Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chàng Trai Lạnh Lùng Và Cô Gái Dễ Thương

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh

Tại một ngôi trường trung học nổi tiếng ở trung tâm thành phố, không ai là không biết đến Nguyễn Minh - chàng trai lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh. Với mái tóc đen tuyền, ánh mắt sắc lạnh và vẻ ngoài điển trai, Minh luôn thu hút ánh nhìn của mọi cô gái. Nhưng dường như anh không mấy quan tâm đến điều đó. Anh chỉ tập trung vào việc học và bóng rổ - niềm đam mê lớn nhất của mình.

Ngược lại với Minh, Nguyễn Phương Anh là một cô gái dễ thương, luôn vui vẻ và hòa đồng với mọi người. Với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt long lanh, Phương Anh nhanh chóng chiếm được cảm tình của bạn bè. Cô yêu thích nghệ thuật, đặc biệt là vẽ tranh, và luôn mơ ước trở thành một họa sĩ nổi tiếng.

Một buổi chiều, khi đang trên đường về nhà, Phương Anh tình cờ thấy Minh đang đứng dưới một gốc cây lớn, tay cầm một cuốn sách và chăm chú đọc. Cô ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy Minh trong bộ dạng này, không phải là hình ảnh chàng trai lạnh lùng quen thuộc. Bị cuốn hút bởi sự khác biệt đó, Phương Anh quyết định tiến lại gần.

"Chào Minh, cậu đang đọc gì vậy?" Phương Anh hỏi với giọng điệu thân thiện.

Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường ngày. "Một cuốn sách về bóng rổ. Có chuyện gì không?"

Phương Anh cười tươi. "Mình thấy cậu thường chỉ chơi bóng rổ chứ ít khi thấy đọc sách. Mình không ngờ cậu cũng có sở thích này."

Minh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Phương Anh. Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng không từ bỏ.

"À, mình là Phương Anh, lớp 11A. Rất vui được gặp cậu."

Minh gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Cảm giác như anh không muốn tiếp xúc nhiều với người khác. Phương Anh hiểu và quyết định không làm phiền thêm.

"Thôi, mình phải đi rồi. Hy vọng có dịp được nói chuyện với cậu nhiều hơn. Chào cậu!"

Minh chỉ gật đầu lần nữa, rồi quay lại với cuốn sách của mình. Phương Anh rời đi, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút tò mò về Minh.

Thời gian trôi qua, Phương Anh vẫn giữ trong lòng hình ảnh chàng trai lạnh lùng đó. Cô không hiểu tại sao mình lại bị thu hút bởi Minh, nhưng cô biết mình muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh.

Rồi một ngày nọ, trong buổi hội thao của trường, đội bóng rổ của Minh gặp phải một tình huống khó khăn. Đối thủ quá mạnh, và dường như họ đang dần mất đi cơ hội chiến thắng. Trong lúc căng thẳng đó, Minh đã thể hiện hết khả năng của mình, dẫn dắt đội nhà vượt qua khó khăn và giành chiến thắng ngoạn mục.

Phương Anh ngồi trên khán đài, không thể rời mắt khỏi Minh. Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi Minh ghi điểm. Khi trận đấu kết thúc, cô quyết định sẽ không chỉ đứng nhìn từ xa nữa.

Cô chạy xuống sân, tiến lại gần Minh và nói với giọng hào hứng: "Chúc mừng cậu, Minh! Cậu đã chơi rất tuyệt vời!"

Minh nhìn cô, lần đầu tiên trong đôi mắt lạnh lùng đó hiện lên một chút ấm áp. "Cảm ơn cậu, Phương Anh."

Phương Anh cảm thấy tim mình như tan chảy khi nghe Minh gọi tên mình. Cô mỉm cười và nói: "Mình luôn tin tưởng vào cậu. Chúng ta có thể làm bạn chứ?"

Minh im lặng một lúc rồi gật đầu. "Được thôi."

Từ đó, mối quan hệ giữa Minh và Phương Anh dần thay đổi. Phương Anh đã mang đến cho Minh một luồng gió mới, giúp anh mở lòng và trở nên gần gũi hơn với mọi người. Và Minh, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đã bắt đầu biết trân trọng những khoảnh khắc bên cạnh cô gái dễ thương này.

Sau trận đấu, Phương Anh và Minh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn bên nhau. Họ thường ngồi lại trò chuyện sau giờ học, chia sẻ về những sở thích và ước mơ của mình. Dù tính cách trái ngược nhau, nhưng cả hai lại tìm thấy ở đối phương những điều đặc biệt mà mình thiếu sót.

Một buổi chiều thứ Bảy, Minh bất ngờ nhận được tin nhắn từ Phương Anh: "Cậu có rảnh không? Mình muốn mời cậu đi cà phê. Mình biết một quán rất đẹp, chắc chắn cậu sẽ thích."

Minh không ngần ngại trả lời: "Được thôi. Gặp nhau lúc 4 giờ nhé."

Họ gặp nhau tại quán cà phê nhỏ, nơi có không gian ấm cúng với những bức tranh đầy màu sắc treo trên tường. Phương Anh tỏ ra rất hào hứng khi giới thiệu cho Minh về những bức tranh này, và anh lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận được niềm đam mê trong giọng nói của cô.

"Đây là một trong những nơi yêu thích của mình," Phương Anh nói, đôi mắt sáng lên. "Mình thường đến đây để tìm cảm hứng cho những bức vẽ của mình."

Minh gật đầu, nhìn xung quanh. "Thật đẹp. Cậu có thể chỉ cho mình vài bức cậu thích nhất không?"

Phương Anh dẫn Minh đi xem từng bức tranh, chia sẻ về ý nghĩa và cảm xúc mà chúng mang lại cho cô. Minh dần dần hiểu được tâm hồn nghệ sĩ của Phương Anh, cảm thấy sự ấm áp và dễ thương từ cô gái này làm dịu đi phần nào sự lạnh lùng trong anh.

Khi họ ngồi lại bàn uống cà phê, Phương Anh nhìn Minh và hỏi: "Minh này, tại sao cậu luôn giữ khoảng cách với mọi người? Mình thấy cậu luôn cô đơn."

Minh im lặng một lúc, rồi thở dài. "Mình không thích phải giả vờ hay phải làm theo mong đợi của người khác. Mình muốn được tự do là chính mình, nhưng điều đó đôi khi làm người ta cảm thấy mình xa cách."

Phương Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tay Minh. "Mình hiểu. Nhưng cậu biết không, đôi khi mở lòng một chút sẽ khiến cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn. Cậu đã cho mình thấy điều đó khi chúng ta trở thành bạn."

Minh nhìn vào đôi mắt chân thành của Phương Anh, cảm nhận được sự ấm áp từ cô. "Cảm ơn cậu, Phương Anh. Mình sẽ cố gắng thay đổi."

Phương Anh mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc khi thấy Minh dần mở lòng hơn. Họ tiếp tục trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống. Dường như khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp, và Minh bắt đầu cảm thấy có một chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời mình.

Trời dần tối, Minh tiễn Phương Anh về nhà. Trên đường đi, họ im lặng nhưng không hề cảm thấy ngượng ngùng. Đó là một sự im lặng dễ chịu, đầy ý nghĩa.

"Phương Anh này," Minh lên tiếng khi họ đứng trước cổng nhà cô. "Mình rất vui vì đã gặp cậu. Cảm ơn cậu đã luôn bên cạnh mình."

Phương Anh mỉm cười, đáp lại với giọng dịu dàng: "Mình cũng rất vui vì đã gặp cậu, Minh. Cậu là một người bạn đặc biệt đối với mình."

Minh gật đầu, rồi chào tạm biệt và rời đi. Trong lòng anh cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cô gái dễ thương này đã giúp anh thay đổi, và anh biết rằng cuộc sống của mình sẽ không còn lạnh lùng như trước nữa.

Phương Anh đứng nhìn theo bóng dáng Minh khuất dần, lòng ngập tràn niềm vui. Cô tin rằng từ nay, mối quan hệ của họ sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn, và họ sẽ cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống.

Chương 2: Những khoảnh khắc đáng nhớ

Một tháng đã trôi qua kể từ lần gặp gỡ đầu tiên tại quán cà phê, mối quan hệ giữa Minh và Phương Anh ngày càng khăng khít. Họ trở thành cặp đôi bạn thân trong mắt mọi người, luôn xuất hiện cùng nhau trong các hoạt động của trường. Dù Minh vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng, nhưng mỗi khi ở bên Phương Anh, anh trở nên ấm áp và dễ chịu hơn.

Một buổi sáng cuối tuần, Phương Anh nhắn tin rủ Minh đi chơi: "Hôm nay có hội chợ nghệ thuật ở công viên trung tâm, cậu có muốn đi cùng mình không?"

Minh trả lời ngay: "Được thôi, mình sẽ đến đón cậu lúc 9 giờ."

Họ gặp nhau tại cổng công viên, nơi hội chợ nghệ thuật đang diễn ra sôi động. Các gian hàng trưng bày đủ loại tranh vẽ, điêu khắc và các tác phẩm thủ công mỹ nghệ. Phương Anh hớn hở dẫn Minh đi tham quan từng gian hàng, chia sẻ những kiến thức và cảm nhận của cô về từng tác phẩm.

"Cậu thấy bức tranh này thế nào?" Phương Anh hỏi, chỉ vào một bức tranh phong cảnh với những gam màu tươi sáng.

Minh nhìn chăm chú rồi gật đầu. "Rất đẹp. Màu sắc hài hòa và phong cách vẽ rất đặc biệt."

Phương Anh cười tươi, cảm thấy hạnh phúc vì Minh cũng quan tâm đến nghệ thuật. "Mình cũng rất thích bức tranh này. Nó làm mình cảm thấy yên bình và thư thái."

Sau khi dạo quanh các gian hàng, họ dừng lại tại một góc nhỏ trong công viên, nơi có một sân khấu nhỏ đang diễn ra các tiết mục nghệ thuật. Phương Anh hào hứng kéo Minh ngồi xuống, chăm chú theo dõi các tiết mục biểu diễn.

Một nhóm nhạc trẻ bắt đầu trình diễn những bản nhạc vui tươi và sôi động. Phương Anh nhắm mắt lại, cảm nhận từng giai điệu, thỉnh thoảng còn nhún nhảy theo điệu nhạc. Minh ngồi bên cạnh, im lặng nhìn cô, cảm nhận được niềm vui lan tỏa từ nụ cười và những cử chỉ dễ thương của cô.

"Cậu có muốn nhảy không?" Phương Anh bất ngờ hỏi, đôi mắt sáng lên đầy tinh nghịch.

Minh cười nhẹ, lắc đầu. "Mình không biết nhảy đâu. Cậu cứ vui đi, mình sẽ ngồi đây xem."

Phương Anh không từ bỏ, cô kéo tay Minh đứng dậy. "Thôi nào, thử một lần đi. Mình sẽ dạy cậu."

Minh miễn cưỡng đứng dậy, theo chân Phương Anh ra giữa sân khấu nhỏ. Cô bắt đầu hướng dẫn anh những động tác đơn giản, và dần dần, Minh cũng hòa mình vào điệu nhảy, dù còn hơi vụng về. Họ cùng nhau nhảy múa trong tiếng cười và những tràng pháo tay cổ vũ từ khán giả xung quanh.

Khi tiết mục kết thúc, Minh và Phương Anh trở về chỗ ngồi, mồ hôi nhễ nhại nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi. Minh nhìn Phương Anh, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết.

"Cảm ơn cậu, Phương Anh. Mình chưa bao giờ cảm thấy vui như thế này." Minh nói, ánh mắt chân thành.

Phương Anh cười tươi, đặt tay lên vai Minh. "Không có gì, Minh. Mình rất vui vì cậu đã thử và cảm thấy vui. Cuộc sống cần những khoảnh khắc như thế này để làm mới mình."

Họ tiếp tục ngồi lại xem các tiết mục khác, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui buồn. Minh bắt đầu kể cho Phương Anh nghe về những khó khăn mà anh đã trải qua, về lý do tại sao anh trở nên lạnh lùng và xa cách với mọi người.

"Mình từng rất tin tưởng vào một người bạn, nhưng rồi bị phản bội. Từ đó, mình không còn tin tưởng ai nữa." Minh thở dài, ánh mắt buồn bã.

Phương Anh lắng nghe chăm chú, đôi mắt hiện lên sự thông cảm. "Mình hiểu, Minh. Đôi khi cuộc sống không như mình mong đợi, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người đều xấu. Cậu hãy tin tưởng vào những người thật lòng với cậu."

Minh gật đầu, cảm thấy lời nói của Phương Anh như một liều thuốc làm dịu đi nỗi đau trong lòng. Anh nhìn cô, cảm nhận được sự chân thành và ấm áp từ cô gái dễ thương này.

Ngày hôm đó, họ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc vui vẻ và đáng nhớ. Minh bắt đầu mở lòng hơn, cảm thấy cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn khi có Phương Anh bên cạnh. Và Phương Anh, cô biết rằng mình đã tìm thấy một người bạn đặc biệt, một người mà cô muốn bảo vệ và mang lại niềm vui cho anh.

Thời gian trôi qua, Minh và Phương Anh càng trở nên thân thiết hơn. Mỗi ngày họ đều tìm cách tạo ra những kỷ niệm mới, những khoảnh khắc đáng nhớ mà cả hai sẽ không bao giờ quên. Họ cùng nhau học tập, vui chơi, và không ít lần giúp đỡ nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

Một buổi chiều, khi đang cùng nhau đi dạo trong công viên, Phương Anh nhìn thấy một lớp học vẽ ngoài trời. Đôi mắt cô sáng lên đầy thích thú. "Minh, cậu có muốn tham gia cùng mình không? Mình luôn muốn thử vẽ ngoài trời."

Minh ngần ngại nhưng rồi cũng đồng ý. "Được thôi, mình sẽ thử."

Họ đăng ký vào lớp học và bắt đầu chuẩn bị dụng cụ vẽ. Phương Anh hăng say hướng dẫn Minh cách chọn bút, pha màu và phác thảo. Dù chưa bao giờ thử vẽ, Minh cũng cố gắng hết sức để học theo.

"Cậu vẽ tốt hơn mình tưởng đấy, Minh," Phương Anh nói, mắt chăm chú nhìn vào bức vẽ của anh. "Cậu có một cái nhìn rất đặc biệt về thế giới xung quanh."

Minh cười nhẹ, cảm thấy ấm áp trong lòng. "Cảm ơn cậu, nhưng mình vẫn cần học hỏi nhiều lắm."

Họ cùng nhau vẽ cảnh hoàng hôn trên hồ nước, với ánh nắng chiều lấp lánh phản chiếu. Phương Anh giúp Minh chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ, và anh cũng không ngừng học hỏi từ cô. Cuối buổi, cả hai đều có được những bức tranh đẹp và ý nghĩa.

"Đây là lần đầu tiên mình vẽ một bức tranh ngoài trời," Minh nói, ngắm nhìn tác phẩm của mình. "Cảm giác thật thú vị."

Phương Anh mỉm cười, gật đầu đồng ý. "Mình cũng cảm thấy vậy. Nghệ thuật không chỉ là việc tạo ra cái đẹp mà còn là việc cảm nhận và chia sẻ những khoảnh khắc đặc biệt trong cuộc sống."

Buổi học kết thúc, nhưng Minh và Phương Anh vẫn nán lại để ngắm hoàng hôn. Họ ngồi trên bãi cỏ, cùng nhìn về phía chân trời đỏ rực.

"Phương Anh," Minh lên tiếng sau một lúc im lặng. "Mình thực sự cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên cạnh mình. Cậu đã thay đổi mình rất nhiều."

Phương Anh quay sang nhìn anh, đôi mắt tràn đầy sự ấm áp. "Mình cũng cảm ơn cậu, Minh. Cậu là một người bạn đặc biệt, và mình rất quý trọng những khoảnh khắc bên cậu."

Minh mỉm cười, cảm nhận được sự chân thành từ Phương Anh. Trong khoảnh khắc đó, anh biết rằng cô không chỉ là một người bạn, mà còn là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.

Một hôm khác, trường tổ chức một cuộc thi tài năng với nhiều tiết mục biểu diễn khác nhau. Phương Anh quyết định tham gia với một tiết mục vẽ tranh trực tiếp trên sân khấu. Cô mời Minh làm người hỗ trợ, giúp cô chuẩn bị mọi thứ và cùng cô hoàn thành bức tranh trong thời gian giới hạn.

"Cậu có chắc chắn muốn mình tham gia không?" Minh hỏi, vẫn còn chút do dự.

"Chắc chắn mà, Minh. Mình tin cậu sẽ làm tốt," Phương Anh động viên.

Đến ngày diễn ra cuộc thi, Minh và Phương Anh đứng trên sân khấu trước đông đảo khán giả. Ánh đèn sân khấu chiếu sáng, và Phương Anh bắt đầu vẽ bức tranh phong cảnh trong khi Minh hỗ trợ cô pha màu và chuẩn bị bút.

Khán giả chăm chú theo dõi, và mọi người đều ngạc nhiên trước tài năng của Phương Anh. Minh cũng cảm thấy tự hào khi thấy cô bạn mình tỏa sáng trên sân khấu. Họ phối hợp nhịp nhàng, từng nét vẽ của Phương Anh dần dần tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh, đẹp mắt.

Khi bức tranh hoàn thành, cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay. Phương Anh và Minh nhìn nhau, cùng cười rạng rỡ. Đó là khoảnh khắc mà cả hai sẽ không bao giờ quên.

Sau buổi biểu diễn, Phương Anh và Minh cùng nhau ra khỏi hội trường, lòng tràn đầy niềm vui. "Cậu đã làm rất tốt, Minh. Mình không thể làm được điều này mà không có cậu."

Minh gật đầu, cảm thấy tự hào. "Mình cũng rất vui khi được cùng cậu tạo nên bức tranh đó. Cảm ơn cậu đã tin tưởng mình."

Phương Anh nhìn Minh, đôi mắt lấp lánh. "Mình tin rằng chúng ta sẽ còn tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa, Minh."

Minh mỉm cười, lòng tràn đầy hy vọng. Họ tiếp tục cùng nhau bước đi, hướng về phía tương lai với những ước mơ và khát vọng, biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ luôn có nhau.

Chương 3: Những thử thách đầu tiên

Thời gian dần trôi qua, mối quan hệ giữa Minh và Phương Anh ngày càng sâu đậm. Họ không chỉ là những người bạn thân mà còn là nguồn động viên lớn cho nhau. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm và phẳng lặng. Những thử thách đầu tiên bắt đầu xuất hiện, đe dọa đến tình bạn đặc biệt này.

Một buổi sáng mùa thu, Minh nhận được tin nhắn từ Phương Anh: "Minh, mình có chuyện quan trọng cần nói. Gặp nhau ở quán cà phê lần trước nhé."

Minh cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vẫn trả lời: "Được thôi, mình sẽ đến ngay."

Khi đến quán cà phê, Minh thấy Phương Anh ngồi ở một góc, vẻ mặt lo lắng. Anh tiến lại gần và ngồi xuống. "Có chuyện gì vậy, Phương Anh?"

Phương Anh hít một hơi thật sâu rồi nói: "Minh, mình vừa nhận được một tin không vui. Bố mẹ mình quyết định sẽ chuyển công tác ra nước ngoài và muốn mình đi cùng. Chúng ta chỉ còn một tháng bên nhau."

Minh cảm thấy như có một cơn sóng lớn ập vào lòng. "Cậu nói gì? Chuyển ra nước ngoài? Sao lại đột ngột như vậy?"

Phương Anh gật đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. "Mình cũng không muốn rời xa cậu, Minh. Nhưng bố mẹ mình đã quyết định rồi. Mình không biết phải làm sao."

Minh im lặng, cố gắng kìm nén cảm xúc. Anh không muốn Phương Anh thấy mình yếu đuối. "Vậy thì chúng ta phải tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau trong tháng cuối này. Mình sẽ luôn ở bên cậu, Phương Anh."

Phương Anh mỉm cười qua làn nước mắt. "Cảm ơn cậu, Minh. Mình cũng sẽ cố gắng mạnh mẽ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khoảng thời gian này."

Những ngày sau đó, Minh và Phương Anh dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Họ cùng nhau thực hiện những điều mà cả hai luôn muốn làm. Từ những buổi dã ngoại ngoài trời, đi chơi công viên, đến việc cùng nhau hoàn thành những bức tranh còn dang dở.

Một buổi chiều, khi đang ngồi vẽ trong công viên, Phương Anh quay sang Minh và nói: "Minh, mình muốn cậu hứa với mình một điều."

Minh gật đầu. "Cậu nói đi, mình sẽ hứa."

"Cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc và ủng hộ nhau. Mình không muốn mất đi tình bạn này, Minh."

Minh nắm chặt tay Phương Anh, ánh mắt chân thành. "Mình hứa, Phương Anh. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù có ở xa nhau đi chăng nữa."

Cuối tháng đó, ngày Phương Anh phải rời đi cũng đến. Minh và Phương Anh cùng nhau đến sân bay, cả hai đều cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được sự buồn bã trong lòng.

"Tạm biệt Minh, mình sẽ nhớ cậu rất nhiều," Phương Anh nói, giọng nghẹn ngào.

Minh ôm chặt Phương Anh, giọng anh cũng run rẩy. "Mình cũng vậy, Phương Anh. Hãy chăm sóc bản thân và đừng quên mình."

Phương Anh gật đầu, rồi quay lưng bước vào cửa kiểm soát. Minh đứng đó nhìn theo, lòng trĩu nặng. Anh biết rằng cuộc sống của mình từ giờ sẽ không còn như trước nữa.

Thời gian trôi qua, Minh và Phương Anh vẫn giữ liên lạc qua những cuộc gọi và tin nhắn. Dù khoảng cách địa lý xa xôi, nhưng họ vẫn luôn ủng hộ và động viên nhau. Minh tiếp tục cố gắng trong học tập và bóng rổ, trong khi Phương Anh bắt đầu một cuộc sống mới ở nước ngoài, theo đuổi ước mơ trở thành họa sĩ.

Một ngày nọ, Minh nhận được một bức thư từ Phương Anh. Cô kể về cuộc sống mới của mình, những khó khăn và niềm vui mà cô trải qua. Minh đọc từng dòng chữ, cảm nhận được sự mạnh mẽ và quyết tâm từ Phương Anh.

"Minh, mình biết rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau một ngày nào đó. Hãy cố gắng và không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Mình tin vào cậu."

Minh mỉm cười, cảm thấy lòng tràn đầy hy vọng. Anh biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, tình bạn giữa anh và Phương Anh sẽ luôn bền vững, vượt qua mọi thử thách. Và anh quyết định sẽ không ngừng cố gắng, để một ngày nào đó, họ sẽ gặp lại nhau và cùng nhau viết tiếp những trang kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc sống.

Sau khi Phương Anh rời đi, Minh cảm thấy trống trải và nhớ nhung. Mỗi buổi chiều tan học, anh vẫn thường dạo quanh công viên, nơi họ từng cùng nhau vẽ tranh và trò chuyện. Những kỷ niệm ấy giờ đây trở thành động lực giúp Minh vượt qua khoảng thời gian khó khăn.

Một ngày nọ, Minh nhận được tin từ trường về việc tuyển chọn đội tuyển bóng rổ tham gia giải đấu cấp quốc gia. Anh biết đây là cơ hội để chứng tỏ bản thân và không muốn bỏ lỡ.

Trong suốt quá trình tập luyện, Minh cố gắng hết sức. Anh dành nhiều thời gian hơn trên sân bóng, hoàn thiện kỹ năng và chiến thuật. Đôi lúc mệt mỏi và căng thẳng, nhưng anh luôn nhớ đến lời hứa với Phương Anh, rằng sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ.

Phương Anh cũng đối mặt với nhiều thử thách tại nơi ở mới. Ngôi trường mới, bạn bè mới, và những quy định khắt khe khiến cô cảm thấy áp lực. Tuy nhiên, cô không để bản thân gục ngã. Phương Anh tìm thấy niềm vui trong việc vẽ tranh, và không ngừng cải thiện kỹ năng của mình.

Một buổi tối, Phương Anh gửi một bức email cho Minh: "Minh, mình biết rằng mọi thứ ở đây thật khó khăn, nhưng mình sẽ không từ bỏ. Mình đã tham gia một cuộc thi vẽ tranh ở trường, và mình muốn cậu biết rằng mỗi nét vẽ của mình đều có sự động viên từ cậu. Cậu hãy cố gắng nhé!"

Minh đọc email, cảm thấy động viên và quyết tâm hơn bao giờ hết. Anh biết rằng cả hai đang cố gắng vì nhau, dù khoảng cách địa lý xa xôi.

Ngày giải đấu bóng rổ cấp quốc gia đến gần, Minh và đồng đội nỗ lực tập luyện không ngừng. Những buổi tập kéo dài đến tối muộn, nhưng không ai phàn nàn vì tất cả đều mong muốn đạt được kết quả tốt nhất.

Trong một buổi tập, Minh nhận được một cuộc gọi video từ Phương Anh. Cô cười rạng rỡ trên màn hình, đôi mắt sáng ngời.

"Minh, mình nghe nói cậu sắp tham gia giải đấu quốc gia. Mình tin tưởng cậu sẽ làm được. Hãy luôn tự tin và mạnh mẽ nhé!"

Minh mỉm cười, cảm thấy như có thêm nguồn năng lượng mới. "Cảm ơn cậu, Phương Anh. Mình sẽ cố gắng hết sức."

Ngày diễn ra giải đấu, sân vận động đông nghịt khán giả. Minh đứng trong đội hình, trái tim đập nhanh với sự háo hức và hồi hộp. Trận đấu diễn ra căng thẳng và quyết liệt, từng giây phút đều là cuộc chiến không khoan nhượng.

Minh chơi với tất cả khả năng của mình, dẫn dắt đội nhà ghi điểm và phòng ngự vững chắc. Anh nhớ lại những buổi tập cùng đồng đội, những lời động viên từ Phương Anh, và biết rằng mình không cô đơn trong cuộc chiến này.

Cuối cùng, đội của Minh giành chiến thắng, đưa họ tiến vào vòng chung kết. Khán giả reo hò, và đồng đội ôm chầm lấy Minh trong niềm vui sướng.

Buổi tối hôm đó, Minh ngồi bên bàn học, nhìn lại những gì đã trải qua. Anh nhận được một bức thư từ Phương Anh, viết tay cẩn thận và đầy tình cảm.

"Minh, mình rất tự hào về cậu. Cậu đã chứng tỏ được sự mạnh mẽ và quyết tâm của mình. Dù khoảng cách có xa xôi, nhưng mình luôn ở bên cạnh cậu. Hãy tiếp tục tiến lên và đạt được ước mơ của mình nhé!"

Minh cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm tin và hy vọng. Anh biết rằng dù có bao nhiêu thử thách phía trước, anh và Phương Anh sẽ luôn cùng nhau vượt qua, như họ đã từng làm. Và anh quyết tâm sẽ không ngừng cố gắng, để một ngày nào đó, họ sẽ lại gặp nhau, và cùng nhau viết tiếp những trang kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc sống.

Thời gian trôi qua, Minh tiếp tục nỗ lực trong học tập và bóng rổ. Anh biết rằng mỗi bước đi của mình đều có sự động viên và cổ vũ từ Phương Anh. Và mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, anh lại nghĩ về cô, về những lời hứa và tình bạn đặc biệt của họ.

Phương Anh cũng không ngừng phấn đấu, luôn nhớ đến Minh và những kỷ niệm bên nhau. Dù khoảng cách địa lý có xa xôi, nhưng trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play