Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước

Có duyên sẽ gặp lại

 Đầu tháng tám khi mà những nhưng cơn mưa đầu mùa đã có từ vài tháng trước nhưng hôm nay chúng lại vội vã tranh nhau để chạm xuống mặt đất .

  Cơn mưa hôm nay có chút nặng hạt trắng xoá cả một khoảng trời , những toà nhà trọc trời như những ngọn giáo sừng sững hiên ngang lại bị những hạt mưa không chút nguy hiểm bao lấy mà như che như giấu chúng đi .

 Những tán lá đang xoè ra đón nhận những hạt mưa tươi mát . Gió cũng theo cơn mưa đang trĩu nặng mà thổi vun vút không ngừng

 Thành phố sang trọng , đường phố cũng không còn là những đoạn đường đầy đất đá nữa , nên cũng không còn cảm nhận đường mùi đất phảng phất quanh mũi .

Cô có chút hoài niệm khi nghĩ tới mùi hương ấy , mùi hương của những tháng ngày thơ dạy non trẻ nhưng với cô nó không chút bình yên nào .

Ngoài đường thì dòng người vẫn đang chen chút , hối hả ngược xuôi dù mưa nặng hạt cũng không làm nó trở nên trống vắng phút giây nào mà dường như lại càng chật hẹp càng đông đúc .

Họ vẫn đang chen chút , hối hả . Những giọt mưa cũng làm đỏ hoe hết mắt họ rồi .

 Dưới chạm dừng xe bus . Nhã Uyên cũng đang nôn nóng nhìn đồng hồ trên cổ tay bé nhỏ .

 Hôm nay lại một ngày vất vã tìm kiếm công việc mới nhưng cô không tự mình lái xe được .Vì cô vừa mới bị té xe hôm qua tuy không có gì nghiêm trọng nhưng cổ tay cô hơi đau nhức mà gián tiếp dẫn đến sự việc đó điều là tại cái tên đáng ghét đó .

 Sáu giờ rồi , cô cũng muốn trở về nhà nhanh Tuệ Lâm về không thấy cô sẽ lại lo lắng mất ,điện thoại cô đã sụp mất nguồn rồi không gọi cho cho Tuệ Lâm được nên phải nhanh chống về thôi .

 Nhưng đường xá cứ ùn tắc thế này bao giờ xe bus mới tới được đây .

  Chạm dừng xe bus đã có mái che nước mưa sẽ không đến được chỗ cô . Nhưng những ngọn gió lâu lâu cứ thổi đến mang theo những giọt nước mưa , mang theo hơi lạnh bao quanh cả người cô từ nãy đến giờ làm cô có chút lạnh lẽo có chút ước át .

- Ôi má ơi , cứ như vậy hoài chắc mình lạnh cống ở chỗ này mất .

Hai tay bắt chéo xoa lấy hai vai gầy nhỏ , cô khẽ than thở .

Đã mười lăm phút nữa trôi qua cuối cùng chiếc xe bus cô mong đợi từ nãy đến giờ đã đến .

Cô vội vã lên xe nhìn xung quanh còn đúng một ví trí là trống cô cũng không nghĩ ngợi mà ngồi vào .

  Những loạn tóc mái bị nước mưa làm dính đã nhanh chống kết nối với nhau thành bè thành phái làm cô có chút khó chịu .

Khẽ chắc lên một tiếng âm thanh từ lưỡi và răng phát ra một cách tròn trịa .

Tay đưa vào túi xách tìm kím thừ gì đó .

- Trời ơi cái khăn đâu rồi ta . Cô vô thức nói

- Cô cần khăn sao ?

- Đúng rồi , tôi cần một cái khăn .

Khi nhận thức được mình vừa trả lời ai đó cô đã khựng lại ít phút , mắt cũng nhìn sang bên phải

Đã thấy một cái khắn được một người đàn ông thanh tú cầm trên tay , đôi tay thon thả cùng cái khăn trắng trên tay ở xung quanh là những bông hoa được thêu tay tỉ mỉ .

<< Ôi má ơi đẹp trai thế >> cô đã bị cái vẽ đẹp này làm cho kinh ngạc nên không khỏi cảm thán trong đầu .

Thấy cô mắt vẫn đâm đâm nhìn mình ,còn lại mọi thứ vẫn đứng im .

Người đàn ông quơ nhẹ tay có chiếc khăn trước mặt cô .

- Cô gì ơi , cô cần khăn không , yên tâm cái khăn này của tôi rất sạch .

Lời nói của người đàn ông kéo cô về với thực tại, mắt cô chớp nhẹ .

Đẹp trai thì đẹp đấy nhưng cô không ngu thà chịu tóc ước . Cái khăn này cô thật sự không biết nó chứa cái gì .

- Thật ngại quá tôi nghĩ là mình cũng không nữa , cảm ơn anh đã có ý tốt .

 Cô nở nụ cười khách sáo với người bên cạnh .

Người đàn ông cũng không vội thu tay về vẫn nhìn cô khoé miệng khẽ cong .

- Tôi biết cô sợ điều gì ? Yên tâm tôi không rãnh đến nỗi mà có ý đồ gì xấu xa với cô , cô cứ nhận lấy đi .

 Cô vẫn đang chăm chú nghe người đàn ông nói .

Anh ta ngập ngừng rồi cũng nói tiếp

- Cái này chỉ lau tóc cô thôi , nếu cô sợ thì có thể nít thở mà .

<< Ô wow >> Cái suy nghĩ này cô chưa ngờ tới nhưng quả thật nghe rất là lọt tay . Ngập ngừng trong giây lát cô cũng quyết định đón nhận ý tốt của anh kèm theo lời cảm ơn sâu sắc đến từ con tim .

- Cảm ơn anh rất nhiều nhưng nó sẽ bẩn mất .

- Không sao cô cứ giữ đi , tôi cũng không quá cần nó . Nói xong người đàn ông không đợi cô trả lời gì nữa đã quay mặt sang ô cửa sổ của xe .

 Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng hay bớt đi mà ngày càng nặng hạt .

 Người đàn ông tay để trên nhân trung mắt nhìn ra khoảng không còn trắng xoá .

Cô loay hoay tay dùng khăn lau đi những loạn tóc ướt , mắt cũng vô thức nhìn sang bên cạnh .

 << Đẹp , quá đẹp >> đây là những từ ngữ cô có thể thốt lên khi nhìn người đàn ông này .

Anh ta qua sự nhận xét của cô thì trạc tuổi cô nhưng lại mang theo cái nét trong trẻo , thư sinh vốn có làm thu hút ánh nhìn của người khác .

 Đôi mày đen láy , mi cong vút , sóng mũi cao gọn , dáng vóc cũng có vẽ cao đấy nhưng cô cứ thấy người đang ông này rất quen .

- Anh gì đó ơi , tôi có thể giữ lại cái khăn này không ? Tôi không thể trả lại anh khi nó không còn sạch sẽ nữa .

- Ừm .... Cô cứ giữ lấy khi nào có duyên gặp lại thì trả cho tôi .

 Người đàn ông vẫn như lúc nãy , khoé miệng tươi cười nói với cô .

 Xe bus đã đến trạm dừng .

Nhìn ra bên ngoài , đèn đường đã lên nhưng vẫn còn nặng trĩu hạt mưa . Cô khẽ thở dài rồi bước xuống chạm dừng .

 Những theo phép lịch sự cô đã chào tạm biệt người bên cạnh.

- Cảm ơn anh rất nhiều , tôi phải xuống đây nếu có duyên tôi sẽ gửi nó lại cho anh .

- Ừm.... Người đàng ông hờ hững nhìn cô .

Cô cũng nhanh chống cùng một vài người xuống chạm dừng.

 Tay vẫn còn phủi lấy những giọt nước bám trên vai cảm nhận được ánh sáng bị gì đó che khuất cô ngước lên đã thấy người đàn ông lúc nãy tay giữ lấy cây dù che cho cô .

- Sao anh .....lại .

- Cầm lấy .

Người đàn ông dúi lấy cây dù vào tay cô rồi xoay lưng lên chiếc xe bus còn đang đậu .

 Cô ngơ ngác nhìn theo , miệng còn ú ớ . Chiếc xe cũng dần chuyển động , người đó cũng đã ngồi vào vị trí lúc nãy .

Cô không kịp làm gì chỉ biết biết cuối đầu tỏ vẽ cảm ơn ơn anh .

  Chiếc xe đã đi mất cầm lấy cây dù trong tay cô thích thú vừa cảm thấy ấm áp <> kì này cô trúng mánh rồi .

Nhưng niềm vui đó chưa kéo dài bao lâu đã bị dòng suy nghĩ tiếp theo làm tan vỡ .

Ngay cả tên người ta là gì cô còn không biết , giữa bao nhiêu con người làm sao đủ duyên mà gặp lại đây .

 Mà thôi kệ đi gặp nhau một lần đã là có duyên lắm rồi .

 Hôm đó dưới cơn mưa còn đang xối xả cùng ngọn đèn đường vàng nhạt .Con hẽm thưa thớt người qua lại chỉ thấy một cô gái tay dù quay chân bước nhảy ,nước dưới chân mưa trước mặt tất cả dường như đang cùng cô vui đùa .

Cô sắp giàu rồi

 * Cốc cốc * Cánh cửa làm bằng sắt đã bị gỉ xét đi một ít bên ngoài còn trang trí bằng mấy hình dáng linh tinh nhưng cũng đã bị bạc màu theo dấu ấn của thời gian .

 Nhã Uyên dựa vai vào cánh cửa tay vẫn gõ liên tục như hối thúc người bên trong .

 - Nhanh nào , mở cửa cho tao với , tao sắp không xong rồi nè .

 - Rồi rồi đợi một tí , tao ra ngay đây .

Cánh cửa bật mở đối lặp với sự ấm áp trong căn phòng là sự lạnh lẽo bởi những ngọn gió ngoài hành lang dãy nhà trọ cữ kĩ .

Dãy nhà trọ này cô và Tuệ Lâm cùng nhau ở suốt thời sinh viên rồi ra trường vẫn còn ở chung . Ở đây cũng có vẽ khá xuống cấp rồi , hành lang được lót bằng gạch bông vừa xanh vừa đỏ làm cho thẩm mĩ nơi này càng khó thuận mắt , thêm nữa đường nước lâu lâu lại bị cúp nhiều lúc làm cô muốn phát điên . Khung cửa sổ cũng đã gỉ sét chỗ lành chỗ mất nhưng cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều . Miễn nó rẻ là được

- Sao rồi tìm được việc không , có bị mắc mưa không đấy .

Tuệ Lâm đón lấy chiếc ô từ tay Nhã Uyên giúp cô nàng sếp gọn vào một góc để trên tủ giày của cả hai .

- Tao chưa xin được việc nữa , những cũng sẽ tìm được thôi . Biết cây dù này này của ai không ? Nhã Uyên hái hái mắt về phía cây dù nằm gọn trên đầu tủ

- Ai ? Tuệ Lâm như mong ngóng cái gì đó bất ngờ từ Nhã Uyên .

- Của một anh đẹp trai tao vô tình gặp trên xe bus .

 Tuệ Lâm ánh mắt dè bĩu , khiếp thật đấy cái nhỏ này ai nó cũng khen đẹp .

- Thôi đi tắm đi rồi ra ăn cơm luôn . Tao về không thấy mày gọi mấy cuộc cũng chẳng nghe , tao vào tắm xong định sẽ đi kiếm mày .

- Điện thoại tao hết pin mất rồi , xin lỗi nhé bạn mình . Nhã Uyên từ trong nhà vệ sinh vọng ra bên ngoài .

Tuệ Lâm lúc đó cũng dọn cơm ra cho cả hai cùng ăn . Lúc chiều do về sớm nên cô cũng đã nấu trước sẵn rồi đợi Nhã Uyên về cùng ăn .

 - Ngồi xuống đi .

- Mai mày có định đi tìm việc nữa không ?

- Có chứ , có công mài sắc có ngày nên kim tao phải tìm cho bằng được cứ như này có ngày tao sẽ giống cái con khô này cho mày xem .

Cô chỉ vào con khô mặn trên bàn kèm thêm cái biểu cảm của mình làm Tuệ Lâm không khởi cười thích thú .

 - Mà mày ơi mày . Cô gắp miếng cá kho vào chén miệng vẫn kêu Tuệ Lâm .

- Sao đấy ?

- Tháng sau tao dọn ra nhá , tao phải tìm chỗ ở khác mới được , nơi này rất xa chỗ làm của mày thêm nữa tao cứ đi đi về về như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến giờ giấc của mày .

 Tuệ Lâm cũng thoáng khựng lại trong giây lát nhưng sau đó cũng gật gù đồng tình .

- Cũng được thôi , nhưng mà đang ở với mày vui gần chết dọn ra có lẽ sẽ hơi buồn thêm nữa mày lúc nào cũng bỏ ăn bỏ uống .

- Lo gì chứ , không có mày tạo sẽ không ỉ lại mà ngược lại tao còn ăn uống điều độ nữa nữa kìa , nên là đừng có lo nhé .

Cô biết nhỏ này lúc nào cũng lo cho bạn bè nó thương cô với nhỏ Trâm rất nhiều . Bây giờ nhỏ Trâm đã có chồng con chăm sóc nên nó sẽ không nhiều như lo cho cô nữa .

Ai cũng nói lòng người khó đoán, lên thành phố muôn vạn kiểu người , người tốt thì ít mà người xấu thì nhiều .

 Cô chưa từng được ai khuyên bảo dặn dò là lên đây phải cẩn thận không được quá tin người nhưng những câu chuyện mà cô được nghe kể cũng phần nào làm cô cảnh giác .

Nhưng có lẽ mai mắn nhất là hai đứa bạn mà cô gặp đứa nào cũng tốt cũng rất thương cô .

 

 Một tháng nữa đã trôi qua .

Trong một tháng này cô đã tìm được hai ba công việc nữa những cũng chỉ làm vài hôm nếu không bị đuổi thì cũng là cô tự nghĩ .

 Cô đã cố gắng rất nhiều nhưng có lẽ tuổi trẻ là tháng ngày của sự trải nghiệm nên nó vật cô thành cái hình thù gì rồi .

 Mắt cô bây giờ thâm đen như gấu trúc tóc cũng rụng đi nhiều . Nhưng cũng không làm giảm cái sự xinh đẹp của cô đi phần nào . Nhìn mình trong gương cô vừa buồn vừa khoái . Buồn một chút vì mắt đã thâm đi nhưng khoái ở cái sao nhìn kiểu gì cô cũng đẹp vậy trời .

 - Ôi mẹ ơi , sao mà mình đẹp gái thế ta . Đúng là tâm sinh tướng mà , đúng là mình ăn ở có đức nên dù có mắt có bị đen đi tóc có rụng đi thì mình cũng đẹp rạng ngời .

 Cô xích xoa trước vẽ đẹp của mình .

Nói trắng ra cô khá tự luyến về bản thân nhưng thật ra cô cũng rất xinh , đôi mắt to tròn , đôi môi mỏng hồng hào , hàng mi cong vút , mũi vừa cao vừa gọn . Làn da lại trắng hồng thuần khiết .

Tổng thế rất hài hoà , người đẹp không đáng sợ , đáng sợ nhất là họ biết họ đẹp và cô là một ví dụ điển hình .

Ban ngày vật vã tìm địa chỉ mấy công ty coi có thật không , cô sợ nó chỉ là một địa chỉ ảo , ban đêm thì mở mắt to tròn tìm các công ty đang tuyển nhân sự .

 Cô đã chuyển nhà mới hôm qua .

Đây là một căn chung cư nhỏ nhưng cũng hai phòng ngủ . Một mình cô ở thì nó rất rộng .

Chủ ở đây bán nhưng là bán trả góp cho cô . Chứ cô nào có tiền bạc gì mà mua dứt khoát một lần .

Đôi vai này cô còn phải gánh vác biết bao nhiêu là thứ trên đời nhất là còn .....

  Bây giờ cô đang lăn lộn trên giường vui mừng vì tìm được một công ty vừa tuyển vị trí phiên dịch viên kiêm luôn trợ lý cá nhân cho giám đốc mặc dù cô không biết làm trợ lý là như thế nào nhưng cô có thể học hỏi sau .

- Sắp giàu rồi . Cô vui sướng mà nói

 Cô nhanh chống gửi hồ sơ xin việc của mình qua trang web của công ty họ . Sau đó thứ cô cần làm là tìm địa chỉ công ty này xem nó có thật không .

 Và đúng là có thật , còn nữa đãi ngộ đây quá tốt nếu cô được nhận vào làm thì quá là tốt rồi . Nghĩ tới cái ngày mà cô nhận số tiền lớn như thế hàng tháng cũng làm cô vui sướng muốn điên lên rồi .

Sao lại là anh .

Hôm nay là ngày cô đến phỏng vấn , cô sẽ được trực tiếp vị giám đốc đó phỏng vấn .

Sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị quần áo tươm tất gọn gàng ngắm mình trong gương một lần nữa thấy mọi thứ đã tuyệt rồi cô mới rời đi . Sau đó nhanh chống bắt xe đến công ty đã hẹn .

Do hôm nay cô khá hồi hợp nên ra khỏi nhà khá sớm , đường phố bây giờ còn vắng vẽ , màn sương sớm vừa mới tan mất nhưng vẫn còn vương mùi tinh sương trong không khí , ánh nắng cũng bắt đầu loe lói qua những đám mây .

Cô đang ngồi trước hành lang công tỷ đối diện là căn phòng lát nữa cô sẽ vào để phỏng vấn , tuy là cô đến hơi sớm nhưng cũng đã có một vài người đến trước mình , cô cũng phải đợi mọi người đến đầy đủ và đến lượt mình .

Mọi người cũng dần dần đến đầy đủ , cô cũng quan sát từng lượt từng lượt người đến để phỏng vấn .

Người giám đốc đó cũng đã đến nhưng anh ta bị người trợ lý che mất nên cô không quan sát được khuôn mặt anh ta .

Người trợ lý cũng bắt đầu công việc của mình đọc tên từng người có mặt ở đây .

cô cảm thấy người có chút run rẫy hồi hợp , đây không phải lần đầu cô đi nhưng lần nào cô cũng run như lần nào .

Hai tay đan chặt lấy nhau mồ hôi lạnh từ bàn tay cũng theo đó túa ra không ngừng .

Người này ra lại đến người khác vô căn phòng ấy nãy giờ cũng đón tiếp không ít người rồi . Có điều những người đi ra cô quan sát sắc mặc họ không được tốt lắm .

- Trần Nhã Uyên đâu ạ . Người trợ lý lúc nãy ngó nghiên tìm tên mình vừa đọc .

- Dạ có em . Cô đứng lên từ hàng ghế gần dưới cùng

- Mời chị vào bên trong

- Mời chị ngồi ghế , chị đợi một lát , giám đốc đang bận một xíu ạ .

- Vâng . Nhã Uyên cười cười nhìn theo bóng lưng của người trợ lý vừa quay đi .

Đối diện với cô bây giờ là một bống lưng thẳng tắp phủ lên chiếc áo vest phẳng phiu làm cô cảm giác người này thật phong độ , tóc được hớt gọn gàng lộ ra phần ót cao ráo . Cô đoán được người này rất là đẹp trai luôn .

Sao mà cô may mắn thế mấy người cô gặp toàn là soái ca lịch lãm thế này ?

Nhìn xem kìa ngón tay đang cầm điện thoại đó đi , vừa thon mà lại dài nữa , người này đẹp trai chắc rồi , cô mà được làm chung với người này mỗi ngày chắc cô không thèm nghĩ luôn mất .

Người đang ông kia nghe điện thoại xong vẫn chưa vội gì nói chuyện với cô mà còn chăm chú xem gì đó , đôi tay thon dài lật từng trang giấy , sau đó môi mỏng kéo lên một đường tuyệt mỹ .

Người đàn ông xoay người đối diện với cô nhưng chỉ thấy cô đang cuối đầu cười tủm tỉm gì đó .

Anh quan sát thêm một lúc nhưng cô vẫn chưa ngẫn đầu lên , đôi tay anh khoanh lại trước ngực sau đó lại để trên mặt bàn ngón tay thon dài khỏ lên từng nhịp .

- Ngước mặt lên . Anh cuối cùng cũng lên tiếng trước .

Tế bào thần kinh của cô lúc này dường như ngưng hoạt động nó kéo căng hết mức làm cô cho cơ thể cô cũng không thể phản ứng được chút gì .

<> Cái giọng này là của cái tên đáng ghét đó .

Cô nghĩ trong đầu << không , không thể nào trùng hợp đến như thế , cô không thể nào xuôi xẻo như thế được >>

- Không đẹp trai một chút nào hết . Cô cắn chặt lấy môi mình khẽ lầm bầm

Sau đó lấy hết tình thần ngước lên đối mặt với anh .

- Sao lại là anh nữa ? Cô nhìn anh không mấy thiện chí

- Sao , bây giờ đi xin việc mà thái độ cô như vậy sao ? Giọng anh nghiêm nghị , chân mài cau chặt lại ánh mắt có chút lạnh người .

Cô nhìn anh như vậy có chút không quen , nhưng cô cũng ý thức được mình nói chuyện không phải nên vội thu mình khúm núm

- Tôi xin lỗi ,tôi lỡ lời .

Anh thấy cô khúm núm cũng biết được cô đang bị bộ dạng này của mình làm cho sợ hãi .Nhưng anh vẫn muốn làm như thế <> này anh phải cho biết tay mới được .

- Giới thiệu về bản thân. Anh cuối xuống tay cầm cây viết đánh dấu thứ gì đó tay vẫn trong trạng thái đón nhận câu trả lời từ cô .

- Hả ?

- Tôi kêu cô giới thiệu về bản thân mình ? Giọng anh vẫn như lúc nãy còn nhưng đã thêm chút nóng nảy

Giọng anh hơi lớn làm cô có chút giật mình vội vàng trả lời anh .

- Tôi tên Trần Nhã Uyên , hai mươi ba tuổi , đã có kinh nghiệm làm ở năm công ty khác nhau

- Hai mươi ba tuổi vậy cô ra trường khi nào mà hiện tại đã làm ở 5 công ty khác nhau ?

Anh nhíu mài hỏi lại

- Tôi vừa ra trường được 1 năm thôi . Giọng cô hơi nhỏ đây là nổi ô nhục của cô mà anh ta còn hỏi nữa .

- Ha vừa ra trường được một năm mà cô đã nhảy 5 công ty khác nhau cô đúng là có năng lực .

Anh khinh khỉnh nhìn cô , miệng cũng hiện lên nét giễu cợt

Nhưng cô không thấy được biểu cảm đó của anh ,cô đơn giản đến mức tưởng anh khen mình thật .

- Cảm ơn anh đã khen .

Anh nghe cô nói thì muốn bật cười thật lớn .

Không biết có thù từ kiếp nào mà hôm nay anh hành cô ra bã luôn , anh phỏng vấn cô lâu hơn người khác gấp hai lần . Trước khi buông tha cho cô về anh còn nói với cô một câu làm cô cảm thấy bị anh xem nhẹ .

- Với kinh nghiệm và thái độ như thế này , cô không phù hợp với vị trí mà tôi đã đưa ra . Mời cô về cho .

Không những như vậy anh còn làm hành động tiễn cô về .

Cô lúc này đã tức đến mức nghẹn cả cổ họng nhưng cũng không biết phải làm sao với anh nên chỉ đành gật đầu ,bộ dạng thất thỉu đi ra khỏi căn phòng .

Vừa đóng cửa lại cô năm chặt tay mình thành nắm đấm hít cô lúc này rất muốn chửi thề một câu , anh ta ghét cô thì nói .

Việc gì phải mượn việc công mà trả thù riêng . Cô khinh , khinh chết anh ta .

Cái tên đó rất rất là đáng ghét , nhưng mà đãi ngộ ở đây quá tốt mặc dù nếu sếp cô là tên đó thật thì cô cũng ráng bấm bụng mà làm . Nhưng mà cái tình thế này chắc là không được rồi .

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play