Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 1: Hoàn Cảnh Khó Khăn

Trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm, Ngọc Lan ngồi bên giường bệnh của mẹ, bà Mai. Bà Mai đã bị bệnh tim nhiều năm, và sức khỏe của bà ngày càng yếu đi. Ngọc Lan, với ánh mắt lo lắng, dùng khăn ấm lau mặt cho mẹ.

Ngọc Lan: "Mẹ ơi, mẹ cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"

Bà Mai: "Mẹ không sao đâu con, chỉ cần con ở bên cạnh là đủ rồi."

Ngọc Lan: "Nhưng con không thể để mẹ chịu đựng như thế này mãi được. Con phải tìm cách nào đó để chữa trị cho mẹ."

Ngọc Lan bước ra khỏi phòng, cảm thấy áp lực nặng nề. Cô nhìn quanh căn nhà nhỏ, từng vật dụng đơn sơ gắn bó với biết bao kỷ niệm gia đình.

Ngọc Lan: "Con phải làm gì đây? Con phải làm sao để cứu mẹ?"

Cô bước ra ban công, nhìn xuống con phố đông đúc bên dưới, lòng trĩu nặng. Đứng ngoài ban công cô suy nghĩ phải làm gì để có tiền chữa trị cho mẹ của mình. Bỗng có tin nhắn của bạn thân của cô hẹn cô ở quán cà phê. Cô nhanh chóng đi tới quán cà phê nói mà bạn của mình hẹn gặp.

Ngọc Lan gặp Nhật Minh, bạn thân của cô từ thời trung học, tại một quán cà phê nhỏ gần nhà. Nhật Minh luôn là người bạn trung thành, luôn lắng nghe và hỗ trợ cô trong mọi hoàn cảnh.

Nhật Minh: "Lan, trông cậu mệt mỏi quá. Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngọc Lan: "Mẹ mình bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để chữa trị. Mình không biết phải làm sao nữa."

Minh: "Có lẽ cậu nên tìm một công việc mới, hoặc thử xin vay tiền từ ai đó."

Ngọc Lan: "Mình đã thử mọi cách rồi, nhưng không ai chịu giúp. Mình thực sự bế tắc."

Nhật Minh: "Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Lan. Chúng ta sẽ tìm ra cách."

Ngọc Lan: "Cảm ơn cậu, Minh. Mình không biết phải làm sao nếu không có cậu."

Minh: "Không có gì, Lan. Bạn bè là để giúp đỡ nhau mà. Đừng quá lo lắng, mình tin chúng ta sẽ vượt qua được."

Ngọc Lan bước ra khỏi quán cà phê, lòng đầy lo lắng. Cô biết rằng mẹ mình cần tiền gấp để chữa trị, và cô không thể bỏ cuộc. Cô quyết định đi dọc theo các con phố, tìm kiếm cơ hội việc làm.

Cô đi qua nhiều cửa hàng và công ty, nhưng đều bị từ chối vì không có kinh nghiệm hoặc không còn vị trí trống. Ngọc Lan không nản lòng, cô tiếp tục bước vào một văn phòng nhỏ, nơi có tấm biển "Tuyển Dụng" treo trước cửa.

Ngọc Lan: "Chào anh, tôi đến xin việc. Tôi sẵn sàng làm bất cứ công việc gì."

Quản lý: "Rất tiếc, hiện tại chúng tôi không còn vị trí trống. Cô thử nộp đơn ở nơi khác xem sao."

Ngọc Lan: "Cảm ơn anh."

Cô rời văn phòng, lòng đầy thất vọng. Nhưng Ngọc Lan không từ bỏ, cô tiếp tục đi dọc theo con phố, hy vọng tìm được cơ hội nào đó.

Ngọc Lan rời khỏi một cửa hàng sau khi bị từ chối, cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng. Cô quyết định nghỉ ngơi một chút, đứng bên đường nhìn dòng người qua lại. Đột nhiên, một chiếc xe sang trọng đỗ ngay trước mặt cô. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, với dáng vẻ tự tin và quyền lực. Không ai khác, đó chính là Ngô Gia Khải, chủ tịch tập đoàn TVT.

Khi Ngô Gia Khải bước ra khỏi xe, ánh mắt anh vô tình chạm phải Ngọc Lan. Sự mệt mỏi và lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô thu hút sự chú ý của anh.

Ngọc Lan: "Ôi, tôi xin lỗi..."

Ngọc Lan cố gắng lùi lại để tránh đường, nhưng không may, cô bị trượt chân và suýt ngã. Ngô Gia Khải nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm.

Ngô Gia Khải: "Cô không sao chứ?"

Ngọc Lan: "Tôi không sao, cảm ơn anh."

Ngô Gia Khải: "Cô trông có vẻ đang gặp rắc rối. Tôi có thể giúp gì được cho cô không?"

Ngọc Lan: "Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền anh."

Ngô Gia Khải: "Tôi là Ngô Gia Khải, chủ tịch tập đoàn này. Nếu cô cần giúp đỡ, đừng ngại nói với tôi."

Ngọc Lan: "Thực ra, mẹ tôi đang bị bệnh nặng, và tôi đang cần rất nhiều tiền để chữa trị cho bà. Tôi đã thử mọi cách nhưng không có kết quả."

Ngô Gia Khải im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ càng. Anh biết rằng đây là cơ hội để giải quyết vấn đề áp lực kết hôn từ gia đình mình.

Ngô Gia Khải: "Nếu cô đồng ý làm vợ tôi trong một năm, tôi sẽ lo toàn bộ chi phí chữa bệnh cho mẹ cô."

Ngọc Lan: "Làm vợ anh? Nhưng chúng ta đâu có quen biết nhau."

Ngô Gia Khải: "Đây chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng. Sau một năm, cô có thể tự do rời đi. Còn bây giờ, cô sẽ có tiền để chữa trị cho mẹ."

Ngọc Lan đứng lặng, suy nghĩ về những lời đề nghị của Ngô Gia Khải. Cô không còn lựa chọn nào khác. Mẹ cô cần tiền chữa bệnh ngay lập tức, và đây có thể là cơ hội duy nhất.

Ngọc Lan: "Được rồi. Tôi đồng ý."

Ngọc Lan trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Cô biết rằng quyết định này có thể không đúng, nhưng vì mẹ, cô không còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên, cô quyết định không nói cho mẹ biết về việc kết hôn này, sợ rằng bà sẽ lo lắng và phản đối.

Ngọc Lan bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi trên ghế đọc sách. Bà Mai ngước lên nhìn con gái với nụ cười hiền từ.

Bà Mai: "Lan, con đã về. Công việc tìm kiếm thế nào rồi?"

Ngọc Lan: "Mẹ ơi, con đã tìm được cách để có tiền chữa trị cho mẹ."

Bà Mai: "Thật sao? Con làm công việc gì thế?"

Ngọc Lan: "Con đã tìm được một công việc tốt. Họ sẽ trả lương cao đủ để chữa trị cho mẹ."

Bà Mai: "Mẹ rất mừng khi nghe điều đó. Con đã vất vả nhiều rồi."

Ngọc Lan: "Mẹ cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ngọc Lan ôm mẹ, cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thương từ bà. Cô biết rằng mình đã chọn đúng, dù quyết định này có khó khăn đến đâu.

Ngọc Lan: "Mẹ ơi, con sẽ phải đi làm xa một thời gian, nhưng con sẽ luôn theo dõi và chăm sóc mẹ từ xa. Mẹ hãy yên tâm."

Bà Mai: "Mẹ hiểu. Chỉ cần con hạnh phúc và an toàn là mẹ yên tâm rồi."

Ngọc Lan: "Con sẽ làm mọi thứ vì mẹ. Mẹ đừng lo lắng gì cả."

Ngọc Lan rời khỏi phòng, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Cô biết rằng cuộc sống sắp tới sẽ rất khó khăn, nhưng vì mẹ, cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

Ngọc Lan: "Con phải làm gì đây? Con phải làm sao để cứu mẹ?"

Ngọc Lan biết rằng từ giờ, cô sẽ phải sống một cuộc sống mới, với những trách nhiệm và thách thức lớn lao. Nhưng cô tin rằng, với tình yêu và lòng kiên định, cô sẽ vượt qua được mọi khó khăn.

Lần đầu mình viết tiểu thuyết mọi người đọc có gì sai sót góp ý cho mình nha.

Chương 2: Hợp Đồng

Ngọc Lan đã quyết định gặp lại Ngô Gia Khải để bàn bạc chi tiết hơn về cuộc hôn nhân hợp đồng này. Sáng hôm sau, cô đến tập đoàn TVT , một tòa nhà cao tầng đầy ấn tượng giữa trung tâm thành phố. Cảm giác lo lắng và căng thẳng không ngừng bủa vây cô, nhưng cô vẫn kiên quyết tiến bước.

Ngọc Lan được dẫn vào phòng làm việc của Gia Khải, nơi Gia Khải đang chờ sẵn. Ánh sáng từ những cửa sổ lớn chiếu vào làm nổi bật vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của anh. Anh ngồi đó, đôi mắt sâu thẳm và sắc lạnh, khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Ngô Gia Khải: "Ngồi đi."

Ngọc Lan ngồi xuống, cảm nhận sự căng thẳng đang lan tỏa trong phòng. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng giữ vững lòng tin của mình.

Ngô Gia Khải: "Tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng. Cô xem có thắc mắc hay điều chỉnh gì không."

Anh đẩy một tập tài liệu về phía Ngọc Lan. Cô cầm lên và bắt đầu đọc qua các điều khoản. Mỗi từ, mỗi điều khoản đều được viết một cách rõ ràng và chính xác, không để lại bất kỳ sự nghi ngờ nào về mục đích của anh.

Ngọc Lan: "Hợp đồng này có hiệu lực trong một năm, và sau đó chúng ta sẽ ly hôn?"

Ngô Gia Khải: "Đúng vậy. Trong suốt thời gian đó, cô sẽ sống tại biệt thự của tôi, đóng vai trò người vợ của tôi trước mặt gia đình và xã hội."

Ngọc Lan: "Tôi hiểu. Nhưng tôi có một điều kiện."

Ngô Gia Khải: "Nói đi."

Ngọc Lan: "Tôi không muốn mẹ tôi biết về việc này. Tôi muốn giấu mẹ để bà không phải lo lắng."

Ngô Gia Khải nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh lạnh lẽo nhưng cũng không kém phần thâm sâu.

Ngô Gia Khải: "Được. Tôi sẽ giúp cô giữ bí mật này. Nhưng cô phải đảm bảo rằng không có bất kỳ thông tin nào lọt ra ngoài."

Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Ngọc Lan: "Cảm ơn anh."

Ngô Gia Khải: "Còn một điều nữa. Trong suốt thời gian hợp đồng, cô sẽ phải tuân thủ mọi quy tắc và yêu cầu của tôi. Không có sự thỏa hiệp."

Ngọc Lan: "Tôi đồng ý. Chỉ cần mẹ tôi được chữa trị, tôi sẽ làm mọi thứ."

Ngô Gia Khải: "Tốt. Bây giờ, cô hãy ký vào đây."

Anh đẩy bút và tài liệu về phía cô. Ngọc Lan ký tên mình vào hợp đồng, cảm giác như mình vừa bán một phần cuộc sống cho anh.

Ngô Gia Khải: "Chào mừng cô đến với cuộc sống mới."

Giọng anh lạnh lùng, không một chút cảm xúc, khiến Ngọc Lan rùng mình. Cô biết rằng từ giờ, cuộc sống của cô sẽ không còn như trước nữa.

Ngọc Lan: "Cảm ơn anh."

Ngô Gia Khải: "Tôi sẽ sắp xếp để cô chuyển đến biệt thự vào ngày mai. Mọi thứ sẽ được chuẩn bị sẵn cho cô."

Ngọc Lan: "Được. Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ."

Ngô Gia Khải: "Và nhớ, cô phải giữ kín mọi chuyện này. Không được để lộ bất kỳ điều gì."

Ngọc Lan: "Tôi hiểu."

Ngô Gia Khải đứng lên, đôi mắt vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng và sắc bén.

Ngô Gia Khải: "Cô có thể ra về. Tôi sẽ gặp cô vào ngày mai."

Ngọc Lan đứng dậy, cúi chào anh trước khi rời khỏi phòng. Cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi mãi mãi từ giây phút này.

Chuyển Đến Biệt Thự

Ngày hôm sau, Ngọc Lan chuẩn bị hành lý để chuyển đến biệt thự của Ngô Gia Khải. Cô dặn dò mẹ cẩn thận và nói rằng mình sẽ đi làm xa một thời gian. Mẹ cô không nghi ngờ gì, chỉ chúc cô may mắn và dặn dò giữ gìn sức khỏe.

Bà Mai: "Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ luôn tin tưởng vào con."

Ngọc Lan: "Con sẽ trở về sớm thôi, mẹ đừng lo."

Ngọc Lan ôm mẹ lần cuối trước khi bước ra khỏi nhà, lòng trĩu nặng nỗi lo lắng và trách nhiệm.

Khi cô đến biệt thự, Ngô Gia Khải đã chờ sẵn. Biệt thự rộng lớn, sang trọng, nhưng lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó. Ngô Gia Khải dẫn cô vào bên trong, chỉ dẫn từng nơi một.

Ngô Gia Khải: "Đây sẽ là phòng của cô. Cô có thể tự do sử dụng mọi thứ trong nhà, nhưng có một số khu vực cấm mà cô không được vào."

Ngọc Lan: "Tôi hiểu."

Ngô Gia Khải: "Và nhớ, từ giờ trở đi, cô phải hành động như một người vợ thực sự. Trước mặt gia đình và người khác, chúng ta là vợ chồng."

Ngọc Lan: "Tôi sẽ làm đúng như vậy."

Ngô Gia Khải nhìn cô một lúc, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không kém phần quyết đoán.

Ngô Gia Khải: "Tối nay tôi sễ ở nhà. Bữa tối cô có thể nấu được không"

Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, nhưng cô biết rằng mình không có sự lựa chọn nào khác.

Ngọc Lan: "Tôi sẽ chuẩn bị."

Ngô Gia Khải: "Tốt. Cô có thể ra ngoài mua sắm nếu cần. Đừng quên vai trò của mình."

Ngọc Lan: "Tôi hiểu."

Ngọc Lan bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối, lòng đầy lo lắng nhưng cũng quyết tâm làm tốt vai trò của mình. Cô biết rằng từ giờ, cuộc sống của mình sẽ không còn đơn giản nữa, nhưng vì mẹ, cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

Ngọc Lan: "Mình phải làm gì để trở thành người vợ tốt nhất?"

Cô tự hỏi, biết rằng câu trả lời sẽ không dễ dàng. Nhưng cô tin rằng, với tình yêu và lòng kiên định, cô sẽ vượt qua được mọi khó khăn.

Chương 3: Kết Hôn

Buổi sáng ngày lễ kết hôn, Ngọc Lan tỉnh dậy với một cảm giác lo lắng không thể tả. Từ hôm ký hợp đồng đến nay, cuộc sống của cô dường như rơi vào một mê cung đầy những mâu thuẫn và áp lực. Cô ngồi trước gương, nhìn hình ảnh của mình trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, lòng đầy mâu thuẫn. Cô muốn cứu mẹ, nhưng cũng không muốn lừa dối bản thân hay sống cuộc đời giả dối.

Cửa phòng mở ra, Gia Khải bước vào với vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, như thể đang kiểm tra xem cô có đủ tiêu chuẩn cho vai trò này hay không.

Gia Khải: "Cô chuẩn bị xong chưa?"

Ngọc Lan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh nhưng cảm thấy ánh mắt mình không có sức mạnh. Cô nuốt khan, cố gắng giấu đi sự sợ hãi trong lòng.

Ngọc Lan: "Tôi... tôi đã sẵn sàng."

Gia Khải gật đầu, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Gia Khải: "Hôm nay là ngày quan trọng. Chúng ta phải đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cô hãy nhớ rằng chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Không cần phải tỏ ra quá thân mật."

Ngọc Lan cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua lòng mình. Cô biết rằng điều này không chỉ là một lời nhắc nhở, mà còn là một lời cảnh báo. Cô gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ.

Ngọc Lan: "Tôi hiểu."

Gia Khải nhìn cô một lúc lâu rồi quay đi, bỏ lại cô với cảm giác bị bỏ rơi và cô đơn trong căn phòng rộng lớn.

Buổi lễ được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, nơi đèn sáng rực rỡ và không khí tràn ngập mùi hương hoa tươi. Ngọc Lan bước vào phòng tiệc, cánh tay run run trong tay Gia Khải. Cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều dõi theo, như muốn soi mói và đánh giá cô. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng cô như muốn nổ tung.

Gia Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không bao giờ rời khỏi đám đông. Anh ta dẫn cô tới giữa phòng, nơi các vị khách đã đứng đợi.

Khách mời 1: "Chúc mừng hạnh phúc!"

Khách mời 2: "Hai người thật xứng đôi."

Gia Khải đáp lại những lời chúc mừng bằng những cái gật đầu lạnh nhạt, còn Ngọc Lan chỉ biết mỉm cười yếu ớt.

MC của buổi lễ bước lên sân khấu, giọng nói vang lên rõ ràng.

MC: "Chào mừng quý vị đến với lễ kết hôn của Ngô Gia Gia Khải và Tôn Ngọc Lan. Hôm nay, chúng ta cùng chứng kiến một ngày đặc biệt trong cuộc đời của họ."

Ngọc Lan cảm thấy từng lời nói của MC như những chiếc kim châm vào lòng cô. Cô biết rằng đây chỉ là một vở kịch, nhưng cảm giác đau đớn và tuyệt vọng vẫn tràn ngập trong lòng.

Sau phần nghi thức, Ngọc Lan và Gia Khải tiến lên sân khấu để trao nhẫn cưới. Gia Khải nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo không một tia ấm áp. Anh cầm lấy tay cô, đeo nhẫn vào ngón tay cô một cách dứt khoát.

Gia Khải: "Từ hôm nay, cô là vợ tôi."

Ngọc Lan cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng lòng cô lại tràn ngập nỗi buồn và sự hoang mang.

Ngọc Lan: "Vâng, tôi là vợ anh."

Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng, nhưng đối với Ngọc Lan, tất cả chỉ là những âm thanh xa lạ và vô hồn.

Sau buổi lễ, họ cùng nhau tiếp khách và chụp hình. Gia Khải luôn giữ khoảng cách, không bao giờ tỏ ra thân mật hay quan tâm đến cô. Ngọc Lan cố gắng hết sức để không làm gì sai sót, nhưng cô cảm thấy lòng mình như bị xé nát.

Khi buổi lễ kết thúc, Gia Khải đưa Ngọc Lan về căn biệt thự mới. Trên đường đi, không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt. Ngọc Lan cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ ác mộng không thể thoát ra.

Về đến nhà, Gia Khải dừng xe và mở cửa cho cô. Anh ta nhìn cô một lúc, rồi nói bằng giọng lạnh lùng.

Gia Khải: "Chào mừng cô về nhà mới. Từ giờ, đây sẽ là nơi cô sống."

Ngọc Lan nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mặt, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô bước vào nhà, cảm nhận được sự xa hoa và lạnh lùng bao trùm khắp nơi.

Gia Khải dẫn cô lên phòng ngủ của mình, nơi cô sẽ sống trong thời gian tới. Anh ta mở cửa, chỉ vào căn phòng rộng lớn và nói bằng giọng không cảm xúc.

Gia Khải: "Đây là phòng của cô. Hãy làm quen với mọi thứ. Tôi không muốn bị làm phiền."

Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình đầy mâu thuẫn.

Ngọc Lan: "Tôi sẽ nhớ."

Gia Khải nhìn cô lần cuối, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Ngọc Lan ngồi xuống giường, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết rằng từ giờ, cuộc sống của cô sẽ đầy thử thách và khó khăn. Nhưng vì mẹ, cô sẽ làm tất cả.

Buổi tối, Ngọc Lan nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng toát. Cô nghĩ về mẹ, về tình trạng sức khỏe của bà và lý do khiến cô phải chấp nhận cuộc hôn nhân này. Trái tim cô đau nhói, nhưng cô biết rằng mình không có lựa chọn nào khác.

Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức dậy sớm, cố gắng làm quen với cuộc sống mới. Cô bước xuống phòng ăn, nơi Gia Khải đã ngồi sẵn. Anh đang đọc báo, không thèm nhìn cô một lần.

Gia Khải: "Cô dậy sớm nhỉ."

Ngọc Lan: "Dạ, tôi muốn chuẩn bị cho mọi thứ."

Gia Khải không trả lời, chỉ tiếp tục đọc báo. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng cô biết rằng mình phải mạnh mẽ.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Ngọc Lan cảm thấy không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cô cố gắng không để lộ ra ngoài. Sau bữa ăn, Gia Khải đứng dậy, nhìn cô một cách lạnh lùng.

Gia Khải: "Tôi có việc phải đi. Cô ở nhà làm quen với mọi thứ đi."

Ngọc Lan: "Vâng, tôi sẽ làm vậy."

Gia Khải không nói thêm gì, chỉ quay lưng bước ra khỏi nhà. Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng anh, cảm thấy lòng mình trĩu nặng.

Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan cố gắng làm quen với cuộc sống mới. Mỗi lần gặp Gia Khải, cô đều cảm thấy căng thẳng và sợ hãi. Anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, không bao giờ bày tỏ bất kỳ cảm xúc nào.

Một buổi chiều, Ngọc Lan quyết định đi dạo trong vườn để giải tỏa căng thẳng. Khi cô đang ngắm nhìn hoa cỏ, Gia Khải bất ngờ xuất hiện. Anh đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo cô.

Gia Khải: "Cô có vẻ thích vườn hoa này."

Ngọc Lan giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh: "Dạ, tôi thấy nơi này rất đẹp."

Gia Khải không trả lời, chỉ nhìn cô một lúc rồi quay lưng bước đi. Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy lòng mình lạnh lẽo hơn.

Một buổi tối khác, Ngọc Lan đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô mở cửa, thấy Gia Khải đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng.

Gia Khải: "Tôi cần cô giúp một việc."

Ngọc Lan: "Dạ, việc gì ạ?"

Gia Khải: "Ngày mai chúng ta có một buổi tiệc. Cô sẽ đi cùng tôi."

Ngọc Lan ngạc nhiên: "Tiệc ạ? Tôi phải làm gì?"

Gia Khải: "Cô chỉ cần làm vợ tôi trước mặt mọi người. Hãy nhớ rằng, chúng ta phải giữ bí mật về hôn nhân này."

Ngọc Lan: "Vâng, tôi hiểu."

Gia Khải nhìn cô một lần nữa, ánh mắt anh lạnh lùng như băng: "Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không muốn có bất kỳ sự cố nào."

Ngọc Lan: "Tôi sẽ làm tốt nhất có thể."

Gia Khải gật đầu, rồi quay lưng bước đi. Ngọc Lan đóng cửa lại, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết rằng mình phải cố gắng để không làm sai sót, nhưng sự lạnh lùng của Gia Khải khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.

Buổi tiệc diễn ra tại một khách sạn sang trọng khác. Ngọc Lan mặc một chiếc váy dạ hội đẹp, nhưng lòng cô lại cảm thấy lạnh lẽo. Gia Khải dắt tay cô bước vào phòng tiệc, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, nhưng Gia Khải không hề tỏ ra bối rối. Anh dẫn cô tới chào hỏi mọi người, giọng nói luôn giữ một sự lạnh nhạt và xa cách.

Gia Khải: "Đây là vợ tôi, Tôn Ngọc Lan."

Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng. Cô biết rằng mọi ánh mắt đều đang dõi theo từng cử chỉ của họ.

Một người phụ nữ tiến tới, ánh mắt dò xét. Đó không ai khác đó lad Nhật Hạ người đã thích thầm Gia Khải từ rất lâu rồi.

Nhật Hạ: "Cô là vợ của Ngô Gia Gia Khải sao? Tôi nghe nói cô mới kết hôn."

Ngọc Lan: "Vâng, chúng tôi mới kết hôn gần đây."

Nhật Hạ nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười: "Chúc mừng hai người. Gia Khải, anh thật may mắn khi có được một người vợ xinh đẹp như cô ấy."

Gia Khải chỉ gật đầu, không nói gì. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô biết rằng mình chỉ là một phần trong kế hoạch của Gia Khải, nhưng cảm giác bị đối xử như một vật trang trí khiến cô đau lòng.

Buổi tiệc kéo dài đến khuya, và khi trở về nhà, Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng. Cô ngồi xuống giường, suy nghĩ về tất cả những gì đã diễn ra. Cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ không dễ dàng, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

Ngọc Lan: "Mình phải mạnh mẽ. Mình phải làm được."

Cô tự nhủ với lòng mình, quyết tâm vượt qua mọi thử thách để bảo vệ người mẹ yêu quý của mình.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play