Quán bar. Một bầu không khí vui nhộn, tiếng nhạc sống động, những ánh đèn đủ màu sắc chuyển động ở khắp nơi. Người người vui vẻ uống rượu, nhảy nhót. Thật là một nói tuyệt vời để vui chơi.
" Cạn ly! Hôm nay không say không về ". Ly rượu nâng lên cao cùng với 3 chiếc ly khác. Đông Phương Nhã Tịch chủ nhân của câu nói. Cô là Tiểu thư duy nhất của Đông Phương gia. Từ nhỏ bố mẹ đã qua đời, Nhã Tịch được chú Tư của mình Đông Phương Tẫn nuôi lớn.
Đông Phương Nhã Tịch một cô gái 22 tuổi, mái tóc đen dài xoăn sóng mềm mại, gương mặt thanh tú, chân mày lá liễu, đôi mắt to tròn trong sáng như viên minh châu dưới biển, sống mũi cao nhỏ ngọn, đôi môi mỏng hồng hào tự nhiên tựa như cánh hoa anh đào.
" Nhã Tịch! 4 năm rồi chúng ta mới gặp lại. Hôm nay phải uống cho đã ". Một thanh niên mái tóc màu xanh nhạt, ngồi đối diện với Nhã Tịch cất tiếng, giọng điệu có chút buông thả.
Cậu ta là Bách Lý Phong là Thiếu gia Bách Lý gia. Nổi tiếng ăn chơi, thay bạn gái như thay áo. Cậu ta là bạn học chung với Nhã Tịch 3 năm cấp 3 và là bạn thân của Nhã Tịch.
" Uống cho đã? Với tửu lượng của cậu thì uống được bao nhiêu chứ? ". Giọng nói bình thản, ôn nhu kèm theo sự chế giễu nhẹ nhàng vang lên. Cậu ta Âu Dương Thiên Hi, Thiếu gia Âu Dương gia, với màu tóc màu vàng nổi bật. Âu Dương Thiên Hi có dáng vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng. Tính cách của cậu ta cũng giống với dáng vẻ bên ngoài sao? Không hề. Âu Dương Thiên Hi là người độc mồm độc miệng, câu nói tuy ôn nhu, nhẹ nhàng nhưng lại như cầm dao đâm vào tim người khác.
" Phải đấy. Tửu lượng của của Bách Lý Phong quá kém rồi. Kém nhất trong 4 người chúng ta luôn. Lần nào uống cùng chúng ta cũng là người gục đầu tiên ". Nam Cung Vũ Dao lên tiếng, giọng nói vui vẻ trêu chọc. Nam Cung Vũ Dao là Tiểu thư của Nam Cung gia, là người hoạt bát, vui vẻ, cũng là một người thẳng tính có gì nói đó.
4 người là bạn học với nhau hồi cấp 3 cũng là bạn thân.
" Thôi đi. Uống được bao nhiêu thì cứ uống. Cạn ly ". Nhã Tịch mỉm cười, nâng ly rượu trong tay lên. Ngay sau đó, 3 chiếc ly khác chạm vào ly của Nhã Tịch. Không sai là 3 người người bạn thân của Nhã Tịch.
Bốn người vui vẻ nói chuyện, vui vẻ uống hết ly này đến ly khác, những trai rỗng trên bàn càng ngày càng nhiều.
...----------------...
45 phút sau, trên bàn của 4 người đã đầy ắp những trai rượu rỗng, 4 người bạn của Nhã Tịch đều say nằm rạt ra bàn. Chỉ còn mình Nhã Tịch còn ngồi được. Nhã Tịch không say sao? Cũng không hẳn. Nhã Tịch cũng trong cơn ngà ngà say, ánh mắt cô mơ hồ không nhìn rõ được mọi thứ xung quanh nữa rồi. Nhã Tịch cầm ly rượu trên tay, lắc nhẹ cứ không có mục đích.
Ngay lúc này, ánh mắt của Nhã Tịch hướng vào một người đàn ông chững chạc bàn bên cạnh. Người đàn ông có màu tóc đen, bóng mượt, cặp chân mày mũi kiếm, ánh mắt sáng lạnh lùng, sống mũi cao, đôi môi mỏng. Thật là một người đàn ông đẹp trai.
" Đẹp trai quá. Nhưng nhìn có vẻ hơi lớn tuổi. Nhưng không sao. Đẹp trai là được. Phải sang làm quen với chú đẹp trai mới được ".
Nhã Tịch đứng dậy, bước từng bước không vững vàng bước đến gần chú đẹp trai bàn bên cạnh. Nhã Tịch ngồi xuống bên cạnh chú đẹp trai. " Chú đẹp trai! Uống cùng tôi một ly được không? ". Nhã Tịch mỉm cười, nâng ly rượu trên tay về phía chú đẹp trai, giọng điệu mềm mại.
Chú đẹp trai trong câu nói của Nhã Tịch, hắn không phải là người tầm thường. Hắn là Hoắc Thời Khâm là người nắm quyền Hoắc thị ở Nam Dương, cũng là người giàu nhất thế giới. Trong tay hắn nắm hàng trăm tập đoàn lớn nhỏ phân bố khắp nơi trên thế giới. Hắn, Hoắc Thời Khâm, trên thế giới hay Nam Dương là cái tên khiến mọi doanh nhân trên thương trường phải khiếp sợ.
" Nhóc con này lại không sợ mình? ".
Hoắc Thời Khâm nâng ly rượu lên, uống một ngụm nhỏ, ánh mắt liếc nhìn Nhã Tịch. Hắn rất bất ngờ, từ trước đến nay hắn đã quán bar này vô số lần, nhưng không một ai dám lại gần hắn. Mọi người đều biết hắn là Hoắc Thời Khâm, hắn là một người đáng sợ, không thể chọc vào.
" Lại dám lơ mình ".
Nhã Tịch bĩu môi, cô đứng dậy ngồi vào trong lòng Hoắc Thời Khâm. " Chú đẹp trai! Chú không được lơ Nhã Tịch ". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm giận dỗi. Chú đẹp trai! Chú đẹp trai thật đấy. Tôi lớn từng này rồi chưa thấy đẹp trai như chú ". Nhã Tịch nâng cằm Hoắc Thời Khâm lên, đôi mắt dán chặt vào gương mặt đẹp trai của Hoắc Thời Khâm.
Hoắc Thời Khâm nhướng mày, hắn vô cùng bất ngờ, hắn năm nay 40 tuổi rồi nhưng chưa một ai dám làm điều này với hắn. Vậy mà hôm nay hắn lại bị một cô nhóc chọc ghẹo.
" Chú đẹp trai! Chú thật quá đẹp rồi. Tôi muốn ngủ với chú. Được không? ". Nhã Tịch vòng tay qua cổ Hoắc Thời Khâm, dáng vẻ quyến rũ.
Hoắc Thời Khâm cười nhẹ, hắn nhìn Nhã Tịch đang nằm trong lòng mình. " Muốn ngủ với tôi? Cô nhóc, không hối hận chứ? ". Hoắc Thời Khâm nâng cằm Nhã Tịch lên, ánh mắt hắn dâng lên sự hứng thú với Nhã Tịch.
" Không hối hận. Chú đẹp trai như vậy ngủ với chú có gì phải hối hận chứ? ". Nhã Tịch mỉm cười đáp.
" Được. Như ý nhóc ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười, hắn ôm Nhã Tịch đang nằm trong lòng hắn lên, bước đi lên trên tầng.
Tầng 5 của quán bar. Quán bar này nằm trong một toà nhà 5 tầng. Tầng 1 là quán bar còn các tầng còn lại đều khách sạn.
Phòng 501 tầng 5. Hoắc Thời Khâm ôm Nhã Tịch bước vào căn phòng. Hắn đặt Nhã Tịch nằm xuống chiếc giường mềm mại, sạch sẽ.
Quán bar này chủ nhân của nó là Hoắc Thời Khâm, hắn cho người đứng tên quản lý. Căn phòng 501 này là căn phòng dành riêng cho Hoắc Thời Khâm, căn phòng sang trọng, sạch sẽ, có đầy đủ mọi thứ.
" Cô nhóc! Bây giờ hối hận còn kịp đấy ". Hoắc Thời Khâm áp sát vào Nhã Tịch nói. Hắn đang cho Nhã Tịch một cơ hội, nếu bây giờ Nhã Tịch hối hận, hắn sẽ để Nhã Tịch đi. Dù sao Nhã Tịch kém hắn 18 tuổi. Cưỡng ép một cô nhóc thì không khác gì cầm thú cả.
Nhã Tịch vòng tay qua cổ Hoắc Thời Khâm, kéo mạnh Hoắc Thời Khâm về phía mình. "Chú! Chú nói nhiều quá. Lẽ nào chú không muốn ngủ với tôi sao? Hay là chú không cứng lên được ". Nhã Tịch mỉm cười nói, giọng điệu đầy sự khiêu khích.
" Được lắm cô nhóc. Cơ hội của nhóc không còn nữa rồi. Đêm nay tôi không làm cho nhóc khóc lóc xin tha tôi không phải Hoắc Thời Khâm ". Sắc mặt Hoắc Thời Khâm trở nên tức giận, hắn không ngờ được có ngày lại bị một cô nhóc khiêu khích. Đêm nay hắn phải cho Nhã Tịch biết được cái giá khi khiêu khích hắn.
Hoắc Thời Khâm cởi áo khoác ngoài ra, hắn nhào đến Nhã Tịch, hôn lấy Nhã Tịch. Hắn hôn Nhã Tịch phía dưới cũng bắt đầu có phản ứng.
Hoắc Thời Khâm đã 40 tuổi, lần đầu tiên hắn có hứng thú với một cô gái, lần đầu phía dưới của hắn có phản ứng. Những cô gái hắn từng gặp trước đây, hắn chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, cũng không có phản ứng. 40 năm nay, hắn không biết mùi phụ nữ là gì. Hắn giống như hoà thượng trong chùa vậy.
" Sao cô nhóc này không có phản ứng gì vậy?".
Hoắc Thời Khâm hôn Nhã Tịch nhưng Nhã Tịch lại không chút phản ứng gì, cứ như hắn đang hôn một bức tượng vậy. Hắn buông khỏi bờ môi hồng hào tựa như cánh hoa anh đào của Nhã Tịch. Hắn cúi xuống nhìn Nhã Tịch. "Ngủ rồi ". Hắn vừa bất ngờ vừa tức giận. Bất ngờ vì Nhã Tịch trong trường hợp này lại có thể ngủ được, hắn tức giận vì Nhã Tịch khiêu khích hắn, khiến hắn có hứng thu khiến hắn có phản ứng nhưng lại ngủ từ lúc không hay. Nhã Tịch ngủ rồi, hắn phải làm sao? Phía dưới đang cương cứng của hắn phải làm sao? Hắn phải tự giải quyết sao?
Hoắc Thời Khâm đứng dậy, hắn liếc nhìn Nhã Tịch đang nằm ngủ ngon lành trên giường, ánh mắt hắn càng trở nên tức giận. Có lẽ hôm nay là ngày mất mặt nhất trong cuộc đời hắn, hắn bị chọc ghẹo, bị khiêu khích, khiêu khích đến mức cảm thấy hứng thú, đến cương cứng, nhưng lại không làm gì được. Nhã Tịch đã ngủ rồi, hắn còn có thể làm gì? Hắn đâu phải cầm thú đến người ngủ cũng không tha.
Hoắc Thời Khâm mang theo cơn giận dữ bước vào phòng tắm. Đúng, hắn vào phòng tắm để giải quyết phía dưới cho bản thân, Phía dưới của hắn bây giờ vẫn còn cương cứng, hắn chỉ có thể tự mình giải quyết. Đối với hắn, ngày hôm nay là ngày mất mặt nhất trong cuộc đời hắn. 40 năm nay, hắn chưa bao giờ mất mặt như hôm nay.
...----------------...
Sáng hôm sau, 8 giờ đúng. Nhã Tịch thức dậy trên chiếc giường sạch sẽ. Cô mơ hồ nhìn xung quanh, khung cảnh lạ lẫm khiến Nhã Tịch giật mình bật ngồi dậy. " Nơi này là đâu? Sao mình lại ở đây? ". Nhã Tịch hốt hoảng nhìn xuống cơ thể mình, cũng may quần áo của cô vẫn còn nguyên. Đương nhiên còn nguyên rồi, đêm qua Hoắc Thời Khâm có làm gì được Nhã Tịch đâu còn ôm một lấy cục tức.
" Cũng may. Quần áo vẫn còn nguyên ". Nhã Tịch thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cô được gỡ bỏ. Nếu thực sự cô đã xảy ra chuyện gì đó thì cô không biết phải làm thế nào? Chú Tư của cô mà biết chuyện, không biết sẽ nổi trận lôi đình thế nào?
Ngay lúc này, những ký ức đêm qua hiện ra trước mắt Nhã Tịch, tất cả ký ức xảy ra với Hoắc Thời Khâm một chút cũng không thiếu.
" Đông Phương Nhã Tịch! Mày điên thật rồi. Lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy với một người đàn ông, còn là một chú nữa chứ. Đúng là điên thật mà, sau này tuyệt đối không uống nhiều như vậy nữa ". Nhã Tịch vò đầu bức tai, cô không thể tin được bản thân lại ra chuyện điên rồ như vậy. Nhã Tịch mong đây chỉ là chỉ là một giấc mơ, khi cô tỉnh lại tất cả mọi thứ chưa từng xảy ra. Nhưng làm sao có thể là giấc mơ chứ? Mọi thứ đã xảy ra không thể thay đổi được.
Nhã Tịch bước nhanh xuống giường, cô bước vào phòng tắm, sửa soạn lại đầu tóc, quần áo.
Nhã Tịch đứng ở giữa căn phòng xa hoa, những ký ức giữa cô và Hoắc Thời Khâm lại lần nữa hiện tái diễn trước mặt cô. Nhã Tịch lắc đầu, cố gắng loại bỏ ký ức đen tối trong cuộc đời cô ra ngoài. Nhã Tịch quay người vội vàng rời khỏi căn phòng.
" Cầu mong Đông Phương Nhã Tịch mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông kia nữa".
Nhã Tịch bắt một chiếc taxi trở về căn biệt thự rộng lớn 700 mét vuông, căn biệt thự chỉ một màu trắng đơn giản nhưng sang trọng. Không sai, nơi này là biệt thự của chú Tư Đông Phương Tẫn của Nhã Tịch.
" Cũng may chú Tư đi công tác chiều mới về. Nếu mà biết mình cả đêm không về nhất định sẽ nhốt mình trong phòng cả tháng ". Nhã Tịch bước xuống khỏi chiếc taxi. Vội vàng bước vào căn biệt thự rộng lớn.
Trong căn phòng khách rộng lớn, những đồ vật sang trọng, xa hoa ở khắp mọi nơi. Bề ngoài căn biệt thự màu trắng đơn giản nhưng bên trong thì lại hoàn toàn trái ngược. Những đồ vật được trang trí bên trong đều là những đồ giá trị rất lớn, chỉ một bình hoa cũng có giá trị liên thành. Cũng phải thôi, chủ nhân của căn biệt thự này là ai chứ? Là Đông Phương Tẫn, người điều hành Đông Phương thị và cũng là gia chủ của Đông Phương gia. Ở Nam Dương địa vị và quyền lực của Đông Phương Tẫn chỉ đứng sau Hoắc Thời Khâm.
" Dì Trương! Dì Trương! ". Nhã Tịch bước vào, cất tiếng. Ánh mắt của Nhã Tịch không ngừng ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm người cô vừa gọi tên Dì Trương.
" Tiểu thư! Cô về rồi? Cậu chủ đang ở trên phòng đó ". Một người phụ nữ trung tuổi bước đến gần Nhã Tịch, giọng nói dịu dàng nói. Đó là dì Trương quản gia của căn biệt thự này.
" Chú Tư? Chú ấy không phải đi công tác chiều mới về sao? Sao về sớm vậy chứ? Dì Trương! Dì đừng chọc cháu đó nha ". Nhã Tịch nhướng mày, sự bất ngờ hiện rõ lên trên gương mặt cô.
" Cậu chủ nói chuyến công tác hoàn thành sớm nên về sớm ". Dì Trương mỉm cười, đáp.
" Tiêu rồi. Bây giờ làm thế nào để giải thích đây. Mình không muốn bị nhốt trong phòng như lần tốt nghiệp cấp 3 đâu ".
Nhã Tịch ủ rũ, trong lòng lo lắng, bất an. Chú Tư của Nhã Tịch rất nghiêm khắc, quản lý Nhã Tịch cũng như vậy. Đông Phương Tẫn không cho phép Nhã Tịch uống rượu, ra ngoài phải về trước 21 giờ tối. Quy định này bắt đầu từ sau ngày Nhã Tịch tốt nghiệp cấp 3.
Năm Nhã Tịch 18 tuổi, vào ngày tốt nghiệp, Nhã Tịch cũng cùng 4 người bạn thân ra ngoài uống rượu, khi trở về Nhã Tịch trong cơn say, Nhã Tịch không kiềm chế được hành động của bản thân, đập hết đồ cổ của Đông Phương Tẫn sưu tầm nhiều năm. Sau hôm đó, Nhã Tịch bị Đông Phương Tẫn nhốt trong phòng cả tháng không cho ra ngoài. Những ngày tháng bị nhốt đó, Nhã Tịch sẽ không bao giờ quên được.
" Bây giờ chỉ có thể dùng chiêu cũ thôi ".
Nhã Tịch nắm chặt tay lại, bước chậm rãi lên trên tầng. Gương mặt Nhã Tịch hiện rõ ra sự lo lắng. Lo lắng chuyện cô đi uống rượu bị phát hiện cộng thêm chuyện đi qua đêm. Nếu bị phát hiện Đông Phương Tẫn sẽ làm gì Nhã Tịch đây? Nhốt trong phòng cả tháng như trước kia sao?
Nhã Tịch đứng trước cửa căn phòng đầu tiên ở tầng 2. Đúng, đây chính là phòng của Đông Phương Tẫn. Nhã Tịch đứng bên ngoài căn phòng một hồi lâu, cánh tay cô đưa lên rồi lại thu lại. Nhã Tịch không dám gõ cửa, cô rất sợ đối mặt với Đông Phương Tẫn.
Nhã Tịch là Tiểu thư của Đông Phương gia. Tuy mất bố mẹ từ nhỏ nhưng cô lại được chú Tư Đông Phương Tẫn cưng chiều. Đông Phương Tẫn cưng chiều Nhã Tịch, không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào, ai dám động vào Nhã Tịch dù chỉ là một cọng tóc, Đông Phương Tẫn tuyệt đối không tha cho kẻ đó.
Nhưng trong sự cưng chiều vô điều kiện của Đông Phương Tẫn cũng có những hình phạt nghiêm khắc, đáng sợ. Nhốt Nhã Tịch trong phòng cả tháng nghe thì là hình phạt đơn giản nhưng đối với người thích tự do, ra ngoài vui chơi như Nhã Tịch thì không khác gì cực hình.
Nhã Tịch đối với chú Tư Đông Phương Tẫn của mình vừa quý mến vừa sợ hãi. Ở Nam Dương, người khiến Nhã Tịch sợ hãi cũng chỉ có mình Đông Phương Tẫn.
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Nhã Tịch giật mình, ánh mắt cô hiện rõ ra sự lo lắng. Cô lo lắng khi phải đối mặt với Đông Phương Tẫn, dù biết sẽ phải đối mặt nhưng tâm lý cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Bây giờ gặp mặt Đông Phương Tẫn không lo lắng sao được.
" Tiểu thư! ". Người bước ra không phải là Đông Phương Tẫn mà là một người đàn ông trung niên, là chú Trương là quản gia của căn biệt thự này. Ông ấy là chồng của dì Trương, hai người đã làm việc ở Đông Phương Tẫn gần 30 năm rồi.
" Chú Trương! Chú Tư ở trong phòng ạ? ". Nhã Tịch gượng cười, sự lo lắng trong lòng cô biến mất. Nếu ban nãy không phải chú Trương mà là Đông Phương Tẫn thì không biết Nhã Tịch sẽ làm thế nào?
" Vâng. Tiểu thư vào đi ". Chú Trương đáp.
" Vâng ạ ".
Chú Trương bước ra khỏi căn phòng, bước xuống dưới nhà.
Nhã Tịch đứng ngoài cánh cửa. Bàn tay cô nắm chặt tay lại, hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh. Nhã Tịch gật đầu, sự quyết tâm trong ánh mắt cô hiện ra rõ ràng. " Cố gắng lên Đông Phương Nhã Tịch ". Nhã Tịch nói. Câu nói tự cổ vũ của bản thân của cô. Nhã Tịch nở nụ cười tươi, bước vào trong phòng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play