Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mẹ Chồng Độc Ác Và Con Dâu Hiền

Chương 1: Sự gặp gỡ

Trời nắng chang chang như hổ lửa, và những bông hoa hồng bừng sáng rực trên bờ tường. Trong căn nhà gỗ cổ kính của gia đình ông bà Hà, tiếng cười vang lên từ chiếc bếp nơi một bà mẹ chồng đang nấu ăn cùng con dâu mới vào họ. Bà Hà, một phụ nữ với mái tóc bạc phơ nhẹ, vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhưng có chút khó đoán khi nhìn con dâu, Lan Anh, một cô gái vừa tròn 20 tuổi.

Lan Anh, với gương mặt xinh xắn và ánh mắt trong sáng, nhìn chằm chằm vào từng động tác của bà Hà. Cô biết rằng bà đã sống nhiều năm trong căn nhà này, và với mỗi nấc thang gỗ, mỗi phòng ngủ nhỏ, đều mang trong đó câu chuyện về quá khứ của bà. Tuy nhiên, từ khi cưới chồng và chuyển đến sống cùng bà Hà, Lan Anh cảm thấy có một điều gì đó xa lạ, một sự khắc khoải trong từng lời nói và hành động của bà.

Những ngày đầu tiên, Lan Anh cố gắng hiểu và chấp nhận những thói quen cổ xưa của bà Hà. Tuy nhiên, dần dần cô nhận ra rằng sự kiểm soát của bà đối với cuộc sống của cô không chỉ đơn giản là sự quan tâm, mà còn là sự kiểm soát một cách quá mức. Bà Hà luôn muốn mọi thứ phải theo ý của bà, từ cách nấu nướng cho đến việc quản lý tiền bạc trong gia đình.

Những ngày tháng trôi qua, mối quan hệ giữa Lan Anh và bà Hà dần căng thẳng hơn. Lan Anh cố gắng giữ bình tĩnh và chịu đựng, bởi cô biết rằng bà là người đã lớn tuổi và có nhiều kinh nghiệm hơn. Tuy nhiên, cô cũng không thể không cảm thấy sự ngột ngạt và bất mãn tràn ngập từng ngóc ngách của ngôi nhà nhỏ bé này.

Ngày một ngày, Lan Anh bắt đầu nhận ra rằng, phía sau vẻ ngoài hiền lành và sự quan tâm của bà Hà là sự ám ảnh và lòng tham vọng khó lường. Bà Hà không chỉ muốn kiểm soát mọi thứ, mà còn muốn Lan Anh trở thành bản sao hoàn hảo của mình, nhưng theo cách riêng của bà. Cô không thể hiểu tại sao bà lại có thể đối xử với cô như vậy, và không thể hiểu tại sao chồng cô lại không dám đứng lên bảo vệ cô.

Dần dần, Lan Anh nhận ra rằng, để sống được trong ngôi nhà này, cô cần phải tìm ra cách giữ gìn bản thân và tự bảo vệ mình trước sự độc ác vô hình của mẹ chồng.

Một buổi chiều mùa hạ oi ả, khi Lan Anh đang ngồi dưới gốc cây xoài trong sân sau, suy nghĩ về cuộc sống của mình, bà Hà bất ngờ xuất hiện từ phía sau.

"Bà đang làm gì đây?" Bà Hà nói với giọng mệt mỏi, nhưng ánh mắt sắc bén không hề mờ đi. "Có phải bà nghỉ hè mà lại lười biếng ngồi đây không làm gì?"

Lan Anh nhấc đầu lên, cố giữ vẻ bình tĩnh. "Cháu đang ngồi đây nghỉ ngơi và suy nghĩ một chút, bà à."

"Đủ rồi!" Bà Hà gầm lên. "Suy nghĩ gì nữa? Cháu là con dâu của tôi, và ở đây, tôi quyết định mọi thứ! Cháu phải làm những gì tôi nói, sống như cách tôi muốn!"

Lan Anh nhìn bà Hà với ánh mắt nghi ngờ. "Nhưng bà ơi, con dâu cũng có quyền tự do và lựa chọn của mình, phải không?"

Bà Hà cười nhẹ, nhưng không có một chút hàm ý nào là dễ chịu. "Tôi đã sống qua nhiều năm tháng, và tôi biết rằng đôi khi, sự tự do chỉ dẫn đến sự loạn lạc và thiệt hại. Cháu nên nghe theo tôi, để tôi chỉ dẫn cháu đi đúng con đường."

Lan Anh cảm thấy tim bỗng đau nhói. Cô nhớ lại những lời khuyên của mẹ trước khi lên xe hoa, rằng tình yêu và sự hiểu biết sẽ là cầu nối cho một mối quan hệ gia đình hạnh phúc. Nhưng đây, trong căn nhà này, cô cảm thấy như một con chim bị nhốt trong lồng và cô đơn.

"Bà có thể cho cháu một chút thời gian để suy nghĩ không?" Lan Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn không thể không rưng rức.

Bà Hà nhìn cô một lúc rồi cười nhẹ. "Được, cháu có thể suy nghĩ. Nhưng hãy nhớ, mọi quyết định cuối cùng cũng phải thuộc về tôi."

Với lời nói đó, bà quay lưng đi vào nhà, để lại Lan Anh ngồi đơn độc dưới bầu trời chiều tà, cảm giác cô đơn và bất lực hơn bao giờ hết.

Lan Anh ngồi lặng lẽ dưới bầu trời chiều tà, nhìn những tia nắng cuối ngày lan tỏa khắp sân sau nhỏ. Cô cảm thấy bị mắc kẹt trong một vòng xoáy cảm xúc: sự tự do cần được bảo vệ, nhưng cũng không thể phủ nhận nghĩa vụ và trách nhiệm đối với gia đình. Bà Hà, mẹ chồng độc ác với cô, nhưng lại là người đã sống qua nhiều năm tháng, có lẽ có cái gì đó cô cần học hỏi từ bà.

Khi ánh chiều tà dần tan đi và bầu trời chuyển sang màu xám, Lan Anh lặng lẽ đứng dậy, quyết định quay về nhà. Bước vào phòng, cô nhìn thấy bà Hà đang ngồi uống trà trong phòng khách. Ánh đèn lung linh chiếu lên khuôn mặt bà, làm lộ rõ nét mặt già nua nhưng vẫn đầy quyền lực.

"Con đang nghĩ gì thế?" Bà Hà hỏi, giọng nói cứng rắn nhưng lại mang một chút tò mò.

Lan Anh ngậm ngùi nhìn bà. "Cháu không biết phải làm sao nữa, bà ạ. Cháu muốn làm theo cách của chính mình, nhưng mà..." Cô ngừng lại, không thể tìm ra lời nào phù hợp để diễn tả tâm trạng của mình.

Bà Hà nhìn cô một lúc, rồi thở dài. "Con chưa hiểu được mọi thứ. Trong gia đình này, mọi người phải tuân theo quy tắc. Tôi không muốn điều gì xấu xảy ra với con, chỉ muốn con sống hạnh phúc và an toàn." Bà lặng lẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt sâu xa nhưng không có một chút nhẫn nại.

Lan Anh cảm thấy lòng mình rối bời. Bà Hà không phải một người dễ chịu, nhưng có lẽ trong lời nói của bà vẫn ẩn chứa một chút tình thương, dù cô không thể dễ dàng nhìn thấy.

"Con hứa sẽ cố gắng hòa đồng với mọi người, bà ạ," Lan Anh nói, âm thanh vừa vừa. "Nhưng con cũng mong bà có thể hiểu cho con một chút."

Bà Hà không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một lúc rồi cúi đầu xuống nhấp tiếp trà. Không có sự đồng ý rõ ràng, nhưng cũng không phải là một lời từ chối mạnh mẽ.

Lan Anh quay lưng rời đi, với những tư tưởng rối ren và câu hỏi vẫn đang xoay quanh trong đầu. Cuộc sống của cô với mẹ chồng độc ác này sẽ đi về đâu, và liệu có cách nào để cô giữ được bản thân trong một ngôi nhà đầy rẫy những lời hứa và những sự kiểm soát?

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Lan Anh trong ngôi nhà nhỏ của bà Hà tiếp tục trôi qua như một chuỗi các mảnh ghép khó khăn. Cô cố gắng làm hài lòng mọi người, đặc biệt là bà Hà, nhưng mỗi bước đi của cô đều nhận được sự kiểm soát và chỉ trích nhỏ nhặt từ phía mẹ chồng.

Một buổi chiều nắng nhẹ, khi Lan Anh đang dọn dẹp sân sau, bà Hà đột nhiên xuất hiện từ phía sau.

"Bà đi đâu vậy?" Bà Hà hỏi, giọng nói có chút khó chịu.

Lan Anh quay lại nhìn bà Hà, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. "Cháu đang dọn dẹp sân sau một chút, bà à."

Bà Hà nhìn quanh, rồi ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt sắc bén. "Có gì sai không? Tại sao sân lại còn dơ dẫn như vậy?"

Lan Anh cảm thấy lòng mình rầu rĩ. "Cháu sẽ cố gắng dọn sạch hơn, bà ạ."

Bà Hà gật đầu một cái, nhưng không rút ra lời khen nào. "Con dâu trong nhà, phải biết giữ gìn vệ sinh và sắp xếp nhà cửa sao cho đúng. Đừng để tôi phải nhắc nhở lần thứ hai."

Lan Anh ngậm ngùi nhận lời, cảm thấy mệt mỏi với sự khắc nghiệt không thể lường trước của bà Hà. Cô cảm thấy mình như một người bị thừa nhận và không được đánh giá cao, dù cô luôn cố gắng hết sức.

Buổi tối cùng ngày đó, sau khi cả nhà đã đi ngủ, Lan Anh ngồi một mình trong phòng, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy nỗi buồn như một tấm gương phản chiếu, chiếu sáng lên sự bất lực và sự cô đơn của mình.

"Con làm thế nào đây?" Lan Anh tự hỏi, mắt nhìn xa xăm vào bầu trời đêm. "Làm thế nào để sống được trong một ngôi nhà mà cảm giác không bao giờ thuộc về mình?"

Những suy nghĩ trống rỗng và tâm trạng bất an vẫn cứ lấn át cô. Cô biết rằng, để sống được, cô cần tìm ra một cách để tự bảo vệ mình, dù đôi khi đó là việc không dễ dàng.

Chương 2: Ánh sáng trong đêm tối

Lan Anh quyết định rằng, nếu cô muốn tồn tại trong ngôi nhà này, cô phải tìm cách để bà Hà có thể hiểu và chấp nhận mình hơn. Những ngày tiếp theo, cô dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện và quan sát cách làm việc của bà Hà. Cô lắng nghe câu chuyện về quá khứ của bà, từ những ngày khó khăn trong thời chiến, đến những năm tháng nuôi dạy các con trong một xã hội đầy biến động.

Một buổi sáng sớm, khi Lan Anh đang chuẩn bị bữa sáng, bà Hà bước vào bếp. Bà dừng lại nhìn Lan Anh một lúc, rồi bất ngờ nói:

“Con biết không, mẹ đã trải qua nhiều chuyện trong đời. Những gì mẹ làm bây giờ chỉ là muốn tốt cho gia đình này thôi.”

Lan Anh ngừng tay, ngước lên nhìn bà Hà, ánh mắt có chút ngạc nhiên. “Cháu biết, bà à. Cháu sẽ cố gắng học hỏi và làm tốt hơn.”

Bà Hà không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bước ra ngoài sân. Lan Anh cảm nhận được một chút thay đổi trong thái độ của bà, nhưng cô biết rằng vẫn còn một chặng đường dài để chinh phục lòng tin của mẹ chồng.

Một buổi chiều, Lan Anh quyết định nấu một bữa tối đặc biệt để thể hiện lòng biết ơn và tôn trọng đối với bà Hà. Cô dành cả ngày để chuẩn bị những món ăn tinh tế và đầy đủ dinh dưỡng. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô mời bà Hà và cả gia đình ngồi vào bàn ăn.

Bà Hà nhìn các món ăn trên bàn, rồi nhìn Lan Anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên. “Con đã làm tất cả những thứ này sao?”

Lan Anh mỉm cười, gật đầu. “Vâng, cháu muốn cảm ơn bà vì đã dạy cháu nhiều điều. Cháu mong rằng bà sẽ thích.”

Bà Hà cầm đũa lên, thử từng món ăn một cách chậm rãi. Sau một lúc, bà quay sang Lan Anh và nói: “Con đã làm rất tốt. Mẹ rất cảm kích.”

Lan Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và vui mừng. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời khen ngợi từ mẹ chồng, và điều đó khiến cô cảm thấy mình đang đi đúng hướng.

Tuy nhiên, không phải mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Một buổi sáng, khi Lan Anh đang quét dọn sân sau, bà Hà lại xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Con làm cái gì đây? Cây cảnh này con đã tưới quá nhiều nước, sẽ chết mất thôi!” Bà Hà hét lên, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Lan Anh cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc. Cô đã cố gắng hết sức để làm mọi thứ đúng cách, nhưng dường như bất kể cô làm gì, bà Hà vẫn tìm thấy lý do để chỉ trích. “Cháu xin lỗi, bà à. Cháu sẽ cố gắng chú ý hơn.”

Bà Hà không nói thêm gì, chỉ lắc đầu và bỏ đi. Lan Anh cảm thấy nước mắt chực trào, nhưng cô kìm lại. Cô biết rằng mình không thể bỏ cuộc, không thể để cho sự kiểm soát của bà Hà đánh gục mình.

Những ngày sau đó, Lan Anh tiếp tục kiên nhẫn học hỏi và làm việc chăm chỉ. Cô lắng nghe những lời chỉ dạy của bà Hà và cố gắng hoàn thiện bản thân. Dần dần, cô nhận thấy rằng bà Hà cũng bắt đầu mềm lòng hơn và có phần bớt khắt khe.

Một buổi tối, sau khi cả nhà đã ăn tối xong, bà Hà gọi Lan Anh vào phòng khách. Bà ngồi trên ghế bành, nhìn cô với ánh mắt trầm tư.

“Con ngồi xuống đây,” bà nói, giọng điềm tĩnh.

Lan Anh ngồi xuống, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Có chuyện gì vậy, bà?”

Bà Hà thở dài, rồi bắt đầu nói: “Mẹ biết mẹ đã rất khó khăn với con. Nhưng con phải hiểu rằng mẹ chỉ muốn tốt cho gia đình này. Mẹ đã mất rất nhiều để xây dựng nên ngôi nhà này, và mẹ không muốn thấy nó bị phá hủy.”

Lan Anh nhìn bà Hà, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của bà. “Cháu hiểu, bà à. Cháu sẽ cố gắng làm tốt hơn và không làm bà thất vọng.”

Bà Hà gật đầu, mắt hơi đỏ. “Con là một cô gái tốt, Lan Anh. Mẹ hy vọng rằng chúng ta có thể hiểu nhau hơn và sống hạnh phúc trong ngôi nhà này.”

Lan Anh cảm thấy lòng mình ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự gần gũi và tình thương từ mẹ chồng. Cô biết rằng còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng với lòng kiên nhẫn và sự cố gắng, cô tin rằng mình có thể tạo nên một mối quan hệ tốt đẹp với bà Hà.

Những ngày tháng trôi qua, mối quan hệ giữa Lan Anh và bà Hà bắt đầu có những dấu hiệu cải thiện. Tuy vẫn còn những lúc căng thẳng, nhưng Lan Anh nhận thấy rằng bà Hà cũng dần bớt khắt khe và khó tính hơn. Cô cảm thấy mình đang từng bước xây dựng được niềm tin và sự tôn trọng từ mẹ chồng.

Một buổi sáng cuối tuần, khi Lan Anh đang tưới cây trong vườn, bà Hà bất ngờ xuất hiện với một vẻ mặt trầm tư.

“Lan Anh, con có rảnh không? Mẹ muốn nói chuyện một chút,” bà Hà nói.

Lan Anh đặt vòi nước xuống và nhìn bà Hà. “Dạ, được bà. Bà muốn nói chuyện gì ạ?”

Bà Hà nhìn xa xăm, rồi bắt đầu kể: “Ngày xưa, mẹ cũng từng là một cô dâu trẻ như con. Mẹ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn và thử thách để giữ gìn gia đình này. Mẹ không muốn con phải trải qua những gì mẹ đã từng trải qua, nhưng mẹ cũng không biết cách nào tốt hơn để bảo vệ con và gia đình.”

Lan Anh lắng nghe, cảm nhận được nỗi lòng sâu kín của bà Hà. “Cháu hiểu, bà à. Cháu sẽ cố gắng làm hết sức mình để bảo vệ và chăm sóc gia đình này.”

Bà Hà gật đầu, mắt rưng rưng. “Mẹ biết con là người tốt, Lan Anh. Mẹ hy vọng rằng con sẽ hiểu cho mẹ và cùng mẹ xây dựng một gia đình hạnh phúc.”

Lan Anh nắm lấy tay bà Hà, cảm nhận được sự ấm áp và chân thành trong lời nói của bà. “Cháu sẽ làm được, bà à. Cháu tin rằng chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”

Buổi trò chuyện đó đã giúp mối quan hệ giữa Lan Anh và bà Hà trở nên gắn kết hơn. Dù vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng Lan Anh cảm thấy mình đã có thêm động lực và niềm tin để tiếp tục cố gắng.

Một buổi chiều khác, khi Lan Anh đang ngồi đọc sách trong phòng khách, bà Hà bước vào với một chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay.

“Lan Anh, đây là cái gì vậy?” bà Hà hỏi, mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ bằng bạc, được khắc những hoa văn tinh xảo.

Lan Anh nhìn chiếc vòng cổ, cảm thấy ngạc nhiên. “Cháu không biết, bà à. Chiếc vòng này đẹp quá.”

Bà Hà mỉm cười, rồi nói: “Đây là chiếc vòng mà mẹ đã nhận được từ bà nội con. Bà nội đã tặng mẹ vào ngày mẹ kết hôn, và giờ mẹ muốn tặng lại cho con. Mẹ hy vọng rằng con sẽ giữ gìn nó như một kỷ niệm quý báu của gia đình.”

Lan Anh cảm thấy mắt mình ươn ướt. “Cảm ơn bà, cháu sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Cháu rất trân trọng món quà này.”

Bà Hà đặt chiếc vòng cổ vào tay Lan Anh, ánh mắt đầy tình cảm. “Mẹ tin rằng con sẽ làm tốt. Mẹ đã thấy được sự cố gắng và kiên nhẫn của con. Hãy tiếp tục giữ vững tinh thần đó và mẹ tin rằng chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc.”

Lan Anh ôm chầm lấy bà Hà, cảm nhận được sự ấm áp và tình thương từ mẹ chồng. Cô biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với sự hỗ trợ và tình thương từ bà Hà, cô tin rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn.

Chương 3: Sóng gió trở lại

Thời gian trôi qua, Lan Anh dần dần cảm thấy cuộc sống của mình ổn định hơn. Mối quan hệ giữa cô và bà Hà cũng đã có nhiều cải thiện đáng kể. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng bình yên. Những sóng gió mới lại tiếp tục đến, thử thách sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm của Lan Anh.

Một ngày nọ, khi Lan Anh đang chuẩn bị bữa trưa, cô nhận được một cuộc điện thoại từ chồng cô, Tuấn. Anh báo rằng công ty của anh đang gặp khó khăn lớn và anh có thể sẽ phải làm việc nhiều hơn để cố gắng cứu vãn tình hình.

“Anh biết em sẽ vất vả hơn, nhưng đây là tình thế bắt buộc. Em có thể thông cảm cho anh không?” Tuấn nói qua điện thoại, giọng đầy lo lắng.

Lan Anh cố gắng giữ bình tĩnh và động viên chồng: “Em hiểu mà, anh cứ làm việc của mình. Em sẽ lo mọi việc ở nhà.”

Khi bà Hà biết được tình hình của Tuấn, bà càng trở nên căng thẳng và lo lắng. Bà bắt đầu kiểm soát mọi việc trong nhà một cách gắt gao hơn, từ việc nấu nướng, dọn dẹp đến việc quản lý tài chính. Bà sợ rằng nếu không cẩn thận, cả gia đình sẽ rơi vào khủng hoảng.

Một buổi chiều, khi Lan Anh đang chuẩn bị bữa tối, bà Hà bước vào bếp với vẻ mặt nghiêm trọng. “Con đã biết gì chưa? Công ty của Tuấn đang gặp rắc rối lớn. Chúng ta cần phải cẩn thận hơn trong mọi việc.”

Lan Anh gật đầu, nhưng trong lòng cô cảm thấy áp lực ngày càng đè nặng. “Cháu biết rồi, bà à. Cháu sẽ cố gắng làm mọi thứ tốt nhất có thể.”

Bà Hà nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng. “Con phải hiểu rằng, nếu có điều gì sai sót, chúng ta sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề. Mẹ không muốn gia đình này rơi vào cảnh khó khăn.”

Lan Anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô biết rằng bà Hà chỉ muốn bảo vệ gia đình, nhưng sự kiểm soát quá mức của bà khiến cô cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi.

Những ngày tiếp theo, Lan Anh phải đối mặt với sự căng thẳng và áp lực từ cả công việc trong nhà lẫn những lo lắng về tình hình công ty của Tuấn. Cô cố gắng giữ bình tĩnh và làm mọi việc tốt nhất có thể, nhưng sự kiểm soát chặt chẽ của bà Hà khiến cô cảm thấy mình không thể thở nổi.

Một buổi tối, sau khi cả nhà đã ăn tối xong, Lan Anh ngồi một mình trong phòng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi và căng thẳng. Cô tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục chịu đựng được sự kiểm soát của bà Hà và áp lực từ tình hình khó khăn của gia đình hay không.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Lan Anh mở cửa ra và thấy bà Hà đứng đó, với vẻ mặt lo lắng.

“Con có ổn không?” bà Hà hỏi, giọng nói mềm mỏng hơn thường lệ.

Lan Anh gật đầu, nhưng không thể giấu được nỗi mệt mỏi trong ánh mắt. “Cháu chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, bà à.”

Bà Hà bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh cô. “Mẹ biết rằng con đang phải chịu đựng rất nhiều. Mẹ cũng rất lo lắng cho tương lai của gia đình này. Nhưng mẹ không muốn làm con cảm thấy áp lực quá mức.”

Lan Anh nhìn bà Hà, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của bà. “Cháu biết, bà à. Cháu sẽ cố gắng hết sức để vượt qua khó khăn này.”

Bà Hà nắm lấy tay Lan Anh, ánh mắt đầy cảm thông. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Mẹ tin rằng với sự cố gắng và đoàn kết, gia đình chúng ta sẽ không bị khuất phục.”

Lan Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng dù có khó khăn đến đâu, cô vẫn có sự hỗ trợ và động viên từ bà Hà. Cô quyết tâm sẽ vượt qua mọi thử thách để bảo vệ gia đình mình.

Những tuần tiếp theo, Lan Anh và bà Hà cùng nhau vượt qua những khó khăn. Bà Hà đã bớt kiểm soát hơn và bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những kinh nghiệm của mình trong cuộc sống. Lan Anh dần dần cảm nhận được sự gắn kết và hiểu biết lẫn nhau ngày càng sâu đậm giữa hai người.

Một buổi chiều, khi Lan Anh đang chăm sóc vườn hoa trước nhà, bà Hà bước ra với một cuốn sổ tay nhỏ trong tay.

“Lan Anh, mẹ muốn chia sẻ với con một vài bí quyết mà mẹ đã ghi lại trong cuốn sổ này. Những năm qua, mẹ đã trải qua nhiều thăng trầm và đây là những bài học quý báu mà mẹ muốn truyền lại cho con,” bà Hà nói, giọng đầy sự chân thành.

Lan Anh ngạc nhiên và cảm động. “Cháu rất cảm ơn bà. Cháu sẽ đọc và học hỏi từ những gì bà đã chia sẻ.”

Bà Hà mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. “Mẹ tin rằng con sẽ làm tốt. Chỉ cần kiên nhẫn và lòng quyết tâm, con sẽ vượt qua mọi khó khăn.”

Từ ngày đó, Lan Anh bắt đầu đọc cuốn sổ tay của bà Hà mỗi tối. Trong đó chứa đựng những kinh nghiệm quý báu về việc quản lý gia đình, giữ gìn tình yêu thương và cách vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Cô cảm thấy như mình đã tìm thấy một nguồn động lực mới, giúp cô thêm vững tin vào con đường phía trước.

Một buổi sáng, khi Lan Anh đang chuẩn bị bữa sáng, cô nhận được một cuộc điện thoại từ Tuấn. Giọng anh vui mừng và phấn khởi.

“Lan Anh, anh có tin vui đây! Công ty đã tìm được một đối tác mới và tình hình đang dần ổn định lại. Anh sẽ không phải làm việc quá sức nữa, và chúng ta có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình,” Tuấn nói, giọng đầy hy vọng.

Lan Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và hạnh phúc. “Thật tuyệt vời, anh yêu. Em rất vui khi nghe tin này. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và xây dựng một tương lai tươi sáng hơn.”

Sau cuộc điện thoại, Lan Anh bước vào phòng khách và chia sẻ tin vui với bà Hà. Ánh mắt bà Hà sáng lên niềm vui và nhẹ nhõm.

“Đó là một tin tuyệt vời, Lan Anh. Mẹ biết rằng với sự cố gắng và kiên nhẫn, chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách,” bà Hà nói, giọng đầy cảm xúc.

Lan Anh và bà Hà ôm nhau, cảm nhận được tình thương và sự gắn kết giữa hai người. Những khó khăn và thử thách đã qua giúp họ hiểu nhau hơn và trở nên mạnh mẽ hơn.

Cuộc sống dần dần trở lại bình thường. Tuấn không còn phải làm việc quá sức, và Lan Anh tiếp tục chăm sóc gia đình với sự hỗ trợ và động viên từ bà Hà. Mối quan hệ giữa họ ngày càng tốt đẹp và sâu đậm hơn.

Một buổi tối, cả gia đình quây quần bên nhau trong bữa cơm ấm áp. Bà Hà nhìn Lan Anh và Tuấn, mắt rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc.

“Con à, mẹ rất tự hào về con. Con đã chứng tỏ mình là một người con dâu tuyệt vời, và mẹ tin rằng với tình yêu và sự kiên nhẫn, chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc và bền vững,” bà Hà nói, giọng đầy cảm xúc.

Lan Anh cảm thấy lòng mình ấm áp và tràn đầy hy vọng. Cô biết rằng cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu thương và sự đoàn kết, cô và gia đình sẽ vượt qua mọi khó khăn để xây dựng một tương lai tươi sáng.

Mặc dù tình hình đã dần ổn định, cuộc sống của Lan Anh vẫn không hoàn toàn bình yên. Một buổi sáng, khi Lan Anh đang làm việc trong bếp, cô nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Cô vội vã ra mở cửa, thấy mẹ cô, bà Hương, đứng đó với vẻ mặt lo lắng.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Lan Anh hỏi, giọng đầy lo lắng.

Bà Hương thở dài, mắt đẫm lệ. “Lan Anh, nhà mình gặp rắc rối lớn. Công ty của ba con đang đối mặt với nguy cơ phá sản. Mẹ không biết phải làm sao.”

Lan Anh cảm thấy như trời đất sụp đổ. “Mẹ vào nhà đi, chúng ta sẽ bàn cách giải quyết.”

Bà Hương vào nhà và Lan Anh vội vàng gọi Tuấn về. Khi Tuấn về đến nhà, cả ba ngồi lại để thảo luận về tình hình. Tuấn đề nghị dùng số tiền tiết kiệm của họ để giúp đỡ công ty của ba Lan Anh, nhưng điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn tài chính trong tương lai.

“Anh nghĩ rằng chúng ta nên giúp đỡ ba mẹ em. Đây là lúc gia đình cần nhau nhất,” Tuấn nói, giọng chắc chắn.

Lan Anh gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi có sự hỗ trợ của chồng. “Em cũng nghĩ vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”

Tuy nhiên, khi Lan Anh và Tuấn thảo luận với bà Hà về kế hoạch này, bà Hà tỏ ra không đồng ý.

“Con phải suy nghĩ kỹ lưỡng. Tiền tiết kiệm là để phòng khi gia đình mình gặp khó khăn. Mẹ hiểu rằng gia đình bên kia cần giúp đỡ, nhưng chúng ta cũng phải bảo vệ gia đình mình,” bà Hà nói, giọng nghiêm nghị.

Lan Anh hiểu rằng bà Hà lo lắng cho sự an toàn của gia đình, nhưng cô cũng biết rằng không thể bỏ rơi ba mẹ mình trong lúc khó khăn.

“Mẹ, con hiểu sự lo lắng của mẹ, nhưng đây là lúc chúng con phải giúp đỡ ba mẹ con. Con tin rằng với sự đồng lòng và cố gắng, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn,” Lan Anh nói, giọng kiên định.

Bà Hà im lặng một lúc, rồi thở dài. “Con đã trưởng thành và hiểu chuyện. Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con rằng cuộc sống luôn có những thử thách, và chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Cuối cùng, bà Hà đồng ý với kế hoạch của Lan Anh và Tuấn. Họ quyết định sẽ dùng một phần tiền tiết kiệm để giúp đỡ công ty của ba Lan Anh, đồng thời cùng nhau tìm cách vượt qua những khó khăn tài chính trong thời gian tới.

Những ngày sau đó, Lan Anh và Tuấn phải đối mặt với nhiều thách thức mới. Họ phải cắt giảm chi tiêu, làm việc chăm chỉ hơn để kiếm thêm thu nhập. Dù cuộc sống trở nên khó khăn hơn, nhưng tình yêu và sự đoàn kết trong gia đình giúp họ vượt qua mọi thử thách.

Một buổi tối, khi cả gia đình đang quây quần bên nhau, bà Hà nhìn Lan Anh và Tuấn, ánh mắt đầy tình cảm.

“Mẹ rất tự hào về các con. Các con đã chứng tỏ rằng gia đình là quan trọng nhất. Dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần chúng ta cùng nhau, không gì là không thể vượt qua,” bà Hà nói, giọng đầy cảm xúc.

Lan Anh cảm thấy lòng mình ấm áp. Cô biết rằng dù cuộc sống có đầy thử thách, nhưng với tình yêu và sự đoàn kết, gia đình cô sẽ luôn vững mạnh và vượt qua mọi khó khăn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play