Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Khải Du

Chương 1: Gặp gỡ

Truyện lấy bối cảnh xã hội VN xưa, thời kì tồn tại giai cấp, do mình quá yêu thích các bộ phim phú hộ xưa như Con nhà giàu, Tiếng xét trong mưa,... nên mình viết truyện vào giai đoạn này. Đương nhiên sẽ có sai sót, mong nhận được góp ý ạ.😊
Giới thiệu nhân vật:
•TRẦN HOÀI DU: 17 tuổi, cao 1m60 Tính tình ngoan ngoãn,hiểu chuyện, hoạt bát, hơi nhát, nhưng đôi khi cũng rất bướng.Sức khỏe hơi yếu do có điều đặc biệt.Cậu có chiếc lưỡi rất nhạy. Sinh ra trong gia đình nghèo làm nông, cậu sống cùng mẹ là bà Mụi, và chị gái. Cậu được mẹ dạy rất nhiều thứ do bà từng hầu trong gia đình phú hộ, cho đến khi bà Mụi bị mù thì cậu bắt đầu gánh vác kiếm tiền phụ chị.
• LÊ DANH GIA KHẢI: 22 tuổi, cao 1m85 Khá dễ tính nhưng cũng dễ tức giận, cuồng công việc, làm rất nhiều, ăn chơi cũng nổi danh(sau ở cạnh Du thì bỏ chơi). Ghét kẻ xu nịnh, lợi dụng cậu. Lúc ra tay cũng rất tàn độc. Cậu cả của gia đình ông hội đồng Lê, từng du học nước ngoài rồi về kế thừa gia sản. Cậu chủ của xưởng rượu nho, chủ vựa gạo lớn nhất vùng. Bị mẹ hối thúc kết hôn với gia đình phú hộ láng giềng nhưng cậu không muốn.
Tiếp sau khi xuất hiện nhân vật nào nữa mình sẽ lên thông tin thêm nha ! Giờ thì vào truyện thui !
Sáng sớm lúc mặt trời mới hơi ửng sáng, gà gáy lên nhưng tiếng đầu tiên, Du đã đem mẻ bánh ấm nóng đi ra chợ để bán. Nhà cậu xa chợ nên phải tranh thủ đi thật sớm.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Con đi nha mẹ ơi, chị ơi! Con đi nhanh rồi về ạ!
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Nè thằng Du, mang thêm xôi mà ăn cho đỡ đói, bán xong là về liền phụ chị đi cắt lúa nghe chưa.
• Trần Hoài Hạ: 19 tuổi, xinh đẹp khiến các chàng trai trong vùng mê đắm. Nhưng cô vẫn không yêu ai, chỉ lo làm việc lo cho mẹ và trả nợ.
Bà Mụi- mẹ Du
Bà Mụi- mẹ Du
Đi nhanh rồi về nha con. Trời chưa tỏ nên cẩn thận nha Du.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ con biết rồi, thưa mẹ thưa chị Du đi!
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Thiệt cái tình, không hết lo cho thằng này được.
Du cũng tranh thủ đi nhanh, đến chợ vừa đúng lúc mặt trời lên. Các tiểu thương bắt đầu bày hàng, và cũng có những vị khánh đầu tiên.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Bánh đây, bánh ngon nóng hổi luôn đây. Mại dô, mại dô. Mua đi cô ơi, bác ơi mua đi ngon lắm ạ.
Bác bán xôi
Bác bán xôi
Mày làm gì nôn nao dữ vậy thằng quỷ, chưa tỏ mắt mày la tao tỉnh luôn à
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Con mong bán nhanh nhanh về phụ chị
Bác bán xôi
Bác bán xôi
Ăn cơm gì chưa, bà đây vò cho cục xôi
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ con có rồi, chị Hai làm ngon lắm
Bác bán xôi
Bác bán xôi
Con Hạ nó khéo thiệt, tao cũng ưng nó cho con trai tao mà coi bộ nó kén chọn quá
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Chị Hai con kén chọn hồi nào, chị chỉ lo con và mẹ không có ai lo thôi
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ bánh 3 cái 5 xu, con cảm ơn cô
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Chú mua 10 cái luôn nha, con lấy 9 xu thôi, bánh ngon lắm ăn no đi làm luôn chú
Cậu cứ bán liên tục, may là bánh chị cậu làm ngon nên bán rất nhanh.
Còn lại tầm 10 cái thì có 2 người kéo tới
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Nè thằng kia, mày bán tao hết 10 cái đi, tao trả mày gấp 2.
Bà Bảy
Bà Bảy
Ê cậu này lạ à, tui tới trước mà, mua sau thì chịu đi. Du con bán dì 5 cái luôn.
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Ê bà kia, bà mua hết 5 cái ai ăn ai nhịn bà
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Rõ ràng tui bước chân tới trước nha
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Anh gì ơi, anh tới sau dì một xíu, anh mua 5 cái thui nha anh
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Không à, tao mua 10 cái, bán vậy chả lời hơn, mày ngu hay sau mà không bán vậy.
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Hay mày bán đại cho tao đi
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Rồi về làm thêm đem ra bán
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ nhà em xa, bán xong em còn làm chuyện khác
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Anh mua vậy giúp em nha
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Cái thằng nghèo mà ngu hết phần thiên hạ
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Gối bánh lại lẹ cho tao còn về
Bà Bảy
Bà Bảy
Ơ cái cậu này, nãy giờ cậu sai quá nha
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Sai cái gì, ai nhiều tiền hơn thì được mua, biết tui là ai hông mà bà giành với tui
Thuần nó đang ngông thì đột nhiên từ đâu vút tới cái quạt đạp thẳng đầu nó khiến nó la lên đau đớn
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Thì ra nãy giờ mày quậy ở đây, đi với tao mày quậy cỡ này thì cậu về không xử mày chắc mày leo đầu ngồi hả ?
Vừa nói người đàn bà mặc áo dài lụa đỏ trông có vẻ giàu có đó vừa nhéo tai Thuần khiến mặc nó đỏ lên vì đau. Sau lại buông ra, quay sang Du và bà khách nói giọng nhẹ nhàng.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Chị đây thông cảm, thằng này nó quậy về tui dạy lại , bánh này tui mua đặng đón thằng con đi học xa về, nó thích ăn lắm.
Mọi người đều nhìn vào người ăn mặc giàu có này, vừa chăm chăm vào thái độ của Du.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Thưa bà, thực con cũng muốn bán nhưng dì này cũng muốn mua bánh. Con xin thất lễ với bà đây ạ.
Bác bán xôi
Bác bán xôi
Thằng này mày ngu hả, mày biết đây là ai không? Bà hội đồng Lê đó, bộ mày muốn chết hả.- nói nhỏ
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Cậu không bán hết cho tui được à, tui cũng sai tụi nhỏ đi mua mà không kịp.
Bà Bảy
Bà Bảy
Thôi chị đây mua hết đi, mai tui mua cũng được- chuồn lẹ.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Vậy cậu bán được chưa vậy? - hơi nhăn mặt khó chịu.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ được, dạ được, để con gối cho bà ạ, bà chờ con chút.
Cậu đưa bánh bằng hai tay thì Thuần nó giật lấy, ánh mắt nó kênh kiệu coi thường Du lắm
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Nãy giờ chịu bán thì đâu có gì, ngu gì mà ngu dữ.
Bà Ngọc Diệp lấy ra ví tiền bằng vải thêu tinh xảo, đưa cho Du 20 xu, rồi phe phẩy quạt rồi đi không quan tâm cậu nữa.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Thưa bà, bà ơi bà đưa dư- chạy theo bà Diệp
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Cho cậu đó, cậu bán hàng nhỏ mà có tín quá
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Cũng tại tui đi trễ, mà sẵn đây mai cậu làm cho tui 20 cái. Mai tui kêu tụi nhỏ tới lấy, coi như 10 xu còn lại đặt cọc.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ con cảm ơn bà, con cảm ơn bà, mai con làm sớm rồi đưa tới cũng được ạ.
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Khỏi, mày làm rồi để đó đi tao lấy, mắc công mày đi lỡ có ai tới mua mày lại bán
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Thuần- gằng giọng , Mày chủ hay tao chủ, im miệng đi về tao xử mày.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Cậu cứ vậy đi, mai tui tới lấy
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ con chào bà ạ, bà đi thong thả
Đoạn Du dọn hàng về bà bán xôi lại hỏi, cậu cũng vui vẻ trả lời rồi đi về sớm
Cậu lại gắng đi thật nhanh để ra đồng phụ chị
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Mẹ ơi, chị ơi, con về rồi. Mẹ ơi mai làm thêm bánh có bà nhà giàu đặt 20 cái lận
Bà Mụi- mẹ Du
Bà Mụi- mẹ Du
Trời 20 cái lận hả, Hạ con làm nổi không con
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Chuyện nhỏ đó mà, con làm chút là xong
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Ăn xôi chưa mà chạy về đây?
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Hì hì chưa ạ, em định lát nữa gặt xong rồi ăn
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Ai biết mày nè, lo mà ăn lẹ, đi ra đồng là làm không kịp ăn đó
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ em ăn liền
Rồi 2 chị em cùng nhau đi ra cánh đồng được thuê để gặt lúa, Du nó vừa đi vừa ráng ăn hết xôi. Đang vào mùa thu hoạch lúa trổ vàng cả cánh đồng, từng hạt nặng trĩu rũ xuống. Màu vàng của lúa chín như trải rộng đến chân trời.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Dạ con chào ông, nay con đem em con tới gặt lúa, tụi con gặt chỗ nào ạ.
Chủ tiệm thuốc
Chủ tiệm thuốc
Ừm, 2 đứa lận hả, vậy 2 đứa làm bên kia đi kéo dài qua đây, xong rồi tao trả tiền
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ tụi con làm liền, con cảm ơn ông
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
ông ơi này là đất của ai vậy ông, rồi ai mua nổi số lúa này?
Chủ tiệm thuốc
Chủ tiệm thuốc
Đất nhà cậu Phúc, hội đồng Lâm mày biết không, nhà mua nổi chắc có hội đồng Lê thôi, chứ cỡ này ai mua nổi
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
À, dạ vậy thôi con đi làm đây
Hai chị em cắt lúa gom thành đống, rồi bó lên cho người ta giã lấy hạt. Cứ làm liên tục vậy tới giữa trưa thì nghỉ một chút. Cả hai kéo nhau lên bờ ngồi nghỉ ngơi.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
chị Hai uống nước cho đỡ mệt
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Ừm, Du cũng uống đi, mà sáng em nói ai đặt bánh, giao như nào?
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Hình như bà Lê gì đó, mà bà có đặt cọc 10 xu lận, mai người hầu bà ra chợ lấy
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Gì bà Lê hả, trời mua gì 20 cái, ăn dữ vậy hả
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Mai phải thức sớm làm cho nhanh mới được, nghỉ rồi chưa làm nhanh rồi về
Rồi 2 người lại tiếp tục làm, làm xong hết thì cũng đã gần tối. Hoàng hôn buông xuống ánh lên màu hồng dịu dàng, cánh đồng đã được đốt hạ vươn khói làm cho cảnh vật xung quanh trở nên hơi mờ ảo
Chủ tiệm thuốc
Chủ tiệm thuốc
Nè tiền 2 đứa gặt nè, tao cho thêm, về nghỉ đi.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Dạ con cảm ơn ông- nhận tiền
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ con cảm ơn ông.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Về nè Du lẹ xíu, ăn cơm chứ chị đói
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Chị ơi, em ở chơi chút nha chị- chỉ diều tụi nhỏ đang thả trên đồng, em chơi chút nha chị
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trời- cười dịu dàng, lớn rồi mà còn thả diều, vậy chị về trước, chơi nhanh rồi về nha
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ chị Hai, em chơi chút rồi về
Cậu chạy lại, xin mãi một cậu nhóc mới cho cậu chơi cùng, cậu canh gió thổi tới thì cầm dây diều chạy kéo cả diều lên. Cánh diều theo gió bay lên dần dần rồi càng xa càng xa như gần với bầu trời. Du cười vui vẻ, hạnh phúc đối với cậu đơn giản vậy thôi. Cho dù có mệt mỏi như thế nào, chỉ cần một giây phút vui chơi như này thôi cũng xoa dịu hết toàn bộ bộn bề trong cậu. Cậu cũng luôn cố gắng, cố gắng để có cho riêng mình một cánh diều, một cuộc sống mới.
Trong lúc Du vui vẻ, cười tới quên trời đất thì gần đó lại có một ánh mắt nhìn theo cậu. Môi người đó cũng hơi mỉm lên như cười cùng cậu. Có lẽ đó chính là khoảng khắc khiến người thương đời cậu gặp gỡ và phải lòng cậu.

Chương 2: Về nhà

Trời càng ngày càng tối hơn, lúc này Du nhanh chân chạy về nhà để kịp phụ chị làm bữa tối. Trong lòng cậu lúc này cứ nhớ về cánh diều màu vàng trên nền trời hoàng hôn, cảm giác lúc chạm tay vào dây diều và cả tiếng gió rít.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Mẹ ơi, chị Hai Du về rồi!
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Sao hông đi luôn đi thằng nhỏ kia, chơi xíu mà giờ mới về- vừa nói tay vừa đảo rau xào trên bếp.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Hì hì, đều tại em- chạy lại nhóm lửa cho cháy lên để nấu cháo; em xin mãi thằng Tí mới cho em chơi... nên hơi lâu xíu.
Bà Mụi- mẹ Du
Bà Mụi- mẹ Du
Thôi Hạ con ơi, la rầy chi thằng Du nhỏ còn ham chơi, còn Du mai phải làm tốt hơn nha con, đừng ham chơi nữa nghe con.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
(Đỏ mắt, tự trách bản thân lo cho em không tốt, để em thiếu thốn) Hưm, ai thèm la nó, tại nó về tối con sợ bị bắt cóc...
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Du hông sợ bắt cóc đâu, em chạy nhanh lắm, mà có bị Hai tài giỏi xinh đẹp cũng bảo vệ em à☺️
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Cái thằng này, giỏi nịnh ghê nơi
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Vào tắm nhanh, tối xíu cảm giờ. Lẹ cái thân lên...
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ em đi liền!
Bà Mụi- mẹ Du
Bà Mụi- mẹ Du
Cứ ồn ào hết biết- lắc đầu cười
Ngôi nhà mái lá nắng thì không che nổi, mưa thì dột vậy mà luôn tràn ngập tiếng cười. Chỉ sợ đêm tối ngoài kia nuốt lấy hạnh phúc nhỏ nhoi của những con người bình dị, chân chất này.
Cùng lúc đó ở một nơi khác hoàn toàn với mái tranh kia, nơi mà được xem là giàu có bật nhất vùng đất này lại đang sáng rực ánh đèn. Chiếc xe hơi Volkswagen với chiếc đèn pha soi lối đang chạy trên bờ đất chầm chậm rẽ vào ngôi nhà thảo bạt rộng lớn tràn ngập ánh sáng. Chiếc xe dừng lại, người đàn ông trẻ tuổi, cao ráo bước xuống xe, rồi nhanh bước vào nhà.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Chời ơi, má kêu để má đi mà con cứ cãi.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Mới về hông có lo mà nghỉ ngơi chạy ra đó làm gì hông biết nữa à.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Thưa má con đi coi thu hoạch lúa ra sao rồi sẵn đến nhà cô bác chung quanh thăm hỏi.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Nay quê mình cũng không khác mấy lúc con đi.
Bà Lê nắm tay con trai vào bàn ngồi như thuở nhỏ, bà phe phẩy phạt kêu người ở đem bánh, đem nước lên cho quý tử nhà mình.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bây đâu rồi bây, đem bánh với trà lên cho cậu Hai ăn lẹ coi.
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Dạ dạ con đem lên đây bà ơi.
Vừa nghe tiếng là Thuần nó đem bánh lên đặt trên bàn, rồi nhanh tay rót trà cho bà và cậu nhà nó.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bánh con thích ăn nè, má nếm thử vẫn ngon như lúc con đi.
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Đúng đó cậu, ngon như này bảo sao mau hết, con với bà kì kèo mãi mới mua được.
Bà Lê liếc thằng Thuần, miệng thì chuẩn bị la nhưng ngại cậu Khải mệt nên lại thôi.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
(cắn miếng bánh, nuốt xuống rồi lại cười) Đúng là ngon không đổi chút nào (Lại nhớ về nụ cười của cậu trai thả diều lúc chiều)
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Cực má quá, có mấy cái bánh mà cũng nhọc má đi mua, con thèm con tự đi chứ khi không má đi mua lại mệt.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Có mần chi đâu, con về má mới hết mệt, mua chút bánh có xá gì- uống ngụm trà bà lại cắn chút bánh.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Đúng là vẫn ngon như dị, sao mà cứ làm thử hoài không ngon như này đó đa.
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Hứm hừm, má có con trai cả về cái quên luôn thiên hạ xứ này có ai ha- từ trong buồng bước ra
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Cái con này, anh về mà con trốn đâu tới giờ mới về?
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Con đi cùng chị Lụa ra vườn kiếm mít chín về đãi anh Hai con.
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Vắng có xíu má la ê hề, Hai đi 2 năm không thấy má rầy.
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Con gái con đứa mà kì ghê ta ơi, hỡi ơi có ai rước cho rồi chứ nặng hơi mỏi cổ cô quá.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Có người rước thật má lại khóc cho coi.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
(Quay qua nhìn em Út nhà mình trìu mến) Này Hai về, không đi nữa. Thấy Út lớn trổ mã được gái như này Hai tiếc quá.
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Tiếc gì vậy Hai, bộ em đẹp Hai chê hả?(giận dỗi)
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Đâu, ai dám chê cô Út nhà ta, anh đập cho nát luôn. Tiếc Út lớn rồi, anh không cổng hái mận nổi nữa...
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Thiệt hai đứa bây, ai rồi cũng lớn đâu ai mãi hình hài trẻ con, tiếc chi đó đa.
Lụa
Lụa
Thưa bà, thưa cậu, thưa cô. Cơm nước xong xuôi, mời bà, mời cậu, mời cô xuống ăn.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Ừ để đó, cậu xuống liền.
Lụa
Lụa
Dạ cậu( Ngại đỏ mặt, cúi đầu chạy đi).
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Đi ăn cơm thui cả nhà mình ơi!
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Bà Ngọc Diệp- mẹ cậu Khải
Không trên dưới gì hết- lắc đầu cười khổ
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Em nó nhỏ, lớn thêm xíu sẽ hiểu chuyện, nền nã thôi má à.
Cả 3 người đi xuống nhà phụ ăn cơm, mâm cơm với đủ món ngon được trang trí cầu kì được đưa lên trên chiếc bàn tròn gỗ chạm hoa tinh xảo. Không khí gia đình thật ấm áp dù cho ở hoàn cảnh nào đi chăn nữa.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Mẹ ơi con muốn ăn thêm cháo.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Đây đây cậu ơi, cậu ăn vừa thôi, tối khó tiêu lại la.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Chị Hai nấu ngon quá chừng mà sao em dừng được.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Thiệt để tao lấy hồ dán miệng lại, nịnh ngọt như mía lùi.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Mà chị ơi, sáng chị dậy sớm làm bánh, chị gọi em dậy với nha, em phụ chị rửa lá, gói bánh.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Ừ ăn đi, sáng lại dậy sớm.
Họ đang ăn thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập ầm ầm, cả nhà lại sợ hãi mà im bặt đi.
Chủ nợ
Chủ nợ
Con Hạ đâu, mày ra đây không ông mày phá cho hư cái nhà nát này.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
(nhanh chạy lại mở cửa)Dạ xin ông đừng phá cửa
Mở cửa ra thì thấy ngoài sân có bốn người, người đàn ông trung niên với khuôn mặt có vết sẹo dài ghê tởm dẫn đầu. Họ là chủ nợ nhà Du, mẹ Du nợ họ rất nhiều tiền do chạy chữa cho cậu và nuôi chị ăn học.
Cả đám bước vào nhà chen chút trong mái tranh nhỏ hẹp, tên chủ nợ ngồi lên giường tre gần đó, gác chân lên rồi hút điếu xì gà.
Chủ nợ
Chủ nợ
Tụi bây có trả tiền không thì lẹ, lại còn ăn cháo với cả rau, sang quá sang nhỉ
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Dạ ông tiền tháng này đây ạ ( lục hết túi nọ kia mới đủ), mong ông tha cho tụi con làm ăn ạ.
Chủ nợ
Chủ nợ
(Đếm tiền, cười khà khà) Phải lẹ như này ai nỡ phá cửa đâu( tiến tới vỗ nhẹ vào mặt Hạ, bỗng ông ta vả mạnh)
Chủ nợ
Chủ nợ
Mày nghĩ đủ thật à, thiếu những 5 xu, mày định lừa tao à.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
(Lao ra chắn trước mẹ và chị, ánh mắt kiên định không sợ hãi nhìn ông ta) Rõ ràng tháng trước cũng như vậy, sao tháng này lại thiếu. Ông làm bậy tui báo ông trưởng làng đó.
Chủ nợ
Chủ nợ
Báo, mày dám báo( đạp mạnh bả vai Du kiến cậu ngã đập lưng vào bàn). Tháng trước thì tháng trước, này phải thêm lãi chớ. Không tao ăn đất à.
Bà Mụi- mẹ Du
Bà Mụi- mẹ Du
Ông chủ tha nhà tui, con tui nhỏ dại ông độ lượng tha nó( chấp tay, mếu máo lạy tụi kia)
Chủ nợ
Chủ nợ
Tha, tha vào mắt,(giơ chân định đạp vào người bà Mụi)
Du nó lao nhanh ra đỡ cho mẹ, cú đá mạnh cứ thế hứng trọn vào lưng nó, khiến nó đau đớn nhưng vẫn kiềm nén.
Hạ lao tới ôm lấy mẹ, đỡ mẹ còn đang sợ hãi lên. Du lại nén đau, móc từ túi ra 5 xu tiền đặt cọc bán bánh lúc sáng.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Nè thêm 5 xu, không có 5 xu ông chủ đây chắc ăn đất mà.
Chủ nợ
Chủ nợ
(Thấy tiền lão giật lấy, mắt sáng lên) Tao hôm nay bận nên tha cho đó chứ mày mà nói vậy hôm khác, tao vả cho nát mồm.
Hắn có lẽ định đạp cho cậu thêm mấy đạp nhưng lại thấy tay phải cậu đang nắm chặt chiếc đũa, ánh mắt thì hướng hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Khi ép kẻ cùng quẫn thì bất cứ gì trong tay cũng có thể thành vũ khí khiến họ liều mạng. Hắn lăn lộn bao năm nên chọn cách rời đi, không lại mất cả chì lẫn chày.
Họ vừa rời đi thì chị Hạ lại chớp mắt liên tục nén nước mắt lụm lại chén đĩa bị vỡ trên nền đất. Cậu thì cũng run run buông lõng thả chiếc đũa xuống. Cảm giác sợ hãi ập tới cùng nỗi đau nơi thân xác khiến cậu ngã quỵ. Mẹ Mụi đến bên ôm cậu, xoa xoa đầu nhỏ cùng bã vai nhỏ bé run run nức nở. Cậu rất nhát nhưng cứ thấy ai động đến nhà mình là cậu lại bùng lên. Tâm cậu gào lên phải bảo vệ họ, bảo vệ gia đình của mình.
Tối đó lại một đêm không ngủ, chị Hạ thì nhẹ nhàng thoa thuốc cho cậu. Những vết bầm do bị đánh hiện lên dữ tợn trên nền da trắng cùng thân thể ốm đến trơ xương đó. Du nghe tiếng chị khóc thì xoay người lại, nâng hai tay xoa nhẹ mặt chị. Lấy số thuốc cuối cùng còn trong hủ mà thoa lên vết bầm nơi má chị.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Chị Hai của em đừng khóc nha, em con trai xíu này nhầm nhò gì.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Chị khóc trôi sắc đẹp, chải xệ da là em chê chị đó nha.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Chị Hạ của em phải đẹp bùng cháy, nóng rát như mùa hè vậy.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Cái thằng mày so sánh chị mày nghe như nước sôi vậy( cười mỉm)
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Cười rồi kìa, khóc mà còn cười 😁
Cho dù có rơi vào hoàn cảnh ra sao thì họ vẫn hạnh phúc từ tận sâu trong tâm hồn. Nhà là như thế, là dù ngoài kia mưa giông ra sao, nhà cũng là nơi để về.

Chương 3: Tụ họp

Sau khi thoa thuốc xong xuôi thì 2 chị em cũng buông mùng đi ngủ, chị Hạ ngủ cùng mẹ Mụi trong buồng nhỏ, còn Du thì ngủ ngoài chổng tre ở phòng khách kiêm luôn phòng ăn.
Cơn đau âm ỉ từ những vết thương cứ làm cậu nhăn nhó mãi, lăn qua lăn lại cuối cùng thức trắng. Tới sáng chị Hạ thức dậy làm bánh thì thấy cậu đang uống nước ở bếp.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Du, sao thức sớm dậy, ngủ thêm đi, nào xong chị kêu.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Có đâu, em khát nước cái thức luôn à, sẵn đây để em phụ chị luôn.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Du còn đau không hả? Đau thì phải nói chị biết, mày im im rồi bệnh tao lại mệt...( giọng run run)
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Chời 17 tuổi bẻ gãy sừng trâu, sừng thì bẻ không nổi chứ khỏe là thật nhen chị.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Em đau em ới chị liền để làm biếng chớ giấu chi 😝
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Cái thằng...
Nói rồi chị nhóm lửa cho bùng lên, những quả chuối chín được chị rửa thật sạch rồi chẻ dọc xếp sang một bên. Chị Hạ lại nhanh tay trộn bột lại, rồi nấu nước chuẩn bị hấp bánh chuối. Thường thì chị hay làm bánh chuối hấp, bánh da lợn, rồi bánh bò thốt nốt, thi thoảng lại gói thêm bánh ít đậu, bánh tét, khi thì làm xôi nếp, xôi bắp... Các loại bánh dân gian hầu như chị đều biết làm, tất cả do một tay mẹ Mụi dạy hết, thêm chị khéo nên làm ngon như mẹ vậy.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Lá chuối em rửa sạch rồi cắt ra luôn à, với bột bánh bò em thấy cũng lên đủ rồi nhen.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Qua nhà bà hội đồng Lê đặt 20 cái không biết kịp hông nữa.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Chị làm kịp, em làm bánh da lợn đi, bữa chị dạy sao nhớ hông?
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ nhớ, cuối cùng chị cũng cho em làm để bán rồi.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Hư bột hư đường là ăn cây liền nha cười đi ha.
Hai chị em làm quần quật hơn 3 tiếng thì cũng xong,chị Hạ thử bánh Du làm, thấy ngon mới cho cậu đi bán, trời sáng lên nhanh quá họ bắt đầu xếp bánh vào gánh cho Du đi bán. Mẹ Mụi tuy mắt kém đi nhưng bà vẫn phụ gói bánh chia ra xếp sao cho thuận tiện.
Bà Mụi- mẹ Du
Bà Mụi- mẹ Du
20 cái bánh da lợn của nhà bà Lê mẹ để riêng, số bên đây tổng là 40 cái, còn 2 cái bánh bò mẹ gói riêng con ăn cho no nha con.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ mẹ, cũng trễ rồi thưa mẹ thưa chị con đi.Con đi nhanh rồi về.
Cậu nhanh nhẹn gánh đi, vóc dáng nhỏ bé lại chạy qua bờ ao trước nhà, rồi khuất sau rặng tre đầu ngỏ. Chị Hạ ngóng theo mà cứ canh cánh một nỗi lòng.
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
Trần Hoài Hạ- chị gái Du
"Chẳng lẽ cả đời cứ sống như vầy, lãi mẹ đẻ lãi con cứ vậy làm bao nhiêu cũng bị hốt sạch, phải làm sao để thoát khỏi cảnh này" chị nghĩ
Bác bán xôi
Bác bán xôi
Chời nay mày trễ hơn hôm qua à, nào giờ tao thấy mày đi sớm hông à.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Con làm thêm bánh nên trễ xíu, mà nãy giờ có ai kiếm con không bác?
Bác bán xôi
Bác bán xôi
Tao dọn ra hồi sớm giờ mà hông thấy, chắc bên nhà bà hội đồng chưa tới.
Cậu gật gù nghe lời bác bán xôi nói, rồi lấy từ trong gánh ra 2 cái bánh bò mẹ gói trong lá chuối. Du ăn lấy ăn để, do cậu đói từ tối qua rồi, ăn mới có chút cháo mà bị đạp đổ, lại đau nhứt cả đêm khiến bụng cậu đói meo, mắt thì thâm quầng đi.
Trời dần sáng lên thì người đi chợ cũng như tiểu thương ngày càng đông. Khu chợ quê đông vui hẳn lên, mà quán xá cũng bắt đầu mở cửa.
Ở một nơi khác, gần bờ sông nhưng lại hiện hữu một căn nhà to lớn, trang trí sang trọng lại có bến hướng ra sông. Ngoài cửa nơi đó đậu rất nhiều xe hơi, xe xích lô đến rồi lại đi tới tấp. Những quý cô quý ông ăn mặc giàu có, áo quần bảnh bao bước vào nơi sa hoa đó. Nhà hàng Vanh nổi tiếng với những món ăn đắc đỏ, rượu thượng hạn từ ngoại quốc, cùng dàn nhạc mang cả âm hưởng Tây phương cùng Đông phương.
Các cậu ấm cô chiêu từ khắp nơi đều đến đây để ăn uống, tụ tập, bàn chuyện làm ăn. Chiếc xe nhà Hội đồng Lê chạy đến rồi đậu dưới nhà hàng. Ông chủ nhà hàng đã vội vàng đến mà khom lưng cúi đầu chào Cậu Hai Khải rồi dẫn cậu vào.
Cao Tài
Cao Tài
Nè Khải, tụi này ở đây!
Cao Tài vẫy tay liên tục gọi Khải đến bên bàn gần cửa sổ lớn hướng sông cảnh rất đẹp.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Lâu quá không gặp tụi bây, sao tất cả khỏe chứ?
Trên chiếc bàn sang trọng đó là 4 người bạn cũ cũng như đối tác nhà cậu Khải, họ tụ họp để đón cậu đi du học về.
Cao Tài
Cao Tài
Khỏe chớ, khỏe như trâu dậy phải hông tụi bây, hahaha
Lâm Thành Phúc
Lâm Thành Phúc
Ừ cả bọn đều khỏe và mong mày dắt nàng ngoại quốc kiều diễm về, ai mà dè là hông có chi hết
Phùng Quốc
Phùng Quốc
Đi du học để cưới vợ thôi à, mày cứ vậy ai chơi?
Kim Phụng
Kim Phụng
Thôi đi mấy cậu qua đây để đón hay mần chi, bạn nó về thì vui đi chứ.
Kim Phụng
Kim Phụng
Phục vụ lên món đi, khui luôn chai rượu nãy tui gọi.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Sáng sớm đã uống rượu rồi à.
Cao Tài
Cao Tài
Rồi cậu Hai đây định làm gì? Về lần này rồi có đi nữa hông?
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Tao về luôn, phải phụ má tao làm cho bà nghỉ ngơi.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Chứ đi vầy hoài đâu được.
Phùng Quốc
Phùng Quốc
Ừ về cũng tốt, không đâu bằng quê mình.
Lâm Thành Phúc
Lâm Thành Phúc
Chứ chả phải ở bển không sướng gì, làm gì cũng thua người ta nên về à.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Phải đúng là thua mà vẫn được mở mang trí óc, chứ cứ im im mà sống cả đời cũng hông ra nổi cái phi trường thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Kim Phụng
Kim Phụng
Uống rượu đi, ( rót rượu từng ly) , ăn thêm chứ tui nghe cứ khét khét.
Kim Phụng
Kim Phụng
Lâu lâu tụ hợp nhà hàng chứ có phải đốt pháo mà mạnh ai nấy nói vậy.
Mọi người đều im lặng, tập trung ăn uống và nghe hát, cô ca kĩ hôm nay dâng đoạn dân ca ngọt như mật để bắt đầu buổi sáng.
Sau khoảng lâu im lặng thì ai cũng có chút hơi men, bởi họ chỉ ăn rồi uống rượu. Bỗng Cậu Phúc đứng lên hơi nấc cục hướng tới chỗ ca kĩ mà móc tiền giấy ra mà đưa cho cô ta.
Lâm Thành Phúc
Lâm Thành Phúc
Cô đẹp mà hát hay như này thì phải hát cho mình tui nghe, cái xứ này chỉ có tui là giàu là chịu chơi nhứt- liếc nhìn Khải, chứ hông như ai kia cứ ỷ được ra nước ngoài là lên mặt.
Lâm Thành Phúc
Lâm Thành Phúc
Chứ tiền có dám sài dám chi như tui đâu khe khe, ha ha ha
Khải ngồi đó, tây trang phẳng phiu chợt bị rượu vang đổ vào, mắt cậu Hai hơi nheo lại, trong lúc cậu Tài kiếm giấy lao cho cậu thì cậu đột nhiên đứng lên. Bước tới chỗ cậu Phúc đang đứng.
Cậu lấy trong túi ra một sấp tiền giấy đưa cho cô ca kỹ trước con mắt thèm thuồng của những người trong nhà hàng. Cô ta sáng mắt định cầm lấy thì...
Phừng... ngọn lửa từ chiếc bật lửa bốc lên đốt cháy toàn bộ sấp tiền đó. Cậu Khải lấy điếu xì gà trong túi châm vào, hít một hơi dài rồi thở ra làn khói một cách thỏa mãn rồi lại nghênh ngang nhìn cậu Phúc đang ngạc nhiên.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Đâu dám nhận chịu chơi như cậu đây. Chỉ là tui đây chỉ thích sử dụng tiền tùy hứng.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Cũng chán ghét kẻ nào cứ hơn thua, sân si mà khờ dại.
Cao Tài
Cao Tài
(Há mồm) G/i/ế/t gà dọa chó à ...
Kim Phụng
Kim Phụng
Là g/i/ế/t gà dọa khỉ
Phùng Quốc
Phùng Quốc
Ông Giáo không biết con mình như này à
Chứng kiến màn kia khiến các vị khách hoang mang, Phúc thì giận đến tím mặt, cậu ta nhìn Khải đầy hận ý.
Cậu Khải mỉm cười tiếp tục hút xì gà thêm chút nữa rồi đạp nó xuống sàn gạch. Cậu quay người bỏ đi mặc kệ mọi người đang nhìn, tiếng Cao Tài gọi cậu đằng sau.
Cậu chán ghét thở chung với bầu không khí của kẻ ngạo mạn, ngu dốt lại hơn thua vô lí.
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Ủa cậu về sớm dậy, cậu say hả để con dìu cậu.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Khỏi đi, xíu này nhầm gì. ( bước vào xe hơi đóng cửa lại)
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Chạy đi xế ơi, về nha lẹ cho cậu nghỉ.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Khoan, sáng nay Lam với con Lụa đi đâu dậy?(day day trán)
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Dạ cậu, cô Út với chị Lụa đi chợ mua đồ sẳn lấy bánh chắc giờ cũng sắp xong rồi.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
Qua chợ đón luôn đi, rồi về sau.
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Nghe rồi phải hông, qua chợ đi.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi nhà hàng Vanh hướng chợ thẳng tiến.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
"Sao chưa tới lấy nữa, hay họ quên"😣
Bánh trong gánh của cậu đã vơi gần hết nhưng chưa thấy ai tới lấy bánh đã đặt khiến Du lo lắng nên cứ thấp thỏm.
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Bé dễ thương ơi, cho chị lấy bánh đặt hôm qua nha.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Hic, sao đẹp dữ dậy, tiên giáng trần hả chời?
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Hihi cảm ơn em... nhưng mà đưa bánh cho chị nhen.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Dạ dạ đây thưa cô, cô phải là người hội đồng Lê lấy bánh phải không ạ?
Lụa
Lụa
Nhiều lời, lấy tiền lẹ đi- đưa tiền
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
(Đưa 2 tay ra hứng lấy) Dạ con cảm ơn cô, cảm ơn chị.
Nhìn từng lớp bánh da lợn từng lớp đầy đặn được gói trong lá chuối khiến cô Lam hài lòng với cậu bé trung thực này, hỏi đúng mới đưa, lại nhỏ nhỏ dễ thương nữa khiến cô thấy quý. Cô hỏi cậu để mua thêm bánh bò rễ tre tạo hình đẹp mắt trong gánh.
Lại mua thêm nghĩ lòng để anh Hai thử thì tiếng xe hơi vang lên, cả khu chợ tập trung nhìn chiếc xe sang trọng chạy tới, dừng lại trước gánh hàng của Du.
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Cô Phương Lam- em cậu Khải
Ủa Hai sao tới đây dậy, em lấy bánh với mua đồ sắp về rồi nè, bộ hông phải anh đi ăn nhà hàng Vanh rồi hả?
Thuần- hầu cận cậu Khải
Thuần- hầu cận cậu Khải
Cậu Hai hơi xỉn nên về trước thưa cô Út.
Cánh cửa đột nhiên bật mở, người đàn ông điển trai ấy bước xuống xe cầm lấy cái giỏ nhẹ tenh mà cô Út đang cầm, rồi dịu dàng đưa cô vào xe. Cậu Hai cao ráo, lại ăn mặc lịch sự khiến bao cô ngước nhìn.
Và Du cũng như thế, cậu tự hỏi sao mà có người cao như vậy được, lại trắng trẻo mà trông vững chãi đến vậy. Cậu so với Khải cứ như cây cau với cây chuối, chênh lệch vô cùng.
Bỗng cậu Khải nhìn qua, anh nhận ra cậu bé hôm đó, cao hơn tụi trẻ thả diều một chút, cười đến híp cả mắt, đôi mắt ánh lên sự ngây thơ mà lấp lánh vô cùng.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
" Mình uống có 1 chai mà, sao mơ giữa ban ngày được, nhóc cười khờ khờ sao ở đây được" ( hơi mỉm cười, đi lại phía cậu)
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
( Giật mình, hơi lo sợ không biết mình sai ở đâu) Cậu giàu có gì ơi, tui... tui hông có làm gì hết...
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
( móc trong túi ra 2 tờ tiền giấy cho Du) Cho nhóc ăn kẹo, bánh ngon lắm.
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
(Ngơ ngác, đơ ra tại chỗ)
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
( Bừng tỉnh, xua tay liên tục) hông được cậu ơi, con con hông lấy...
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
KÊU LẤY THÌ LẤY, NHIỀU CHUYỆN!
Cậu Hai trong cơn say đột nhiên gằng giọng khiến Du sợ rơm rớm nước mắt. Không khí xung quanh cậu Hai nặng nề, đáng sợ hơn hẳn bọn cho vay, khiến Du suýt thì quỳ gục xuống.
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
( bỏ tiền vô gánh lên xe rời đi)
Lê Danh Gia Khải
Lê Danh Gia Khải
" Đúng là đứa nhỏ kì lạ lại nhiều chuyện, mình trông chờ gì chứ"
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
( Hơi hoàng hồn, chạy theo xe họ nhưng chỉ kịp hít khói)
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Làm sao giờ, mẹ biết mẹ la mình sao... (nức nở) mẹ dặn hông được tự tiện nhận tiền
Trần Hoài Du
Trần Hoài Du
Tờ tiền chắc lớn lắm, làm sao giờ... làm sao giờ... hic... hức...( lấy tay chùi nước mắt)

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play