[ Rorahyeon/ Royeon ] Nghiệt Duyên
Chap 1
Một tia sét rạch ngang bầu trời giữa đêm tối, màn mưa trắng xóa làm hạn chế tầm nhìn phía trước
Tiếng bước chân chạy dưới mưa bình bịch hối hả
? ? ?
°cố gắng chạy nhanh từ bến sông vào đường làng°
Lại một tia chớp giáng xuống khiến bóng người trên sông cũng hiện rõ lên
Nam
Cô hai nó...nó chết rồi
Nó quay đầu nhìn người con gái đứng dưới dù lo lắng nói. Tay chân nó dính đầy bùn đất, bắp tay in hằn dấu răng đỏ tươi
Tô Ngọc Thanh
Tao có kêu mày giết nó đâu!
Nam
Giờ...giờ làm sao đây cô
Nước mưa ào ạt rơi xuống mặt hòa cùng nước mắt. Cô ta chết mắt không nhắm, tròng mắt hằn lên những sọc đỏ ghê rợn
Tô Ngọc Thanh
Thằng Tý lấy đinh cho tao
Tý một tay cầm dù một tay lấy ra đúng 5 cây
Tô Ngọc Thanh
Mày đem đinh đóng vô cổ tay cổ chân nó, còn một cái thì đóng ngay giữa trán nó. °đạp cái xác dưới đất°
Tô Ngọc Thanh
Mày làm xong bỏ lên ghe chèo ra giữa sông dục xuống
Tô Ngọc Thanh
Mày mà làm không xong chuyện là biết tay tao!
Tô Ngọc Thanh
'Con ngu! Mày là cái thá gì mà tính giành cậu ba'
Tô Ngọc Thanh
° đi hai ba bước rồi quay qua nhìn thằng Nam °
Tô Ngọc Thanh
Mày biết khôn thì ngậm miệng lại, chuyện này mà lộ ra ngoài tao giết hết tụi bây
Nam nhìn bóng dáng Thanh khuất sau hàng tre liền xụ mặt
Nam
Con mẹ nó cái gì cũng bắt tao làm
Nam
Nói không muốn giết con nhỏ này mà đem theo đinh bùa, lòng dạ đàn bà đúng là độc ác
Nam ngồi xuống để cái xác nằm ngay lại, nó lụm cục đá xanh rồi lấy đinh đóng, một cây đóng vào giữa cổ tay nó vừa đóng xuống cái tay liền giật giật lên
Lúc sau nó đóng thêm mấy cây nữa, rồi lấy cây đinh lớn nhất đóng lên giữa trán cái xác, đinh được đóng ngập lút cán, vừa đóng xong thì máu mũi ,máu miệng cái xác liền trào ra
Tròng mắt hằn tia máu trợn trừng nhìn nó, khóe mắt tràn ra lệ máu chảy dài xuống thái dương, cơ mặt không hiểu tại sao lại vặn vẹo khó coi quá đổi
Nam
°cởi áo ngoài quấn đầu lại°
Nó sợ nhìn nữa là không dám làm việc tiếp theo
Nam chèo ra giữa sông rồi đẩy cái xác xuống, nó quên lấy cái áo nên vội kéo lại
Cái đầu bị vặn ra phía sau
Nam
Aaa!! °sợ hãi thả tay chạy mất dạng°
NVP
Thằng Mạnh chạy ra bờ sông tới giờ chưa thấy về cô
Tô Ngọc Thanh
. . . °vò vò tà áo°
Tô Ngọc Thanh
'Kh-không lẽ nó thấy rồi...'
Bên ngoài bỗng có tiếng la hét, dù mưa to nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng
Lúc sau tên gia nhân chạy vào, lắp bắp nói
NVP
Cô..cô hai... °mặt tái mét°
NVP
Ở gốc cây lớn gần bờ sông có cái xác...cái xác cháy đen
Tô Ngọc Thanh
Dẫn tao ra đó
Xung quanh gốc cây mọi người nhìn nhau bàn tán, ai không chịu nổi thì ôm bụng nôn ói, sét đánh gì mà banh da banh thịt thế kia
NVP
Cô hai! Là thằng Mạnh đó cô
NVP
Cái túi đó nó giữ như vàng, hình như của cô Nhân tặng nó
Tô Ngọc Thanh
Mày chắc không?!
Tô Ngọc Thanh
Đi về không được nói ai biết nghe chưa! Mày cứ coi như không biết thằng Mạnh đi đâu °gằng giọng°
NVP
D-dạ...dạ °gật đầu lia lịa°
Nói rồi vào nhà, Thanh ngồi xuống giường lấy cây lược gỗ chải tóc
Tô Ngọc Thanh
°Nhìn ra bên ngoài cửa sổ
Tô Ngọc Thanh
Ngày mai tao sẽ cho người tung tin con Nhân với thằng Mạnh bỏ trốn, hai đứa nó chết hết rồi ai đâu mà biết
Tô Ngọc Thanh
Còn cái bọn người ở kia chỉ cần hù dọa một chút là câm như hến ngay
Tô Ngọc Thanh
Cái kết của mày đó Nhân à!
Mưa một lớn, nước mưa tạt vào qua cửa sổ
Tô Ngọc Thanh
°đứng dậy đóng cửa lại°
Dưới ánh sáng của tia sấm, gương mặt trắng bệch nhìn vào bóng lưng Thanh
Trong chớp mắt bóng trắng liền biến mất, nhưng trong màn mưa vẫn còn vang vọng tiếng cười
Dần
Cậu ba về rồi Mợ ba ơi! °chạy ùa vào buồng trong°
Tô Ngọc Thanh
Mả cha mày cậu Quân mới vừa ngủ!
Tô Ngọc Thanh
Thằng Tý đâu! Lôi con Dần ra ngoài đập nó vài cây cho khôn ra
Dần
°quỳ rạp xuống° Mợ..mợ ba tha con
Dần ở đợ được mấy năm rồi, ngày nào cũng bị mợ Thanh không đánh thì chửi
Tô Ngọc Thanh
'Mày dám rù quến cậu ba, muốn làm mợ nhỏ cái nhà này đúng là nằm mơ!'
Trịnh Văn Thông
Mần cái gì mà ồn ào vậy? °bước vào°
Trịnh Văn Thông
Mày làm gì mà quỳ ở đây
Tô Ngọc Thanh
Nó làm thằng Quân giật mình, mình cũng biết thằng Quân khóc là lên cơn bệnh mà
Trịnh Văn Thông
Tý mày kéo nó ra ngoài đập cho nó chừa, tao ghét nhất cái đứa không biết nghe lời °đạp nó°
Dần mở to mắt ho khù khụ, nó không ngờ cậu ba đánh nó
Hạ thân có chất lỏng đỏ chảy ra...Nó có thai gần một tháng rồi
Tô Ngọc Thanh
Trời ơi, con quỷ cái mày có thai với ai,mày đừng nói là... là
Trịnh Văn Thông
° đờ người °
Thanh bỏ con mình xuống,cô để mặc thằng Quân gào khóc, cô nắm lấy tay áo của chồng mà gào lên
Tô Ngọc Thanh
Mình ngủ với nó rồi hả, trời ơi là trời ngó xuống mà coi!
Cậu cứ như pho tượng đứng trơ ra đó, cậu không biết Dần có thai, cậu giết con cậu rồi
Thằng Tý ôm Dần chạy một mạch đến nhà thầy lang. Thầy kiểm tra cho Dần rồi lắc đầu, ông chỉ cứu được mẹ chứ không giữ được con
Dần yếu ớt nằm trên giường nỗi đau mất con cào xé lòng cô, cô hận cậu Thông vô tình bạc nghĩa
Càng hận mợ Thanh vô số lần đánh mắng mình
Dần
'Cả nhà tụi mày phải trả giá!'
Trịnh Văn Thông
°nhìn con gái đang chơi ngoài sân°
Con bé tên Huyến, con gái lớn của cậu với Thanh
Huyến năm nay đã lên 5 rồi
Cậu không yêu cô Thanh, người cậu yêu bỏ theo người khác
Trịnh Nhã Huyến
Cha coi nè! °cười tươi đưa con cào cào bằng lá dừa lên°
Trịnh Văn Thông
Con gái của cha giỏi quá
Trịnh Văn Thông
°bế Huyến ngồi lên đùi°
Trịnh Văn Thông
Cho con °đưa em cái bánh°
Gương mặt Huyến lại có vài nét giống với người cậu yêu. Thanh cũng vì vậy mà không thương con nhỏ
Sống bên nhà ngoại từ nhỏ, Huyến đối với mẹ không hề có ấn tượng, chỉ biết cha thương em lắm, thường đưa em đi coi hát tuồng trên sông
Trịnh Nhã Huyến
°ngồi ăn ngon lành°
Tối đó trời mưa lớn lắm, tia sét rạch ngang bầu trời, Huyến núp trong buồng trùm mền kín mít
Trịnh Nhã Huyến
H-..hức...
Trịnh Văn Thông
Huyến ơi mở cửa cho cha đi con
Trịnh Nhã Huyến
Cha..cha tới rồi °mừng rỡ°
Chân Nhã Huyến vừa chạm đất liền cảm thấy lạnh buốt, em nhìn xuống thì gương mặt liền xanh mét mà xỉu trên sàn nhà
Dưới gầm giường ,một cánh tay thối rửa thò ra túm lấy chân em, giọng cười ma quái vang lên
Cái thứ đen thui đó bò ra ngoài, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Huyến chòng chọc
Nó đưa bàn tay cháy đen lên cổ Huyến nhưng lại bị đánh bật ra
Sợi dây chuyền trên cổ em lập lòe trong đêm tối, vật đen kia rít lên một tiếng rồi nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ mất hút
Thầy Chín
°Cầm lấy lá bùa quơ qua quơ lại trước mặt Huyến°
Thầy Chín
Hai đứa bay giữ nó lại
Trịnh Nhã Huyến
Khụ..khụ.. °phun ra chất dịch đen°
Thầy Chín
Xong rồi đưa nó đi tắm đi, nhớ tắm bằng lá bưởi
Tô Ngọc Thanh
Tư đưa Huyến đi tắm, nhớ làm y theo lời thầy Chín nghe chưa
Tô Ngọc Thanh
Con gửi thầy Chín °nhét vào tay thầy sấp tiền°
Thầy Chín
Chuyện này chưa dừng lại đâu, con nhỏ bị người ta quở, mà nhà mợ tui thấy u ám lắm
Thầy Chín
Có người yểm bùa cái nhà này
Thầy Chín
°Chỉ gốc cây sau nhà°
Tô Ngọc Thanh
Sao vậy thầy?
Thầy Chín
Kêu người đào cái thứ dưới gốc cây lên
Thầy Chín
Mở cái hủ ra đổ cái này vô rồi chôn xuống như cũ
Ông phất tay nói rồi lôi trong người ra một cái hủ đỏ
Thanh rất tin tưởng thầy Chín, cô kêu hai đứa ra gốc cây đào lên. Được vài cuốc liền trong thấy một hũ sứ trắng, bên trên miệng phủ một tắm vải đỏ
Vật bên trong đang nhúc nhích, nó sắp thành hình rồi
Thầy Chín
°đưa Thanh mấy lá bùa° Đem dán lên cửa chính, rồi bắt một con gà trống cắt cổ lấy máu,đem máu pha với mực tàu trét lên bốn góc nhà
Tô Ngọc Thanh
Dạ con làm liền
Tô Ngọc Thanh
° Lại lấy tiền ra nhét vào túi thầy °
Thầy Chín
°ra trước nhà ngước lên nhìn°
Trên nóc nhà một bóng đen nhìn ông ta cười nham nhở
Ông mò vào trong túi mà nắm lấy sắp tiền, làm thầy ai nhờ giúp thì giúp
Cũng kiếm được một mớ từ chỗ Dần nên ông sẽ ngó lơ cái vong linh đang ngồi trên đấy
Chap 2
Ấm trà trên bàn rơi xuống vỡ vụng
Ông Lý
° chống tay ngồi dậy °
Bà Lý
Ông có sao hông? °đỡ ông°
Bà Lý
Ông muốn lấy gì gọi tui lấy cho
Ông Lý
Tui thấy bà lui cui ở trỏng, mà nghe cái chân hổng đau nữa mới đi lấy nước
Ông Lý
Hổng nhè nó đau lại
Ông Lý nặn nặn bàn chân như muốn tệ liệt, ông ấn mạnh ngón tay cái vào lòng bàn chân, cảm giác tê dại lan ra làm ông thở phào
Ông Lý
Hên quá còn cảm giác
Bà Lý
Ông cứ ỷ y cho cố vô, tới khi nằm đó là tui bỏ hong lo
Bà Lý
°xuống nhà lấy thuốc, sau đó thoa lên chân cho ông°
Ông Lý
Sắp nhỏ báo tin chưa bà?
Ông Lý
°nhìn ra hàng tre trước ngõ°
Bà Lý
Nhân nó không thương mình nữa ông à
Bà Lý
Cũng tại tui ép nó lấy cậu Thông, tui hối hận quá ông ơi...
Nhà chỉ có mỗi cô con gái là gia tài lớn nhất, vậy mà giờ chỉ còn hai ông bà ngồi chờ con về
Nhân nó bỏ cha má đi theo thằng đàn ông kia rồi
Hồi mới biết ông Lý tức lắm chứ, danh tiếng nhà này bị con ông bôi tro trét trấu, con nhà gia giáo lại bỏ nhà theo trai. Cứ dăm ba bữa người ta lại đứng trước ngõ chỉ trỏ bàn tán, nói ông không biết dạy con, nói Nhân hư thân mất nết
Ông Lý tức đến nỗi bệnh liệt giường mấy hôm, còn bà thì ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt
Tức thì tức nhưng ông vẫn cho người đi tìm cô, con mình có sai cũng là núm ruột sao nói bỏ là bỏ được
Lý Lạp Chi
°lau vội hai tay vào vạt áo°
Bà Lý
Mày ra ngoài kêu thằng Đực đi hốt thuốc cho ông, kêu nó nói thầy Ba hốt thêm vài thang thuốc bổ
Bà Lý
Đi về nhà lấy ít bánh cho bà, hồi sáng bà dặn chị mày để dành cho bà rồi
Lý Lạp Chi
Cô Huyến qua chơi hả bà °hớn hở°
Chi rất thích chơi với Huyến vì em ngoan lắm
Bà Lý
Hông là cô Huyến đến không có ăn °xoa xoa đầu em°
Dù gì Chi cũng mới 13 tuổi, bà cũng thương nó lắm đa
Đực đang hì hục cuốc đất liền nghe tiếng em gọi í ới liền ngước mặt lên
Lý Lạp Chi
Bà kêu anh đi hốt thuốc cho ông, còn dặn hốt thêm vài thang thuốc bổ
NVP
Mày đi đâu mà nhìn mặt vui vậy?
Lý Lạp Chi
Em đi lấy bánh cho cô Huyến
NVP
Ê mày coi chừng bị con ma đen nó bắt đó
Lý Lạp Chi
Anh im cái miệng luôn đi!
Chi đáng lý không sợ đi qua chỗ này, nhưng nghe Đực nói em lại sởn gai ốc
Lý Lạp Chi
Muốn về nhà phải đi qua cái chỗ người bị sét đánh chết...
Định sẽ chạy qua cho nhanh thì bỗng dưng người em run lên, cảm thấy sau lưng có một thứ gì đó lạnh toát đang vuốt dọc sống lưng mình
Lý Lạp Chi
°quay phắc người lại°
Lý Lạp Chi
Rõ..rõ ràng là có mà?
Lý Lạp Chi
°mặt tái mét nhìn xuống gốc cây°
Chi hét lên một tiếng rồi chạy trối chết về nhà. Em không phải xui xẻo đến mức này chứ
Trên cành cây rậm rạp, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn theo hướng Chi bỏ chạy
Âm thanh gầm gừ phát ra từ khuôn miệng không hề mở, sau đó là một tràn tiếng cười quỷ dị
Lý Lạp Chi
°ngồi bệt xuống°
Giả Bính Hạnh Sa
Chi em bị làm sao? °lo lắng đi đến°
Lý Lạp Chi
Hức..chị ơi °ôm lấy Sa nức nở°
Lý Lạp Chi
Em...em gặp nó rồi
Hạnh Sa ngồi dưới đất nhìn ra phía con đường, má chị cũng từng thấy nó rồi nằm liệt giường cả tháng
Giả Bính Hạnh Sa
Theo chị vô nhà
Giả Bính Hạnh Sa
°nhét lá bùa vào tay em° Đem theo trên người, tắm thì treo lên cửa
Giả Bính Hạnh Sa
°đến bàn thờ thổ công đốt lên ba cây nhang rồi đưa Chi°
Người ta nói "Đất có thổ công, sông có hà bá", má Hạnh Sa khi dựng nhà liền thỉnh thổ công vào ngự
Giả Bính Hạnh Sa
Em cắm nhang đi
Một trận gió từ đâu thổi đến, ba cây nhang trên bát hương bỗng bùng cháy dữ dội
Lý Lạp Chi
°lùi ra sau vái lạy, bả vai đã run lên°
Vài phút sao gió bắt đầu yếu dần rồi mất hút
Giả Bính Hạnh Sa
°Nhìn lên bát hương ánh mắt tối sầm lại°
Giả Bính Hạnh Sa
'Thôi mệnh hương...'
Thôi mệnh hương là khi có hai cây nhang phía bên phải cao hơn gần gấp đôi cây nhang bên trái. Điều này nhằm thông báo cho gia chủ trong khoảng một tháng tới gia đình sẽ có người mất hoặc trong vòng 6 tháng con cháu trong nhà sẽ bị thương
Lý Lạp Chi
Chị Sa ơi...h-hức...
Em mới 13 tuổi sao lại không buông tha chứ
Giả Bính Hạnh Sa
°kéo Chi đứng dậy°
Giả Bính Hạnh Sa
Theo chị đi tìm ông Cấn
Lý Lạp Chi
Hông được em lấy bánh cho cô Huyến
Lý Lạp Chi
Cô Huyến thích ăn...
Giả Bính Hạnh Sa
Ăn cái gì?! Em sắp chết mà không lo
Giả Bính Hạnh Sa
Nó tới dẫn em đi theo nó!
Sa quát lên, đôi mắt đỏ lên sống mũi đã cay sè, Chi có chuyện gì sao chị chịu nổi
Chi là Hạnh Sa đem về nuôi, chị lớn hơn 7 tuổi, do nhà nghèo nên mới để em đến ở đợ nhà ông Lý
Má Chi bị chìm ghe mà chết, vong hồn của bà cứ lang thang kêu khóc, là ông Cấn giúp đem bà lên chùa nghe tụng kinh
Lạp Chi bị má giấu trong lùm cây rồi được Sa ôm về, cha Chi nói em xúi quẩy nên không muốn nhận nuôi
Lý Lạp Chi
Em đi..chị đừng la em
Giả Bính Hạnh Sa
°ôm lấy em, lệ theo khóe mắt chảy dọc xuống°
Chi chưa lớn nhưng chị thì lớn rồi, chị càng lớn lại càng sợ thứ tình cảm đang sinh sôi trong lòng, thậm chí chị còn cảm thấy ghê tởm bản thân mình
Lý Lạp Chi
Em đem bánh về rồi đi liền
Lý Lạp Chi
Dạ! °cười toe toét chạy vọt đi°
Sa đứng ngoài bờ ruộng, ánh mắt dịu dàng dõi theo dáng nhỏ
NVP
Sao giờ này em còn ở đây, bà hai Bom tìm em lấy bánh kìa °ôm giỏ lát chạy tới°
Giả Bính Hạnh Sa
Tui đưa Chi đi công chuyện, anh ba nói với bà hai hết bánh rồi ngày mơi mới có
Giả Bính Hạnh Sa
Anh ba đang đi mần chuyện chi?
Sa không muốn nói chuyện với anh, chị liền muốn tìm cách đuổi khéo
NVP
Anh có mần chi đâu °nhích lại gần°
Giả Bính Hạnh Sa
°lùi lại°
Lý Lạp Chi
°Từ nhà ông Lý chạy ra°
Lý Lạp Chi
°xụ mặt° "Nhìn cái bản mặt thấy ghét mà suốt ngày sáp lại chỉ"
Lạp Chi đi đến không ngần ngại cho anh ta một đạp, Ba Đợi mất đà cả người bay xuống ruộng
Chiếc giỏ lát bung ra, con gà trống chạy đi, ba Đợi chạy theo chụp lấy con gà nhưng chụp hụt thành ra úp mặt xuống sình
Trịnh Nhã Huyến
Ahahah °vỗ tay cười toe toét°
Lý Lạp Chi
°véo nhẹ gò má Huyến°
Giả Bính Hạnh Sa
Chi không được sờ bậy nghe hông?!
Lý Lạp Chi
Dạ? Em nựng cô thôi à
Giả Bính Hạnh Sa
°nắm tay em đưa lên má mình°
Giả Bính Hạnh Sa
Mềm hông?
Lý Lạp Chi
°ngơ ngơ° Dạ mềm
Giả Bính Hạnh Sa
°cười cười°
Trịnh Nhã Huyến
Chị Chi đi đâu dạ?
Huyến sống bên nhà ngoại cũng không mấy tốt đẹp, ăn mặc đẹp đẽ nhưng không hề được yêu thương
Bà Lý lần đầu thấy em nhỏ liền quý, cũng là hai năm nay bà cho Huyến cảm giác thân thuộc hơn cả người nhà
Huyến vì vậy cứ chạy qua nhà bà Lý miết, nàng sẽ được bà dỗ ngủ mỗi trưa, còn được Chi hát cho nghe nữa
Lý Lạp Chi
Chị đi công chuyện, cô Huyến vào nhà bà đi nhen
Trịnh Nhã Huyến
Em hổng dô
Trịnh Nhã Huyến
Huyến đi với chị °ôm chân em°
Trịnh Nhã Huyến
Chị Chi... °mắt ươn ướt°
Giả Bính Hạnh Sa
°thở dài nhìn hai người dằn co°
Giả Bính Hạnh Sa
Đưa cô Huyến đi luôn đi
Trịnh Nhã Huyến
Hí hí, Sa Sa..thương quá
Chap 3
Giả Bính Hạnh Sa
°đưa vài đồng cho người lái đò°
Đò ra giữa sông đột nhiên đứng chựng lại, giữa lúc trời nắng chang chang xuất hiện mây mù
Người lái đò quanh năm sống cùng sông nước liền biết thứ gì đến, chú lấy ra bát hương để trên mạng đầu ghe, rồi lấy ra gạo muối đặt lên dĩa
Giả Bính Hạnh Sa
"Cái này-..."
Giả Bính Hạnh Sa
Khoan đã!!
Chị vội chạy tới muốn ngăn lại. Nhưng không kịp...nhang đã cắm vào bát hương rồi
Nhang vừa đốt rất nhanh liền cháy hết. Mây mù ập tới, gió rít gào đập vào khiến con đò chao đảo
Lý Lạp Chi
°ôm chặt lấy Huyến°
Giả Bính Hạnh Sa
°vịn mép đò°
Chú lái đò giữ không vững liền té xuống, nhưng chú sinh ra ở vùng sông nước thì có sợ gì
NVP
°Trèo lên mạng đầu ghe°
Vừa lên được một nửa liền bị kéo lại. Lái đò quay qua nhìn rồi thét lên một tiếng, lật đật dùng chân đạp thứ đó
Cổ chân chú dính đầy thứ nhớt nhát tanh hôi
Trịnh Nhã Huyến
°chớp mắt nhìn ra phía mũi ghe°
Một bàn tay đen sì nhớp nháp bám vào đó
Nó trồi lên khỏi mặt nước, người bám đầy rong rêu chỉ có đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào ba người
Nó không trườn lên mà cứ nhìn họ cười
NVP
°lấy mái chèo cắm vào bát hương sau đó đập xuống cái thứ đen nhớt kia°
Nó đau đớn gầm lên một tiếng rồi tụt xuống sông, con đò không còn chao đảo nữa
Giả Bính Hạnh Sa
°thở phào°
Nhã Huyến trong lòng Chi không biết từ lúc nào đã biến mất
Lý Lạp Chi
°Kinh hồn vịn mép ghe nhìn xuống sông°
Giả Bính Hạnh Sa
°kéo em lại° Em biết bơi không mà xuống?!
Chi khựng lại, em hoàn toàn quên mất việc mình không biết bơi
Giả Bính Hạnh Sa
°hốt vài nắm tro nhang bỏ vào túi°
Giả Bính Hạnh Sa
°nhảy xuống theo hướng Huyến bị chìm°
Em càng lúc càng chìm sâu, tay chân cứng đơ nhưng bị thứ gì đó giữ chặt
Trịnh Nhã Huyến
°mắt dần mờ đi°
Nhưng khi gần tới đáy sông mắt em lại mở to, em thấy một cô gái đang nhìn mình bên dưới
Huyến hoang mang sao ở dưới sông lại có người? Em còn nhỏ vẫn chưa hiểu hết được thế nào là cái chết, cũng không biết thứ người ta gọi là ma quỷ, là oan hồn
Huyến sợ, nhưng em sợ má hơn cả chúng, mỗi khi nhìn em má lại mở miệng mắng chửi
? ? ?
°Đôi môi đỏ cười lên tới mép tai°
? ? ?
°nắm cổ tay Huyến kéo xuống°
Trịnh Nhã Huyến
°miệng bị nhét vào cái gì đó°
Trịnh Nhã Huyến
°ho khù khụ muốn nhả ra°
Huyến mở to mắt nhìn cô gái kia, nhìn đôi mắt đầy oán hận ấy
Huyến khó khăn nuốt thứ trong cuốn họng, bàn tay kia cũng dần thả lỏng rời khỏi miệng em
Trịnh Nhã Huyến
°khó chịu chớp mắt°
Em nhìn lại cô ấy lần nữa, gương mặt đó bây giờ lại trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều
Như không đều khiển được cơ thể, môi em mấp máy
Trịnh Nhã Huyến
Cô đẹp lắm ạ
Gương mặt kia lại biến mất, nước bắt đầu xộc vào mũi miệng, Nhã Huyến vùng vẫy thì bị thứ gì đó quấn lấy
Trịnh Nhã Huyến
°mắt dần mờ đi°
Hạnh Sa lặn hụp nãy giờ vẫn không thấy em đâu
Giả Bính Hạnh Sa
°lấy hơi rồi lặn xuống lần nữa°
Lần này lại thấy Huyến đang bị một thứ gì đó cột lấy chân, chị lấy ra tro nhang ném vào nhưng không có tác dụng
Giả Bính Hạnh Sa
°nhíu mày°
Giả Bính Hạnh Sa
°vòng xuống dưới kéo thứ đó ra°
Chị mặc kệ, phải đưa Huyến lên trước đã
Chú lái đò thấy chị liền đưa tay ẵm Huyến, còn Hạnh Sa bám vào mép ghe tự mình trèo lên
Giả Bính Hạnh Sa
K-khụ.. °ho sặc sụa°
Mặt mày Huyến trắng bệch, Chi sợ hãi đưa tay lên mũi em
Lý Lạp Chi
°giật mình lùi ra xa°
Download MangaToon APP on App Store and Google Play