[ All Nguyên ] Đêm Đầy Sao
Văn Án: Bức Họa Tựa Vì Sao
Tác Giả Hee
Vâng, lại là tôi
Tác Giả Hee
Và những câu chuyện không bao giờ dứt
Tác Giả Hee
Tên fic đẹp không? Ai đồ tôi đặt cho đó :))
Tác Giả Hee
Lúc viết bật nhạc Yên Bình Có Quá Đắt Không đó, nghe mà suy luôn, dạo này lụy bài đó qá 😞
Tác Giả Hee
Nên là tôi viết ngọt lắm mấy người yên tâm :)
Tại một con hẻm nhỏ nơi hiếm có ánh sáng nào có thể lọt vào, tại một khẽ hở nhỏ ngăn cách giữa hai khối đối đầu nhau, có một cậu trai chưa trưởng thành vẫn còn nhẹ giọng mà dỗ dành quan tâm một người con trai nhỏ khác.
Người ấy ngồi kế bên, đưa tay xoa nhẹ lưng cậu, ánh mắt không chút thần sắc nào, giọng nói cũng mang một màu sắc âm trầm không giống gì là vui vẻ như những thanh thiếu niên độ tuổi ở khởi sắc khác.
Nghiêm Hạo Tường
Tại sao không gọi tôi?
Nghiêm Hạo Tường
Không phải đã hứa rồi à?
Trương Chân Nguyên
Hứa? Còn nhờ cơ đấy...
Cậu cong môi cười khẩy, thẫn thờ né tránh khỏi hơi ấm từ người kia, ánh mắt không chút dao động liếc qua nhìn hắn.
Trương Chân Nguyên
Không sợ bị người ta nhìn thấy rồi đăng ảnh à?
Nghiêm Hạo Tường
Sợ, nhưng tôi sợ mất cậu hơn
__________________________
Màn đêm buông xuống cùng những vị tinh tú lấp lánh, đằng sau là căn trọ gỗ nhỏ đọng lại những ký ức đen tối của tuổi thơ không chút ánh sáng.
Đằng trước là mặt trời nhỏ mà mình âm thầm đem lòng thương nhớ, phía dưới từng tán lá xuyên qua kẽ hở đọng lại những hình bóng vụn vỡ thời thanh xuân.
Bản thân anh không muốn rời bỏ khỏi bàn tay nhỏ quấn đầy băng gạc của người kia, chỉ muốn dừng khoảng khắc này thật lâu, nếu như có được sức mạnh thần tiên. Anh ước thật muốn biến cậu thành của mình mà không quan tâm đến một ai nữa.
Hạ Tuấn Lâm
Trời cũng khuya rồi, ở lại đi...
Trương Chân Nguyên
Không khuya lắm, vẫn có thể tự về được
Hạ Tuấn Lâm
Thật sự không thể ở lại dù chỉ một chút sao?
Nghe anh nói vậy, cậu đành ngước nhìn vào ánh mắt lưu luyến chỉ muốn nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng giữa ngàn gai nhọn xuyên tim kia. Đôi mi anh run run, tay anh siết chặt lấy cánh tay đối phương không muốn rời bỏ.
Cơ mà tiếc rằng, cậu cũng chẳng thể cứu lấy ai đâu, ngay cả bản thân cũng không thể yêu đến nỗi chán ghét thế thì thương ai được bây giờ?
Trương Chân Nguyên
Xin lỗi...
Hạ Tuấn Lâm
Trương ca, đừng nói xin lỗi, tôi muốn trở thành thanh xuân của cậu...
Hạ Tuấn Lâm
Cho tôi một cơ hội đi được không?
_____________________________
Cậu nhìn người đang sơ cứu vết thương cho mình mà không khỏi bật cười. Bản thân hiện tại tàn tạ đến nổi cần người ta chăm sóc thật làm cậu xấu hổ muốn chết đi.
Người nhỏ cắn môi, miên man chạy theo từng dòng suy nghĩ lênh đênh giữa việc nên bỏ trốn hay ở lại đợi người ta băng bó xong.
Hắn nhìn vào vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu liền không thể cười nỗi, lần đầu lại thấy người bị đánh đến vậy mà vẫn còn bình thản suy tư. Trước đây cậu từng gây nên được chút tiếng tăm trên mạng xã hội, đừng nói hiện tại bị người ta hại đến ngây dại rồi đấy nhé?
Tống Á Hiên
Nghe nói trước đây cậu từng thích tôi?
Cậu ngước lên nhìn hắn, ánh mắt nheo lại đánh giá biểu cảm người kia, tay siết chặt ga giường sau đó thở dài nói.
Trương Chân Nguyên
Làm sao cậu biết?
Tống Á Hiên
Cậu biểu hiện rõ như vậy, làm sao tôi không biết?
Người nhỏ nghe vậy càng thấy thêm nực cười, đôi mắt híp lại đảo quanh căn phòng nhỏ, cong môi bật ra một tiếng nhàn nhạt không mang chút ý vị gì gọi là vui vẻ.
Nếu nói đúng hơn, là tránh né, là sợ hãi, là hoảng loạn, là kinh ngạc. Là một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời, đoạn tình cảm đơn phương này, thế mà lại bị người ta phát giác ra rồi...
Nói xem, cậu hiện tại phải làm sao?
Trương Chân Nguyên
Vậy ra là cậu làm lơ tôi?
Tống Á Hiên
Ừm thì... Tôi cứ nghĩ cậu sẽ cứ vậy mà theo đuổi tôi
Tống Á Hiên
Thật sự không ngờ
Tống Á Hiên
Thế mà cậu lại tự mình bỏ chạy
Trương Chân Nguyên
Thật xin lỗi...
Cậu cắn răng quay lại nhìn người đối diện, môi cười nhạt mắt không cong, chẳng biết từ khi nào đồng tử đã dần nổi lên chút đỏ.
Trương Chân Nguyên
Tôi có dũng khí để thích cậu
Trương Chân Nguyên
Nhưng không có đủ dũng khí để theo đuổi cậu...
Trương Chân Nguyên
Càng không có đủ dũng khí để tỏ tình cậu
Trương Chân Nguyên
Xin lỗi
Trương Chân Nguyên
Tôi không phải cô ta...
___________________________
Bên dưới góc nhỏ của hành lang trường, có một Chân Nguyên đang nhìn chằm chằm vào một người con trai khác lớn tuổi hơn mình một chút cao lớn hơn mình một chút lại vừa phá hỏng bức tường cũ kĩ của ngôi trường tàn nát này.
Anh rút tay lại sau đó lắc lắc, ánh mắt đăm chiêu bừng bừng lửa giận nhìn vào lỗ hỏng kia mà không nói một câu.
Trương Chân Nguyên
Sao nữa đó?
Anh siết chặt tay không nói một câu chỉ liếc mắt nhìn đối phương càng làm cậu thêm chắc chắn vào suy đoán mơ hồ của mình.
Trương Chân Nguyên
Lại là cha anh à?
Trương Chân Nguyên
Tình phụ tử khắng khít quá nhỉ?
Trương Chân Nguyên
Ai bảo anh cứ ăn chơi làm gì, thà rằng cứ nghe lời cha anh làm "người nổi tiếng" đi
Anh nghe vậy càng thêm tức, vốn ban đầu đã ngờ ngợ nhận ra người đứng sau báo với cha anh là ai rồi, không ngờ còn có thể làm tới mức này. Anh siết chặt tay sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Mã Gia Kỳ
Lời đề nghị của nhóc lần trước
___________________________
Trên bầu trời đêm khuya tối nay, cậu cùng hắn đứng dưới mái ô che đón chào năm mới, nhưng đợi mãi pháo hoa vẫn chưa bừng sáng thật sự làm cậu có chút muốn từ bỏ đi vào ngủ.
Chỉ là cảm giác ấm áp lâu lắm mới cảm nhận được làm cậu thật không muốn rời xa, cái cảm giác được yêu thương chết tiệt này làm cậu day dứt không thôi. Ánh mắt nhìn sang người con trai đang nhìn lên bầu trời mà suy tư kia, có vẻ đang cố đoán rằng khi nào pháo hoa sẽ phát nổ.
Cậu nhìn anh đến ngơ rồi, người trước mắt thật ra chỉ xem cậu là em trai mà bảo vệ, tất nhiên cậu biết. Những người khác thương hại cậu, cậu dĩ nhiên đều biết, chỉ là không muốn đối diện với sự thật đau lòng đó...
Lỡ như cậu từ bỏ, lỡ như cậu biến mất, lỡ như cậu chết đi...
Liệu có ai sẽ thật lòng khóc thương cho cậu không nhỉ?
Chẳng biết từ lúc nào đã bị những suy nghĩ của mình dọa đến sắp khóc rồi, cậu mỉm cười ngước mặt lên, hành động nhỏ của cậu làm hắn chú ý liền quay sang hỏi han.
Đinh Trình Hâm
Nếu không muốn thì chúng ta đi ngủ, năm sau có thể ngắm lại mà...
Cậu nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn hắn làm đối phương khẽ giật mình rồi nói tiếp.
Đinh Trình Hâm
Chúng ta có thể hẹn năm sau...
Đinh Trình Hâm
Cùng nhau ngắm pháo hoa mà?
Trương Chân Nguyên
Năm sau?
Trương Chân Nguyên
Chẳng biết nữa...
Cậu đưa mắt lên ngắm nhìn khoảng trời cô độc, đọng lại những vì sao nhỏ nhoi dường như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào như thể sinh mạng của cậu vậy...
Có thế chết đi bất cứ lúc nào.
Trương Chân Nguyên
Chẳng dám chắc, năm sau còn có thể nhìn thấy anh hay không...
______________________________
Bóng lưng hai chàng trai trẻ tại độ tuổi xuân thì đứng trước những đợt sóng thủy triều vỗ lên bờ cát trắng thơ ngây, nhấn chìm những ký ức thống khổ của một tuổi trẻ bất hạnh mong cầu một hạnh phúc mới.
Tiếng sóng biển từng đợt từng đợt dịu dàng vang lên giữa bầu không khí lắng đọng của hai dòng suy nghĩ tách biệt khỏi nhau, nhưng ánh mắt lại đều hướng về phía bên kia chân trời, về một ước mơ xa vời vợi cứ ngỡ đã từng có thể với tới.
Ánh mắt người ấy lại lần nữa hướng về phía cậu, khuôn mặt mang rõ một nét thơ ngây, tựa như một trang giấy trắng chưa từng bị một ai nhuốm bẩn.
Lưu Diệu Văn
Vết thương chưa lành sao?
Cậu nghe người kia nói liền quay sang rồi đưa cách tay quấn đầy băng gạc đến treo lủng lẳng lên xem, không phải vì cậu vụng về, chỉ là lười một chút. Lúc trước sẽ có người tình nguyện mà làm dùm, hiện tại vì lời nói của mình mà người ta bỏ đi rồi...
Dù sao cũng không thể trách người ta, lỗi tại mình thì chịu thôi chứ biết sao giờ.
Trương Chân Nguyên
Không sao, mặc kệ nó đi
Anh nghe vậy cũng không dám làm phiền thêm, dù sao cũng chẳng cần quan tâm người ta làm gì.
Chỉ biết trách, tại sao lại gặp nhau vào đúng thời điểm tệ nhất mà bản thân còn chẳng thể tưởng tượng nổi.
Một người cười trong thống khổ, đau đến không thể tả, muốn than khóc kể lể nhưng chẳng một ai quan tâm. Một người khóc trong hạnh phúc, được nuông chiều đến đáng sợ.
Bất lực đến không biết phải làm sao, mấy người thử nói xem...
Cái kết nào đẹp nhất cho chúng ta?
___________________________
Tác Giả Hee
Viết xong suy mà không biết tại sao luôn...
Tác Giả Hee
Ý là đớn quá bây ơi, dạo này toàn thấy truyện ngọt nên là qua tôi thì đọc truyện ngược đi =)
Tác Giả Hee
Cái tên văn án là cái tên ban đầu tính đặt cho fic cơ mà thấy nó lỏ quá nên thôi đó 🤡
Tác Giả Hee
Rất ngọt luôn đúm khum
Tác Giả Hee
Ý là toy không biết mình nên viết kiểu gì nữa, rối quá à
Tác Giả Hee
Tính viết kiểu trường học bình thường thoi mà liên quan đến nghệ thuật đồ đó, nói chung là rối quá huhuhu ༎ຶ‿༎ຶ
Chương 1: Thiền Thì Vũ
Thiền Thì Vũ ý chỉ tiếng ve kêu dày đặc như hạt mưa cuối Hạ
_____________________________
Kì nghỉ hè dần kết thúc, mùa thu đang kéo đến cùng những cơn gió se lạnh giăng phũ con hẻm nhỏ. Dù chỉ mới sáng sớm tinh mơ đã thấy hàng ngàn người tấp nập trên con phố vỉa hè.
Bình thường cậu cũng không thích ra ngoài vào giờ này, chỉ là hôm nay lại khác, chẳng biết được bao lâu, hiện tại đã là chớm thu rồi.
Ra ngoài dạo phố cũng chỉ là muốn hít thở khí trời mới xem có khác với ngày hạ sớm hay không, cơ mà hôm nay dường như lạnh hơn đôi chút thì phải...
Hạ Thùy Linh
Trương ca, đang nghĩ cái gì đó?
Trương Chân Nguyên
Không nghĩ gì, sao hai người lại đi theo tôi?
? ? ?
Thích thì theo thôi, hôm nay sao trông buồn hẳn ra thế?
Cậu bất lực thở dài nhìn hai người kia rồi tiếp tục đi trên con đường của mình, đắm chìm sâu vào một thế giới, nơi không có một ánh sáng nào có thể cứu rỗi trái tim đã nguội lạnh từ lâu.
_____________________________
Để Chân Nguyên kể mấy cậu nghe, truyện nhỏ kể rằng, ngày xửa ngày xưa lúc đó có một chàng hoàng từ nhỏ, trông cực kỳ đáng yêu, được mọi người đặc biệt chăm sóc.
Cậu được người ta mời về làm những công việc rất lớn lao cho dù vẫn còn nhỏ bé tí xiu thôi hà.
Hoàng tử nhỏ lúc đó mới có sáu tuổi thôi, cậu được mời đóng một bộ phim rất nổi tiếng ăn khách sau này luôn đó! Cậu được sắm áo mới nè, được đi khắp nơi nè, chỉ cần cậu cười một cái trước thứ sáng lấp lánh chói mắt kia là sẽ có rất nhiều tiền luôn! Mấy người nói xem, có phải rất hạnh phúc hay không?
Nhưng sau đó 2 năm đột nhiên cậu lại bị đuổi về nhà rồi, cậu cũng không được gặp cha mẹ luôn, đành phải sống tạm tại nhà ông bà. Cậu nghe bà nói, cha mẹ đều vì làm việc, bảo vệ cậu nên mới đi một chút rồi về thôi, nhưng mà...
Nhưng mà những bạn học của cậu không nói như thế...
Bọn họ nói với cậu, cha mẹ cậu cướp tiền bỏ trốn, không làm theo lời chính phủ gì đó ở trên cao trên trời này nè, bảo là....
Bảo là bị bắt mất rồi....
Nhưng cậu không tin đâu! Lúc đó hoàng tử nhỏ mạnh mẽ lắm, nghe mấy bạn học chọc ghẹo cũng không khóc đâu, vì ba mẹ cậu chưa về nhà, chắc chắn lời bọn họ nói là bịa đặt!
Cậu cứ thế sống qua từng năm tháng, chớp mắt một cái đã có sức mạnh cường tráng có thể bồng cả bà nội lên luôn, nhưng mà...ba mẹ vẫn chưa về...
Đôi lúc cậu lại đột nhiên bị ông nội đánh chỉ vì hỏi cha mẹ cậu đâu, bà cũng không thèm nhìn mặt cậu luôn, lúc đó hoàng tử sợ lắm, cậu sợ lại bị bỏ rơi lần nữa, nhưng không sao hết á. Vì họ, cậu có thể chịu đựng chờ đợi được mà!
Cậu được mọi người trong hẻm nhỏ gọi là diễn viên nhí đó, còn có siêu năng lực bắt chước người khác nữa!
Thật ra siêu năng lực đó đã có từ lâu rồi, chỉ là lúc đó cha mẹ rất cổ vũ cậu, còn cùng cậu tập siêu năng lực nữa, nhưng mà hiện tại...cha mẹ cậu đâu rồi?
Cậu đã cố gắng học thật giỏi, học chăm đến nổi chảy cả máu mũi luôn, chỉ là vẫn không được hạng nhất... Có phải vì điều đó mà cha mẹ không muốn nhìn mặt cậu không?
Hoàng tử bé nhất quyết không chịu thua cuộc, cậu cứ học miết, học mãi, học tới điên người, mặc kệ cho người đời chỉ trỏ bảo rằng cậu "không thể", cậu cứ gắng học đến thôi.
Sau đó cậu nhận được nhiều giải thưởng lắm luôn, được cả ngõ nhỏ tuyên dương, được ông bà yêu thương lắm. Chỉ là...cha mẹ vẫn chưa hài lòng sao?
Hoàng tử dù là hoàng tử nhưng không thể sống nếu thiếu đi đế vương và hoàng hậu được đâu đúng không?
Cậu chỉ là muốn...muốn lại nhìn thấy họ lần nữa, cậu không cần siêu năng lực nữa đâu, cậu muốn được gặp lại đấng sinh thành lần nữa thôi... Có được không?
Cậu chờ rất lâu, đợi cũng rất mệt, nhưng người hiện tại đang ở đâu? Cậu mệt rồi, nhưng cậu không muốn từ bỏ, nhưng biết tìm ở đâu bây giờ?
Thế rồi hằng đêm hoàng tử nhỏ lại bật khóc, khóc rất nhiều, tèm lem kem chuối khắp mặt luôn. Nhưng hoàng tử nhỏ lại không thích khóc trước mặt người khác đâu, cậu ngại lắm!
Vậy nên mỗi đêm, Chân Nguyên lại phải tới dỗ dành cậu hoàng tử đó, hoàng tử rất khó nín khóc luôn, đôi lúc lại khóc đến nghẹt thở, khóc đến sưng hết cả mắt lên.
Chân Nguyên cũng khó lắm mới dỗ được, đêm nào cũng phải tới ôm lấy mà dỗ dành, chỉ có điều chẳng biết tại sao càng tới hoàng từ nhỏ lại càng khóc nữa...
Liệu rằng tất cả chỉ là vì cha mẹ cậu trốn thuế mà ra?
_____________________________
Cậu nhìn lên khoảng không vô định trên bầu trời đang dần quang mây chiếu rọi ánh mặt trời, đắm chìm vào từng cơn gió nhưng lại chẳng thể làm bay đi muộn phiền mà cậu hằng đêm vướng mắc.
Cậu thật chẳng biết phải làm sao, từng mảng ký ức cô độc đến bất lực, khó khăn lắm cậu mới có bạn, chỉ là không dám chắc, tình bạn này có thật sự là thật lòng hay không.
Hai người kia nói chuyện với nhau một hồi rồi lại nhìn sang cậu, cả hai đều nhoẻn miệng lên cười thành một đường cong rồi chạy lại bên cậu.
Hạ Thùy Linh
Nè nè, sau này khi cậu nổi tiếng, nhớ nâng đỡ bọn tôi đó Trương ca
? ? ?
Vô danh tiểu tốt không có chút tài cán như cậu thì không nổi được đâu
Hạ Thùy Linh
Hở? Ý gì đây?
Hạ Thùy Linh
Cơ mà tên thì quan trọng cái gì? Bây giờ người ta chú trọng vào diễn xuất, chỉ cần nhờ Trương ca chỉ một cái, chắc chắn lên thẳng hàng đỉnh lưu!
? ? ?
Chậc, cũng có lý, chỉ cần nhờ Trương ca chúng ta đều có thể thành người nổi tiếng mà
Cậu nghe vậy có chút nhướng mày nhưng cũng không nói gì, một câu hai câu đều mang hàm ý nhờ vả, cậu vốn đã quá quen thuộc rồi.
Bản thân cũng đâu còn là gì trong giới giải trí chết tiệt đó? Điều quan tâm duy nhất của cậu chính là tung tích của cha mẹ mà thôi, ngoài ra tất cả những thứ khác, cậu đều không để vào mắt gì cho cam.
Những lời giả dối từ hai người này, cậu nghe cũng mệt rồi, không buồn nói gì thêm, cậu một mình bước nhanh mà không thèm đáp lời hai người ồn ào phía sau.
Cậu mãi mê chạy theo bóng tối của quá khứ, mãi mê theo đuổi những mảnh ký ức vụn vỡ về một tuổi thơ không mấy tốt đẹp. Thế rồi bỏ quên đi phía bên kia chân trời sáng chiếu đang chờ đợi.
Liệu rằng người sẽ quay đầu, hay tiếp tục chìm sâu vào bóng tối?
____________________________
Tác Giả Hee
Kể chút chuyện quá khứ của Trương cưa trước =))
Tác Giả Hee
Ý là ẻm ngày xưa là diễn viên nhí nổi tiếng lắm đó, tiền thì tất nhiên vào tay bố mẹ rồi
Tác Giả Hee
Sau đó chi tiền cho ẻm, mua đồ cho ẻm, tiện tay trốn thuế dùm ẻm luôn =)
Tác Giả Hee
Ban đầu không biết kể sao nên mới thành ra như này đó 😔
Chương 2: Ức Thiệu Đáo
Ức Thiệu Đáo ý chỉ cuối cùng đọng lại là những ký ức tốt đẹp lưu trữ trong hồi ức
____________________________
Chẳng biết từ khi nào cậu đã vô thức đi về nhà rồi, cơ mà nói là "nhà" thì cũng không hẳn. Cậu ở trong căn nhà trọ vốn đã cũ nát tại con hẻm nhỏ hẻo lánh ít người qua lại, hầu như những người ở đây đều biết đến sự hiện diện của cậu.
Dù sao trước đây đã từng làm một diễn viên nhí rất nổi tiếng cho bộ phim truyền hình ăn khách, sau đó còn được mời tham gia rất nhiều loại phim điện ảnh, chỉ là sau đó ít lâu lại bị phong sát rồi...
Tuy vậy lệnh phong sát cậu đã bị gỡ, còn cha mẹ cậu lại phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm ra, cậu chẳng biết hiện tại họ đang ở đâu. Chỉ là trốn thuế thôi mà? Chắc chắn không đến mức vào tù đâu...phải không? Ông bà vẫn luôn cấm đụng tới mạng xạ hội, thế giới bên ngoài, ngay cả một cọng tóc cậu cũng không biết...
Bước vào căn phòng tối, như thể bước chân vào một thế giới nhỏ, chỉ nhuốm một màu đen sẫm, cửa sổ hư nát, sàn nhà cũ sờn, ánh đèn chớp tắt, những ruồi nhặng bao vây quanh bàn ăn nhưng chỉ duy nhất một bức ảnh gia đình được để toại vị cạnh đầu giường là sạch sẽ.
Sạch sẽ đến khiến người ta rợn người, ánh sáng xuyên qua tấm kính cửa sổ nứt vỡ, chiếu lên tấm hình cũ làm nó càng thêm phần nổi bật trong căn trọ nhỏ, tuy vậy cũng nhờ những mảnh kính vụn vỡ đó, mà ánh sáng mới có thể chiếu lọt vào mà soi sáng.
Hành lý đã được xếp gọn, từ giờ cậu đã không còn phải sống trong một nơi nhuốm bẩn bởi ký ức đau thương này nữa, ông bà cũng chẳng còn, cha mẹ lại chẳng biết nơi đâu. Hiện tại, đúng là chẳng còn gì vương vấn nữa.
Trước đây từng ở nơi thành phố hoa lệ, sau đó lại di dời xuống thôn quê thanh bình rồi lại chuyển tới hẻm nhỏ u tối, hiện tại, cậu lại phải quay về nơi thành phố rực rỡ bất kể trời đêm ấy rồi.
Chỉ là chẳng biết khi quay lại, sẽ lại là hoa hay rước lệ về cho người...
Một hành trình mới trên một con đường cũ, ngày trước là ba bây giờ là một, đã từng rất hạnh phúc hiện tại chỉ toàn bất hạnh. Chẳng biết từ bao giờ, cậu lại chẳng thể cười nổi trước ánh trăng sáng kia nữa rồi.
Thử nói xem, nên làm như nào cho đúng đây? Nên nở một nụ cười giả dối chào tạm biệt, hay bật khóc nức nở đầy đau đớn cho mọi người biết, bản thân cũng là con người?
Cậu vẫn là không biết phải làm sao, cầm bức hình lên tay, từng ký ức đẹp đẽ ùa về trong nỗi nhung nhớ lớn dần theo từng năm tháng. Liệu rằng tới khi cậu trở nên nổi tiếng, bọn họ sẽ quay về bên cậu hay không?
Bức ảnh này là tất cả của cậu, là niềm tin và hy vọng, là ánh sáng cuối cùng mà cậu muốn từ bỏ. Hiện tại, hẻm nhỏ đã không cần đợi người tới đón nữa rồi...
_____________________________
Sau hàng canh giờ đồng hồ ngồi trên tàu điện, cậu cuối cùng cũng bước chân được tới ngôi trường mà cha mẹ từng mong ước cậu có thể vươn tới.
Nơi đây không dễ gì mà bước chân vào được, hầu như là nhờ mối quan hệ chút ít còn giữ lại được nhờ cha mẹ và tiền ông bà tích tụ được đưa cho cậu. Đúng, cậu chính là hy vọng cuối cùng mà ông bà tin tưởng giáo phó, hiện tại không có ai bên cạnh, cậu trai nhỏ bé năm nào bây giờ đã phải tự mình bước trên con đường đầy chông gai phía trước rồi...
Sau bao năm đắm chìm vào nỗi đau mà không có điểm dừng, hiện tại cậu cũng không còn gì gọi là luyến tiếc nữa.
Đứng trước cổng trường vắng lạnh, ánh mắt lướt qua những bóng cây xanh đang đung đưa theo ngọn gió, những tiếng cười đùa của các cô cậu sinh viên tới nhận lớp, cậu chẳng biết phải làm sao. Cảm giác lành lạnh xuyên qua làn da trắng, nhớ về những ngày còn nhỏ từng cùng cha mẹ tới đây xem, hiện tại vẫn đứng tại chỗ cũ, chỉ là người đã không còn...
Ngay khi cậu vẫn còn ngơ ngác đứng trước trốn thanh thiên bạch nhật, một người lại tiến đến vỗ lên vai cậu rồi bật ra tiếng cười nhẹ duyên dáng thật khiến người khác không khỏi chú ý.
Đào Khánh Thư
Sao nhóc lại đứng đây?
Cậu giật mình quay sang sau đó im lặng không nói một lời, âm thầm đánh giá người con gái trước mắt rồi đôi mắt nhỏ khẽ nheo lại.
Người trước mắt trông có vẻ khá thân thiện, cũng không mang lại vẻ uy hiếp nhưng lại gọi cậu bằng nhóc, nếu là bình thường theo quy tắc cũ cậu sẽ không vui mà thể hiện rõ nhưng dù sao cũng là môi trường mới, những ký ức cũ vẫn là nên bỏ lại đi, rồi cậu cũng nhẹ giọng đáp lời.
Trương Chân Nguyên
Không biết nữa...
Trương Chân Nguyên
Nhận lớp ở đâu vậy?
Đào Khánh Thư
Đi thẳng tới hành lang thì rẽ sang phải rồi đi lên cầu thang sau đó rẽ trái rồi đi thẳng qua ba dãy thì tới phòng giáo viên
Cậu nghe xong liền ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt vẫn không đổi nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta mà không nói một câu làm đối phương có chút sợ rồi.
Cô gái trước mắt cười ngượng sau đó vuốt tóc mình sang một bên rồi bối khẽ lướt nhìn xung quanh rồi tiếp tục bắt chuyện với cậu.
Đào Khánh Thư
S-Sao vậy..?
Đào Khánh Thư
Ừm...nếu không nhớ chị có thể chỉ đường
Cậu nghe vậy liền ngượng ngùng gật đầu, lần đầu tiên được người ta dịu dàng quan tâm như vậy, dường như cậu cũng an tâm phần nào rồi.
____________________________
Cậu cùng cô dạo bước trên hành lang, cô không ngừng huyên thuyên giới thiệu cho cậu về đất trời học viện mà hàng ngàn người muốn đặt chân vào.
Được xây dựng đối diện với đài truyền hình quốc gia, cũng có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đến học. Học Viện Nghệ Thuật Thành Đô nổi tiếng được biết đến với cơ sở vật chất tốt, thầy cô cũng rất thân thiện, đào tạo học viên đặc biệt mạnh về cả thể thao lẫn học thức.
Mỗi năm học kỳ lại tổ chức hội thi, lúc đấu trí lúc lại thể thao, mỗi lớp đứng đầu khối sẽ được tặng một vé đi tham quan đảo nhỏ mà trước đây từng được một học viên tốt nghiệp dấu tên tặng.
Có hai dãy trường phân tách khỏi nhau, hai bên thường đối đầu rất quyết liệt, cô cũng không rõ lý do tại sao, nghe nói trước đây từng có hai giáo viên nổi tiếng dạy ở hai dãy khác nhau nên thường xuyên dắt các sinh bên mình đi cạnh tranh thi đua dù cả hai người đó đã về hưu nhưng dường như phong tục đó vẫn lưu truyền qua từng thời đại sinh viên.
Thế nên trước bảng tin trướng mới có treo một câu nói: "Dãy Đông dãy Tây, một ngày không gặp, tính khí không lành". Ý chỉ một ngày cả hai không đụng độ hay gây sự với nhau thì không yên tâm học hành được, cơ mà bằng cách nào đó, qua tai cậu lại nghe ra có chút mờ ám.
Ngoài ra người trước mắt còn nhấn mạnh về một lớp đặc biệt yếu nhưng lại thường xuyên gây gổ trong trường, ban đầu cậu không chú ý gì mấy nhưng tới khi cô kể về các vụ bắt nạt học đường, bạo lực bạn học vẫn còn ở một số chỗ chưa được xử lí.
Cậu càng nghe càng thắc mắc, lớn từng này rồi mà con người không thể bình thường chút được sao?
Đào Khánh Thư
Cơ mà nhà trường lại không đưa ra chút biện pháp ngăn chặn
Đào Khánh Thư
Theo chị nhớ hình như những người mới vào lớp D thì dễ bị biến thành mục tiêu lắm, nó đã thành truyền thống của học viện luôn rồi
Cô nói xong quay người lại nhìn cậu cười nhẹ, ánh mắt hiện rõ một vẻ ẩn ý đầy thần bí khiến cậu thập phần khó hiểu.
Đào Khánh Thư
Chắc em cũng không xui đến nỗi vào đó đâu, à đúng rồi, chị là Đào Khánh Thư
Đào Khánh Thư
Sinh viên năm hai lớp A, hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn
Trương Chân Nguyên
....vâng, em là Trương Chân Nguyên
Năm hai...bảo sao lại xưng chị, lúc nãy khi cậu chưa nói nhận lớp thì đáng lý ra cô cũng đâu thể biết được cậu nhỏ hơn đâu nhỉ? Ánh mắt cậu ngập tràn nghi vấn xoáy sâu vào người đàn chị trước mắt.
Không hiểu sao lại cảm thấy có chút khả nghi, đối phương quay lưng với cậu, đọng lại trong mắt chỉ còn bóng lưng nhỏ bé của cô. Cậu không buồn nói thêm một câu còn cô cũng chẳng thèm tiếp chuyện một lời nào nữa.
Cứ thế chìm vào một khoảng không lặng thinh, ánh mắt cậu liếc qua một người con trai cao ráo đang đi ngược hướng ở phía đối diện.
Đột nhiên người đàn chị lại cất lên giọng tôn kính mà nói làm cậu thoáng giật mình.
Đào Khánh Thư
Một ngày tốt lành, Tống lão sư
Tống Á Hiên
Ừm...một ngày tốt lành
Thanh âm trầm ấm của người kia làm cậu ngây ra, bước chân khựng lại, chẳng hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc. Cơ mà người nam nhân kia có chút trẻ tuổi, thế mà lại là lão sư sao?
Cậu ngây người ra, mặc kệ cho hai người kia không ngừng thì thầm trao đổi, bản thân cậu như rơi vào một thế giới khác, một khoảng trời vô định mà chỉ có một mình cậu biết.
Thế rồi hắn nhìn thấy cậu...
Ánh mắt vô tình chạm lấy nhau, liệu rằng đây sẽ là ánh sáng, hay lại là một vết nhơ trên trang giấy vốn đã cũ mèm?
Là một mối lương duyên mới, hay là đoạn ký ức đã phai mờ theo dòng thời gian?
Cái cảm giác vừa quen thuộc lại lạ lẫm này thật khiến cậu rùng mình, người trước mắt đột nhiên lại tiến gần rồi đưa tay ra.
Tống Á Hiên
Xin chào, tôi là Tống Á Hiên
______________________________
Tác Giả Hee
Truyện tôi nhẹ nhàng tình củm không
Tác Giả Hee
Có phải rất ngọt hay không =))
Download MangaToon APP on App Store and Google Play