Trần Yến My là một cô sinh viên 22 tuổi bình thường, có một nhan sắc tầm thường cùng với một cuộc sống bình dị, cô cũng như bao sinh viên đại học khác, ăn, ngủ, chạy deadline, và tiếp tục lập lại vòng lặp ấy. Cuộc sống phải nói là vô cùng nhàm chán.
Vương tay bóc đại một người đi trên đường có khi họ còn có cuộc sống thú vị hơn cả cô đây.
Tuy nhiên Trần Yến My lại là người có niềm yêu thích sâu sắc đối với tiểu thuyết thể loại mạt thế, mạo hiểm nói chung.
Học hành thì chẳng giỏi, chỉ giỏi nhất ở việc vận động. Có lẽ vì thế nên trong tâm Yến My lúc nào cũng xấu xa, chực chờ ngày tận thế đến với nhân loại sớm hơn một chút. Để cô thoả thích tung hoành, chơi đùa mạt thế!
Bỗng một ngày, Trần Yến My đọc được một cuốn tiểu thuyết có tên 'Hãy để tôi bảo vệ em đến cuối cùng' mà bạn cùng lớp đã giới thiệu cho, sau khi chê thê thảm cuốn tiểu thuyết đầy máu chó này thì bị hệ thống tác giả cho xuyên vào làm nhân vật phản diện chính-Lệ Minh Thư.
Lệ Minh Thư là một ác nữ chính xuyên suốt bộ truyện, là người có ảnh hưởng đến cốt truyện nhiều nhất! Tất nhiên là chỉ sau nam nữ chính.
Tuy là một phản diện, nhưng tác giả lại ưu ái ban cho cô ta một nhan sắc tuyệt trần, một gia thế đồ sộ cùng một bộ óc thiên tài! Có lẽ vì thế nên, cái chết của Lệ Minh Thư ở phần cuối bộ truyện đã làm rất nhiều độc giả hài lòng. Đạp đổ một con người độc ác với địa vị khủng bố, một motif khá là hay đó chứ!
Nhưng…chẳng phải Trần Yến My sẽ phải xuyên vào thân xác của cái vai đó hay sao? Cái vai diễn mà định mệnh sắp đặt sẽ phải chết vào năm 25 tuổi đó ấy…
È hèm!
Để có thể thoát ra khỏi cuốn tiểu thuyết này, Trần Yến My buộc phải hoàn thành nhiệm vụ giúp đỡ nam chính cùng nữ chính đến được với nhau. Phải làm bà mai ông mối cho cặp đôi uyên ương này, làm pháo hôi để cuộc tình của họ trở nên thêm mặn mòi hơn. Chặc, thật máu chó!
Với điều kiện Trần Yến My bắt buộc phải đi theo mạch cốt truyện gốc, không được tự ý thay đổi số phận của nhân vật mà cô xuyên vào, không thì thân thể thật ngoài đời của Yến My cũng sẽ chết theo. Mỗi lần không hoàn thành nhiệm vụ thúc đẩy mà hệ thống đưa ra sẽ liền bị phạt đến chết lên chết xuống.
Liệu Trần Yến My với danh tính siêu cấp tầm thường này có thể hoàn thành đại kết cục của câu chuyện một cách suôn sẻ?
Nhưng mà khoan đã, nữ chính Trần Tiểu Lộ ở đằng kia cơ mà, sao tên nam chính này cứ bám đuôi theo tôi mãi thế!?
Rốt cuộc cốt truyện bị cái gì rồi vậy hả!?
——————
Đoạn Quân Nguyên : Đừng bỏ trốn khỏi tôi nữa có được không? Tôi sẽ yêu chiều em mà *nước mắt lưng tròng chực chờ rơi*
Lệ Minh Thư : Anh buông tôi ra, đừng có mà giả vờ đáng thương với tôi! Anh tưởng tôi không thấy được chai nhỏ mắt đang cộm lên bên trong túi áo của anh hay sao!
Đoạn Quân Nguyên : ... *lặng lẽ đưa tay lấy chai nhỏ mắt trong túi áo rồi vất đi xa*
Đoạn Quân Nguyên : Giờ thì tôi khóc thật rồi nè, có thấy đáng thương không?
Lệ Minh Thư : ...
21/07/2024
—————
[Những tình tiết trong đây đều là giả tưởng và không có thật ngoài đời. Nếu có tên, địa điểm, địa danh… giống với sự vật ngoài đời thì đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.]
[Truyện được sáng tác với mục đích giải trí, vui lòng độc giả chỉ đọc cho vui, đừng áp dụng những việc làm trong tiểu thuyết ra đời thực nhé!]
[Chúc mọi người nhảy hố vui vẻ!]
-Này! Cái tình tiết gì thế này!? Nam chính Quân Nguyên chỉ vừa mới gặp nữ chính Tiểu Lộ được hai hôm đã nảy sinh tình cảm!?
-What the h*ll! Chưa gì đã hôn nhau mất rồi!? Đây chẳng phải là đang hôn nhau ở giữa bầy thây ma thối ùm đó à?! Khẩu vị lãng mạn của cả hai cũng thật kỳ lạ quá rồi.
-Lại nữa! Sao chỉ mới đánh nhau được một chút lại bắt đầu làm hoà rồi? Cho bọn tôi một chút ngược đi chứ, thêm vị cay vào đi tác giả đại nhân! Ngọt chết tôi mất rồi!
-Hừ...hưm...hửm!? Đạp lên xác nhân vật phản diện mà cầu hôn nhau!? C-cái quái!?
-Thôi thôi tôi bỏ cuộc! Không đọc nữa, trời ơi não của tôi bị xô cẩu huyết này làm cho đau muốn chết, còn đau hơn khi làm bài luận của giáo sư Lý nữa...
Đoàn Cẩm My ngồi đối diện đang cố làm bài thuyết trình để ngày mai nộp giáo sư môn Sinh học thì bị Trần Yến My-bạn cùng ký túc xá của mình quấy đến mức phát điên. Chỉ cần cách 5 phút lại phải nghe tiếng quấy khóc của cô nàng đang nằm dài trên giường đọc tiểu thuyết kia.
-TRẦN YẾN MY! Cậu có thôi lảm nhảm đi không? Tôi đang làm bài điên đầu muốn chết mà cậu sao cứ làm ồn mãi thế hả!
Người đang nằm lăn qua lăn lại trên giường là Trần Yến My, vừa nãy cô là vừa mới đọc cuốn tiểu thuyết mạt thế tên là 'Hãy để tôi bảo vệ em đến cuối cùng' do một bạn cùng lớp giới thiệu cho. Cứ tưởng đây chỉ là một cuốn truyện thể loại mạt thế tình cảm thông thường, ai mà ngờ nó lại là một cuốn tiểu thuyết mẩu thuyết*!
*mẩu thuyết: từ mà Yến My tạo ra để nói về một cuốn tiểu thuyết mạt thế có nội dung đại trà. Là từ 'cẩu huyết' kết hợp với 'mạt thế'.
Trần Yến My vẫn thôi không lăn lóc trên giường tầng, cái áo ngủ pyjama xám sọc có lẽ vì thế mà cũng nhăn nheo hết cả, cô xị mặt nhìn cô nàng mọt sách đang cắm cúi làm bài thuyết trình kia. Yến My cảm thấy cô bạn cùng phòng này cũng quá chăm chỉ rồi đi, bài thuyết trình này hạn chót là thứ năm tuần sau mới nộp lận cơ mà.
-Nhưng mà Cẩm My này, cuốn tiểu thuyết này thật sự là có nội dung quá đại trà rồi. Nếu là tác giả là tôi, thì có lẽ cuốn tiểu thuyết này sẽ đặc sắc hơn nhiều đấy ha ha ha.
-Cái tính cách tự luyến của cậu càng ngày càng trở nên tệ hơn rồi đấy.
Dừng tay gõ trên bàn phím lại, Đoàn Cẩm My vừa nói vừa tháo chiếc mắt kính tròn trên mắt xuống rồi đặt lên bàn, hai tay xoa xoa mi mắt để thư giãn.
-Nếu đã tự tin như vậy thì sao lại không tự viết nên một câu chuyện của riêng mình đi. Cô nàng xém chút nữa đã bị ở lại cấp 3 vì rớt môn VĂN HỌC?
Trần Yến My đang lăn lộn trên giường đến mức mái tóc đen dài của mình trở nên rối xù lên, nghe thấy câu nói đó liền ngừng lại. Lật người ngồi dậy lập tức mà phản bác.
-Này này! Cậu đừng có mà khinh thường tôi Cẩm My, đó là chuyện từ năm lớp 12 rồi, giờ tôi đã tiến bộ hơn nhiều rồi đó hừ!
-Cậu chắc không? Vậy thì ngày hôm qua, ai là người đã cầu xin tôi giúp đỡ bài luận về văn học của giáo sư Lý ấy nhỉ?
Đoàn Cẩm My vươn vai trên ghế nhựa xanh có lưng dựa, mái tóc ngắn đen của cô vẫn còn ẩm ướt do mới đi tắm khi nãy, và vì thế cái áo ngủ trắng trên cô cũng có hơi âm ẩm theo.
-Cái...cái đó...
Bị nói trúng điểm yếu, Trần Yến My nãy giờ cứng đầu cuối cùng cũng phải lấp bấp trước Đoàn Cẩm My. Đúng thật là cô có nhờ Cẩm My thật…
-Ông trời thật là bất công aaaaaa! Cùng tên là My nhưng sao tôi lại học lực kém, còn cậu học lực lại giỏi như vậy chứ, có phải vì họ tôi là Trần? Tôi có nên cưới cậu để có cái họ Đoàn luôn hay không? Như vậy cuộc đời tôi sẽ bớt chông chênh hơn không? Aaaa! Cậu nói đi Cẩm My...
Trần Yến My đã nhảy xuống giường tầng từ khi nào, chạy lại ôm lấy Đoàn Cẩm My từ phía sau. Cô lấy mặt dụi lên cái đầu còn ẩm ướt của Cẩm My, không khỏi khóc ròng trong bụng. Hai tay như muốn siết cô nàng kia đến nghẹt thở mà chết.
Đoàn Cẩm My thấy đầu mình bị cô nàng kia dụi đến mức xù hết cả lên lại rồi, cả hai cái tay đang ôm chặt cổ cô này nữa, cái cô nàng này...
Cẩm My kiềm nén tức giận trong người, lấy ngón tay búng lên trán của Yến My ở phía đằng sau lưng, làm cho cô nàng kia không nhịn được mà kêu lên một tiếng ui da. Xong sau đó Cẩm My lại đưa tay về vuốt tóc mình cho vào nếp trở lại.
-Cậu đấy, biết là cậu cũng có lo học hành không phải ham chơi mà bỏ bê hay gì. Nhưng mà cứ mãi đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết mãi thế thì không tốt đâu, riết rồi tôi thấy bản thân mình còn lo cho tương lai cậu hơn cả chính cậu luôn rồi đây này.
Mặc kệ Trần Yến My đang ôm trán xuýt xoa vì đau ở kia Đoàn Cẩm My trở về lại giường nằm của mình, nghiêng người lên đầu giường rồi bật quạt máy để hong khô tóc.
-Đi ngủ đi, mai mà để tôi phải từ lớp học chạy về để đánh thức cậu nữa là cậu chết với tôi đó Yến My.
Nói xong Cẩm My liền lấy một cuốn sách từ dưới gối nằm mình ra, bật đèn học bên cạnh giường dự tính đọc nó trước khi đi ngủ, cũng đồng thời là để chờ tóc khô.
Tay ôm trán với gương mặt phụng phịu, Trần Yến My cảm thấy không cam tâm chút nào. Tuy lời của Đoàn Cẩm My nói là một sự thật không thể chối cãi, cô là không nên đắm chìm trong cái thế giới ảo tưởng này.
Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được con đường đọc tiểu thuyết mạt thế của cô đâu hừ! Trần Yến My từ nhỏ đã bẩm sinh thích những thứ mạo hiểm cùng sinh tồn, cô cảm thấy những thứ này rất thú vị. Cảm giác hồi hộp cùng sợ hãi đan xen lẫn nhau chính là cảm giác tuyệt vời nhất đấy!
Có lẽ bởi vì sở thích như thế nên cô nàng Yến My này có thần kinh vận động rất tốt, môn cô giỏi nhất là môn thể thao...Và chỉ có môn đó thôi. Đặc biệt hơn nữa là khi lên đại học, cái môn sở trường của cô đó lại không còn nữa. Thế là vô dụng trở thành đại vô dụng, con đường học vấn của Trần Yến My phải nói là rất chông chênh a\~
Trần Yến My uể oải leo thang lên tầng giường của mình, cô nằm úp phịch xuống giường nhỏ. Thói quen hay lảm nhảm lại tiếp tục tiếp.
-Mà cậu biết không Cẩm My, tôi đã từng dự tính đi đăng ký nghĩa vụ quân sự vào năm 18 tuổi, vì vận động chân tay mới là sở trường của tôi. Nhưng cha mẹ lại sợ tôi gặp chuyện, họ nói rằng trong đấy rất khó khăn nên không muốn cho tôi vào. Mẹ Hạnh thậm chí đã khóc khi tôi cứ cứng đầu đòi đi...
-...
Đoàn Cẩm My im lặng vừa đọc sách vừa lắng nghe tâm sự của người bạn 22 năm trời của mình. Trần Yến My bề ngoài nhìn vào thì thấy giống một người không lo âu và rất yêu đời, nhưng những người như thế mới là những người có nhiều tâm tư trong lòng.
Cẩm My đã ở bên Yến My từ khi vừa mới nhận thức được thế giới xung quanh đương nhiên biết rõ điều đó, không muốn lãng phí khoảng khắc quý giá này nên cô trì tệ giữ im lặng.
-Nên vì thế tôi đã thuận theo lời gia đình mà theo học ở đây. Nhưng mà như thế lại chẳng ổn chút nào, tôi cảm thấy như không được là chính mình vậy. Tôi muốn...vận động bên ngoài kia hơn, những thứ học thức này không hề hợp với tôi chút nào.
-Đọc những cuốn tiểu thuyết như thế này mới làm tôi cảm thấy vui vẻ đấy Cẩm My à...
. . .
-Này Yến My cậu ngủ rồi à.
Đáp lại Đoàn Cẩm My là một khoảng không im lặng, cô đoán Trần Yến My là đã thiếp đi rồi, bây giờ trong phòng chỉ độc nhất mỗi tiếng quạt gió từ tầng dưới giường của cô vang lên mà thôi.
Vén tóc thổi bị bay qua một bên, Đoàn Cẩm My nhẹ chớp mắt nhìn những dòng chữ chạy trên cuốn sách. Khẽ thì thầm cô nói nhỏ.
-Cậu đã vất vả rồi, ngủ ngon nhé.
————
Nhìn vào lòng bàn tay trong suốt của bản thân, Trần Yến My đoán rằng là mình đang mơ rồi, chứ không thể nào đang bình thường đột nhiên tay bản thân lại trong suốt như thể là một hồn ma như thế này được.
Xong cô lại ngước mặt nhìn lên phía khoảng không màu đen trước mắt đó, không đáy, không một âm thanh, không một màu sắc.
Đơn độc một màu đen thâm thẩm.
Một không gian tạo cho Yến My cô cảm giác như là đang ở đâu đó ngoài vũ trụ vậy. Vô định, và chẳng có một thứ gì tồn tại.
Trần Yến My đưa tay ra phía trước, cố thử chạm xem khoảng không màu đen kia là có gì hay không. Thì bỗng dưng chạm lấy được một thứ gì đó, một thứ có bộ lông rất mềm mại nhưng lại không có hình thể hiện diện. Cứ như thể nó đang tàng hình vậy.
-Này, đừng có sờ mó tôi như thế, tên độc giả khốn khiếp.
-C-cái!? Vật tàng hình biết nói?
-Ngươi vừa nói ai là vật tàng hình cơ? Ta rõ rành rành là đang ở đây cơ mà!
Giọng nói bí ẩn vừa dứt lời xong, liền trước mặt Trần Yến My xuất hiện hai con mắt vàng chói mở ra, đồng tử thu hẹp hình lá cây như đôi mắt của một con mèo.
-W...what!?
-Quát quát cái gì? Sợ đến mức biến thành vịt luôn rồi à độc giả?
Dần dần hình dáng của một con mèo màu đen mới xuất hiện ra trước mắt của Yến My. Là một con mèo ba tư màu đen với đôi mắt vàng sáng như hai chiếc đèn xe ô tô. Do lông cùng màu với khoảng vô định kia nên Trần Yến My khi nãy không thấy được hình dạng của con mèo trước mặt đó.
-À à, thì ra chỉ là một con mèo...Mà khoan đã! Một con mèo biết nói ư!?
Chỉ vừa mới vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm thì cô đã bị vế sau của chính bản thân nói ra kia làm cho kinh sợ trở lại. Trần Yến My không tự chủ la to lên một cái, làm chú mèo ba tư nhạy cảm với âm thanh cũng phải đưa tay lên để bịt tai lại.
-Này này! Đừng có bất ngờ la lên như thế chứ. Cũng chỉ là một con mèo biết nói thôi mà.
-Đó mới là trọng điểm đấy mèo ạ!
Đối đáp với chú mèo đen biết nói kia, không kiềm chế được sự tò mò, Trần Yến My đưa hai tay ra, cầm vào phần hai nách chân trước của mèo đen rồi nhấc bổng chú lên.
-Uầy! Giấc mơ này cũng quá chân thực rồi đi, chạm vào trên tay mà vẫn thấy mềm mại cùng hơi ấm như thật luôn này mèo!
Bị nhấc bổng lên bất ngờ, mèo đen có vẻ khá khó chịu khi bị đụng chạm như thế, chú liền vùng vẫy khỏi ma trảo của cô nàng kia.
-Thả ta ra ngay! Cái đồ độc giả đáng chết, dám chế giễu tác phẩm của ta xong giờ còn dám đụng chạm mà không có sự xin phép nữa hừ hừ!
Vừa nói vừa vùng vẫy, thân hình bé nhỏ của mèo đen cứ vẫy đạp trong tay của Yến My mãi vẫn không thể thoát ra được, nhìn hành động này của mèo con. Làm Trần Yến My cô cảm giác thật muốn trêu chọc thêm.
-Haha không thoát được đâu đồ mèo hạt đậu\~
Vừa bị trêu chọc như thế, mèo đen liền ngưng mọi hành động của mình lại, đưa mắt vàng nhìn Yến My kia, cảm thấy không thoát ra nổi liền mèo đen la to.
-Còn tính giải thích cho ngươi nhưng mà ngươi lại dám mạo phạm ta! Ta-đệ nhất tiểu thuyết gia Minori, sẽ cho người thế nào là lễ độ đồ độc giả ngu ngốc!
Nói xong, mèo đen liền đưa đệm tay măng cụt của mình đặt lên trán của người con gái kia. Làm cô ta không hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả.
-Mèo đen này mi nói ta độc giả gì gì đó là sa-
Nhưng chưa kịp nói dứt lời thì Trần Yến My đã tỉnh dậy mất rồi, cô đưa mắt xanh lá đậm nhìn lên trần nhà, chớp chớp mắt một hồi.
Một giấc mơ kỳ lạ.
Chưa kịp hỏi chuyện mà đã sáng rồi ư? Khi ngủ thời gian trôi qua nhanh thật đấy, Yến My thầm ca thán. Không biết giờ mấy giờ rồi nhỉ, mong là chưa đến giờ vào tiết của cô.
Trần Yến My vừa nghĩ xong liền đưa tay mò xuống gối nằm theo thói quen để lấy chiếc điện thoại yêu quý của mình.
*Loạt xoạt loạt xoạt*
-...hửm? Điện thoại mình đâu mất rồi.
Đứng dậy, Yến My lật gối nằm trắng lên, cố tìm điện thoại của mình thêm một lần nữa. Thì vừa đúng lúc nghe được tiếng rung bần bật đặc chưng của điện thoại ở phía bên trái của mình, điều này làm cho cô đặt ra một câu hỏi. Điện thoại cô bay ra đó từ khi nào rồi?
Quay mặt hướng đó, Yến My liền thấy một chiếc điện thoại cảm ứng vỏ màu đỏ nằm trên bàn đầu giường đang run vì có ai đó gọi đến.
Khoan đã điện thoại này không phải của cô cũng chẳng phải của Cẩm My. Vì điện thoại Cẩm My với cô chính là điện thoại cặp màu tím.
Vậy chiếc điện thoại đỏ đó là của ai?
Đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu, đột nhiên Trần Yến My lại cảm nhận được có một chút gì đó nhồn nhột rủ lên ngay bên má, có lẽ là một cọng tóc khó chịu nào đó.
Theo lẽ tự nhiên mà cô đưa tay lên tính vén tóc qua một bên, nhưng chỉ mới chạm lên thì lại cảm thấy tóc bản thân lại dài hơn trước rất nhiều, cảm giác nó dài gần như qua cả lưng cô luôn rồi vậy. Nhìn xuống xem chuyện gì đang diễn ra thì Yến My liền bị hình ảnh trước mắt làm cho thất thần.
Màu đỏ, một màu đỏ chói rực cả một vùng trời.
-T-tóc mình sao lại thành màu đỏ rồi vậy nè!? Lại còn dài gần như phủ cả giường luôn rồi!
Vừa thấy được mái tóc của bản thân đã đổi màu một cách đột ngột, Trần Yến My hốt hoảng nhảy xuống khỏi giường, hướng mình chạy vào nhà vệ sinh để soi gương.
Nhưng vừa mới đặt chân xuống khỏi giường thì cô nhận ra rằng, căn phòng cô nàng đang ở không phải là ký túc xá của bọn cô.
Đây là một căn phòng rất rộng lớn với vô số những vật trang trí trông rất đắt tiền. Như là những bình hoa với các chi tiết màu vàng như được mạ vàng trên đấy, những bức tranh đính đá trông sang trọng cùng óng ánh khi có ánh sánh chiếu vào, đá nào đá nấy đều lấp lánh như thể làm bằng đá quý vậy, và đặc biệt là trên đỉnh đầu cô hiện giờ còn có một cái đèn chùm pha lê lớn vô cùng nữa.
-W...cái-what!?
Từ khi nào cái trường học đầy keo kiệt của cô lại sẵn sàng bỏ tiền ra để tân trang lại phòng ký túc xá vậy nè. Có hoang đường quá không?
Trần Yến My đang rất hoang mang về hoàn cảnh hiện tại của mình đến mức tiếng mẹ đẻ khi nói ra còn lẫn lộn cả tiếng Anh vào, cô quay đầu ngắm nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn đầy xa lạ. Ở khoé mắt cô để ý thấy được một cái bàn trang điểm gương to màu trắng ở phía đối diện, Yến My vội vàng chạy về nó.
Nhìn bản thân mình ở trong gương, hiện giờ gương mặt của Trần Yến My mắt hình chữ O còn miệng là hình A theo đúng nghĩa đen rồi.
Người trong gương...không phải là cô, nhưng rõ ràng Yến My đang đứng trước gương cơ mà.
*Két két*
Chạm tay lên chiếc gương phản chiếu mà chà chà, di di để xem trước mắt mình có phải là poster hình ai hay không, xác nhận trước mặt thật sự là gương thì cô mới chịu thu tay về. Xong lại đưa lên mặt nhéo một cái đau điếng ngay má trắng ngần.
-ÂY!
Đau...vậy đây không phải là mơ ư? Không phải là mơ...
-Không phải là mơ!? Này này khoan đã nào!
Dí mặt bản thân xát lại với chiếc gương hơn nữa, Yến My chớp chớp mắt xanh nhìn cô gái đang trước mặt mình đó.
Mái tóc đỏ dài chạm mông suông mượt óng ả hơi gợn sóng nhẹ, gương mặt nhỏ bé chỉ vỏn vẹn nhỏ bằng một cái bát ăn cơm, đôi mắt thì màu xanh lá đậm với hàng lông mi cùng lông mày màu đỏ tươi, khuôn mũi nhỏ nhắn cao vút, khuôn môi thì đày đặn hình trái tim màu hồng phớt và đặc biệt hơn tất cả là dưới đuôi mắt trái của người đó là có một nốt ruồi.
-Woa nét đẹp thần thánh gì đây...đẹp quá rồi đấy...
Sờ sờ lên mặt chính bản thân mình, Yến My không khỏi khen ngợi nét đẹp hút hồn ấy. Trước mặt cô hiện giờ đang là một cô gái dáng vóc tầm 18-19 tuổi với vẻ đẹp như tượng tạc, một nhan sắc cứ như chỉ có thể xuất hiện trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Xoáy sâu trong nét đẹp ấy không rõ vì sao Yến My lại cảm thấy được một sự xấu xa nhè nhẹ.
Tóc đỏ? Mắt xanh lá đậm? Nốt ruồi trên mí mắt trái? Tiểu thuyết? Xấu xa?
-Lệ Minh Thư?
Lệ Minh Thư là tên của nhân vật đại phản diện nữ trong bộ tiểu thuyết 'Hãy để tôi bảo vệ em cho đến cuối cùng'.
Khoan đã, Trần Yến My như vừa mới ngẫm ra chuyện gì đó. Mặt cô tái xanh lại, hốt hoảng chạy về phía' giường rồi bắt lấy điện thoại đã tắt ngúm từ khi nào. Trần Yến My mở màn hình lên, vừa mở lên liền thấy 15 cuộc gọi nhỡ từ một người có tên là Đoạn Quân Nguyên.
-...Đoạn Quân Nguyên là tên của nam chính trong bộ mẩu thuyết đó mà.
. . .
Hình như, Trần Yến My cô đây xuyên thư rồi.
21/07/2024
-Giờ thì mình phải làm gì đây. Theo như dòng thời gian hiện tại thì có vẻ như là vẫn chưa vào mạch cốt truyện chính...
Trần Yến My đang nằm dài trên giường, mắt xanh vô định nhìn lên trần nhà. Vừa mới chợp mắt một cái thôi mà nay đã trở thành đại phản diện-Lệ Minh Thư trong bộ tiểu thuyết mạt thế dài tập 'Hãy để tôi bảo vệ em đến cuối cùng' của tác giả Minori mới nổi dạo gần đây. Làm cho cô sinh viên 22 tuổi Trần Yến My đây thật bối rối.
Nhân vật Lệ Minh Thư là độc nhất tiểu thư nhà họ Lệ, là cô con gái trưởng của gia tộc hùng mạnh bậc nhất trong câu chuyện. Ở giai đoạn hiện tại thì cô ta chỉ mới 18 tuổi.
Trong cốt truyện, cô nàng này được miêu tả là có một tính cách rất tồi tệ, kiêu ngạo, đanh đá, chanh chua và đặc biệt là…cực kỳ mê trai, đó là những gì người ta sẽ nói khi nhắc đến nhân vật này.
Công việc hằng ngày của cô ả là ăn chơi, tiêu xài hoang phí tiền bạc, ngắm trai đẹp và lên trường bắt nạt những bạn học khác. Đó là cuộc sống thường ngày của Lệ Minh Thư trước khi mạt thế kéo đến.
Lệ Minh Thư sau khi mạt thế kéo đến, do dị năng được thức tỉnh sớm cùng với gia thế siêu khủng của bản thân. Ả đã được phong lên làm một đại thành chủ ở khu căn cứ phía đông thành phố A- một trong những khu căn cứ tị nạn lớn và hùng mạnh nhất lúc bấy giờ. Cũng nhờ thế mà ả ta được xem là phản diện khó nhai nhất trong cả câu chuyện.
-Sao không để tôi xuyên vào vai nào đó khác đi chứ! Sao lại xuyên trúng cô nàng sau này sẽ chết thảm như vậy...
Trần Yến My à không, hiện tại phải là Lệ Minh Thư mới đúng. Lệ Minh Thư cô úp mặt xuống gối bông, không nhịn được cảm thấy uỷ khuất mà vẫy đạp chăn bông tứ tung. Làm bộ ga trắng trên giường cũng phải nhăn nhúm cả lại theo.
Ở đại kết cục của câu chuyện, cũng như kết cục của những nhân vật phản diện thường thấy khác. Lệ Minh Thư sau khi bị Đoạn Quân Nguyên-nam chính, cùng Trần Tiểu Lộ-nữ chính, kết hợp với nhau lật đổ chế độ bạo quân độc tài của mình. Thì liền bị hai người bọn họ lôi đầu ném ra khỏi thành căn cứ, trước khi ném đi họ còn đánh vỡ ngọc châu dị năng trong đầu của Lệ Minh Thư, để cô ta không có cách chống cự trong buổi tiệc thác loạn của bọn thây ma. Cầu cứu ai cũng không thấy hồi đáp, gào thét đến rách cổ họng cũng không ai giúp.
Chết vô cùng khó coi, đầy xứng đáng cho một ác nữ!
Đã thế còn là bàn đạp cho sự nghiệp yêu đương của nam nữ chính nữa chứ. Đúng vậy, cái người mà cô đã nhắc đến ở khúc đạp lên nhân vật phản diện mà cầu hôn của nam nữ chính kia chính là Lệ Minh Thư đây chứ ai, cái thây đó chính là cô ta đó!
Nhớ lại về phần kết ấy, Trần Yến My, nay đã là Lệ Minh Thư không khỏi một trận ớn lạnh. Hai tay ôm người không nhịn được run rẩy, mặt trắng bệch cả đi.
-Ôi trời ơi, chẳng lẽ mình sẽ phải chết như thế sao...
Ngày hôm qua khi còn là Trần Yến My, khi thấy được một đại người xấu bị hạ bệ một cách tàn bạo như thế, Yến My cô cảm thấy một phen rất hả hê cùng vui sướng vô cùng, nhưng mà quả báo đến nhanh quá. Hôm nay cô trở thành kẻ bị giày vò đó rồi.
Lệ Minh Thư không khỏi trầm tư, dụi mặt vào gối bông, đưa mắt nhìn về hướng ban công bên cánh phải phía dưới giường cô. Nhìn những tán cây xanh đung đưa theo gió trong ánh mặt trời vàng.
-...Hay là mình không làm theo cốt truyện nhỉ? Như vậy sẽ không bị chết thảm!
Lệ Minh Thư cảm thấy bản thân thật quá thông minh rồi, mắt sáng rực cô đứng phắt dậy tay chống nạnh.
Chẳng phải dạo gần đây đang rất thịnh hành những bộ tiểu thuyết xuyên thư xong thay đổi cốt truyện hay sao? Nếu cô thay đổi cốt truyện thì mọi thứ sẽ ổn mà đúng không? Và cô sẽ không bị chết thê thảm như vậy nữa.
Bỗng dưng Minh Thư cuộc đời của bản thân lại như màu hồng trở lại ha ha ha.
-Cô mà thay đổi cốt truyện của bổn đại nhân là cô sẽ chết dưới tay tôi ngay lập tức đó độc giả à.
!!
Đột ngột, trong căn phòng ngủ rộng lớn đang rất yên tĩnh thì lại có giọng nói của ai đó vang lên, làm Lệ Minh Thư giật mình, cô liền quay đầu theo hướng đó mà nhìn. Nhưng vừa nhìn thấy thì không khỏi lấp bấp.
-M-Mèo đen hạt đậu!
Chính là con mèo đen mà cô đã nằm mơ thấy khi ấy.
-Hạt đậu cái đầu nhà ngươi!
Bị bảo là mèo đen hạt đậu, mèo đen đang tư thế nằm rất thoải mái trên giường trắng liền nhảy dựng. Vẻ mặt hung dữ khè khè hai tiếng, mèo đen đưa mắt vàng nhìn chằm chằm cô nàng vẫn còn mơ màng trước mắt.
-Ban đầu ta đã không tính nói gì với ngươi để ngươi tự sinh tự diệt trong cái cuốn tiểu thuyết này rồi. Nhưng khi thấy ngươi có ý định thay đổi cốt truyện của bổn tác giả nên ta, đệ nhất tác giả Minori! Phải xuất hiện để nói với ngươi một câu.
???
Nghe xong, Lệ Minh Thư trong đầu xuất hiện ba dấu chấm hỏi to đùng. Con mèo đen này đột nhiên xuất hiện rồi nói gì thế này? Cô thực sự chẳng hiểu gì cả.
Ngừng hơi một chút, mèo đen đặt mông ngồi xuống lại nệm trắng, đưa đệm chân trước lên liêm liếm vài cái.
-Vì Lệ Minh Thư là nhân vật chủ chốt trong bộ truyện của ta, nên nếu ngươi không theo mạch cốt truyện. Thì thân thể ở ngoài đời thật của ngươi cũng sẽ chết theo, nhưng đừng lo. Sau khi cốt truyện kết thúc aka* ngươi bị nam nữ chính giết chết, và hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ hệ thống đưa ra thì ngươi sẽ lại được quay trở về thế giới thật.
*aka: also know as, tiếng việt dịch thành 'cũng có thể hiểu là'
Liếm sạch bóng loáng cái đệm chân phải của bản thân rồi, mèo đen lại đưa chân trái còn lại lên liếm láp tiếp.
-Ta nói xong rồi đó, ta mong ngươi hiểu tình trạng của bản thân đang là như thế nào. Nào, giờ thì có câu hỏi gì cho ta không độc giả mồm thối kia? Ta bây giờ chỉ có thời gian cho một câu hỏi của ngươi thôi, nên hãy tận dụng nó triệt để đi.
-...
Lệ Minh Thư mắt xanh nhìn chăm chăm vào con mèo đen đang dáng vẻ kiêu ngạo mà nói với cô một tràng kia.
-Khoan đã, đừng nói mi là người đã khiến ta xuyên vào đây?
-Đúng vậy, ai bảo ngươi dám chê tác phẩm của ta hừ hừ!
-…
-Được rồi! Hết lượt hỏi rồi, giờ ta phải đi đây. Ngươi chắc cũng hiểu được kha khá thứ rồi nhỉ, nên là hãy cố gắng đi theo mạch cốt truyện đi nhá Lệ-Minh-Thư. Adios*
*adios: tạm biệt.
Mèo đen mắt vàng vừa nói xong, liền dần dần trong suốt rồi tan biến đi mất. Trên giường trắng giờ đây cũng chỉ còn lại Lệ Minh Thư tóc đỏ đang đứng như trời trồng, hai mắt nhìn chăm chăm vào khu vực giường hơi lún nhẹ xuống đó.
-Hả?
——————
*Rào rào*
-Oa! Nhìn con nhỏ Trần Tiểu Lộ mới vào kia kìa, cô ta run rẩy không dám hó hé gì luôn ha ha ha.
-Bị chị đại Lệ Minh Thư làm thế thì không sợ mới là lạ, phì\~
-Cũng đáng lắm, một con nhỏ quê mùa mà dám đòi vào đây học cùng với chúng ta! Còn ra cái thể thống gì nữa!
Trần Tiểu Lộ dáng vẻ nhếch nhác do bị đổ nước cam lên người, mắt đen ngước nhìn lên Lệ Minh Thư-người đang ngồi trên ghế bàn ăn của trường, tay cầm ly nước cam đã cạn sạch, mắt híp nhẹ cười nhìn xuống cô. Mái tóc đỏ phủ xoà lên hai cánh vai nhỏ nhắn, ánh mắt xanh đậm trong vắt như một viên đá quý đắt tiền, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở ra.
-Ôi! Xin lỗi nhé học sinh mới, tôi lỡ trượt tay, nhưng trông cô nhếch nhác thật đấy, có cần tôi giúp gì không? Mua một bộ đồng phục mới cho chẳng hạn?
Lệ Minh Thư vừa nói xong, liền xung quanh có nhiều tiếng khúc khích vang lên. Minh Thư cô nói như vậy chẳng khác nào đang bảo cô nàng trước mặt kia là nghèo nàn đến mức một cái bộ đồng phục cũng chẳng thể nào mua lấy được, chỉ có thể mặc bộ đồng phục đã bị bẩn này cho đến hết giờ học.
...Nhiệm vụ: Hạ nhục Trần Tiểu Lộ trong sự chứng kiến của Đoạn Quân Nguyên...
...[Thành công]...
Nhấc nhẹ mắt lên, Lệ Minh Thư hé mắt nhìn sang bảng thông báo màu vàng ở phía bên trái mình. Cô một tay chống cằm khuỷu tay đặt lên mặt bàn ăn, một tay đang cằm cốc lắc lắc khẽ siết lại, khuôn mặt cũng bắt đầu hơi méo mó.
"Aaaa Trần Tiểu Lộ à, tôi xin lỗi cô nhiều lắm! Sau này khi đến đại kết cục cô muốn chà đạp tôi thế nào cũng được, phanh thây cơ thể tôi thành như nào tôi cũng tình nguyện! Hu hu, tôi thành thật xin lỗi cô nhiều lắm!"
Lệ Minh Thư nghiến răng ken két trong miệng, cố nhẫn nhịn. Hận không thể xé nát mấy cái mồm đang cười khì khì xung quanh kia, cô vừa là mới làm một nhiệm vụ trong mạch cốt truyện, à không. Một nhiệm vụ trước mạch cốt truyện thì đúng hơn.
Trước khi mạch cốt truyện chính bắt đầu thì Trần Tiểu Lộ-nữ chính, chính là một cô học sinh nghèo dành được học bổng trường H-ngôi trường mà chỉ có những người giàu nứt vách đổ tường hoặc cực kỳ giỏi mới có thể bước chân vào.
Vì hoàn cảnh khốn khó của mình nên Trần Tiểu Lộ luôn là tâm điểm của sự bắt nạt. Và cũng đồng thời vì nhan sắc của Trần Tiểu Lộ cũng thật quá đặc biệt, nên những nữ sinh khác đều luôn cảm thấy ghen tị. Từ thấy khó ưa đến ghét cay ghét đắng, đó là những cảm nhận từ đa số các học sinh nữ ở ngôi trường này.
Nên việc Lệ Minh Thư bắt nạt cô nàng nữ chính này được đông đảo học sinh ủng hộ.
-Hừ, thật thiếu thẩm mỹ. Vị giác của tôi không thể hoạt động được nữa vì cái bãi rác trước mặt này.
Lệ Minh Thư thở phào ra một hơi sau khi thấy bảng nhiệm vụ báo đã thành công, cô đặt cốc nước xuống mặt bàn gỗ nâu. Đứng dậy bước đến hướng của Trần Tiểu Lộ quỳ dưới đất với đống nước cam vừa mới bị chính cô đây đổ lên đầu kia.
Bắt lấy cánh tay gầy nhỏ của Trần Tiểu Lộ, Lệ Minh Thư mạnh bạo kéo cô nữ chính đứng lên.
-Ôi trời thật hôi hám, hay để tôi tẩy rửa cho cô nhé. Cô học sinh vượt khó\~
Vừa dứt lời xong, liền Lệ Minh Thư kéo tay cô nàng Trần Tiểu Lộ kia đi mất tăm khỏi phòng ăn đang đông kín người. Thoát khỏi tâm điểm của các học sinh khác.
-Khà khà, nhìn cô ta kìa. Là bị kéo đi mất rồi, thể nào một chút nữa cũng thấy thân thể bị bầm dập hết cả mà thôi, thật khó coi ha ha!
Nghe được tiếng cười đùa về Trần Tiểu Lộ vẫn vang lên không dứt ở phía sau lưng kia, làm Lệ Minh Thư không khỏi khóc rồng trong thâm tâm.
"Trời đất ơi! Mấy người có thôi đi không hả!? Thật tội nghiệp Trần Tiểu Lộ của chúng ta, phải mau chóng dẫn cô ấy đi tẩy rửa đống nước cam này đi mới được! Thật là cảm thấy tội lỗi aaaa!"
*Rầm*
-Này! Lo mà tẩy cho sạch đống nước cam này đi. Trông tởm đến phát ớn.
"Không không! Cô là xinh đẹp nhất, cho dù có bị đổ nước cam lên đầu cũng vẫn trông quyến rũ đến chết người!"
Lệ Minh Thư bộ mặt nhíu mày, quay hướng lưng về phía nữ chính. Tay khoanh lại, làm ra dáng vẻ bản thân là đang vô cùng cảm thấy khó chịu.
Nhìn bóng lưng đầy chanh chua của người tóc đỏ chói kia, Trần Tiểu Lộ ánh mắt đen thẳm có phần suy tư. Mái tóc đen dài bết lại thành từng mảng do bị kẹo lại bởi nước cam, khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc khẽ mấp máy môi nhỏ.
-Cảm ơn.
Giật mình, Lệ Minh Thư không ngờ được nữ chính lại đột ngột nói lời cảm ơn như thế liền không khỏi quay người lại nhìn. Lấp bấp nói, tình huống này là cô không ngờ tới!
-C-cảm ơn cái đầu nhà cô! Bổn cô nương cảm thấy phát ớn!
Xong liền quay đầu mở cửa nhà vệ sinh mà chạy đi mất. Để lại Trần Tiểu Lộ mặt không cảm xúc đứng nhìn cánh cửa nhà vệ sinh dần đóng sầm trở lại.
Trần Tiểu Lộ cảm thấy bạn học kia thật kỳ lạ. Rõ ràng vừa mới gặp lần đầu đã cố tình đổ nước cam lên người cô để lại kéo cô đi khỏi sự bàn tán của mọi người. Vậy mà giờ lại tỏ ra chán ghét cô vô cùng. Thậm chí cái ánh mắt kia cũng không hề tỏ ra kinh tởm cô như lời nói, nói tóm lại cô ấy trông không giống là người xấu xa.
Phải nói, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học của Trần Tiểu Lộ mà Tiểu Lộ cô đã bị dị nghị, bạn học xung quanh bàn tán xôn xao vô cùng, trong lúc cô nàng đang cảm thấy quá tải vì điều đó thì đã thấy cô gái tóc đỏ chói được các học sinh khác gọi là Lệ Minh Thư kia, kéo đi khỏi nơi phòng ăn ồn ào đó, lấy lý do là tẩy rửa nước cam. Thậm chí cô ta còn kéo Tiểu Lộ về phòng vệ sinh vắng người vô cùng này, cho dù ở gần căn tin cũng có một gian nhà vệ sinh.
Xong lại còn tỏ ra không quan tâm Trần Tiểu Lộ mà chạy đi mất khi thấy cô nàng cảm ơn.
-Một con người kỳ lạ.
Trần Tiểu Lộ ánh mắt âm trầm dời khỏi cửa nhà vệ sinh, mở vòi nước lên rồi tay hứng một ít nước. Hất lên mặt tay rửa đống nước cam đầy đường này.
*Tí tách tí tách*
Sau khi đã tẩy rửa xong mọi thứ Trần Tiểu Lộ lại ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt đang nhiễu giọt nước kia. Mái tóc đen để mái trước trán ướt đẫm nước, khuôn mặt trắng toát lờ đờ, đôi môi nhỏ có hơi nứt nẻ thiếu sức sống, đồng phục vẫn còn hơi rin rít vì thứ nước cam kia.
Trông thật thảm hại.
Tự cười với chính bản thân của mình trong gương, Trần Tiểu Lộ vuốt tóc đen dài qua một bên. Hướng người đi ra khỏi phòng vệ sinh, tuy đã tẩy rửa được kha khá nhưng nước cam vẫn còn đọng lại khá nhiều trên người cô. Với lại cũng sắp vào học tiết tiếp theo nên Tiểu Lộ cô đành phải chịu cảnh áo dính bẩn này đi vào lớp, không thể cứ ở đây tẩy rửa cho sạch sẽ 100% được.
Trần Tiểu Lộ thở dài, vừa mới mở cửa phòng vệ sinh ra thì liền thấy trước cửa đang có một cái gì đó đặt sẵn ở dưới nền nhà, được sắp xếp đầy ngăn nấp, thậm chí còn có một cái bìa các tông lót dưới để đồ phía trên không bị dơ.
-...là khăn cùng với đồng phục mới.
Trần Tiểu Lộ khom người xuống, hai tay đón lấy hai vật phẩm kia lên.
-Và cả son dưỡng nữa.
Cầm thỏi son dưỡng mùi đào trên tay, Trần Tiểu Lộ không khỏi ngẩng người, vô thức đưa tay sờ lên đôi môi nhỏ nức nẻ của bản thân, đôi mắt đen đục ngầu không cảm xúc bỗng dưng giờ đây lại trở nên ướt át. Cô là không nhịn được mà rơm rớm nước mắt, sống mũi trở nên dần đỏ hỏn cả lên.
Trần Tiểu Lộ vừa khi mới chào đời liền đã bị cha mẹ vứt bỏ ở trước cổng cô nhi viện ở thành phố A, là cô nhi từ nhỏ. Việc đi học đối với Tiểu Lộ phải nói là rất rất khó khăn, cô nhi viện mà cô ở nhờ thì thiếu thốn tiền bạc nên Tiểu Lộ cô vừa phải học hành chăm chỉ để lấy học bổng, vừa phải phụ việc để kiếm sống suốt mười mấy năm trời, vất vả vô cùng. Tình yêu thương từ gia đình thì không có, cả tình bạn bè hay tình yêu đương cũng chẳng có nốt.
Đến hôm nay, khi đến được ngôi trường mà Trần Tiểu Lộ đã từng hằng mong ước được đậu vào. Cứ tưởng rằng cuộc đời đầy khốn khổ của mình đã được dừng lại và một cuộc sống khác sẽ mở ra, nhưng không ngờ vào nơi đây bản thân lại bị coi thường. Bị bàn tán đến đầu óc mù mờ, làm Tiểu Lộ cảm thấy như bị chìm trong biển nước không lối thoát. Càng vùng vẫy thì càng chìm sâu hơn vào nó.
Tâm tối cùng ngạt thở vô cùng.
Nhưng, khi cứ tưởng rằng sẽ chẳng ai đứng ra kéo cô khỏi cái bùn lầy của sự chỉ trích ấy. Vậy mà một cô nàng khí chất kiêu ngạo vô cùng lại hai tay kéo Tiểu Lộ ra khỏi nơi quái quỷ đó, thậm chí còn quan tâm thầm lặng cùng chi tiết như thế này.
Ôm chiếc khăn cùng bộ độ trong lòng, Trần Tiểu Lộ khóc đến ướt cả áo đồng phục mới kia. Dụi dụi mặt ướt vào nó, khóc như một đứa trẻ.
21/07/2024
Download MangaToon APP on App Store and Google Play