xưa
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Phong..
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
//Nắm tay cô// em không sao.. thật đấy chị đừng lo
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// đưa tay lên đầu anh xoa nhẹ // thằng nhóc thối
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// cúi xuống lau khóe mắt //
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Chị khóc đấy à?!
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
// cười cười //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Chỉ biết làm người khác lo lắng // cốc đầu anh //
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hức...//nhăn mặt//
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
//cả người cứng ngắc + bấu chặt vào cánh tay//
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// hốt hoảng // tiểu Phong!!

Chap 3

Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Chỉ biết làm người khác lo lắng // cốc đầu anh //
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hức...//nhăn mặt//
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
//cả người cứng ngắc + bấu chặt vào cánh tay//
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// hốt hoảng // tiểu Phong!!
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Chú Lôi!! // lo lắng //
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
ức..em không sao, chỉ là có chút khó chịu // khó khăn //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// nước mắt rơi lã chã // cái gì mà không sao chứ?! Mặt đã trắng bệch thế kia..
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
được rồi đừng khóc, Minh Lam còn đang trên đùi chị //an ủi //
Lôi Thụy <đại quản gia>
Lôi Thụy <đại quản gia>
...
ngày hôm sau
Bệnh viện trung tâm thành phố
tại phòng bệnh vip
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
Vy Vy cháu muốn ăn cái đó
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
// chỉ vào cốc thạch trên bàn//
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Minh Lam, phải ăn cơm đã, nếu không a Phong sẽ giận đấy
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// xúc một muỗng cơm nhỏ đưa lên trước mặt cậu //
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
// ăn //
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
ùm...ngon quá!!
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
đây là gì vậy ạ ?!
Tống Minh Lam <cậu>
Tống Minh Lam <cậu>
// nhai nhai //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// cứng ngắc //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
* ừ, đây là gì nhỉ?! *
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
// Nhìn sang Lôi Thụy với ánh mắt cầu cứu //
bắt gặp ánh mắt của Hoàng Thiệu Vy, Lôi Thụy chỉ biết bất lực thở dài, một cô gái đã 32 tuổi vậy mà lại không biết canh bí đỏ là gì?!
Lôi Thụy <đại quản gia>
Lôi Thụy <đại quản gia>
* thật là khiến người quản gia như ta đây lo lắng mà *
Lôi Thụy <đại quản gia>
Lôi Thụy <đại quản gia>
// thở dài ngao ngán //
// rầm //
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Minh Lam!!
Cánh cửa đang an phận đứng yên đó, không biết từ lúc nào đắc tội với Hoàng Thiệu Phong, anh xông tới trực tiếp đạp gãy cánh cửa bệnh viện, bốn người Hoàng Thiệu Vy, Minh Lam, Lôi Thụy và cô y tá dứng cạnh liên trực tiếp đơ người.
nvqc
nvqc
Cô y tá: cánh...cánh cửa...// sợ hãi, mặt tái nhợt //
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hoàng Thiệu Vy <cô>
Hờ hờ.. vừa tỉnh lại đã phá nát cái cửa bệnh viện nhà người ta, có phải nhà mày dư tiền quá rồi?!
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Hoàng Thiệu Phong <anh>
Không phải chỉ là một cánh cửa thôi sao?! Em thay cho họ cái mới là được

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play