Tiểu Kết, Gia Minh, Hàn Phong, cả ba đều là bạn thân và cùng sát cánh bên nhau sống trong giới hắc đạo. Mấy hôm trước bên tổ chức đã có lệnh tập trung trên công xưởng bỏ hoang trên núi.
Cả ba đã theo lệnh mà đến, nhưng họ không hề hay biết đó chỉ là cái bẫy. Bước vào công xưởng tất cả đều tối đen, không một bóng người, bỗng...
''Đoàn...''
Là tiếng súng chỉ thiên, sau tiếng súng thì tất cả điện đều bật sáng, trước mặt ba người là tất cả người của tổ chức còn có cả lão đại của tụi họ.
Lão đại?
Ngạc nhiên đến vậy sao?
Không.
Tiểu Kết, mày là người tao kỵ vọng nhiều nhất nhưng tao lại không ngờ.....tên chuột chết tiệt nhà mày dám phản bội tao.
Tiểu Kết chau mày, chuyện lão ta nói chắc là chuyện cậu và hai người muốn rút khỏi tổ chức. Nhìn cậu không hề lên tiếng phản bác, tên lão đại càng thêm tức giận.
Chết tiệt...
''Đoàn''
Tiếng súng lần này là của cậu, Tiểu Kết một phát bắn vào bả vai lão thay cho câu trả lời. Hàn Phòng và Gia Minh cũng đã lên đạn, họ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh.
Giết chúng cho tao.
Tên lão đại vừa ra lệnh thì tất cả gần trăm người đã bắt đầu nổ súng về phía ba người họ. Tiếng súng vang trời, tiếng chửi mắng sau đó lại là tiếng đánh nhau. Hai đánh một không chột cũng quề huống hồ đây lại là cả băng đảng.
Đánh được một lúc cả ba đã bị kiệt sức, Tiểu Kết liền mở đường máu thoát thân cho ba người. Bị sự truy sát của chính người của mình, anh em vào sinh ra tử nhưng hôm nay lại đuổi cùng giết tận họ. Cả ba đành phải bỏ trốn tháo chạy vào rừng nhưng sự việc lại không như họ nghĩ, đường họ đang chạy đến lại là một vách đá cao.
Chết tiệt! Phía trước là vách núi không chạy được nữa rồi.
Hàn Phong vừa điều hòa lại nhịp thở lo lắng quay sang nhìn Tiểu Kết và Gia Minh. Hiện tại mọi thứ dường như đang chống đối lại họ, dường như ông trời cũng muốn đoạt đi mạng sống của họ lúc này vậy.
Hết cách rồi, một là đánh hai là nhảy. Mà đánh hay nhảy trước sau gì cũng phải chết. Tụi mày chọn đi.
Con người ung dung đưa mắt nhìn xuống vách đá rồi nhìn hai người bạn mình khoanh tay trước ngực vừa cười vừa nói kia không ai khác là Tiểu Kết.
Là người mà mỗi lần mỉm cười thì ai cũng biết chả có gì tốt đẹp xảy ra cả. Đến chết cậu cũng không thay đổi được tính cách, một người lúc nào cũng chỉ biết vạch kế hoạch nhưng cái chính là đường rút lui thì chưa bao gì nghĩ đến. Để mỗi lần nguy cấp như vậy thì giao cho hai người bọn họ.
Tụi mày chọn gì, tao chọn nấy. Nói thật giờ tao đánh không nổi nữa rồi, lão già kia cũng manh động thật, tao cứ tưởng lão sẽ ngoan ngoãn như những gì lão hứa.
Hừ. Nếu vậy thì lão đã là nai chứ không phải là cáo.
Tiểu Kết nghe Gia Minh nói vậy liền bĩu môi khinh bỉ, tính cách của lão cậu biết rõ nhưng không ngờ lão lại ra tay sớm đến vậy.
Gia Minh nhún vai thuận tay vứt cây súng qua bên, dù sao thì nó hết đạn rồi, muốn dùng cũng chả được nữa. Y ngồi bệch xuông đất, mặt ngước lên trời cố hít lấy từng ngụm không khí, để điều hòa lại nhịp thở bắt đầu than thân trách phận của mình.
Hazzz... Tao không ngờ giờ chúng ta lại rơi vào tình huống này. Đường đường là sát thủ cấp s lại bị phản bội bởi chính tổ chức mình. Tụi mày nghĩ xem, nực cười không tao càng chưa biết mùi trai là gì nữa mà.
Hàn Phong nhìn Gia Minh mặt khó chịu lộ vẻ khinh thường, chỉ vì quá tin vào cái câu hứa của lão già kia mà bây giờ họ phải đánh đổi cả tính mạng như vậy, Hàn Phong bất đầu cáu gắt.
Đừng ngồi đó nói tào lao nữa, mau nghĩ cách đi. Bọn kia sắp đuổi tới rồi. Đánh hay không.
Nãy giờ cậu chỉ im lặng nhưng nghe Hàn Phong thúc giục Tiểu Kết bước đến gần vách núi hơn nhìn hai người bạn mình đầy thách thức. Đối với cậu việc sống hay chết không có gì quan trọng, vì cả đời cậu từ nhỏ đến giờ không có gì tốt đẹp cả. Tay đã nhuộm quá nhiều máu tanh rồi, nên đến lúc dừng lại rồi.
Tao mới nghĩ ra một trò chơi mới, hai người... muốn chơi thử trò cảm giác mạnh không?
Tao không ngán, nhưng trước khi chết cho tao ăn no được không. Tao không muốn làm ma đói với lại tao chết rồi sẽ không có ai ma chay cho tao cả...
''Bốp''
Giờ nào rồi mà mày còn đòi ăn, tụi nó tới rồi kìa.
Hàn Phong thẳng tay đánh mạnh lên đầu Gia Minh chỉ vì lời nói tào lao kia. Bỗng tiếng bước chân càng ngày càng nhanh, tiếng la hét, tiếng chửi thề càng lúc càng rõ to, ánh sáng của đèn pin đã rọi thẳng vào mặt ba người họ.
Khi nhìn thấy ba người bọn cậu đang đứng bên vách đá, một tên to béo lớn tiếng bước ra, chĩa thẳng súng về phía cậu. Đem gương mặt đầy vết sẹo kia kèm đôi mắt thách thức nhìn ba người các cậu.
Mẹ kiếp!!! Tụi mày chạy cũng nhanh đấy. Sao không chạy nữa đi.
Không thấy vách đá đó sao mà chạy. Hỏi ngu vậy mà cũng hỏi hả.
Mày...
Tao sao? Tao biết tao đẹp trai rồi nên mày bớt khen đi.
Gia Minh trong tổ chức có biệt danh là thánh nghiệp, nên khi nghe tên kia hỏi cậu liền chửi lại khiến tên béo sau khi nghe xong khuôn mặt đã khó coi nay càng khó coi hơn nữa vì bị cậu chọc tức. Hắn tức giận lập tức phất tay ra hiệu cho bọn phía sao lên lấy mạng của cả ba người.
Chúng mày ai đem được đầu ba đứa đó về cho lão đại đều có thưởng.
Mẹ kiếp.
Cả bọn nghe xong thì hùng hổ xông vào chỗ của ba người cậu đang đứng. Hàn Phong chỉ kịp chửi thề một câu rồi lại xông vào đám đấy để hơn thua.
Đang đánh nhau hăn say chẳng may Tiểu Kết bất cẩn trượt chân rồi rơi tự do xuống vách đá bên dưới. Gia Minh và Hàn Phong bất ngờ thấy cậu rơi xuống đành bất lực lao theo, dù có chuyện gì thì họ cũng sẽ chết, vậy thì chết cùng nhau coi vậy mà tốt hơn.
Lúc rơi xuống cậu nghĩ như thế cũng tốt, cậu có thể nghỉ ngơi được rồi. Cậu không còn phải lo sợ mỗi tối khi đi ngủ sẽ bị người khác đòi mạng nữa. Lần này nó là kết thúc thật rồi, không còn phải chật vật sao mỗi lần xuống tay với một ai đó. Nghĩ đến đó, cậu nhắm mắt, buông thả bản thân mặc kệ tất cả.
Tiểu Kết cứ tưởng mình đã chết, nhưng cậu chợt mở mắt nhìn thấy mình đang đứng ở một nơi nào đó, không phải phía dưới vách, là cậu chưa chết hay đây là linh hồn của cậu, đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy toàn bóng tối, không có bóng người nào cả cậu cơ chút sợ.
Nhớ đến Hàn Phong và Gia Minh cậu vội cất tiếng kêu gọi họ, cậu gọi họ khàn cả họng nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Cậu bất lực ngồi gục xuống ôm gối, cậu sợ cảm giác này, cảm giác phải ở một mình, cậu sợ cảm giác cô đơn, cậu ám ảnh với nó, rất sợ.
Bỗng nhiên có cái gì đó vừa vụt qua, cậu nghe hình như có tiếng gọi. Dù rất nhỏ nhưng cậu nghe được, phía trước xuất hiện ánh sáng mờ ảo. Ra sức chạy về phía ánh sáng còn có tiếng gọi đó, cậu khẩn cầu làm ơn ai đó đem cậu ra khỏi nói này.
Đang mơ mơ màng màng cậu nghe có tiếng bên tai mình, từ từ mở mắt ra cái ánh sáng chết tiệt đó khiến cậu khó chịu, cậu chưa thích nghi được với nó, đưa cánh tay nặng nề của mình che đi ánh sáng đó.
Rốt cuộc cậu vẫn chưa chết hay cậu đang mơ và nơi này là nơi nào. Ai đã cứu cậu, và tại sao lại cứu rỗi con người cậu dơ bẩn đầy tội lỗi như cậu làm gì cơ chứ?
Tiểu Kết bậc người ngồi dậy, cậu là chưa chết thật, thật sự cậu vẫn chưa chết, chuyện này đúng là không thể tin vào mắt mình được.
Đang chìm trong mớ hoang mang suy nghĩ về chuyện này thì cậu phát hiện có ánh mắt nhìn mình. Ánh mắt rụt rè hoảng sợ, có chút gì đó không đúng đang nhìn. Cậu nhanh chóng đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về đối diện phía kia, ánh mắt vừa chạm nhau đối phương lập tức lên tiếng lo lắng hỏi cậu.
Công... công tử người không sao chứ ạ? Người cần nô tỳ gọi thái y không?
Công tử? Thái y?
Vâng...
Cậu ngạc nhiên khi người kia cứ gọi mình là công tử rồi cách ăn mặt cổ quái đó nữa rườm rà và lắm phiền phức.
Tiểu Kết chợt nhận ra có gì đó không đúng, nơi này không phải ở bệnh viện cũng không phải ở tổ chức. Vậy... đây là đâu, sao cậu lại ở đây, rồi mấy người này là ai.
Đầu cậu bỗng nhói lên một cái, cơn đau đó kiến cậu khó chịu, đưa tay lên đánh đánh vào đầu mình mấy cái rồi định thần nhìn lại hai người kia.
Hai người ...
Quan sát hai người con gái đang đứng trước mặt mình cách họ ăn mặc, cách họ xưng hô, rồi cái không gian, cách bày trí có phần cổ ở đây. Cậu vội đưa tay vuốt mặt mình thở dài mong là đầu mình có vấn đền nên suy nghĩ quá nhiều rồi. Thấy cậu cứ hết vuốt mặt rồi nhìn xung quanh, một trong hai người đứng đó rụt rè bước lên, giọng run run nhưng cố trấn tĩnh hỏi cậu.
Công t... tử...
Chưa kịp kêu xong thì cô gái đó giật mình lùi lại vì họ phát hiện ra con người ngồi trước giường đang tỏa ra một khí tức rất đáng sợ. Đôi mắt hổ phách màu xám tro đó không còn vô hồn hay sợ hãi như trước đây, thay vào đó là sự lạnh lẽo, u ám đến bất cần đang nhìn họ. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó thôi nó cũng đủ giết chết họ, không cần đến giết, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm họ không thể thở được rồi.
Giờ tôi... à không ta muốn hỏi hai ngươi một số chuyện, hai người chỉ cần trả lời những thứ liên quan. Được chứ?
Cái giọng nói âm độ này là sao, con người ngồi trước mặt họ là ai, có phải là Ngụy công tử họ hầu hạ từ lúc nhỏ đến giờ hay không? Nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ họ cũng chỉ là bậc tôi tớ không thể nào tò mò hơn.
Ngụy công tử của họ trước kia nói chuyện nhẹ nhàng, hay cười và luôn gần gũi chứ không xa cách như người này hay là do lần ngã núi hôm trước nên đã khiến tính cách của công tử họ thay đổi.
Cái cảm giác mà chỉ cần đứng bên thôi cũng đã khiến họ thở cũng không thông. Tiếng gào lòng họ chắc chẳng ai có thể cứu họ được, cả hai vẫn giữ im lặng chỉ gật đầu không dám nhìn vào đôi mắt của con người đó, họ đứng nếp vào nhau như chờ đợi.
Các ngươi là ai, đây là đâu và tại sao ta lại ở đây.
Công tử đến tên mình cũng không nhớ sao? Hay do người ngã va đập vào đầu nên quên tên mình rồi.
- Chắc là vậy vì hiện tại ta không nhớ gì cả và tốt nhất hai ngươi nên kể sự thật cho ta biết không hơn không kém.
Hai cô gái đứng đó lén ngước nhìn người trước mặt, công tử của họ không phải bị sao rồi chứ. Lúc trước và bây giờ như hai con người hoàn toàn khác vậy. Dù họ có thắc mắc đến đâu cũng chỉ cất trong lòng, họ không dám nửa lời hé miệng vì đơn giản chỉ vì họ không muốn chết ít nhất ngay lúc này.
Công tử, người là Ngụy công tử Ngụy Liên Thành, là con trai út của Ngụy gia. Nô tỳ là Tiểu Tâm còn đây là Tiểu Liên, hai người nô tỳ đã theo hầu người từ năm 8 tuổi.
Tiểu Kết nhướng mày, nếu như hai người nói là thật, đây không phải phim trường vậynhững gì cô gái này nói thì những gì cậu suy nghĩ nãy giờ đều đúng sao? Vậy không phải là cậu đã xuyên không đến nơi này rồi cơ chứ? Giống như tình tiết mấy bộ tiểu thuyết sến sẫm mà Gia Minh đã đọc trước đây?
Cậu cứ nghĩ mấy chuyện xuyên không này là vớ vẩn, là viễn tưởng con người tạo ra, chỉ có ở trong phim hay tiểu thuyết không thôi chứ. Không ngờ nó lại xảy ra với cậu, nhưng làm cách nào cậu lại đến được đây, ông trời đây là muốn trêu chọc lòng người của cậu hay sao.
Cũng may lúc trước Gia Minh lúc nào cũng bắt cậu một hai đọc tiểu thuyết này nọ bởi vậy nên cách xưng hô với hai người này không quá gượng đối với cậu. Cậu gãi đầu, tỏ vẻ mình đã quên hết mọi thứ làm bộ mặt ngây dại hỏi họ.
Vậy hiện giờ ta bao nhiêu tuổi, với lại hiện tại đây là đang ở Ngụy gia sao?
Công tử người hiện giờ mười bảy tuổi, đây không phải Ngụy gia.
Không phải Ngụy gia, vậy đây là đâu. Ngươi có thể nói rõ cho ta nghe được không.
Tiểu Tâm thấy công tử nhà mình cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết. Nên nàng đã kể lại tất cả việc trước kia, kể cả việc cậu được thái hậu cho vào cung làm phi của hoàng thượng và đến việc cậu bị thất sủng đến mức muốn tự tử ra sao.
Quan trọng hơn nữa là việc trước kia cậu bị bắt nạt như thế nào, và làm sao cậu bị hại ra nông nổi này. Nàng kể không xót một chi tiết nào, vừa kể vừa lén nhìn biểu cảm trên gương mặt của cậu, nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm đến đáng sợ.
Tiểu Tâm rùng mình lập tức im lặng tay bất giác nắm chặt tay Tiểu Liên, cầu trời không có chuyện gì xảy ra với họ nhưng vì lo lắng cho cậu Tiểu Tâm vẫn lên tiếng.
Công tử... người không sao chứ ạ?
-...
''Ngụy Liên Thành ơi Ngụy Liên Thành, ngươi ăn ở kiểu gì mà ai cũng ghét vậy. Mang trên người một con người hoàn mỹ sao ngươi không biết tận dụng. Bị người ta hại cũng không nói lời nào, hay cho ngươi là người của hoàng thượng.''
''Đã vậy còn bị thất sủng nữa, ngươi muốn ta sống dưới thân phận của ngươi phải làm sao đây. Ngươi chết cũng đáng, phần đời còn lại ta thay ngươi sống tiếp và hứa sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng nên ngươi hãy vui vẻ nơi chín suối đừng về tìm ta đòi xác.''
Đang mãi chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì giật mình khi nghe Tiểu Liên lên tiếng, cậu lấy lại trạng thái như lúc ban đầu nhìn họ nhếch mày.
Công tử, nô tỳ có chuyện muốn hỏi.
Thấy công tử nhà mình cứ im lặng hết lắc đầu rồi vuốt mặt, Tiểu Liên giờ mới lên tiếng. Nhận được cái nhìn như muốn giết người của cậu như câu trả lời. Cô nhanh miệng nói một mạch như sợ ai đó cướp đi lời mình vậy.
Khi công tử ngã xuống núi, lúc bọn nô tỳ xuống thì phát hiện không phải chỉ có một mình người. Nô tỳ phát hiện bên cạnh người còn có hai nam nhân khác nữa.
Hai nam nhân khác?
Ngươi nói còn hai người nữa?
Vâng. Vẫn còn hai người nữa, nhưng cách ăn mặc của họ rất kỳ lạ.
Có phải họ mặc y phục đen, một người tóc màu hạt dẻ, còn người kia tóc màu trắng. Đặt biệt họ để tóc ngắn, rất gọn đúng chứ.
Tiểu Kết vội chụp lấy bả vai của cô mà hỏi dồn, nếu đúng như vậy thì người mà cô nhắc đến chính là họ.
Đúng vậy thưa công tử, nhưng họ đều bị thương ngất đi nên nô tỳ đã mạo muội đem họ vào cung trị thương luôn ạ.
Họ ở trong cung, họ vẫn chưa chết. Chỉ tưởng mình mình lạc về đây không ngờ lại còn có hai người họ nữa. Tốt quá rồi, như vậy cậu không phải cô đơn, không phải sống một mình ở nơi này rồi. Trong lòng cậu lúc này đang không ngừng nhảy lên vui sướng nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản như chuyện này không liên quan gì đến ta vậy.
Nhìn thấy vẽ mặt càng ngày càng muốn giết người đó của cậu, Tiểu Liên cô gái bé nhỏ mang tâm hồn mỏng manh cứ tưởng mình lén đem họ vào cung là sai nên lập tức quỳ xuống cúi đầu nhận tội với cậu. Cô cứ đập đầu mình xuống nền miệng thì luôn nhận lấy mọi tội lỗi đều thuộc về mình.
Công tử, nô tỳ sai rồi. Mong công tử trách phạt.
Sai? Ngươi sai cái gì? Ta chưa nói gì cơ mà, ngươi mau đứng lên đi, đừng làm như vậy.
Cậu khó hiểu nhìn cô đang cuối đầu quỳ dưới chân mình, cô sai gì cơ chứ, cậu phải cảm ơn cô còn không hết sao lại có thể trách phạt cô được. Tiểu Kết cúi xuống nhẹ đỡ cô dứng dậy, cười một nụ cười thật tươi và rạng rỡ nhìn hai người rồi nói.
Sao lại sai, sao ta lại phạt ngươi trong khi ngươi đã làm rất tốt chứ. Ta cảm ơn ngươi còn không hết, cảm ơn ngươi đã ra tay cứu hai vị bằng hữu của ta.
Bằng hữu? Họ là bằng hữu của người sao? Sao bọn nô tỳ không hề hay biết?
Nhận ra mình hình như nói hơi lố, Tiểu Liên im lặng cúi đầu. Đưa tay bịt miệng nhưng lời cô đã nói thì làm sao mà nuốt ngược lại được cơ chứ. Tiểu Kết mỉm cười, cậu đưa tay gõ lên đầu cô một cái.
Chuyện này ta không thể nói được, cho ta biết hiện giờ họ đang ở đâu. Ta muốn gặp hai người bọn họ.
Giờ họ đang trong tẩm cung này nên người đường lo. Để nô tỳ thay y phục cho người rồi sẽ đưa người đi gặp họ.
Được. Vậy làm phiền hai ngươi rồi.
Đây là việc nô tỳ nên làm nên xin người đừng nói vậy.
Tiểu Liên nghe cậu nói xong thì đi lấy y phục đem lại cho cậu. Nhưng khi nhìn thấy thứ trên tay cô cậu như hóa đá, thứ cô đem ra nó có màu vàng nhạt lại còn bông hoa lá cành bên trên nữa.
Nhìn gu thẩm mỹ của cái tên họ Ngụy này củng quá ư là nữ tính quá đi, hằng gì tên hoàng thượng không để mắt tới là phải. Cậu khó chịu chỉ tay vào bộ y phục kia rồi hỏi ngược lại cô.
Ngươi đem cái gì ra cho ta vậy?
Y phục của người.
Y phục?
Vâng.
Của ta?
Vâng. Đây không phải là bộ công tử thích nhất hay sao ạ? Công tử nói đây là bộ do chính tay hoàng thượng ban tặng khi người vào cung. Nên người rất thích mặc và bảo nô tỳ phải giữ nó cho cẩn thận.
Là rác thì đúng hơn.
Mặt cậu tối xầm lại khi nghe Tiểu Liên nói mình rất thích mặc sao, cho tiền cậu cũng không đụng tới chứ đừng nói là mặc. Thích cái con khỉ gì, cái đó mà cũng để nam nhân mặc sao?
Miệng không ngừng lẩm bẩm, cậu tự mình đi lại rương đồ, đúng như cậu nghĩ, rương đồ toàn là màu vàng nhạt không vàng nhạt thì màu xanh nhạt. Lục tới lục lui cuối cùng cũng tìm được ba bộ ưng ý nhất. Quay lại chỗ Tiểu Tâm, Tiểu Liên đang đứng, cậu chỉ vào đống đồ mình vừa vứt xuống đất kia lạnh giọng lên tiếng.
Đem tất cả chỗ này đốt đi cho ta, thay vào đó y phục sẫm màu. À hay hắc phục còn tốt, ta không muốn thấy đống này xuất hiện trước mặt ta nữa.
Công tử, người sao vậy? Bỏ hết sao? Ngay cả đồ hoàng thượng ban tặng.
Hoàng thượng? Mười hoàng thượng ta cũng không sợ. Lúc trước ta quá như nhược, quá nhát gan , quá ngu ngốc nên mới thành ra như vậy. Nhìn qua cũng biết thứ vải đó và vải trên người các ngươi là một. Nếu hắn thật sự không có thành ý vậy tại sao ta lại không có quyền bỏ? Bây giờ ta sẽ sống cho ta, sống dưới thân phận một con người hoàn toàn mới. Hai người các ngươi cứ xem như tên Ngụy công tử kia đã chết rồi đi. Đứng trước mặt hai ngươi là một Ngụy Liên Thành hoàn toàn khác.
Tiểu Liên tròn mắt nhìn cậu, nàng không nghe lầm phải không? Rằng công tử nhà họ đã thay đổi hay là do ngã núi nên đầu óc có chút vấn đề? Nàng chần chừ nhưng vẫn lên tiếng giải thích.
Thứ hoàng thượng ban mà đem đốt có khi phạm tội khi quân đấy công tử à.
- Ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm nên hai người cứ làm theo ý ta là được.
Bọn nô tỳ đã hiểu, hai người nô tỳ rất vui khi công tử nghĩ được như vậy.
Vậy đi.
Tiểu Tâm đưa tay vừa lâu nước mắt vừa nói. Cô không ngờ rằng công tử cô có ngày sẽ nghĩ được như vậy, tuy rất ngạc nhiên nhưng cô lại rất vui. Vì bây giờ công tử của cô đã không còn quá nhu nhược, biết người ta không thích mình mà vẫn ngu ngốc chờ đợi, mong chờ dù là một chút hi vọng nhỏ nhất.
Sau khi giúp cậu thay xong y phục, cậu cùng Tiểu Liên và Tiểu Tâm đến gặp hai người kia. Cậu mong hai người đó sẽ không sao, không có gì xảy ra với họ. Vì với cậu hai người kia cậu xem họ hơn cả anh em ruột của mình nên nếu họ xảy ra chuyện gì cậu sợ mình sẽ không chịu nỗi mất mát này quá.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play