Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[OTP ATSH]

bài hát ấy

giữa cả vườn hoa trắng, anh ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, đôi tai nghe bật một khúc nhạc thật du dương
mái tóc mềm của anh tựa vào dây xích, trên khuôn miệng còn nở nụ cười nhẹ, đưa tay vẫy cậu lại ngồi cạnh bên
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
sơn, lại đây em.
cậu bước từng bước một, thật chậm, nhưng càng đến gần, bóng dáng anh càng mờ đi.
đến khi đưa tay chạm vào anh, thứ đọng lại chỉ còn là giọt sương lấp lánh đầy e lệ và duyên dáng.
anh tan biến vào trong ánh nắng, không nói thêm câu nào, chỉ gửi gắm những thứ đẹp nhất của tự nhiên, nhưng cậu hầu như không để ý.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
A- ANH DUY!
Sơn bật dậy, thở hổn hển. Thứ giấc mơ đấy sao mà lại chân thực đến vậy?
cậu đưa tay sờ mặt mình, nửa vui nửa buồn. vui vì anh không biến mất, không hòa tan vào không trung như cậu thấy. buồn vì câu ngỏ ý thân mật anh nói, lại chẳng phải là của "anh" ở thực tại.
mẹ jsol
mẹ jsol
Này! Không xuống ăn sáng đi muộn là mày chết với mẹ đấy! Lẹ lên!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
D-dạaa
--- trong giảng đường, trước giờ học ---
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
ê nicky
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
ơi? //quay sang//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
ông biết anh duy không? anh phạm anh duy năm cuối trường mình ấy
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
biết biết, đẹp trai hát hay tinh tế, nhưng mà sao?
ơ mà... mình nói xong nicky nó có cười không nhở? thằng bạn thân chí cốt của mình từ cổ chí kim bình thường đã hay nhây nhây trêu trêu, nghe xong chắc nó cười cho thối mũi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
à ừm... không có gì
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
thôi biết tỏng rồi, chơi với nhau 14 năm trời rồi còn giấu giấu diếm diếm
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
chê mấy em năm nhất thích mấy anh chị năm 3 năm 4 cơ à, ngầu đấy
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
1 like cho bạn tôi //giơ like//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
like cái cùi chỏ ấy //giơ cùi chỏ lên dọa//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
đùa tí, gì căng //vỗ lưng ông bạn// adu nay thầy giáo vào dạy này
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
chào cả lớp mình, thầy tên là Hoàng Kim Long, giáo viên phụ trách môn ngữ văn của các bạn
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
ê thầy đẹp trai nha, gu tôi //khều sơn//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
ờ ờ //gật đầu cho qua//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//chép miệng// hưởng ứng tí đi, không giúp tán anh Duy nữa bây giờ
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//đang mừng thì biết mình bị hố// sao biết?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
ai chả thấy hả trời
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
này 2 em cuối, trật tự! muốn tôi đánh dấu vào sổ ngay tiết đầu tôi dạy hả
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
à dạ không... //lườm//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//lườm lại//
--- giờ nghỉ ---
thái sơn ngồi 1 mình sau hè, tay cầm guitar đàn từng nốt bay bổng. cậu không chủ đích sẽ ngồi đàn ca sáo nhị ở đây đâu, chỉ có điều... cậu muốn quay trở về giấc mơ ban sáng.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
aiss... mãi không nhớ...
bỗng tiếng nói trầm ấm quen thuộc phát ra sau lưng, làm trái tim cậu đập liên hồi
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
anh ngồi chung có được không?
phải đơ mất vài giây để cậu nhóc hoàn hồn lại và gật đầu mời anh ngồi xuống
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
à, nãy nghe em đàn từ xa xa ấy, anh cũng nghĩ ra vài câu, anh hát thử được không?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
dạ được, anh hát đi, em đàn này
tiếng đàn tiếng hát hòa quyện vào nhau, êm tai đến khó tả. nhưng... tại sao lại quen đến vậy? mình đã nghe nó ở đâu?
kết thúc câu hát cuối, anh duy nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy chào tạm biệt cậu.
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
nay anh thật sự rất vui, hi vọng anh và em sẽ còn nhiều thời gian gặp nhau hơn
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
giờ anh phải sinh hoạt câu lạc bộ rồi, gặp em sau nhé. à em tên gì nhỉ?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
dạ... Nguyễn Thái Sơn ạ
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
à... anh là Phạm Anh Duy. hẹn Sơn lần sau nhé! bái baii
đáp lại cái vẫy tay tạm biệt của anh, khi anh đã cách xa rồi, cậu mới nhớ ra bài hát đó.
là bài hát trong tai nghe của anh!
vậy... không phải tất cả sự vật trong mơ ấy... là ảo ảnh sao?
--- End #1 ---

trò đùa

Nicky chạy hùng hục trên cầu thang. Chết thật, còn 1 phút nữa vào giờ họp câu lạc bộ rồi, em còn là Phó câu lạc bộ nữa, pha này khéo bị mọi người trêu nữa
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Em kia!
nicky quay đầu lại. là anh thầy đẹp trai dạy tiết ngữ văn lúc nãy ở giảng đường.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
A... em chào thầy ạ //cúi chào//
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
em là cái bạn nói nhiều đấy đúng không?
Nicky đơ người. Ủa... cái tự nhiên bị ghim hả?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
ơ ơ... dạ...
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
lần sau em mà còn nói chuyện nhiều như vậy trong lớp, phiền em đứng ra ngoài hết tiết học!
nói xong, anh thầy bỏ đi một mạch, bỏ lại cậu nhóc sinh viên đang có vẻ chập mạch
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
l-là thầy ghim mình rồi á hả...
Chết rồi, lỡ bị ghim rồi mất thành tích con ngoan trò giỏi suốt hơn chục năm của mình thì sao...
Về phía Kim Long, anh hơi mỉm cười. Đó chỉ là cái cớ để anh có thể bắt chuyện với em mà thôi.
Cách đây 1 năm, anh trở về nước sau chuyến công tác tại Mỹ.
Ghé qua tiệm cà phê trên đường về, anh gặp một cậu nhóc trắng trẻo, nụ cười tươi rạng rỡ và đôi mắt ánh lên vẻ thông minh, lanh lợi
Anh bị hớp hồn ngay lập tức, và quyết định sẽ tiến tới làm quen
sau khi nhặt được thẻ sinh viên và trả lại cho em trong 1 lần em đi giao cà phê cho anh, anh biết em học ở trường đại học này, và xin ứng tuyển
nhưng có vẻ... em không nhớ anh là ai
Nicky ngồi ủ rũ trong phòng họp, thở dài thườn thượt, làm 2 cậu em đằng sau tò mò tiến lại hỏi thăm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao mà ủ rũ vậy anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
điểm kém hả?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//quay sang 2 thằng em// cứu anh 2 đứa ơiiii
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
cái ông thầy dạy Văn sáng nay lớp anh ý, ghim anh rồiiii
Đức Duy Quang Anh, 2 người không hẹn nhau mà quay sang nhìn đối phương, rồi nhìn lại Nicky
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ý anh là cái thầy tóc màu nâu hạt dẻ đeo khuyên tai cao khoảng m7 mặc sơ mi trắng đi vào giảng đường sáng nay á hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
là ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
thầy Long ấy //huých Quang Anh// tớ gào rú như dở lúc thầy bước vào đấy còn gì
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
à ừ, cậu rú quên mất người yêu cậu đang nói gì luôn mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
thôiii tớ xin lỗiiii
Nicky chán nản nhìn 2 cậu em dỗ qua dỗ lại nhau, tự nhiên nhớ lại hồi chúng nó thông báo chính thức hẹn hò, mình đã vui cỡ nào.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
ủa mà có 2 đứa thôi à? còn lại đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
à, đang dưới canteen anh ạ, đợi lát, sắp lên rồi
đúng lúc ấy, mọi người ùa vào
Nguyễn Anh Tú
Nguyễn Anh Tú
Só ri sí ro, canteen kẹt quá
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
em quên cặp trên lớp ạ
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Anh cũng vậy
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
kẹo cà phê của em đâu?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
đây //đưa mấy viên cho Thái Ngân//
Tất cả
Tất cả
//nhìn đầy phán xét//
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
thân thiết dữ ha, qua thấy tò te tí ở quán cà phê kè
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
đúng gòi, anh gặp tại hôm qua anh cũng đi cùng anh Tú đó
Nguyễn Anh Tú
Nguyễn Anh Tú
gì anh nữa?
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
em kêu anh đâu
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
tú khác
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
àaaaaaaaaa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
àaaaaaaaaa
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
à gì ghê vậy //hùa theo//
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
em thấy cũng đông đủ gòi đó
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
họp đi anh
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
đợi trưởng nhóm đã
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
đây đây anh đây //hớt hải chạy vào// sorry mọi người, trễ mất 5p
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
dạ không sao anh ơi, cũng đến muộn với nhau cả mà //cười hềnh hệch//
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
được rồi mình bắt đầu thôi!
---
Jsol đợi thằng bạn mình lâu đến mức sắp ngất xỉu tại chỗ. Bình thường họp có 1 tiếng thôi, sao lâu vậy không biết nữa.
cánh cửa phòng họp mở ra, nhưng người đầu tiên bước ra ngoài không phải nicky, mà là...
anh duy!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
A!
Sơn đứng bật dậy, nhưng vì lỡ quá đà mà đập đầu vào hộp cứu hỏa
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
ái ui!
Anh Duy giật mình, hoảng hồn chạy lại chỗ cậu, cuống cuồng xem vết thương
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
chết, c-có sao không em? phải chú ý cẩn thận chứ... không va vào góc nhọn là không sao rồi
nicky bước ra ngoài, thấy ông bạn thân bị vậy cũng xót, nhưng khi lia mắt sang bên cạnh, thấy đàn anh Trưởng câu lạc bộ đang có vẻ quan tâm chăm sóc cậu, liền nảy ra 1 ý nghĩ thú vị
em quay lại nói thì thầm với cả nhóm, không quên cười cười vài cái
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
ngoài kia đang có chuyện vui, cả nhóm đừng đi ra hành lang bên trái nhé, vòng qua bên phải mà đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
nhưng mà sao thế anh? //tò mò thì thầm lại//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
anh dặn như nào thì cứ làm thế đi, nhá mọi người
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
okok anh
sau đó, cả nhóm rẽ sang bên phải rồi chạy về
quay lại phía 2 người con trai ấy, anh duy vẫn đang kiểm tra xem đỉnh đầu cậu có chảy máu hay sưng xỉa gì không
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
ôi sưng rồi... to phết đây này //chép miệng//
anh duy nhẹ nhàng xoa đầu sơn, miệng vẫn liên tục hỏi han xem đỡ đau chưa
cậu không đáp, chỉ khẽ lắc đầu. cậu muốn anh tiếp tục xoa đầu mình như vậy, dù cho sự đau điếng vẫn có vẻ không giảm đi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
cơ mà... nicky nó ra chưa hả anh
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
à... tan họp từ nãy rồi ấy.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
nhưng mà... sao không thấy ra đây nhỉ...
nói xong, cả 2 cùng ngó vào trong phòng. đèn điện đã tắt hoàn toàn, bàn ghế đã xếp ngay ngắn, như thể chưa có ai đến phòng này cách đây 2 tiếng
đến lúc này, mặc cho cơn đau âm ỉ trên đỉnh đầu, sơn quay lại nhìn anh, rồi phì cười.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
lại là trò đùa của nicky rồi, em không lạ lắm, haha.
anh duy nghe vậy, rồi cũng cười theo cậu.
đối với cậu, đó là nụ cười đẹp nhất trên thế gian.
--- End #2 ---

lời tỏ tình

Chủ quán cà phê
Chủ quán cà phê
đến giờ tan làm rồi, Ngân chịu khó lau bàn rồi xếp dụng cụ gọn gọn vào hộ anh nhá
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
vâng ạ
sau khi anh chủ quán rời đi, thái ngân bắt đầu công việc dọn dẹp của mình
vừa đúng lúc khóa xong cửa quán, tiếng mưa rơi lộp bộp mỗi lúc một to
ban đầu em nghĩ chỉ là cơn mưa nhỏ thôi, nhưng sau đó, tiếng rào rào đã át đi suy nghĩ đơn giản ấy
dừng chân tại một trạm xe buýt, em suy nghĩ. bây giờ gọi grab thì chắc sẽ không ai dám nhận, mà nhà em thì lại quá xa để đi bộ về.
à đúng rồi, nhà anh ấy ở gần đây! xin ở ké 1 đêm chắc ảnh đồng ý ha?
---
song luân bật tivi lên, sau đó chạy đi lấy một lon nước trái cây. ngày mai là chủ nhật, đồng nghĩa là sẽ chẳng phải học tập hoạt động gì cả, thoải mái thôi
vừa thả bản thân xuống ghế sofa, tiếng gõ cửa làm anh 1 lần nữa đứng dậy.
mở cửa ra, trước mặt anh là cậu nhóc nhìn như học sinh cấp 2, cả cơ thể thấm đẫm nước mưa, lấp ló sau chiếc áo sơ mi mỏng tang là cả thân hình thon thả trắng nõn nà.
cậu bé cấp 2 đó cất giọng nói ngọt ngào của mình, nài nỉ.
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
anh sinhhh, cho em ở nhờ 1 đêm với, nhà em xa quá à, mà mưa dữ quá
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
ờ... ờ, vào đi vào đi, nhanh lên cảm giờ
song luân kéo thái ngân vào, kêu em cởi giày, rồi đẩy em vào phòng tắm
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
tắm lẹ đi nhóc, anh đi lấy quần áo cho
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
dạ em cảm ơn... //nói xong liền đóng cửa nhà tắm lại//
-- 30p sau -
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
anh ơi...
song luân quay đầu lại. chiếc áo phông màu be có vẻ rộng quá cỡ đến mức kéo dài đến gần giữa đầu gối, che mất chiếc boxer nhỏ bó sát đùi em.
nói thật, song luân suýt nữa phụt máu mũi.
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
cái quần hơi rộng á anh
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
à à... chắc do 2 đứa không cùng size ấy, thôi đưa quần đây cho anh
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
dạ... //chạy lại đưa cái quần dài cho anh// em buồn ngủ quá, phòng anh ở đâu zay
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
ờ... lên tầng 2, phòng nằm bên tay trái á
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
dạ dạ...
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
cứ thoải mái đê, 2 anh em thôi mà... E hèm... tí anh lên
sau khi biết rõ em đã vào phòng, song luân mới thở phào. thái ngân trong bộ dạng đó cực kì, CỰC KÌ quyến rũ!!!
suýt chút nữa anh đã gào rú như một gã điên, muốn lao vào và ôm lấy em như cách anh lấy cớ ôm em ở trên trường
tắt tivi, song luân rón rén mở cửa phòng. không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng em thở đều đều theo giấc mộng dài.
song luân nhẹ nhàng vén chăn lên, chui vào trong, rồi vòng tay qua eo thái ngân, kéo em sát lại gần
mùi sữa tắm thường ngày của anh, khi ở trên người ngân lại trở nên dịu nhẹ hơn hẳn, khiến anh chìm vào cảm giác khoan khoái, thư giãn.
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
anh luân... nhột em...
đây là lần đầu tiên từ khi làm bạn với nhau, em gọi anh bằng biệt danh.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
anh làm em thức giấc hả... cho anh ôm chút thôi //vùi đầu vào hõm cổ em//
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
anh không ngại hả... //quay đầu lại//
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
không, sao mà phải ngại, ôm người mình yêu thôi mà.
thái ngân đỏ mặt. đây có được tính là tỏ tình không?
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
nhưng anh nói anh chưa muốn hẹn hò mà.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
nhưng với em thì anh muốn
xoa mái tóc xoăn của em, anh nói tiếp.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
nhóc ngây thơ quá, anh đó giờ đâu dám mở lời
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
thì bây giờ em cho mở lời...
dù xoay lưng về phía anh, nhưng giọng nói ấy vẫn làm anh biết rõ rằng em đang ngại ngùng như thế nào.
song luân khẽ cười, trải những nụ hôn lên cần cổ mịn màng của em
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
ưm... nhột
giả như không nghe thấy em nói, anh luồn tay vào bên trong áo, mân mê cơ thể đã làm anh nhớ nhung qua bao giấc mơ mộng.
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
đêm rồi đó... ngủ đii
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
hôn anh cái rồi anh đi ngủ
thái ngân trở mình. xùy, ra là cái người mà em crush ngay từ lần gặp đầu tiên lại thuộc tuýp cơ hội như vậy sao?
thái ngân hôn lên má anh, rồi lại e ngại rúc vào trong chăn
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
hôn môi cơ mà, hôn má bình thường em làm hoài mà
đó, được voi đòi tiên!
thái ngân ôm lấy 2 má song luân, rồi chậm rãi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. nụ hôn không sâu, nhưng cũng đầy vị ngọt và nóng bỏng.
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
vậy thôi nhé, đi ngủ, em buồn ngủ lắm rùi...
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
được rồi //cười// ngủ đi, yêu em
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
dạ...
cuối cùng, họ lại trả lại không gian yên ắng ban nãy cho màn đêm, chỉ để lại tiếng thở đồng điệu giữa 2 thân ảnh 1 nhỏ 1 lớn, đang ôm lấy nhau như ôm lấy cả thế giới.
--- end #3 ---

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play