Cực Hào | Ánh Dương Nơi Đáy Mắt
Thời Sơ Trung
Hầu hết những lời hứa hẹn đều không thể thực hiện được, phải chăng là do thế sự biến đổi khiến lời hứa ấy cuốn theo làn gió?
Thấy Trương Tuấn Hào mất tập trung Trương Cực liền nhanh tay cướp lấy bóng. Hắn xoay người một cái thật đẹp rồi nhướng nhẹ thân ném bóng vào rổ
Tuấn Hào không kịp phản ứng, chỉ đứng đừ ra nhìn hắn thể hiện. Khi bóng trót lọt vào rổ Trương Cực còn quay lại nhếch mép, bộ dạng trông khó ưa vô cùng
Trương Cực
Mất tập trung sẽ tạo điều kiện cho đối thủ
Trương Tuấn Hào
Xí chẳng qua là tôi nhường cậu mà thôi, đừng có đắc thắng
Trương Cực
Thế cậu xem nảy giờ cậu hơn tôi được bao nhiêu trái?
Trương Tuấn Hào
/Gật gật/ Cậu thì lợi hại nhất rồi, không ai thắng nổi cậu
Trương Tuấn Hào
Không chơi với cậu nữa. Cuối tuần này cậu còn một cuộc thi đó
Chu Chí Hâm
Haha Trạch Vũ anh trúng rồi này, là một lon nước ngọt!
Trương Cực
/Nhìn Chu Chí Hâm với ánh mắt xem thường/ Anh ấy làm cái trò gì ở đó vậy?
Trương Tuấn Hào
/Nhún vai/ Từ lúc Trạch Vũ mua đồ ăn về là hai người bọn họ cười suốt
Trương Cực nghe thế lại cảm thấy có chút tò mò, hắn quay sang nhìn anh một cái rồi ôm bóng đi tới chỗ bọn họ.
Đập thẳng vào mắt cả hai lúc này chính là một mớ lộn xộn, xung quanh nơi họ ngồi toàn là giấy vụn, vỏ bánh và chai rỗng
Trương Tuấn Hào
/Thảy cho hắn một cái khăn/ Trương Cực
Trương Cực
/Đón lấy rồi dùng nó lau mồ hôi ở cổ/ Là anh nói muốn ra đây chơi bóng cho bớt căng thẳng mà, đang làm gì vậy?
Chu Chí Hâm
Em nhìn còn không biết sao? Đây là thăm đó!
Trương Tuấn Hào
/Uống một ngụm nước/ Thăm? Ở đâu ra mà nhiều như vậy?
Trương Trạch Vũ
Bên cửa hàng tiện lợi đang có trò bóc thăm trúng thưởng, tôi thấy vậy nên hốt một nắm về luôn
Trương Cực
Vung tiền mạnh tay như vậy, cậu đâu có hào phóng thế?
Trương Trạch Vũ
Tôi mới nhận tiền tiêu vặt tháng này đó! Vã lại nảy giờ bóc trúng không ít, cũng không lỗ lắm
Trương Tuấn Hào
Vậy đồ ăn nhờ cậu mua đâu rồi? Đừng nói là...
Trương Trạch Vũ
Ầy còn một túi ở bên kia!
Trương Tuấn Hào
/Đưa chai nước trên tay cho hắn/ Tôi tìm cái gì lót bụng cái đã!
Trương Cực quét mắt nhìn một lượt chỉ biết lắc đầu đầy bất mãn, sau đó thì hắn cũng ngồi xuống bên cạnh xem họ bóc thăm
Chu Chí Hâm xem ra vận may rất tốt, liên tục bóc ra phần thưởng. Nhưng bóc trúng thì thôi đi, còn ghẹo Trạch Vũ làm ồn ào một trận
Tuấn Hào bên này chỉ cắm cúi tìm đồ lót bụng. Phải nói đưa Trương Trạch Vũ đi mua đồ ăn đúng là sai lầm, buổi tối lại mua toàn là đồ cay dầu mỡ
Trương Tuấn Hào
/Ngồi xuống cạnh hắn/ Tôi tìm mãi chỉ thấy thanh socola này là ăn được thôi đó
Trương Tuấn Hào
/Bẻ ra làm hai rồi đưa ra/ Cho cậu, về tới nhà thì khuya quá, ăn tối không tốt
Trương Cực
/Cầm lấy/ Vừa hay
Chu Chí Hâm
Ây Tuấn Hào, em thử không? Một bài test nhân phẩm
Trương Tuấn Hào
Em không có nhu cầu đâu /cắn một góc thanh kẹo/
Trương Trạch Vũ
/Ngã lưng/ Hết thăm rồi, em bóc trúng được 5 món
Chu Chí Hâm
Trương Trạch Vũ em làm thăm của anh lẫn lộn rồi kìa!
Trương Cực
Hai người ồn ào quá, xong rồi thì gom rác lại dùm cái!
Trương Tuấn Hào
/Bất mãn/ Nè nè chúng ta bàn chuyện cuối tuần đi được không hả
Chu Chí Hâm
Cuối tuần...ừ nhỉ, hôm đó Trương Cực thi có phải không?
Trương Trạch Vũ
/Quay sang nhìn hắn/ Còn 3 ngày nữa, vậy mà cậu cứ im im làm tôi tưởng tuần sau đấy chứ
Trương Cực
Tôi nói rồi còn gì, do mấy người không nhớ thôi. Vã lại hôm đó cũng không cần tới chi cho phiền phức
Chu Chí Hâm
/Câu cổ hắn/ Nói cái gì vậy, bọn này đương nhiên phải tới cổ vũ chú thi rồi!
Trương Cực
Thôi cho xin đi, nhìn anh ngồi dưới sân khấu em quên lời lại hỏng mất
Trương Trạch Vũ
Nói sai rồi, có bọn này cậu sẽ có tinh thần thi tốt hơn!
Trương Cực
Mấy người muốn sao cũng được. Aiss Chu Chí Hâm anh có chịu buông ra chưa?!
Trương Tuấn Hào
Vậy quyết thế nha!
Trương Tuấn Hào nhìn hắn bị hai người kia kẹp cổ mà chỉ biết cười, sân bóng buổi tối ấy lại được dịp xôn xao hết cả lên
Vì tránh vận động quá sức ảnh hưởng đến cuộc thi nên bọn họ chỉ cùng nhau ăn đồ vặt và buông chuyện phím mà thôi
Sau cùng Trạch Vũ và Chí Hâm là người xin về trước vì họ phải đi đổi quà trúng thưởng. Hắn và anh cũng cùng nhau về nhà
An Viên Hân
/Gắp đồ ăn cho hắn/ Con chuẩn bị thi rồi nên ăn nhiều vào cho có sức khoẻ
Trương Đình Chí
Hôm đó để cậu Khương chở con đi, có gì cần cứ nói với cậu ấy
Trương Cực
/Khựng lại/ ... Hôm đó hai người không tới xem con biểu diễn sao?
Trương Đình Chí
Ta và mẹ con còn có việc ở bệnh viện, ta có nhờ cậu Khương quay lại rồi
Trương Cực
Công việc không thể dời lại sao... /lí nhí/
An Viên Hân
/Xoa đầu hắn/ Đừng buồn con trai, khi khác bọn ta sẽ tới xem con biểu diễn
Trương Cực
Từ lúc con tham gia các cuộc thi hát tới bây giờ mẹ đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?
Trương Cực
Con thật sự rất muốn biết khi khác của mẹ là bao giờ..
Trương Đình Chí
Trương Cực...
Trương Cực
Con no rồi, con xin phép lên phòng trước đây!
Trương Đình Chí và An Viên Hân cũng không biết nói gì nữa, cứ thế nhìn bát cơm chưa ăn được bao nhiêu của hắn. Không khí bữa cơm đi xuống khiến họ không thể ngon miệng được
Vì tính chất công việc nên cả hai không có nhiều thời gian cho hắn. Biết hắn mê ca hát nên họ chỉ có thể ủng hộ để hắn không phải tủi thân, đó cũng là điều duy nhất họ có thể làm cho đứa con trai
Tới bây giờ Trương Cực hắn chỉ mới là một thiếu niên học cấp 2. Nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa được ba mẹ quan tâm, cổ vũ dưới khán đài hắn đương nhiên không khỏi ganh tị
Trương Tuấn Hào
Qua mấy tiết mục luôn rồi này, Trương Trạch Vũ cậu đúng là ham ăn
Trương Trạch Vũ
Trương Cực nói gần cuối cậu ấy mới xuất hiện mà, tôi đâu có đến xem người khác biểu diễn
Chu Chí Hâm
Wow công nhận hôm nay có nhiều phụ huynh đến cổ vũ con mình ghê ha
Chu Chí Hâm
/Chỉ góc bên kia/ Ây Trạch Vũ, nhóc con bên đó giống em quá đi
Trương Trạch Vũ
Hơ..anh thiếu đòn à?
Chu Chí Hâm và Trương Trạch Vũ suốt buổi cứ ăn uống nói chuyện, chỉ có Tuấn Hào anh là tập trung xem các màn biểu diễn.
Mãi cho đến trưa mới tới lượt hắn lên sân khấu. Trương Cực không run rẩy như những thí sinh khác, trái lại còn rất tự tin
Từ nhỏ Trương Cực đã tham gia rất nhiều cuộc thi hát nên việc đứng trước đám đông không còn là trở ngại đối với hắn nữa
Trạch Vũ và Chí Hâm từ lúc nào lại trở nên tập trung hơn. Miệng thì nói lời chê bai nhưng lúc này đây lại cổ vũ rất nhiệt tình
Bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía họ khiến anh ngồi bên cạnh phải giả vờ không quen biết. Hai người họ thật sự không biết xấu hổ
Thời Sơ Trung
Trương Cực mặc áo len trắng và chiếc quần màu nhạt, phụ kiện không quá nhiều nhưng khi đứng trên sân khấu hắn lại rất nổi bật
Chiếc nhan sắc ở tuổi dậy thì có thể chưa sắc bén lắm, nhưng Trương Cực lại mang nét ngây thơ của một học sinh trung học
Trong mắt Trương Tuấn Hào lúc này dường như chỉ có mình hắn, anh thậm chí còn nhìn thấy được ánh sáng trên người đối phương
Thanh niên đứng trên sân khấu vừa đọc xong cái tên cuối cùng thì một tràn pháo tay lớn vang lên. Lễ bế mạc cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc
Thấy hắn rời sân khấu Trương Tuấn Hào liền vội vã luồn lách qua đám đông để đuổi theo. Mọi khi anh luôn là người chúc mừng hắn sớm nhất
Trùng hợp là trên đường đến phòng thay đồ hắn không hề tiếp xúc với ai, Trương Tuấn Hào lại một lần nữa thành công trở thành người đầu tiên
Trương Cực
/Vừa cởi áo ra là anh liền mở cửa xông vào/ Sao cậu lại ở đây?
Trương Tuấn Hào
/Cười hì hì/ Đến để chúc mừng cậu chứ gì nữa
Trương Cực
Có đúng lúc quá không vậy, tôi đang thay đồ
Trương Tuấn Hào
Xì cũng đâu phải là chưa nhìn thấy. Nào, để tôi chúc mừng cậu /vỗ tay tán thưởng/
Trương Cực
/Cười bất mãn rồi quay đi máng chiếc áo lên giá/
Trương Tuấn Hào
Ây giỡn chút thôi, cậu trên sân khấu thật sự rất tuyệt. Lát nữa tôi sẽ khao cậu bữa chiều
Trương Tuấn Hào ngồi xuống ghế sô pha đợi hắn thay đồ, ánh mắt của anh không kiềm được liền đảo một vòng căn phòng, giây phút đó trong đầu anh chợt xuất hiện một vài suy nghĩ linh tinh
Bạn học trạc tuổi hắn tham gia đều có người thân theo cùng, được quan tâm chăm sóc cho đến lúc cuộc thi kết thúc. Ấy vậy mà Trương Cực hắn lại một mình lủi thủi chuẩn bị hết tất cả
Trương Cực
Nhìn chằm chằm người khác thay đồ, bình thường tôi không nhận ra cậu có sở thích kì lạ vậy nha
Trương Tuấn Hào
Tôi..chậc, tôi chỉ đang suy nghĩ mà thôi, đâu ra cái sở thích biến thái như vậy!
Trương Cực
/Bật cười/ Chu Chí Hâm và Trương Trạch Vũ đâu? Họ không theo cậu tới đây sao?
Trương Tuấn Hào
À nhắc mới nhớ họ, chắc là mắc kẹt ở bên ngoài không vào được rồi
Trương Cực
Vậy đi thôi, bắt họ đợi lâu quá thế nào cũng bị cằn nhằn cho coi
Trương Tuấn Hào
... Trương Cực này, cậu có thấy bị cô đơn và lạc lõng không?
Trương Tuấn Hào
/Hít một hơi/ Sau này khi cậu trở thành một ca sĩ, Trương Tuấn Hào tôi chắc chắn sẽ là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của cậu
Trương Tuấn Hào
Khi đó tôi sẽ cùng cậu đi qua tất cả mọi khó khăn, nhất định không để cậu phải chịu đựng một mình nữa
Trương Cực
/Ngơ ra một lúc rồi phì cười/ Nghiêm túc như vậy sao
Trương Tuấn Hào
/Nhìn hắn kiên định/
Trương Cực
/Đi tới đấm nhẹ một cái vào ngực anh rồi khoác vai kéo đi/ Biết rồi biết rồi, tự nhiên cậu sến sẩm quá đi
Trương Cực biết anh đang nói lời thật lòng, chẳng qua là đánh trống lảng chút cho bớt ngượng. Mãi đến lúc khi Chu Chí Hâm và Trương Trạch Vũ chọn địa điểm ăn hắn mới thì thầm bên tai anh hai chữ cảm ơn
Trương Cực
Mới nhận tiền tháng này nên cậu dùng tiêu soái ghê ha Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Được dịp phải thế chứ, Trương Tuấn Hào khao mà không phải sao?
Trương Tuấn Hào
Ở đâu ra vậy tên kia? Hôm nay Trương Cực thi nên tôi chỉ khao mỗi cậu ấy thôi!
Trương Trạch Vũ
Xì, xem cậu thiên vị chưa kìa Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
/Chề môi/ Hôm nay Chu Chí Hâm khao cậu
Chu Chí Hâm
/Đang gọi món thì phải ngước lên/ Ây, Trạch Vũ nói em sao phải lôi anh vào làm gì
Trương Tuấn Hào
Anh lớn nhất ở đây, anh khao Trạch Vũ bữa này không được sao?
Trương Cực
/Nhìn Trương Tuấn Hào nói mà không nhịn được cười/
Trương Cực biết anh đang né tránh cái ý thiên vị kia của Trạch Vũ nên mới lôi Chu Chí Hâm ra, nhưng lời lẽ vô lí cùng giọng điệu non nớt kia thật khiến người ta cảm thấy buồn cười
Thế nhưng hắn vẫn hùa theo anh, chỉa mũi về Chu Chí Hâm, Trạch Vũ bên cạnh cũng gật đầu thừa nhận khiến anh ấy khóc không ra tiếng. 3 đứa họ Trương này thật ỷ đông hiếp yếu!
Khi đồ ăn lên rồi cả đám mới chịu buông tha, bắt đầu chuyển sang một câu chuyện khác. Từ đầu tới cuối họ căn bản không nghiêm túc được giây nào, bày ra đủ trò rồi cùng cười phá lên
Khi mặt trời xuống thì cả đám mới chịu ra về. Cuối cùng Chu Chí Hâm phải tính tiền luôn cả mớ đồ ăn Trạch Vũ gọi. Tuấn Hào thì chỉ tính thêm phần của hắn vì xem như đó là quà chúc mừng
Xong xuôi hết hắn và anh lại cùng nhau đi bộ về nhà trên con đường quen thuộc, ngay lúc cả hai đang ngắm nhìn hoàng hôn thì lại có một nữ sinh chạy tới rụt rè đưa cho hắn một bông hoa
Mặt bạn nữ đó đỏ bừng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt hắn. Chẳng biết bạn nữ đó đang chúc mừng hắn thi tốt hay là có ý khác thì Trương Cực đã từ chối nhận
Trương Cực hắn có ngoại hình khá điển trai, cùng với đó là sự tài giỏi nên việc có nhiều nữ sinh mến mộ là chuyện thường, chỉ là anh không nghĩ hắn lại từ chối con gái người ta thẳng thừng thế
Trương Tuấn Hào
Rất ít người con gái mạnh dạn bày tỏ cảm xúc của mình với bạn nam. Cậu từ chối cũng có cần lạnh lùng vậy không
Trương Tuấn Hào
Biết đâu người ta chỉ muốn chúc mừng cậu thi tốt, cậu tới một bông hoa cũng không nhận
Trương Cực
Tôi cũng đã cảm ơn lòng tốt của cậu ấy. Nếu cậu ấy thật sự có ý khác thì sẽ phiền phức lắm
Trương Cực
/Nhìn anh/ Sao vậy? Trông cậu như khá để tâm chuyện đó
Trương Tuấn Hào
Không, không có gì. Nếu là tôi tôi cũng sẽ không nhận
Trương Cực
/Nhíu mày khó hiểu/
Trương Tuấn Hào
Tình yêu không đẹp đẽ như người ta tưởng tượng, không suy nghĩ thấu đáo sẽ đau khổ vạn phần
Trương Tuấn Hào
Vì vậy trước mắt hay cả sau này tôi cũng không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương...
Trương Cực không nghĩ anh lại nghiêm túc nói vấn đề này như vậy nên vẫn cứ bật cười tự nhiên. Đối với hắn lúc này, có thể chơi bóng cùng anh em và được ca hát là điều tốt nhất rồi
Trương Cực
Thế thì tôi cũng vậy
Trương Cực
Cũng đâu thể bỏ cậu một mình được đúng không?
Trương Tuấn Hào
Vậy sau này ai yêu đương trước thì khao người kia ăn lẩu
Trương Cực
Được, ai yêu đương trước thì khao ăn lẩu
Cả hai cùng cười tươi rồi ngoéo tay với nhau. Trương Cực và Trương Tuấn Hào đâu hề hay biết những lời hứa hẹn tuổi trẻ đầy ngây ngô ấy sẽ vô thức dày vò chính bản thân mình sau này
Sơ trung có thể xem là khoảng thời gian hồn nhiên và vui tươi nhất thời thanh xuân. Bởi khi ấy chúng ta không quá trưởng thành, cũng không còn là một đứa trẻ, không biết được thời gian tàn nhẫn thế nào
Sau khi tạm biệt Trương Cực xong Tuấn Hào mở cổng vào nhà. Căn nhà cũ kĩ đơn sơ trước mắt chỉ nhìn thôi anh cũng không cười nổi
Trương Tuấn Hào mông lung nhìn nơi được xem là cơn ác mộng, rồi đột nhiên có một tiếng "choảng" lớn vang lên khiến anh giật mình
Âm thanh đổ vỡ này thật quen thuộc, theo thói quen anh nhanh chân chạy vào nhà. Đập vào mắt anh ngay lúc này chính là một mớ hỗn độn
Trương Tuấn Hào
Rốt cuộc phải làm sao ông mới chịu buông tha cho mẹ tôi đây?!
Viên Kẹo Ngọt
Quần Chúng Nhiều Vai
1: Rốt cuộc nhà trường bị làm sao vậy, hai năm nay chẳng thấy tổ chức hội thao gì cả
Quần Chúng Nhiều Vai
2: Hội thao năm nào cũng có chấn thương, tôi thấy không tổ chức sẽ ổn hơn đó
Quần Chúng Nhiều Vai
3: Đúng đó, năm ngoái tôi chạy 1000m tưởng chừng như nhập viện tới nơi đây này!
Trương Trạch Vũ
Tuấn Hào cậu có lấy món trứng xào cà chua không?
Trương Tuấn Hào
Trương Cực không ăn được món đó, đổi lại thịt xào chua ngọt đi
Trương Trạch Vũ
Trương Cực không ăn được món này sao mình lại không biết nhỉ? /nhìn khay đồ ăn chóp chóp mắt/
Trương Trạch Vũ
Ấy Trương Tuấn Hào cậu quên lấy sữa cho bảo bối của tôi rồi!!
Trương Trạch Vũ đưa mắt nhìn anh đầy nghi ngờ, khi thấy anh định quay đi thì giật mình la lên. Giọng của cậu ta lảnh lót vang cả căn tin rộng lớn, thành công thu hút sự chú ý của mọi người
Tuấn Hào nghe mà giật bắn mình, còn không dám nhận người Trạch Vũ vừa gọi là bản thân, lấy vài ba hộp sữa xong anh liền âm thầm trở về bàn. Pha vừa rồi đúng thật là quê hết chỗ nói
Tô Tân Hạo
Haha Trạch Vũ giọng cậu cũng cao quá đó chứ, không làm ca sĩ đúng là uổng phí
Trương Trạch Vũ
Haiya cậu đừng nói nữa, quê muốn độn thổ luôn đây này! /úp mặt vào tay Mục Chỉ Thừa/
Mục Chỉ Thừa
/Né tránh/ Chỉ nhờ cậu đi lấy đồ ăn thôi cũng ồn ào như vậy
Trương Tuấn Hào
/Đẩy đồ ăn tới còn đặt thêm một hộp sữa bên cạnh/ Xem gì mà tập trung dữ thế?
Trương Cực
/Ngước mặt nhìn anh/ Chỉ tham khảo vài thứ mà thôi
Trương Tuấn Hào
Chăm chỉ như vậy, vừa rồi cậu có nghe Trạch Vũ la cái gì không?
Trương Cực
Không muốn nghe cũng phải nghe, cái tên Trương Trạch Vũ đó không phải từ khi biết yêu luôn không được bình thường sao
Trương Trạch Vũ
Này này này đừng tưởng tôi không nghe nhá! Nói ai không được bình thường hả?!
Trương Cực nhún vai một cái rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn, hắn nói ai thì tự người ấy biết. Nhiều năm trôi qua như vậy ai cũng có vẻ trưởng thành hơn, chỉ có mỗi Trạch Vũ là vẫn giữ được sự vô tư khi nhỏ
F4 ngày nào vì không muốn rời xa nhau nên đã cùng vào đại học Bắc Kinh. Thế nhưng mỗi người đều có hướng đi riêng, đều chọn cho mình ngành học phù hợp và quen được nhiều bạn mới
Như Trương Cực hắn biết được Tô Tân Hạo ở khoa thanh nhạc, người có cùng ước mơ với hắn. Hay Trương Trạch Vũ bắt đầu hẹn hò với cậu bạn cùng phòng kí túc Mục Chỉ Thừa hồi năm hai
Đến bây giờ cả đám đều đại học năm cuối cả, Chu Chí Hâm lớn hơn họ một tuổi cũng đã ra trường. Mặc dù bên ngoài tất cả vẫn vui vẻ nhưng sâu tận trong lòng đã mang một nỗi lo lắng riêng
Trương Trạch Vũ
/Bỏ vào miệng một miếng thịt/ Sao đột nhiên lại im lặng vậy?
Trương Trạch Vũ
Năm nay chúng ta vẫn được nghỉ một ngày thay cho hội thao, các cậu có tính đi đâu không?
Tô Tân Hạo
Học kì này bận quá tôi vẫn chưa về nhà lần nào, chắc hôm đó sẽ về
Mục Chỉ Thừa
Nhà tôi hơi xa, đi cũng phải mất nửa ngày đường. Vừa rồi Trạch Vũ nói đến nhà cậu ấy chơi
Tô Tân Hạo
/Ngước sang hắn và anh/ Hai cậu làm sao, có định về nhà thăm gia đình không?
Trương Tuấn Hào
/Lắc đầu/ Mẹ tôi tăng ca, hôm đó về cũng không gặp được bà ấy
Trương Tuấn Hào
Tôi tính tranh thủ đi làm thêm, ngày nghỉ đông khách có thể kiếm chút tiền
Trương Cực
Tuấn Hào đã không về thế thì tôi cũng không vậy
Trương Trạch Vũ
Trương Cực, bao nhiêu năm rồi cậu vẫn dính lấy Trương Tuấn Hào như vậy nhỉ
Suốt bữa ăn trưa cả đám luôn bàn về ngày nghỉ tới. Trương Tuấn Hào để ý hắn rất mất tập trung, cả buổi chỉ vô hồn nhìn vào màn hình di động đã tắt, cũng không biết là đang nghĩ gì trong đầu
Đại học không giống trung học, không phải lúc nào cũng có thể về nhà, chính vì vậy khi rảnh rỗi tất cả đều chọn về bên gia đình. Huống hồ mùa đông lạnh giá ở cạnh người thân là ấm áp nhất
Trương Tuấn Hào
/Nhìn đám người kia chen chúc nhau mua nước/ Chậc, tên Trương Trạch Vũ đó lại giở tính trẻ con nữa rồi!
Trương Cực
Mặc kệ cậu ta, không phải ai lên đến đại học vẫn còn vô tư như vậy đâu
Trương Tuấn Hào
Cậu làm sao vậy? Trưa này trông cậu hình như có tâm sự
Trương Cực
Tâm sự gì chứ, chẳng qua là suy nghĩ chút chuyện mà thôi
Trương Tuấn Hào
/Nghiêng đầu/ Hôm đó cậu thật sự không tính về nhà?
Trương Cực
Không về, ngày thường về nhà cũng không gặp được họ
Trương Cực
Mọi khi còn có cậu ra sân chơi bóng với tôi, lần này cậu không về thì tôi cũng không về
Trương Tuấn Hào
/Nhìn hắn chằm chằm/
Tô Tân Hạo
/Đi đến giơ chiếc túi nilon ra/ Mua nước xong rồi, chúng ta lên lớp thôi!
Trương Tuấn Hào
Hai cậu đi trước đi, tôi phải đợi cái cặp đôi kia nữa
Trương Tuấn Hào
Trương Cực, tan học gặp nhau ở gốc cây trước giảng đường, có thứ này cho cậu
Trương Cực ngẩn ra một chốc, hắn không biết anh có ý gì nhưng cũng gật đầu một cái rồi mới rời đi. Chiều đó Tuấn Hào tan tiết trễ hơn hắn một chút nên đợi cũng không quá lâu
Cả hai tạm biệt Tân Hạo xong thì cùng bắt taxi về. Thấy anh không phản ứng nên hắn cũng im lặng suốt đường đi, tới khi đi bộ trong con hẻm Trương Tuấn Hào mới bắt đầu rụt rịt
Trương Tuấn Hào
Cho cậu cái này /đưa ra một viên kẹo/
Trương Cực
/Sững người/ Kẹo?
Trương Tuấn Hào
Ừm, tôi còn nhiều lắm /lấy trong túi ra thêm mấy viên nữa/
Trương Cực
/Cầm lấy/ Thứ cậu nói muốn đưa tôi..chỉ có mấy viên kẹo này thôi hả?
Trương Tuấn Hào
/Gật đầu/ Chứ cậu nghĩ tôi có thể đưa cho cậu cái gì được?
Trương Cực
Cậu cứ im im suốt đường đi làm cho tôi tò mò..
Trương Tuấn Hào
Người ta nói được cho kẹo tâm trạng sẽ tốt hơn, mọi phiền muộn đều sẽ tan giống như viên kẹo đấy
Trương Cực
Cậu xem tôi là con nít sao chứ /lẩm bẩm/
Trương Tuấn Hào
/Nghiêng người qua/ Đã thấy vui hơn chưa?
Trương Cực
/Chề môi/ Nhiêu đây thôi thì vẫn chưa đủ đâu
Trương Cực ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại thấy vui vô cùng. Hắn nhìn sang anh một cái rồi cất bước đi không đợi, che giấu đi đuôi mắt đã cong lên. Song lại xé vỏ ngậm lấy viên kẹo
Chuyện ba mẹ vì công việc bận rộn không có quá nhiều thời gian hắn chưa từng than vãn lần nào, ấy vậy mà anh lại biết. Thậm chí trưa nay khi mọi người nhắc đến việc về nhà chỉ có anh là nhận ra tâm trạng hắn đang không tốt
Có lẽ vì Trương Tuấn Hào biết hắn không phải là người sẽ bày tỏ cảm xúc thật với người khác, thế nên đã chủ động quan tâm, để ý từng chi tiết nhỏ, không quá phô trương nhưng lại rất ấm áp
Download MangaToon APP on App Store and Google Play