Tôi tên là Âm Chính Dương, sinh ngày 11 tháng 11 năm 1975, nghề nghiệp là một đạo sĩ.
Không sai, tôi đúng là một đạo sĩ. Có thể khi tôi nhắc đến đạo sĩ mọi người sẽ liên tưởng đến ngay một người xem bói đoán tướng số trên đường lớn, hoặc là người cầm phất trần giúp người ta giải xăm trong mấy đạo quan.
Nhưng thứ mà tôi muốn nói chính là, bọn họ vốn không phải là đạo sĩ chân chính. Đương nhiên, cũng không thể vớ đũa cả nắm, có vài cao nhân thích du ngoạn nhân gian, trong đám người coi bói xem tướng đó cũng có thể có cao nhân chân chính lẩn trốn.
Có điều với kinh nghiệm làm đạo sĩ của tôi, tôi sẽ không đi làm mấy chuyện như vậy, bởi vì đạo sĩ chân chính trên người gánh trọng trách, cho dù trọng trách đó bạn không muốn gánh vác, nhưng chỉ cần bạn chọn con đường này, thì cần phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Cơ duyên của tôi với nghề đạo sĩ không phải ngẫu nhiên mà có, mà là bắt buộc phải làm, dựa theo lời sư phụ của tôi từng nói, loại thể chất trăm năm khó gặp giống tôi, chỉ có hai lựa chọn, một là làm đạo sĩ, hai chính là đi làm hòa thượng, nếu không tôi nhất định không thể sống qua tuổi mười ba.
Còn về thể chất của tôi là gì, tại sao nhất định phải là đạo sĩ, hoặc là hòa thượng, có quan hệ rất lớn đến ngày tôi ra đời, chuyện này bắt đầu từ đường thúc và bạn của ông ấy, nếu như không có bọn họ thì có thể không có tôi của bây giờ.
Chính văn:
Giữa những năm 70, cuộc vận động cách mạng văn hóa vẫn chưa kết thúc, người dân nông thôn lúc đó vẫn còn phải dựa vào công việc của hợp tác xã để kiếm sống. Tuy ở phía Đông Bắc qua khỏi tháng 10 là không thể trồng trọt được nữa, nhưng đội sản xuất vẫn huy động mọi người lên núi tìm gỗ, tất cả đều được tính như là công việc.
Thôn Đại Loan bốn bề bị núi bao vây, cây đại thụ trên núi nhiều vô kể, Đông Bắc tháng mười một đã có mấy trận tuyết rơi, tuy rằng không đến mức trời rét đất đóng băng, nhưng cũng đủ khiến cho người ta lạnh đến mức không muốn làm việc.
“Hổ Tử, đến chỗ tôi uống rượu đi, hôm kia tôi mới lên tỉnh mua hai bình rượu ngon, hơn nữa còn cắt về thêm hai cân thịt, hôm nay cho chú say bí tỉ luôn.”
Vừa mới nhận tiền công, bạn của đường thúc tôi tên Đổng Ái Quốc đã kéo thúc ấy xuống núi. Đường thúc của tôi tên là Âm Phương Hổ, năm nay hai mươi bốn tuổi, là một người rất thích uống rượu.
Nhưng mà vào thời đại này có thể ăn no xem như là không tệ rồi, kiếm đâu ra tiền mua rượu uống, đường thúc của tôi vừa nghe Đổng Ái Quốc gọi đi uống rượu, liền hí ha hí hửng xuống núi cùng với ông ta.
Đổng Ái Quốc là một người có gốc gác, ở trong thôn còn mở được một căn tiệm nhỏ, cũng là căn tiệm duy nhất trong thôn.
Thời kỳ đó chỉ có hợp tác xã cung ứng tất cả tiêu thụ, cá nhân không được mở tiệm. Nhưng hợp tác xã lại ở trên tỉnh lị, huyện lị, thôn Đại Loan lại cách rất xa mấy nơi đó, vả lại dân trong thôn cũng cần mua sắm vài thứ đồ, cộng thêm Đổng Ái Quốc có người quen trong hợp tác xã, cho nên cái tiệm nhỏ của ông ta mới được mở cửa.
Người trong thôn không ai tố cáo Đổng Ái Quốc cả, bởi vì mọi người ít nhiều gì cũng cần mua sắm vài thứ, chỗ này thực ra cũng cần một căn tiệm nhỏ như thế.
Tuy nói vào thời kỳ này trong tay nông dân cơ bản là không có tiền, nhưng đồ trong tiệm cũng không nhất thiết phải dùng tiền để mua, có đồ đến đổi là được, cho nên so với những người khác trong thôn, thì ngày tháng của Đổng Ái Quốc thực không tệ.
“Hổ Tử, tôi nói với chú chuyện này, mấy hôm trước có một người phụ nữ mặc áo khoác bông đến tiệm tôi mua đồ, tôi xem chừng rất giống chị dâu.”
Trên đường xuống núi, Đổng Ái Quốc nhìn thấy mình cách những người khác rất xa, liền nhỏ giọng thì thầm bên tai đường thúc tôi. Còn đường thúc của tôi vừa nghe thấy mấy lời Đổng Ái Quốc cũng liền đứng chựng lại, đôi mắt nhìn ông ta chằm chằm, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên.
Không sai, chú ấy chính xác là nên ngạc nhiên, bởi vì chị dâu mà Đổng Ái Quốc nói đến đã chết cách đây nửa năm, lúc đó còn do chính tay mấy người đường thúc bọn họ lo liệu hậu sự.
“A Quốc, chú đừng có nói đùa, chị dâu đã chết hơn nửa năm rồi, sao có thể đến chỗ chú mua đồ được?”
Sau một hồi thẫn thờ, đường thúc của tôi mới nhỏ giọng hỏi. Lúc này có hai nhà trí thức từ đằng trước đi đến, Đổng Ái Quốc vừa nhìn thấy hai người đó liền không nói gì nữa, kéo chú của tôi đi thẳng xuống núi.
Trên đường đi chú của tôi rất muốn hỏi Đổng Ái Quốc rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng xung quang chốc chốc lại có người xuất hiện, cho nên chú ấy cũng không tiện hỏi đành nhịn xuống.
Chú ấy không phải kẻ ngốc, chú biết nếu mấy lời này bị mấy vị trí thức kia nghe thấy, thì sẽ có hậu quả như thế nào, bọn người đó chắc chắn sẽ viết một đống biên bản chỉ trích cảnh cáo, nói đến chú ấy và Đổng Ái Quốc biến thành kẻ tin thần tin quỷ tin dị đoan rồi kéo họ đi chỉ trích công khai.
“A Quốc, rốt cuộc là có chuyện gì, chú mau nói đi.”
Về đến nhà của Đổng Ái Quốc, vừa đi vào cửa đường thúc của tôi liền sốt ruột hỏi. Còn Đổng Ái Quốc thì đi đóng cửa lại, kéo chú tôi đi thẳng vào trong phòng.
“Hổ Tử, tôi không giấu gì chú, tôi cho rằng người tối hôm đó đến mua đồ chính là chị dâu.”
Lúc này Trịnh Tiểu Thúy vợ của Đổng Ái Quốc cũng đi vào trong phòng, rót cho bọn họ hai chén trà, rồi nói: “Hổ Ca, A Quốc không có nói dối đâu, em cũng cảm thấy người đến mua đồ thực sự là chị dâu, đây là tiền chị ấy trả đây.”
Trịnh Tiểu Thúy mở chiếc hộp đựng giày ở phía góc phòng ra, lấy từ bên trong ra một tờ tiền giấy đưa đến cho chú của tôi. Chú của tôi ngơ ngác nhận lấy, hòan toàn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
“Đây là tiền chị ấy trả, lúc đó tôi và Tiểu Thúy đều nhìn thấy rất rõ ràng, là một tờ tiền đại đoàn kết ( tiền trung quốc vào thời kỳ này), nhưng lúc chị ấy đi rồi tờ tiền ban đầu liền biến thành một tờ vàng mã, hôm nay
tôi gọi chú đến một là để uống rượu, hai cũng là vì muốn nói với chú chuyện này.”
Cầm lấy tờ vàng mã màu vàng nhạt, chú của tôi lặng thinh không nói câu nào. Ngươi dân nông thôn thời đại đó đều rất tin tưởng vào quỷ thần, không chỉ có người nông thôn, trong thành phố cũng có rất nhiều người tin vào thứ này.
Thấy chú của tôi bần thần, Đổng Ái Quốc liền mở miệng nói: “Hổ Tử, hay là chúng ta đi gặp Hồ Bát gia hỏi thăm đi, không chừng ông ấy biết được thứ gì đó thì sao.”
Hồ Bát Gia không chỉ nổi tiếng trong thôn Đại Loan, mà các thôn xung quanh cũng đều biết đến tên tuổi ông ấy. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ông ấy là bán tiên.
Bán tiên trong cách nói của người Đông Bắc không chỉ có thể sắp xếp ma chay hỉ sự, trấn ểm bói toán, quan trong nhất chính là có thể mời thần nhập thân lên đồng hóa cốt, nghe nói là có người tận mắt nhìn thấy những điều đó. Về phần chú tôi nghe thấy Đổng Ái Quốc nói vậy liền lắc đầu, nói:
“Chuyện còn chưa là sáng tỏ, hơn nữa bây giờ đi tìm Bát gia cũng không phải dễ dàng gì cho cam, hay là để xem cái đã.”
Lúc vận động cách mạng văn hóa nổ ra Hồ Bát gia chính là đối tượng bị công kích, nhưng đây không phải là vấn đềc chủ yếu, chủ yếu là trong nhà ông ấy còn có hai nhà tri thức đang tham gia vào các công xã.
Hai nhà tri thức đó một người tên là Khổng Kiện, người còn lại tên là Lý Dương, hai tên này thích nhất là kiếm chuyện gây sự, nếu như bị bọn họ phát hiện ra chuyện gì kinh khủng thì sẽ trở nên rất phiền phức.
Cho nên không đến bước đường vạn bất đắc dĩ, chú của tôi sẽ không chịu đi tìm Hồ Bát gia.
“Được rồi, vậy thì xem xét trước rồi nói sau.”
Đổng Ái Quốc hiểu rõ ý tứ của chú tôi, liền không tiếp tục nói đến chuyện này nữa, mà quay sang bảo vợ đem rượu thịt lên, bắt đầu cùng chú tôi uống rượu.
Trong lòng nặng nề tâm sự, rượu này uống vào cũng trở nên nhạt như nước ốc không có mùi vị gì. Uống chừng hơn một tiếng, chú của tôi liền bảo muốn về nhà, vợ con ở nhà, không biết bọn họ đã ăn cơm hay chưa.
“A Quốc, anh mau ra đây đi.”
Chú của tôi vừa định xỏ chân xuống đất mang giày, thì giọng của Trịnh Tiểu Thúy từ bên ngoài phòng gọi với vào. Từ ngữ khí run rẩy của cô ta, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra, cô ta đang sợ hãi.
Đổng Ái Quốc vừa nghe Trịnh Tiểu Thúy gọi, vội vàng phóng xuống đất, chạy ra ngoài. Chú của tôi cũng cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành, liền chạy theo Đổng Ái Quốc ra phòng khách.
Trịnh Tiểu Thúy lúc này đã ngồi bệt bên bậu cửa sổ, toàn thân run lên cầm cập. Chú của tôi cũng nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, “lộp cộp lộp cộp”, là tiếng giày giẫm lên tuyết phát ra.
“Có ai không? Tôi muốn mua đồ.”
Tiếng bước chân đó đến trước cửa thì đột nhiên dừng lại, sau đó là giọng nói lạnh lẽo như đến từ âm ti truyền đến bên tai chú tôi. Giọng nói đó không mang theo chút ngữ điệu nào, chỉ đơn giản là một dải âm thanh, nghe vô cùng kỳ quặc.
Hơn nữa giọng nói đó thực sự rất lạnh, không có chút tình cảm, khiến cho người nghe nổi gai ốc khắp cả người.
Trịnh Tiểu Thúy bất động ngồi thừ ra trên ghế, Đổng Ái Quốc thoáng nhìn chú tôi, chú tôi hiểu ánh mắt này của ông ấy là có ý gì, Đổng Ái Quốc là đang nói với chú ấy, cô ta đến rồi.
“Có, có.”
Đổng Ái Quốc không dám không đáp trả, giống như sợ sẽ chọc tức đến “người” ngoài cửa. Bên ngoài vang lên tiếng rít dài Đổng Ái Quốc vội vàng mở cửa nhà ra, ngay lúc cửa vừa mở ra chú của tôi liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác độn bông trên người.
“Bán cho tôi một túi sữa bột mạch nha.”
Người phụ nữ kia đi vào nhà, chú của tôi liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều, đến cả ánh đèn dầu trên bậu cửa sổ cũng leo lét đi không ít, như thể sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào. Nhà ở vùng Đông Bắc màu đông đến đều sẽ nhóm bếp lò, cho dù bên ngoài có lạnh lẽo như thế nào đi nữa thì bên trong nhà cũng sẽ được sưởi ấm.
Nhưng người phụ nữ này vừa đi vào, nhiệt độ trong nhà đã đột ngột giảm xuống, cảm giác đó giống như là đang cuộn tròn trong tấm chăn ấm áp bỗng rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.
Trên đầu cô ta trùm một tấm khăn the, màu đỏ thẫm, đầu cô ta trùm kín mít đến nỗi, vốn không thể nhìn rõ diện mạo.
Tuy nhìn không rõ gương mặt của đối phương, như đường thúc của tôi vẫn dám khẳng định thứ đó chính là chị dâu của thúc ấy. Bởi vì quần áo cô ta mặc trên người, cùng với đôi giày kia, đều là đồ chị dâu mặc lúc hạ táng.
Quan trọng nhất vẫn là tấm khăn the kia, chú của tôi còn nhớ rất rõ, đó là tấm khăn mà lúc thẩm gả cho thúc đã mua, nhưng thẩm thẩm lại chưa từng mang, lúc trước chị dâu cũng thích khăn the, cho nên ngày chôn bà ấy, thẩm thẩm tôi đã lấy tấm khăn đó ra bồi táng cùng với bà.
Người phụ nữ kia không hề nhìn về phía của đường thúc tôi, chỉ đợi Đổng Ái Quốc lấy đồ cho, Đồng Ái Quốc nào dám chậm trễ, vội vàng cầm ra một túi sữa bột đưa cho người phụ nữ kia.
“Không cần trả tiền.”
Để tiền lên trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, người phụ nữ xoay người đi ra khỏi căn nhà. Chú của tôi muốn nói gì đó, nhưng lại câm nín không thể thốt ra câu nào, hai chân run lẩy bẩy đứng không vững, chú ấy bị dọa sợ rồi.
“Là chị dâu, chính là chị dâu…”
Người phụ nữ đó vừa rời khỏi, trong phòng liền ấm áp trở lại, trên trán chú đổ mồ hôi lạnh, miệng chú lẩm bẩm câu này liên tục, mãi đến khi Đổng Ái Quốc vỗ vai chú ấy một cái, chú mới thấp giọng nói, triệt để trấn định lại thần hồn.
“A Quốc, đúng là chị dâu rồi, là chị ấy, tôi có thể xác định, chị dâu về rồi.”
Cũng không thể trách chú tôi kinh hoảng như thế, đổi lại là người khác gặp phải chuyện này đều sẽ phản ứng giống vậy thôi, có khi còn không bằng chú ấy nữa là.
Suy cho cùng Đổng Ái Quốc đã từ trải nghiệm qua một lần rồi, cho nên lúc này ông ấy bình tĩnh hơn chú tôi rất nhiều. Vội kéo chú ấy vào trong phòng, rồi nói: “Hổ Tử, chuyện này rốt cuộc phải làm sao đây? Có nên nói với Long Ca không?”
Long Ca mà Đổng Ái Quốc đang nói đến chính là phụ thân của tôi Âm Phương Long, Đổng Ái Quốc không chỉ là anh em với chú của tôi, mà còn có quan hệ vô cùng thân thiết với cha tôi. Có điều lúc này cha của tôi vẫn còn đang bị bắt nhốt, bởi vì lai lịch của ông ấy không tốt, ông nội tôi vốn là địa chủ nơi này.
“Đừng nói gì với anh của tôi, tôi nghĩ chị dâu quay về nhất định là có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, hay là có chuyện gì khác thì chúng ta vẫn phải làm cho rõ trước đã.”
Dừng lại một chút, chú tôi dường như nhớ ra gì đó, liền hỏi: “Lần trước chị dâu đến chỗ chú mua cái gì vậy?”
“Mua một cái chăn và sữa yến mạch, nhưng chú cũng biết rồi đấy, ở chỗ tôi vốn không có bán chăn, cái chăn lần trước đưa cho chị dâu là chiếc chăn lúc trước vợ tôi đã làm.”
Thông tin này vốn không cung cấp chút manh mối gì cho chú tôi cả, ngược lại còn khiến chú tôi mơ hồ hơn. Chiếu lý mà nói quỷ thì không sợ lạnh, mua chăn mền chắc chắn vô ích.
Lúc đầu khi chôn cất chị dâu tuy rằng là đang trong mùa xuân, nhưng trong phong tục có một chuyện rất coi trọng, chính là chôn cất phụ nữ phải bao thêm bên ngoài một lớp vải bông, để người chết qua thế giới bên kia không phải lo lắng chuyện ăn mặt tiền bạc, cho nên lúc chôn cất chị dâu mới đổi một tấm áo bông cho chị ấy.
“Tôi thấy hay là đi tìm Hồ Bát gia đi thôi, chuyện này chỉ có ông ta mới có thể giải quyết được. A Quốc, ngày mai chúng ta xin nghỉ đi tìm Hồ Bát gia, hai gã trí thức ở nhà ông ấy ban ngày phải lên núi làm việc, như thế là an toàn.”
Đổng Ái Quốc gật đầu, không hề phản đối, chuyện này nên điều tra cho ra kết quả, nếu không ngày tháng sau này e là ông ta phải sống trong thấp thỏm lo sợ mất.
Thương lượng thỏa đáng mọi việc với Đổng Ái Quốc xong, chú của tôi liền chuẩn bị về nhà. Đổng Ái Quốc bảo vợ của ông ta lấy một bát rau chua xuyên bạch nhục cho chú tôi mang về, nói là để cho mợ tôi bồi bổ cơ thể.
Lúc đó mợ tôi vừa mới hạ sinh chị họ tôi được hơn nửa tháng, cơ thể yếu đuối vô cùng, may nhờ có Đổng Ái Quốc nghĩ cách cho mợ tôi đồ ăn bồi bổ cơ thể, nếu không mợ tôi có sống thì chắc chắn cũng sống không thọ cơ thể để lại bệnh tật.
Chú cũng không khách sáo, bưng lấy chén canh đi ra khỏi nhà Đổng Ái Quốc, vừa đi ra khỏi cửa lớn nhà Đổng Ái Quốc, chú tôi mới phát hiện bên ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi.
Sợ tuyết rơi vào làm hỏng bát canh, chú của tôi mở cúc chiếc áo khoác bông ra, nhét bát canh vào trong lòng rồi ôm lấy, sau đó dùng áo khoác che bát canh đi thẳng về nhà.
Thôn Đại Loan không lớn, nhà chú của tôi nằm ở đầu mút phía đông trong thôn, từ chỗ Đổng Ái Quốc đến nhà chú ấy nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm phút đi bộ.
Trong lòng có chuyện, cho nên tốc độ di chuyển của chú cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều, lúc đi qua ụ củi rơm một cơn gió rét buốt thình lình thổi đến, chú của tôi vội vàng cúi thấp đầu, bởi vì cảm giác bị gió lớn lạnh buốt cuốn theo hoa tuyết đập vào mặt là vô cùng khó chịu.
Cơn gió này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ mấy giây sau, cơn gió đó đã không hình không bóng mà biến mất. Trong lòng chú bồn chồn khó hiểu, đột nhiên sao lại xuất hiện cơn gió kỳ quái thế này, có điều chúng cũng không quá để ý đến, đã dợm bước đi nhanh về phía trước.
Nhưng đi còn chưa được hai bước, chú của tôi đột nhiên đứng khựng lại, gương mặt sợ hãi nhìn chằm chằm về phía khoảng trống bên cạnh ụ củi rơm, không biết là từ lúc nào, chỗ đó đã có thêm một bóng người.
“… … Ai?”
Chú bị dọa giật bắn người, trong vô thức đã mở miệng hỏi một câu. Nhưng bóng người kia lại đứng yên bất động, chỉ trơ trơ giống như khúc gỗ ở đó.
Khoảng cách từ ụ củi rơm đến chỗ của chú chỉ tầm mười mấy mét, nhưng lúc đó sắc trời đã tối, chú cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, còn về dáng mạo quần áo thì nhìn thấy không rõ ràng lắm.
Liên tưởng đến chuyện ban nãy chú liền kinh hồn bạt vía, tuy nói chị dâu là người thân, nhưng dù gì thì … chú không kìm được mà run lên lẩy bẩy vì sợ.
“Chị dâu, là… là chị sao?”
Suy cho cùng thì chị dâu cũng là người thân của mình, chú của tôi cho rằng bà ấy xuất hiện ở đây chắc chắn là vì có chuyện muốn nói với chú, hoặc là còn có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành muốn nhờ chú giúp bà ấy hoàn thành.
Bạo gan hỏi một câu, nhưng đổi lại chỉ là sự trầm mặc im lặng, lúc đó khung cảnh xung quanh cũng lặng lẽ đến kỳ quái, đến cả chó trong thôn cũng không sủa, càng như thế này chú tôi càng sợ hãi hơn, nếu không phải vì hai chân của chú không chịu nghe lời chú gọi, thì chú sớm đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy rồi.
“Ba ngày sau, khai quan.”
Ngay lúc chú bị sự yên lặng này áp chế đến cực điểm, trong đầu chú đột nhiên xuất hiện một giọng nói. Giọng nói đó vừa thốt lên, thì lập tức lại có một cơn gió to thổi đến, gió thổi mạnh đến mức hai mắt của chú không mở ra được.
Trận gió lớn qua đi, chú lại nhìn về đống củi rơm đó lần nữa, nhưng giờ này ở chỗ đó nào đâu có bóng người gì. Nhớ lại giọng nói vang lên trong đầu lúc nãy, chú tôi cảm thấy bản thân giống như vừa mơ thấy một giấc mơ, sự sợ hãi trong lòng cũng tăng lên nhanh chóng.
Đôi chân lúc nãy không nghe lời giờ cũng đã khôi phục lại tri giác, chú không thèm nghĩ ngợi gì chỉ đâm đầu chạy thẳng một mạch về nhà. Mãi đến khi chạy về đến nhà chú mới thở phào ra một hơi, trái lại dọa mợ tôi sợ mất mật.
“Hổ Tử, anh có chuyện gì vậy? bị chó sói đuổi theo à?”
Chú tôi liều mạng chạy vào nhà, tiếng động lớn dọa chị họ tôi lúc này vừa trong một tháng tuổi đã ngủ say thức dậy. Mợ không vui quở trách chú một câu, vội vàng ẵm con lên dỗ cho nó ngủ.
Ban đầu chú định nói chuyện này với thím, nhưng suy đi nghĩ lại chú cảm thấy không nói thì tốt hơn. Bản thân bị dọa sợ cũng thôi đi, mợ vẫn còn trong kỳ ở cữ, nếu như mợ bị dọa mất sữa, thì người chịu tội là đứa nhỏ.
“Không gì hết, tôi vừa mới đến chố A Quốc uống rượu, vợ của A Quốc có làm một bát rau chua xuyên bạc nhục cho mình, tôi không phải sợ lạnh sao, nên mới vội vội vàng vàng chạy trở về.”
Chú lấy bát canh từ trong lòng ngực ra, canh trong bát vẫn còn bốc khói nghi ngút. Mợ không hề hoài nghi, chỉ mỉm cười.
Chú đặt bát canh lên đầu giường, sau đó liền xoay người đi ra khỏi nhà. Ngày mai không đi làm việc, chú phải đến chỗ trưởng thôn xin nghỉ, tuy bây giờ chú không hề muốn đi ra ngoài, nhưng nếu không xin nghỉ thì sẽ bị trừ rất nhiều giờ công vụ, hậu quả khá là nghiêm trọng.
Còn may trên đường đến nhà trưởng thôn không xuất hiện thêm tình huống gì, chú đến nhà trưởng thôn liền nói đến chuyện xin nghỉ. Thực ra mấy chuyện làm việc này chỉ cần nói với quản đốc là được, vị quản đốc đó là người từ trên tỉnh xuống, con người chẳng ra làm sao hết,
Hơn nữa ông ta còn là phó chủ nhiệm ban cải cách văn hóa thôn làng, cho nên người trong thôn đều phòng ông ta như phòng bệnh, không ưa ông ta là mấy, ai muốn xin nghỉ cũng đều đến tìm thôn trưởng xin, chỉ có thôn trưởng có thể nói chuyện được với vị quản đốc kia.
Ở trong thôn đã nhiều năm, lòng của thôn trưởng trái lại luôn hướng về hương thân phụ lão trong thôn. Không tốn nhiều công sức chú đã xin nghỉ xong, cũng không lằng nhằng ở lại nhà thôn trưởng lâu, vội vàng chạy về nhà.
Về đến nhà chú liền lên giường đi ngủ, nhưng cả đêm chú đều nằm mơ, mà cũng chỉ mơ duy nhất một giấc mơ, giấc mơ đó chính là chị dâu bảo chú ấy ba ngày sau khai quan, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi trời sáng.
“Hổ Tử, tối qua anh nói mớ đúng là dọa chết người ta, nói cái gì mà khai quan khai quan, anh muốn khai quan của ai?”
Sáng hôm sau vừa mở mắt ra, chú đã bị mợ hỏi một lèo, có điều chú tôi chỉ trả lời qua loa loạn xạ cho qua, cơm cũng không ăn đã bỏ đi tìm Đổng Ái Quốc,
Tối hôm qua đi xin nghỉ chú đã xin luôn cho cả hai người, Đổng Ái Quốc là người nhanh mồm nhanh miệng, có ông ta đi cùng chắc sẽ có thể thuyết phục được Hồ Bát gia ra tay.
Tìm được Đổng Ái Quốc, đợi đến lúc tất cả người trong thôn đều đi lên núi, hai người họ mới cầm theo ít đồ đi đến nhà Hồ Bát gia.
Theo cách nói của Đổng Ái Quốc, cầu xin người ta không thể đi tay không, càng huống chi là chuyện liên quan đến việc ma quỷ khai quan. Lúc chú vừa đến nhà Đổng Ái Quốc, đã vội vàng kể chuyện tối qua, cùng với giấc mộng đó với ông ấy.
Ở Trung Quốc, việc mở nắp quan tài hay còn gọi là khai quan vẫn luôn là chuyện trang trọng vô cùng, nhất thiết phải để cho người am tường phong thủy ngũ hành ra tay, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì.
Cho nên phần lễ Đổng Ái Quốc cầm theo khá nặng, không chỉ có một bình rượu trắng, hơn nữa còn có một gà mái đẻ nhà ông đã nuôi hơn một năm cùng mười mấy quả trứng gà. Vào thời kỳ cực khổ đó, phần lễ như thế không thể nói là nhẹ.
Đến trước cửa nhà của Hồ Bát gia, chú tôi liền đi vào trước, xác định hai nhà trí thức ở trọ nhà Hồ Bát gia đã đi ra ngoài thì mới gọi Đổng Ái Quốc đivào.
Năm nay Hồ Bát gia đã 76 tuổi, những người già lớn tuổi giống như ông ta không cần phải lên núi làm việc. nhà của Hồ Bát gia là một căn nhà vách đất hai gian, ông ấy ở gian bên phía đông, hai vị trí thức kia thì ở gian nhà tây.
Thấy chú tôi và Đổng Ái Quốc xách đồ đi vào, Hồ Bát gia rất bình tĩnh không nói gì, chỉ gọi hai người bọn họ đến ngồi xuống.
Ông ấy đã nhìn thấy bọn người chú tôi lớn lên, đương nhiên cảm giác cũng rất thân thiết. Bọn họ rất thong thả không vội nói rõ sự tình, mà chỉ nói phiếm vài câu về chuyện đời thường với Hồ Bát Gia.
Tán dóc một hồi, Hồ Bát gia liền gõ gõ lên bao thuốc lá của ông ấy, rồi nói với chú tôi: “Nhóc con, có chuyện gì cứ nói đi, bọn bây mang mấy thứ này đến đây không phải chỉ để nói chuyện phiếm với tao đúng không?”
Tuổi tác của Hồ Bát gia tuy rằng không còn nhỏ, nhưng con người ông ta lại không hề hồ đồ. Chú tôi và Đổng Ái Quốc nghe thấy Hồ Bát gia nói vậy cũng cười hihi hai tiếng, sau đó chú tôi bạo miệng nói trước.
“ Bát gia, cháu cũng không giấu gì ông, bọn cháu lần này đến đây là vì có chuyện muốn cầu cứu ông.”
Sau đó, chú tôi kể rõ ràng rành mạch lại chuyện hôm qua cho Hồ Bát gia nghe, Hồ Bát gia chỉ lẳng lặng nghe, đợi đến khi chú tôi nói xong ông ta mới mở miệng nói.
“Chuyện này tao giúp không nổi bọn bây rồi, bọn bây cầm đồ đem về đi. Bọn bây cũng biết rõ tình thế bây giờ là như thế nào rồi đó, bọn bây đừng có hại tao vậy chớ.
Vận động cách mạng văn hóa mang đến tác động khộng nhỏ cho Hồ Bát gia, hai năm lúc mới bắt đầu, ông ấy phải chịu không ít sự chỉ trích. Nếu không phải tâm nhãn của ông lão này sáng suốt, có lẽ lúc đó đã bị đấu tố chết rồi.
Chú tôi cũng biết chuyện này có hơi làm khó người khác, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua và giấc mơ đó, chú vẫn không nhịn được liền nói: “Bát gia, ông cũng là người nhìn thấy bọn cháu lớn lên? Lẽ nào ông giương mắt nhìn bọn cháu gặp chuyện sao?”
“Không phải ta thấy mà không lo, thực sự là do ta lực bất tòng tâm. Đừng nói đến việc bị chỉ trích, đây là thi quỷ đó ta đấu không lại đâu, ta không muốn vì chuyện này mà lấy mạng sống ra đặt cược.”
“Thi quỷ?”
Lời nói của Hồ Bát Gia khiến cho chú của tôi và Đổng Ái Quốc vô cùng nghi hoặc, lớn thế này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe đến cụm từ thi quỷ này.
Phân tách hai từ thi và quỷ ra bọn họ đều biết là có chuyện gì, nhưng ghép hai chữ này lại vào nhau bọn họ lại không thể nào hiểu được.
“Cái gọi là thi quỷ chính là sau khi người chết hồn không lìa khỏi xác, vẫn có thể không chế xác chết đi làm việc. Nếu như chỉ là thi quỷ loại hủ thi còn dễ đối phó, nhưng dựa theo lời ngươi nói. Thì cơ thể của chị dâu ngươi căn bản không hề có hiện tượng thối rữa, mà sợ là đã biến thành trân thi rồi, cái này căn bản không phải là thứ ta muốn đối phó là có thể đối phó.”
Trân thi là cách gọi khác của người Đông Bắc dùng để gọi cương thi, dựa theo đạo lý bình thường mà nói, người sau khi chết đi linh hồn sẽ xuất ra đi đến nơi gọi là địa ngục để luân hồi, đây chính là kết quả tất nhiên của thiên lý tuần hoàn.
Nhưng trên đời này vốn không có gì là tuyệt đối, quỷ cũng như vậy, chuyện giống như chị dâu không phải chưa từng phát sinh, nhưng lại là ít trong số rất ít.
Hồ Bát gia cũng chưa từng nhìn thấy, ông ta chỉ từng nghe trưởng bối nói về chuyện liên quan đến thi quỷ, cho nên mới phán đoán được chị dâu bây giờ đã biến thành thi quỷ rồi.
Thi quỷ là một thứ rất hung ác, khó thu phục vô cùng, Hồ Bát gia tuy chưa từng tận mục sở thị, nhưng từng được người lớn trong nhà thường xuyên kể cho nghe, nên ông ta mới thẳng thắn cự tuyệt yêu cầu của chú tôi, bởi vì đây vốn không phải là chuyện ông ta có thể lo liệu.
“Bát Gia, trong mười xã tám thôn quanh đây cũng chỉ có một mình ông học rộng biết nhiều, trừ ông ra bọn tôi cũng không biết phải tìm ai, ông giúp chúng tôi đi. Hơn nữa cho dù chị dâu tôi có biến thành thứ đó, chị ấy cũng chưa từng hại ai cả, người lớn như ông không thể trơ mắt nhìn mà không quản như thế.”
Bây giờ chú tôi dám khẳng định mười mươi là chị dâu muốn chú khai quan nhất định là có nguyên nhân gì đó, tuy chú không biết là nguyên nhân gì, nhưng dù sao thì đây cũng là tâm nguyện của chị dâu, chú phải đi hoàn thành cho bằng được.
Không nói đến chuyện chị dâu có tiếp tục quấn lấy chú nữa hay không, chỉ cần là chuyện có liên quan đến cha tôi chú cũng không thể khoanh tay làm ngơ. Như nay cha tôi vẫn còn đang bị bắt nhốt, vốn không thể ra ngoài.
Nhưng cho dù ông ấy có thể ra ngoài đi chăng nữa, chú tôi cũng không định nói chuyện này với ông ấy, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì sức khỏe của cha tôi hiện tại vô cùng tệ, từ sau chuyện mẹ tôi qua đời nửa năm trước thân thể của ông ấy vẫn luôn như thế, tất cả đều là do thương tâm quá độ mà nên.
“Bát gia, tôi còn nhớ lúc Âm lão gia còn tại thế đã giúp đỡ người dân thôn ta không ít, ông cũng chiếm được không ít lợi lộc từ chỗ ông ấy rồi. Hôm nay nhà Long ca có xảy ra chuyện này, nếu như ông không quản vậy thì đúng là có hơi không niệm tình cũ, tuy tôi biết việc này làm khó cho ông, nhưng nếu ông đã nhận ân huệ của Âm lão gia, thì dù sao cũng phải báo đáp nhà người ta mà đúng không?”
Lúc này Đổng Ái Quốc mới mở miệng, Âm lão gia mà ông ấy nói không phải ai xa lạ, mà chính là ông nội của tôi.
Ông của tôi tuy mang danh là địa chủ, nhưng làm người hòa nhã, cũng thường giúp đỡ người trong thôn. Năm đó Hồ Bát gia cũng có được không ít tài lộc cứu tế từ chỗ ông nội, cho nên Đổng Ái Quốc vừa nói ra lời này đã lập tức chọc Hồ Bát Gia giận đến đỏ mặt, ấp úng nói không thành lời.
“Bát Gia, tôi nghe nói các ông hành nghề này đều vô cùng xem trọng nhân quả, Âm lão gia năm đó đã trồng cây thiện ở chỗ ông, vậy ông cũng nên trả lại quả ngọt rồi chứ, ông nói xem đạo lý này có đúng hay không?”
Đổng Ái Quốc nói chuyện rất khéo, ông ấy hiểu rất rõ nếu như cứng rắn kéo Hồ Bát gia vào chuyện này ông ta nhất định sẽ không quản, cho nên ông mới lôi chuyện năm xưa ra để nhắc nhở ông ta.
Hồ Bát gia ông ban đầu đúng là đã có được lợi ích từ chỗ Âm lão gia, bây giờ nhà ông ấy có chuyện ông nếu không giúp thì chính là làm người không có lương tâm, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng Hồ Bát gia chắc chắn sẽ bị tổn hại.
Người trong thôn đều biết, Hồ Bát gia là con người vô cùng trọng sĩ diện, Đổng Ái Quốc cũng là nắm vào điểm yếu này của ông ta, ép ông ta giúp đỡ chú tôi, nhận lời lo liệu chuyện này.
“Thứ ngươi biết cũng không ít nhỉ, còn biết làm nghề của bọn ta đều rất xem trọng nhân quả. Được rồi, nếu đã như vậy ta cũng đành phải giúp hai ngươi khai quan vậy, nhưng nói trước, ta chỉ phụ trách việc khai quan, chuyện khác các người tự mình mà đi xử lý.”
Không ngờ rằng Hồ Bát gia cuối cùng cũng đồng ý, chú của tôi và Đổng Ái Quốc đều vui vẻ vô cùng, cũng không nghĩ đến những chuyện khác mà Hồ Bát gia nói là chuyện gì.
Hai người họ lại nói thêm mấy câu với Hồ Bát gia rồi rời khỏi nhà của ông ấy, vừa đi đến ngoài cửa liền đụng phải một người, đó là một trong hai nhà tri thức đang ở trọ trong nhà Hồ Bát gia, tên gọi là Khổng Kiện.
“Anh không đi làm việc sao?”
Nhìn thấy Khổng Kiện, chú tôi và Đổng Ái Quốc đều giật mình. Còn Khổng Kiện thì lại mỉm cười hihi, nói: “Tôi về nhà lấy ít đồ, hai người sao lại ở đây? đang làm chuyện gì không dám để cho người khác nhìn thấy đúng không?”
Hai nhà trí thức ở trọ trong nhà Hồ Bát gia đều là người thích gây chuyện, không phải nói bọn họ thích cãi nhau, mà là cứ thích viết một vài bài văn gì đi hủy hoại thanh danh người ta, cha tôi đến bây giờ vẫn còn bị bắt nhốt cũng đều là vì hai người bọn họ.
Nếu không phải lúc đó ngày nào bọn họ cũng viết mấy bài phê phán gửi lên hiệp hội cải cách trên huyện, cha tôi cũng không đến nỗi bị bắt nhốt nhiều năm như vậy.
Trong lòng chú tôi rất hận hai tên này, nhưng lại không dám đắc tội bọn chúng. Mấy tên cầm bút khó đối phó hơn mấy tên cầm súng nhiều, bọn họ có thể âm thầm hại người ta trong vô hình khiến cho bạn chết lúc nào cũng không hay.
“Chúng tôi thì có thể làm được việc gì mà không thể cho ai biết, chỉ là đơn thuần đến thăm Bát gia, anh đừng có nói chuyện mù quáng.”
Tính khí của chú tôi vốn không tốt là mấy, nghe thấy câu nói quái gở này của Khổng Kiện chú lập tức trừng mắt. Khổng Kiện là một tên anh hùng rơm, chú tôi vừa trừng mắt anh ta đã vội vàng cười trừ, rồi đi vào nhà cầm can nước quân dụng rời đi.
“Hổ Tử, tôi cứ cảm thấy anh ta hình như biết được chuyện gì đó rồi ?”
Nhìn theo bóng lưng của Khổng Kiện, Đổng Ái Quốc sờ cằm nói. Chú tôi lắc đầu, đáp: “Tôi phỏng chừng anh ta vừa mới quay về thôi, cho dù là có nghe thấy cũng chỉ dừng lại mấy chuyện thường nhật mà chúng ta tán phét, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi thôi.”
Nghe thấy chú tôi nói như thế, Đổng Ái Quốc cũng gật đầu đồng tình, cùng chú tôi rời khỏi nhà Hồ Bát gia.
Hai ngày sau đó chú tôi chưa từng gặp lại chị dâu, đến cả nằm mơ cũng mơ không thấy. Bởi vì đêm đó chị dâu từng nói với chú ba ngày sau mới được khai quan, cho nên đến ngày thứ ba chú tôi lại cố tình xin nghỉ việc, đợi người trong thôn đi làm việc hết, chú mới đi cùng với Đổng Ái Quốc đến nhà Hồ Bát Gia.
“Đi thôi, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, huyệt của Mỹ Vân nằm ở đâu?”
Trước đây Hồ Bát Gia không ít lần làm mấy chuyện này, huyệt mộ của người trong thôn đều là ông ấy tìm cho. Có điều mấy năm lại đây ông ta không kiếm sống bằng nghề này nữa, cho nên chú tôi chôn cất chị dâu ở đâu ông cũng không rõ.
“Ở bên chỗ bác hai của tôi, là do anh trai tôi dặn dò, nhất định phải chôn ở chỗ đó.”
“Ồ? Ở chỗ Âm lão gia sao? Đó là một mảnh đất có phúc khí, không phải chứ.”
Lúc này trên lưng Bát Gia vác theo một cái túi bố lớn, túi bố cồng kềnh, bên trong dường như chứa không ít đồ đạc. Lúc trước chú tôi đã từng nhìn thấy ông ấy làm pháp sự, đại khái cũng biết thứ nằm trong túi chắc chắn là đạo bào và mấy thứ cần dùng lúc thi pháp.
Mảnh đất để chôn cất ông nội và bà nội là do Bát Gia chọn cho, theo như cách nói của Bát Gia, đó là mảnh đất tốt nhất trong mấy trăm dặm trở lại đây, con cháu chắc chắn sẽ có thể được hưởng phúc.
Nhưng mấy năm nay cha mẹ tôi lại chẳng hưởng được chút phúc khí nào, ngược lại còn liên tục gặp phải tai họa, cho nên Bát Gia vừa nói đó là phúc địa, sắc mặt chú tôi liền sa sầm khó coi.
Nếu thật sự là phúc địa sao lại khiến cho chị dâu tôi chết thảm như vậy, anh trai tôi bị bệnh nặng còn bị bắt giam, phúc địa cái rắm.
Dù trong lòng có nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng chú vẫn sẽ không nói ra, có điều biểu cảm trên mặt đã bán đứng chú ấy. Bát Gia sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng của chú được, cầm ống điếu trong tay ông gõ nhẹ lên đầu chú tôi một cái, rồi nói:
“Nhãi con, có phải là cậu đang muốn nói anh trai và chị dâu của cậu đều không được hưởng chút phúc trạch nào không? Ông đây nói cho cậu biết, chỗ đất chôn cất bác cả của cậu đúng thật sự là phúc địa, nhưng rốt cuộc là tại sao anh trai và chị dâu cậu gặp phải họa tôi nghĩ đến đến nơi sẽ biết ngay thôi.”
Nói xong ông cụ không thèm nói thêm gì nữa, thẳng một đường đi về hướng núi Đông Sơn. Gỗ trong thôn đều lấy ở núi Tây sơn, là hướng khác hẳn với con đường này, cho nên vốn không cần lo lắng bị mấy nhà trí thức nhìn thấy.
Bị người trong thôn nhìn thấy thì không sao, suy cho cùng đều là hàng xóm láng giềng nhiều năm, hơn nữa người trong thôn còn rất kính trọng Bát Gia, bọn họ chắc chắn sẽ không nói năng hàm hồ, cho nên Bát Gia rất yên tâm lên núi, hoàn toàn không hề chú ý đến một người vẫn cứ lấp lấp ló ló đi theo sau lưng bọn họ.
“Hướng đông có phúc khí, núi Đông sơn lại là núi cao nhất trong bốn ngọn núi, có thể đón nhận hết mọi phúc khí. Thôn chúng ta bốn phía bị núi bao vây, bốn ngọn núi này ví như tứ đại thần thú, hướng đông chính là thần vị của Thanh Long.
Chỗ bác cả của cậu chôn cất tên gọi Lão Gia lĩnh, rất phù hợp với thân phận của ông ấy, cho nên ta nói chỗ đó là miếng đất tốt chắc chắn không hề sai.”
Vừa đi lên núi, Bát Gia vừa giảng giải với chú tôi, chú cũng chỉ nghe, chứ không nói gì.
“Tuy chỗ này không phải là thế đất Thanh Long chân chính, nhưng cũng có ngụ ý như thế. Chiếu theo lý mà nói anh trai cậu vẫn còn sống, chị dâu cậu không được chôn ở đó, phải đợi anh trai cậu chết đi mới có thể chôn ở chỗ đó, tôi phỏng đoán chính là bởi vì các cậu chôn chị dâu cậu ở đó phá hoại phong thủy phúc địa của miếng đất này.”
Hạ táng cũng có muôn hình vạn trạng cách nói, ở đông bắc, đàn ông trong nhà còn sống, con dâu không thể chôn cùng với cha chồng, đây là điều không may mắn.
Cả đường đi, Bát Gia vẫn luôn nói về thế phong thủy trên ngọn núi này, nói Lão Gia lĩnh vừa có thể thu nhận mọi phúc khí, lại có thể tụ hợp dương khí, là một miếng đất dương trạch ( thế đất có dương khí lưu chuyển ) cực kỳ tốt.
Còn chú tôi và bạn chú chỉ gật đầu hưởng ứng theo, không nói nhiều thêm. Đi chừng hai tiếng đồng hồ, ba người họ cuối cùng cũng đến được đỉnh Lão Gia.
Vừa đến nơi, Bát Gia đã lo lắng đi lòng vòng xung quanh, rất lâu sau mới dừng lại, nói với chú: “A Hổ, tôi thấy hay là đừng mở quan tài thì hơn, mở ra rồi sợ
sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Câu nói này khiến chú tôi có chút ngơ ngác, Bát Gia cũng không hề cho chú cơ hội phát ngôn, đã tiếp tục nói: “Chỗ này đã biến thành âm địa ( thế đất có âm khí lưu chuyển), rất dễ thu hút mấy thứ không sạch sẽ.”
Bát Gia chỉ xung quanh phần mộ của ông nội tôi nói tiếp: “Lúc đầu tôi chôn bác cả của cậu xung huyệt mộ không hề có mấy cái cây này, cậu xem mấy cái cây này đã bao vây quan quách của bác cả cậu lại, ngăn chặn hết phúc khí lại bên ngoài.
Mấy cái cây này tuy không cao, nhưng lại vô cùng um tùm sầm uất, đến cả ánh nắng cũng không thể chiếu xuyên qua, vì thế chỗ này đã biến thành một vùng đất cực âm, chuyện khai quan không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”
Biểu cảm của Bát Gia vô cùng nghiêm túc, chú của tôi cũng biết ông ấy không phải đang nói chuyện tầm phào. Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, càng huống chi chị dâu còn nói lại nhất định phải mở nắp quan tài cho chị ấy ngay hôm nay, nếu không mở sau này sợ rằng chị dâu sẽ còn đến tìm bọn họ dài dài.
“Bát Gia, chuyện đến nước này rồi không mở cùng phải mở thôi, tôi không lo được nhiều như vậy, nếu ông sợ vậy thì ông đi trước đi, tôi và lão Quốc sẽ tự mình khai quan.”
Chú tôi đã không còn quan tâm được chuyện khác nữa, chú tin chắc nếu chị dâu đã bảo chú khai quan thì nhất định là có nguyên nhân của chị ấy. Thay vì cứ mãi thấp thỏm không yên vì chuyện này, tốt nhất vẫn là trực tiếp khai quan ra xem thử xem.
Thấy chú tôi kiên trì như thế, Bát Gia biết giờ có khuyên can thế nào cũng vô dụng. Cụ già này vốn không phải là một người lề mề, vừa thấy phương pháp thuyết phục không có kết quả đã lập tức đặt bao tải đồ nghề xuống, sau đó vội vàng bắt đầu lôi mấy thứ đồ từ bên trong đó ra.
“Đợi chút ta tế bái quỷ thần đã rồi chúng ta hẵng bắt đầu động thổ, động tác nhất định phải nhanh, trước mười hai giờ trưa nhất định phải nhìn thấy nắp quan tài.”
Lúc này Bát Gia đã lôi ra một bộ đạo bào từ bên trong túi vải bố, động tác của ông cụ rất thuần thục, nhanh chóng khoác đạo bào lên người, sau đó lại cầm ra hương nén và giấy tiền, trước tiên đốt hương cắm lên đầu mộ lạy liền ba lạy.
Sau đó lại vung nắm giấy tiền bay tản phát ra bốn bề, trong miệng lầm bầm niệm từ, đám người chú tôi cũng không nghe rõ là Bát Gia rốt cuộc đang nói gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn cũng chỉ là mấy lời cung kính với quỷ thần.
“Các cậu cũng đến đây bái lại, rồi động thổ đi.”
Gọi đám người chú tôi đến lạy ông bà nội của tôi xong, Bát Gia vội vàng bảo bọn họ bắt đầu động thổ. Hiện tại thời tiết vào đông chưa lâu, mặt đất bị đóng băng không đến mức quá cứng, cũng chỉ có một lớp mỏng trên mặt, khoảng chừng mười mili mét đầu bị đông lại khá cứng, gạt bỏ đi mười mili mét đó bên dưới chỉ cần dùng xẻng đào xới là được.
Chú của tôi và Đổng Ái Quốc đều là người sức dài vai rộng, đặc biệt là chú tôi, nói về làm việc, trong thôn không ai có thể sánh được.
Tuy mộ phần của ông tôi khá lớn, nhưng đào tầm ba tiếng đồng hồ, mộ phần của ông nội đã bị đào toang hoác ra, lộ ra một cỗ quan tài mau đen kịt như mực.
Bởi vì chuyện ma chay chôn cất của mẹ tôi đều do một tay chú cáng đáng, cho nên chú biết rất rõ chỗ chôn cất của mẹ. Lần khai quan này cũng chỉ mở quan tài của mẹ tôi, mộ phần của ông bà nội thì không hề động vào.
“Lúc chôn cất chị dâu của cậu quan tài sơn nước sơn thế nào?”
“Là nước sơn đỏ, tôi nhớ rất rõ ràng, bây giờ sao lại biến thành màu đèn rồi?”
Bát Gia vừa hỏi chú tôi liền vội vàng trả lời một câu, sau đó liền ngơ ngác nhìn trừng trừng vào quan tài, trên mặt toàn là nghi hoặc.
Lúc này Bát Gia móc từ trên người ra một chiếc đồng hồ quả quýt thoáng nhìn qua, rồi nói: “Bây giờ là mười một giờ mười lăm, còn chưa đến thời khắc âm khí cực thịnh. Quan tài của chị dâu cậu chắc chắn là bị âm khí ăn mòn ám vào biến thành màu sắc này, cỗ quan tài này mở ra không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Đây là lần thứ ba Bát Gia dùng ngữ khí thế này để nói chuyện, đám người chú tôi tuy rằng không quá tin vào quỷ thần, nhưng suy cho cùng người trẻ tuổi, đều cho rằng mấy lời Bát Gia nói đều quá huyễn hoặc.
Huống hồ chú của tôi thật sự không muốn lại bị chị dâu tìm đến, cảm giác đó thật sự không thoải mái. Chú không hề đáp lời của Bát Gia, chỉ kiên định nhìn ông ấy, ý tứ rất rõ ràng, chính là nắp quan tài này nhất định phải mở.
“Đợi chút tôi nói các cậu làm thế nào thì các cậu làm thế đó, tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”
Sắc mặt Bát Gia nặng nề lấy từ trong túi vải ra ba ngọn đèn, chú tôi biết, ba ngọn đèn đó chính là là đèn mỡ heo.
Bề mặt cây đèn được làm từ da heo, dầu thắp bên trong là mỡ heo. Nghe nói loại đèn mỡ heo này có thể bắt giữ quỷ hồn, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, cụ thể là có thể bắt được quỷ hổn hay không thì chú tôi chắc chắn không biết.
“A Hổ, đi xuống dưới buộc dây thừng lên nắp quan tài, sau đó cậu nhanh chóng lên đây.”
Xếp đèn mỡ heo thành hình tam giác đặt ngay bên cạnh huyệt mộ, Bát Gia thắp sáng hết cả ba ngọn đèn. Ba luồng khói đen đồng loạt bốc ra từ trong ba ngọn đèn, làm cho chú tôi và Đổng Ái Quốc đều không nhịn được khịt mũi mấy lượt, mùi vị đèn mỡ heo đốt cháy vẫn rất thơm.
“Bát Gia, sao bên cạnh quan tài lại có một cái hố, chuyện gì thế này?”
Xuống đến huyệt mộ, tay chú tôi vô tình lướt lên trên vách đất bên cạnh quan tài, một cái hố lớn hiện ra trước mắt chú.
Cái hố đó đủ để cho một người chui vào, cũng không biết là thông đến đâu. Bên trên miệng hố được dùng đất đắp lại, chú tôi đập vỡ lớp đất trên miệng hố, thì cái hố lập tức lộ ra.
“Vậy thì đúng rồi, ta nghĩ nắp quan tài chắc chắn cũng chưa được đóng kín kẽ, cậu chỉ cần buộc dây thừng lên trên, sau đó nhanh chóng lên đây.”
Nghe thấy lời nói của Bát Gia chú tôi cũng không hề nói gì, trực tiếp quấn dây thừng lên trên nắp quan tài. Bát Gia nói không sai, nắp quan tài này đúng là chưa đóng kín, nếu như nắp quan tài đã được đóng đinh chặt chẽ, vậy thì phải dùng đồ gõ mạnh mới ra.
Buộc dây thừng xong, chú tôi đang chuẩn bị đi lên, nhưng ngay lúc này chú tôi lại nhìn thấy trên mặt quan tài có rất nhiều vết nứt. Những vết nứt này rất nhỏ, không nhìn kỹ vốn không thể nào nhìn thấy.
Chú tôi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng trèo lên trên. Lúc này Bát Gia bảo chú tôi và Đổng Ái Quốc kéo dây thừng, hai người họ không chút do dự, đồng loạt dốc sức kéo nắp quan tài bật ra.
Nhưng nắp quan tài vừa mở ra ba người bọn họ lập tức trố mắt nhìn, bởi vì nằm bên trong quan tài không chỉ có một người phụ nữ, còn có một đứa trẻ nằm quấn trong tã lót.
Hồ Bát Gia chỉ nói một câu “Quỷ sinh người” rồi lập tức im bặt không nói được gì nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play