Không gian ngột ngạt như bức người, vệ sĩ đứng thành một hàng dài từ ngoài vào trong, căn phòng im lặng như tờ, Lý Khải toát cả mồ hôi hột, anh không dám ngẩn đầu lên giải thích .Trước mặt anh là một cô gái đang rất tức giận khi xem bản dự án mà anh đưa lên. Dường như cả thế kỉ, cô gái mới ngẩn đầu lên nhìn anh và nói
– Anh bảo đây là dự án sao? Anh đang đùa với tôi à! Làm một bản khác. Mai đem đến công ty cho tôi!
Nói xong cô vứt thẳng bản dự án xuống sàn nhà .Lý Khải luống cuống nhặt lên
– Xin lỗi giám đốc. Tôi sẽ làm lại bản khác ngay!
Cô không nói gì chỉ đang day day thái dương đau nhức.. Cô gái này không phải ai khác, chính là Phương Du Kỳ-tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn toàn cầu Phương thị cũng là người đứng đầu tổ chức Blood, cô được biết đến là một cô chủ rất khó phục vụ
-Tiểu thư! Cô không thể vào được!
-Tiểu thư! Xin hãy đợi bên ngoài!
-…
Tiếng ồn ào của đám vệ sĩ truyền vào tận phòng làm việc. Không lâu sau thì chợt cửa phòng mở ra
-Du Kỳ! Giúp tớ với!
Tố Vi quần áo xộc xệch, trên người đầy vết bầm, cô nói không nên lời
-Du Kỳ! Tớ… T… ớ, phải làm sao bây giờ?
Phương Du Kỳ đứng chôn chân tại chỗ, cô cảm thấy nơi lồng ngưc đau nhói khi hình bộ dạng Tố Vi bây giờ… Bọn vệ sĩ đuổi vào tận nơi, thấy Tố Vi ngồi dài dưới sàn nhà thì lập tức cúi đầu rồi định kéo cô lên
– Giám đốc! Xin lỗi,bọn thuộc hạ làm việc bất cận, mong giám đốc không trách tội
Nói xong. Anh ta vừa định kéo Tố Vi lên thì
– Cút hết cho tôi! Ai cho phép các người đụng vào cô ấy?
Bọn họ không dám nhiều lời, vội ra ngoài và khoá cửa lại. Không khí lại một lần im lặng. Một lúc sau, Phương Du Kỳ bước từng bước nặng nề đến trước mặt Tố Vi, nhìn cô nức nở, Phương Du Kỳ cảm thấy vô cùng khó thở, cô ngồi xuống trước mặt Tố Vi, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối của cô ấy, lâu nước mắt cho cô ấy, rồi cô từ từ ôm Tố Vi vào lòng.
– Không sao đâu, đã xảy ra chuyện gì? Nói tớ nghe đi! Tớ sẽ giúp cậu!
– Không sao đâu! Tố Vi à, đừng khóc nữa!
Suốt 10 năm qua, Phương Du Kỳ chưa lần nào quên được ngày mà mẹ cô bị một đám cầm thú cường bạo rồi qua đời, nên mỗi lần thấy bộ dạng tiều tuỵ ,quần áo xộc xệch và ngồi khóc của các cô gái, tim cô như ngàn mũi tên đâm vào. Một lát sau, Tố Vi ngẩng đầu lên và nức nở:
-Du Kỳ! Tên khốn đó… Tên khốn đó… Tô Vận… Hắn ta… Hắn không phải người… Hắn… Hắn là ác ma… là cầm thú…
Cô ngừng một lúc. Hít sâu một hơi rồi nói tiếp :
Cô - Trình Tố Vi là con gái rượu của chủ tịch công ty nghệ thuật B&C.
Cô là một người thích sự náo nhiệt và vui chơi cũng hơi quá, bạn thân nhất của cô cũng chính là Phương Du Kỳ. Vài ngày trước cô gặp một gã đàn ông ở club, đó là một gã đúng chuẩn mỹ nam mà cô gái nào cũng khao khát nhưng cũng là kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn đã chủ động tiếp cận Tố Vi, và đêm đó hắn đã cướp đi đêm đầu tiên của cô. Sáng sớm hôm sau, hắn biến mất một cách thần bí, Tố Vi cũng không phải là một cô gái quá cổ hủ ngược lại cô còn cảm thấy rất thú vị nên đã vận dụng hết thế lực của Trình gia để tìm hiểu về hắn ta.
Ba ngày sau, cô đến một club thì thấy hắn đang ngồi cùng hai gã khác. Cũng sở hữu khuôn măt mỹ nam,nhưng Tố Vi cũng chẳng quan tâm, cô đến gần hắn.
– Lâu rồi không gặp! Tô Vận.
Hắn lập tức xoay người lại thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Tố Vi.
Hắn-Tô Vận là Tổng giám đốc Tập đoàn Tô thị, là kẻ nổi tiếng lăng nhăng nhưng vẫn biết bao cô gái khao khát được ngủ cùng hắn… Nhìn cô một lúc lâu hắn ra vẻ cười cợt:
- Trình tiểu thư tìm tôi có gì không?
- Hay là…
Vừa nói hắn vừa bước đến gần cô, cô vô thức nắm chặt váy, hắn tiến sát lại gần cô, liếm nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô.
- Lại muốn ngủ cùng tôi?
Hắn nói một cách trắng trợn mà không một chút che đậy. Không đợi cô có cơ hội trả lời hắn đã nuốt trọn đôi môi anh đào của cô.
– Ưm…
Khi buông cô ra, hắn liền ôm eo cô đi về phía phòng bao, vài tên vệ sĩ theo sau, khi cửa phòng mở ra, tim cô đập rất nhanh nhưng ngay sau đó hắn đẩy mạnh cô lên giường rồi ra lệnh cho đám vệ sĩ phía sau.
– Các người từng người một thử xem mùi vị cô ta thế nào!
-Vâng!
Nói xong, hắn ta ngồi xuống trên ghế cạnh giường thản nhiên trâm một điếu xì gà. Lúc này Tố Vi mới ý thức được mọi chuyện, cô gào lên
– Các người tính làm !đừng lại gần đây! Tô Vận! Tên khốn…
Cô liên tục lùi về đầu giường đến khi không thể lui thêm nữa hắn đến gần cô và nâng cằm cô lên, khiến cô phải đối mặt với hắn
– Có biết thứ tôi ghét nhất trên đời là gì không ?
Hắn nhìn cô rồi phun ra từng từ
– Đó chính là… xử…. nữ… Và còn….. máu… trinh…
Nói xong hắn lạnh lùng quay đi
– Cứ từ từ mà chơi!
Rầm.
Hắn thô bạo đóng cửa lại, tiếng gào thét của, cô càng lúc càng yếu ,chỉ còn lại tiếng thở dốc của mấy gã, đàn ông và tiếng rên rỉ yêu kiều của cô.
Chúng cường bạo cô lần này đến lần khác. Đến khi chúng rời đi cô mới bí mật đi ra khỏi đó. Vì không muốn, để ai thấy bộ dang này của cô,đặc biệt là bố cô. Nên người mà cô có thể tìm đến hiên giờ chỉ có Phương Du Kỳ mà thôi
—————
Sau khi nghe xong mọi chuyện, đôi mắt Phương Du Kỳ nổi lên tia máu lửa, cô quay sang nói với Lý Khải đứng bất động nãy giờ.
– Chuẩn bị xe cho tôi! Tôi sẽ lấy mạng Tô Vận!
……………………
Club vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi khi, tại bàn dành cho khách vip, có ba người đàn ông ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau cùng vs tiếng cười điệu đà của mấy người phụ nữ, cả ba đều sở hữu khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết, ở góc bên trái là một tên ôm hai cô gái hai bên, thỉnh thoảng hai tay hắn không yên phận liên tục di chuyển trên người hai cô gái, làm hai ả phát ra những tiếng rên phóng đãng,hắn ta không phải ai khác mà chính là Tô Vận, ngồi đối diện hắn là hai gã luôn giữa bộ mặt lạnh tanh, một gã nhàn nhã hút một điếu xì gà, lâu lâu lại phun ra những câu nói hết sức trơ trẽn:
-Cậu không thể thiếu phụ nữ một giây à? Mẹ..! Chỉ là hàng người khác dùng qua thì có gì mà hay?
Hắn ta chính là Từ Lâm, bạn thân cùng sinh ra tử với Tô Vận, là ông trùm của hai giới hắc bạch đạo, hắn nhìn qua gã bên cạnh rồi lai nói tiếp với Tô Vận
-Mỗi lần chúng ta gặp mặt đều phải có phụ nữ vướng tay vướng chân sao?
Tô Vận không hài lòng phản kháng, vừa nói hắn vừa vuốt ve nơi đầy đã của hai cô gái
-Cậu thật chẳng có lương tâm chút nào, suốt ngày chỉ biết hủy hoại tương lai của mấy em nữ sinh, thú vị quá nhỉ, còn cậu
Hắn dừng lại rồi quay sang nhìn gã trầm mặt nãy giờ
– Này,Thiên Duật, rốt cuộc nữ sát thủ thì có gì mà thú vị chứa! Không cận thận có ngày cậu mất mạng trên giường đấy, mà… Lão đại của hắc đạo lại chết trên giường đàn bà thì đúng là tin động trời đấy!
Vừa nói hắn vừa cười đầy gian xảo. Gã trầm mặt ấy vẫn không nói gì, hắn thản nhiên vuốt ly rượu trong tay như đang vuốt ve thân thể phụ nữ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khoé môi hắn hơi nhếch lên. Hắn chính là người Anh em tốt của hai gã kia, cũng là Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Doãn thị kiêm lão đại tổ chức Dead-Doãn Thiên Duật.
Hôm nay cả ba vị Tổng tài mỹ nam đều tụ họp ở đây đã thu hút biết bao ánh mắt theo dõi của các cô gái, tuy bọn họ không ăn mặc nghiêm túc như mọi khi nhưng vẫn không che đi được khí chất vương giả của họ. Đương nhiên không phải chỉ có ba người đàn ông thôi mà còn cả chục tên vệ sĩ đứng phía sau. Khi bọn họ đang trò chuyện vui vẻ thì chợt từ phía có tiếng ồn ào
Ở ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Phương Du Kỳ với khuôn mặt gần như ăn thịt người, phía sau cô là một đám vệ sĩ và còn một người đàn ông khá đẹp trai, khuôn mặt anh ta đang tức giận khi quản lí và bảo vệ ở club cứ cản đường họ
-Phương tiểu thư à! Không phải chúng tôi không muốn để tiểu thư vào, nhưng hôm nay Doãn tiên sinh đã ra lệnh không cho phép ai mang vệ sĩ vào cả! Xin tiểu thư thứ lỗi!
Nói xong, ông ta lập tức cúi đầu như đang tạ lỗi ,ai cũng biết cô gái này không dễ chọc vào, nhưng ba vị Tổng tài bên trong thì lại càng khó chọc hơn, vậy mà hôm nay thần tiên đánh nhau làm ông ta sớm đã đứng không vững rồi
Nghe quản lí nói vậy, người đàn ông phía sau vội quát:
-Hỗn xược! Các ngươi nghĩ các ngươi là ai mà dám cạn đường tiểu thư! Tránh hết cho ta!
Quản lí càng luống cuống hơn. Lúc này Phương Du Kỳ không thể nhận nại hơn nữa, cô rút súng của một tên vệ sĩ và bắn một phát lên đèn tường cảnh cáo:
-Nghe cho rõ đây! Hôm nay tôi nhất định phải lấy mạng của Tô Vận, kẻ nào ngăn cản, giết không cần hỏi!
Cả đám vệ sĩ lập tức cúi đầu
– Rõ!
Lúc này ai nấy cũng sợ đến tim đập chân run, làm sao mà lại có cô gái nổ súng uy hiếm như vậy chứ? Cảm thấy đã loại bỏ được vật cản, Phương Du Kỳ đi thẳng về phía bàn dành cho khách vip. Lúc này cả ba người đàn ông đều nhìn cô với vẻ hứng thú, riêng Doãn Thiên Duật cảm thấy hơi bất ngờ nhưng rất nhanh hắn đã che đi ánh mắt đó
Là cô!
Xuất hiện nhanh vậy sao?
Phương Du Kỳ không hay biết ánh mắt của hắn đang nhìn cô dần trở nên phức tạp, cô vẫn giữa nguyên bộ mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Tô Vận, mà hắn vẫn cười một cách quái dị nhìn cô. Lát sau, cô đi đến gần họ rồi tự nhiên ngồi xuống, vệ sĩ cũng đứng sau cô, ba người bọn họ cũng nhanh chóng ngồi xuống để xem thử con nhím xù lông lên sẽ làm gì, quả nhiên khi vừa mới ngồi xuống cô liền đặt một khẩu súng trước mặt Tô Vận
– Anh muốn tự sự hay để tôi giúp anh?
Trừ Doãn Thiên Dục ra thì cả hai người kia đều bị bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, Tô Vận liền bật cười
– Cô định lấy mạng tôi sao? Chỉ dựa vào mình cô? Có phải cô xem thường tôi quá rồi không?
Phương Du Kỳ nở một nụ cười mỉa mai
– Tôi không rảnh mà ngồi nói nhảm với Anh. Tự kết liễu đi!
Từ Lâm cảm thấy bất mãn:
– Phương tiểu thư! Cô hơi quá rồi đấy! Tuy chúng, tôi đều nể mặt Chủ tịch Phương nhưng không phải cô thích gây sự thế nào cũng được, mong cô tự trọng.
Vừa nghe Từ Lâm nói hết câu thì cô đã không thể bình tĩnh
– Tự trọng? Hay cho hai từ tự trọng này! Ai là kẻ phải tự trọng đây?Ai là kẻ xem phụ nữ như thú vui chứa? Sự trong sạch của một người phụ nữ với các người chẳng là gì sao?
Nói đến đây những hình ảnh năm mười tuổi lại ù về, nước mắt…. bỗng chốc tuôn rơi. Nhưng khi những câu nói của cô, những giọt nước mắt của cô tuôn ra thì ánh mắt Doãn Thiên Duật nhìn cô bỗng trở nên lạnh lùng đáng sợ. Vài giây im lặng, cô vội lâu đi những giọt nước mắt. Cô tức giận đập bàn và đang định đứng lên thì:
Vút!
Một con dao gọt trái cây bay vuốt qua đỉnh đầu Tô Vận, cô còn đang bất ngờ thì chợt
– A…
Bả vai cô đau đớn, lập tức cô ngồi phịch xuống ghế, quay lại nhìn thì mọi thứ hỗn loạn.
Thì ra là Từ Lâm đã nổ súng bắn cô, có lẽ hắn ta tưởng con dao lúc nãy là do cô ném nên đã nhanh tay bắn cô
Nhưng...
Cô thật sự không biết con dao đó là ai ném cả, có lẽ ngoài cô ra thì chỉ có Doãn Thiên Duật cảm thấy kì lạ thôi
Vệ sĩ của ba người họ và vệ sĩ của cô đang chỉ súng vào chủ nhân của đối phương, Phương Du Kỳ hít sâu một hơi rồi yếu ớt ra lệnh
– Kiệt! Bảo anh em rút súng lại!
Rất nhanh sau đó tất cả đều thu súng lại. Kiệt đến gần Phương Du Kỳ lo lắng hỏi
– Tiểu thư, cô không sao chứ? Vai của cô…
Anh ta còn chưa dứt lời thì cô liền lấy tay bịt chặt đầu vai mà khó khăn đứng lên
-Tô Vận, tuy tôi thật sự rất muốn lấy mạng của a nhưng đánh lén không phải là tác phong của tôi,chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhưng…
Cô nhìn qua Từ Lâm rồi vô tình nhìn thẳng vào đôi mắt như chim ưng của Doãn Thiên Dục, cô liền quay mặt lảng tránh ,không hiểu tại sao cô cảm thấy ánh mắt đó rất thâm sâu và khó đoán, cô lại tiếp tục nói:
– Đến khi nào các người biết quý trọng phụ nữ thì tôi vẫn sẽ tìm cơ hội lấy mạng Tô Vận. Vì căn bản các người đều không phải là người!
Nói xong cô đi từng bước khó khăn ra khỏi club.
Tô Vận như được sống lại
– Này! Từ Lâm, sao cậu không bắn chết cô ta đi. Thật là, chưa gặp con nhỏ nào kiêu căng như vậy bao giờ!
Hắn ngồi xuống và thở phì phò .Từ Lâm bật cười rồi ngồi xuống vỗ vai hắn:
– Không phải tớ muốn tha cho cô ta. Cậu nghi ngờ tài bắn súng của tớ sao? Chẳng qua là…
Nói nửa thì anh ta nhìn sang Doãn Thiên Dục đang đăm chiêu, khuôn mặt tràn đầy ý cười
– …có người thương hoa tiết ngọc mà thôi!
Tô Vận cũng hiểu ra vấn đề, lập tức ra vẻ oán trách
-Thiên Duật! Cô ta định lấy mạng tớ đấy! Thật là…
Thật ra lúc Từ Lâm nổ súng thì đã định lấy mạng của Phương Du Kỳ rồi, nhưng lúc đó Doãn Thiên Dục đã ném một chiếc nắp chai ngay cổ tay Từ Lâm nên viên đạn mới chệch hướng
Doãn Thiên Dục ngồi xuống bên cạnh Tô Vận
– Vậy nên tớ mới tạo cơ hội cho cậu trả thù đây! Vận. Giúp tớ phá giá cổ phiếu của Phương thị!
Cả hai người bọn họ đều bị câu nói của Doãn Thiên Dục làm bất ngờ, nhưng ngay sau đó Tô Vận liền cười mờ ám:
– Suýt chút là tớ quên mất khẩu vị của cậu là nữ sát thủ rồi, sao? bộc phát thú tính rồi à?
Doãn Thiên Duật cũng không phủ nhận, hắn chỉ đang suy tính điều gì đó, rồi lại cười đầy toan tính
– Cứ cho là vậy đi!
Hắn vỗ nhẹ hai cái lên vai Tô Vận rồi đứng lên, lúc này ánh mắt hắn vằng lên tia máu lửa Tô Vận lại hỏi
– Cậu sẽ nhốt lồng cô ta chứa?
Doãn Thiên Dục cười nhếch mép
– Phải bẻ gãy cánh thôi!
Từ Lâm liền vỗ vai Tô Vận
– Không phải cậu đang sợ đấy chứ?
Hắn liền lườm Từ Lâm
– Tớ mà phải sợ cô ta sao?
- Hừ!
Từ Lâm cũng chẳng nói gì nữa, anh ta đến cạnh Doãn Thiên Duật:
– Chẳng phải cậu nói sẽ không trả thù cô ta sao? Sao lại đổi ý rồi, không phải có hứng thú với cô ta chứ?
Doãn Thiên Duật chỉ hừ lanh
– Tớ muốn cả đời này cô ta sống không bằng chết, cô ta chỉ có thể nằm trên giường của tớ mà rên rỉ
Hắn lắc đầu tiếc nuối:
– Dâm phụ thì chỉ có thể sinh ra dâm phụ mà thôi!
Thật ra mười năm trước hắn đã đặt ra mục tiêu trả thù là Phương Tử Đức mà thôi, hắn đã định tha cho cô nhưng hôm nay khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô thì hắn đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, hắn muốn cả đời này cô phải ở bên cạnh hắn.
Doãn Thiên Duật nở nụ cười tà mị:
– Đến lúc phải đi thăm vị chủ tịch già rồi!
Bốp
Bốp
Bốp
Ba cái tát không chút lưu tình, Phương Tử Đức rất tức giận mà nhìn Kiệt đang cúi đầu trước mặt ông, khoé môi anh đã rỉ rất nhiều máu, anh hạ thấp người
– Thuộc hạ làm việc bất cận, mong lão gia cứ trách phạt!
Phương Tử Đức gằn lên từng tiếng
– Cậu có biết suýt nữa cậu giết cả tôi và Kỳ nhi không hả?
– Tôi đã nói gì nào? Tuyệt đối không được để Kỳ nhi gặp Doãn Thiên Duật. Cậu đem mệnh lệnh của tôi để đâu vây?
– Đó là lệnh của con!
Cả hai cùng quay về phía cửa, là giọng của Phương Du Kỳ, vai cô quấn một lớp băng dày cộp, cô đi về phía hai người họ, lúc đi qua mặt Kiệt, cô liếc nhìn qua khoé môi anh, mi tâm cô khẽ nhíu lại. Sau đó liền đến trước mặt Phương Tử Đức
– Kiệt là người của con những gì cậu ấy làm đều là lệnh của con, không cần ông phải quản, càng không có chuyện ông có thể ra tay đánh người của con!
Phương Tử Đức bị cháu gái nói tức đến mức muốn ngất đi, ông nói không nên lời
– Con… Rốt cuộc có xem ta là ông nội của con không đấy?
Phương Du Kỳ nhếch khóe môi
– Ông nội sao? Vậy xin hỏi ông nội đáng kính! Ông có thật sự coi tôi là cháu gái không?
Phương Tử, Đức càng tức giận hơn, ông dơ tay lên định tát cô thì
– Ông nên đánh chết tôi từ mười năm trước kia rồi, sao ông lại không làm vậy? Tôi đã nói rồi, đừng để tôi nhắc ông mãi, món nợ ông nợ tôi, nợ mẹ tôi, tôi nhất định sẽ bắt ông trả từng chút một!
Không đợi ông có cơ hội trả lời, Phương Du Kỳ xoay người đi thẳng ra khỏi phòng đọc sách, Kiệt cũng cúi chào ông rồi vội đi theo sau Phương Du Kỳ ,bỏ lại ông với khuôn mặt rất khổ tâm.
——————-
Trong một phòng khách rộng lớn, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật, tay ông ta nâng một ly rượu. Một người phụ nữ quỳ một gối trước mặt ông ta
– Chủ nhân, tôi không thể không làm gì cho con bé được!
Khuôn mặt người đàn ông bỗng trở nên lạnh đến mức khó coi, ông ta hỏi lại với giọng đầy tức giận
– Bất kể là lặp lại chuyện của mười năm trước sao?
Người phụ nữ lập tức trả lời
– Dù sao Tô Vận cũng là một tên rác rưởi!
Người đàn ông liền nở một nụ cười gian ác
– Ngươi đã quá xem thường ba người bọn họ rồi, đặc biệt là Doãn Thiên Duật, nếu năm đó ta không cứu ngươi thì có lẽ ngươi đã bị hắn biến thành con điếm rồi!
Trong đôi mắt người phụ nữ ánh lên một sự thống hận. Gã đàn ông lại tiếp tục nói
– Ngươi là người của ta, vậy mà đã bao nhiêu lần thất bại rồi, ta không muốn bi kịch năm đó lặp lại một lần nữa, có lẽ ngươi cũng vậy?
Người phụ nữ cúi thấp đầu, trả lời đầy cung kính
– Thuộc hạ rõ rồi ạ!
Gã hài lòng gật đầu
– Đừng bao giờ lặp lại hành động ngu xuẩn này lần nào nữa! Hôm nay ngươi đã đánh động sự chú ý của Doãn Thiên Duật rồi đấy!
Người phụ nữ cận thận đứng lên, cúi đầu một lần nữa
– Thuộc hạ xin ghi nhớ lời nhắc nhở của chủ nhân!
Rồi bà cung kính cúi chào rồi ra khỏi phòng.
———————-
Đêm khuya tịnh mịch càng làm nỗi đau của con người tăng lên gấp bội. Phương Du Kỳ khó khăn lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên má, từ lúc ra khỏi phòng sách cô đã một mình trốn lên sân thượng khóc một mình, cô nhớ mẹ cô nhiều lắm, nhớ khuôn mặt bà lúc cười, nhớ ngày mà mẹ cô rời bỏ cô mà đi. Cô rất muốn Được nằm trong vòng tay của mẹ ngay lúc này.. Bỗng nhiên có một hơi lạnh đập vào mặt cô, cô quay mặt lại thì thấy Kiệt đang tươi cười và cầm trên tay hai lon bia, anh đưa một lon về phía cô, cô liền mỉm cuời và cầm lấy
– Cảm ơn!
Cô định xoay người lại nhưng vì chỗ bị thương còn đau nên đành thôi. Thấy vậy Kiệt lo lắng hỏi
– Cô không sao chứ?
Cô trả lời nửa thật nửa đùa
– Tôi nuôi toàn đám phế vật không chết là may rồi ,Tố Vi thế nào rồi?
– Tôi đã đưa tiểu thư ấy về rồi!
Cô gật đầu rồi liền nghiêm túc hỏi
– Mọi chuyện điều tra thế nào rồi?
Kiệt hơi khó xử
– Đã bắt hết tất cả để tra hỏi nhưng họ đều nói là không biết gì!
Cô khẽ thở dài.
– Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc mục đích của người đó là ai. Còn….. Tại sao hắn lại cứu tôi? Rốt cuộc là còn bí mật gì đây?
Cô lặng lẽ nhìn về phía xa, ánh mắt hiện lên nỗi suy tư.
———————————-
Trụ sợ của Phương thị toạ lạc tại trung tâm thành phố Thượng hại có kiến trúc vô cùng thông thoáng. Phòng làm việc của giám đốc được thiết kế hoàn toàn từ kính thủy tinh chịu lực, từ trong phòng có thể nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh thành phố. Trên chiếc ghế giám đốc ,Phương Du Kỳ bắt chéo chân, tay cô cô cầm một bản dự án, thỉnh thoảng lại gật đầu hài lòng, hôm nay cô đến công ty đã ngồi suốt trong phòng làm việc. Bỗng dưng cửa phòng bị đẩy ra, Lý Khải thở hổn hển chạy vào
-Giám đốc! Lớn chuyện rồi….
Phương Du Kỳ liền đặt bản dự án lên bàn, cô ngẩng đầu lên nhìn Lý Khải với ánh mắt vô cùng thản nhiên, đôi mắt cô rất đẹp, như viên ngọc lấp lánh .Cô mở miệng hỏi
-Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Khải hít sâu một hơi rồi đặt một tờ báo lên bàn cô, cô liền mở ra xem, Lý Khải lại tiếp tục nói
-Sáng nay cổ phiếu của Phương thị bỗng dưng rớt giá. Tô thị đã tuyên bố thu mua Phương thị rồi!
Phương Du Kỳ lập tức đập bàn đứng lên
-Được lắm Tô Vận! Dám ngang nhiên Tuyên chiến với tôi sao?
Ánh mắt cô nổi lên tia sát khí
-Chuẩn bị xe đi! Xem ra Tô Vận chán sống rồi!
————————–
Tại trụ sở của Doãn thị, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Doãn Thiên Duật nhàn nhã thường thức ly rượu trong tay và nhìn lên màn hình theo dõi giá cổ phiếu của Phương thị, khoé môi hắn nở một nụ cười thỏa mãn
Cốc cốc cốc
Ba tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, tiếp theo là giọng của một cô thư kí
– Tổng giám đốc! Ngài Sầm Hy đến ạ.
Hắn thản nhiên trả lời
-Cho ông ấy vào!
Lát sau cửa phòng mở ra ,một người đàn ông trung niên ăn mặc đơn giản bước vào Doãn Thiên Duật vội đứng lên ,hắn tiện tay nhấn điều khiển tắt màn hình
-Chú Hy, tới rồi sao?
Ánh mắt tàn ác lúc nãy đã biến mất thay vào đó là ánh mắt đầy ôn nhu, người đàn ông này chính là Doãn Sầm Hy, chúa ruột của hắn cũng là người hắn luôn kính trọng,trên thế gian này hắn chỉ buông lỏng cạnh giác với ông ấy. Hắn làm động tác mời
-Chú ngồi đi! Chú lại đi đâu về đấy?
Doãn Sầm Hy đưa một gói đồ cho hắn
-Đây là rong biển con thích nhất đây, ta phải đi một vòng quanh thế giới mới tìm được đấy!
Hắn nhận gói đồ rồi cười
-Vẫn là chúa hiểu cháu nhất !cảm ơn chú!
Hắn cất gói đồ đi, Doãn Sầm Hy lại hỏi
-Ta nghe nói Từ Lâm đã nổ súng bắn Phương Du Kỳ, chuyện là thế nào vậy ,với lại con không bị thương chứ nhóc ?
Hắn nở nụ cười như có như không.
-Chú cứ yên tâm! Thù của mẹ và chị con sắp được trả rồi
Đôi mắt hắn lại ánh lên tia chết chóc. Doãn Sầm Hy liền đổi đề tài
– Không đi tìm phụ nữ nữa à?
Hắn lại nở nụ cười tà mị
-Sẽ sớm có người bò lên giường của con thôi!!
Nói xong, hắn lại uống một hơi hết sạch ly rượu, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái đang rơi lệ.
————————-
Tại biệt thự của Phương gia
Phương Tử Đức đang tỉ những nhánh cây trong vườn thì chợt
Reng reng reng
Điện thoại của ông đỗ chuông, ông nhấn nút nhận cuộc gọi
-Đã lâu không gặp, cố chủ tịch Phương! Ngài vẫn khỏe chứ ?
Phương Tử Đức như nghe thấy diêm la gọi hồn, ông khó khăn trả lời
-Cậu… Cậu, rốt cuộc cậu muốn thế nào đây? Ân oán giữa chúng ta chẳng liên quan gì đến Kỳ nhi cả, sao cậu lại lôi con bé vào?
Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói đầy khiêu khích của Doãn Thiên Dục
-Chậc chậc! Sao ngài lại có thể nói vậy? Tại hạ chỉ là muốn kết bạn với tiểu thư mà thôi! Sao ngài lại nói khó nghe vậy chứ?
Phương Tử Đức hừ lạnh
– Kết bạn? Nghe thật cảm động nhỉ.
Ông lên tiếng cảnh cáo
-Đừng tưởng tôi không biết cậu đang đang nghĩ gì ,tôi cảnh cáo cậu, đừng vượt quá giới hạn, tôi nhất định sẽ không ngồi yên nhìn cậu làm càn đâu!
Doãn Thiên Duật nhàn nhã bắt chéo hai chân
-Vậy để xem Phương tiểu thư sẽ làm gì nào!
Phương Tử Đức gầm lên
-Đừng lại gần Kỳ nhi!
Ông hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh
-Chúng ta gặp nhau đi! Tôi đợi cậu!
Nói Xong ông liền cúp máy .Khuôn mặt già nua của ông hiện lên vài phần lo lắng.
———————–
Tại trụ sở của Tô thị
-Tiểu thư à! Thật sự cô không thể vào được đâu, cô đừng làm khó chúng tôi mà!
Ở hành lang tiếp tân, Kiệt cùng với Phương Du Kỳ bị đám nhân viên chặn lại, dường như Kiệt càng lúc càng mất kiên nhẫn
-Còn không tránh ra?
Đám nhân viên rất hoảng sợ. Bọn họ còn mãi dằn co thì
-Thật không ngờ giám đốc Phương lại hành động nhanh hơn tôi dự đoán!
Tất cả đều quay mặt về phía phát ra giọng nói
Là Tô Vận
Hắn đang nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực và nhìn về phia Phương Du Kỳ, Khuôn mặt xanh xao của cô hiện lên sự phẫn nộ cực điểm. Còn đám nhân viên lập tức cúi chào
– Tổng giám đốc!
Hắn thờ ơ đáp lại rồi tiếp tục theo dõi biểu hiện của Phương Du Kỳ. Lát sau, cô đi về phía hắn
– A…
Một khẩu súng dí vào mi tâm của Tô Vận, đám nhân viên ai nấy cũng hoảng sợ.
Cô gái này này to gan thật ,khuôn mặt cô trắng bệch nhưng vẫn không che đi được vẻ dẹp vốn có của cô
-Anh không cảm thấy mệt mỏi sao Tô Vận? Hôm nay chúng ta cùng nhau kết thúc đi!
Cô vừa định bóp cò thì
-Cô không muốn cứu Phương thị sao? Hãy đến tìm Thiên Duật!
Phương Du Kỳ vô cùng sửng sờ, lúc này Tô Vận khẽ dùng ngón trỏ đẩy khẩu súng ra khỏi mi tâm của hắn
-Thiên Duật là người đứng đằng sau chuyện này nên cô có bắn chết tôi cũng chẳng ít gì!
Ánh mắt Phương Du Kỳ thoáng nét nghi ngờ nhưng cô vẫn buông khẩu súng ra
-Đừng để tôi biết anh đang dở trò!
Sau đó cô lạnh lùng quay lưng đi. Nhưng chỉ vài bước thì cả người cô chao đảo ngã vào một vòm ngực rắn chắc
-Tiểu thư!
Kiệt chưa kịp phản ứng thì Phương Du Kỳ đã bị Doãn Thiên Duật bế lên.
Kiệt định tiến lên giữa lấy Phương Du Kỳ thì chợt có một tên đứng chắn trước mặt, cậu ta chính là Kỳ Vũ, một trong tứ đại nghi trượng của Doãn Thiên Duật, cả bốn người đều là cánh tay đắc lực của Doãn Thiên Duật, cậu ta nhìn Kiệt bằng ánh mắt phức tạp, trong khi Kiệt lại nhìn cậu ta và cả Doãn Thiên Duật bằng một sự cảnh giác
-Lão đại sẽ chăm sóc cho Phương tiểu thư! Anh cứ lui về trước đi!
Kiệt định mở miệng thì Doãn Thiên Duật đã bế Phương Du Kỳ đi về phía cửa
-Cảm ơn người anh em!
Tô Vận nở một nụ cười xấu xa
-Nhớ phải trói cô ta trên giường đấy! Tớ không muốn mất mạng sớm vậy đâu!
Câu nói của hắn rõ ràng là càng làm cho nhân viên thêm kinh ngạc
Gì cơ?
Phương Du Kỳ, giám đốc của Phương thị là tình nhân bao dưỡng của Doãn Tổng sao?
Nhưng không ai biết được lúc này khoé môi Doãn Thiên Duật đã cong lên một đường mê người
Bạch Thiên Bảo
Mẫn Quan đi ra rồi khép cửa phòng Lại ,Doãn Thiên Duật nhìn Anh ta bằng vẻ mặt sốt ruột
-Thế nào rồi?
Mẫn Quan trả lời bằng giọng đầy chuyên nghiệp
– Không có gì đáng ngại cả!, chỉ là lao lực quá với lại ăn uống không đầy đủ thôi! Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi!
Nghe Mẫn Quan nói vậy tảng đá trong ngực hắn cũng được gỡ bỏ. Lúc nãy khi thấy cô ngất xỉu, hắn cảm thấy đây là thời cơ rất tốt để đưa cô đi, hắn không thích đưa cô đến bệnh viện nên đã đưa cô về Bạc Thiên Bảo và gọi bác sĩ riêng của hắn cũng là người bạn thân của hắn- Mẫn Quan đến để xem tình hình của cô. Lúc này Mẫn Quan liền thay đổi 180°,anh ta hỏi
– Cậu đừng nói với tớ là cậu vẫn chưa dùng!
Doãn Thiên Duật lườm hắn
-Cậu đã xem?
Lúc này nếu Mẫn Quan gật đầu có lẽ hắn sẽ bẻ gãy xương anh ta, Mẫn Quan cười cười
-Chỉ nhìn từ bên ngoài là biết, đâu cần phải lột hết..
Anh ta lại nhìn chằm chằm Doãn Thiên Duật
-Vẫn còn sạch đấy!
Doãn Thiên Duật nện một cú vào ngực anh ta
-Cậu biến đi cho tớ nhờ !
Mẫn Quan ôm ngực rồi lại nghiêm túc hỏi
-Đó là cô gái bị Từ Lâm làm bị thương sao?
Doãn Thiên Duật chẳng buồn trả lời anh ta, hắn mở cửa đi vào trong
Rầm
Cửa phòng bị hắn đóng mạnh đến mức Mẫn Quan tái mặt, anh ta chỉ còn biết lắc đầu sau đó rời đi
………………….
Doãn Thiên Duật ngồi xuống bên giường Phương Du Kỳ, hắn nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ. Giờ cô nằm đây như một thiên thần nhỏ, khuôn mặt cô đã có chút huyết sắc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn như đang mời mọc hắn, đôi tay trắng nõn của cô đang cắm ống truyền dịch và đặt lên bụng, lồng ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở .Hắn cứ nhìn cô như vậy, yết hầu của hắn cứ chuyển động lên xuống.
Ngay lúc này đây, hắn muốn cô, hắn cảm thấy mk như điên mất rồi, biết hiện giờ cô không khỏe, nhưng hắn vẫn muốn cô.
Hắn kìm lòng không được liền cúi đầu xuống, đôi môi của hắn phủ lên cánh môi đỏ hồng của cô.
Cảm giác thật sự rất tuyệt, hắn lại muốn thêm nữa, thật nực cười, đây là lần đầu tiên hắn mất kiểm soát vs một cô gái, lại còn là cô gái nhỏ hơn hắn đến mười tuổi ,đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn lại đi hôn trộm một con nhóc
Chết tiệc!
Nhưng hắn lại không thể rời khỏi môi cô, hắn bắt đầu đưa đầu lưỡi ra quét một vòng quanh môi cô
-ưm…
Cô cảm thấy khó chịu nên xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua một bên, làm cho khuôn mặt hắn vùi vào trong hõm tóc của cô, hắn hít sâu một hơi rồi từ từ lấy tay vuốt ve cánh môi đang ướt át của cô, hắn nở một nụ cười thỏa mãn.
Cô nhất định phải là của hắn, tất cả những gì của cô đều phải thuộc về hắn, hắn nhất định phải là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô vì cô đã mang trên mình món nợ đối với hắn.
Sau đó hắn đứng lên, đắp lại chăn cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
——————————
Biệt thự Phương gia
-Ba nói gì cơ? Kỳ nhi làm sao? Đưa đi? Doãn Thiên Duật đã đưa con bé đi? Làm sao có chuyện này được?
Phương Trạch Nham không thể tin vào chuyện này, nó đến quá bất ngờ, tên ma quỷ đó đã bắt đầu ra tay với con gái ông.
Kiệt vội quỳ một gối xuống
-Kiệt làm việc bất cẩn, không thể bảo vệ được tiểu thư! Xin lão gia trách phạt.
Phương Tử Đức thở dài một hơi, khuôn mặt của ông như già đi thêm vài phần
-Trước mắt chúng ta phải đưa Kỳ nhi về đã! Xem ra đến lúc phải gặp mặt rồi !
—————————-
Trong một hội quán, ánh mắt đầy nếp nhăn của Phương Tử Đức nhìn Doãn Thiên Duật đầy tức giận
-Tôi không ngờ cậu lại dám ngang nhiên bắt cóc cháu gái tôi cơ đấy!
Doãn Thiên Duật vẫn giữa nguyên nụ cười tà mị trên môi
-Sao lại gọi là bắt cóc được, tại hạ chỉ muốn có cơ hội để “chăm sóc” tiểu thư thôi mà!
Từ chăm sóc trong câu nói của hắn đầy ý nghĩa mờ ám. Phương Tử Đức không còn kiên nhẫn nữa
-Rốt cuộc cậu định làm gì con bé, nó chẳng có lỗi gì cả, trả con bé lại cho tôi đi!
Nghe Phương Tử Đức nói vậy, ánh mắt hắn ánh lên tia tàn độc
-Cô ta vô tội? Vậy mẹ tôi thì sao, bà ấy gây nghiệt gì với các người sao, năm đó tất cả chỉ vì bảo vệ cô ta mà ai cũng phải chết!
Phương Tử Đức đau buồn khi nhớ đến mọi chuyện năm đó
-,Tất cả mọi chuyện đều do tôi lấp liếm, nếu hận, cậu cứ giết tôi đi!
Doãn Thiên Duật giận quá cười
-Giết ông!, Không phải quá dễ dàng cho ông rồi sao?
Hắn ghé sát môi lại gần tai ông.
-Tôi sẽ cho ông thấy đứa cháu gái đáng quý của ông thèm khát đàn ông đến mức nào, tôi muốn ông biết, lần đầu tiên cô ta rên rỉ dưới thân tôi phóng đãng đến mức nào!
Hắn hài lòng nhếch môi, từ từ trở lại vị trí để quan sát biểu hiện của ông. Phương Tử Đức giận đến tím mặt
-Nếu cậu dám làm gì nó tôi sẽ đấu với cậu đến chết!
Doãn Thiên Duật vẫn ung dung như không có việc gì xảy ra, hắn nhíu hai hàng lông mày, ra vẻ ngạc nhiên
-Sao ông lại phải tức giận như vậy nhỉ k phải người xưa có câu “mẹ nào con nấy”sao, con gái của một ả dâm phụ thì cũng sẽ mãi mãi quấn lấy đàn ông trên giường thôi!
Phương Tử Đức đập bàn đứng lên
-Cậu không được phép xúc phạm con bé!,
Bỗng chốc nơi lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn, ông lấy tay ôm ngực, hít thở một cách khó khăn sau đó ông ngồi phịch xuống ghế .Doãn Thiên Duật ra vẻ tiếc nuối lắc đầu
-,Ngài không nên quá kích như vậy, sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe đấy!
Ông tức giận đến mức không nói nên lời .Lúc này Doãn Thiên Duật lại lạnh lùng tuyên bố làm cho ông như bị điểm trúng huyệt đạo
– Kể từ hôm nay, Phương Du Kỳ chính là người của Doãn Thiên Duật tôi, nếu ai dám mang người đi thì hỏi xem thử súng của tôi có đồng ý không!
Nói xong hắn từ từ đứng lên và cài lại cúc áo khoác, bộ âu phục màu đen được chỉnh lại thẳng thớm càng tôn lên vẻ quyền uy của hắn, trên người hắn tỏ sát luồng hơi lạnh lẽo, nhưng dáng người hoàn mỹ ,ngũ quan anh tuấn khiến cho những cô gái nhìn thấy hắn đều vừa yêu vừa sợ.
Trước khi rời khỏi, hắn còn cố ý nhắc nhở
-Đừng quên ông nợ tôi một món nợ ,đây chính là lúc để ông trả nợ cho tôi đấy!
——————————
Ánh mặt trời rọi chiếu khắp Bạc Thiên Bảo, những loài hoa trong vườn đua nhau khoe sắc làm cho cả Bạc Thiên Bảo như một chốn thần tiên. Trong căn phòng tràn ngập mùi hương của loài hoa oải hương, những tia nắng mặt trời rọi chiếu lên khuôn mặt trắng hồng của Phương Du Kỳ. Giờ khắc này cô xinh đẹp đến động lòng người ,cô từ từ mở đôi mắt trong veo ra, ánh mặt trời làm mắt cô hơi nhức ,cô lấy tay lên che đi thì chợt phát hiện nơi này rất lạ, cô nhìn xung quanh căn phòng
Quả là sạch sẽ và đầy sức sống!
Cô khó khăn ngồi dậy
-ưm….
Toàn thân cô nhức mỏi, cô cố gắng lục lại kí ức của mình
Giọng nói của Kiệt
Còn có….
Lồng ngực rắn chắc kia!,
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng rồi
Cổ phiếu của Phương thị
Cô liền mở chăn ra tìm ám khí của mình
Nhưng chẳng có gì cả
Cô liền cắn môi suy nghĩ
Chợt
Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần. Bước chân mạnh mẽ và dứt khoát
Không lẽ là đàn ông
Là ai
Không nghĩ nhiều, Phương Du Kỳ liền lao xuống giường, cô cầm một bình hoa và đi về phía cửa
Tim cô đập nhanh mấy nhịp
Cửa phòng mở ra..
Phương Du Kỳ giơ chiếc bình lên, nhưng rất nhanh cô đã bị tóm chặt hai tay, chiếc bình rơi xuống vỡ tan tành. Cô nhìn lại, có đến hai gã đàn ông.
Cả hai đều có bộ mặt lạnh tanh, nhưng tên đang giữ cổ tay cô vẫn còn chút hơi thở của con người.
Còn gã đứng phía sau, nhìn không khác gì ma vương địa ngục, hắn từ từ quay mặt về phía cô
Quả là một mỹ nam
Khoan!
Là hắn
Doãn Thiên Duật
Ánh mắt hắn nhìn cô đêm đó có lẽ cô không bao giờ quên
Nhưng
Sao hắn lại ở đây?
Không lẽ đúng như những gì Tô Vận nói. Hắn đứng sau vụ này!
Vậy cũng tốt, không khỏi phải mất công tìm hắn
-Lão đại!
Tên đó cung kính gọi Doãn Thiên Duật .Hắn hờ hững bước đến gần cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tức giận của cô
-Cậu lui ra trước đi!
Tên vệ sĩ cúi đầu
-Vâng!Lão đại
Cậu ta chính là Kỳ Vũ, cánh tay phải của Doãn Thiên Duật .Kỳ Vũ buông tay ra, nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo.
Sau khi cậu ta đi khỏi ,Doãn Thiên Duật từng bước đến gần cô, cô cũng chẳng lùi về phía sau, hắn đưa tay lên vén mấy sợi tóc rối của cô, cô liền quay mặt né tránh, hắn liền nhíu mày không vui
-Vừa tỉnh lại đã làm ồn vậy rồi cô chẳng ngoan chút nào!
Giọng nói của hắn đầy bá đạo và ngang tàn, cô liền nở một nụ cười mỉa mai
-Thật không ngờ rằng Doãn Tổng lại phải hao tâm tổn sức thế này chỉ để dành giật miếng ăn của tiểu muội đây!
Doãn Thiên Duật không giận mà còn cười
-Cô nghĩ tôi hứng thú với Phương Thị hay là…
Vừa nói hắn vừa ghé sát môi vào tai cô, một tay của hắn nhẹ nhàng lướt xuống giữ hai chân cô
-….tấm thân xử nữ của cô?
Phương Du Kỳ không chút hoang mang ,cô cũng không đẩy bàn không an phận của hắn ra mà chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu
-Không lẽ ngài lão Đại đây luôn dùng cách đê hèn này để lên giường với phụ nữ sao?
Doãn Thiên Duật thu bàn tay của hắn lại và nở một nụ cười tán thưởng
-Quả nhiên rất thẳn thắng!
Cô mỉm cười lịch sự
– Đã quá khen!
Nhưng ánh mắt Doãn Thiên Duật bỗng trở nên tàn độc. Hắn nắm chặt cổ tay cô
-Nhưng cô nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi nhất định sẽ khiến cô phải cầu xin tôi lên giường với cô!
Phương Du Kỳ cũng nhìn hắn đầy thách thức
-Tôi rất vui lòng chờ tới lúc đó.
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi hất tay cô ra
Rầm
Cửa phòng đóng lại, để lại Phương Du Kỳ với ánh mắt đầy vẻ sốt ruột.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play