//Dao Nhiễm-TS// Mùa Thu Và Em
chap 1
có 1 cô gái ngồi dưới góc cây thông, tay liên tục đan len, mắt thì ưng ửng đỏ
Thẩm Mộng Dao(cô)
//đứng từ xa nhìn// "đ... đẹp quá"
Thẩm Mộng Dao(cô)
//đến đến bắt chuyện// này cô gì ơi
Tống Hân Nhiễm(nàng)
//vẫn cắm cúi đan len//
Thẩm Mộng Dao(cô)
này, có nghe tôi nói gì ko thế?
Thẩm Mộng Dao(cô)
cô gì đó ơi
nhân vật phụ
1: Nhiễm Nhiễm à em
nhân vật phụ
1: năm nào cx ra đây ngồi hết nhỉ
Tống Hân Nhiễm(nàng)
vâng//cười mỉm//
nhân vật phụ
1: thế nào? lại nhớ ng ấy à?
Tống Hân Nhiễm(nàng)
//im lặng//
nhân vật phụ
1: thôi đừng buồn, chuyện đã xảy ra đc 3 năm rồi, nếu có duyên, bọn em sẽ gặp lại đc ở kiếp sau mà
Tống Hân Nhiễm(nàng)
//cười nhẹ// vâng anh
nhân vật phụ
1: về sớm đi nhé, đêm lạnh lắm đấy
Thẩm Mộng Dao(cô)
//ngồi xuống cạnh nàng// gì kì vậy?
Thẩm Mộng Dao(cô)
tôi bắt chuyện thì ko nói, trai bắt cái nói liền là sao?
nàng vẫn im lặng nhưng chẳng nghe cô nói gì
Thẩm Mộng Dao(cô)
đừng có khinh ng như vậy chứ!
Thẩm Mộng Dao(cô)
ít ra mở miệng nói 1 từ thôi ko đc sao
Thẩm Mộng Dao(cô)
cô bị chảnh hả
Thẩm Mộng Dao(cô)
sang tôi nói mãi chẳng trả lời lại vậy
cứ thế, từng ngày trôi qua
cô vẫn ngồi bắt chuyện với nàng, rất kiên trì, còn nàng suốt 1 tháng qua chưa hề trả lời cô 1 chữ
Thẩm Mộng Dao(cô)
này! tôi bực rồi nha
Thẩm Mộng Dao(cô)
sao ng khác đến bắt chuyện thì cô trả lời còn tôi thì ko
nàng là 1 cô con gái thùy mị và xinh đẹp, kể cả gái hay traiđều cx có thể đổ gục trc nhan sắc này
Thẩm Mộng Dao(cô)
'nếu ko phải cô đẹp thì tôi chả thèm ngồi lì ở đây đợi cô trả lời'
Thẩm Mộng Dao(cô)
//chạm vào ng nàng// ê n--
Thẩm Mộng Dao(cô)
//kinh ngạc//
chuyện gì vậy? tại sao bàn tay cô lại xuyên thẳng qua ng nàng. Chuyện này là sao?
Thẩm Mộng Dao(cô)
//ngơ ngác//"chẳng lẽ... "
chap 2
mà là do nàng nói cô có thể nghe... nhưng cô nói thì nàng chẳng thể nghe đc
vì bức tường ngăn cách giữa cô và nàng rất mạnh, ko thể vượt qua đc!
tại sao lại ko thể vượt qua?
đơn giản thôi, bức tường này mang tên “âm dương cách biệt”
cô có thể nhìn thấy nàng, có thể bám theo nàng về đến nhà, có thể theo dõi nàng thoải mái
nhưng ngược lại, nàng lại chẳng thấy cô, nàng lại chẳng biết cô luôn dõi theo từng bước chân của mình
chết để cứu hơn hàng trăm ng dân bởi những kẻ xâm lược
cô là bồ đội, khoác lên ng chiếc áo xanh lá.... nàng là dân thường, đưa mắt nhiều ng mình thương
cô dũng cảm hi sinh cứu mọi người, nàng đau lòng vì mất ng mình thương!
cô là anh hùng trong lòng mọi ng, là 1 ng con gái dũng mãnh, oai phong, ko sợ trời ko sợ đất, đứng ra bảo vệ tất cả ng dân
cô vì dân hi sinh tính mạng, vì dân bỏ lại... ng mình thương
Thẩm Mộng Dao(cô)
"chị nhớ lại rồi, chị nhớ ra em là ai rồi"//nhìn nàng//
Thẩm Mộng Dao(cô)
"để em thiệt thòi nhiều rồi Nhiễm Nhiễm, chị xin lỗi, chị xin lỗi vì đã để em 1 mình"
Thẩm Mộng Dao(cô)
"nhưng đây là trách nhiệm, mong em sẽ bỏ qua, thanh xuân của em chị đã lỡ lấy mất... mong còn kiếp sau chta sẽ tương phùng"
cô và nàng đều là thân nữ nhi
vì yêu mà đã đến với nhau, cùng nhau chịu bao nhiêu lời chỉ trích, phán xét của ng ngoài
bị xa lánh, mắng chửi. Họ chửi cô và nàng là đồ bệnh hoạn, con gái với con gái yêu nhau? đứng là tư tưởng lệch lạc
chỉ đến khi cô hi sinh để cứu bọn họ. Lúc đó họ mới chấp nhận cô và nàng là ng bth...
chap 3
tội nghiệp nàng, ng con gái yếu đuối mỏng mong đã cùng cô chịu bao nhiêu ác lực từ ng dân
bâyh khi nàng mất đi ng quan trọng họ mới xin lỗi và cầu mong đc tha thứ
nực cười thật! câu xin lỗi của mấy ng có trả thanh xuân lại đc cho nàng ko? câu xin lỗi của mấy ng có trả lại những tổn thất tinh thần của nàng ko? Câu xin lỗi của mấy ng có mang cô quay về với nàng đc hay ko!!?
Tống Hân Nhiễm(nàng)
//rơi nc mắt//
Thẩm Mộng Dao(cô)
//xót xa nhìn nàng//
cô muốn đến ôm nàng dỗ dành, muốn đc hôn lên đôi môi ấy để trấn an nàng, nhưng... có lẽ là ko thể! khoảng cách giữa cô và nàng quá lớn
tình yêu giữa ng đã chết và ng còn sống làm sao có thể tồn tại ?
ko hề! vẫn có thể tồn tại đc, chỉ là họ ko thể bên nhau, chỉ là họ ko thể cùng nhau chia sẻ buồn đau... nhưng trong trái tim họ... sẽ luôn có hình bóng của đối phương
Thẩm Mộng Dao(cô)
"hàng năm, cứ đến mùa Thu là em lại ra đây ngồi với chị, em biết làm vậy chị đau lòng lắm ko"
Thẩm Mộng Dao(cô)
"em vì chị mà ko quan tâm đến bản thân mình đã mệt rã rời, em vì chị mà ko chú ý sức khỏe"
Thẩm Mộng Dao(cô)
"chị cảm thấy tội lỗi lắm, tội lỗi vì để ng mình thương chịu đau khổ, tội lỗi vì chị chỉ mang lại cho em nỗi đau chứ chẳng phải hạnh phúc"
Thẩm Mộng Dao(cô)
"Nhiễm Nhiễm à, em nói xem, có phải ông trời ko thương chta"
Thẩm Mộng Dao(cô)
"tại sao chta làm nhiều việc tốt, giúp đỡ mọi ng hết mình, vậy mà chỉ nhận lại đc là sự đau buồn vậy... "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play