[ĐN TR/R16] Isn'T.
Chap 1: Nhật Bản và sự trở lại.
Mùa xuân, mùa của sự sống được nước trời ban xuống. Với Nhật Bản, đây là mùa thu hút rất nhiều khách du lịch trong năm, những hàng hoa anh đào nở rộ ở khắp các nơi, màu hồng từ loài hoa ấy nhằm làm cho đất nước này thêm màu sắc và ấm cúng.
Khách du lịch và khách trong nước lũ lượt đổ bộ về các quận nổi tiếng ở Tokyo như Shibuya, Asakusa, Ginza, Marunouchi hay Roppongi để tham quan và thưởng thức vẻ đẹp, các công trình kiến trúc, bề dày lịch sử cũng như những món ngon nơi đây.
Tất cả tạo nên một Tokyo đầy náo nhiệt, hối hả và sôi động.
Bước xuống sân bay với một chiếc áo cổ lọ, chiếc chân váy dài và áo khoác dạ, cô khẽ hít một hơi thật sâu rồi thở ra đầy mãn nguyện, cảm giác thật thân thuộc và hoài niệm, bao năm rồi cô mới được về lại chốn xưa này.
Con phố nơi cô đã từng sinh sống và reo rắc lại bao nhiêu kỉ niệm vui buồn khác nhau, nở một nụ cười nhạt, cô quay xuống nhìn người đàn ông đang kéo hai cái vali to ự.
Coddenrate Kleikov
Tiểu thư.
Coddenrate Kleikov
Nhóc lại không quàng khăn à?
Cabell Dystia
Agh... Anh kệ em đi.
Cabell Dystia
Nó rất vướng và khó thở.
Cabell Dystia
Mà còn khó hoạt động nữa.
Cabell Dystia
Lạnh một tí chẳng chết người được đâu.
Cabell Dystia
Huống hồ em sức trâu mà=).
Cô nhóc thẳng thừng bác bỏ ý kiến mà chính cô cho là không thích. Đó là quản gia của cô, hai người khá thân thiết và anh cũng góp một phần trong công cuộc chăm sóc và nuôi dưỡng cô từ khi còn nhỏ. Anh ta đến đây cùng cô hoàn toàn là vì cô muốn và đó cũng là nhiệm vụ trên tinh thần tình nguyện của anh.
Đang hòa mình vào trong cảm giác nhớ nhung và lưu luyến, bỗng Dystia cảm nhận được tiếng chuông điện thoại reo lên từ trong túi áo.
Là ông bô yêu dấu đang sốt sắng gọi cho cục vàng của mình đây mà.
Khẽ thở hắt ra một hơi khi cái cảm giác đang được hưởng thụ của mình bị trộn lẫn với một chút sự khó chịu và bất lực, nhẹ nhàng bấm nút nhấc máy, cô nhóc khẽ đưa lên một bên tai rồi lên tiếng.
Cabell Dystia
Con nghe đây?
Cabell Karravt
Gái yêu đến Nhật chưa?
Cabell Karravt
Haiz... Ta vẫn chẳng hiểu tại sao con vẫn cứng đầu muốn về lại cái đất nước đó nữa
Cabell Karravt
Bộ bên Nga không làm con hứng thú sao?
Cabell Karravt
Bộ gia tộc ta không cho con cuộc sống viên mãn hơn là tự bay tự bơi ở bên đó à..?
Cabell Dystia
Vế trước thì đúng cha ạ.
Cabell Karravt
"Con nhỏ này, bao giờ mới trị được cái nết ngang ngược đây..."
Cabell Karravt
"Y hệt mẹ nó."
Khi còn đang chìm đắm trong những lời nói xấu tự thêu dệt trong đầu mình, một bàn tay đã vươn ra và cướp lấy chiếc điện thoại trên tay ông.
Hoàn hồn lại, à... ra là vợ mình.
Cabell Karravt
"Bà cố của lòng tôi..."
Catherine Kratin
Con yêu thiếu thốn gì thì cứ bảo ta nhé.
Catherine Kratin
Khó khăn đến mấy chúng ta vẫn giải quyết được nên con đừng giấu, phải nói cho ta nghe chưa?
Cabell Dystia
Con hiểu mà...
Catherine Kratin
Nhà thì con cứ bảo quản gia Kleikov là được.
Catherine Kratin
Thằng bé biết đường đến căn nhà chúng ta mua cho con mà.
Cabell Dystia
"Đấy người ta gọi là biệt phủ chứ nhà gì.."
Catherine Kratin
Thế đi học thì sao?
Catherine Kratin
Con cũng sắp ra trường đến nơi rồi.
Catherine Kratin
Mẹ bảo học nốt ở đây thì không nghe.
Cabell Dystia
Có sao đâu mẹ.
Cabell Dystia
Đằng nào thì con cũng vẫn sẽ đỗ thôi.
Catherine Kratin
Con định học trường nào?
Cô im lặng một lúc, phải rồi, mình sẽ học trường nào?
Tại sao cô lại hỏi vậy nhỉ?
Tại vì không đơn giản chỉ là vì thích mà cô lại sang Nhật sinh sống đâu, có cả nguyên một đế chế gia tộc lớn mạnh, giàu có và nổi tiếng đang chăm sóc và nuôi dưỡng cô một cách chu đáo và toàn diện ở bên Nga cơ mà, cớ sao phải sang đây.
Lý do lớn nhất để cô sang đây đó là để tìm lại những mối quan hệ đã cũ của mình, ngay tại xứ sở Mặt Trời mọc này, những người bạn đã từng rất thân với cô, đang đợi một ngày cô một lần nữa lại xuất hiện ở nơi đây.
Vậy mà Dystia lại đang do dự, cô biết nơi các bạn cũ của mình học, nhưng có nhất thiết phải vì họ mà phải lựa chọn cả cơ sở giáo dục mình sẽ theo học không..?
Cabell Dystia
Cao trung Shibuya.
Cabell Dystia
Con muốn theo học tại Cao trung Shibuya mẹ ạ.
*Note: theo cốt truyện, nhóm của Manjirou đã theo học tại Sơ trung Shibuya vào thời điểm Takemichi mới quay về quá khứ năm học sơ trung của mình.
Đến cuối, Dystia vẫn quyết định chọn hướng đi dễ dàng và dễ tìm được các bạn cũ nhất, vì cô nghĩ, đằng nào nó cũng sẽ có lợi cho mình rất nhiều về sau này.
Catherine Kratin
Trường đó có gì đặc biệt sao?
Cabell Dystia
Cũng không hẳn nhưng con muốn học ở đó.
Catherine Kratin
Chuyện đó thì mẹ không cấm, chỉ cần con tập trung học tập là được.
Hai người nói chuyện một lúc nữa thì cô cũng tạm biệt ông bô bà bô rồi tắt máy.
Giờ đây, mục tiêu lớn nhất của cô là sẽ phải học cách duy trì sự sống ở nơi đất chật người đông này và truy tìm cho bằng được những con người vẫn hiện hữu tại một mảnh kí ức về quá khứ trong cô.
Sau khi di chuyển về tới Shibuya, cô cùng quản gia Kleikov đã thành công vào trong căn biệt thự mà gia đình đã chuẩn bị từ trước cho cô.
Nơi đây thật sạch sẽ, khang trang và sang trọng. Một phần cũng là vì bố mẹ cô đã tâm lý tuyển trước một số người hầu ở đó, dọn dẹp và canh giữ biệt thự để chờ ngày tiểu thư của họ chuyển đến đó.
Họ giúp cô và quản gia vận chuyển và sắp xếp hành lý vào trong nhà. Hai người cũng được người hầu dẫn đi tham quan căn biệt thự cùng khuôn viên rộng lớn bên ngoài tòa nhà.
Lúc đi qua vườn hoa hướng dương, Dystia đã thầm nghĩ
Cabell Dystia
"Hướng dương...? Ugh, chắc chắn mình sẽ trồng vào đây hoa linh lan và hồng trắng cho mà xem..."
Cabell Dystia
"Miễn hợp my gu là được."
Sau một hồi khám phá, cô đã vào trong phòng khách và yên vị tại sofa. Nhưng thay vì tranh thủ nghỉ ngơi một lát sau chuyến bay đầy mệt mỏi, cô lại cầm ngay bản kế hoạch chỉnh sửa lại căn nhà mà cô vừa yêu cầu người hầu làm lên, viết lia lịa vào đó.
Cô liệt kê biết bao nhiêu là thứ, đến nỗi quản gia và người hầu còn toát mồ hôi hột.
Coddenrate Kleikov
"Chẳng lẽ con bé định đập nát cái nhà này đi rồi xây lại à..?"
Coddenrate Kleikov
"Nghĩ thôi cũng thấy nhọc..."
Cabell Dystia
Xong rồi đó.
Cabell Dystia
Nhanh chóng hoàn thành sớm nhất có thể nhé.
Cô ngước lên nhìn khi đưa cho người hầu đó tờ giấy mình vừa viết lên. Dặn dò một chút xong cô đứng dậy vươn vai với hi vọng sẽ xả hết sự mệt mỏi và nhức nhối ra khỏi cơ thể.
Kiệt sức và uể oải, cô nhóc lết tấm thân đầy nhức nhối lên tầng, đi vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại, đó là một thói quen ăn sâu vào máu của Dystia rồi.
Cô nàng thở dài một hơi rồi để bản thân rợi tự do xuống chiếc nệm êm ái trên giường.
Nhắm nghiền mắt vào để cảm nhận sự thoải mái từ từ chiếm lấy cơ thể mình, cô thầm cảm ơn vì cuối cùng mình cũng đã xong bước đầu của kế hoạch - về lại Nhật Bản.
Chap 2: Hồi tưởng.
Sau nửa tiếng bất tỉnh trên chiếc giường mới, Dystia tỉnh dậy. Dường như cơ thể đã dần hồi phục nhưng tinh thần thì vẫn như pịa.
Nàng ta vớ lấy chiếc khăn tắm và áo choàng rồi một mạch phóng vào nhà tắm. Xả nước và xà phòng đầy bồn rồi cô gái ấy cũng từ từ để chiếc body tuyệt phẩm của mình lơ lửng trong làn nước khi đã búi hết tóc lên thành một nắm củ tỏi.
Khẽ ngửa cổ lên và thở dài, như những làn sóng hay từng dòng nước chảy ngang qua não cô, cuốn theo bao nhiêu hình ảnh về những kí ức cũ chứa đầy gam màu cảm xúc với con người chốn này.
Trong cái hồi ức màu sắc nhạt nhòa ấy, từng con người một, hiện lên chi chít, đan xen và chật chội trong đầu Dystia.
Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức ý chí của người con gái đang nằm dài lười biếng trên giường vì không muốn dậy.
Cabell Dystia
Mmm.... Chút nữa thôi mà...
Con bé đó là cô hồi nhỏ, giống hệt một nàng mèo nhỏ, đầy nghịch ngợm, lanh lợi và bướng bỉnh.
Hanemiya Kazutora
Không được!
Hanemiya Kazutora
Dậy nhanh đi má.
Hanemiya Kazutora
Hộ con cái.
Kazutora xông vào mặc cho em chưa đồng ý, đi nhanh lại gần cô, khoanh tay trước ngực khi nhăn mày nhìn gương mặt ngái ngủ hề hước kia.
Thằng nhóc hàng xóm mà em cho là đáng ghét và đáng yêu nhất trên đời đây mà. Nhóc đó khiến em cười rất nhiều và cũng bực rất nhiều, em sinh năm 88 còn nó thì 90 nhưng tưởng đâu đôi lúc nó còn có thể làm thầy ông nội em được ý...
Thằng nhóc này đã thân với em đến nỗi có thể tự do ra vào nhà của em. Bố mẹ em cũng đối xử với nó đầy những ưu tiên như em vậy, nên thằng bé cũng hay có thói ông lớn với chị Dystia.
Cabell Dystia
Vào phòng không biết xin phép à?
Hanemiya Kazutora
Với chị thì điều đó là không cần thiết
Cabell Dystia
Nhóc thối biến ra cho tao ngủ.
Hanemiya Kazutora
Không má, dậy đi.
Cabell Dystia
Con phải nghe má.
Cabell Dystia
Trật tự không được làm phiền người khác nghe chưa?
Hanemiya Kazutora
Ủa...???
Hanemiya Kazutora
"Clgt...???"
Hanemiya Kazutora
Dậy đi quản gia đang cầm tổ ong lên tìm chị kìa.
Trong vòng 3s để xóa hết số dư tài khoản=))))))
Trong vòng 3 giây, em nó như biến thành một con người khác vậy. Lập tức ngồi dậy, lảo đảo đi xuống giường, vội gấp chăn rồi chỉnh lại mái tóc rối nùi của mình.
Cabell Dystia
"Djtme đứng dậy đột ngột chóng mặt vaicut..."
Cabell Dystia
"Thôi không sao... Tập cho quen mốt già đỡ bỡ ngỡ."
Hanemiya Kazutora
Lật mặt 8 đây mà.
Cabell Dystia
Thôi biến đi mày.
Em đuổi Kazutora như đuổi cho', mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh.
Hanemiya Kazutora
Người thì bé tẹo bằng cái kẹo mà sao hay lết quá.
"Đánh răng, rửa mặt, đai' ia? xong xuôi thì cuối cùng là mặc đồng phục vào, đeo cặp lên rồi vác cốn lài đi học."
Thường ngày thì em chỉ lấy hộp sữa trên bàn mang đi học để uống mà không thèm để ý đĩa đồ ăn sáng bên cạnh lấy một cái. Và hôm nay cũng là ngày thường nên em cũng làm vậy.
Vớ vội lấy hộp sữa chocolate bạc hà trên bàn rồi em quay sang đưa cho thằng nhóc Kazutora này một quả táo trong đĩa thức ăn.
Lặng lẽ biến ra khỏi nhà, hai cô cậu nhóc con tung ta tung tăng đi đến trường.
Đi tật tật như mấy con giun đất thì đúng hơn.
Cabell Dystia
Tao muốn hỏi cái này tí.
Cabell Dystia
Chỉ là một ví dụ tò mò thôi nên đừng ảo tưởng nhá.
Hanemiya Kazutora
Gì nghe thấy mùi điềm hăng hắc...
Cabell Dystia
Nhỡ sau này mày làm tao mang thai ngoài ý muốn thì sao?
Cậu nhóc bất ngờ, sửng sốt đến hóa khờ. Cậu đóng băng ngay tại chỗ khiến em khó xử đến phát điên mất.
Cabell Dystia
Tao đã bảo là ví dụ tò mò thôi mà!
Hanemiya Kazutora
Đéo ngờ được sẽ có ngày mày hỏi tao câu này đấy chị ạ..
Cabell Dystia
Dcm cứ trả lời đại đi ba.
Em cũng biết ngại mà, mà đã ngại thì chắc chắn sẽ có bực.
Cabell Dystia
Đừng để anh cáuヅ
Hanemiya Kazutora
Thì ờm...
Hanemiya Kazutora
Ai dám làm bố của con chị chứ...
Cậu nhóc bối rối và có phần ngượng ngùng với câu hỏi tế nhị này, khẽ xoa gáy từ chối giao tiếp bằng ánh mắt với chị ta rồi ngập ngừng trả lời.
Cabell Dystia
Không ngờ...
Cabell Dystia
Không ngờ mày lại là ruồi phát sáng đấy Kazu ạ.
Hanemiya Kazutora
U-ủa..? Ủa ai động gì chị?
"Sau 7749 kiếp nạn dành cho Kazu YÊU DẤU thì cuối cùng hai con giun đất cũng thành công vác được cái l đến trường."
Đó là một trong những kỉ niệm éo le và dễ thương nhất đối với cô. Một con nhóc vô tư và thằng bé hàng xóm xồn làm...
Như bị một làn khói trắng thổi nhòa đi, dòng kí ức ấy cũng bị rửa trôi đi nhường chỗ cho một mảng hồi ức khác.
Mang theo sự câu hỏi ngổ ngáo cùng sự ngượng ngùng của ai kia và câu trả lời chưa được thốt ra khỏi miệng cậu bé...
Coddenrate Kleikov
Tiểu thư.
Coddenrate Kleikov
Nhóc đang làm gì mà khó coi vậy...?
Một cái nhăn mày nhẹ xuất hiện trên mặt của chàng trai khi nhìn tiểu công chúa đang làm khùng làm điên với bao cát.
Cabell Dystia
Em đang tập võ á!
Coddenrate Kleikov
"Có thật là võ không vậy trời...?"
Coddenrate Kleikov
"Võ gì mà uốn a uốn éo như đuông dừa thế kia...?"
Coddenrate Kleikov
Haiz...
Một sự bất lực lướt qua và đọng lại bên bức tường cảm xúc trong tâm trí, Kleikov khẽ lên tiếng một cách thư thái khi dường như đã có một ý tưởng gì đó.
Coddenrate Kleikov
Thế tại sao tiểu thư không thử đi học võ xem sao?
Em khựng lại, khẽ quay sang nhìn Kleikov rồi bất chợt vui mừng đến nhảy cẫng lên.
Cabell Dystia
Ừ đúng rồi nhỉ!
Cabell Dystia
Sao em không nghĩ ra cơ chứ!
Cabell Dystia
Vậy anh tìm hộ em chỗ học nhé?
Coddenrate Kleikov
Tất nhiên rồi thưa tiểu thư.
Kleikov nở một nụ cười nhạt khi nhìn cảnh tiểu công chúa đang gật gù khen ngợi ý kiến của mình, điều đó làm tâm trạng anh tốt hơn vì cuối cùng tiểu quỷ cũng bắt đầu ham học rồi.
Catherine Kratin
Dystie muốn đi học võ hả?
Coddenrate Kleikov
Dạ vâng.
Coddenrate Kleikov
Tôi đã thử đề xuất phương án đó và tiểu thư có vẻ rất phấn khỏi với ý tưởng đó.
Catherine Kratin
"Cuối cùng cũng có cái làm con bé hứng thú..."
Một nụ cười nhẹ nhàng đọng lại trên môi, bà khẽ gật đầu lên tiếng.
Catherine Kratin
Được, ta đồng ý.
Coddenrate Kleikov
Đây sẽ là địa điểm mà sau này tiểu thư sẽ theo học võ.
Trước mắt em là một căn nhà có chiếc cổng thuần phong cách Nhật. Cấu trúc bề ngoài ngôi nhà nom cũng đơn giản, vậy mà bên trong là cả một Đạo trường võ thuật đấy.
Rồi một người con trai bước lại gần cánh cổng và mở ra.
Coddenrate Kleikov
Xin chào.
Sano Shinichirou
Vâng, xin chào.
Cabell Dystia
"Tóc gì kì dữ vậy, vuốt keo vào nhìn như bãi cwt' trên đầu ý..."
Em cứ nhìn chằm chằm vào hắn ta với vẻ kì thị và khó hiểu. Nhiều người sẽ nghĩ đó là hành động lỗ mãng chứ với Shinichirou thì ổng tưởng mình được để ý rồi...
Sano Shinichirou
Bạn nhỏ đây là...?
Coddenrate Kleikov
À... Là tiểu thư Dystia, con bé sẽ theo học võ tại đây.
Coddenrate Kleikov
Có gì mong mọi người chiếu cố ạ.
Sano Shinichirou
Vâng, chắc chắn rồi.
Sau một cuộc hội thoại ngắn đầy ngượng ngùng và xa lạ thì cuối cùng em cũng được đưa vào bên trong.
Em gặp một ông lão, nhìn thoáng qua cũng đủ biết là thầy giáo. Có vẻ em hợp nói chuyện với ông ấy hơn là với cái anh tóc vuốt keo kinh dị kia nhiều...
Em được làm quen với Manjirou và Shinichirou, sau đó là Baji.
Em học rất nhanh và chăm chỉ mặc dù là đứa con gái duy nhất trong lớp học tại thời điểm đó. Mọi người cũng khá kiêng nể em vì là con gái và được nhà Sano đặc biệt để ý nên cũng thường dành nhiều sự ưu tiên cho em nhưng em lại lịch sự từ chối vì em chẳng cần sự bố thí từ ai cả.
Bên cạnh đó thì em cũng khá thân thiết với Mikey và Baji, hai thằng đệ tuy trẻ trâu nhưng được cái vô tích sự y hệt Kazutora.
Và thấy hợp quá nên em cũng giới thiệu và cho Kazutora làm quen với hai thằng nhỏ luôn=))).
Cabell Dystia
Trẻ trâu kết thân với trẻ nghé=))
Sano Manjirou
Chắc bà khác quá ¬_¬)
Rồi một ngày, một cô bé ngoại lai với mái tóc và đôi mắt màu vàng được đưa đến giảng đường. Cô bé tội nghiệp ấy ôm trong mình nỗi sợ bị bỏ rơi bởi chính người mẹ ruột mà cô hết mực tôn trọng mặc dù cô sớm biết mẹ đâu có cần mình.
Em, Manjirou và Baji xúm lại dỗ dành cô bé.
Thực ra là có mỗi em là còn nghiêm túc an ủi chứ hai thằng đệ vô tri vô giác vô hạn tuần hoàn đấy thì làm được gì.
Sano Manjirou
Nếu em là Emma thì anh sẽ là Mikey!
Sano Manjirou
Mikey trong Micheal!
Keisuke Baji
Còn tao sẽ là Ed trong Edward!
Keisuke Baji
Wow! Đít ịt ơ pen!
Sano Manjirou
Ai hép ơ cúc cựt!
Nói rồi hai thằng nhóc nháo nhào chạy đi nô đùa với nhau, em chỉ muốn decao tương tác với hai thằng nhỏ ngay tại chỗ thôi.
Ừm... Có vẻ cũng không hẳn là an ủi.
Cabell Dystia
Tch... Khó chịu vô cùng...
Khẽ nhăn mày nhìn hai thằng đệ vô tích sự của mình, em quay sang xoa đầu cô bé ấy mà nhẹ nhàng lên tiếng, dù tính tình em có không bình thường nhưng phải công nhận một điều rằng, lời an ủi của em khiến biết bao con người như muốn tan chảy.
Cabell Dystia
Cho dù màu tóc hay cái tên có thế nào, hoàn cảnh có ra sao hay tương lai sẽ đi về đâu
Cabell Dystia
Thì bọn chị vẫn sẽ luôn là những người đứng về phía em
Cabell Dystia
Yêu thương và đùm bọc lấy thể chất và tâm hồn đáng yêu và mong manh của em
Cabell Dystia
Nên đừng khóc nữa, cười lên và bắt đầu cuộc sống mới đi nào.
Sano Shinichirou
Đúng đó Emma-chan, chúng ta đã là một gia đình rồi mà
Sano Shinichirou
Anh sẽ dẫn em đi mọi nơi mà em muốn
Sano Shinichirou
Và cũng đừng vì sự đẹp trai này mà thích anh nhé.
Nước đi này có ai lường trước được. Những ánh nhìn đầy khó hiểu và kì thị lập tức bị ném lên người anh ngay sau đó, Dystia cạn lời trước con người kì quặc này, còn Emma thì nín luôn và ngay, vội lau nước mắt còn đọng lại trên má và thản nhiên đáp lại.
Sano Emma
Người gì đâu mà quả tóc dị hợm...
Cabell Dystia
"Nhịn.... Nam mô, nhịn..."
Sano Manjirou
Đi chơi thôi.
Cabell Dystia
Đi thôi Emma.
Chiều hôm đó, trên con đường có những làn gió mát lành đầu hè thổi qua, con đường mà lá cây rơi vương vãi trên nền đất có bốn cô cậu ngang ngang nhau tung tăng đuổi bắt cái gọi là thú vui ngày hè.
Vài năm sau đó, em và đám đệ nhỏ đó cũng đã lớn hơn và đặc biệt là em, con gái khi bước vào tuổi dậy thì thường có nhiều điều khó nói và khó giải thích. Em trở nên trầm lắng hơn, không nông nổi nữa và cũng tập trung học tập hơn, nhưng dù có thế nào đi nữa thì máu chiến trong em vẫn âm ỉ không thôi.
Nhờ vậy mới hay có cảnh mấy đứa con mỗi đứa đu mỗi chỗ khác nhau trên người Dystia - "mẹ" chúng nó...
Cảnh tượng quen thuộc, cậu bé hàng xóm có dáng người gầy gầy, nốt ruồi lệ ở mắt phải xông vào phòng em.
Lần này táo bạo hơn, cậu nhảy lên giường, lay mạnh em dậy.
Vốn bản tính khó ở, lại thêm sự ghét bị làm phiến khi ngủ, em nhanh trí cho Kazutora một bạt tai.
Hanemiya Kazutora
Dystia! Dậy!
Cabell Dystia
Mày ngứa mõm à..?
Cabell Dystia
Cần tao gãi cho phát nữa không?
Sự lạnh lẽo như muốn giết người của em khiến Kazu sợ đỏ d@i'...
Nhóc ta biết giờ đây thứ đáng sợ nhất là sự im lặng của bà chằn này.
Hanemiya Kazutora
T-thôi...
Hanemiya Kazutora
Em xin lỗi
Hanemiya Kazutora
Thôi mà...
Hanemiya Kazutora
Em xin lỗi.
Em định nói thêm nhưng lại bị cái ôm bất ngờ của cậu nhóc làm bất động. Thằng bé đang ngồi lên chân em, vòng hai tay qua cổ mà ôm chặt lấy em.
Có chút ngượng ngùng trong tình huống này nhưng em cũng khá thích...
Cabell Dystia
Sắp què đến nơi rồi..
Hanemiya Kazutora
À... Ok.
Nhảy vội xuống giường, Kazutora ngước lên với ánh tội lỗi. Cậu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới dám lên tiếng.
Hanemiya Kazutora
Chị ơi...
Hanemiya Kazutora
Đám Mikey hẹn mình ở đền Musashi đấy..
Chap 3: Hồi tưởng 2.
Hai thanh niên đang băng băng trên đường với con GSX250E, vừa đi vừa trò chuyện
Sano Manjirou (Mikey)
Này Baji
Sano Manjirou (Mikey)
Chắc giờ này mấy đứa nó cũng tập trung hết ở đền rồi nhỉ?
Sano Manjirou (Mikey)
Vậy là giờ vào trung học rồi ha?
Sano Manjirou (Mikey)
Mày cũng ra dáng học sinh trung học phết đấy
Sano Manjirou (Mikey)
Rảnh phết nhỉ.
Baji Keisuke
Ừ rảnh lắm, tao chẳng có gì cần cố gắng cả!
Sano Manjirou (Mikey)
Xe tốt đấy, GSX250E hả?
Baji Keisuke
Ừ! Tao tu sửa lại khi thấy nó ở bên đường ấy!
Hai đứa dừng lại trước đèn đỏ của ngã tư, Baji đầy tự hào cùng nụ cười tự tin quay xuống khoe với Manjirou.
Baji Keisuke
Xe của tao là số một Tokyo!
Ryuguji Ken (Draken)
Hả? Số một ư?
Ryuguji Ken (Draken)
Chỉ có xe của tao mới là số một Tokyo!
Takashi Mitsuya
Này này này!
Takashi Mitsuya
"Bé mèo con" Impulse của tao số một thế giới!
Trùng hợp nhỉ, một cái đèn đỏ thôi mà lại tụ họp được cả nhóm thế này...
"Bình thường thì hẹn lòi le mà dell hôm nào là vác đít đến đông đủ hết cả. Đằng này chỉ vì một cái đèn đỏ mà nguyên một bầy ruồi phát sáng lại tìm được nhau... Ao that day..."
Em và Kazutora cũng vừa phóng đến, nghe được mấy tràng pháo hoa của mấy đứa này khiến em phải nhìn chúng nó bằng ánh mắt kì thị hơn..
Ai mà ngờ, thằng đang chở em cũng nhập cuộc.
Hanemiya Kazutora
Đừng chỉ so đo trong vùng trọng lực thôi.
Hanemiya Kazutora
"Quả rocket" của tao mới là số một vũ trụ!
Cabell Dystia
Thằng thì cưỡi xe người ta vứt đi
Cabell Dystia
Thằng thì chơi quả "xe rồng"
Cabell Dystia
Thằng thì bé mèo ngu ngốc đáng iu
Cabell Dystia
Lại được thằng này phang hẳn quả rocket nữa...
Cabell Dystia
Có phải Tết đâu mà pháo hoa NỔ nhiều thế nhỉ...
Cả bọn im bặt luôn, biết làm sao, chẳng thể đọ mấy con xe của tụi nó với người già nhất nhóm được đâu.
Ê nói vậy tí Dystia cho ăn quả vả thì lúc đấy đúng ngậy tuyệt đối luôn...
Tiếng nẹt bô từ đằng sau vang lên, Pachin đã xuất phát trước cả đám.
Hayashida Haruki (Pachin)
Nói nhiều, con CBX400F của tao mới là mạnh nhất.
Hayashida Haruki (Pachin)
Tao là kẻ ngóc, chẳng hiểu gì về vũ trụ hay thế giới
Hayashida Haruki (Pachin)
Nhưng không nói mấy chuyện ngu ngốc.
Hayashida Haruki (Pachin)
Đua đến đền Musashi chứ?
Baji Keisuke
Ê vậy mày phải đứng lại xuất phát cùng cả bọn chứ!
Ryuguji Ken (Draken)
Thằng này ăn gian!
Takashi Mitsuya
Đứng lại coi!
Hanemiya Kazutora
Mày chơi bẩn!
Cả bọn nháo nhào, lên ga rồi tăng tốc bám theo Pachin.
Em ngồi sau, bất lực với mấy đứa này. Nhưng cũng vui phết, chí ít thì một nụ cười nhẹ cũng lướt qua trên môi em rồi.
Cabell Dystia
Hah... Trẻ trâu.
Baji Keisuke
Tch, không thể hiểu sao thằng này có thể ngủ được...
Baji từng bước khó nhọc bước lên bậc cầu thang, em đi cạnh, thừa sức vượt lên nhưng em muốn đi cùng hai nhóc con này.
Cabell Dystia
Thằng bé ngủ từ lúc bắt đầu đua rồi.
Em mua một chiếc taiyaki, khẽ cắn nhẹ một miếng rồi quay sang nhìn bộ mặt hề hước khi chìm sâu vào giấc ngủ của Manjirou.
Cabell Dystia
"Nhóc này kì."
Cuối cùng cũng lết được đến nơi...
Hanemiya Kazutora
Cả chị Dystie nữa nhé
Hanemiya Kazutora
Ai bảo đợi hai đứa nó.
Cabell Dystia
Ủa chứ mày đâu cần lôi chị vào?
Em lại gần, thẳng tay nhét miếng taiyaki vào miệng nhóc Kazutora, lắm mồm và cái kết.
Cabell Dystia
Manjirou, dậy nào. //búng trán Mikey//
Sano Manjirou (Mikey)
Mmm... Tới nơi rồi à..?
Baji Keisuke
//giật giật khóe mắt//
Cabell Dystia
Đến lúc nói chuyện đàng hoàng rồi đấy Manjirou.
Cả đám đứng thành một vòng tròn trước mặt Mikey.
Sano Manjirou (Mikey)
Tụi mày..
Sano Manjirou (Mikey)
Biết băng Hắc Long chứ?
Hanemiya Kazutora
//chột dạ// ...
Ryuguji Ken (Draken)
Cũng có, nghe nói có ba tên đúng không?
Sano Manjirou (Mikey)
Kazutora
Sano Manjirou (Mikey)
Tại sao mày không lên tiếng?
Giây phút Kazutora ngước lên nhìn Manjirou cũng là lúc tất cả những ánh mắt hướng về nhóc ta.
Sano Manjirou (Mikey)
Baji có nói với tao rồi.
Sano Manjirou (Mikey)
Mày thích một mình tranh đua à?
Takashi Mitsuya
Ể...? Một mình Kazutora với băng Hắc Long á?
Hayashida Haruki (Pachin)
Việc đó là quá sức rồi!
Cabell Dystia
"Không lẽ là đánh nhau ư..?"
Ryuguji Ken (Draken)
Chắc chắn là liên quan đến lãnh địa của Kazutora với băng Hắc Long!
Ryuguji Ken (Draken)
Mày thực sự có hứng thú cạnh tranh ganh đua với Hắc Long ư Mikey?
Sano Manjirou (Mikey)
Hắc Long là một đại gia đình.
Sano Manjirou (Mikey)
Đã làm thì tao muốn nó nổi tiếng vì chính nghĩa một thể luôn.
Baji Keisuke
Chúng ta thành lập một băng đua xe đi.
Cabell Dystia
Chúng ta...?
Cabell Dystia
Uầy đáng yêu vậy trời!
Baji Keisuke
Vậy chốt lập băng nhé?
Cabell Dystia
Con bé hài hước ghê
Cabell Dystia
Tất nhiên là kh-
Ryuguji Ken (Draken)
Ý kiến hay!
Baji Keisuke
Tổng trưởng sẽ là chàng trai vượt trội khắp đất trời - Mikey!
Baji Keisuke
Phó tổng trưởng sẽ là đại ca đáng tin cậy - Draken!
Baji Keisuke
Người thống lĩnh đội cận vệ sẽ giao cho Mitsuya!
Baji Keisuke
Pachin luôn tự tin với sức mạnh của mình nên có nhiệm vụ cầm cờ!
Cabell Dystia
"Nghe cũng oai chứ cầm cờ có tốn nhiều công sức đâu mà sức với chả mạnh...?"
Em nhăn nhó nhìn Baji khi nhóc ta còn say đắm trong những mộng tưởng và hi vọng về một băng đảng đua xe.
Baji Keisuke
Tao vào Kazutora sẽ ở đội đặc công!
Hanemiya Kazutora
Còn chị Dystie...?
Giây phút Kazutora nhắc tên em, mọi người đổ dồn sự chú ý về em như một người nổi tiếng.
Cabell Dystia
"Ê nhìn vừa thôi chứ thấy căng thẳng sao sao á..."
Cabell Dystia
"Thôi không sao!"
Cabell Dystia
"Tập đi mấy nữa nổi tiếng đỡ bỡ ngỡ."
Suy nghĩ tích cực đó cô bé.
Cabell Dystia
Ê chị nói trước là chị không chơi đâu nha mấy đứa.
Sano Manjirou (Mikey)
Không được.
Sano Manjirou (Mikey)
Bắt buộc chị phải vào.
Manjirou nhìn em bằng ánh mắt nghiêm túc, một tia đe dọa khẽ xoẹt qua mắt anh và va vào ánh nhìn của em.
Cabell Dystia
"Ê nghe rén dữ..."
Ryuguji Ken (Draken)
Đúng đấy, Dystia, chị nên vào băng đi.
Cabell Dystia
"Dcm... Thân là con gái nhà lành hiền hậu dịu dàng nết na ngoan hiền thục nữ chăm ngoan tỉ mỉ ân cần (tao không có) như tao lại phải vô cái băng trẻ trâu tập đua xe này à..."
Hanemiya Kazutora
Em biết chị nghĩ gì đấy Dystie.
Cabell Dystia
...Nhưng không lộ diện có được không?
Baji Keisuke
Ủa sao lại không lộ d-
Sano Manjirou (Mikey)
Được.
Baji Keisuke
//giật giật khóe mắt x2//
Sano Manjirou (Mikey)
Chị sẽ là người đứng sau, chống đỡ và lên kế hoạch cũng như giải pháp cho cả nhóm.
Sano Manjirou (Mikey)
Vậy nhé.
"Chỉ cần chị vào, những gì chị muốn không phải là một vấn đề với em."
Cabell Dystia
Chốt vậy nhé.
Cabell Dystia
Thế còn tên nhóm?
Sano Manjirou (Mikey)
Chốt được rồi.
Ryuguji Ken (Draken)
Là gì vậy?
Sano Manjirou (Mikey)
Bang Tokyo Manjirou!
Cabell Dystia
Djtme cái tên kinh dị đến rợn cả da đít...
Sano Manjirou (Mikey)
Ủa...
Hayashida Haruki (Pachin)
Tao tán thành cái tên đấy.
Cabell Dystia
Haiz... Không ý kiến.
Hanemiya Kazutora
Sao cũng được.
Ryuguji Ken (Draken)
Vậy chốt luôn đi.
Takashi Mitsuya
Hah... 6 đứa đi đánh nhau.
Takashi Mitsuya
Vậy là ok rồi.
Hayashida Haruki (Pachin)
Tao cũng thế, tên chẳng quan trọng.
Sano Manjirou (Mikey)
"Ê..."
Baji Keisuke
Tụi tao hoàn toàn giao phó cho mày đấy Mikey!
Baji Keisuke
Tạo nên thời đại của chúng ta nào!
Cabell Dystia
"Thời đại Manjirou á=)???"
Sano Manjirou (Mikey)
Mà mọi người...
Sano Manjirou (Mikey)
Muốn một băng nhóm như nào?
Baji Keisuke
Tao muốn băng của bọn mình
Baji Keisuke
Đều dùng mạng sống của mình vì tất cả!
Baji Keisuke
Tao muốn băng mình như vậy.
Ryuguji Ken (Draken)
Để kỉ niệm mỗi người cũng nhau mua một lá bùa nào!
Nói thì rõ oai, đến lúc gộp tiền lại thì đủ mua được có cái.
Cabell Dystia
//nhếck mép khynh bỹ//
Cabell Dystia
Hôm nay tôi bao cho mỗi cô em một lá bùa nha.
Tự nhiên em lại thành tổng tài ngầu lòi khiến cả bọn vui hẳn lên.
Vậy là một buổi chiều bất ổn với con bé và đáng nhớ với mấy đứa nhóc nhẹ nhàng và nhanh chóng trôi qua...
Tiếp tục là hai thanh niên băng băng trên con đường thành phố, cảnh vật xung quanh như những tòa nhà được bật và thắp sáng khiến sự chú ý của con người rất dễ bị thu hút.
Nhưng lần này không phải là GSX250E nữa mà là "Rocket" yêu dấu của ai đó.
Baji Keisuke
Chúng ta đang đi đâu vậy?
Hanemiya Kazutora
Mày cũng biết sắp đến sinh nhật Mikey rồi mà.
Hanemiya Kazutora
Cùng nhau đi chuẩn bị qùa sinh nhật nhé.
Baji Keisuke
"Quà sinh nhật...? Là gì mới được...?"
Baji Keisuke
Nhưng chẳng ai có cả.
Hanemiya Kazutora
Hah... Yên tâm
Hanemiya Kazutora
Được mà được mà.
Hai người cuối cùng cũng dừng lại ở một tiệm xe.
Hanemiya Kazutora
Đây, đến nơi rồi.
Trước mắt họ, một con xe mẫu dòng Bob đầy thu hút và là chiếc xe mà họ đang cần.
Bỗng, Kazutora lấy ra một cái kìm bẻ khóa, với nụ cười không chắc chắn và bồng bột, nhóc ta khẽ nói.
Hanemiya Kazutora
Chúng ta sẽ lấy cắp nó.
Baji Keisuke
Không được đâu!
Hanemiya Kazutora
Nếu có chiếc CB250 này
Baji Keisuke
Mikey hẳn sẽ vui lắm nhỉ...
Hanemiya Kazutora
Hah... Thằng ngốc.
Hanemiya Kazutora
Mày không muốn thấy sự hạnh phúc trên gương mặt nó à?
Baji Keisuke
.... //nội tâm sôi sục, cắn rứt lương tâm//
Hanemiya Kazutora
Chúng ta sẽ đột nhập vào và lấy nó đi
Hanemiya Kazutora
Cậu ta đã luôn mong muốn có chiếc xe này mà.
Baji Keisuke
C-cũng đúng..
Cũng tối hôm đó nhưng ở một phượng diện khác...
Cabell Dystia
Anh Shin-chan.
Cabell Dystia
Sắp tới sinh nhật nhóc Manjirou rồi
Cabell Dystia
Anh có định làm gì tặng nhóc đó không?
Sano Shinichirou
Anh thấy nó có vẻ thích con CB250 ở tiệm
Sano Shinichirou
Nhưng mà nó khá mắc...
Sano Shinichirou
Tặng nó liệu có uổng không?
Emma Sano
Trời ạ định tặng còn tiếc nữa...
Cabell Dystia
Tùy anh thôi
Cabell Dystia
Nhóc đó cũng xứng đáng mà.
Sano Shinichirou
Mà Emma, em về nhà đi.
Cabell Dystia
Em về trước đi, tí chị về sau.
Emma Sano
Vậy chị nhanh chóng rồi về đi nhé.
Nhưng bao ngày, không chịu nổi sự nhàm chán và cô đơn khi ở nhà vì đã quen tiếp xúc với đám trẻ trâu kia rồi.
Em thường sang chơi ở tiệm xe của Shinichirou, một phần giúp anh trông quán, phần còn lại là làm sổ sách cho anh.
Ba giờ sáng một ngày tháng 8 năm 2003
Em và Shinichirou chuẩn bị về nhà thì
Đầu tiên là tiếng xé băng dính từ vết kính vỡ, tiếp theo là loạt tiếng sột soạt, lạch cạch cùng sự thì thầm to nhỏ phát ra từ bên ngoài cửa hàng.
Kazutora sau khi thành công mở khóa cửa từ bên trong, hai người bước vào, cảm thấy nhẹ nhàng khi không có chuông cảnh báo.
Giảm volume, bước đi nhẹ nhàng, hoạt động từ tốn,...
Hanemiya Kazutora
Nhìn kìa.
Baji Keisuke
Hình như nó đang được bảo dưỡng...
Hanemiya Kazutora
Ừm, hàng mới đấy.
Baji Keisuke
Đưa tao cái kìm.
Hanemiya Kazutora
Nhanh lên.
Hanemiya Kazutora
Ê, đứt rồi này!
Hai thằng nhóc vui mừng, lén lút tìm cách dắt cái xe ra ngoài.
Bên trong, Shinichirou đã cầm sẵn một cái kìm từ lúc nào, anh không cho em ra cùng, Shin trấn an rằng một mình anh đủ mạnh và đủ bản lĩnh để đập bọn trộm cắp một trận nhừ tử rồi.
Cabell Dystia
"Chưa biết ai hơn ai..."
Sano Shinichirou
//đi ra ngoài cửa hàng với cái kìm trên tay//
Sano Shinichirou
Này... Trộm à?
Baji lúc ấy còn đang dắt xe ra, cậu nhóc khựng lại vì sốc. Gì đây? Trước mặt cậu, là một gương mặt quen thuộc gắn liền với những chuỗi ngày thơ ấu của mình - anh trai của Manjirou...
Cứng họng và sợ hãi đến không nói nên lời, cậu ta chỉ biết chôn chân một chỗ.
Sano Shinichirou
Gương mặt này...
Sano Shinichirou
Theo tao nhớ không nhầm là Keisuke đúng không...?
Baji Keisuke
A-anh Shinichirou....
Sano Shinichirou
Mày làm gì ở đây vậy?
Baji Keisuke
Anh... Tại sao anh lại ở đây...?
Sano Shinichirou
Hỏi ngớ ngẩn, cửa hàng tao mà.
Baji Keisuke
"K-Không thể nào..!?"
Cabell Dystia
"Keisuke? Nó định làm gì vậy...?"
Em mở hé cửa để nghe ngóng tình hình, một chút bất ngờ làm em bất động, cái tên quen thuộc đến độ ngán ngẩm đấy đang có âm mưu gì nữa vậy?
Đánh mắt ra bên ngoài, em thấy hình như có ba con người cùng xuất hiện ở đó cơ.
Mà... Cái bóng đen sau lưng anh Shin hình như đang cầm cái gì đó...
Cabell Dystia
Này! Không được!
Em bất ngờ và kinh hoàng phát hiện ra, cái kìm! Ngay cái giây phút người con trai ấy giơ cáo cái kìm lên, em chạy đến. Em nắm lấy cánh tay Shin và kéo mạnh ra chỗ khác.
Baji Keisuke
NÀY KAZUTORA!!!
Baji Keisuke
DỪNG LẠI NGAY ĐÓ L-
Em chuẩn bị thu tay lại, nhưng không kịp.
Một cú giáng đau điếng khiến xương vai em gãy cả ra. Em nhăn mày kêu lên đầy đau đớn, ngã xuống sàn nhà, bất tỉnh tại chỗ.
Baji Keisuke
Chị Dystia...
Kazutora bất động, tim, phổi và cuống họng cậu như bị bóp đến nghẹn lại, mặt cắt không còn một giọt máu. Chết mất, cậu lỡ "giết" người cậu thân và thương nhất rồi...
Hanemiya Kazutora
K-không thể nào...
Tao đã cố gắng vì Mikey mà...
Đúng rồi... Chính là vì nó
Tiếng xe cấp cứu và xe cảnh sát vang lên, hòa lẫn vào với nhau khiến cả khu phố bị náo động. Hai thanh niên trùm lên mình bộ đồ đen bị cảnh sát áp giải ra ngoài, đồng thời một cô bé cũng được đưa ra ngoài trong tình trạng bất tỉnh và nằm trên cán cứu thương.
Shinichirou như một người mất hồn, bất động, và dằn vặt..
"Tại sao em ấy lại đỡ cho mình?"
"Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn...?"
"Tại sao chúng nó lại độc ác đến thế!?"
Baji Keisuke
"C-chỉ là ác mộng thôi..."
Cậu nhóc tự đánh lừa bản thân, nhưng ngay giây sau, bên cạnh cậu có một giọng nói quen thuộc phát ra.
Sano Manjirou (Mikey)
Baji!!
Baji quay qua, nhìn Mikey, chết rồi... Không phải là mơ, mà là sự thật... Cậu đang đứng trước tội danh ăn cướp và tấn công người vô tội.
Cổ họng nghẹn lại, tuyến lệ tạo ra nhiều nước hơn, khóe mắt hai bên đã sớm làm hình ảnh trước mặt cậu mờ đi.
Baji Keisuke
Hức... Mikey..
Hanemiya Kazutora
//quay qua nhìn//
Người con gái ấy, mặt mày xanh xao, máu rỉ xuống từng giọt thấm đẫm miếng vải ở cán và tạo thành một dòng trên đường đến xe cấp cứu.
Kazutora bất động, người con gái gắn bó với cậu lâu nhất, người cậu trân trọng nhất, người mới sáng thôi còn bị cậu trêu ghẹo, vậy mà giờ lại thê thảm dưới gọng kìm của cậu...
Nhiều ngày sau đó, Baji được thả tự do vì Kazutora đã gánh hết mọi tội lỗi về phía cậu ta và bị đưa vào trại giáo dưỡng.
Manjirou, Shinichirou, Baji là nhưng con người sốt sắng và lo lắng cho em nhất. Sự dằn vặt và tội lỗi cứ tra tấn họ từng ngày, nhưng không chỉ thế, sự thật rằng em đã được đưa về quê nội ở Nga để chữa trị đã tát thẳng vào mặt mấy người đó một cái đau điếng...
Kể từ cột mốc 15 tuổi đáng nhớ ấy, em chưa lần nào về lại Nhật Bản cả. Việc chữa trị trong một môi trường tốt cũng giúp em nhanh khỏi hơn nhưng vẫn để lại một vết sẹo mờ ở trên vai.
Sau hai năm, em đã trở lại.
Với tư cách là một thiếu nữ tuổi 17, em trưởng thành và cá tính hơn, nhưng sự dịu dàng thục nữ không phải là không có trong em, chẳng qua là ít thôi=)))
Về để tìm lại cảm giác quen thuộc ấy
Về để tìm lại những bóng dáng nghịch ngợm ấy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play