Vào đêm khuya khoắt không có một bóng người nào xuất hiện ở GangNam, có những chiếc xe hơi màu đen sang trọng chạy vụt trên đường dài vắng vẻ, lần lượt những chiếc xe đậu ở một nhà hàng nổi tiếng có vẻ ngoài lộng lẫy, chỉ dành cho các tầng lớp thượng lưu.
"Lão đại, bên khu vực nhiệm vụ cấp A vẫn chưa hoàn thành, cần lão đại trực tiếp đến xem"
"Tôi không nuôi những người vô dụng, lập tức trục xuất những người không hoàn thành nhiệm vụ"
Uy Vũ lạnh nhạt nhìn ra ngoài tấm kính, thành phố rực rỡ sắc màu nhưng đối với anh nó không chứa một tia ấm áp nào mà chỉ là một thế giới đầy tàn nhẫn và lạnh lẽo.
"Nhưng lão đại, tình hình bây giờ thật sự rất nguy cấp nếu anh không đi thì có thể sẽ..."
Cao Lâm cố gắng hết lòng khuyên nhủ- Cao Lâm là trợ thủ đắc lực số 2 của Uy Vũ.
Cao Lâm trông khá đẹp nhưng nếu đứng chung với Uy Vũ thì thật sự không bằng. Cao Lâm có tính cách ấm áp và tốt bụng nhưng khi giết người thì máu lạnh hơn bao giờ hết.
Nếu may ra có Cao Triết ở đây thuyết phục thì có lẽ lão đại sẽ đi...
"Thưa lão đại, tình hình ở khu vực nhiệm vụ cấp A khá nghiêm trọng cần anh đến ngay lập tức"
Một giọng nói nam tính vang lên- Đó là Cao Triết, trợ thủ đắc lực số 1 của lão đại, là người duy nhất có thể thuyết phục được Uy Vũ.
Nhắc tào tháo, táo tháo tới liền.
"Tôi không ngờ mình lại nuôi 1 đám đàn em vô dụng như thế"
Uy Vũ đen mặt đi ra ngoài cửa, anh lập tức ra lệnh cho Cao Lâm lái xe .
Lúc này, đồng hồ đeo tay màu đen của Uy Vũ chỉ điểm đúng 2 giờ Khuya.
Xe của Uy Vũ dẫn đầu chạy với tốc độ chóng mặt trên đường, những chiếc xe màu đen phía sau lập tức bám theo.
Sau khi tới khu vực nhiệm vụ cấp A. Cảnh tượng có thể thấy được ngay lập tức là một biệt thự to lớn trang trọng phía sau đang bốc cháy, những đàn em vô dụng của Uy Vũ đang nằm sõng soài dưới đất, mùi máu tanh nồng nặc lập tức sặc lên mũi anh.
Anh không do dự lập tức bước vào tòa nhà đang cháy phía trước thì thấy ngay trước cửa biệt thự có một bé gái tầm 10 tuổi nằm dưới đất, làn da trắng nõn bị bẩn vì đám cháy, hô hấp cô bé đang rất gấp gáp.
Cô bé đặc biệt...rất xinh đẹp nhưng thứ anh chú ý là cô đang nắm chặt một con dao trong tay như đang ra thế phòng thủ mặc dù đã bất tỉnh.
"Cao Triết, lại đây"
Anh ra lệnh cho thuộc hạ của mình bước tới với giọng nói có phần thích thú.
"Lão đại có việc gì vậy?"
Cao Triết tò mò bước tới thì thấy một bé gái rất xinh đẹp nằm dưới sàn và lão đại nhìn cô gái với ánh mắt thích thú.
"Lão đại, đừng nói là ngài muốn chơi gái đấy nhé?"
Giọng nói Cao Triết có phần sợ hãi và tò mò, lão đại anh từ trước đến nay chưa bao giờ để bất cứ một người con gái nào vào mắt nói gì đến việc yêu một cô gái chứ.
"Không, trong mắt cậu tôi xấu xa đến mức đấy à? Tôi muốn hỏi cậu thấy cô bé này có gì đặc biệt không?"
Uy Vũ đúng là thảnh thơi quá mức rồi, trước mặt là một đám cháy lớn, xung quanh đầy rẫy những người đang hấp hối sắp chết mà lão đại còn đứng đây hỏi anh về một cô gái nữa.
"Chắc là...xinh đẹp chăng?"
Cao Triết quan sát kỹ cô gái liền phát hiện ra cô đang nắm chặt con dao trong tay và ra thế phòng thủ trong lúc bất tỉnh!!
"Nhận ra rồi đúng không?"
"V...vâng" Cao Triết sửng sốt nhìn bé gái, đứa con nít nhỏ nhắn mà có thể trong lúc bất tỉnh vẫn ra thế phòng thủ và nắm chặt con dao trong tay như thế thì đã trải qua những gì chứ.
"Bế đứa bé vào trong xe chở về biệt thự của tôi, gọi bác sĩ Tường đến khám cho cô bé"
Trước nay ở biệt thự, lão đại chưa bao giờ cho nữ giới vào trong trừ người hầu ra.
Uy Vũ sau khi nói xong thì lập tức đi giải quyết nhiệm vụ của mình.
Cô được đưa về biệt thự của Uy Vũ.
Khi cô tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại, ấm áp. Xung quang căn phòng được bày trí rất đẹp và đúng với lứa tuổi của cô. Cô được mặc một chiếc áo ngủ màu hồng dễ thương, được tắm rửa thơm tho và sạch sẽ, các vết thương của cô cũng đã được bôi thuốc.
Cô sợ hãi bước ra khỏi phòng và đi xung quanh ngắm nghía.
Cô vừa đi vừa phải thốt lên rằng thật đẹp.
Vừa hòa nhoáng vừa rộng lớn, lấp lánh đến mức khiến người ta không kiềm lòng được mà sờ vào.
Đúng lúc này có một người đàn ông bước tới với nụ cười nhẹ nhàng, ăn mặc rất lịch sự và ôn nhu.
"Em dậy rồi sao?"
"Anh...anh là ai, đây là đâu"
Cô sợ hãi lùi ra phía sau.
"Em không cần sợ anh đâu, anh là thuộc hạ của người đã cứu em"
"Người ấy đâu?"
"Người đó đang ở dưới phòng khách chờ em đó, qua đây anh dẫn em xuống"
Cô nghi ngờ người đàn ộng này nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Khi tới phòng khách, cô trông thấy một người đàn ông trẻ tầm 20 tuổi đang gác chân phải lên chân trái, kiêu ngạo ngồi đọc sách. Bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông nữa nghiêm nghị đứng kế bên.
"Đại ca, cô bé tỉnh dậy rồi"
"Bé con, qua đây"
Uy Vũ từ từ đóng cuốn sách trên tay anh xuống, anh khoanh hai tay lại và tựa người vào chiếc ghế Sofa màu trắng mềm mại.
Cô ngoan ngoãn bước tới gần Uy Vũ, không dám hó hé gì vì hiện tại cô đang ở thế hèn, không chống đối lại được.
"Tên gì?"
Anh cười như không cười hỏi bé gái rụt rè đang đứng trước mặt mình.
"Đinh Nhã Kỳ"
Giọng nói trong trẻo vang lên khắp căn phòng im ắng.
"Nhà họ Đinh giàu có đó sao? Vậy tại sao lại nằm ở đó?"
Nhã Kỳ cắn chặt răng, cô nắm chặt hai tay vào áo mình. Cả người cô run lên khi nhắc đến nhà họ Đinh.
"Thưa đại ca, người hầu tắm rửa cho Nhã Kỳ nói rằng trên người cô có rất nhiều vết thương do roi đánh, vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ" Cao Lâm nói.
Uy Vũ nhìn thân hình gầy gò trước mặt mình, ra lệnh không chút thương tiếc.
"Cởi ra"
Uy Vũ vô cảm nói như thể chẳng quan tâm cô có phải là con gái hay không.
Cao Triết bước tới bên Nhã Kỳ và nhẹ nhàng sợ làm cô đau.
"Xin thứ lỗi"
Cao Triết xoay người cô và vạch phần áo sau lưng cô ra.
Đầy đủ những vết thương, vết bầm tím do nhiều năm bị hành hạ của cô lập tức đập vào mắt Uy Vũ.
"Khôn thật, toàn đánh những chỗ phần áo che giấu được" Cao Lâm nói với vẻ xem thường bọn nhà họ Đinh kia.
Sau khi Uy Vũ nhìn thấy liền lập tức nhăn mặt, nhìn qua thôi là biết cô ở nhà họ Đinh đã bị hành hạ đến mức nào!
Đây là một việc nên làm với cô bé mới 10 tuổi sao?
Lâm Triết cảm thấy lão đại đã xem đủ nên mới nhẹ nhàng vạch áo cô trở lại như cũ.
"Tại sao lại ở đó?"
"Bị ép"
"Ai đánh?"
"Em gái, anh trai, ba mẹ"
"Cả nhà họ Đinh luôn sao"
"Ừ"
"Tuổi?"
"11 tuổi"
"Hận họ không?"
"Hận"
"Muốn trả thù không?"
"Muốn"
"Vậy tôi sẽ huấn luyện em"
"Cảm ơn"
Cao Lâm và Cao Triết đơ mặt ra sau nghe cuộc nói chuyện chưa đầy 1 phút của 2 người họ, từ trước đến nay chưa có ai dám nói chuyện ngang hàng với lão đại như thế cả!
Nhưng đây đâu phải cách nói chuyện của một đứa trẻ 11 tuổi nên nói đâu ta?
Cô sau khi nói chuyện cùng Uy Vũ thì đi theo Cao Lâm để trở về phòng của mình.
"Em ở đây đi nhé, khi nào cần gì thì nói anh"
Cao Lâm mỉm cười nhìn cô bé trước mặt.
"Em đói" Cô giương mắt nhìn chằm chằm vào Cao Lâm.
Cao Lâm không hiểu sao nhưng anh gần như cảm thấy ánh mắt của cô bé đang hút hồn mình.
"Được, em đi theo anh"
Vì đang đói nên cô vẫn đi theo mà không gây phiền phức gì, lỡ họ đánh cô thì sao chứ.
Dưới phòng bếp.
"Bà Diệp, bà giúp con nấu món gì đó cho cô nhóc này nhé!"
Bà Diệp là người chăm sóc và nấu ăn cho Uy Vũ từ nhỏ đến lớn. Gương mặt bà nhìn rất phúc hậu và hiền lành nhưng chắc chắn bạn sẽ không biết được rằng...
Hồi trẻ bà Diệp từng là sát thủ lừng danh trong thế giới ngầm. Vì bà đã trải qua quá nhiều chuyện nên bà quyết định đi làm bảo mẫu và học nấu ăn.
"Cô nhóc dễ thương này là ai thế" Bà Diếp cười hiền từ và đi đến chỗ Nhã Kỳ xoa đầu cô.
Nhã Kỳ cảm nhận được hơi ấm áp từ lòng bàn tay của bà, một tia ấm áp bỗng chốc lóe lên trong tâm hồn lạnh giá của cô.
"Con tên là Nhã Kỳ"
"Cô bé này mới được lão đại nhận nuôi và sẽ được lão đại huấn luyện"
Cao Lâm cười mỉm nhìn bà Diệp.
"Vậy sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu Cao dẫn con gái về nhà đó, nhưng cậu ấy muốn huấn luyện đứa nhỏ gầy gò yếu ớt này sao?"
"Vậy là bà không biết rồi,lần đầu tiên gặp cô nhóc này..."
Cao Lâm thủ thỉ vào tai bà Diệp.
"Ôi trời ơi, đúng là tôi đáng giá thấp cô bé quá rồi ~ haha" bà Diệp hiền hòa cười khúc khích.
Nhã Kỳ khó hiểu nhìn Cao Lâm nói nhỏ vào tai của bà Diệp cái gì đó.
Ọc Ọc...
Không gian xung quanh phòng bếp lập tức yên tĩnh, một âm thanh dịu nhẹ vang lên, đó là dấu hiệu cho thấy sự đói bụng của Nhã Kỳ...~
Nhã Kỳ xấu hổ đỏ mặt, lúc này cô thật sự chỉ muốn tìm muốn cái hố rồi chui xuống ngay lập tức!!!
"Em...em thất sự rất xin lỗi!"
Bà Diệp và Cao Lâm lập tức nhìn nhau, hai người đang nhịn cười thì bỗng nhiên không nhịn được nữa mà cười to lên.
Họ cười to lên vì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Kỳ đỏ lên, thật sự trông rất đáng yêu~
Âm thanh tiếng cười giòn giã vang lên khắp phòng bếp.
Có lẽ lâu lắm rồi ngôi nhà u ám của họ đã không có nhiều những tiếng cười vui nhộn như thế này.
3 người họ vui vẻ đùa giỡn nhưng lại không thấy 2 bóng người đang từ từ đi tới.
"Vui vẻ quá nhỉ"
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cho phòng bếp đang vui vẻ và ấm áp lập tức im ắng và khiến người khác rùng mình.
"Lão đại"
Cao Lâm lập tức dừng ngay tiếng cười của mình và đứng dậy chào cung kính.
"Sao lại không giỡn nữa" Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Uy Vũ thì có lẽ tâm trạng đang rất tốt.
"Ờ ừm, để tôi đi nấu ăn cho Nhã Kỳ, A Vũ có muốn cùng ăn không?" - Ở nhà bà Diệp luôn gọi Uy Vũ là A Vũ.
"Được" Uy Vũ ung dung bước tới chiếc ghế đối diện với Nhã Kỳ trên bàn ăn rộng lớn có bề mặt là thủy tinh đắt tiền và quý giá.
Không khí trong căn phòng bếp vừa rồi còn sôi động và náo nhiệt nhưng bỗng chốc lại ảm đạm như thường ngày khiến người khác thật sự chỉ muốn ăn lẹ và rời khỏi.
"Cao Lâm, thuê bảo mẫu cho Nhã Kỳ"
Không gian tĩnh lặng trong phòng bếp bị một giọng nói âm trầm vang lên phá tan.
Bà Diệp đang nấu ăn nhưng cảm thấy nếu bà chăm sóc cho Nhã Kỳ thì Uy Vũ sẽ không tốn tiền thuê người khác.
"À A Vũ à, thật ra cứ để tôi chăm sóc cho Nhã Kỹ đi."
"Vậy sẽ để bà Diệp chăm sóc"
Uy Vũ nói với giọng thờ ơ như không quan tâm đến vấn đề này cho lắm...
Lúc này một mùi hương xộc lên mũi của tất cả mọi người, thật thơm quá đi ~
Mùi hương như này thì chắc chắn món ăn sẽ rất ngon, mùi của những gia vị trộn lẫn vào nhau, Nhã Kỳ không để ý đến bất cứ thứ gì mà chỉ tập trung vào mùi hương món ăn, nhưng cô không ngờ...
Cô chảy nước miếng rồi!!
"Nhã Kỳ, lau nước miếng đi"
Giọng nói âm trầm vang lên như cảm thấy không để ý đến sự ngại ngùng của cô lúc này.
"Ha...hức....hahhahahha"
"Đ...đừng cười như thế ch- hahahah"
Cao Lâm và Cao Triết bỗng cười to lên, lúc họ nhìn thấy Nhã Kỳ chảy nước miếng thì đang rất cố gắng nhịn cười mà lão đại của bọn họ lại nói thẳng ra như thế...
Bỗng chốc tai Nhã Kỳ đỏ lên vì ngại ngùng, thật sự muốn đi tới bịt miệng của hai người họ quá đi mất!
Bà Diệp sau khi nghe A Vũ nói vậy thì thấy cảnh tượng Tai Nhã Kỳ đỏ lên, Cao Lâm và Cao Triết thì đang cười to lên và Uy Vũ thì đang...
Mỉm cười?!
Bà Diệp đang nghĩ chắc chắn hôm nay bão sẽ to lắm.
"Ha...hai người đừng cười nữa"!!
Nhã Kỳ lấy hai tay che mặt, thật sự xấu hổ quá đi mất!
"đ...được"
Cao Triết và Cao Lâm lấy hai tay che mặt để ngừng đi tiếng cười của mình.
Đúng lúc này bà Diệp bưng rất nhiều đồ ăn ngon mang lên bàn, mùi hương của các món ăn bay khắp gian phòng bếp rộng lớn, các món ăn được bày trí khá đẹp.
"Được rồi, A Lâm và A Triết qua đây ăn cùng đi, tôi nấu nhiều món lắm"
Bà Diệp cười dịu dàng nhìn bầu không khí ấm áp này, thật sự bà ở đây rất lâu nhưng ít khi cảm nhận của được.
Cao Triết cùng Cao Lâm bước vào bàn ăn, nhìn những món ăn trên bàn đúng là chắc chắn sẽ rất ngon.
Mắt Nhã Kỳ sáng lên khi nhìn thấy.
Cô không chờ đợi gì nữa mà lập tức cầm muỗng và nĩa lên rồi ăn. Nhìn Nhã Kỳ đang ăn ngon như thế thì chắc chắn dù no thế nào cũng muốn ăn cùng cô bé.
"Ngon quá ~" Nhã Kỳ không nhịn được mà khen những đồ ăn mà bà Diệp làm.
Bà Diệp sau khi nghe Nhã Kỳ vừa ăn rất ngon mà còn khen tay nghề bà nấu nữa thì thật sự bà cảm thấy sáu năm học nấu ăn của mình đúng là không uổng công.
Uy Vũ bên kia chỉ tập trung ăn mà không để ý những chuyện xung quanh, nhưng lâu lâu thì anh có liếc sang nhìn cô bé 11 tuổi trước mặt ăn ngon lành.
Bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng cũng không tồi.
15 phút trôi qua.
Nhã Kỳ cảm thấy mình ăn bấy nhiêu đây là được rồi.
"Em ăn no rồi" Nhã Kỳ với khuôn mặt tươi tắn của mình mà cười nói.
"Ăn nhiều hơn chút đi" Uy Vũ như đang ép cô ăn no căng đến mức phình bụng ra mới hài lòng.
"No rồi" Nhã Kỳ nói.
"Ừ" Uy Vũ đáp.
Cao Lâm và Cao Triết:"???"
"Em lên phòng nha"
Nhã Kỳ nói xong liền bước xuống ghế đi tìm phòng mình.
Cô nằm dài trên giường mà ngủ quên lúc nào không hay...
Sáng hôm sau
Ánh nắng vàng nhẹ chiếu xen kẽ qua các ô cửa sổ phòng Nhã Kỳ.
Nhã Kỳ tỉnh lại nhìn ra ngoài của sổ.
Cô phải thốt lên rằng:
"Thật đẹp"
Cảnh Quang bên ngoài, Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên những tán lá cây, cành cây xào xạc vì làn gió nhẹ thổi qua, những chú chim với giọng nói ngọt ngào của mình mà đậu trên cành hót líu lo, những âm thanh hòa lại với nhau nghe rất dễ chịu.
Thật yên bình.
Cốc cốc
Không khí trong gian phòng của Nhã Kỳ bỗng chốc bị tiếng gõ cửa bên ngoài phá tan.
"Ai vậy?" Nhã Kỳ khó chịu hỏi.
"Là tôi, Cao Triết. Lão đại bảo cô 10 phút nữa không xuống thì sẽ đánh gãy chân cô" Cao Triết bĩnh tĩnh nói ra rất dễ dàng.
Nhã Kỳ biết tên xã hội đen này nói là làm nên lập tức chạy thục mạng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, mặc đồ vào liền chạy với tốc độ nhanh nhất có thể để xuống phòng khách.
Cô chạy tới bên phòng khách, cả người mồ hôi nhễ nhại rơi lã chã, mới sáng sớm mà đã chạy ma-ra-tông rồi.
"Trễ 5 phút, em xem em có đáng để bị đánh gãy chân không?"
"Này là anh ăn hiếp người quá đáng! mới ngủ dậy xong rồi phải chạy đi kiếm anh trong căn biệt thự này nữa!"
Cao Triết và Cao Lâm chảy mồ hôi vì sợ hãi, từ trước đến nay chưa ai dám cãi lời của lão đại.
"Được, vậy em thử làm gì đó để tôi tha đi"
Uy Vũ đang muốn thử xem cô muốn làm gì, cảm thấy thật phấn khích.
"Anh...anh ăn hiếp con nít" Cô bĩu môi nhìn người đàn ông trước mặt mình.
"Sắp trễ rồi"
Uy Vũ nhắc nhở Nhã Kỳ.
"Trễ cái gì?" Nhã Kỳ nhìn người đàn ông trước mặt mình mà không khỏi thắc mắc.
"Trễ giờ học của em"
Nhã Kỳ:"???"
"Đi"
Uy Vũ lúc này đứng lên đi về phía chiếc xe sang trọng ngoài cửa. Hai trợ thủ đắc lực cũng đi phía sau mà không dám nói gì.
Cô ngơ ngác không hiểu gì nhưng đành phải đi theo.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play