Ở vùng ngoại ô của thành phố A thuộc phía nam đất nước, có một ngọn núi cao trên đỉnh núi có một tòa lâu đài, được gọi là lâu đài bởi vì sự hoành tráng và to lớn của ngôi biệt thự với kiến trúc phương Tây rất đẹp.
Đó là tòa biệt thự của triệu phú nhà họ Hoàng, họ có chuỗi nhà hàng khách sạn lớn trên khắp cả nước, và ngọn núi này cũng thuộc quyền sở hữu của nhà họ.
Đường lên núi chỉ có một là đường dẫn đến tòa lâu đài đó, ngọn núi này dưới quyền sở hữu của nhà họ Hoàng nên không ai được đến đây cả, thế nên nó còn rất thiên nhiên hoang dã và thật sự rất đẹp.
Trong phòng đọc sách của tầng một, Hoàng Bảo Nam ngồi nhìn tấm ảnh của một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, với đôi mắt to tròn và đôi môi đỏ xinh đẹp, anh nói một mình:
-Tường Vy em chê anh sao? Không phải trước đây em từng rất yêu anh à? Vì sao em lại đối xử với anh như vậy? Em muốn anh chết đúng không? Vậy anh sẽ chết cho em vừa lòng và chứng minh rằng những gì em muốn anh đều có thể vì em mà làm hết tất cả....Anh yêu em Tường Vy.
Vừa nói anh vừa đốt cháy những tấm ảnh của cô gái xinh đẹp ấy, trong đó có cả hình của cô ấy chụp cùng với anh nữa, nhìn những tấm hình mà Bảo Nam vô cùng đau khổ, vì sao người con gái anh yêu lại thay đổi như vậy chứ.
......................
Hoàng Bảo Long đang bơi ngoài hồ bơi anh có thói quen bơi lội vào buổi sáng, anh đang thả lỏng cơ thể mình dưới nước và tắm nắng thì nghe một tiếng súng.
"Pằng..."
Tiếng súng phát ra từ phòng sách của Bảo Nam, anh vội chạy lên lầu mặc dù cơ thể vẫn còn đang ướt sũng, anh lo sợ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi anh lên đến trước cửa phòng đã thấy vài người làm đứng ở cửa đang run rẩy, Bảo Long bước đi chạm chạp từng bước chân của anh trở nên nặng nề.
Đứa em trai mà anh rất yêu thương tại sao lại nằm trên vũng máu đó, tại sao lại tự tử có điều gì mà anh vẫn chưa biết à?
Bảo Nam là đứa em trai duy nhất của anh và cũng là người thân duy nhất còn lại của anh trên đời này, anh luôn luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho em trai mình.
Ước mơ của Bảo Nam là làm một họa sĩ nổi tiếng và được đi du lịch khắp nơi trên thế giới, anh cũng cho em trai mình học để thực hiện ước mơ, anh không hề ép em trai đi theo đường kinh doanh của gia đình.
Nhưng vì sao em trai của anh lại tự tử, tại sao lại bỏ anh lại một mình trên cuộc đời này chứ? Ôm chặt lấy thi thể của em trai mình mà nước mắt anh tuôn trào.
Hoàng Bảo Long vô cùng đau khổ đứa em trai duy nhất của anh, người thân duy nhất của anh vì sao lại làm đều ngu ngốc này? Anh nhất định sẽ tìm bằng được lý do.
...****************...
Sau khi lo xong hết tất cả mọi thứ cho đám tàn của em trai mình, Bảo Long đi đến phòng sách của Bảo Nam để tưởng nhớ đến em trai.
Hôm đó anh cho người lau chùi sạch sẽ vết máu trên sàn nhà và trên ghế nơi Bảo Nam ngồi, còn mọi thứ trong phòng này anh vẫn giữ nguyên và chưa từng thay đổi bất cứ thứ gì hết.
Bảo Long đến ngồi ở chiếc bàn nơi em trai của anh hay ngồi học, cũng là vị trí mà em trai của anh ngồi tự tử.
Đang đau khổ vì sự mất mát quá lớn này mà đến hôm nay, sau một tuần người của anh vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân vì sao em trai của anh tự tử.
Ở trường bạn bè của Bảo Nam rất thích anh, bởi vì anh ấy là một người hoà đồng vui vẻ, anh ấy không hề bị bạo lực học đường việc học càng không bởi vì Bảo Nam là một học sinh giỏi, vậy nguyên nhân là do đâu?
Bảo Long đau khổ gục đầu lên bàn người thân của anh đã không còn một ai nữa, anh sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa đây?
Hay là bây giờ anh cũng chết đi theo ba mẹ và em trai cho rồi, tài sản của anh không có người đứng đầu thì cổ phần tất cả sẽ được chia cho quỹ từ thiện.
Bởi vì gia đình anh có một quỹ từ thiện rất lớn, hỗ trợ cho các em bé bị bỏ rơi và mồ côi trước khi chết ba của anh cũng từng lập di chúc, nếu như nhà họ Hoàng không có người kế thừa thì tài sản sẽ được quyên góp hết.
Bảo Long kéo học tủ bàn ra để lấy súng anh đã quá chán nản, đau khổ và tuyệt vọng anh không còn thiết sống nữa, người thân không còn anh sống một mình thì còn ý nghĩa gì? Nhưng khi mở ngăn kéo tủ ra anh nhìn thấy một quyển sổ.
Bên ngoài để hai từ "Nhật Ký" là nhật ký của ai? Không lẽ là của Bảo Nam? Vậy ở đây có lẽ sẽ có nguyên nhân gây ra cái chết của em trai anh.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Lời của tác giả:
Đáng lẽ vài tuần nữa mình mới ra truyện mới 🤭🤭🤭
Nhưng vì vừa có ý tưởng cho truyện mới nên viết liền 🥰
Có đều truyện này mình sẽ ra rất chậm có thể mỗi ngày một chương, hoặc nhiều ngày mới ra một chương, bởi vì còn 3 ngày nữa mình bay rồi nên bận rộn mong mọi người thông cảm ạ 🌹🌹🌹
❤️❤️❤️Love❤️❤️❤️
Mở quyển "Nhật Ký" của Bảo Nam ra đọc, bên trong có rất nhiều tâm sự của anh, Bảo Long đọc từ đầu đến gần cuối vẫn không thấy có gì là bất thường.
Nhưng khi đọc đến ngày cuối cùng viết trong "Nhật Ký" cũng là ngày Bảo Nam tự tử, thì Bảo Long tức giận đến run rẩy hết cả người bởi vì trong đó viết là:
"Tường Vy chúng ta đang rất vui vẻ mà, tiền bạc đối với em quan trọng như vậy sao? Em chê anh là thằng nhà quê ở một vùng núi quê mùa, nhưng anh đã nói anh có một ngọn núi của riêng mình, anh sẽ tặng em làm quà kết hôn tại sao em không tin anh? Em nói anh ăn mặc quê mùa, nhưng khi anh mặc một bộ đồ do nhà thiết kế nổi tiếng ở Italia thì em chê anh mặc đồ không giống ai.
Khi anh đeo chiếc đồng hồ được anh hai tặng vào sinh Nhật, đó là chiếc đồng hồ của Patek Philippe một trong những chiếc mất nhất thế giới, em lại nói là anh đeo đồ nhái, trước đây em không như vậy?
Nhưng tại sao em không tin anh? Bởi vì anh trai của anh sợ anh bị bắt cóc nên muốn anh dấu thân phận, chứ anh có thể chăm sóc em cả đời được mà vì sao em không tin anh? Khi chúng ta mới quen nhau em đâu phải là người như vậy?
Tường Vy anh yêu em, anh thật sự rất yêu em nhưng tại sao em lại dùng những lời nhục mạ với anh? Em còn kêu anh đi chết đi, được anh sẽ chết cho em xem khi anh chết đi em nhất định sẽ hối hận và nhớ đến anh suốt đời.
Tạm biệt em Đỗ Tường Vy yêu dấu của anh...Hoàng Bảo Nam."
Bảo Long đọc đến đây thì tay anh run lên đập mạnh xuống bàn, tại sao đứa em trai ngu ngốc của anh lại vì một người phụ nữ không ra gì, lại tìm đến cái chết mà không suy nghĩ gì đến anh chứ?
Anh mới là người thân của cậu ấy mà dù cho cả thế giới quay lưng lại với Bảo Nam, thì anh mãi mãi sẽ không quay lưng lại với em trai của mình, tại sao em trai của anh lại suy nghĩ nông cạn như vậy chứ?
Tức giận vô cùng anh đứng lên để đi gọi người của anh đến để điều tra, anh muốn biết cô gái tên Đỗ Tường Vy đó thật sự là người như thế nào mà khiến em trai của anh lỵ tình đến như vậy?
Nhưng khi anh đóng quyển "Nhật Ký" lại để rời đi, thì trang cuối cùng rớt xuống một tấm hình.
Khi Bảo Long cầm lên xem là ai thì bên trong là một cô gái sinh đẹp, cô ấy có đôi mắt to tròn, sống mũi dọc dừa, mái tóc dài đến hơn nữa lưng dài bóng mượt, cuối cùng điểm nổi bật nhất của cô ấy là đôi má lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Thế nhưng trong mắt anh cô ấy không có gì là đẹp hết, đây chắc chắn là người phụ nữ đã làm cho em trai của anh tự tử, anh sẽ đem cô ấy về và tự tay mình trừng trị mà không cần nhờ đến pháp luật.
...****************...
Ở Đỗ gia Uyên Vy đang ép nước cam cho Tường Vy, người chị gái này của cô rất thích nước cam nên mỗi buổi sáng đều uống một ly.
Ba mẹ của cô gặp tai nạn giao thông từ nhỏ nên Uyên Vy sống với bà nội, khi lên đại học bác hai của cô cũng là ba của Tường Vy kêu cô lên ở nhà của ông để cô tiện đi học.
Người bác này từ khi cô còn nhỏ đã rất yêu thương cô, ông thương cô như con gái ruột của mình hầu như Tường Vy có cái gì? Ông cũng đều cho Uyên Vy cái đó.
Đều này làm cho người bác gái không ít lần cãi nhau với ông, nhưng Uyên Vy là cháu gái của ông nên bà ấy cũng không thể cản, riết rồi ông muốn làm gì thì làm bà không nói đến nữa.
Mà Uyên Vy lại rất hiền lành và rất thương chị gái của cô, bởi lúc nhỏ nếu như Tường Vy không cứu cô khỏi hồ sen ở phía sau nhà nội, khi hai người chơi và té xuống đó thì không chừng cô đã chết rồi.
Đó cũng là một phần lý do Uyên Vy rất yêu thương và nhường nhịn Tường Vy, từ khi cô lên đây ở thì mọi sinh hoạt của chị gái, cô đều một tay làm hết.
Một phần là do cô muốn trả ơn cứu mình khi bé của Tường Vy, một phần cũng là Uyên Vy thật sự yêu thương người chị gái này rất nhiều.
Đang vắt nước cam thì cô nghe ở trên tầng một Tường Vy hét lớn với người hầu:
-Cô làm cái gì vậy hả? Cô có biết cái áo đó của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không? Tại sao cô lại làm rách nó?
Người giúp việc cúi đầu nói:
-Cô chủ tôi xin lỗi, nhưng cái áo đó không phải do tôi làm rách nó bị đứt chỉ đường mai thôi ạ.
-Cô còn cãi lại không lẽ tôi đây đi vu khống cô.
Uyên Vy nghe thấy tiếng hét um sùm trên phòng của Tường Vy, cô liền chạy lên cầm lấy cái áo lên xem thì nó thật sự bị đứt chỉ, cô nói:
-Chị ơi đừng giận nữa, cái này em có thể làm lại được hoàn toàn như mới cho chị, nên chị đừng giận nữa để em làm lại cho chị nhé!
-Ừ, không có em gái của chị thì cô ta liệu hồn đó, vậy cưng làm đi chị đi chơi một chút.
Nói rồi Tường Vy bỏ đi một nước không quay đầu lại, cô người hầu đó cúi đầu nói cám ơn với Uyên Vy:
-Tiểu thư Uyên Vy tôi cảm ơn cô nhiều lắm.
Uyên Vy mỉm cười nói:
-Không có gì đâu ạ, chị đi làm việc của mình đi cái này để cho em lo.
Người giúp việc đó cúi đầu chào cô rồi rời đi, thật ra Uyên Vy ở trong nhà này không lâu nhưng rất được người hầu yêu thương, bởi vì cô hiền biết tôn trọng người khác và không bao giờ trách móc người làm như Tường Vy.
Sáng hôm nay Uyên Vy đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, cô rất thích nấu ăn và làm mọi thứ trong nhà, cô vừa bước ra đường thì thấy có một chiếc xe taxi gần đó liền vẫy tay.
Chiếc xe taxi vừa thấy cô gọi thì chạy đến rước khách, lên xe Uyên Vy nói:
-Anh làm ơn đưa tôi đến trung tâm thương mại nhé!
-Vâng.
Lên xe Uyên Vy cầm điện thoại lên xem những gì cần mua viết vào ghi chú để khi đến nơi cô không quên mất, bởi vì mãi nhìn vào điện thoại cô không để ý xung quanh.
Đến khi ngước mắt lên nhìn thì con đường này rất lạ, Uyên Vy nói với tài xế:
-Anh gì ơi, hình như chúng ta đi lộn đường rồi đây không phải đường đến trung tâm thương mại.
Mặc cho Uyên Vy nói là chuyện của cô còn người tài xế đó cứ lái xe mà không trả lời, cô bắt đầu cảm thấy lo sợ và nói:
-Anh làm ơn dừng xe lại tôi không muốn đi nữa, đường này không phải đường tôi muốn đi.
Lúc này Uyên Vy cảm thấy lo sợ rồi bởi vì con đường càng lúc càng vắng, cô hét lên:
-Anh có dừng xe không? Có tin là tôi báo công an không hả?
Nghe cô nói như vậy thì người tài xế xe mới chịu dừng lại, khi xe vừa dừng thì Uyên Vy lập tức mở cửa xe chạy đi.
Người tài xế taxi cũng không có dấu hiệu đuổi theo, cô không hiểu lắm nhưng cũng rất lo sợ bởi vì con đường này đã ra ngoại ô thành phố rồi, rất ít xe qua lại.
Từ xa có một chiếc xe sang trọng đang chạy đến, Uyên Vy mừng rỡ vẫy tay cầu cứu chiếc xe đó thật sự dừng lại, cô vô cùng mừng rỡ.
Nhưng tại sao chiếc xe đó vừa dừng lại, thì người tài xế xe taxi vừa nãy cũng bước xuống và đi về hướng này, cô lo sợ chạy đến chiếc xe rõ cửa kính cầu cứu.
Chiếc xe đó mở cửa kính phía sau xuống trong xe có một người đàn ông đeo kính đen nhìn cô, bởi vì người đó mang kính đen rất to hết nữa khuôn mặt nên cô không nhìn thấy mặt anh ta.
Trong lúc nguy cấp Uyên Vy liền nói:
-Anh gì ơi có thể cứu tôi không? Chiếc xe taxi đó có vấn đề.
Người đàn ông đó nhìn cô hỏi:
-Cứu sao?
-Vâng, làm ơn cứu tôi với.
Chỉ là Uyên Vy không ngờ người đàn ông đó cười nhết môi khi nghe cô nói như vậy, lúc này người tài xế kia cũng vừa đến anh ta cúi đầu nói với người trong xe:
-Thưa ông chủ mới đến.
Người trong xe gật đầu nói:
-Bắt người.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người tài xế kia liền đánh vào phía sau gáy của cô, Uyên Vy lập tức ngất xỉu và được đưa trở lại chiếc xe taxi vừa rồi lái đi.
...****************...
Không biết đã ngất xỉu bao lâu rồi khi Uyên Vy tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt trong một cái phòng nhỏ, tay chân đều bị xích lại hết khoá lại còn hơn là tội phạm nữa.
Cô vừa định ngồi dậy thì cửa phòng mở ra, bước vào là một người đàn ông có dáng người rất cao, với đôi mắt chim ưng lạnh lẽo, sống mũi cao và từng đường nét trên gương mặt thật sự rất đẹp.
Đi theo sau anh ta là người tài xế xe taxi kia, Uyên Vy hơi sợ một chút nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi:
-Các người là ai? Vì sao lại bắt tôi?
Người tài xế vừa rồi lấy một cái ghế đến cho người đàn ông đó ngồi, rồi anh đi ra phía sau lưng người đàn ông kia đứng, còn anh ta thì ngồi xuống và nhìn cô chằm chằm.
Cô không hiểu gì hết tại sao mấy người này bắt cô, Uyên Vy nói:
-Các người là ai tại sao lại bắt tôi?
Người đàn ông đó lúc này lên tiếng nói:
-Là ai không quan trọng, quan trọng là đời này cô không bao giờ thoát khỏi tay tôi được đâu Đỗ Tường Vy.
Cô hơi bất ngờ mấy người này là ai? Tại sao lại bắt cô mà lại nói tên của chị gái cô, Uyên Vy trả lời:
-Tôi không phải là Đỗ Tường Vy tôi là....
-NÓI DỐI.
Uyên Vy còn chưa nói hết câu thì người đàn ông đó liền hét vào mặt cô và nói:
-Tôi đã tìm hiểu được nhà họ Đỗ chỉ có một đứa con gái duy nhất và đó là cô, bây giờ cô lại muốn chối.
-Không có tôi thật sự không phải là Đỗ Tường Vy, anh bắt lầm người rồi nếu như anh bắt tôi để đòi tiền chuộc thì tôi không có tiền đâu.
Người đàn ông đó nhìn cô cười kinh bỉ nói:
-Cô nói cô không có tiền sao? Vậy thì tôi lấy cái khác.
Nghe anh ta nói như vậy Uyên Vy sợ hãi cô lùi lại nói:
-Anh muốn làm gì tôi? Đừng làm bậy nhé? Anh muốn gì cũng được anh cần bao nhiêu tiền.
HA...HA...HA....
Khi cô vừa nói dứt câu thì người đàn ông đó cười lớn nói:
-Cô thật sự rất biết nói dối, cô vừa nói cô không có tiền còn gì? Bây giờ thì hỏi tôi cần bao nhiêu? Cô không thấy mâu thuẫn trong lời nói của mình à?
-Tôi...tôi....
Bởi vì trong lúc sợ hãi nên cô nói chuyện đã không suy nghĩ, nhà cô không phải giàu có biết lấy gì để chuộc cô ra đây?
Người đàn ông đó nhìn thấy cô ấp úng như vậy anh ta câm ghét nói:
-Cô thật sự rất giỏi nói dối, hôm nay tôi không cho cô ăn, thử xem một tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô có thể chịu được hay không?
Vừa nói dứt câu anh ta liền đứng lên và rời đi không thèm nói thêm câu nào nữa hết, còn Uyên Vy thì vô cùng lo lắng bây giờ cô phải làm sao đây?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play