Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AOT Fanfiction] Wings Of Freedom- Quyển 1 (Hoàn Tất)

Chương 1

Năm 845, ở quận Shiganshina.

Đó là một buổi hoàng hôn muộn, khung cảnh trong thành vẫn bình yên hệt như bao ngày khác. Cho đến khi một tiếng sấm vang dội đánh thẳng xuống, làm chấn động đến rất nhiều người dân trong thành, tiếng chuông đồng tứ phía vang vọng không dứt. Mọi người ai nấy cũng đều hướng mắt về phía bức tường thành Maria, nhìn cột khói trắng to lớn từ chỗ sét đánh đang không ngừng tỏa ra sức nóng, trong lòng dâng trào một sự sợ hãi mơ hồ. Từ trong làn khói trắng đó, họ nhìn thấy một bàn tay to lớn chằng chịt dây cơ và xương vịn chắc vào bức tường thành cao hơn 50m. Ai nấy cũng đều rất bàng hoàng, nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mối hiểm họa ngày một cận kề.

Khoảnh khắc phần đầu đầy cơ và xương xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, những giọng nói run rẩy không thể chấp nhận được sự thật khốc liệt, cứ không ngừng văng vẳng bên tai. Một tiếng nổ lớn kinh hoàng thổi bay những thứ ngán đường nó, kèm theo những mảnh tường thành lớn văng ra, tàn phá cả một bán kính lớn. Khói bụi mịt mù nhanh chóng xâm chiếm cả tòa thành. Người dân ai nấy cũng đều quay đầu bỏ chạy, tiếng la hét thất thanh như một lời cầu cứu trong vô vọng. Không ít người bị những mảnh tường thành lớn đè chết, những ngôi nhà nơi có người đang trốn cũng không tránh khỏi kết quả đổ nát, số người chết tăng lên rất cao.

Kết quả của trận nổ vừa rồi, chính là một lỗ hổng rất lớn ở chân tường thành, do chính con quái vật to lớn hơn 50m kia đã đục thủng. Giờ đây tràn vào vô số những quái vật hình người kì dị, chấm dứt 100 năm bình yên của quận Shiganshina này.

Trong tiếng than khóc, tiếng la hét, khung cảnh hỗn loạn và mịt mù khói bụi, có một đứa trẻ vẫn đứng tại chỗ, đưa đôi mắt ngập nước sợ hãi tìm kiếm cha mẹ của mình. Tiếng khóc lóc thảm thương của cô bé bị chính những tiếng la hét kinh hãi của người dân lấn át mất. Cô bị xô ngã, bị giẫm đạp và bị bỏ lại đằng sau, chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn từng con quái vật tiến đến, không ngừng gọi cha mẹ cứu mình.

Cho đến khi từ trên cao đáp xuống là một người lính mặc quân phục "Đóa hồng gai" của Quân Đoàn Trú Phòng, anh ta rất mau lẹ ôm lấy cô bé, bắn móc lên những mái nhà và lấy đà phóng đi trước khi bị những con quái vật bắt được.

Mãi cho đến khi cô bé đã được lên thuyền để vào trong tường thành Rose, cô vẫn nghe được tiếng cầu cứu đến Chúa trời của những người đi cùng. Bọn họ cũng giống như cô, vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi khiếp sợ về sự việc vừa rồi. Cha mẹ cô bé sống chết ra sao vẫn không rõ ràng, xung quanh chỉ xuất hiện những con người xa lạ không thân quen, không khỏi khiến cô cảm thấy lạc lỏng.

Đột nhiên ván cầu nối với thuyền cứu trợ bị người nâng lên. Những người còn đứng ở bờ bên kia chờ được lên thuyền đều không khỏi hốt hoảng kêu la muốn được lên thuyền. Nhưng thuyền đã không còn chỗ, và bọn quái vật hình người đang càng lúc càng tiến đến gần hơn. Tiếng kêu la hoảng loạn, cầu xin không ngừng vang lên ám ảnh lấy tâm trí cô. Tiếng đại bác, tiếng la hét, tiếng bước chân của bọn quái vật đang ngày một rõ ràng, và dường như những người lính của quân đoàn Trú Phòng đang nhanh chóng đóng cổng thành, để lại những người xấu số ngoài kia đối mặt với số phận nghiệt ngã của họ.

Lại một tiếng nổ lớn, cổng tường thành đã bị một con quái vật hình người kia lao vào phá hủy. Đó là một con quái vật vô cùng đáng sợ, có thể phun ra lửa. Cơ thể của nó vững chắc như giáp thiết, nó chạy rất nhanh và bộ dáng của nó vô cùng hung tàn. Sự xuất hiện của nó khiến mọi người thất kinh và sợ hãi. Những người trên thuyền nhìn thấy nó ở xa đều không khỏi kêu lên:

- Là nó! Là Thiết Giáp Titan kìa! Ôi cầu Chú xin hãy rủ lòng thương xót chúng con!!

Bóng tối chậm rãi bao trùm lấy bầu trời u ám khói lửa, bao trùm lấy tòa thành thất thủ đã từng vững chãi tồn tại suốt 100 năm qua. Đứa trẻ ấy chỉ có thể dõi mắt nhìn nơi quê nhà điên tàn xa xăm với đôi mắt chết lặng, lắng nghe tiếng than khóc của những người trên thuyền, không kìm được mà nước mắt ứa chảy thành dòng. Cô rất nhớ cha mẹ, nhưng bây giờ họ đang ở đâu? Họ có ở trên đoàn thuyền chở dân tị nạn hay không? Vì sao đến cuối cùng ấy bọn họ lại không thể cùng nhau đối mặt với giây phút sinh ly tử biệt kia? Vì sao chỉ còn một mình cô chơi vơi cùng với dòng người tị nạn? Nếu cha mẹ thật sự xảy ra chuyện, sau này cô phải làm sao đây? Làm sao cô có thể tiếp tục sống khi giờ đây không còn cha mẹ bên cạnh mình nữa? Có khi nào...cô sẽ chết dần chết mòn ngoài đường, không một ai quan tâm đến không?

- Mình sẽ tiêu diệt bọn chúng, mình sẽ thanh tẩy thế giới này... Mình sẽ tiêu diệt chúng! Từng đứa khốn nạn trong số bọn chúng!

Giây phút chơi vơi nhất, đứa trẻ ấy lại nghe được lời nói hùng hồn của một đứa trẻ khác cách đó không quá xa. Phải, đứa trẻ đó nói đúng, cô phải tiêu diệt bọn quái vật Titan đó! Bọn chúng đã cướp mất gia đình cô, hại cô phải trở thành côi nhi như bây giờ. Nhất định cô phải sống sót, vì một ngày nào đó, cô phải giết sạch tất cả bọn chúng, trả thù cho cha mẹ của cô!

Thế nhưng, để sinh tồn không phải việc đơn giản. Ngày đó cô phải đi xin thức ăn ban phát, lắm khi phải cướp giật, tranh giành để có cái ăn qua ngày. Chịu đựng sự phân biệt giữa người với người, lại còn gắng gượng đi khai hoang xung quanh vào mùa đông lạnh giá, với những người dân tị nạn khác. Nhưng nhờ vậy, cô đã quen biết được đứa trẻ đã cho cô dũng khí ngày đó, Eren. Còn có cả hai người bạn của cậu là Mikasa và Armin. Dù cho có cố gắng đến đâu, nhưng nạn đói vẫn không thể đẩy lùi.

Một năm sau đó, năm 846. Với cái cớ chiếm lại tường thành Maria, Chính Phủ Trung Tâm đã cử đi hơn 250.000 thường dân đi chiến đấu, đổi lại chỉ còn gần 200 người sốt sót quay về. Ông ngoại của Armin đã ra ngoài kia anh dũng hy sinh, chỉ để lại chiếc nón cũ kĩ cho Armin. Sự hy sinh lớn lao của những thường dân ấy đã phần nào giải quyết được vấn đề lương thực. Và những sự mất mát đó cũng đã khiến cho bốn đứa trẻ càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.

Ngồi ở một góc tường tăm tối, Eren quyết định gia nhập quân đội vào năm sau, Armin cũng đồng ý tham gia cùng. Mikasa và đứa trẻ kia cũng quyết định gia nhập. Cả bốn người họ quyết định sát cánh bên nhau, vì khao khát giành lại những gì đã mất, tiếp tục sống sót. Để đạt được, bọn họ đều phải trở nên mạnh mẽ để diệt toàn bộ bọn quái vật Titan, lấy lại sự yên bình của nhân loại.

Mãi đến năm 847, lễ khai giảng cho lần huấn luyện quân sự khóa thứ 104 mở ra. Người huấn luyện cho đợt 104 này là ngài Keith Sadies, một người nổi tiếng nghiêm khắc không có tính người. Khoảnh khắc ngài Sadies phát biểu xong bài cổ động không mấy cảm tình, ngài bước xuống khỏi bục đài gỗ và đến trước mặt một vài người. Ngài đến trước mặt Armin, lớn tiếng hỏi cậu tên gì, đến từ đâu và mục đích tham gia huấn luyện quân sự là gì. Cũng giống như đối với những người trước, ngài Sadies cũng dùng những lời lẽ của mình sỉ nhục những quân nhân tập sự, khiến cho ý chí bừng bừng của họ giảm xuống không ít. Từng hàng, từng hàng đều được nghe thấy những lời lẽ không mấy hay ho từ ngài.

Cùng một hàng với cô, một quân nhân tập sự tên là Jean Kirschtein đến từ quận Trost, với mong ước có thể gia nhập Cảnh vệ và sống ở tường trong. Không ngờ đến chính là, đầu của anh ta bị ngài Sadies dùng đầu của chính ngài đập thẳng vào một cú cực mạnh, khiến anh ta quỳ rạp xuống đất không ngừng run lên vì đau. Nhìn thấy thôi cũng đủ làm cô căng thẳng không thôi. Khi nhìn thấy ngài Sadies đang đi qua chỗ mình, cô vội đứng nghiêm nhìn về phía trước, mím môi cầu khấn bản thân sẽ không phải là nạn nhân tiếp theo:

- Còn cô! Tên cô là gì?!

- Là Gemin Shibasaki, đến từ quận Shiganshina, thưa ngài! Tôi đến để đầu quân cống hiến chính mình cho hòa bình nhân loại!

- Gemin? Lại thêm một tên vô tích sự, nói mục đích cũng chẳng khác gì bọn kia. Không nói được câu nào mới mẻ hơn thì tốt nhất nên cắn lưỡi mà chết luôn đi! Hàng 3, đằng sau quay!

Ngài Sadies dùng bàn tay thô ráp túm lấy đỉnh đầu Gemin, mạnh bạo xoay cô một vòng ra đằng sau. Không thèm nhìn đến cô nữa, ngài lại tiếp tục công việc chửi rủa của mình lên những người khác. Trong lúc mắt đối mắt với một quân nhân tập sự đang căng thẳng, Gemin nghe thấy một người tên là Marco Bodt nói về mục đích bản thân gia nhập quân đoàn huấn luyện. Mục đích nghe rất kiên định và vững chắc, nhưng rất nhanh lại bị ngài Sadies đạp đổ đến không còn gì. Người tên Connie Springer thì đặt tay sai vị trí, bị ngài Sadies túm đầu nâng lên giữa không trung chửi rủa một hồi.

Vẫn nghĩ rằng tiếng chửi rủa này sẽ còn vang mãi, nhưng đột nhiên ngài Sadies lại im lặng khiến Gemin không khỏi kinh ngạc nhìn đến. Nhìn theo hướng nhìn của ngài, Gemin giật mình khi nhìn thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa, thần sắc nghiêm túc ăn củ khoai tây luộc trong tay như không hề có chuyện gì xảy ra.

Ngài Sadies mắt vẫn không rời cô gái đó, hai tay đang bóp sọ Connie cũng không chút khoang nhượng vứt cậu ta sang một bên, vừa đi tới vừa lớn tiếng hỏi cô ấy đang làm cái trò gì. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lên tất cả mọi người, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc trước hành động của cô gái đó.

Khi cô gái bị ngài Sadies lớn tiếng quát vào mặt, cô liền đứng vào tư thế con tim trung thành với nhân loại, dõng dạc trả lời bản thân là Sasha Braus. Khi nãy cô ấy vào nhà bếp thấy củ khoai ngon quá nên lấy ăn. Trước thái độ không thể tin được của ngài Sadies và tất cả mọi người, cô đớ người một lúc lâu. Có lẽ cô gái tên Sasha đó cho rằng ngài Sadies chưa từng được ăn koai luộc, nên không mấy vui vẻ bẻ một nửa củ khoai và mời ngài dùng.

Số phận sau đó của cô gái khoai tây, chính là bị phạt chạy mấy vòng ngoài sân tập.

Trời đã ngả về chiều, nhưng đứng từ trong căn chòi nhìn ra vẫn có thể nhìn thấy cô gái khoai tây đó đang vật vờ chạy. Ngày mai là bắt đầu buổi học với Thiết Bị Cơ Động Ba Chiều, cô ấy cứ chạy đến lả người như vậy, thật không biết có thể trụ được đến ngày mai hay không.

- Oa, cái cô khoai tây đó vẫn còn chạy sao, đã hơn 5 tiếng rồi đó! Xem ra cô ta quyết tâm thà chạy đến xỉu chứ không chịu việc bị cấm lót bụng nhỉ? Ghiền ăn đến hóa rồ đây mà!

Đó là giọng nói của anh chàng Connie Springer. Cậu ta bước ra khỏi căn chòi gỗ, nhìn thấy cảnh tượng kia không nhịn được mà cảm thán. Gemin chẳng biết nói gì hơn ngoài việc gật gù đồng tình. Ngoài Connie còn có Eren, Mikasa và Armin đứng ở ngoài hiên, nhìn theo cô gái đó đang cố sức chạy xuyên qua ánh nắng gắt của buổi chiều. Đột nhiên Armin kéo nhẹ tay áo thu hút sự chú ý của Gemin, đợi cô nhìn sang, cậu cúi đầu lúng túng hỏi:

- Ngày mai là tiết học với Thiết Bị Cơ Động Ba Chiều, nhưng nghe nói phải học giữ thăng bằng trước. Gemin, cậu có lo lại bị ngài Sadies quát nạt không? Mình có biết một vài lý thuyết giữ thăng bằng, cậu có muốn cùng mình nghiên cứu thử không?

- Có Armin giúp mình, mình sao có thể lo lắng kia chứ? Nếu cậu không cảm thấy phiền thì chúng ta cùng nghiên cứu qua?

Armin nhận được câu trả lời của Gemin, khuôn mặt lúng túng khi nãy càng thêm phần rạng rỡ. Connie và anh chàng tên Thomas nghe thấy liền xấn tới đòi Armin chỉ bí quyết, khiến cậu lại ấp úng không biết nên nói gì.

Đột nhiên cô gái với mái tóc cột lỏng hai bên vai, Mina Carolina, chỉ tay về hướng của một chiếc xe kéo lớn đang chầm chậm rời khỏi từ sân tập. Bên trong có những người trông khá quen mặt, nhưng họ có vẻ buồn rầu. Mikasa nói bọn họ là những người bỏ cuộc, xin được chuyển đến các bãi đất trống để khai hoang thay vì ở lại huấn luyện.

Việc có thể vào được quân đoàn huấn luyện xưa nay đều không hề dễ dàng. Vào được chỉ mới có một ngày, họ đã khăn gói rời đi, chấp nhận quay lại với cuộc sống khai hoang của trước kia. Gemin và Armin không hẹn mà nhìn nhau, sự khó tin và tiếc nuối thay cho những người rời đi kia ẩn hiện trong mắt của cả hai.

- Cũng dễ hiểu thôi, vì ở đây không có chỗ cho những kẻ thiếu thực lực. Nhưng mà muốn được nhặt đá và nhổ cỏ dại thì lại...

Mọi người không hẹn cùng nhìn về phía Eren, có vẻ như chẳng ai ngờ được cậu sẽ lại nói ra câu đó. Thomas đột nhiên nhớ ra Eren và Mikasa không bị ngài Sadies hỏi đến lai lịch, đều không khỏi tò mò muốn biết nguyên nhân. Eren nở nụ cười, hai tay khoác lên vai Mikasa, Armin và cả cô, kéo chung lại vào nhau, tự hào nói cả bốn người đều đến từ quận Shiganshina.

Nghe thấy như vậy, những người đứng ngoài hiên đều không khỏi bất ngờ. Chàng trai tên Marco Bodt với giọng nói có chút run rẩy, hỏi liệu bốn người đã từng có mặt vào Ngày Ấy hay không. Connie không khỏi hào hứng hỏi cả bốn người có từng nhìn thấy qua Titan hay không. Eren có chút gượng gạo trả lời, Armin có chút khó xử đưa tay gãi má. Mikasa khuôn mặt vẫn vô cảm, tựa như những chuyện xảy ra trong quá khứ không hề lay chuyển được cô. Chỉ có Gemin cúi đầu im lặng không nói gì, lặng lẽ dịch người đi vào bên trong căn chòi.

Mãi đến khi trời ngả màu về đêm, mọi người cùng nhau tụ tập ở một căn nhà gỗ để dùng bữa tối. Eren ngồi cùng một bàn với Armin, cùng cậu ấy dùng bữa. Xung quanh có rất nhiều người tụ tập lại, không ngừng hỏi Eren về Ngày Ấy xảy ra thế nào. Ai cũng tò mò hình dáng của Titan trong thế nào, còn hỏi cả Thiết Giáp Titan lúc đánh thủng tường Maria trông ra sao.

Gemin sau khi hoàn thành bữa ăn cũng không có ý định ở lại nghe bàn tán, vì vậy đứng dậy định lặng lẽ rời đi. Nhưng sực nhớ đến cô gái khoai tây bị phạt chạy hồi sáng nay, cô lại quay về bàn và mang theo ổ bánh mì còn dư của mình, mang cho cô gái kì lạ đó.

Đi không được bao lâu, đã nghe thấy tiếng Eren gọi ở phía sau. Quay lại nhìn thấy cậu đang chạy tới, đi đằng sau còn có Mikasa. Cả ba người quyết định cùng nhau quay về lại chòi gỗ để nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.

Lúc đi cùng nhau, Gemin mới biết được Eren đã cùng ai đó cãi nhau lúc cô rời khỏi đó, chung quy cậu lại bị cảm xúc áp đảo lý trí nên mới cãi nhau với người ta. Nhưng xem ra cũng không phải chuyện gì quá lớn, không đáng lo ngại.

- A, Mikasa! Lâu không để ý, hình như tóc cậu dài hơn trước kia rồi đấy. Đẹp thật nha.

Gemin nghiêng đầu mỉm cười cảm thán, tay không tự chủ được đưa ra vuốt nhẹ phần đuôi tóc của Mikasa. Mikasa nhìn theo tay của Gemin, khuôn mặt không cảm xúc kia tựa hồ ẩn chứa sự thưởng thức đối với mái tóc của chính mình.

- Nghe Gemin nói tớ mới thấy, cậu để tóc dài à? Nó có thể gây tai nạn cho cậu khi đang luyện tập đấy.

Eren chỉ nói bấy nhiêu, nhưng lại có thể khiến Mikasa quyết định cắt đi mái tóc dài của mình. Gemin đi bên cạnh không khỏi cười khổ. Tình yêu mà Mikasa dành cho Eren, quả thật khó mà thay đổi, người ngoài như cô nhìn cũng đã có thể thấy, mỗi tội Eren lại quá ngốc, không nhìn ra Mikasa luôn vì cậu ấy mà suy nghĩ. Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy ghen tị với Eren, không khỏi hy vọng khi nhân loại hòa bình, có thể tự mình kiếm một người yêu yêu mình giống như Mikasa vậy.

Nhớ ngày đó khi bọn họ vẫn còn đi khai hoang, Mikasa đã từng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn cô. Luôn có thái độ cảnh giác cao độ đối với Gemin. Nhưng tiếp xúc lâu dần, có lẽ cô ấy cảm thấy Gemin không phải mối nguy hại với cô ấy, nên cách nhìn nhận và thái độ của Mikasa đối với Gemin cũng có phần cởi mở nhiều hơn.

Lúc ban đầu khi tiếp xúc với Mikasa, Gemin cảm thấy cô ấy khá là khó gần. Nhưng kì thực Mikasa chỉ là không biết biểu đạt cảm xúc của mình. Đối với những người bạn của mình, cô ấy đều rất trân trọng, đối xử chân thành và tuyệt đối tin tưởng. Còn ấn tượng của Gemin đối với Eren, chính là một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết. Tuy có hơi nóng tính và rất cứng đầu, nhưng cậu ấy lại sẵn sàng làm tất cả mọi thứ chỉ để bảo vệ cho bạn bè của mình. Armin là một người rất dễ thương, hiền lành và rất hay ngại ngùng. Cậu rất thông minh, lại rất hay đọc sách mỗi khi không cần phải luyện tập. Rất nhiều lần Armin giúp đỡ Gemin, nhất là hay giảng lại lý thuyết cho cô.

Việc có ba người bạn đồng hành trong suốt quãng thời gian tham gian quân sự, với Gemin mà nói chính là một sự bồi đắp cho việc thiếu thốn tình cảm gia đình. Nghĩ đến họ luôn giúp đỡ cô, xem cô như bạn thân thiết khiến Gemin vô cùng cảm động, cảm thấy may mắn khi gặp và quen được ba người.

- Gemin, sao cậu lại mang bánh mì theo vậy? Cậu sợ tối đói bụng à? Eren muốn về lại phòng ăn tìm Armin, cậu cần thêm bánh mì không? Mình có thể quay về lấy giúp cậu?

- A, không phải. Chỉ là mình nhớ cô bạn khoai tây chạy từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì lót dạ. Khi nãy ở phòng ăn không thấy cậu ấy, nên nghĩ chia sẻ cho cậu ấy ổ bánh mì của mình. Mình ăn no rồi nên không cần lấy thêm đâu! Cám ơn cậu, Mikasa!

Mikasa chậm rãi gật đầu hiểu ý, sau đó xoay người đi theo sau Eren. Nhưng đi chưa được bao xa đã vội chạy về trước mặt Gemin. Cúi đầu nhìn Gemin, Mikasa cụp mắt nhỏ giọng nói tiếng xin lỗi, sau đó lại chạy đi để đuổi kịp Eren, để lại Gemin đứng ngây người.

Sau một hồi suy nghĩ, Gemin mới hiểu ra vì sao Mikasa lại chạy về nói lời xin lỗi như vậy. Nguyên lai vì khi nãy Gemin khen Mikasa để tóc dài đẹp, nhưng cô nàng lại quyết định sẽ cắt nó đi vì Eren. Nhất định cô nàng sợ Gemin sẽ để tâm nên mới chạy về nói xin lỗi. Mikasa bề ngoài lạnh lùng, bên trong quả là một cô nàng nhạy cảm, suy nghĩ cho người khác.

Khi gần về đến căn chòi gỗ, cô gặp được Thomas và Mina. Có vẻ như cả hai người bọn họ đều muốn cùng cô kết thân, đều rủ cô cùng họ đi dạo quanh sân tập. Tuy bây giờ Gemin rất muốn quay về để đưa ổ bánh mì cho cô gái khoai tây, nhưng nhìn thấy họ đang rất hào hứng muốn cùng cô tán gẫu, Gemin lại không nỡ từ chối.

Đúng lúc ấy có một cô bạn với mái tóc vàng đi ngang qua, trong tay ôm một túi nước và một khăn gói kì lạ, hỏi bọn họ có nhìn thấy Sasha ở đâu không. Mina chỉ về một phương hướng bảo rằng thấy Sasha khi nãy gắng gượng đi về hướng đó. Gemin thấy vậy liền vội vàng nhét ổ bánh mình của mình vào tay cô bạn tóc vàng, nhờ cô nàng mang cho Sasha. Cô gái với vẻ ngoài dễ thương như thiên thần nhận được ổ bánh mì, liền nở nụ cười vô cùng vui vẻ, đồng ý chuyển giúp Gemin. Trước khi đi, cô nàng còn quay đầu nói rằng mình là Christa, mong sau này có dịp sẽ có thể cùng Gemin và hai người còn lại tán gẫu kết bạn.

Chương 2

Sáng ngày hôm sau, giờ học giữ thăng bằng diễn ra trong tiếng huyên náo của những lính tập sự. Kèm theo đó là sự đe dọa của ngài Sadies, sẽ trả những người không giữ được thăng bằng về bãi đất trống mà khai hoang suốt đời. Dù vậy năm nay, có rất nhiều những ứng cử viên sáng giá dễ dàng vượt qua bài học cơ bản này. Việc đào tạo ra được những quân lính giỏi trong tương lai, chỉ là chuyện trong một sớm một chiều.

Sau khi Armin giữ được thăng bằng liền nhìn sang Gemin, thấy cô đang được ngài Sadies cài dây đai vào chuẩn bị. Nhận thấy ánh mắt của Armin, Gemin quay sang nhìn lại cậu với vẻ hồi hộp ẩn trong đôi mắt. Khoảnh khắc dây hai bên đai được kéo lên, Gemin có chút hoảng loạn mà mất thăng bằng, loạng choạng nghiêng ngã về phía trước và sau. Nhận thấy được vấn đề mà Gemin đang mắc phải, Armin vội lên tiếng, giọng nói vững chắc đến lạ thường:

- Gemin, cậu hãy giữ bình tĩnh và hít thở sâu vào, chậm rãi thôi. Đúng rồi... Còn nhớ lý thuyết mà tớ đã nói trước đó với cậu không? Hít một hơi thật sâu vào và giữ khí ở bụng để cơ thể giữ được trọng tâm. Đúng rồi đấy! Cậu làm được rồi, hãy thả lỏng hai vai ra... Gemin, cậu xem! Cậu giữ thăng bằng được rồi kìa!!

Gemin nhờ nghe theo lời chỉ của Armin, đã thành công giữ được thăng bằng. Cả hai vì quá phấn khích, kích động đến kém chút lộn cổ xuống đất. Khi giữ lại được thăng bằng, Gemin quay sang không ngừng cám ơn Armin. Đáp lại cô là kiểu cười ngượng ngùng rất thường thấy ở Armin, tựa hồ người bình tĩnh chỉ điểm vừa rồi không phải là cậu vậy.

Mikasa giữ được thăng bằng rất tốt. Với khuôn mặt vô hồn lúc này, trông cô nàng chẳng khác nào một con búp bê sứ đang được treo lên, nhẹ nhàng đung đưa trước sau. Tiếp theo đó là Connie, Sasha và Jean, cả ba người bọn họ đều có thể giữ thăng bằng cơ thể theo cách riêng của mình, thành công vượt qua tiết học giữ thăng bằng này.

Nhưng Eren thì không may mắn như thế, cậu không thể giữ thăng bằng như mọi người. Cậu ấy đầu chúi xuống đất, dù cố gắng đến mấy cũng không thể đứng thẳng như những người khác. Ngài Sadies thấy vậy không chút ngần ngại lớn tiếng quát nạt Eren. Những người đang đứng chờ tới phiên mình, đa phần đều che miệng cười chế giễu Eren. Số ít còn lại thì giương đôi mắt lo lắng nhìn cậu. Có lẽ không một ai nghĩ rằng sẽ có một ngày, Eren sẽ là người về bãi đất trống trước kia mà khai hoang cho đến cuối đời...

Chiều hôm đó, thay vì Gemin có thể ở cùng Mikasa và Armin để hỗ trợ Eren, cô lại bị ngài Sadies yêu cầu đi hỗ trợ cho Thomas và Mina. Khi đến nơi, cô nhìn thấy Mina và Thomas đang bị ngài Sadies chửi rất thậm tệ chỉ vì vấn đề không thể giữ thăng bằng. Sau khi chửi xong một hồi, ngài liền bỏ đi không nói lời nào, với Gemin cũng không có dặn dò gì thêm.

Ngay sau khi ngày Sadies rời đi, Thomas và Mina đều có phần nhụt chí, cả hai đều thể hiện thái độ không vui trước việc bị ngài Sadies sỉ nhục. Dù vậy, họ vẫn hỏi ý kiến Gemin xem nên làm gì để có thể khắc phục kết quả vào ngày mai. Bàn đi tính lại một lúc, cả ba quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay để thực tập và quan sát từ những người thực hành tốt hơn mình. Sau khi thống nhất được thời gian gặp mặt, Gemin định trở về lại chỗ Eren đang tập để xem cậu thế nào, không ngờ lại đụng phải ngài Sadies. Thì ra ngài ấy không hẳn là rời đi, chỉ là đứng ở một bên lắng nghe việc những lính mới càm ràm mình thế nào.

Khi ngài nhìn thấy Gemin, cũng không hỏi đến hai người kia đã nói xấu gì ngài, chỉ đơn giản bảo cô nên dẫn hai người họ đến sân phía Nam. Vì nơi đó vào giờ chiều chẳng mấy ai đến, có thể thoải mái tập luyện. Ngài còn nhờ cô cố gắng chỉ cho họ, nhưng cũng không quên bảo cô nên tập lại để cải thiện kết quả tốt hơn, tránh xảy ra trường hợp như vừa rồi.

Nếu cảm thấy có gì khó hiểu có thể hỏi Annie hoặc là Mikasa, hai người bọn họ đều rất xuất sắc trong tiết học lần này, có thể từ chỗ họ học hỏi thêm nhiều hơn. Không đợi Gemin lên tiếng đáp, ngài Sadies đã xoay người rời đi.

Đúng hẹn, Gemin cùng Thomas và Mina đến bãi tập phía nam để tập luyện. May mắn ở đó còn vài người đàn trên đang kiểm tra lại thiết bị, thấy ba người đến tập lại không chút ngần ngại giúp đỡ. Nhờ vậy cả ba người đều thu về cho bản thân không ít kiến thức vận dụng, riêng vấn đề của Mina và Thomas cũng nhanh chóng giải quyết được trong ngày.

Dành cả một buổi trời luyện tập và học theo đàn trên, khả năng giữ thăng bằng của Mina và Thomas cải thiện rõ rệt. Gemin ngoài việc giữ thăng bằng vững hơn, cô còn học được nhiều cách giữ thăng bằng khác nhau. Trong lúc Gemin thử tư thế thăng bằng khác, Mina đứng xem đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự nhẹ nhõm:

- Lúc nghe ngài Sadies mắng, mình còn cho rằng bản thân đến cả heo còn không bằng. Cũng may là có Gemin và những người đàn trên giúp đỡ, bọn mình mới có thể giữ được thăng bằng đấy!

- Ngài Sadies quả thật rất khó tính, mình đã cố gắng hết sức rồi mà vẫn bị thầy ấy chửi đến thê thảm. Nếu hôm nay Gemin không đồng ý giúp, mình và Mina cũng không biết phải làm sao. Mình còn sợ rằng ngày mai sẽ cùng với Eren bị đuổi về. Cho nên, bọn này thật sự nợ câu một câu cám ơn!

Thomas ở phía sau đang kéo căng sợi dây cho Gemin cũng lên tiếng, không khỏi thở phào một tiếng. Nghe đến việc Eren có khả năng sẽ bị đuổi về, tâm trạng đang vui của Gemin liền trầm xuống, trong lòng nặng nề không biết phải làm sao để giúp được Eren.

Cậu ấy là người đã cho cô động lực và ý chí để đạt được như ngày hôm nay, so với cả ba người bạn thân thì cậu là người có quyết tâm mãnh liệt nhất. Nếu thật sự bị đuổi về, những mục tiêu của Eren sẽ tan thành mây khói, chẳng phải rất đáng tiếc hay sao? Hơn nữa, cả bốn người từ nhỏ đã cùng nhau tham gia quân đội, cùng nhau nếm không ít khổ mới có thể vào quân đoàn huấn luyện như bây giờ. Đột nhiên thiếu đi một người, tư vị đó không dễ chịu chút nào.

Mina nghe đến cũng không khỏi thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn toát nên sự lo lắng. Cô nàng rất ấn tượng về Eren, cảm thấy cậu ấy rất có cố gắng, lại còn có một ý chí vô cùng kiên định. Nghĩ đến việc cậu ấy sẽ bị trả về vào ngày mai, Mina không khỏi tiếc nuối thay. Thomas tay cầm chắc tay vịn cũng buông một tiếng thở dài:

- Biết sao được. Chỉ có thể mong buổi kiểm tra ngày mai cậu ấy giữ được thăng bằng mà thôi. Nhưng trước nhất bây giờ, cậu ấy cần phải vượt qua được lời đàm tiếu không mấy hay ho của những người cùng khóa. Cậu biết đấy, câu mà Eren đã từng nói về những người xin về lại bãi đất trống đã lan truyền khắp cả khóa. Bây giờ cậu ấy lại không giữ được thăng bằng, nhất định sẽ chịu không ít dèm pha. Chỉ lo cậu ấy nghe mà thêm nhụt chí...

Nghe đến việc Eren có thể sẽ bị người khác dèm pha, máu trong người Gemin lập tức sôi lên. Cô bảo Thomas thả mình xuống, nhanh chóng tháo dây đai lưng xong chạy thẳng về lại chỗ Eren đang tập. Nhưng khi đến nơi, cô lại nghe một người nọ nói lại rằng Eren trong lúc tập luyện đã bị thương, nên Mikasa và Armin đã khiêng cậu đi từ sớm. Nhìn sắc trời đã ngả dần màu chàm, Gemin nghe tiếng chuông báo hiệu đành phải quay về nhà ăn, mong có thể gặp được ba người ở đó.

Vừa đến cửa nhà ăn, cô đã nghe thấy những lời nói châm biếm Eren. Tay Gemin vô thức siết chặt thành đấm, cô đẩy cửa bước vào với cảm giác muốn xông vào đánh những kẻ đang nói xấu bạn của mình. May mắn ở gần góc cuối của nhà ăn, Armin thấy cô liền vẫy tay ra hiệu gọi cô đến ngồi cùng.

Vừa ngồi vào chỗ, Armin đã đẩy đĩa thức ăn sang cho Gemin, đôi mắt xanh như ngọc hơi chuyển động sang hướng Eren, ý muốn nhờ cô khuyên giải cậu ấy. Đầu Eren bị băng bó đến mấy vòng, xem ra bị thương không hề nhẹ. Cả người cậu thì đờ đẫn như bị mất hồn, khuôn mặt xanh xao thấy rõ. Gemin dè dặt gọi Eren, nhưng cậu ấy vẫn như cũ, bất động như pho tượng. Sự việc như bây giờ vốn chưa từng xảy ra, càng khiến cô thêm lo lắng, phải đánh mắt ra hiệu với Mikasa.

Mikasa vừa gọi Eren vừa đưa tay siết lấy vai cậu, khiến cậu đau mà hồi thần lại. Lúc này đôi mắt xanh lục bảo ấy mới hồi phục lại dáng vẻ bình thường, nhưng trông vẫn rất ủ rũ, không vui. Armin lên tiếng động viên Eren đừng nhụt chí, Gemin ngồi bên cạnh cũng an ủi không ít. Nhưng tâm trạng của Eren vẫn xấu như vậy, dường như đang rất hoang mang cho con đường tương lai của chính mình.

Mikasa không những không an ủi Eren, còn bảo cậu ấy nên sớm bỏ cuộc. Armin, Gemin lẫn Eren nghe thấy đều không tin được, đồng loạt hướng ánh nhìn ngỡ ngàng về phía cô Mikasa. Những lời nói tiếp theo sau đó càng thêm phần tàn nhẫn hơn. Eren rất không cam lòng mà lên tiếng, cả hai người người qua kẻ lại khiến Armin và Gemin ngồi đối diện cảm thấy khó xử vô cùng, không hẹn mà nhìn nhau. Những điều mà Mikasa nói tuy không sai, nhưng chúng lại quá vô tình, đối với Eren chỉ có thêm đả kích, thật sự khó mà giúp cậu ấy bình tĩnh lại.

Khi tiếng chuông bên ngoài đánh báo hiệu giờ ăn kết thúc, Eren bực bội đánh mắt ý tứ muốn Gemin và Armin cùng mình ra ngoài. Dù không muốn bỏ lại Mikasa, nhưng Eren bây giờ chẳng khác nào con thú bị tổn thương, không đi theo chẳng khác nào cùng Mikasa chà đạp cậu ấy. Vì vậy cô và Armin đành phải bưng khay đứng dậy cùng Eren ra ngoài.

Trên đường trở về chòi gỗ, Eren luôn miệng trút giận về Mikasa, chân còn đá lung tung trên nền đất làm bụi bay tứ tung. Armin bất đắc dĩ khuyên Eren bớt nóng, nhưng đôi mắt xanh lại không ngừng nhìn sang Gemin. Biết được cậu đang lo cô sẽ thấy phiền, Gemin mỉm cười khẽ lắc đầu, ý bảo không việc gì phải lo cho cô. Khi cả ba đến gần căn chòi gỗ cho nam, Gemin đứng lại nhìn Armin và Eren tiến vào trong. Armin vừa đẩy Eren vào, vừa quay đầu nhìn Gemin như muốn nói gì đó. Nhưng thấy Eren đang bừng bừng ý chí muốn nhanh chóng đi hỏi mẹo làm sao đứng thẳng với những người khác, cậu bất đắc dĩ phải vào trong cùng Eren. Gemin thấy hai người đã vào an toàn, mới chậm rãi xoay người rời đi.

Khi chỉ còn cách chòi gỗ dành cho nữ không quá xa, Gemin nhìn thấy từ trong bóng tối có một người đang đứng dựa lưng như đang đợi ai đó. Có lẽ người đó nhìn thấy Gemin đang đứng nhìn mình, liền chậm rãi nâng người dậy và đi về phía Gemin. Dưới ánh lửa, người đó dần lộ diện. Đó là một cô gái với vóc dáng cao gầy, mái tóc đen lòa xòa cùng đôi mắt xám đáng sợ đang nhìn chằm chằm Gemin.

- Cô là... Gemin Shibasaki, người đã đưa ổ bánh mì cho Christa ngày hôm qua, đúng không?

Gemin cảm thấy người trước mắt có thái độ không mấy thiện chí, so với Mikasa của trước kia kì thực không quá sai biệt. Tuy rằng cách biểu đạt có phần thẳng thắn hơn Mikasa, nhưng lại khiến cô có cảm giác không được thoải mái. Gemin nghiêm túc gật đầu xác nhận, liền nghe thấy một kiểu cười khiêu khích của cô gái đó. Cô gái tóc đen không chút ngần ngại mà xấn tới trước mặt Gemin, khiến cô không kịp đề phòng mà trượt chân ngã ngồi trên mặt đất, không thể làm gì hơn ngoài mắt đối mắt với cô gái kì quái:

- Cô và Christa không thân, nhưng cô lại dễ dàng đưa cho cô ấy ổ bánh mì của mình. Cô làm vậy rốt cuộc có dụng ý gì?

Gemin nghe xong lời cáo buộc của cô gái càng thêm phần không vui. Cô mang theo bánh mì là để cho Sasha, do không tiện đường mới phải làm phiền đến Chirsta. Chỉ vì một việc đơn giản như vậy, lại bị nói có dụng ý không tốt với Christa. Hết chuyện của Eren lại đến chuyện này, sự chịu đựng trong một ngày nay xem ra đã đến giới hạn. Gemin đứng dậy định lên tiếng đáp trả, lại nhìn thấy sau lưng cô gái kì quái có một bóng hình nhỏ bé chạy tới.

Christa từ xa chạy tới, rất không vui vẻ cùng cô gái kì quái nọ cãi nhau, còn luôn miệng xin lỗi Gemin vì thái độ bất lịch sự của cô gái tóc đen. Thì ra cô gái kì quái này tên Ymir, chỉ vì lo lắng Christa sẽ bị lợi dụng nên mới tìm Gemin để cảnh cáo. Nhìn thái độ của cả hai người, Gemin ngầm hiểu ra mối quan hệ giữa hai người này là gì, dù vậy vẫn không lên tiếng, kiên nhẫn chờ hai người họ cãi nhau:

- Ymir chỉ vì lo mình sẽ bị gạt nên mới có thái độ không tốt, mình thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu nhiều lắm, Gemin! Phải rồi! Cám ơn cậu vì lần trước đã cho mình bánh mì của cậu, Sasha chạy cả ngày trời rất mệt, nên hai ổ bánh mì mình mang theo cậu ấy đều ăn hết! Mình có nói với cậu ấy rằng có một ổ là của cậu cho cậu ấy, cậu ấy rất muốn gặp cậu nói tiếng cám ơn! Mình nghĩ trong ngày mai cậu sẽ gặp được cậu ấy mà thôi!

Christa vừa nói vừa mỉm cười trông vô cùng vui vẻ, hoàn toàn mặc kệ những lời lầm bầm khó chịu của Ymir. Không những vậy, Christa còn rất nhiệt tình giới thiệu Ymir với Gemin để cả hai có thể kết bạn, nhưng thái độ của Ymir đối với cô vẫn không thay đổi mấy so với khi nãy. Cảm giác bị người ta dè chừng, cảnh giác như kẻ thù của Ymir thật không khác gì so với Mikasa ngày đó. Xem ra đã lâu rồi Gemin không bị người đồng giới dè chừng, giờ trải nghiệm lại quả thật khiến cô khó mà tiếp thu.

Và ngày thứ hai của Gemin ở Quân Đoàn Huấn Luyện cứ như vậy mà trôi qua.

Chương 3

Ngay từ sáng sớm, những người lính tập sự đã lên tinh thần chuẩn bị cho bài kiểm tra giữ thăng bằng ngày hôm nay. Khi mặt trời còn chưa ló dạng, mọi người đều đã nghiêm chỉnh đứng vào hàng đợi lệnh. Mina và Thomas từ hôm qua đã giữ được thăng bằng, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Từng người từng người đều vượt qua được bài kiểm tra của mình, bầu không khí căng thẳng nhanh chóng giảm dần thành những tiếng thở phào. Khoảnh khắc Gemin được thả xuống tháo đai lưng, Armin đứng đối diện cũng không khỏi mỉm cười nhẹ nhõm.

Nhưng khi đến Eren bước lên bộ khung để chuẩn bị bài kiểm tra, Armin lại lộ ra thần sắc lo lắng, đôi mắt xanh đại dương có phần mông lung. Gemin thấy cậu có vẻ lo lắng, chỉ có thể đưa tay vỗ nhẹ vai cậu trấn an, đổi lại chỉ là một nụ cười gượng gạo của Armin. Mikasa đứng bên cạnh thần sắc vẫn vô cảm, khiến người khác không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Khoảnh khắc Eren được nâng lên, cảm giác hồi hộp dâng nơi cổ họng, mọi người không khỏi căng mắt mong chờ diễn biến tiếp theo. Đến khi cậu ấy hoàn toàn rời khỏi mặt đất run rẩy đứng thẳng, tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ. Đến cả Mikasa vì quá đổi kinh ngạc, cũng khó có thể giữ được biểu cảm như ban đầu. Armin trong mắt ánh lên tia hy vọng, kích động đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Gemin, miệng hơi mở không nói nên lời.

Những người đứng sau lưng họ đa phần khi thấy được cảnh tượng này đều mừng ra mặt, không ngừng kêu la cổ vũ cho Eren. Gemin cũng vui mừng không kém, miệng bất giác mỉm cười la lớn cổ vũ cậu. Thế nhưng Eren không giữ vững được lâu, đã lại ngã chúi đầu xuống đất. Mọi người nhìn thấy không khỏi bất ngờ kêu lên. Armin bên cạnh cũng hoảng hốt không kém, tay buông khỏi tay Gemin như muốn lao đến chỗ Eren, rất may Gemin đưa tay chặn cậu lại, lắc đầu ra hiệu cậu đừng.

- Tôi vẫn có thể-... Tôi vẫn có thể làm được!

- Cho cậu ta xuống.

Khi Eren được thả xuống, cậu ngồi rạp trên nền đất, khuôn mặt mếu máo cùng đôi mắt rưng rưng sắp khóc đến nơi, miệng vẫn lắp bắp không thể nói thành câu. Nhìn cậu như vậy, ai nấy đều không khỏi xót xa, nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn cậu bất lực.

- Wagner, đổi thắt lưng cho Jaeger.

Sau một hồi im lặng, đột nhiên ngài Sadies yêu cầu Thomas đổi thắt lưng với Eren. Mọi người nghe xong đều vô cùng khó hiểu, trong lòng hiếu kỳ muốn biết ngài Sadies làm vậy là có ý gì.

Sau khi đổi thắt lưng, Eren một lần nữa được nâng lên. Lần này, cậu lại có thể giữ được thăng bằng rất lâu. Ngài Sadies cầm đai lưng của Eren trong tay kiểm tra một hồi lại lên tiếng. Nhưng lần này giọng nói của thầy lại có chút run rẩy như không thể tin được:

- Thiết bị của cậu đã bị lỗi, cái chốt trên đai cậu đã bị hỏng. Tôi không ngờ lại có thể xảy ra chuyện này, nhưng có vẻ như tôi phải thêm trường hợp này vào danh sách bảo trì.

Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, Gemi còn có thể nghe ra được những tiếng lẩm bẩm của những người đứng sau. Bọn họ ai nấy cũng đều ngỡ ngàng khi phát hiện ra, Eren đã giữ được thăng bằng ngay cả khi thiết bị đã bị hỏng.

Liên tiếp sau đó là những lời tán dương không ngớt của tất cả mọi người. Eren đang giữ thăng bằng cũng rất kinh ngạc, giọng nói run run hỏi lại ngài Sadies về năng lực của mình. Chính ngài cũng phải thừa nhận, cậu thật sự có năng lực vượt trội, còn bảo cậu hãy tiếp tục cố gắng trong các đợt sau.

Eren nghe xong vô cùng mừng rỡ, không tự chủ được mà đánh hai tay lên trời. Đôi mắt đó của cậu khi nhìn về phía ba người bạn của mình, thể hiện sự cương quyết và tràn đầy tự tin. Armin vui mừng nhìn sang Gemin, hai tay không tự chủ được mà ôm chầm lấy cô, không ngừng nói: "Cậu ấy làm được rồi! Eren thật sự làm được rồi!"

Nhưng ngay khi nhận ra bản thân đã hành động mất kiểm soát, cậu vội buông Gemin ra, cúi đầu nói câu xin lỗi, khuôn mặt đỏ ửng ngượng ngùng. Gemin thấy vậy cũng chỉ bật cười, rất tự nhiên xoay người trao cho cậu ta một cái ôm.

Armin cả người cứng đờ, nhưng sau đó cũng lúng túng ôm đáp lại cô. Sau một lúc cô buông ra, cậu cụp mắt khẽ đằng hắng một chút, đôi mắt có chút mất tự nhiên nhìn sang Eren, nói:

- Hình như cậu ấy đang muốn nói "Cậu thấy không?" thì phải.

Chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng không ngờ Mikasa lại trả lời. Một câu trả lời "Không phải" đã thu hút sự chú ý của Gemin và Armin. Cả hai không hẹn nhìn Mikasa, chờ đợi nguyên nhân cho câu nói ấy:

- Ý cậu ấy là bây giờ cậu ấy sẽ không còn phải xa cách tớ nữa. Cậu ấy giờ ắt đang nhẹ nhõm lắm.

Dù đã nghe qua câu trả lời của Mikasa, nhưng cả hai chẳng ai hiểu được ý tứ thật sự của cô ấy. Như sực nhớ ra chuyện gì đó, Armin hồi thần và giới thiệu Gemin với hai người trai đứng bên cạnh cậu từ đầu buổi thi. Đó là hai người con trai với vóc dáng cao lớn, Bertolt Hoover và Reiner Braun. Bertolt là chàng trai với mái tóc đen, khuôn mặt hòa nhã, tính cách ôn hòa rất dễ gây cho người khác sự thiện cảm ngay từ lần đàu gặp mặt.

Khoảnh khắc anh ta chào cô với nụ cười ấm áp, trái tim Gemin nở rộ vô số những đóa hoa, vừa ngứa ngáy vừa dễ chịu vô cùng.

Chàng trai còn lại có mái tóc vàng đặc trưng phương Tây, vóc dáng tuy nhỏ hơn so với Bertolt, nhưng anh ta lại có khí thế bức người hơn. Khi được giới thiệu, Reiner chỉ nhìn qua Gemin gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm với cô. Bertolt mỉm cười gượng gạo, nói rằng Reiner trước giờ luôn nghiêm túc như vậy, mong Gemin đừng quá để tâm.

Gemin mỉm cười ý bảo không sao, Bertolt thấy vậy liền nhẹ nhõm hẳn, cùng cô nói đôi câu:

- Anh nghe Armin nói, em cũng đến từ quận Shiganshina? Phải tận mắt chứng kiến cảnh tàn bạo của Titan đối với một đứa trẻ khi đó chắc là khó khăn lắm. Thế nhưng tại sao em vẫn muốn nhập ngũ? Em không sợ sao?

- Oi! Bertolt! Đêm qua cậu hỏi Armin và Eren chưa đủ sao? Nghĩ cho người khác một chút đi chứ?

- A! Anh xin lỗi! Anh không phải cố ý khơi gợi chuyện không vui đâu! Em có thể không cần trả lời câu hỏi của anh!

Bị Reiner nhắc nhở, Bertolt giật mình vội xin lỗi liên hồi, còn xua tay ý bảo Gemin đừng để ý đến câu hỏi bất lịch sự của mình. Nhưng Gemin chỉ lắc đầu bảo không sao, quyết định nói ra nguyên nhân nhập ngũ của mình.

Câu trả lời ấy cũng giống như Armin, rằng cô muốn được làm gì đó có ý nghĩa, giúp nhân loại giành được tự do, không để sự hy sinh của những thường dân trong cuộc chiến Ngày Ấy trở nên vô nghĩa.

Bertolt nghe xong chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Reiner, sau đó cúi đầu nói xin lỗi vì đã khiến Gemin phải nhớ lại chuyện không vui trước kia. Cả bốn người cùng trao đổi thêm đôi câu, sau đó Bertolt và Reiner đều đi nơi khác.

Eren vừa được thả xuống đã tề tựu với những người bạn của mình, nụ cười trên khuôn mặt cậu lúc này sáng ngời hơn bao giờ hết. Gemin và Armin đều chúc mừnng cho Eren, duy chỉ có Mikasa vẫn giữ trầm mặc không nói gì. Dù vậy, có lẽ Mikasa cũng giống như cô và Armin lúc này, đều cảm thấy rất mừng cho Eren.

Rất nhanh sau đó, ngài Sadies dẫn những người lính vào rừng tập để thực hành di chuyển với Thiết Bị Cơ Động Ba Chiều. Trong khi ngài cưỡi ngựa chạy theo, những người lính từng người từng người thử cảm giác chân thật của việc sử dụng thiết bị.

Gemin bắn móc lướt qua những hàng cây, sau đó tháo móc theo quán tính bay về phía trước, lộn một vòng trên bầu trời rồi lại bắn móc di chuyển ra nơi khác. Được thử sức với động cơ, Gemin không khỏi hồi hộp và hào hứng. Cảm giác hưng phấn khi được bay với tốc độ nhanh như vậy, càng khiến cô muốn được bay cao hơn, nhanh hơn.

Cho đến khi vượt qua được rặng cây, đón chào cô chính là đường chân trời của buổi hoàn hôn. Eren cũng vượt lên khỏi rặng cây vươn người đón lấy ánh nắng chiều, với tinh thần phấn chấn sẵn sàng đón đầu mọi khó khăn.

Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã đi được bao xa. Gemin vẫn liên tục di chuyển, chẳng mấy chốc xung quanh chẳng còn ai ngoài cô. Nhìn thấy khung cảnh xung quanh càng đi càng tối, Gemin quyết định dừng việc tập luyện và quay trở về.

Trong lúc bắn móc để di chuyển, cành cây mà Gemin bắn được đột nhiên bị gãy, thả cô rơi tự do. Thời gian thu dây về không kịp để cô bắn vào nơi khác, khoảng cách giữa cô và mặt đất càng lúc càng gần.

Gemin biết nếu cô rơi xuống sẽ có nguy cơ tử vong ngay, không khỏi có chút hoảng loạn không biết phải làm sao. Đúng lúc này, từ mạn phải Reiner đột nhiên lao đến đón được Gemin, tiếp theo đó là Bertolt, anh lao đến từ mạn trái của Gemin, cùng Reiner kéo Gemin lên.

Bọn họ nhanh chóng dừng lại trên một cành cây lớn, vừa đặt chân xuống cả ba đều không khỏi thở dốc vì căng thẳng. Người đầu tiên lấy lại hơi trước là Reiner, anh vừa đứng thẳng dậy đã bắt đầu chỉnh đốn Gemin, giọng điệu rất nghiêm khắc:

- Lúc nãy rất nguy hiểm đấy, em có biết không?! Lần đầu mới sử dụng thì nên đi chung với mọi người, để còn có người hỗ trợ cho?! Nếu bọn anh không bắt được em thì em chết ở đây cũng không ai biết được!

- Được rồi mà Reiner, đừng la em ấy nữa. Em ấy lần đầu sử dụng thiết bị có chút khó khống chế bản thân, chắc sẽ không có lần sau nữa đâu. Hơn nữa bây giờ em ấy không sao rồi. Gemin, Hay là chúng ta cùng trở về sân tập nhé? Hôm nay đã là một ngày dài rồi.

Bertolt nhẹ giọng cản Reiner, sau đó quay sang Gemin, dịu dàng xoa đầu trấn an tâm trạng sợ hãi của cô. Reiner đứng một bên không nói thêm nữa, chỉ hừ một tiếng rồi đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Sau khi xác định được phương hướng, Reiner dẫn đầu đi trước, Bertolt để Gemin đi sau lưng Reiner, còn mình đi sau cả hai để chắc chắn Gemin an toàn.

Cả ba người trở về vừa đúng lúc giờ cơm trưa, Bertolt mỉm cười xoa đầu Gemin, sau đó cùng Reiner đi trước. Gemin tự biết bản thân sai, vừa cẩn thận cất đi thiết bị cơ động, vừa tự nhủ bản thân không thể để mắc sai lầm như vậy nữa.

Trên đường đến nhà ăn, Gemin vô tình gặp được Armin, cả hai quyết định vừa đến nhà ăn vừa nói chuyện một chút. Armin kể lại cho Gemin nghe về chuyện tối qua giữa cậu, Eren và hai người đàn anh mà Armin giới thiệu với cô.

- Hôm qua sau khi Eren hỏi thăm phương pháp không thành với Connie và Jean, hai người bọn mình đã tìm đến anh Bertolt và Reiner. Tuy rằng cả hai anh cũng không thể giúp được cho Eren, nhưng chí ít thái độ của họ cũng không tệ như Jean và Connie. Lúc đó đột nhiên anh Bertolt hỏi chuyện tụi mình, câu hỏi thế nào thì cậu cũng đã nghe qua rồi đấy. Chỉ là sau đó mình có hỏi hai anh đến từ đâu. Thì ra cả hai anh đều đến từ một ngôi làng ở trên ngọn núi phía đông-nam của tường Maria.

- Trên ngọn núi phía đông-nam tường thành Maria!? Là nơi không nhận được cảnh báo về bọn Titan sao?!

Armin khẽ gật đầu, bắt đầu tường thuật lại lời mà Bertolt đã kể về ngày đó. Gemin nghe cũng không khỏi cảm thấy lạnh người, nhớ lại ngày đó bất lực nhìn bọn Titan tiến về phía mình, thật sự là một cơn ác mộng.

- Đó là lí do anh Bertolt đã hỏi cậu về nguyên nhân nhập ngũ, sau khi đã chứng kiến nhũng gì mà lũ Titan đã làm. Anh ấy nói chúng ta khác những người kia, những người không biết về nỗi kinh hoàng mang tên Titan...

- ... Ý cậu muốn nói là đa số nhập ngũ đều vì... trào lưu ý kiến xã hội sao?

Armin đưa mắt nhìn những người đang cười nói bước đi, chỉ khẽ gật đầu và không nói gì thêm. Vừa đúng lúc cả hai đến được nhà ăn, Gemin đích thân mở cửa để Armin vào, cậu mỉm cười, ngại ngùng nói cám ơn rồi nhanh chóng đi về phía Eren và Mikasa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play