Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Hyunlix] Still Live

Chap 1

Hyunjin học lớp 12A trên lầu còn Felix học dưới anh 1 lầu lớp 11C.

Hôm nay lúc anh đi dọc hành lang đã thấy ngoài trời đã tối đen rồi, chân đi nhanh đến lớp cậu để về sớm kẻo trời mưa. Cửa lớp mở ra, đúng như mọi ngày Felix ngồi yên đó chờ anh. Nhưng hôm nay có một chút khác lạ, Felix ngồi bầng thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng mở cửa cậu lau vội vệt nước mắt rồi đứng dậy.

- Felix\, về thôi em. Anh xin lỗi lúc nãy có chút bài tập....

- Anh nói với tôi làm gì ? Tôi đâu quan tâm.

- Gì đây hả ? Em đừng giận mà

- Tôi không giận anh\, tôi cũng định về rồi nhưng muốn nán lại để nói với anh một chuyện này.

CHIA TAY ĐI HWANG HYUNJIN.

Tiếng sét như xé toạt bầu trời kèm theo đó là lời nói như vết dao cắt vào tim Hwang Hyunjin. Anh đứng bần thần một lúc lâu vì tưởng chừng như mưa lớn làm anh nghe không rõ người kia nói gì.

- Đùa gì vậy Felix. Chuyện này không đem ra đùa được đâu.

Lee Yongbok mặt nhởn nhơ với đôi mắt lạnh tanh nhìn về phía Hyunjin. Cậu xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên tay và nụ cười vênh váo

- Tôi tưởng anh như thế nào ai ngờ còn nghèo hơn cả bồ mới của tôi

- Bồ mới ?

- Đúng vậy đó Hwang Hyunjin. Tôi nhìn mặt anh đã thấy chán rồi. Nói yêu tôi mà không lo cho tôi được một chút nào cả. Anh nhìn đi. Người ta tặng tôi nhẫn kim cương hẳn hoi ngay lúc mới yêu mà. Tôi yêu anh 4 năm có gì hả một chiếc nhẫn tầm thường

Hyunjin nghe từng lời thốt lên từ môi Felix mà lòng lạnh hơn từng chút, suốt 4 năm yêu nhau cậu là một cậu nhóc nhỏ cứ đi cạnh anh. Cả hai yêu nhau không chút toan tính, câụ cũng  không một chút đòi hỏi.

Felix hằng ngày anh biết không phải như vậy

-          Nói xong rồi tôi đi đây

-          Felix…. Em đừng đùa nữa được không ? chẳng phải

em đã hứa

-          Mấy cái lời hứa đó anh cũng tin được hả, sao anh

ngốc vậy Hyunjin. Tôi thấy anh đẹp trai, học giỏi, nhà giàu nên mới chơi anh thôi,

không ngờ anh dễ lừa như vậy. Anh đừng lo, tôi không nói ra ngoài là anh bị tôi

đá đâu. Còn anh nữa, sau này tìm người tốt tốt đó mà yêu đừng có ngu ngốc như vậy

nữa biết không.

Mắt Hyunjin dần đỏ hoen nước mắt

cũng lăn thành vệt dài trên má, tay run run nắm lấy vạt áo người kia.

-          Vậy từ trước đến giờ em có bao giờ thật lòng với

tôi không ?

-          Có

-          Còn bây giờ

-          Một chút cũng không. Gặp mặt anh tôi cũng thấy rất

phiền rồi. Buông ra đi.

Felix giật mạnh một cái, tay Hyunjin bị hất ra khỏi vạt áo của

cậu, cái hất này cũng như đoạn tình cảm 4 năm bị Felix lạnh lùng hất đi. Ngoài

trời mưa vẫn mưa, trong phòng tuy có người nhưng không có một chút hơi ấm nào cả.

Felix từng bước tiến lại cửa lớp còn Hyunjin chỉ biết chôn chân tại chỗ nhìn người

mình yêu ngày càng xa dần.

-          Em coi tình cảm của tôi là gì vậy Felix

-          Là gì hả ? Là thứ cầm lên được thì bỏ xuống được.

-          Làm ơn, nếu em có người chăm sóc rồi thì trả cho

tôi chiếc nhẫn được không ?

-          Tôi vứt rồi.

-          Cũng được, cũng tốt. Lee Yongbok, tôi sẽ biến mất

khỏi em, và cũng xin em đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Felix cười nhạt một cái rồi mở toan cửa lớp mà bỏ đi. Cậu chạy

thật nhanh ra khỏi trường mặc cho cơn mưa lớn thấm ướt cả quần áo, có vẻ sẽ không

ai biết trên gương mặt đầy nước mưa ấy có cả những giọt nước mắt đau khổ của cậu.

 Cậu chưa từng ngừng yêu anh, chưa từng ngừng thích anh cũng

như chưa từng có người bên ngoài như cậu đã nói. Tất cả chỉ là một lời nói dối,

tất cả đều là gạt Hyunjin. Cậu rất đau, rất hối hận khi phải thốt ra những từ đó,

chính bản thân cậu còn ghét mình nói gì đến Hyunjin một người yêu cậu nhiều đến

thế.

Lết từng bước chân mệt mỏi về nhà, Felix đau lòng chẳng thèm

thay đồ mà lại trốn vào chăn khóc to hơn, cậu ghét bản thân mình, hận bản thân

mình. Cậu ước mình không làm như vậy, cậu ước mình chưa từng làm tổn thương

Hyunjin. Ôm khư khư chiếc nhẫn của anh bên người sau khi khóc thật to cậu thiếp

đi lúc nào không hay.

-          Felix…. Felix dậy đi em. Em không đi học hả

-          Có….

-          Mặt mày em sao trắng bệt vậy, hôm qua không thay

đồ mà ngủ luôn à.

-          Em….

-          Felix em sốt rồi. Để anh mua thuốc, nấu cháo cho

em.

-          Anh hai…. trả anh chiếc nhẫn

-          Em lấy khi nào vậy ?

-          Anh xin cô cho em nghỉ hôm nay nha.

-          Ừ. Nghỉ đi, chiều anh gọi Hyunjin đến thăm em

-          Không cần đâu. Bọn em chia tay rồi

Bangchan im lặng rồi rời khỏi phòng Felix, thằng bé sốt cao

mắt còn sưng húp chắc là do khóc nhiều quá.

Felix nghỉ bệnh mất 5 ngày mới hạ được cơn sốt và bắt đầu đi

học trở lại, cậu sợ phải đi học, sợ gặp phải anh và đối diện với anh. Nhưng có

lẽ nổi sợ của cậu là vô ích rồi.

-          Nghỉ bệnh dữ vậy mậy

-          Ừ

-          Mày chia tay rồi phải không ?

-          Sao mày biết

-          Anh Hyunjin đó giờ cãi gia đình quyết ở lại đây

vì mày mà hôm qua ảnh sang Anh du học thì tao biết đã có chuyện rồi.

-          Seungmin….. tao đã mãi mãi mất anh ấy rồi.

Chap 2

Cũng 10 năm trôi qua kể từ ngày Hyunjin rời bỏ Hàn Quốc chấp nhận buông tay Yongbok du học ở một đất nước khác. Yongbok cứ thế sống mà không có Hyunjin cạnh bên. Mỗi đêm cậu đều ôm lấy chiếc nhẫn của anh mà ngủ có đêm cậu khóc ướt gối vì nhớ anh, có đêm cậu giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng ngày cậu rời bỏ anh, cũng có đêm cậu hạnh phúc vì mơ thấy những ngày hai đứa hạnh phúc bên nhau.

Suốt 10 năm như vậy cậu không có một chút tin tức gì về anh, cậu vẫn ôm một hi vọng, hi vọng một ngày anh trở về để cậu có thể giải thích nỗi khổ lí do năm xưa, để cậu có thể xin được anh tha thứ cho cậu

Đêm nay Yongbok không gặp ác mộng, Yongbok mơ thấy bản thân được gặp lại Hyunjin. Được nhìn thấy gương mặt của anh, được chạm vào tay anh.

- Hyunjin... em xin lỗi...

- Đừng khóc mà Yongbok - Hyunjin đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu.

- Nhưng mà...

- Không sao đâu. Mình sắp gặp lại nhau rồi.

- Hả ???

- Dậy đi Yongbok....

- Yongbok à. Dậy đi làm nè. - Bangchan lay lay người Yongbok thật mạnh xong lại quay sang kéo tấm rèm cửa sổ ra.

- Anh hai... em muốn ngủ xíu nữa.

- Em mà ngủ nữa trễ giờ làm anh không chịu trách nhiệm đâu nhé

Yongbok bật dậy hất tung tấm chăn với tay cầm cái đồng hồ trên bàn mà xem.

- Anh làm em hết hồn. Mới 7h thôi mà

- Em không định ăn sáng hay sao ? Mau vào thay quần áo đi, anh dọn bữa sáng rồi.

Bangchan dọn sơ qua căn phòng cho Yongbok xong liền đi ra ngoài để lại Yongbok còn đang ngáp ngắn ngáp dài trên giường ngủ. Cậu đặt lại chiếc đồng hồ ngay ngắn trên bàn, đằng sau là tấm ảnh kỉ niệm của anh và cậu, cậu nhìn ngắm vuốt ve gương mặt anh hồi lâu "Mình sắp gặp lại nhau có thật không anh" bất giác một nụ cười nở trên gương mặt nhỏ ấy, đặt lại tấm ảnh, đeo lên chiếc nhẫn trên cổ cậu vui vẻ bắt đầu một ngày mới.

Yongbok đã được nhận vào công ty HJ làm thực tập sinh từ tháng trước và hôm nay là ngày đầu cậu đi làm. Chuẩn bị tươm tất quần áo cậu vào chào hỏi đồng nghiệp một cách nhiệt tình vì cậu muốn mọi người quan tâm giúp đỡ mình nhiều hơn. Yongbok không hề kém cạnh ai vì cậu đã đỗ trường top nhờ thực lực của mình còn nằm trong top 5 sinh viên giỏi nhất ở trường đại học. Trước khi vào làm công ty này cậu cũng đã có gần 4 năm kinh nghiệm ở công ty JS lớn Hàn Quốc. Nhưng không vì vậy mà cậu tự cao, trái lại cậu rất chuyên tâm nghe mọi người hướng dẫn công việc cho mình trong đó có...

- Lee Yongbok lớp 12C ?

- Cậu trong quen mặt lắm

- Han Jisung nè. Ngồi cách cậu 1 dãy nhớ không

- Han Jisung tổ trưởng tổ 3 hả ?

- Đúng rồi... cậu là thực tập sinh mới hả

- Tớ vừa đi làm ngày hôm nay, nhờ cậu giúp đỡ mình nha. Mà cậu làm ở đây lâu chưa ?

- Mình cũng vừa vào mấy tháng thôi. Ngày xưa mình học thua cậu nhưng bây giờ mình sẽ chỉ dạy cho cậu công việc ở đây nha.

Han Jisung là bạn cấp 3 của Yongbok, lúc còn ở trường cấp 3 Han luôn cạnh tranh điểm và thứ hạng với Yongbok, là cạnh tranh công bằng, có lúc Han sẽ đứng nhất Yongbok đứng nhì cũng có lúc Yongbok sẽ thắng Han. Hai cậu bạn này cứ chiếm vị trí 1 2 không ai có thể chen chân vào được, và cuối cùng tỉ số cũng nằm ở mức 35/37 Han thua Yongbok 2 lần đứng nhất. 2 cậu bạn ngày ấy vậy mà bây giờ gặp lại nhau ở cùng một công ty này.

- Lee Yongbok em là nhân viên mới hả

- Dạ đúng rồi

- Đây là quản lý Yoon _ Han ghé người sang Yongbok thì thầm

- Dạ quản lý Yoon có gì không ạ ?

- À. Em lên phòng chủ tịch đi, gặp chị thư kí trước

- Dạ em biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở ạ.

- Đi thẳng lên 10 lầu nữa rẽ phải là tới. _ Han lại một lần nữa ghé sang gần người cậu mà nói

- Có việc gì hả, mới vào đã phải gặp chủ tịch vậy?

- Là bài đánh giá năng lực chứ gì. Wow may cho cậu hôm nay được gặp chủ tịch đó. Yên tâm đi , sau hôm nay có muốn gặp lại chủ tịch cũng khó. Đợt tớ vào chủ tịch đi công tác chỉ có thể gặp chị Yeon thôi.

- Chị Yeon ?

- Là thư kí của chủ tịch. Cậu đừng lo chị ta hiền lành còn tốt bụng nữa. Cậu mau lên đó đi.

- Ok. Cảm ơn cậu

Yongbok nhanh chóng đi đến lầu 10, rẽ phải trước một căn phòng cậu nhẹ nhàng mở cửa, chị thư kí với mái tóc xoăn dài đang ngồi ngay bàn làm việc trên áo có cài bảng hiệu tên Seo Yeon, chị ấy tay nhanh thoăn thoát lướt trên bàn phím không cần nhìn lên liền cất giọng nhẹ nhàng:

- Lee Yongbok phải không.

- Dạ chị.

- Dễ thương quá. Em qua đây, đây là bảng hợp đồng với công ty DO, chị thấy năng lực em rất tốt nên công ty này hơi khó nếu em hoàn thành tốt thì công ty sẽ chính thức nhận em. Thời hạn cho bảng hợp đồng này là 1 tháng, phần chi tiết thì em vào trong chủ tịch sẽ triển khai cho em.

- Dạ em hiểu rồi

- Em ngồi đợi xíu nha.

Yongbok im lặng ngồi nhìn chị Yeon làm việc, cậu nhìn ngó xung quanh căn phòng một lúc, có một căn phòng bên trong chắc là phòng chủ tịch ánh mắt cậu bất giác nhìn vào ly cafe trên bàn.

- Chị Yeon cũng thích uống cafe ở tiệm này ạ

- Là chủ tịch thích uống đó. Chị cũng uống mấy lần thấy ngon nên mỗi khi mua cafe cho chủ tịch sẽ mua cho mình 1 ly luôn.

- Dạ... chủ tịch là người thế nào hả chị. Em hỏi trước để cư xử đúng mực thôi.

- Chủ tịch khá là khó tính đó. Tuy còn trẻ mà đã nắm được công ty này rồi, nhưng nếu em làm tốt nhiệm vụ thì anh ấy sẽ không tiếc thưởng cho em đâu.

- Dạ.... _ Yongbok cảm thấy lo lắng hơn một chút, phải chi có một ly cafe sữa ở đây sẽ giúp cậu bình tĩnh hơn.

Chăm chú nhìn vào ly cafe trên bàn, Fiancé là tiệm cafe mà cậu và anh thường hay lui tới một cốc Americano và 1 cốc Cafe sữa luôn được hai người gọi mỗi khi vào quán. Tiệm cafe vẫn ở đó vị caàe vẫn vậy chỉ tiếc là mỗi khi vào quán cậu chỉ có thể gọi 1 cốc cafe sữa thôi.

- Yongbok... em vào trong đi _ Yeon buông bút xuống dẫn cậu đến căn phòng phía bên trong.

Cửa phòng mở ra người kia quay mặt về phía cửa sổ, trên bàn là cốc Americano của tiệm Fiancé, chị Yeon dẫn Yongbok vào trong rồi trở ra. Yongbok đứng đó cùng tập tài liệu trên tay có chút bối rối với khí chất của người kia

- Thực tập sinh Lee Yongbok.... lúc trước là nhân viên cho công ty JS. Cậu có chắc là không còn dính liếu với công ty đó chứ

Chiếc ghế từ từ quay lại, gương mặt ấy, giọng nói ấy cứ lặp văng vẳng trong đầu cậu, thời gian như ngừng lại khi ánh mắt cậu chạm phải gương mặt ấy.

"Đây không phải là mơ, người ấy đã trở về rồi, điều ước đã thành sự thật, mình đã có thể gặp lại người ấy rồi"

Chap 3

Nước mắt đang trực trào nơi khoé mắt, Yongbok không dám tiến lên không dám cử động thở thôi cũng không dám, Yongbok sợ nếu như mình làm gì đó mình sẽ tỉnh dậy như trong những giấc mơ mà cậu vẫn hay mơ tới, cậu sợ người trước mặt sẽ biến mất một lần nữa.

-  Mình đã ngủ gật sao _ Yongbok nói thì thầm

-  Lee Yongbok ? _ Người kia giường như mất đi kiên nhẫn với cậu khi cậu cứ đứng đó bất động

Yongbok tay trái nắm lấy tay phải cấu thật mạnh cảm giác đau nhói hiện lên rõ ràng giúp cậu nhận ra rằng đây là hiện thực chứ không phải mơ.

Cậu lui người về phía sau một bước, tuy rằng trong thâm tâm cậu rất mong được gặp lại anh nhưng phần nào cậu cũng sợ phải đối mặt với anh, sợ phải đối mặt với người từng bị cậu làm tổn thương

-  Vậy đây không phải mơ sao ? Hwang Hyunjin ? Anh về rồi

-  Hi vọng cậu xưng hô đúng mực ở công ty

Thanh âm của người kia vẫn không thay đổi vẫn âm trầm nhẹ nhàng không có chút cảm xúc vui buồn, mắt anh ta dán chặt vào bộ hồ sơ trên bàn không thèm nhìn ngó gì người phía trước mặt.

Trong lòng Yongbok biết khi một người dành hết tình yêu của mình cho người khác nhưng thứ được nhận lại sự phản bội sự lừa dối thì người đó sẽ không bao giờ tha thứ, lòng Yongbok nặng trĩu

cậu không dám mở lời gương mặt từ từ cúi gầm xuống nước mắt trực trào nơi khoé mắt lúc nãy cũng từng giọt lăn trên má của cậu.

-  Lee Yongbok.

Tiếng gọi thân thương ngày ấy với thanh âm nhẹ nhàng trầm ấm đã biến mất chỉ còn lại thanh âm lạnh lùng xa lạ, người kia cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt anh ta cũng thế chỉ toàn những tia lạnh lùng vô cảm chứ không còn ngập tràn tình yêu như lúc trước.

- Chẳng phải tôi đã nói cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa sao ?

-  Tôi…. Tôi không biết, tôi thật sự không biết công ty này là của anh. Tôi xin lỗi

- Đúng là ở bên hắn ta em sống tốt lắm, còn có thể đỗ một trường đại học danh giá. Hai người còn hạnh phúc chứ

-  Không phải đâu Hyunjin, em…. _ đầu cậu lập tức ngẩng lên muốn giải rõ ràng cho anh hiểu nhưng vừa mở miệng đã bị anh ngăn lại

-  Không cần giải thích cũng không cần nói gì cả, tôi cũng không muốn quan tâm chuyện của cậu.

Hyunjin lúc trước Yongbok biết không phải là như vậy, nhưng cậu có tư cách gì để nói ra câu đó chứ, anh ta như vậy cũng do một phần nào đó do cậu làm tổn thương. Yongbok không biết làm gì, không biết nói gì, cậu chỉ biết im lặng đầu ngẩng lên lại một lần nữa cúi xuống

-   Tôi xin lỗi. Anh có thể…

-    Tôi cũng không phải là người vì việc cá nhân mà làm lỡ việc công ty. Trong hồ sơ của cậu rất tốt và chúng tôi cũng đang cần một người giỏi như vậy. Hợp đồng lần này nếu cậu làm tốt còn không thì chúng tôi không thể giữ cậu.

-  Tôi cảm ơn chủ tịch.

-  Không cần cảm ơn tôi, cậu hãy trông chờ vào thực lực của mình hơn. Ngồi xuống đi tôi sẽ giải thích rõ việc cậu cần làm

Yongbok nở nụ cười nhỏ trên gương mặt đẫm nước mắt của mình, cậu rụt rè bước từng bước nhỏ đến chiếc ghế trước mặt chủ tịch kia, tay run rẫy mà kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống. Chiếc khăn tay nhỏ được đưa đến trước mặt cậu, cậu không khỏi ngạc nhiên nhìn người kia

-    Tôi trông đáng sợ lắm sao ?

-     Dạ không phải là do em căng thẳng thôi

-     Lau đi.

Hai tay đón nhận lấy chiếc khăn, lau đi vệt nước mắt trên má, Yongbok thở dài một hơi rồi chăm chú nghe Hyunjin trình bày kế hoạch.

Bây giờ khoảng cách được thu hẹp, gương mặt của người kia được cậu nhìn rõ ràng, anh không thay đổi gì nhiều, vẫn ánh mắt ấy, sóng mũi ấy, đôi môi ấy như trong giấc mơ hằng đêm mà cậu hay gặp, anh vẫn nhẹ nhàng dưới ánh nắng, âm thanh cử chỉ giọng nói vẫn trầm ấm như thế.

Tình cảnh hiện giờ làm cậu nhớ về lúc trước, là những buổi chiều tan học cậu ngồi trên lớp chờ anh xuống đón khi ấy cậu sẽ soạn những bài tập không hiểu để anh giúp cậu, anh rất giỏi giảng một chút cậu sẽ liền hiểu. Bên cửa sổ ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng rọi trên gương mặt anh, nét mặt lúc anh tập trung nhìn rất điển trai và rất cuốn hút, không ít lần Yongbok không tập trung vào bài mà chỉ nhìn chăm chăm vào mặt anh và cũng không ít lần Yongbok trộm hôn lên má anh.

-   Cậu Yongbok.

-    Dạ

-    Cậu hiểu rõ hết rồi chứ

Thật tình nãy giờ Yongbok có nghe rõ anh ta nói gì đâu, cậu chỉ đắm chìm vào thanh âm ấy cùng với dòng kí ức tuyệt đẹp năm xưa. Nhưng nếu bây giờ nói không nghe không hiểu chắc anh ta sẽ nổi giận với cậu mất.

-   Dạ tôi  hiểu rồi ạ.

-   Tốt, tôi mong cậu có thể hoàn thành công việc sớm nhất có thể.

-   Dạ tôi biết rồi thưa chủ tịch

-    Ra ngoài làm việc đi. À còn nữa, làm xong thì cứ nộp cho Yeon.

Yongbok liền có chút hụt hẫng cậu mong có thể gặp lại anh lần nữa nhưng nhớ lại lời Han bảo, rằng chỉ có ngày hôm nay là được gặp thôi những ngày sau khó mà có thể gặp lại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play