[Hắc Miêu-Futa] Chân Ái Của Nhau
chap 1
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*cố gắn chạy*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*rẽ vào 1 con hẻm*
Tiếng bước chân cộp cộp đến
Thẩm Mộng Dao(nàng)
"làm ơn đi đi mà"
Tiếng bước chân dần dần xa tai nàng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm
Thẩm Mộng Dao(nàng)
C..cuối cùng cũng thoát được rồi*bước đi loạn choạng*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*đang đi khó khăn*
Minh Ân
Hey cô em*chặn đường nàng*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
A..anh làm gì vậy tránh ra!!
Minh Ân
Tại sao anh phải tránh chứ
Minh Ân
anh thấy em mệt nên muốn lại hỏi thăm thôi
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Tôi không quen anh nên phiên anh tránh đường!
Minh Ân
Khoan nào..trước lạ sao quen thôi em à
Minh Ân
Chị bằng bây giờ em đi theo anh đi
Minh Ân
Rồi chúng mình làm quen từ từ*đụng chạm*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Nè anh đừng làm càn nha t..tôi la lên đó*sợ*
Minh Ân
Haha..em cứ la đi cưng ở đây vắng lắm
Minh Ân
Ai nghe được tiếng la của em chứ*tiến gần về phía nàng*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Nè anh đừng..*lùi liên tục*
Minh Ân
Haha*định giơ tay bắt lấy nàng thì*
Minh Ân
Aaa*ôm tay đau đớn*
Minh Ân
Má nó là đứa nào chứ 💢
Minh Ân
Lết xác mày ra đây 💢
Những tiếng bước chân đi từ từ về phía nàng và hắn đang đứng
Minh Ân
*nhìn xung quanh nhưng không thấy ai*
Minh Ân
Mẹ nó có giỏi ra đây gặp tao đừng có mà núp💢
Bỗng nhiên hắn cảm nhận được có 1 thứ gì đó đang chĩa sao gáy của mình,hắn biết là ai đó đang chĩa súng vào mình nên không dám nhúc nhích ho he tiếng nào
Minh Ân
M..mày là ai hả*không dám quay mặt ra sau*
Không nghe được tiếng đáp lại
Minh Ân
Má nó mày bị câm à có nghe tao nói gì không đấy💢
Hắn chỉ nghe người ở sau mình đang thở thôi, và mỗi lần người đó thở 1 nhịp là tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài
Minh Ân
Tao..với mày không có quen nhau đâu nha*hơi hoảng*
Minh Ân
Mày mà giết tao là mày sống không yên đâu
Minh Ân
Tao con trai của nhà Minh Thị đó, khôn hồn thì..bỏ súng xuống đi
Không ai nói gì nhưng khẩu súng đã được bỏ xuống hắn chớp thời cơ mà nhanh đi
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*nhìn theo*
Bỗng có 1 chiếc xe hơi màu đen chạy mạnh về phía hắn, không kịp né nên nằm 1 đống máu chảy be bét
nàng nhìn thấy thì chân nàng liền mềm nhũn ra
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*mất thăng bằng mà ngã xuống*
chap 2
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*mệt mỏi mà ngất đi*
____________________________
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*mở mắt ra*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Đ.. đây là*giọng hơi run*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
"không thể nào"
Thẩm Mộng Dao(nàng)
"mình đã cố chạy thoát mà sao vẫn quay lại cái địa ngục này chứ"
Tiếng mở cửa và có ai đó bước vào
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*co rút lại*
Viên Nhất Kỳ(cô)
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*không dám ho he*
Viên Nhất Kỳ(cô)
Đã bao nhiêu lần chị chạy trốn rồi nhỉ*ngồi xuống gần nàng*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*không trả lời*
Viên Nhất Kỳ(cô)
Ha~...hay là
Viên Nhất Kỳ(cô)
Em chặt đi đôi chân này của chị thì chị sẽ không bỏ em được nữa
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Đ..đừng đừng mà*vội bật dậy*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Tôi xin em sẽ không có lần sau đâu
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Đừng..đừng chặt chân tôi*van xin*
Viên Nhất Kỳ(cô)
vậy chị xem
Viên Nhất Kỳ(cô)
Em nên phạt chị thế nào đây*nâng càm nàng lên*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
T..tôi
Viên Nhất Kỳ(cô)
Muốn em hết giận thì..tốt nhất chị cũng nên
Viên Nhất Kỳ(cô)
Chủ động đi chứ
Thẩm Mộng Dao(nàng)
E..em!*do dự*
Viên Nhất Kỳ(cô)
Sao!*nhướng mày*
Nàng từ từ cởi hết đồ mình đang mặt ra và cũng đi sang cởi cho cô
Viên Nhất Kỳ(cô)
*mãn nguyện*
Viên Nhất Kỳ(cô)
*đè nàng xuống*
(hầu gái)
*đi đến cửa phòng thì dừng lại*
(hầu gái)
Viên T-..*khựng lại*
(hầu gái)
*áp tai vào tường nghe cho rõ*
(hầu gái)
"cái quần què gì zậy"
(quản gia)kay
Nè sao đứng đây hoài vậy
(quản gia)kay
Mau gọi Viên Tổng và phu nhân xuống ăn đi
(hầu gái)
ây da đang bận đừng làm phiền có được không
(hầu gái)
Nói chung là anh đi ra đi*đạp anh bay xuống cầu thang*
Viên Nhất Kỳ(cô)
Gì bên ngoài ồn vậy*nói vọng ra*
(hầu gái)
Ơ dạ không có gì đâu ạ
(hầu gái)
ngài cứ tận hưởng tiếp đi
Viên Nhất Kỳ(cô)
Gì*nói vọng ra*
(hầu gái)
À..à không ngài cứ ăn đi-
(hầu gái)
Ủa à ờm..nói chung là ngài xuống ăn cơm
Viên Nhất Kỳ(cô)
Chút tôi xuống*nói vọng ra*
(hầu gái)
Vâng ạ"moẹ tí toang*
1 lúc lâu sao thì thấy cô đang bế nàng đi xuống ăn
(quản gia)kay
'sao cứ thấy Viên Tổng bế phu nhân hoài vậy'
(quản gia)kay
'bộ phu nhân bị què à'
(hầu gái)
'anh không biết gì hết á'
(quản gia)kay
'biết gì là biết gì:
(hầu gái)
'thôi anh không biết thì thôi nghĩ biết luôn đi'
Viên Nhất Kỳ(cô)
"mấy đứa này nói xấu mình hay gì zậy trời"
chap 3
Sao khi kết thúc bữa tối nàng và cô đi lên phòng nàng thì nằm đó còn cô thì ngồi làm việc kế bên
Thẩm Mộng Dao(nàng)
N..Nhất Kỳ à!
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Tôi không ngủ được
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Cho tôi lấy điện thoại chơi chút được không*hơi sợ*
Viên Nhất Kỳ(cô)
*cau mày*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
T..tôi chỉ chơi chút thôi!!
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Không có trốn nữa đâu..n-
Viên Nhất Kỳ(cô)
Em có nói gì đâu
Viên Nhất Kỳ(cô)
*cầm điện thoại đưa cho nàng*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
C..cảm ơn em*vội cầm lấy điện thoại*
Viên Nhất Kỳ(cô)
*làm việc tiếp*
Nàng bị tình yêu của cô nhốt ở đây được 4 năm rồi bao nhiêu lần nàng chạy thoát thì vẫn bị cô tìm thấy và bắt về
Cô rất yêu nàng nên muốn giữ nàng bên mình mãi mãi, nhưng nàng thì ngược lại, không yêu cô mà đang muốn trốn ra khỏi đây cùng người cô yêu
Suốt 4 năm ở đây ngoài hành hạ nàng bằng làm tình thì còn lại cô rất tốt với nàng,dù nàng có trốn thoát nhiều lần chửi bới hay đánh cô thì cô vẫn không làm gì ngoài việc dỗ dành nàng
Cô rất tốt với nàng...nhưng nàng không cho đó là yêu mà là đang giam cầm nàng
Thẩm Mộng Dao(nàng)
💬 anh ơi
Lục Khánh(hắn)
💬 anh đây sao dùng đt đc vậy
Thẩm Mộng Dao(nàng)
💬 em xin lắm mới lấy được
Lục Khánh(hắn)
💬 tốt quá em dạo này có khỏe không
Lục Khánh(hắn)
💬 cô ta có làm gì em không
Thẩm Mộng Dao(nàng)
💬 em không sao đâu
Thẩm Mộng Dao(nàng)
💬 tối nay lúc em ấy đang ngủ em sẽ trốn ra
Lục Khánh(hắn)
💬 anh đợi em ở ngoài
Thẩm Mộng Dao(nàng)
💬 vâng vậy nha
Lục Khánh(hắn)
💬 em nhớ cẩn thận đó nha
Thẩm Mộng Dao(nàng)
💬 em biết rồi thế nhá
Nàng lấy đt để nhắn cho người yêu nàng tối rước nàng để chạy trốn
Viên Nhất Kỳ(cô)
*đang ôm nàng ngủ*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
*nhẹ nhàng gỡ tay cô ra*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
"được rồi đi thôi"
Nàng thuận lợi bước ra khỏi nhà của cô và ở ngoài hắn đã đợi nàng sẵn
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Anh nói nhỏ thôi chớ
Lục Khánh(hắn)
Anh xin lỗi
Lục Khánh(hắn)
Thấy em anh mừng quá*ôm chầm lấy nàng*
Thẩm Mộng Dao(nàng)
Thôi được rồi đi nhanh thôi
Lục Khánh(hắn)
Mau lên xe đi*mở cửa xe cho nàng*
Thế là 2 người đã cùng nhau trốn thoát ra khỏi Viên gia của cô
Download MangaToon APP on App Store and Google Play