Năm đó Đại Tống gặp chiến loạn liên miên, bách tính khổ không kể xiết, Đại Tống vừa mới lập không lâu nên yếu thế hơn so với Đại Ngụy. Cũng may còn có nhiều nhân tài trợ quốc, trong đó có đại tướng quân Nguyên Tuân cùng với con cháu xông pha chiến trường giết giặc bảo vệ đất nước. Về phía Đại Ngụy có vị Tiêu vương tuổi trẻ tài cao, được mệnh danh là bất bại, đánh đâu thắng đó.
Vốn tưởng trận này Đại Ngụy đã nắm chắc phần thắng, nhưng nào ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Nguyên lão tướng quân cầm binh chinh chiến sa trường nhiều năm ắt có nhiều kinh nghiệm. Trận chiến này Đại Tống giành thắng lợi, vang danh khắp nơi. Nhưng đáng tiếc thay, cả gia tộc nhà họ Nguyên dũng cảm thiện chiến đã hi sinh. Chỉ còn lại cô con gái là Nguyên Vân, về sau được hoàng đế lấy cớ đền công lao nạp vào hậu cung phong tước quý phi.
Đại Tống vừa kết thúc chiến tranh không lâu, thiên hạ vừa được hưởng chút thái bình, hoàng đế ham mê nữ sắc, bỏ bê triều chính. Các trung thần triều đình hết sức khuyên nhủ nhưng không thành liền tức giận bỏ mặc mà cáo lão về quê. Còn lại trong triều là đám nịnh thần vô dụng, ngày ngày dâng tặng mỹ nữ cho bậc đế vương. Quan đại thần nắm toàn bộ quyền hành mặc sức tham ô, triều đình thối nát, lòng dân oán thán.
Ở cung của Nguyên quý phi Nguyên Vân, cô đang nằm nghỉ ngơi thì bên ngoài truyền vào âm thanh của một thái giám.
- Thái giám: Hoàng hậu nương nương giá đáo
Hoàng hậu là Phù Dung cùng với vài nô tì và hai phi tử tâm phúc bên cạnh cùng bước vào cung. Các nô tì và hai phi tử đồng loạt hành lễ với Nguyên Vân.
- Thỉnh an Nguyên quý phi
Sau khi họ đứng lên, Nguyên Vân mới bắt đầu hành lễ với hoàng hậu
- Nguyên Vân: Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Hành lễ xong thì cô đứng lên, hoàng hậu thấy vậy liền tức giận
- Phù Dung: Hôm nay bổn cung đặc biệt đến thăm muội muội, vậy mà muội lại ngang nhiên vô lễ như vậy. Bổn cung đã cho muội đứng lên hay chưa?
Nghe vậy, cô cũng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng quỳ xuống
- Nguyên Vân: Sợ rằng hôm nay hoàng hậu đến không phải để thăm thần thiếp mà là đến để cố tình làm khó
- Phù Dung: Ngươi to gan, hỗn xược như vậy chắc là lại lười học quy tắc trong cung, nếu đã vậy hôm nay bổn cung lấy quyền mẫu nghi thiên hạ giáng ngươi xuống làm Nguyên phi
- Nguyên Vân: Hoàng hậu đến cố tình làm khó thì đã đành, còn tự ý giáng chức của phi tử, lẽ nào hoàng hậu không sợ bị hoàng thượng trách phạt hay sao?
- Phù Dung: Thật là nực cười thay, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng hoàng thượng sẽ vì một tiện tì như ngươi mà trách phạt ta sao? Ngươi cũng không nghĩ xem vì sao ngươi đã vào cung hơn nữa tháng rồi mà hoàng thượng chẳng thèm truyền ngươi thị tẩm.
Sau khi đã được hả hê, hoàng hậu và hai phi tử đó liền rời đi. Nguyên Vân cũng không hề tức giận hay khó chịu. Bởi vì đối với cô đây chẳng đáng là gì, khi đã bước chân vào hậu cung cô cũng đã sớm biết rõ những chuyện như thế này là khó tránh khỏi. Cô cũng biết nếu không muốn bị người khác ức hiếp, chà đạp thì hoặc là có quyền lực của mẫu nghi thiên hạ hoặc là có được sự sủng ái tuyệt đối của bậc đế vương.
Thế nhưng cô chẳng có gì cả, ngay cả sự vinh quang và phồn thịnh của gia tộc họ Nguyên cũng chẳng còn tồn tại nữa. Cô đã vĩnh viễn không thể so được với đám phi tử đó nữa rồi.
Mấy ngày sau đó, hoàng đế cho tổ chức lễ hội săn bắn ở trong rừng sâu. Hắn đưa theo rất nhiều phi tần cùng đi trong đó có cả Nguyên Vân. Hắn không ngại tiêu tốn rất nhiều vàng bạc để dựng các ngôi nhà gỗ nhỏ ở trong rừng để nghỉ ngơi. Với thân phận là hoàng đế hắn còn ra lệnh cho các quan đại thần đưa theo gia quyến cùng đến tham dự. Nếu là nữ tử chưa thành hôn thì càng tốt. Mục đích của hắn đã thể hiện quá rõ ràng rồi.
Căn nhà gỗ nhỏ của Nguyên Vân là nằm xa chỗ của tên hoàng đế Lý Duẩn nhất, và nằm sát bên cánh rừng. Cô chỉ biết ở đây không ồn ào, không ai làm phiền, rất tốt, rất vừa ý cô nhưng cô lại không biết, nơi này đã có người mai phục xung quanh. Đám người này đều là binh tinh nhuệ bao gồm năm người, tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của Đại Ngụy Tiêu vương Tiêu Cảnh Nghi.
Tiêu Cảnh Nghi này được mệnh danh là đánh đâu thắng đó nhưng không ai ngờ được hắn lại bại dưới tay cha cô. Hắn cũng là người thông minh nên biết rõ bên cạnh Lý Duẩn vẫn có tướng tài một mực trung thành bảo vệ. Nên mới dẫn theo người của mình đến thăm dò rồi phục kích hắn. Nơi đầu tiên để ẩn nấp lại chính là khu nhà của cô, một phi tần bị hoàng đế ham mê nữ sắc chán ghét.
Lúc này, bên ngoài có hai người một nam một nữ đi vào trong nhà. Đó là triều thần Trạch Dương và vị hôn thê của hắn Tạ Tranh, họ đến để tìm Nguyên Vân.
- Trạch Dương: Nguyên Vân, muội đừng cả ngày ủ rũ nữa, không bằng bọn ta đưa muội ra ngoài dạo chơi?
- Tạ Tranh: Phải đấy Nguyên Vân, chúng ta đi theo con đường nhỏ ra sau núi chơi, nơi đó rất yên tĩnh
- Nguyên Vân: Cũng được, đi thôi.
Nói rồi cả ba người cùng nhau đi theo con đường mòn nhỏ ở phía bên phải để ra sau núi dạo chơi. Trên đường đi, Tạ Tranh đã có dự cảm không lành, Trạch Dương cũng nghe thấy những âm thanh trong bụi rậm. Tạ Tranh bèn nói nhỏ với y:
- Tạ Tranh: Trạch Dương, muội có dự cảm không lành.
- Trạch Dương: Ai?
Từ trong bụi rậm, một nhóm năm người mặc y phục đen và che mặt xông ra bao vây bọn họ.
- Trạch Dương: Quả nhiên là có người
- Nếu ngươi đã phát hiện ra thì đừng mong có ai sống sót
- Trạch Dương: Tạ Tranh, muội bảo vệ Nguyên Vân.
Đám người đó tay cầm vũ khí xông đến, Trạch Dương cũng rút kiếm ra chống đỡ, Tạ Tranh cũng biết chút võ nghệ thì bảo vệ cho Nguyên Vân.
- Nguyên Vân: Tạ Tranh tỷ, tỷ mau đến giúp huynh ấy đi, ta rời đi xin cứu viện, nếu không chúng ta đều phải chết
- Tạ Tranh: Được
Lúc này có kẻ xông đến giương kiếm về phía cô, cô liều mạng dùng tay giữ lại, máu chảy đỏ cả tay, Trạch Dương thấy vậy liền xông đến giải vây. Nguyên Vân nhanh chóng chạy về xin cứu viện, Tạ Tranh và Trạch Dương cố gắng chống cự mở đường cho cô để đợi người đến cứu. Lúc sau cô đã chạy đến nơi ở của hoàng đế, cô mặc kệ sự ngăn cản mà xông vào bên trong. Bên trong, Lý Duẩn đang làm chuyện hoan lạc với các vũ nữ. Nghe có tiếng người xông vào, đám vũ nữ nhanh chóng vơ lấy y phục trên đất để che thân.
- Lý Duẩn: Là kẻ nào?
Nguyên Vân chạy vội vào quỳ trên đất
- Nguyên Vân: Hoàng thượng
- Lý Duẩn: Hoá ra là Nguyên phi, sao nào?
- Nguyên Vân: Hoàng thượng, xin ngài mau đưa người đến cứu Trạch đại nhân và Tạ Tranh tỷ
Lý Duẩn vô sỉ đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại nói:
- Lý Duẩn: Muốn ta cứu chúng cũng được, nàng cởi hết y phục ra thay đám vũ nữ này hầu hạ ta, nếu ta hài lòng thì sẽ đi, chỉ sợ lúc đó chúng đã không còn sống nữa rồi.
Nhận thấy không thể xin được viện binh từ hắn, cô lập tức đứng dậy rời đi, trước khi ra khỏi khu nhà của hắn, cô còn nói một câu:
- Nguyên Vân: Đại Tống rơi vào tay ngươi, không sớm thì muộn cũng sẽ diệt vong.
Sau khi rời khỏi đó không lâu, cô đã quay lại nơi gặp đám người đó, nhưng khi cô quay lại thì đã không còn một ai, trên đất còn vương chút máu tươi, còn có một thanh kiếm. Cô cầm lên và cẩn thận nhìn kĩ thì nhận ra đó là kiếm của Trạch Dương. Nguyên Vân nhận thấy có lẽ họ đã gặp nguy hiểm, cô liền xem xét dấu chân trên đất rồi đi lần theo, cuối cùng đến được một túp lều nhỏ nằm sâu trong rừng.
Bên ngoài là Trạch Dương và Tạ Tranh đang bị trói, còn có người canh gác nên không thể cứu được họ. Cô kiên nhẫn chờ ở đó đến tận đêm khuya nhưng vẫn không đợi được chúng nghỉ ngơi. Lúc này hai người họ có vẻ cũng sắp không cầm cự được nữa. Cô nhìn xung quanh rồi liều mình lén vào trong chiếc lều to nhất.
Bên trong lều có một người nam nhân mặc y phục đen, cả người toả ra khí chất lạnh lùng, cao quý. Nguyên Vân nhanh chân xông đến kề kiếm lên cổ hắn, bắt hắn làm con tin. Cô cùng hắn bước ra khỏi lều, đám người đó thấy vậy thì liền hốt hoảng cầm kiếm lên.
- Nguyên Vân: Các ngươi đứng yên, thả họ ra, đợi bọn ta an toàn rời đi ta đảm bảo hắn sẽ không mất một sợi tóc.
- Khải Phong: Vương gia
- Tiêu Cảnh Nghi: Thả người
Lúc này trời đã chập sáng, ba người họ từ từ đi đến bên bờ sông rồi lên thuyền nhỏ. Sau khi thấy họ lên thuyền, đám người đó ở trên bờ liền lo lắng không yên. Con sông khá nhỏ nhưng nước chảy xiết, con thuyền xuôi theo dòng nước trôi đi khá xa nơi đó. Cô liền nhanh tay đẩy hắn xuống dòng nước, nhưng hắn cũng kịp kéo cô xuống cùng. Trạch Dương thấy vậy định nhảy xuống cứu cô nhưng bị Tạ Tranh cản lại.
- Tạ Tranh: Cô ấy mạng lớn, tạm thời chúng ta rời đi trước rồi quay lại cứu cô ấy sau, nếu không cả ba đều sẽ chết.
Nghe Tạ Tranh nói cũng có lý, Trạch Dương đành cùng cô ấy rời đi trước.
Phía bên này, Tiêu Cảnh Nghi cũng cứu cô lên được trên bờ đối diện. Hai người cả người ướt sũng ngồi trên đất, đúng lúc đám người Lý Duẩn ở bờ bên kia đi ngang nhìn thấy. Hắn liền lên tiếng:
- Lý Duẩn: Nguyên phi, nàng mãi không chịu thị tẩm hoá ra là để sự trong trắng cho tình nhân, nàng vậy mà lại dám có tư tình với nam nhân khác sau lưng trẫm.
- Nguyên Vân: Lý Duẩn, ngươi vô sỉ
- Lý Duẩn: Người đâu, mau bắn chết ả tiện nhân kia cùng với tình nhân của cô ta cho trẫm.
Đám binh lính của Lý Duẩn phóng tên về phía họ, Tiêu Cảnh Nghi vội rút kiếm chống đỡ, một mũi tên bay thẳng về phía cô, hắn liền đến lấy thân mình đỡ cho cô. Khoảnh khắc cô và hắn nhìn nhau, lòng cô liền có chút cảm động. Trong lúc nguy cấp, đám thuộc hạ của y đến giải vây, Tiêu Cảnh Nghi dẫn theo Nguyên Vân chạy trước.
Hai người chạy vào sâu trong rừng, phát hiện có một hang động nhỏ thì chui vào bên trong tạm lánh. Ánh mắt cô nhìn Tiêu Cảnh Nghi không rời.
- Tiêu Cảnh Nghi: Nhìn ta làm gì?
- Nguyên Vân: Ngài đã muốn giết ta vì sao vẫn cứu ta?
- Tiêu Cảnh Nghi: Không hiểu sao? Vì ta thích cô đấy
- Nguyên Vân: Ngài....
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, hắn không nhịn được mà bật cười
- Tiêu Cảnh Nghi: Trêu cô thôi sao phải căng thẳng vậy? Ta chỉ là không muốn làm hại một tiểu mỹ nữ vô tội thôi
Trước sự trêu chọc không ngừng của y, cô không nhịn được sợ hãi mà bất giác lùi lại, cách xa hắn.
- Tiêu Cảnh Nghi: Cô có lương tâm không vậy? Ta vì cứu cô nên mới bị thương đấy
- Nguyên Vân: Ngài đợi chút, ta ra ngoài chút đã
- Tiêu Cảnh Nghi: Sao thế? Ta đáng sợ vậy à?
Cô không nói gì chỉ chạy vội ra ngoài.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play