Cuộc đời đối với một thiếu niên mới lớn mà nói phải là vui chơi la cà, khám phá thế giới ở đây đó. Đấy là định nghĩa của ai đó, còn cậu bé nơi rừng sâu kia chẳng mảy may đến việc mặt trời đã treo mình lên vạn vật, sáng rọi xuống đôi má đỏ rồi vẫn nằm lì trên giường, chăm chú đọc cuốn sách mới chôm được từ tủ sách của cha mình.
Thực chất Oti đã dậy từ sớm, xong hết việc thường ngày rồi mới buông thả như này, không thì Otto “xử lý” cậu mất. Cuộc sống tại một nơi vắng người chỉ có cây cối và thú hoang thì việc tốt nhất có thể làm là tìm tòi những điều thú vị từ sách mà thôi. Cách vài tháng cậu lại đem trả rồi mang chục cuốn về phòng tiếp, cơ mà chẳng hiểu sao số sách Otto có cứ tăng dần theo thời gian khiến cậu đọc mãi vẫn chưa hết.
Cho đến khi dưới nhà có tiếng gõ cửa, Oti lật đật ngồi dậy, gấp sách lại rồi giọng Tit vang lên gọi cậu xuống. Oti rời khỏi giường, có lẽ hôm nay có vị khách đặc biệt muốn gặp cậu, điểm qua những người cậu quen biết cũng dễ dàng đoán được là dì Venus. Sau một quãng thời gian dài, có thông tin bảo rằng dì đã lấy lại được cái đầu nên tung tăng đi chơi tận bên kia địa cầu đến bây giờ mới về.
Oti háo hức choàng cái khăn cổ rồi lon ton đi xuống. Cả sáng mới thấy mặt đứa con trai độc nhất của mình xuống làm Tit -người thức muộn hơn cả Oti- thầm thở dài, khuôn miệng vẫn giữ nét cười mỉm dịu dàng.
Nhà cậu đã tập trung vào một chỗ chỉ thiếu mỗi Oti, ngoài ra còn có một khuôn mặt nữ lạ lẫm, khi vừa thấy cậu đã cười như thể quen biết. Quý cô yêu kiều mang khuôn mặt phúc hậu có chút tinh nghịch cùng đôi mắt đỏ tròn trịa và chiếc kính nửa gọng đã ở trong tâm trí cậu từ lâu. Nhờ nó mà Oti nhận ra, cậu để lộ vẻ ngạc nhiên dần cười toe toét như một đứa trẻ rồi chạy nhào đến.
“Dì Venus!!”
Venus đón chào cậu trong vòng tay mình, đứa trẻ khi xưa ngồi gọn trong lòng cô đã không thể ôm trọn nữa rồi. Cái ôm dịu dàng siết lại ngày một chặt hơn làm Venus phải vỗ về Oti để cậu buông mình ra.
“Được rồi cháu.”
“Cùng lại đây nào, tôi còn chuyện muốn nói.”
Tit lên tiếng gọi hai người lại, cùng ngồi xuống nốt câu chuyện dang dở ban nãy của bậc phụ huynh. Tit nghĩ đến quyết định này cũng đã lâu. Hôm nay vừa hay Venus ghé thăm, Tit cười khúc khích, nụ cười đó nghe qua rất thích thú nhưng hình như nó nhắm đến Oti theo một hướng rợn người.
“Con thích khám phá đúng không?” Tit nghiêng người đến Oti hỏi.
“Dạ, vâng.” Oti gật đầu, đúng là nhắc đến cậu thật nên không có vẻ gì bất ngờ cả.
“Cuộc chiến nội bộ pháp sư cũng đó lắng xuống mấy năm nay rồi, có thể nói là đã kết thúc, thế nên con có thể lên thành phố sống. Ba tin con điều khiển được phép thuật nên không sao cả. Mọi người nghĩ sao?”
Otto nhàn nhã uống ngụm trà còn không nhìn lên như đã đồng ý từ trước, phải rồi, có khi nào từ chối lời của nóc nhà đâu. Còn dì Venus cũng tán thành, đem chút lo lắng cho tương lai của đứa cháu đã cất trong lòng bấy lâu nay mà góp thêm một câu.
“Cháu cũng 18 rồi, xem mắt kiếm người yêu đi cháu để dì tìm đối tượng cho.”
Oti bất ngờ, đôi chân mày nhướng lên khiến đôi mắt hổ phách đã tròn trịa càng mở to long lanh như chú mèo đang nhìn thấy mối nguy hại. Người chỉ tiếp xúc với thiên nhiên mấy năm nay có quen biết bao người đâu mà nghĩ đến yêu, cậu biết dì muốn tốt cho mình cũng không nỡ từ chối, cậu có thể từ chối người ta kia mà.
Mọi chuyện hết sức suôn sẻ, cậu rời đi không lời tạm biệt. Gia đình cậu chẳng can thiệp vào đời tư hay quan tâm quá mức thế nên khi dọn đến ngôi nhà mới, cậu chỉ cảm giác mất đi vài sự hiện diện, vài đôi mắt ngó nhìn thân quen mà thôi.
Ngay khi vừa dọn lên thành phố một hôm, Oti đã phải ra ngoài xem mắt theo địa chỉ mà dì gửi. Tại một quán cà phê vắng người vào sáng sớm, dòng người bên ngoài tấp nập trong nhịp độ nhanh, đi nhanh, chạy nhanh, ăn nhanh, cấp tốc ùa vào công ty, trường học và các khu chợ lớn nhỏ; Oti thong thả bước vào trong quán cà phê với hai tay cho vào túi quần.
Người này hẹn ở tầng cao nhất, vừa lên đã thấy cả tầng chỉ có mỗi một người đàn ông ngồi chờ ở bàn bên cạnh cửa sổ, nhàm chán chống cằm nhìn khung cảnh đã nhanh chóng ảm đạm, trống vắng bên ngoài. Ly nước của người nọ vẫn tỏa hơi nóng, dường như là chỉ vừa đến vài phút. Trông người này có vẻ lớn tuổi hơn, nước da xanh xám kỳ quái với cặp sừng cong vút thành hình vòng cung như sừng dê; người đàn ông khoác lên bộ com-lê thanh lịch, vô cùng nghiêm trang khiến Oti phải tán thưởng, có vẻ gu thời trang của người này là thanh lịch, kín đáo tựa những quý ông trưởng thành. Thật sự gần đúng kiểu người cậu thích ở cạnh, chắc không giống tính cách của Otto đâu nhỉ? Oti đi lại mới lên tiếng:
“Xin chào.”
Người kia liền đứng dậy khi nhìn sang cậu. Đôi mắt đỏ rực quỷ dị ấy hơi híp lại đầy sát khí không như mắt người thường khiến Oti nâng cao cảnh giác.
“Ngươi đến để xem mắt phải không? Mời ngồi.”
Fara gật nhẹ, tay đặt chéo qua ngực như một lời chào hiếm thấy, Oti chỉ quan tâm đến cách xưng hô của người này không có chút gì tôn trọng dù hành động thì lịch sự đó, cậu thắc mắc nên liền hỏi:
“Anh là thứ gì vậy?”
Oti cau nhẹ, không phải cậu không nhận ra ngay từ khi thấy anh, địa điểm còn là một nơi vắng vẻ, kín đáo nữa chứ. Cả tầng này cũng chỉ có mỗi cậu và anh thế này càng sinh thêm nghi ngờ có mục đích khác ngoài xem mắt ra.
“Phải nói sao ta…”
Fara cười cười xoa cằm suy nghĩ. Điệu bộ của anh như đùa giỡn với cậu vậy. Và đúng là vậy, anh nói úp mở để cậu tự hiểu.
“Ta không phải con người cũng không phải Pháp sư.”
Oti im lặng vài giây, môi cậu bỗng tách ra hờ hững. Rồi là ma hay là dê núi đây, sao không nói toẹt ra luôn nhỉ? Fara hết hé môi rồi lại cười.
“Ngươi hiểu gì chưa?”
Mắt cậu ngước nhìn anh, môi mím lại rồi gật nhẹ đầu và ngồi vào bàn. Mọi cử chỉ đều thu vào tầm mắt anh. Hoàn toàn không sợ mình à. Chà, tìm đâu ra một con người không sợ trước bộ dạng thật của anh nữa chứ. Độ vài phút, người phục vụ lách cách đặt ly nước của Oti xuống bàn, người trước mắt từ nãy giờ vẫn im lặng nở nụ cười mỉm và quan sát cậu. Oti đành mở lời trước.
“Tôi là Oti, anh tên gì?“
“Ta là Fara. Trông ngươi còn khá trẻ.” Người đàn ông ngừng một chút rồi nói tiếp, bắt đầu chống cằm, ánh mắt giương lên vẻ thích thú cứ ngắm mãi khuôn mặt cậu.
“Tôi mới 18.”
Oti nới cổ áo một chút, sự ngột ngạt đến từ đôi mắt đỏ như máu ấy khiến cậu phải lia mắt đi hoàn toàn không như ánh mắt trìu mến của dì Venus.
“Ồ.” Gương mặt Fara thoáng bất ngờ dần giãn ra.
“Tôi thì 28.”
“Cũng không bất ngờ khi anh phải ở đây.” Oti nhún vai, đây là sự thật thôi.
“Ta khá bất ngờ khi đối tượng vừa là con người vừa trẻ con đến thế.” Fara nhanh chóng đáp lại.
Oti nắm lấy ly nước của mình, thật sự nếu ly nước không bằng thủy tinh dày thì nó đã biến mất từ khi cầm lên rồi, liệu xử lý người xem mắt thì dì có ý kiến gì không nhỉ? Càng nhìn điệu cười của Fara càng khiến cậu không ngừng thấy nên rời đi sớm.
“Ừm, tôi đến theo lời dì chứ cũng không muốn yêu đương.”
“Ta lại thấy hai ta sẽ hợp nhau đấy.”
Fara chống cằm, hơi nghiêng đầu quan sát biểu cảm của cậu. Môi anh mỉm nhẹ.
“Chắc chắn không có chuyện đó.” Oti nói chắc nịch, đầy nghiêm túc.
“Ta cũng chẳng hứng thú với con người. Cứ nghĩ xem, nếu ngươi không có đối tượng thì ngươi sẽ phải xem mắt lần nữa. Ta cũng vì chẳng muốn phải gặp bất kỳ con người nào nữa thôi.”
Mắt Fara mở to khiến con ngươi đỏ co lại đầy tình ý, vai anh nhún nhẹ. Nói vậy anh ta chẳng có cảm tình gì với mình, Oti tự nghĩ thầm.
“Vậy ta chỉ giả vờ bên nhau để che mắt đúng chứ?”
“Phải.”
“Nếu thế tôi đồng ý.”
Oti gật đầu rồi nhâm nhi chút nước trước khi rời đi, cậu vô tình va vào chiếc bàn khiến nó rung lắc mạnh làm đổ cả ly nước đá lạnh vào người Fara. Đôi con ngươi của người đàn ông co lại kinh ngạc nhìn xuống đồ của mình. Oti luống cuống đem chiếc khăn tay của mình ra, miệng mấp máy nói:
“Tôi rất xin lỗi anh dùng tạm-”
“Ta sẽ không tha thứ.”
Lời Fara cắt ngang làm Oti im bật. Đôi mắt đen tròng đỏ nhìn cậu một cách điềm tĩnh, hoàn toàn ngược lại với khuôn mặt có chút ngây ngô của cậu lúc này. Fara vẫn nhận lấy chiếc khăn tay, trong cậu dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn thấy có lỗi đứng cúi đầu như trời trồng mãi. Fara đứng dậy, ánh mắt dừng trên người cậu vài giây mới quay đi rồi nhẹ nhàng bay lên trần nhà. Oti ngẩng lên nhìn theo, phải rồi cũng còn gì để nán lại đâu, mình cũng nên về thôi.
.
.
.
Lượn trên cơn gió ngược chiều một lúc, bộ quần áo của Fara cũng khô ráo thế nhưng đầu óc của anh lại chẳng tỉnh táo, chỉ sau khi khẳng định bản thân sẽ không bỏ qua, cảm giác như con tim anh đã dễ dàng bỏ qua cho tên con người đó rồi.
Hôm nay anh đã nghĩ quá nhiều cho một việc cỏn con, không lẽ bản thân anh có điều gì đó với con người này sao?
Fara lặng người sau suy nghĩ của bản thân, hình ảnh linh hồn trong trắng ấy vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu thế nào ấy. Như nhân vật hoạt hình pikachu nhỉ? Nghĩ là thế chứ con tim anh đã đập, nó hứng thú với cậu. Và có thể đây chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.
Vậy là cả hai đã chính thức bước vào mối quan hệ che mắt phụ huynh.
Khoảng một thời gian sau, không rõ là bao lâu khi cậu chàng cứ trốn trong nhà miết, đồ ăn hay các vật dụng cần thiết chất đống trong kho điều được dì chuẩn bị trước và có hơi quá nhiều nên đến tận bây giờ cậu chẳng cần phải mua thêm. Oti còn kiếm được một công việc tại nhà nữa, hoàn toàn phù hợp với lối sống khép kín từ xưa đến giờ của cậu. Tự do tận hưởng cuộc sống đơn điệu, nhịp nhàng ở căn nhà của bản thân cùng các cuốn tiểu thuyết cho đến chuông cửa đột nhiên reo lên.
Oti nhìn ra, trong lòng nghĩ chắc dì lên thăm mình mới đi đến mở cửa ra, trước mặt cậu lại là bộ vest đơn sắc xa lạ. Oti ngẩng lên trông thấy đôi mắt đỏ nhìn mình làm cậu không khỏi hoài nghi bởi nước da giống người hơn và cặp sừng biến mất làm hình ảnh trước đó của Fara trong đầu cậu nhiễu loạn.
Anh lúc này được tô thêm sức sống, nổi bật ở chỗ đôi đồng tử đỏ huyết nhưng áp lực chết chóc vẫn còn đó. Nếu bỏ qua sát khí chết người, với khuôn mặt góc cạnh nam tính trưởng thành, ngũ quan hài hòa gần như hoàn mỹ chiều cao này trông anh như người mẫu nổi tiếng vậy. Chỉ là không có người mẫu nào rảnh rang đến mức này.
Chân mày Oti xô vào nhau. Điều gì đưa anh ta đến đây được chứ? Câu hỏi đó được để sang một bên, quan trọng hơn, mục đích của đối phương là gì?
Fara thưởng thức vẻ bất ngờ rồi nhanh chóng tụt hứng của cậu. Không lẽ, bé pikachu đang mong chờ ai khác đến đây chăng? Anh nhướng một bên chân mày rồi chuyển sang cười cười, đầu hơi gật nhẹ rồi chậm rãi nâng cằm lên thay cho lời chào để lời đầu tiên anh nói liền vào thẳng vấn đề.
“Ta biết chúng ta đã đồng ý chỉ giả vờ nhưng cũng phải diễn cho đạt nên ta định… dẫn ngươi đi dạo được không?”
Fara từ từ nói chậm lại, mắt đảo một vòng như phải vừa nói vừa sắp xếp từ ngữ. Oti cũng chả cần gì nhưng có một vài thứ định đi mua. đi dạo không thì vô nghĩa quá.
“Tôi rảnh. Nhưng tôi cần mua vài thứ ở trung tâm thương mại.”
“Được.” Gã đàn ông gật đầu, quay người bước tới vài bước rồi chờ đợi.
Cái cách Fara nói, cậu đoán rằng anh ta chưa hề chuẩn bị trước. Oti đóng cửa đi cạnh Fara, cả hai đứng đủ gần để hai tay không chạm nhau. Oti lấy xe mình ra, Fara cũng tự hiểu mà ngồi ở ghế bên cạnh.
“Sao anh đột ngột đến vậy?”
“Thật lòng mà nói ta bị mẹ nghi ngờ.” Fara điềm đạm đáp lại, trong lòng không ngờ bà lại nảy sinh ý nghĩ đó nhanh đến thế. Đúng là giác quan nhạy bén của phụ nữ vẫn đáng sợ nhất.
“Ra vậy.”
“Bên ngươi không nghi ngờ gì nhỉ?”
“Phải, chỉ chúc hai ta vui vẻ.”
Oti liếc sang rồi nhìn về phía trước. Fara nhìn cậu một lúc, chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Không biết phải nói gì thêm nên giữa cả hai lại là những khoảng lặng.
Chỉ vài phút sau, hai người đã đến nơi, Oti mua vài bộ đồ, Fara cứ theo sau lưng cậu rồi ngồi chờ cậu thử đồ. Toàn những bộ kín đáo, vẫn mang năng lượng tuổi teen với tông chủ đạo là đen lần lượt được khoác lên. Gương soi lên bộ đồ cậu mặc, còn có đôi mắt khác cũng đang soi cậu từ trên xuống. Chân Fara bắt chéo, tay chống cằm tựa như chẳng mấy thích thú. Oti thấy đủ rồi mới quay sang, trông anh ta sắp chán đến chết rồi. Oti đem đồ ra quầy thanh toán.
Fara đang nghiêng đầu ngắm nhìn đột nhiên chớp mắt vài cái, tự nhủ không thử nữa sao? Còn nhiều bộ đẹp đằng kia mà.
Oti nhìn từng bộ đồ mình chọn được xếp vào hai túi. Đột nhiên trên vai cậu có gì đó đặt lên, cậu quay phắt người sang. Fara bị hành động của cậu làm cho bất ngờ. Ra chỉ là một chiếc khăn choàng cổ vàng. Oti nâng hờ chiếc khăn lên.
“Màu vàng khá hợp với ngươi đấy.”
“Thế à.”
Oti kéo khăn choàng xuống đặt lên quầy tính tiền, cậu nhớ ra lúc đi cậu chẳng mang theo cái khăn choàng nào. Fara khẽ cười, trong vô thức nghĩ cậu vừa nãy không khác gì một con mèo bị dọa sợ xù lông lên vô cùng đáng yêu.
“Để ta xách phụ ngươi.” Nói là phụ nhưng Fara xách hết hai túi rồi đi khỏi khi Oti đang chờ lấy tiền thừa.
“Cảm ơn quý khách, chúc hai người hẹn hò vui vẻ ạ.”
Oti vừa lườm Fara thì quay lại cậu lại phải cau mày với người nhân viên này. Trông cậu với con dê kia có gì giống như đang hẹn hò lắm à. Làm gì có chứ?
Oti đi nhanh đến Fara, người đang ngước nhìn lên tầng, cậu nhìn theo thì trên đó toàn các quán đồ ăn. Tay cậu với lấy túi đồ vô tình chạm vào tay Fara làm anh nhìn lại. Tay anh ta lạnh thật, vậy là ma rồi. Cậu giật lấy được một túi, ôm khư khư vào lòng.
Fara nhìn chằm chằm cậu, đem túi còn lại giấu ở sau lưng.
“Của tôi. Anh mau trả lại đây.”
Fara quay mặt đi, cậu nhào đến giành lấy. Tay anh liền đưa túi đồ lên cao, tay còn lại đè vai cậu xuống. Oti cắn răng tức tối lại không thể dùng phép thuật tại đây. Ngoài ra, có vẻ cả hai đang thu hút khá nhiều sự chú ý, với hình ảnh người yêu cao lớn bắt nạt bé yêu nhà mình chỉ vì bé muốn tự xách đồ.
Oti đành thu tay lại, trừng mắt nhìn quanh làm dòng người tản ra. Đôi mắt hổ phách ấy quay phắc sang con người không phải là người làm ngơ đi như không biết gì.
“Chút nhớ trả lại tôi đấy.”
Fara nhướng mày có vẻ hài lòng.
“Vậy ngươi đói chưa đến giờ trưa rồi.”
“Tôi hơi đói.”
Hai người lên tầng chọn một quán rồi im lặng ngồi ăn. Nhưng vừa mới bước vào quán thì cậu đã khó chịu với ánh nhìn kỳ quái cùng lời bàn tán của mấy cô mê trai rồi. Khoái thì cô nào múc hộ đi chứ đứng cạnh như này Oti không thèm.
Đến phần ăn tráng miệng, Oti lon ton đi lấy bánh ngọt. Fara uống một ngụm nước, là ma nên dường như các vị giác bình thường anh chẳng nếm được và cũng chẳng cần ăn nên anh chỉ dừng ở đây chờ cậu xong. Anh nhìn cậu vài giây tình cờ thấy cậu cười tủm tỉm khi đưa một muỗng bánh kem vào miệng.
Thứ đó ngon lắm à. Nghĩ lại Fara không nhìn nữa, chống cằm nhìn về phía khác. Oti có ngẩng lên nhìn quanh, cảnh giác trong vô thức, cậu nhìn ra lý do của những lời bàn tán rồi là do đôi mắt, có vẻ là của cả hai luôn. Nó vô cùng hiếm đối với con người, thậm chí chưa từng có. Fara cũng khiến cả phần lòng đen thành lòng trắng riêng con ngươi vẫn mang màu đỏ có chút nhạt đi. Còn của cậu nếu ở trong không gian tối sẽ thấy nó phát sáng. Có lời ra tiếng vào như vậy, nghe thật ồn ào. Oti không thích dù cũng để tai này qua tai kia nhưng kéo dài lại bực mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play