(Omniscient Reader’S Viewpoint/Orv/Toàn Trí Độc Giả) Mẫn Nhi
: Em là đóa hoa xinh đẹp nhất
━ 𝐂𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟏 ━
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━╼
- Mọi người trong bệnh viên hay đùa với em rằng em chính là viên ngọc trai mà biển cả tạo ra. Em có mái tóc bạch kim dài ở phía sau, đôi mắt em màu xanh biển rất giống màu của đại dương cùng với làn đã trắng mịn màng...
- Làn da em trắng đến mức nó phải dùng từ trắng hồng, cả cơ thể em mảnh khảnh , xinh đẹp ngay cái gặp mặt lần đầu tiên. Nhưng tiết rằng, em tuy đẹp nhưng cũng không nên xuất hiện tại đây, ngày ngày đi lại nơi bệnh viện nhóm mùi đau thương này
- Giống như một đóa hoa ngày ngày cố gắng vươn mình lên để dành lại sự sống từ tay tử thần...
- Đúng vậy... em bị bệnh, em mắc một căn bệnh nan y khiến em chẳng thể sống nổi qua tuổi 18 , cái độ tuổi đẹp nhất của đời người. Không giống người khác, ở độ tuổi tuyệt đẹp ấy em phải chấp nhận nối gót chân của tử thần...
╷ ╷
- Nhóc đã uống thuốc chưa đấy?
- Một vị bác sĩ quen của em lên tiếng, em quay lại nhìn bác sĩ rồi cười hì hì, đôi mắt cong lên một vòng cung nhỏ. Ừ, em có đôi mắt biết cười, mỗi khi em cười lên điều rất đẹp
╷ ╷
- Hừm, nhóc phải ráng uống thuốc điều độ mới có thể kéo dài thời gian của cháu
︳ ︳
- Cơ mà nhanh thật bác nhỉ?... mới đó đã 3 năm rồi
- Em đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xanh ấy chưa một làn gợn sóng dường như muốn thu hết mọi thứ vào mắt mình. Làn gió nhẹ nhàng thổi vào phòng thông qua cửa sổ
- Bác sĩ nhìn em rồi khẽ gật đầu, đúng thật là nhanh quá, thế là sắp đến rồi. Em có vẻ là bệnh nhân mà bác yêu thương nhất, em rất ngoan, như một đứa con của ông vậy. Đứa con mà ông dốc hết sức để cứu lấy em
- Cứu em một phần là nhiệm vụ của ông, cứu em một phần cũng là vì thương em, coi em như một người con trai mà ông hết mực yêu quý
- Cả cánh tay em chỉ toàn mũi kim, bởi lẽ từ lúc sinh ra cơ thể em vốn yếu ớt. Lúc vừa chào đời mọi người còn lo lắng rằng em sẽ chết, chết ngay khi ra đời...
- Nhưng em vẫn cố sống đến tận bây giờ...
- Dù có mắc bệnh nan y, dù cho có bị bệnh tình ngày đêm hành hạ, em vẫn luôn vui vẻ, tích cực vô cùng
- Vì mắc bệnh nặng mà em đã nghĩ học từ rất sớm, ba mẹ thì qua đời chỉ có bác sĩ - chú nuôi - của em là chấp nhận nuôi em đến lúc cuối đời
︳ ︳
- Bác, con cảm ơn bác rất nhiều
- Em lại quay lại cười hì hì, trông vô cùng ngây thơ...
- Mặc dù lưỡi hái lạnh lẽo kia đang đặt ngay cổ em...
- Bóng dáng cậu trai trẻ từng bước đi ra sân sau của bệnh viện, nơi này ít người qua lại chỉ có vài bệnh nhân lựa chọn nơi này để làm nơi thư giãn. Em cũng vậy
- Em phải chật vật lắm vì cơ thể em vốn yếu lại ít vận động nên cả cơ thể có chút mệt mỏi, đành phải nương tựa vào bình nước biển được treo lên một cái giá đỡ như một cây gậy
- Tiếng gió đang sen vào nhau cùng với tiếng cỏ dại, nơi này như một vùng đồng bằng nhỏ. Một nơi cực kì dễ đón gió, dù cho cái nóng của tháng bảy này cỡ nào cũng không bằng những đợt gió mát này
- Em đi đến một góc cây rồi dựa lưng ngồi xuống
- Em vươn mắt nhìn ra nơi xa xa, nơi khoảng không vô định. Nhiều người hỏi em rằng có buồn , có cô đơn không khi luôn phải một thân một mình trong bệnh viện chẳng người thân này
- Có đau khổ không khi những lần bệnh tái phát lại khiến cả người em đau đớn đến mức hộc cả máu, có sợ không khi biết rằng mình chẳng thể sống qua cái tuổi 18 , cái tuổi đẹp đẽ của thời niên thiếu
- Có bất lực không khi chẳng có một chút gì gọi là tuổi thơ, nơi gắn liền với những kí ức tuổi thơ tươi đẹp và hồn nhiên
- Em lại cười rồi bảo rằng không
- Em không buồn,em không cô đơn, em không đau khổ, em không sợ cũng chẳng bất lực. Em nói em vui, vui vì đời này vẫn dịu dàng với em, vẫn cho em một cuộc đời, được ngắm nhìn những nơi em muốn nhìn
- Được yêu thương bởi các bác sĩ hằng đêm mệt mỏi vì công việc
- Đối với em, một cuộc đời như vậy đã là vui lắm rồi
╷ ╷
- Anh ơi, anh thật xinh đẹp
- Em bất ngờ khi thấy một cậu bé xuất hiện bên cạnh, nó khen em đẹp, đôi mắt nó to tròn thuần khiết nhìn em
︳ ︳
- Tại sao lại dùng từ 'xinh đẹp' cho con trai chứ?
- Em cười trừ, thật là, ai lại khen con trai xinh đẹp bao giờ? cậu bé kia lắc đầu nó nói
╷ ╷
- Nhưng anh rất xinh đẹp đó, anh là thiên thần ạ?
- Thiên thần sao?... em lại lắc đầu bảo không phải, em là người thường, người trần mắt thịt mà thôi, cũng giống như cậu bé vậy
- Ngắm nhìn đóa hoa trong tay, làn da trắng hồng hào của em nổi bật lên. Xinh đẹp đến mức những đóa hoa trên tay em cũng ghen tị, tại sao lại có người xinh đẹp hơn nó? tựa như một bông hoa nở rộ được mẹ thiên nhiên yêu thương và trân quý vậy...
- Cánh hoa hạ mình xuống, như muốn chạm vào em lần cuối...
- Ngày ấy đã đến, cái ngày em tròn 18 tuổi, nằm trên giường bệnh xung quanh chẳng lấy một bóng người. Em vẫn làm những điều mình yêu thích, ăn món bánh mình muốn, nghe đoạn nhạc mình thích, vẽ một bức tranh mà mình nghĩ ra
- Em vẫn sinh hoạt như những ngày thường
- Tối đến bác sĩ đến bên cạnh giường em, trò chuyện cùng em, họ nói rất nhiều, bác sĩ dành ra một ngày để nói chuyện cùng em. Để cùng em chơi những trò chơi mà em chưa từng biết đến
- Đến cùng khi thần chết xuất hiện, em đã bật khóc...
- Vừa gọi điện cho một người em vừa khóc, em nói rằng em không muốn chết đi, em chỉ muốn sống, em muốn sống để nhìn ngắm bầu trời mọc mỗi sáng, muốn nghe thấy tiếng gió nhẹ cùng với những câu chuyện vui vẻ của mọi người xung quanh
- Em nói rằng em chỉ là một kẻ hèn, em vô dụng chẳng làm được gì, chỉ chờ người khác tìm cách giúp mình. Em chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại vô dụng, em vừa khóc vừa nói em không muốn chết
- Em nói rằng thế giới này vẫn còn nhiều điều em chưa biết, cớ sao lại bắt em đi, em không muốn chết, em muốn cùng mọi người mà em yêu quý sống đến cuối đời
- Em nói em không muốn chết, đời em vẫn còn dài nên xin đừng bắt em đi, em chưa tìm thấy định mệnh của cuộc đờn, em vẫn chưa cảm nhận được cái hạnh phúc mà em hằng mong muốn
- Đẹp tựa như một đóa hoa trắng nở rộ
- Đẹp đến mức nụ cười của em đã đánh tan đi những u phiền của mọi người
- Đôi mắt màu xanh dương như màu của biển cả xa xa kia cũng rất đẹp
- Xin em đừng để giọt lệ làm xóa nhòa đi đôi mắt ấy
- Đừng để những giọt lệ rơi trên khóe mi em
- Nơi thiên đàng sẽ chào đón em mà em ơi
- Em khóc thế này... ai nỡ nhìn em ra đi?
[ Valkoinen Chul
Sinh thần :01/ 09
Hưởng dương 18 tuổi
Mất ngày :××/××/ ]
[ Em ơi đôi mắt em đẹp, đừng để lệ nhòa khóe mi em ]
: Biển cả là người thân
━ 𝐂𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟐 ━
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━╼
- Em vẫn chưa chết, em không biết nữa, tại sao em vẫn còn ở đây? em chỉ nhớ bản thân đã trở thành một linh hồn và bước theo sau người đàn ông có mang trên mình tấm vải đen che cả cơ thể, bàn tay bằng xương ấy nắm chặt lấy một cây lưỡi hái trông rất đáng sợ...
- Rồi đột nhiên em và vị thần ấy bị thứ gì đó ảnh hưởng khiến cho mọi thứ rung chuyển và em bị hút vào một cánh cổng
- Em hòa mình vào làn nước mát và rồi trôi đi như một vật thể đang được làn nước mát đưa đi
- Mọi thứ xung quanh em thật mơ hồ, nhưng cũng thật ấm áp. Em từng muốn được chìm xuống đại dương sâu thẳm, nơi mà chẳng ai có thể tìm thấy em
- Nhưng em lại không muốn biến mất đi như thế, sẽ có người chờ em, sẽ có người lo lắng cho em...
- Nhưng bây giờ em có lý do chính đáng để biến mất rồi, em không còn phiền lòng nữa, thôi kệ đi, cứ bỏ đi những kỉ niệm ra phía sau đi, em sẽ sống lần nữa, ở nơi mà em mong muốn
- Mong rằng thiên đàng sẽ chào đón em khi em lần nữa mở mắt ra
- Giật mình tỉnh giấc bởi tiếng đường ray vang lên, đưa tay lên dụi nơi khóe mắt. Tệ thật, em vừa có một giấc mơ thật kì lạ
- Giấc mơ ấy luôn xuất hiện, nó xuất hiện được một tháng rồi, cứ lặp lại như thế ở mỗi giấc mơ của em. Em thấy mình mắc bệnh nan y, sống ở một thế giới mà người thân của em bị tai nạn qua đời, rồi đành cả một đời sống trong bệnh viện
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
-"Đau đầu quá..."
- Ừ, ở hiện thật em cũng bị bệnh, em mắc rất nhiều loại bệnh, cơ thể từ nhỏ vốn đã yếu. Mái tóc màu xám tro , đôi mắt màu xanh dương xẫm màu và làn da trắng nhợt nhạt
- Em cảm thấy kì, tại sao 'em' trong mơ lại mang dáng vẻ xinh đẹp tựa như một viên ngọc trai sáng ngời được biển cả bao quanh, còn em lại không được như thế, vẻ ngoài của em không được những người xung quanh em yêu quý
- Họ nói em thật dị hợm, dáng vẻ ẻo lã như con gái, cơ thể thì yếu ớt, vô dụng đến cùng cực..
- Em ở thực tại và 'em' ở trong mơ sao mà khác xa quá..
- Em cũng muốn mình giống như 'em' ở trong mơ, được mọi người yêu quý, sống đến tuổi 18 em cũng nguyện. Chứ em ở thực tại sao mà tàn khóc quá...
- Ẩn sau bộ trang phục dài tay, áo khoác ấy là chằng chịt những vết bầm tím, bầm đen, bầm đỏ vẫn chua ngọt biến mất...
- Em buồn quá... buồn nhưng lại chẳng thể khóc, chỉ biết dựa vào những lần chạy trốn này để bình tâm lại
- Nhìn những miếng băng dán cá nhân trên tay em cũng yên tâm đến lạ, ít ra em vẫn có cái để dáng vào những vết thương như này. Chứ nhỡ nếu không có, em có mà chết vì mất máu chứ không phải vì bệnh...
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
- Khụ... Khụ...
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
-"Mình sắp hết thuốc rồi... chắc phải đi mua thêm thuốc mới được "
- Em lấy từ trong túi áo khoác ra những tờ tiền nhăn nheo do bị em vò trong lòng bàn tay ở một thời gian dài cũng khiến em thở dài. Em không có tiền, em nghèo lắm, cũng chẳng thể đi làm, vì em quá yếu nên không thể làm gì cả
- Em nhét vội tiền lại rồi lấy từ túi áo còn lại ra một hộp thuốc màu trắng, nó không có nhãn dán gì cả nhưng em biết rõ đó là thuốc gì, liền lấy ra hai viên rồi uống
- Nhắm mắt dựa vào ghế, mọi người xung quanh nếu không nói chuyện, thì ngủ thiếp đi, nếu không ngủ thì sẽ lướt điện thoại. Nói đến điện thoại mới nhớ, cái điện thoại em được bà cho lúc nhỏ bị ba hôm qua lấy bán đi rồi...
- Nghĩ đến mà em lại phiền lòng, giờ em có trốn được đâu, em không có tiền đi đầu cũng không được, cứ mỗi lần trốn như vậy thì vài ngày sau em lại phải trở về nhà, không ăn đập thì cũng nghe chửi, xong thì mọi thứ lại lập lại như một vòng tuần hoàn không có hồi kết...
- Em khẽ liếc qua nhìn người đàn ông bên cạnh từ phía sau, ồ, chú ấy đang đọc tiểu thuyết à? thời này cũng ít ai đọc tiểu thuyết wed này lắm, đa phần là mấy bộ tiểu thuyết giả tưởng hay là mấy bộ ngôn tình tổng tài với cô vợ này nọ thôi
- Ơ, cơ mà sao nhìn quen vậy ta?
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
- Chú cũng đọc bộ này nữa hả?...
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
-"Ặc-- sao lại hỏi kì vậy!!!"
- Người đàn ông kia giật mình quay lại nhìn em, vì em ngồi bên trái anh ta lại còn dựa vào ghế nên mới thấy người này đang đọc cái gì
- Người đàn ông quay lại nhìn em có chút bất ngờ, em vì từ nhỏ đã bị người ta chê cười nên thành ra bị anh ta nhìn như vậy khiến em tự ti, có lẽ là sắp nói rằng em quái dị hay gì đó đại loại như vậy cho mà xem...
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
- Dạ... em có đọc
- Em nhẹ giọng trả lời, lén lút nhìn anh ta, không chê em à? tóc em màu xám tro nè, da em nhợt nhạt như người sắp chết vậy, không chê em dị hợm hả?
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
- Ư... không lẽ anh là người đọc 'Kim Dokja' hả?
- Em nhớ bộ tiểu thuyết ấy có một người đọc rất kiên trì, tám nghìn mấy tập chỉ có người dùng này là kiên trì nhất, đọc hết rồi cứ like và để lại bình luận ủng hộ tác giả
- Em cũng có đọc, đọc hết rồi nhưng tiết là chap hôm nay em không thể đọc vì điện thoại bị ba đem bán đi rồi
𝔎𝔦𝔪 𝔇𝔬𝔨𝔧𝔞
- Nhưng sao... anh không thấy mắt xem của em?
- Người đàn ông kia bất ngờ nhìn em, em cũng nhanh miệng trả lời
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
- Em sài thẻ ẩn danh, nên nó không hiện thông báo ạ
- Vừa nói em vừa cười hì hì, khóe mắt cong lên một vòng cung nhỏ rất giống với 'em' trong mơ, em cũng có một đôi mắt biết cười rất đẹp
- Người kia nhìn một lúc rồi chỉ 'à' một tiếng rồi quay lại đọc tiểu thuyết. Em vì cũng là fan lâu năm với bộ truyện đó nên có hơi tò mò đọc ké với người đàn ông này
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
- Ơ? thế là hết rồi hả? lạ thật...
- Em buột miệng nói, người đàn ông kia cũng không phàn nàn mà gật đầu
𝔎𝔦𝔪 𝔇𝔬𝔨𝔧𝔞
- Đúng thật là lạ...
- Có lẽ khó lắm mới kiếm được một người có chung sở thích với mình nên em và anh liền trò chuyện về quyển tiểu thuyết này, thật trùng hợp là cả hai cũng có cùng nhân vật yêu thích là Yoo Joonghyuk
- Nhân vật chính của bộ tiểu thuyết - Con đường sinh tồn
- Em nghe anh bảo anh đã đọc bộ này từ rất lâu rồi, còn em thì chỉ đọc mới đây thôi nên có vài cảnh trong đó em không nhớ rõ
- Cả hai trò chuyện một lúc thì nghe được tiếng một người phụ nữ gọi anh, em cũng im lặng biết lịch sự mà để anh và cô gái đó nói chuyện
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
-"Hàaa...May mắn lắm mới gặp được người đọc bộ truyện giống mình"
[ Em có ổn không, khi thế giới này chẳng dịu dàng giống như 'em' ở trong mơ? ]
: Những tâm tư bị ngăn cách
━ 𝐂𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟑 ━
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━╼
- Em chẳng biết nên làm gì , chỉ đành nhắm mắt lại. Lạ thật, hình như em mang theo nhầm thuốc rồi, cảm thấy buồn ngủ vô cùng
- Em nắm nhẹ tay áo người bên cạnh để thu hút sự chú ý, em nói rằng khi nào đến trạm dừng hãy gọi em dậy, người đó cũng gật đầu thế rồi em mới an tâm nhắm mắt mà chìm vào giấc ngủ
𝒴𝑜𝑜 𝒮𝒶𝓃𝑔 𝒜𝒽
- Dokja -ssi? đây là...
𝔎𝔦𝔪 𝔇𝔬𝔨𝔧𝔞
- À, chỉ là một người tôi vô tình quen thôi
𝒴𝑜𝑜 𝒮𝒶𝓃𝑔 𝒜𝒽
- Ah! cậu bé này đẹp thật nhỉ?
- Cô gái lên tiếng cảm thán khi nghiên người nhìn em, anh cũng thầm gật đầu, em đúng thật là rất đẹp, một nét đẹp mơ hồ mà phải nhìn kỹ lắm mới thấy được sự xinh đẹp trong em. Thật kì lạ khi dùng từ xinh đẹp cho một người con trai như em
- Nhưng nó là từ ngữ duy nhất có thể miêu tả dung mạo của em, thứ nhan sắc mơ hồ....
- Em lại mơ, mơ về giấc mơ mà 'em' là bệnh nhân mắc bệnh nan y trong bệnh viện, ngày ngày sống qua từng giờ trong bệnh viện trước khi đón nhận cái chết đến với mình
- Lần này là cảnh 'em' khóc nức nở khi gọi điện cho ai đó
- Nội dung cuộc nói chuyện đó chỉ là những lời tâm sự cuối cùng của 'em', 'em' nói 'em' không muốn chết, rằng 'em' muốn ở cạnh người đó đến cuối đời. 'Em' nói rằng muốn người đó đến thăm 'em' lần cuối
- 'Em' khóc nức nở, đóa hoa xinh đẹp nở rộ nay đã rơi lệ, những giọt lệ ấy rơi xuống bàn tay của 'em', 'em' không thể kiểm soát được nước mắt hay cảm xúc của mình
- Mọi thứ dường như vỡ tan ra , giống như một thành tường ngăn chặn những cảm xúc tiêu cực trong 'em' nay đã nức nẻ và rồi vỡ tan, để cho làng sóng tiêu cực đổ ào ạt ra như thủy triều
- 'Em' như bùng nổ trong mớ cảm xúc tồi tệ nhất mà người bên kia vẫn không lấy một câu nói hay thậm chí là an ủi
- Nhưng 'Em' vẫn không quan tâm, em nói rất nhiều, vừa nói vừa khóc khiến cổ họng 'em' đau và giọng của khàn đi, trông khốn khổ vô cùng, giống như 'em' chẳng thể gào lên mà phải ép đi phần nào đó trong mình
- Đáng lẽ 'em' phải gào lên nói rằng thế giới này thật bất công, tại sao cho 'em' rồi lại lấy đi nhiều đến thế? 'em' chẳng cần thứ nhan sắc trời ban này, 'em' muốn làm người bình thường để được tự do như chú bồ câu trắng đang bay lượng trên bầu trời
-'Em' nức nở như thế gần nửa tiếng rồi mới thút thít trước khi im bặt. Người bên kia bấy giờ mới cất tiếng, giọng nói trầm trầm của một người đàn ông ấy, 'em' chẳng thể nhìn ra cảm xúc của người đó qua giọng nói điều điều bình tĩnh ấy
╷ ╷
- Ừ... thế giới này ác độc với em quá, cứ thế mà lấy mọi thứ của em đi mà không hề thương tiếc
╷ ╷
- Anh xin lỗi vì chẳng thể đến thăm em thường xuyên hơn...
╷ ╷
- Ngày mai anh sẽ đến... em chờ anh nhé?
╷ ╷
- Ngày mai ta sẽ cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chơi những thứ em thích, em nhé?
╷ ╷
- Xin em đừng khóc, em khóc không đẹp đâu...
╷ ╷
- Anh đã từng nói em cười lên rất đẹp mà?
- Người nọ bấy giờ mới lên tiếng an ủi em, những câu an ủi thô sơ nhưng chỉ mình 'em' biết, anh đã thương 'em' đến mức nào, cũng chính anh năm đó đã bảo vệ 'em' rất nhiều lần, nuôi nấng 'em' đến thời điểm hiện tại trong âm thầm
- Anh thì thô sơ, cứng cáp, 'em' thì lại nhẹ nhàng , dịu dàng, cả hai vốn trái ngược nhau những lại vô tình tìm thấy nhau đến rồi lưu luyến mãi không rời
- Nhưng thứ cảm xúc ấy lại bị cả hai dấu nhẹm đi nơi trái tim nức nẻ vết thương, chẳng ai muốn bị dè bỉu hay khinh thường chỉ vì thứ cảm xúc mơ hồ ấy
- Đến cùng, chẳng ai nói ra để rồi vụt mất ngay trong lòng bàn tay
- Em thấy, ngày 'em' chết có một người đàn ông tướng mạo tao cao, đô bàn tay đầy những vết sẹo lớn nhỏ do một vật như dao cứa vào đứng trước bia mộ của 'em'
- Anh ta đứng rất lâu, cứ nhìn vào tấm ảnh 'em' được dán trên bia đá mới tanh, đứng hồi lâu mà không nói gì đến khi mọi người đi hết anh ta vẫn không nói
- Dường như anh ta muốn nói rất nhiều, trách mắng 'em' sao lại bỏ đi như vậy, sao lại chẳng chịu chờ anh một chút, ah, chẳng qua là do anh chậm trễ không đến kịp chứ không phải 'em'
- Anh ngồi bên cạnh bia mộ của 'em' rồi dựa vào đó, anh bắt đầu luyên thuyên rất nhiều, giống như cách 'em' từng ngồi bên cạnh luyên thuyên đủ thứ điều trên thế giới này cho anh nghe
- Đến cùng anh lại nói...
╷ ╷
- Anh đã mua một bó bông mà em yêu thích...
╷ ╷
- Anh đã viết hết suy nghĩ của mình về em...
╷ ╷
- Làm mọi thứ em từng làm để tặng anh...
╷ ╷
- Từ ngày gặp em, anh chẳng còn muốn độc thân nữa...
- Thứ tình cảm bị cho là bệnh ấy lại chớm nở trong trái tim đầy vết xước của hai người đàn ông, anh dành tình cảm cho 'em', 'em' cũng dành tình cảm cho anh. Cả hai dành tình cảm cho nhau
- Nhưng mãi mãi không đến được với nhau, giờ đây âm dương cách biệt, dù cho có nói thì cả hai cũng không thể đến được với nhau...
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
- Ah... ---
- Em giật mình tỉnh dậy khi bắt đầu ho khụ khụ, mọi thứ dần quay về thực tại, mọi âm thanh dường như xuất hiện quá lớn khiến em phải bịt tai lại. Đau quá..
- Chuyện gì xảy ra vậy? tại sao đèn tàu lại tắt rồi? em không biết... sau khi ngủ một lúc đã có chuyện xảy ra rồi à? em không biết gì cả
𝒴𝑜𝑜 𝒮𝒶𝓃𝑔 𝒜𝒽
- E... em có sao không?
- Cô gái đó lên tiếng hỏi em, em mệt mỏi ngước nhìn thấy mọi người dường như hướng mắt tới một thứ gì đó khiến em cũng quay sang mà nhìn
- Đôi mắt không kiểm soát được mà mở to...
𝔙𝔞𝔩𝔨𝔬𝔦𝔫𝔢𝔫 ℭ𝔥𝔲𝔩 ٭*𖤐
-... đó là...
[ Ta không sống được với nhau là do số phận, không đến được cạnh nhau là do định kiến ]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play