...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
📍 Lưu ý ! Xưng Hô
Trương Cực : Hắn
Tả Hàng : Cậu
Vương Khải : Anh ta
...----------------...
...Cuối tháng 7 là lúc cái nóng trở nên khó chịu. Có một bữa tiệc nhỏ được tổ chức tại nhà Trương Gia, ánh đèn được chiếu sáng rực rỡ và thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng cười....
Trong phòng khách của biệt thự trung tâm, một chàng trai mặc giấy thiếc nóng hổi phun bia trong miệng ra, đứng dậy: "Cái gì?! Anh ơi, anh theo đuổi con nhà người ta được nửa năm á?"
Vương Khải ngồi đối diện tựa lưng vào ghế sô pha nói: “Đúng vậy, theo đuổi nửa năm, Khả Khả mới đồng ý ở bên cạnh tôi"
Anh ta có vẻ hơi tự hào, nhưng sau khi nói xong, anh ta ngượng ngùng sờ lên chóp mũi.
"Theo đuổi nửa năm? Anh thật giỏi giấu diếm, sáu tháng nay chúng ta cũng không nghe được tin tức gì."
Liễu Thông nóng bừng quay đầu lại, trước tiên hỏi Từ Bân bên cạnh: “Tam ca, cậu thấy không?”
Từ Bân lắc đầu và chỉ tay ra hướng người con trai đang ngồi một góc.
Liễu Thông nhìn thiếu niên tóc đen ngồi trong góc hỏi: "Tả Hàng, cậu và Khải ca có quan hệ tốt nhất, cậu có biết không?"
Tả Hàng tỉnh táo lại khi được gọi tên, mỉm cười và lắc đầu. Cậu chỉ mới phát hiện ra ngày hôm qua.
Khi nhìn thấy điều này, Liễu Thông nhìn Từ Bân ở bên cạnh rồi lao về phía Vương Khải với hàm răng nhe ra và móng vuốt kiêu ngạo.
"Anh đúng là một người anh mê nhan sắc quên anh em, mãi mới cho bọn này biết!"
Vương Khải cười né tránh bàn tay của hai người đàn ông: “Ngay khi ở bên nhau, bọn tôi không phải lập tức công khai với các cậu sao?”
"Đừng tức giận, đừng tức giận, tiết kiệm chút sức lực, trong bữa tiệc sẽ có thứ để chơi."
Trong góc sô pha,Tả Hàng lặng lẽ nhìn ba người đang chơi đùa.
Dưới ánh sáng rực rỡ, nụ cười trên môi cậu có chút cay đắng, vì sao ư? Vì cậu đã yêu thầm Vương Khải được ba năm rồi đấy....
Vương Khải xuất thân từ một gia đình cũng được gọi là giàu có, đẹp trai và có tính cách vui vẻ. Trong trường có vô số người thích anh ta.Nhưng cậu thích anh ta không phải vì những điều kiện bên ngoài đó mà là Vương Khải rất tốt với cậu và chăm sóc cậu rất tốt.
Về mặt học tập, bất cứ khi nào cậu cần bất kỳ thông tin nào, Vương Khải đều có thể tìm ra cho cậu ngay lập tức; về mặt cuộc sống, thấy gia đình cậu đang gặp khó khăn, anh ta luôn giúp đỡ cậu một cách tinh tế; bị bệnh, anh ta cũng sẽ giúp đỡ cậu ngay lập tức. Vương Khải tốt đến mức cậu không thể bị cám dỗ.
Trong ba năm qua, Tả Hàng đã giấu kín tình yêu của mình . Nhưng hiện tại, Vương Khải đã có bạn gái nên mối tình của cậu dường như cũng phải chôn vùi sâu tận đáy lòng.
Tả Hàng cụp mắt xuống, nhìn lon bia trước mặt. Cậu chưa bao giờ uống rượu, nhưng cậu cũng biết rằng có nhiều người tìm đến rượu để giải sầu khi gặp khó khăn. Bây giờ cậu không hiểu sao muốn thử xem đó có phải là sự thật không. Cậu đưa tay cầm chai bia vừa mở ra liền nghe thấy tiếng cửa biệt thự mở ra.
Ba người đang trêu đùa nhau cũng phải dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Một bóng người cao lớn thẳng tắp bước vào, đôi giày da của người con trai ấy tạo ra âm thanh trên nền đá cẩm thạch.
Anh ta mặc một bộ vest đen lịch sự, kiểu tóc được cố định bằng keo xịt tóc hơi xõa ra, với một sợi tóc rủ xuống trán.
Trên sống mũi cao có đeo một cặp kính gọng vàng nhưng nó không thể che được đôi mắt sắc lạnh và lạnh lùng của anh.
Đôi mắt phượng đó thản nhiên liếc nhìn bốn người trong phòng khách khi anh ta đi ngang qua Tả Hàng, tim cậu hồi hộp mà đập nhanh hơn, ngón tay cầm lon bia dần dần siết chặt.
Dưới ánh mắt như vậy, Vương Khải đứng thẳng: "Anh!"
Liễu Thông và Từ Bân cũng vội vàng ổn định thân thể, hô lớn: “Chào anh Trương Tổng .”
Tả Hàng cầm bia rụt rè ngước mắt lên nhìn anh trai Vương Khải , người anh trai của Vương Khải chính là Trương Cực, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng cũng đủ rõ ràng: "Anh hai"
"Ừ." Hắn gật đầu.
Anh ta khẽ mở đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: “ Hiếm khi thấy anh tham gia dư tiệc của người em trai này?”
Hắn bước tới trước, nhếch miệng cười: "Đúng vậy, anh phải đến xem buổi tiệc của em như nào chứ"
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Anh à, lát nữa chúng ta sẽ đến hồ bơi chơi. Anh yên tâm, em sẽ không làm phiền anh đâu.”
Trương Cực không nói chuyện, chỉ cau mày liếc nhìn lon bia trên bàn, cuối cùng ánh mắt rơi vào lon bia vừa khui trong tay Tả Hàng
"Uống ít thôi."
Hắn buông những lời này mà không có chút cảm xúc nào và bước lên lầu.
Vương Khải cười nói: "Biết rồi, ca ca."
Khi bóng dáng của Trương Cực biến mất ở góc cầu thang, trái tim cậu dần dần trở về chỗ cũ.
Liễu Thông và Từ Bân thở dài cường điệu như bong bóng xì hơi.
“Huh— anh trai cậu thật đáng sợ.”
"Mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tôi đều không dám thở."
"Đây chính là khí chất của lão bản sao?"
Vương Khải sờ sờ sau đầu nói: "Không hẳn, anh trai của tôi cũng khá tốt không đáng sợ mấy đâu."
Liễu Thông trêu: “Vậy lúc nhìn thấy anh trai mình, sao phản ứng đầu tiên của cậu lớn như vậy.”
"Phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện."
Vương Khải vẫy tay nói: “Chúng ta đi bể bơi đi.”
Hôm nay tiệc công khai người yêu của anh ta được tổ chức, địa điểm chính là bên bể bơi.
Nhưng sau khi cả ba người bạn cùng phòng đến nơi, anh ta đã gọi mọi người tập trung ở phòng khách và chính thức thông báo tin mình đã có chủ. Liễu Thông bước tới ôm lấy vai Tả Hàng , hưng phấn nói: “Các anh chị em của tôi đang ở bể bơi bên kia, sau này cậu có thể giới thiệu bọn họ với chúng tôi.”
"Tất nhiên rồi."
Vương Khải quay đầu nhìn Tả Hàng “Hàng Hàng, nhanh theo tôi đi.”
Thân thể cậu run lên rồi đặt chai bia trong tay xuống, đứng dậy đi theo ba người.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Bên bể bơi, Tả Hàng ngồi trước một quán bar, ánh mắt rơi vào Vương Khải người đang ở giữa đám đông.
Lúc này, Vương Khải và bạn gái của anh ta đã hòa quyện vào nhau và từng gặp gỡ bạn bè của nhau.
Tả Hàng với tư cách là bạn thân nhất của Vương Khải , thì cậu đã từng gặp qua người bạn gái của anh ta
Bạn gái của Vương Khải là Khả Khả, con gái của gia đình Khả Gia. Cô ấy rất xinh đẹp và có tính cách phóng khoáng, dịu dàng.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô,cậu đã nghĩ rằng một người như vậy sẽ là người hoàn hảo hợp với Vương Khải.
Trong lúc xuất thần, có người ngồi cạnh cậu cất tiếng nói .
"Xin chào, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi. Cậu là bạn cùng phòng của Vương Khải à?" Người đàn ông dùng tay phải chống cằm, có vẻ hứng thú nói.
Cậu tỉnh táo lại và quay lại nhìn người đó.
Người đàn ông hơi nhướng mày, mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen, hai nút trên cùng được cởi ra, để lộ mặt dây chuyền. Anh ta trông giống như một người đàn ông lãng mạn.
Nhìn thoáng qua, cậu liền dời tầm mắt: "Đúng vậy."
Người đàn ông nhướng mày: “Trước kia cậu có từng tới Trương Gia dự tiệc rồi?”
Cậu gật đầu và nói "Ừ".
Cậu không để ý nhiều đến mọi người, nhưng người đàn ông cũng không tỏ ra khó chịu, "Có lẽ chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc. Tôi là Thẩm Duệ."
"Tôi chỉ thấy Vương Khải chăm sóc cậu rất tốt, quan hệ của hai người rất tốt."
Tả Hàng trả lời: "Ừm , thì có ảnh hưởng gì tới cậu à?."
Thấy cậu thờ ơ, Thẩm Duệ cười không nói nữa.
Tả Hàng lại nhìn Vương Khải
Bên kia không biết bạn anh ta đang nói cái gì, Khả Khả đột nhiên ngượng ngùng che mặt, dựa trên vai Vương Khải
Mà Vương Khải nửa ôm cô nàng , đây là một cử chỉ vô cùng thân mật.
Tả Hàng hiểu rằng Vương Khải chắc chắn rất thích cô con gái nhà họ Khả này.
Cậu biết về Vương Khải , cũng biết anh ta đã theo đuổi Khả Khả hơn nửa năm nhưng vì sao chuyện này lại không tiết lộ?
—— Bởi vì Khả Gia bối cảnh không bằng Trương Gia, Vương Khải lo lắng quá trình này sẽ quá công khai nếu kết quả không tốt, Khả Khả nhất định sẽ bị người khác bàn tán
Nhìn đôi trẻ yêu nhau, cậu cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt.Đã đến lúc cậu phải từ bỏ mối tình đơn phương này.
“Thật là một nam nhân tài sắc vẹn toàn, một nữ nhân xinh đẹp, bọn họ thật xứng đôi.” Thẩm Duệ ở bên cạnh đột nhiên thở dài.
Cậu nhìn hắn ta
Thẩm Duệ dời ánh mắt nhìn cậu, cười nói: “Vương Khải và Khả Khả rất hợp đôi phải không?”
Cổ họng của cậu đắng nghét. Nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.”
Một bên quầy bar có vài chai rượu vang, bao gồm bia, rượu vang đỏ và rượu sâm panh.
Tả Hàng chợt nhớ đến chai bia cậu vừa khui ra nhưng chưa uống hết.
Cậu vẫn muốn thử xem rượu có thể làm dịu đi nỗi buồn của mình hay không nên đưa tay về phía một chai bia.
Thẩm Duệ thấy thế, nắm lấy cổ tay cậu nói: "Muốn uống à?"
Không biết đây có phải là ảo giác của cậu hay không, nhưng cậu dường như cảm thấy ngón tay của đối phương xoa xoa cổ tay mình hai lần.
Cũng may Thẩm Duệ nhanh chóng thu tay lại, tỏ vẻ cực kỳ khách sáo: “Có vẻ như cậu chưa uống bao giờ, muốn thử thì tốt nhất không nên uống bia, rất khó uống.”
Hắn ta mỉm cười và nói: "Có người pha chế rượu ở đằng kia. Tôi đi lấy đồ uống cho cậu "
"Kh-hông cần……"
Thẩm Duệ nhiệt tình đến không ngờ. Nhưng Tả Hàng thực sự không thể đối phó với một người nhiệt tình như vậy, người đàn ông đã đi về phía đám đông người phục vụ rượu.
Một lúc sau, Thẩm Duệ mang ra một ly cocktail màu trắng hồng.
"Nếm thử đi, nó ngọt lắm."
Ly rượu đó thực sự rất đẹp, có bong bóng trên tường và những viên đá màu hồng ở dưới đáy.
Vào một đêm hè oi bức như vậy lại thu hút người ta đến uống rượu.
Mọi người đều mang rượu tới, vì còn trẻ trong bữa tiệc nên Tả Hàng thực sự không biết tìm lý do gì để từ chối.
Thật khó để cậu nói không với ai đó chứ đừng nói đến người mà hắn ta “biết”.
Cậu không còn cách nào khác ngoài việc cầm lấy và nếm thử. Đúng như Thẩm Duệ đã nói, nó quả thực rất ngọt.
“Có ngon không?” Thẩm Duệ hỏi.
Hắn ta nhiệt tình đến mức cậu không nỡ phớt lờ nữa mà gật đầu: “Cảm ơn , nó rất ngon”
Thẩm Duệ mở một chai bia và một chai sâm panh khác rồi nói: “Thử lại mùi vị của hai loại rượu này và so sánh xem chúng có ngon bằng cocktail không.”
Tả Hàng nhấp từng ngụm một.
Đúng như Thẩm Duệ đã nói, bia hay sâm panh đều không ngon bằng cocktail pha sẵn.
Nhưng cậu không biết rằng pha rượu với rượu như thế này rất dễ say, huống chi đây là lần đầu tiên cậu uống rượu.
Vô tình, cậu cảm thấy có chút choáng váng.Sắc mặt đỏ bừng, người trước mặt có hình ảnh kép.
Thẩm Duệ vẫn đang bưng rượu mới cho cậu: “Thử lại lần nữa xem…”
Tả Hàng không thể nói không, nên cậu nhấp thêm một ngụm nữa.
Nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình từ phía sau.
Cậu quay lại và thấy ngoài đám đông vui đùa, phía xa chỉ có sân thượng trên tầng ba của biệt thự.
Nhưng sân thượng rõ ràng trống rỗng.
Có lẽ do cậu đã uống quá nhiều và bị ảo giác.
Tả Hàng quay đi và thấy Thẩm Duệ đang mang cho cậu một ly cocktail màu xanh lam khác.
Cậu cau mày nói: “Hình như tôi say rồi, không uống được nữa.”
"Người say nói không say. Nếu nói say, xem ra ngươi còn chưa say." Thẩm Duệ mỉm cười đưa ly rượu ra: "Cứ thử ngụm cuối cùng đi."
Cậu mím môi nhưng không nhận lấy.
Thẩm Duệ thấy vậy cũng không có ép buộc, quay đầu nhìn Vương Khải cùng Khả Khả
"Mặc dù bọn họ đều là thế hệ thứ hai giàu có, nhưng Vương Khải lại khác với chúng ta, nhiều năm như vậy tôi không thấy có người phụ nữ nào ở bên cạnh cậu ấy."
“Hiện tại cậu đang tổ chức tiệc công bố chính thức rầm rộ như vậy, xem ra cậu ấy thực sự yêu thích Khả Khả này.”
Trái tim của cậu đau đớn trước lời nói của hắn ta
Cậu cũng cảm thấy buồn bã, hình như mình uống chưa đủ nên không thể buông bỏ được.
Tả Hàng cắn môi, đột nhiên cầm lấy ly rượu trong tay Thẩm Duệ uống một hơi hết.
Thẩm Duệ kinh ngạc nhìn cậu sau khi uống rượu run rẩy, bước tới thấp giọng nói:
"Xem ra tôi đoán không sai, cậu và tôi cũng là người như vậy."
Tả Hàng bối rối: “Là người gì?”
"Những người thích đàn ông."
Thẩm Duệ nhếch môi cười: “Tôi thấy cậu thích Vương Khải đúng không?”
Một lời nói thoáng qua vang lên như một tiếng nổ sấm sét lớn.
Đầu óc cậu đột nhiên sáng suốt hơn, cậu đẩy Thẩm Duệ ra, lạnh lùng nói: “Tôi không phải..”
Nói xong, Tả Hàng chạy về phía biệt thự.
Phía sau Thẩm Duệ nhìn ly rượu đã cạn, khóe miệng nhếch lên vẻ khó hiểu.
Hắn ta nhìn cậu chạy lại, nhấc chân chậm rãi đi theo sau. Như thể quyết tâm giành chiến thắng.
Trong phòng tắm ở tầng một của biệt thự, Tả Hàng choáng váng dựa vào bồn rửa và lắc đầu.Cậu mở vòi nước và rửa mắt nhưng đầu óc choáng váng vẫn chưa tỉnh táo mấy.
Trên người vẫn còn có chút mồ hôi lạnh. Đây có phải là phản ứng của say rượu không? Nó thực sự khó chịu.
Tả Hàng cắn môi, cố gắng đánh thức mình dậy, khóe mắt cậu nhìn thấy Thẩm Duệ cũng đang đi vào phòng vệ sinh
Thẩm Duệ dựa vào khung cửa, dùng ánh mắt dâm đãng liếc nhìn Tả Hàng : “Tiểu mỹ nam đang nói chuyện, sao lại chạy trốn?”
Tay chân cậu yếu ớt, đầu óc choáng váng, không thể tập trung trả lời hắn ta
Cậu lắc lắc đầu, Thẩm Duệ thấy thế liền bước tới, nắm lấy cánh tay cậu, nói vào tai cậu: "Anh biết bây giờ em đang rất khó chịu, có muốn đi cùng anh không? Anh sẽ giúp em thoải mái..."
Hắn ta còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lùng từ cách đó không xa truyền đến: “Cậu đang làm gì vậy?”
Thẩm Duệ sợ hãi, vội vàng buông Tả Hàng ra, quay người lại thì thấy Trương Cực đang đứng ở hành lang cách đó hai mét, âm trầm nhìn hắn ta.
" Tr-Trương Tổng.."
Trong hành lang tối tăm, chỉ có ánh trăng chiếu sáng nửa khuôn mặt của Trương Cực.
Giọng nói của hắn như bị băng cứng lại: “Tôi hỏi anh, anh đang làm gì vậy?”
“T-tôi chưa làm gì cả…” Thẩm Duệ đã bị hắn đứng đó dọa sợ, lắp bắp nói
Hắn người chủ của cả gia tộc Trương đã không chớp mắt khi tống người thân của mình vào tù, và không rơi một giọt nước mắt nào khi cha mẹ hắn qua đời! Một con quái vật mặt lạnh lùng và tàn nhẫn.
Ngay cả cha hắn ta cũng phải cúi đầu khi đối mặt với hắn, làm sao hắn ta có thể không sợ hãi.
Trương Cực cau mày.
Hắn không để ý đến Thẩm Duệ có tội, trực tiếp gọi điện: “Đưa bảo vệ đến phòng tắm ở góc đông bắc của tầng một.”
Cúp điện thoại xong, Trương Cực đi vào phòng tắm cũng không thèm nhìn Thẩm Duệ.
Tả Hàng dựa vào tường đầu choáng váng, nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Ngay sau đó, cậu ngẩng đầu lên tựa vào cánh tay thơm mùi thông.
Ngửi được mùi hương nam nhân trước mặt , cậu dần dần thả lỏng, tin tưởng dựa vào trong ngực nam nhân.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Một lúc sau, quản gia cùng hai nhân viên bảo vệ vội vã đi tới. Sau khi bảo vệ khống chế được người muốn chạy trốn, quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Trương Cực đang ngồi xổm ôm Tả Hàng
" Ông chủ, chúng ta nên giải quyết thế nào đây?"
“Kiểm tra camera giám sát ở bể bơi xem hắn ta đã làm gì, ngày mai báo cho Vương Khải , để nó xử lý.”
" Dạ vâng thưa ông chủ"
"Trương Tổng, Trương Tổng..tôi thực sự không làm gì cả. Tôi..."
Thẩm Duệ run rẩy, không ngừng cầu nguyện mong hắn không làm gì mình.Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, bảo vệ đã che miệng lại chỉ có thể nhìn Trương Cực bế Tả Hàng chậm rãi rời đi.
Tả Hàng có thể cảm thấy mình đang di chuyển.
Không đúng, có người đang bế cậu di chuyển giống như có người vác chiếc hộp di chuyển
Bây giờ cậu là chiếc hộp đó.
Tả Hàng đột nhiên cảm thấy thích thú với hình ảnh trong đầu và bật ra một tiếng cười sảng khoái.
"Say rượu?" Một giọng nói vang lên từ phía trên.
Tả Hàng nghe xong cảm thấy có chút khó chịu vô cớ.
Vừa rồi cậu đã uống nhiều như vậy nhưng người đàn ông này không tin rằng mình đã say.Bây giờ cuối cùng cũng có người tin rằng cậu say rượu.
“Ừ.” Cậu gật đầu nhanh chóng.
Một lúc sau, đèn bật sáng và cậu được đặt lên giường.
Cậu mở mắt và nhìn thấy trần nhà quen thuộc.
Cậu đã đến đây nhiều lần và luôn ngủ trong phòng này khi ở lại qua đêm. Trong lúc bàng hoàng, cậu nghĩ rằng đó là ba năm trước.
Ba năm trước... Cậu không sợ Trương Cực như vậy.
“Cậu có biết người vừa rồi không?”
Tả Hàng phản ứng một chút, lắc đầu: “Tôi không biết anh ta, nhưng anh ta nói anh ta là con của Thẩm Yến.”
Hắn im lặng một lúc.
Sau đó, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không biết hắn ta thì cậu vẫn uống hết ly rượu hắn ta đưa cho cậu à?”
Tả Hàng hoàn toàn không nhận ra câu này có gì sai trái, thành thật trả lời: “Tôi không biết từ chối như nào...”
Cậu luôn cảm thấy việc từ chối người khác sẽ khiến họ tức giận. Vì vậy, cậu luôn cảm thấy xấu hổ khi nói không.
Hắn lại lần nữa im lặng.
Tả Hàng nằm đó một lúc, cảm nhận được một luồng nhiệt từ bụng truyền vào tim, rất nóng.
Cậu khó chịu cau mày, động tâm, từ trên giường ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hắn đang đứng bên giường.
Cậu hỏi: "Anh ơi, anh còn rượu không? Em muốn uống với đá viên."
Có thể uống một ít đá và sức nóng trong cơ thể của cậu sẽ biến mất. Vừa nói xong, thân thể cậu run rẩy kịch liệt.
Nhưng sau khi nghe nói rõ ràng, hắn khẽ cau mày, dùng ánh mắt khó đoán nhìn cậu , cảm thấy cậu rất trắng và xinh đẹp.Bị ánh sáng rực rỡ kích thích, đôi mắt hoa đào của Tả Hàng nheo lại khó chịu, những giọt nước mắt lý trí chảy ra từ khóe mắt, phản chiếu ánh sáng trắng sáng.
Thấy hắn bất động, cậu dụi mắt hỏi: “Anh ơi..?”
Trương Cực quay lại nhìn khuân mặt nhỏ nhắn kia trầm giọng nói: "Chờ quản gia sẽ mang đồ lên cho cậu."
Người quản gia mang đến vài chai cocktail nồng độ cồn thấp từ bữa tiệc cũng như một xô đá.
Khi Trương Cực mang theo đồ đạc trở lại phòng Tả Hàng , cậu đã vào phòng tắm rửa mặt ba lần, nhưng nhiệt độ trong cơ thể vẫn chưa tiêu tan.
Cậu ngơ ngác ngồi bên chiếc bàn nhỏ, khi bữa tiệc quay lại,cậu háo hức nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay.
Trương Cực liếc cậu một cái, đặt rượu cùng thùng đá xuống khi va chạm nhẹ vào nhau tạo ra âm thanh giòn tan. Hắn cầm chiếc kẹp, lấy ra hai viên đá từ thùng đá đặt dưới đáy ly, sau đó hắn mở chai rượu và từ từ rót chất lỏng màu hồng vào ly.
Sau khi rót một ly rượu, hắn vung ly và đặt nó trước mặt cậu. Chuỗi hành động này thật mãn nhãn. Đôi mắt của cậu luôn dõi theo bàn tay hắn , phải nói bàn tay của hắn rất đẹp, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên, mạch máu trong trẻo, ngón tay thon gọn, các khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn trông rất khỏe khoắn. Nhưng ba năm qua, Tả Hàng chưa bao giờ cẩn thận quan sát. Một là bởi vì không có cơ hội, hai là bởi vì cậu không dám. Kì thật lúc đầu cậu cũng không sợ hãi, mỗi lần nhìn thấy Trương Cực đều trìu mến gọi hắn là "Anh ơi".
Nhưng sau đó, Trương Cực phát hiện ra rằng cậu thích Vương Khải. Tả Hàng còn nhớ rõ ngày đó, trong vườn nhà Trương Gia, Trương Cực đứng dưới gốc hoa mai lạnh lùng hỏi cậu: “Cậu có thích Vương Khải không?”
Sau khi thừa nhận, Trương Cực trầm mặc hồi lâu, mới hạ xuống cảnh cáo: “Tránh xa Vương Khải , nó sẽ không ở bên cạnh câu đâu!”
Dù biết rõ nhưng cậu chỉ cảm thấy xấu hổ khi những lời này được nói ra bởi người anh em thân thiết nhất của Vương Khải và là người phụ trách gia tộc Trương.
Các ngành công nghiệp của Trương Gia trải rộng khắp thế giới, từ các dự án hợp tác quy mô lớn với các quốc gia đến những thứ nhỏ nhặt như quần áo, thực phẩm, nhà ở và phương tiện đi lại của người dân, các sản phẩm của Trương Gia có thể được nhìn thấy ở hầu hết mọi nơi.
Làm sao cậu có thể thích một người có hoàn cảnh gia đình như vậy?
Quá khứ hiện lên trong đầu, Tả Hàng cau mày khó chịu nhìn ly rượu, cậu rơi nước mắt mà không nhận ra. Nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cậu đột nhiên trở lại hiện thực. Không muốn Trương Cực chú ý, cậu nhanh chóng cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Vì cậu di chuyển quá nhanh nên rất nhiều rượu chảy xuống mép cốc và làm ướt cổ áo phông của mình. Tả Hàng không quan tâm, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, lo lắng đi rót thêm một ly. Tay cậu vừa chạm vào bình rượu thì bị hắn giữ tay lại.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play