Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Không Thể Thành Lời

( Hiện tại) Chương 1.

Chương 1: Về nhà.

" Hoa trong gương như mây trên trời, mười ngàn năm trước, đành bỏ đi thôi. "

 _____

Buổi trưa lúc nào cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, từng tia nắng chiếu xuống qua lớp ozone của bầu trời, từng tia rọi xuống thế gian.

Một thân ảnh theo từng tia nắng ấy khắc họa chiếc bóng của mình xuống dưới mặt đất, tay xách vai mang, một mình một cõi chuyển động trên con đường mòn đã sớm nhuốm màu cũ kỉ của tháng năm.

Đây là một trong những con đường hiếm hoi trong cái làng núi nhỏ bé này thông lên đỉnh đồi, nơi ngôi nhà " cổ " của cậu tồn tại.

Xung quanh là những hàng cây xanh um, rậm rạp xum xuê được núi rừng bồi tụ, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài đàn chim sẽ rừng bay thoáng qua làm cho cành cây vốn đang yên ắng được một trận xôn xao khắp muôn trùng ngõ hẻm.

Giữa nơi chốn thanh bình, đặt biệt yên lặng ấy, giọng nói trầm thấp chững chạc của chành trai vang lên rõ rành.

" Cậu đừng nóng, tớ chỉ là về nhà cũ một chuyến thôi mà."

Giọng cậu mang ý tứ hối lỗi cùng dỗ dàng rõ ràng, nhưng đầu đây bên kia hình như một chút cũng không muốn thôi, tiếng nói to rõ đầy nóng nảy của cô gái vang lên, trả lời ngay, ý rằng, đừng mong mà tớ tha cho cậu!

" Cậu nói nghe hay quá nhỉ? Về một chuyến? Một chuyến của cậu là tận mười ngày nữa tháng à? Đùa tớ chắc! Giang Anh Thần, tớ nói cho cậu biết, nếu bây giờ cậu không nói ra được cái lí do vì sao cậu gạt tớ đi về một mình thì cậu chết chắc rồi!"

Giang Anh Thần thở dài, biết lần này không chỉ đơn giản vài câu là có thể qua, đành kiên nhẫn nghe một tràng dài của cô phun trào, đợi cô đã mắng xong, cậu mới ngẩn lên nhìn núi đồi khắp nơi, đáp.

" Không gạt cậu, chẳng phải tớ từng nhắc qua rồi à? Không phải đã nói là sẽ có một chuyến đi vào kì nghĩ phép sắp tới sao?"

Đầu dây bên kia tự hồ đang nhớ lại một chút, hình như đúng là đã nói qua, nhưng hẳn là vẫn chưa nguôi giận vì cái nguyên do này.

" Nhưng cậu không hề nói với tớ là phải về nhà cũ, thậm chí là ở đó đến tận nữa tháng mới định về."

Giọng cô yểu xìu hơn một chút.

" Này tớ xin lỗi, nhưng lần này cậu không nên theo tớ."

" Vì sao?"

Giang Anh Thần nhìn đống đồ trên tay, cậu nói.

" Tớ muốn đi đến chỗ họ một chút, sẵn tiện dọn dẹp nhà cũ luôn, ở đây bẩn lắm, không có chỗ cho cậu ở đâu."

Ngay khi cậu dứt lời, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng kì lạ, nhưng cậu cũng không thúc dục, mà cứ lặng lẽ ở đó đợi phản hồi.

Hay nói đúng hơn, cậu đang đợi bản thân tự tiêu hóa một chút cảm xúc vừa bị mình khơi lên này.

Bổng nhiên, từ đầu dây bên kia, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, giọng người đàn ông phát lực thông báo.

" Chủ tịch, xe đã đổ dưới lầu rồi ạ. "

Giang Anh Thần cuối cùng cũng nghe được hành động của người bên kia đầu dây, dường như cô làm ra hành động gì đó, người đàn ông kia lại nói.

" Vâng, vậy còn những tập hồ sơ này thế nào?"

Lần này cô gái lên tiếng, thanh âm của cô không còn gần gũi như lúc nảy nữa mà trầm hơn không ít, cũng trưởng thành, lạnh nhạt hơn nhiều.

" Để đó đi, tôi sẽ mang xuống."

Người đàn ông đáp một tiếng, sau đó đi ra ngoài, thuận tiện khép cánh cửa lại.

Lúc này, nghe không có động tĩnh gì nữa, Giang Anh Thần lên tiếng.

" Ánh Tuyết, cậu có việc thì cứ đi đi, đừng để trợ lí Hứa đợi lâu."

Đúng thế, giọng nói nảy giờ nói chuyện với cậu đó chính là đại tiểu thư của nhà họ Mạc danh giá nhất ở Tân Lạc lúc hiện giờ, cô nổi tiếng là một người phụ nữ tài giỏi, thông minh, quyết đoán, bằng với thực lực của mình, đặt biệt là với tài năng về các máy móc thiết bị, kể từ khi thay cha lên nắm quyền đến giờ cô đã đưa Mạc thị trở thành một trong những gia tộc đứng đầu ở thủ đô của cả nước, trở thành một con hắc mã danh xứng với thực mà không ai dám động vào.

Ngay cả phó thủ tướng trấn thủ nơi thủ đô này khi nói chuyện với cô cũng phải nhúng nhường, thu lại khí thế của bản thân ba bốn phần.

Mạc Ánh Tuyết nhìn chồng văn kiện đầy ắp trước mắt, thu lại giọng điều lạnh nhạt của mình, cô nói.

" Anh Thần, đứng tìm cớ nữa, tớ biết cậu đang muốn trốn."

Giang Anh Thần cười một tiếng, biết bản thân đã bị phát hiện, cậu chột dạ đáp.

" Nào có, tớ làm gì muốn trốn chứ, chỉ là muốn nhắc cậu đừng để chậm trễ công việc thôi mà."

Mạc Ánh Tuyết thở dài một hơi, biết bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để hỏi thêm, cô đành thả tạm thời một con ngựa ra.

" Được rồi, không bắt ép cậu nữa, tớ phải đi đến buổi đấu giá đây, sắp không kịp rồi."

Giang Anh Thần biết cô nhường một bước thì thở một hơi nhẹ nhõm, cậu thật sự không biết nếu cô cứ tiếp tục hỏi nữa thì cậu phải dùng lí do gì để sống sót đây.

" Vậy cậu đi đi, đừng làm chậm trễ."

Nhưng hiển nhiên là cậu đã vui mừng quá sớm.

Vừa dứt lời, liền nghe cô bồi thêm một câu.

" Tối tớ lại gọi đến cho cậu."

Giang Anh Thần vừa mới thả lõng toàn thân chưa được năm giây, liền cứng người trở lại.

Ài, biết ngay một cửa này không dễ qua như vậy mà.

" Được, tớ biết rồi."

Lúc này Mạc Ánh Tuyết mới xem như vừa lòng mà ngắt đi cuộc gọi này.

Giang Anh Thần nhìn vào dòng chữ Cuộc gọi đã kết thúc một hồi lâu, đến tận khi màn hình dần tắt liệm đi thì mới bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, lẫm bẩm.

" Ây, xem ra lần này phải bồi cậu ấy một trận rồi, lần phát hỏa này hẳn là rất to đi."

Nói rồi cậu nhét cả chiếc điện thoại vào trong túi quần, rồi hơi nâng vai lên một chút, sau đó nhấc chân, vững vàng tiếp tục con đường của mình.

Nhưng chưa đi được bao lâu, điện thoại vốn đang nằm yên trong túi đột nhiên rung lên một trận, lần này không liên tục mà ngắn khoảng từng đợt từng đợt, hình như có tin nhắn đến, mà còn là khá nhiều.

Giang Anh Thần thoáng dừng bước chân lại, không cần nghĩ cũng biết người nhắn đến là ai, nhưng cậu cũng không muốn trì hoãn nữa nên không lấy ra xem.

Cứ thế lại một lần nữa nhấc chân, tiếp tục hướng về phía đỉnh đồi mà bước.

Thôi thì đến đỉnh rồi xem cũng được.

*

Mạc Ánh Tuyết sau khi ngắt cuộc xong thì bắt đầu chuẩn bị tài liệu cần dùng trong buổi đấu giá, cũng không có bao nhiêu, chủ yếu chỉ là một vài giấy tờ cùng bản hợp đồng và biên bản này nọ đã được làm sẵn từ hôm qua, cô chỉ cần xem lại một lần rồi bỏ chúng vào túi văn kiện là hoàn thành.

Làm xong, cô mang theo túi văn kiện đó, đeo thêm chiếc túi xách của mình, đi xuống tầng một, nơi xe đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Trợ lí Hứa thấy cô xuống thì cung kính mở cửa ra cho cô, thấp giọng gọi một tiếng.

" Chủ tịch."

Mạc Ánh Tuyết gật đầu, ra ghế sau ngồi xuống, mắt thấy trợ lí cũng đã lên xe, cô ra hiệu cho tài xế bắt đầu láy đi.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thì rỏ ràng, đáp một tiếng sau đó bắt đầu khởi động xe.

Trợ lí Hứa nhìn cô, vốn định nói gì đó nhưng lại thấy cô cau mày lại, dường như tâm tình không tốt lắm nên cũng đành thôi.

Dù gì anh cũng đã làm việc dưới trướng cô không dưới ba năm, một chút cũng phải hiểu được cô không vui sẽ có khí tức như thế nào.

Mà, cho dù anh không phải làm việc cạnh cô thì cũng phải biết, khắp cái thủ đô này có thể chọc giận ai cũng ngàn vạn lần không nên chọc vào vị này, cô có thể sát phạt trên thương trường, mềm mỏng trên sàn đàm phán bao nhiêu thì một khi nổi giận lên sẽ càng lạnh lùng máu lạnh bấy nhiêu.

Trong toàn bộ thủ đô này, hay là nói trong cái vòng thượng lưu này của bọn họ, từng có một lời đồn thổi như thế này.

Nói rằng, để bước lên được cái chức chủ tịch ngày hôm nay, cô đã tàn nhẫn với người chủ tịch đương thời, cũng là cha của cô, làm cho ông không thể không buông tay, giao lại chiếc ghế này của mình.

Phải biết rằng, năm xưa, vị chủ tịch đương thời kia cũng là một trang mà ai cũng phải kinh sợ khiếm nhường.

Trợ lí Hứa không hiểu sao mình lại đột nhiên nhớ đến lời đồn thổi không có một chút căn cứ này lại tự rùng mình một cái, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Mà đương sự _ Mạc Ánh Tuyết một chút cũng không biết tâm tình của người trợ lí phía trước biến hóa trăm bề, cô càng nghĩ về cái người nào đó một chút tiếng gió cũng không thông báo với mình đã đi mất kia càng tức lại càng lo, đành mở điện thoại lên, nhắn qua.

| Mạc Ánh Tuyết: Giang Anh Thần, cậu nhớ mang theo điện thoại cho tớ, tốt nhất là đừng có rời thân, tớ gọi đến mà không thấy ai nhận thì cậu cứ chờ đó đi!|

| Mạc Ánh Tuyết: Còn nữa, có chuyện gì cứ gọi ngay cho tớ, bất kể giờ nào cũng được, cậu đừng có tưởng là không ở trong tầm mắt tớ thì muốn làm cái gì thì làm nhá!|

| Mạc Ánh Tuyết: Với lại, cậu đừng có mà kén chọn, bệnh dạ dày của cậu còn chưa có chuyển biến gì tốt đâu, nhớ ăn đủ bửa đủ ngày đó.|

| Mạc Ánh Tuyết: Tối về tớ sẽ gọi cho cậu, phải nghe máy đó.|

| Mạc Ánh Tuyết: Cậu đừng có chê tớ lắm điều, tớ không có lo thừa đâu.|

Nhắn đến đây đột nhiên cô lại không biết phải nói cái gì nữa, hai mày lại càng cau chặt hơn, cho biết cô đang phiền muộn vô cùng.

Trợ lí Hứa vốn đang chú ý đến cô, nhanh chóng nhận ra khác thường, anh cẩn thận mở miệng.

" Chủ tịch, có chuyện gì sao?"

Mạc Ánh Tuyết biết bản thân đang cáu gắt, không muốn nói nhiều, chỉ đáp.

" Không."

Trợ lí Hứa nghe thế thì không dám nói gì nữa, trong xe liền im tĩnh một mãnh.

Mạc Ánh Tuyết không để ý đến biến hóa ở trong xe, dù sao thì nó vẫn đang đi trên tuyến đường đúng đắn hướng đến đích đến cuối cùng, không có chuyện cần cô phải lo.

Chuyện mà cô đang bận lòng hiện tại đang đi bộ trên một ngọn đồi nào đó rồi, và theo đó chính là nguyên trạng của chiếc màn hình điện thoại đang ở trên tay này.

Cuối cùng, cô nhấn xuống vài chữ gửi đi.

| Mạc Ánh Tuyết: Thần Anh, nghe tớ lần này đi.|

Sau đó, cô nhấn một cái, màn hình liền biến thành tối đen.

Mạc Ánh Tuyết để điện thoại trở về trong túi xách, đầu hơi ngã về sau, nhắm mắt lại nghĩ ngơi một hồi.

Trợ lí Hứa thấy thế liền ra hiệu cho tài xế láy êm một chút, dù sao thì vẫn còn cách một khoảng thời gian nữa mới đến lúc buổi đấu giá bắt đầu.

- Hết chương 1 -

Tui là tác giả:

Tui thú tội trước nha, tui có cái tật viết kiểu hơi bị lan man á, nhiều khi viết rồi tui đọc lại cũng tự khó chịu mình nữa, văn phong nó cũng kì kì, nên có gì mọi người thấy sai hoặc có vấn đề thì cứ thẳng tay nói tui nha, để tui chỉnh chứ hông có gì hết á. Cảm ơn rất nhiều! ( ◜‿◝ )♡

( Hiện tại) Chương 2.

Chương 2: Một ngày dọn dẹp - hai cây ổi.

Mạc Ánh Tuyết thật ra cũng chẳng phải nghĩ ngơi gì, chỉ đơn giản là muốn nhắm mắt lại mà thôi.

Tựa như một chiếc cửa sổ được kéo rèm hay một con rùa rút vào mai vậy, cô chỉ là đang tự bảo vệ mình, muốn trốn tránh nhân tình một chút.

Cô không ngủ, chỉ là nhắm mắt lại để đó, bề ngoài thì như chẳng có gì, nhưng bên trong lại rối tinh rối mù.

Mạc Ánh Tuyết hiểu câu nói lúc nảy của cậu.

Bẩn.

Đôi khi nó không phải là một tính từ chỉ trạng thái đơn thuần, mà còn là một chiếc chốt nổ, một khi rút ra, tất cả màu đen u ám bị khóa lại trong chiếc bình sẽ lần lượt trào ra bên ngoài, không có cách nào đè lại vào trong được.

Mạc Ánh Tuyết biết cậu không cố ý, hoặc là nói, nếu cô không gặng hỏi như thế thì cậu cũng sẽ không bao giờ nhắc đến nó, nhưng cô lại không có cách nào không để tâm được.

Bẩn, từ này nào phải chỉ về một mình căn nhà bẩn đã lâu không có người ở đâu?

*

Giang Anh Thần sau khi lơ đi tin nhắn dồn dập của cô thì lại đi thêm một khoảng nữa, ước chừng mười lăm phút sau, đã thấy được một ngôi nhà sừng sững dần hiện ra trước mắt.

Đây chính là căn " cổ " đã từng được nhắc qua trước đó, căn nhà này không lớn lắm, chỉ tầm khoảng 30m vuông mà thôi, nhà có hai tầng, thoạt nhìn qua trông cũng rất to, rất ra dáng.

Nhưng do thời gian, căn nhà không còn vẻ cao to, cứng cáp nữa mà mang theo một chút già yếu, cổ xưa.

Xung quanh căn nhà là từng hàng cây xanh vây lấy, làm cho ngôi nhà này như một ốc đảo giữa sa mạc vậy, trên tường từng lớp bụi bặm cùng rêu xanh bám đầy, che gần hết cả vẻ ngoài của ngôi nhà.

Giang Anh Thần nhìn xung quanh một hồi, thấy cảnh vật vẫn giống như hôm ấy, tuy phần lớn đã bị che phủ bởi cây rừng nhưng tổng thể cũng chẳng thay đổi là bao.

Cậu nâng tay lên, khẽ khàng mở khóa, đấy cửa vào bên trong, toàn cảnh phòng khách ngôi nhà lần lượt được hiện lên trước mắt.

Đây là một căn nhà hai tầng nhỏ điển hình, gồm một phòng khách, một nhà bếp kiểu mở cùng với bàn ăn được tích hợp tại chỗ và ba phòng ngủ, hai phòng vệ sinh.

Bên trong phòng khách không có vật dụng gì nhiều, chỉ có một cái bàn dài cùng với một số chiếc ghế cây mà thôi.

Giang Anh Thần cũng không gấp gáp dọn dẹp, cậu tùy tiện lau một nơi nào đó trên chiếc bàn dài, đặt đồ bản thân mang theo lên đó, rồi đi một vòng khắp căn nhà.

Đầu tiên là kiểm tra phòng ngủ, rồi đến phòng bếp và cuối cùng là phòng vệ sinh.

Tất cả đều được che lại bằng giấy bạc và đều còn vẻ ban đầu, ngoại trừ chiếc bàn trong phòng ngủ của cậu bị côn trùng xây tổ lên cùng với những lớp mạng nhện giăng đầy trên tường thì không còn gì khác.

Giang Anh Thần đơn giản coi sơ qua cũng biết mình phải làm gì trước, cậu đi xuống phòng khách, lấy đồ mình mang theo bày ra, sau đó lại lấy một vài dụng cụ cần thiết, bỏ lại chiếc điện thoại trên bàn, bắt đầu công cuộc dọn dẹp của mình.

Và hiển nhiên, những tin nhắn liên hồi của cô đã bị cậu lãng quên không còn một mãnh.

Giang Anh Thần làm việc rất mau, tầm khoảng hơn ba tiếng sau, cơ bản bên trong ngôi nhà đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, và bây giờ là bắt đầu cạo đi lớp rong rêu bám bên ngoài.

Những thứ cần dọn dẹp bên ngoài ít hơn ở bên trong, chủ yếu chỉ là cạo sạch rêu, quét tước một chút với làm cỏ quanh nhà là xong. Cho nên lần này thời gian tiêu tốn ít hơn, chỉ khoảng hai tiếng rưỡi là cậu đã làm xong rồi.

Giang Anh Thần đem toàn bộ dụng cụ đi cọ rửa một lần, sau đó nghĩ tay uống nước một chút, rồi chuẩn bị làm nốt công tác chỉnh lí cuối cùng của mình.

Cậu đi lại chiếc ghế cạnh bàn, ngồi xuống, lấy chiếc bình dữ nhiệt ra, rót nước ra uống một ngụm, lúc này cậu mới nhớ tới chiếc điện thoại bị mình bỏ xó từ trưa đến giờ.

Mở lên chính là bốn tin nhắn liên tiếp của cô ập ngay vào mí mắt, Giang Anh Thần không để ý đến những tin còn lại nhấp vào ngay tin nhắn của cô, giao diện cũng theo đó mà lặp tức hiện lên.

Giang Anh Thần đọc từng tin từng tin, đến tin nhắn cuối cùng, bàn tay đang thao tác đột nhiên khựng lại, cậu nhìn vào dòng cuối cùng đó thật lâu, không có động tác nào nữa.

Tin này được gửi đến cách tin kế trước tầm hai ba phút, chắc hẳn là đang nói lại nghẹn lại, phải mất một lúc sau mới bắt đầu nhắn tiếp, nội dung đại khái không khác những tin trước đó là bao, nhưng cũng chính vì thế làm cậu ngẩn người.

Thật lâu sau đó, ngón tay cậu động động một chút, đơn giản trả lời lại.

| Giang Anh Thần: Được.|

Trả lời xong, cậu cũng bỏ lại chiếc điện thoại trên bàn mà bắt đầu công tác dọn dẹp sau cùng.

Còn về cái nội dung lúc nào cũng phải mang theo điện thoại kia á hả?

Giang Anh Thần nghĩ cũng chỉ trong phạm vi một ngôi nhà, có chuông thì chạy lại nhận máy là được.

Cậu mang ra một ít thực phẩm được đặt trong tủ lạnh ra, đơn giản rửa sạch rồi sơ chế qua một chút, đem ướp gia vị đầy đủ rồi để đó đậy nắp lại, sau đó đi lấy cái cây nhỏ mình vừa đào lên được ở góc nhà, mang theo một chiếc len cùng con dao bản to, chuẩn bị đi ra khu vườn sau nhà.

Đây là một khu nông gia tự tạo, nói cho sang vậy thôi chứ đây cũng chỉ là một khu đất được bao quanh bởi những hàng rào gỗ, bởi vì lâu ngày không có người lui tới nên trở thành một bãi đất hoang sơ sát.

Giang Anh Thần mở cửa rào đi vào, cậu đơn giản đặt cây con và len dựa vào một bên rào, kéo thấp vành nón cùng khẩu trang của bản thân, động động cổ tay, bắt đầu làm sạch cỏ trong mãnh đất.

Khu đất không to, cho nên cậu làm không tốn bao nhiêu thời gian đã hoàn thành.

Giang Anh Thần làm một đường suông sẽ vô cùng, chỉ là, không biết là vô tình hay cố ý, cậu luôn trốn tránh lại gần một góc cây ổi nhỏ ở cuối vườn.

Loại trốn tránh này đếm lúc chỉ còn khóm cỏ nhỏ quanh góc cây là thể hiện rỏ ràng nhất. Vốn dĩ đang một đường thông thuận, lại đến chỗ đó lại chậm dần chậm dần, cuối cùng là dừng hẳn lại ngẩn người.

Giang Anh Thần không hay lơ đểnh, nhưng trong hôm nay, cậu đã ngẩn người trên dưới ba lần.

Giang Anh Thần nhìn mặt đất một lúc thật lâu, sau cùng, cậu buông lõng cánh tay vốn đang nắm chặt cán dao, nhẹ chân mà bước về thân cây đang vươn thẳng lên trời.

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá tạo nên những bóng đen lờ mờ in lên khuôn mặt nhỏ nhắn có phần trắng của cậu, ánh mắt cậu bổng dưng dịu dàng hẳn đi, cậu nâng tay, như chạm vào một món đồ trân bảo quý giá của thế gian, khe khẽ, nhẹ như không mà chạm vào.

Cậu với cây tự như có thần giao cách cảm, chẳng biết đã giao tiếp gì với nhau mà cây đột nhiên như mượn sức gió đáp lời, theo từng làn gió mà ra sức " lên tiếng ".

Nếu như có người khác ở đây, có lẽ họ sẽ trầm trồ vì khung cảnh dịu dàng này.

Chàng trai đứng cạnh thân cây, trên người được bao phủ bởi một ánh sáng nhè nhẹ, bóng râm cùng làn gió như ôm trọn cậu vào lòng, tựa như một người đàn ông vững vàng ôm người anh ta yêu vào lòng mà bảo bọc.

Chỉ là, tầm nhìn vốn là một cánh đồng hoa dịu dàng lại dần chuyển hóa thành một cánh đồng sương giá, tiêu cự của cậu dần trôi về một phương trời xa, ẩn ẩn trong đó là một ao tù nước động.

Không bao giờ có thể tiêu trừ.

Mà dường như Giang Anh Thần cũng chẳng có ý muốn đó, cậu không muốn ao tù kia vơi đi, mà lại muốn nó như một chiếc lòng thủy ngày càng lớn rộng, muốn nó nhốt cậu vào trong.

Đời này không cần ra nữa.

Giang Anh Thần di chuyển cổ tay, nhẹ nhàng vuốt ve thân cây, cậu thỏ thẻ.

" Tôi về rồi."

Nhưng hình như, người muốn hướng đến, không phải chỉ có mỗi cây.

" Dạo này khỏe không? Cũng gần năm năm rồi nhỉ? Không về gặp được cậu rồi."

Cậu ngẩn lên, nhìn tàng lá xum xuê trên đầu, cong môi.

" Đừng giận nhé, tôi cũng nhớ cậu lắm, chỉ là..... Mà thôi."

Giang Anh Thần thôi không chạm vào cây nữa, cậu quay mặt đi, đi đến chồi cây non đem theo lúc nảy, như khoe với gốc cây kia, khuôn mặt vui vẻ hơn không ít, cậu nói.

" Nhìn nè, tôi mang bạn đến cho cậu này, thích không?"

Cây tựa như hiểu được lời cậu nói, cành lá thoáng run lên một chút tựa như một lời hồi đáp thay cho câu trả lời.

Cái cây này là một cây ổi đã trưởng thành, được một ngày nào đó vào năm năm trước cậu mang về trồng, cũng không biết có từng ra quả hay không, kể từ khi trồng tới nay, đây có lẽ là lần thứ hai cậu gặp lại nó.

Mà trùng hợp làm sao, cái cây non đang trên tay cậu lúc này cũng là một cây ổi nhỏ, nhìn sơ qua độ lớn chắc hẳn chỉ vừa nảy mầm không lâu, dữ lắm thì trên dưới một tháng là cùng.

Giang Anh Thần mang nó đến trồng bên cạnh cây ổi đã lớn kia, thủ thỉ.

" Tôi trồng cậu bạn nhỏ này bên cạnh cậu nhé, cậu lớn rồi phải biết lo cho bản thân, sẽ tiện bảo bọc thêm bạn nhỏ này nữa, coi như là chăm sóc thay tôi cũng được."

Vừa nói, tay cậu cũng theo đó mà hoạt động liên hồi, như nhớ đến gì đó, cậu lại bảo.

" À, đúng rồi, lần này tôi chắc là sẽ ở lại đây khá lâu đó, chắc cũng đủ để chăm cho cậu bù khoảng thời gian qua rồi nhỉ?"

Nhưng vừa nói xong, cậu lại lắc đầu, phủ nhận.

" Nhưng mà vậy thì không đủ, thời gian năm năm làm sao bù được trông năm mười ngày, ừm, vậy coi như lần này không tính, chỉ về chơi với cậu thôi nhé, lần sau có dịp tôi sẽ bù cho cậu nha."

Lúc này một cơn gió nhẹ lại thổi đến, những tàng lá lại theo đó mà có một trận reo vang, gió xuyên qua khắp muôn trùng ngõ hẻm, xuyên qua từng ngọn cỏ, cành cây, mang một làn hơi ẩm tảng ra khắp cả ngọn đồi.

Xem ra sắp có một cơn mưa đến rồi.

Giang Anh Thần làm xong thì thu lại dụng cụ, nói tạm biệt với hai cái cây một lớn một nhỏ kia, sau đó trở về trong nhà.

Khi cậu về đến nơi thì bầu trời cũng đã ngã sang màu vàng cam, ánh mắt trời đỏ rực chỉ còn nhe nhóm một phần hai thân trên một ngọn đồi khác, báo rằng mình sắp " tan ca " làm rồi.

Giang Anh Thần đi vào trong nhà, không ngoài ý muốn khi bên trong chỉ là một khoang đen ngòm tĩnh mịch, cậu cũng không để ý lắm, chỉ đi thẳng ra sau nhà để rửa dụng cụ dính đầy bùn đất, sau đó mang để một góc rồi bắt đầu rửa tay, rửa mặt cho chính mình.

Rửa sạch tay xong, cậu lấy thịt đã ướp ra bỏ vào nồi, bật lửa lên, đợi đến khi thịt đã săn lại thì cho thêm nước vào.

Trong khi đợi thịt sôi lên thì cậu lại bắt thêm một chiếc nồi nhỏ, cho một ít dầu rồi bỏ thịt bằm vào, đợi cho thì chính lớp ngoài thì cho thêm nước vô, bây giờ là đợi sôi rồi cho rau vô nữa là xong.

Trong lúc đợi đó, Giang Anh Thần vặn cho lửa nhỏ lại, còn cậu thì đi lên lầu lấy quần áo sạch ra, định đi tắm rửa cho sạch sẽ một lần.

Đợi tới lúc tắm xong, cơ bản đồ ăn đều sắp chín rồi.

Giang Anh Thần vừa bỏ hành vào nồi thịt kho, lửa cũng vừa tắt thì bên ngoài trăng cũng lúc lên ngự trị bầu trời.

- Hết chương 2 -

( Hiện tại) Chương 3.

Chương 3: Xin vào nhà.

Tuy nói căn nhà đã nhiều năm không về nhưng hằng năm cậu vẫn nhờ người về kiểm tra đôi chút, vậy nên đường điện ngoại trừ hơi cũ kỉ ra thì cũng chẳng còn gì, vẫn hoạt động bình thường, nếu không, cậu cũng chẳng quyết định về đây ở một đợt thế này.

Giang Anh Thần dùng xong bửa tối, lại dọn dẹp sơ qua một lần, lúc này cậu mới cầm theo điện thoại bị mình bỏ quên từ chiều đến giờ ra trước sân ngồi một lát.

Bầu trời bên ngoài đã chuyển về đêm, không có cái nắng ấm áp của mặt trời mà thay vào đó là sự dịu dàng của ánh trăng, bên ngoài như một tấm màn đen vừa được nhuộm, và ánh trăng là họa tiết tỉ mĩ, trung tâm của cả tấm màn nghệ thuật, những ánh sao li ti chính là những nốt chu sa điểm tô cho một bức họa nghệ thuật thêm phần hoàn hảo.

Xuyên qua từng ngỏ ngách, một làn gió dịu nhẹ mang theo cái ẩm lạnh của sương khuya lan tràn đến nơi cậu, gió không to, rất nhẹ, như một đôi bàn tay mềm mại khẽ ôm lấy một cách kính đáo rồi buông ra chỉ trong tích tắc.

Giữa nơi núi rừng sông nước, mái tóc đen được tùy ý thả xuống của cậu bị gió xoa nhẹ mà có phần rối tung, ánh sáng từ chiếc đèn huỳnh quang khẽ phủ lấy một bên mặt, đôi mắt đen láy đang nhắm hờ lại, lưng hơi tựa về phía sau, một bộ dáng nhàn nhã thả lõng cả cơ thể lẫn tâm hồn.

Bản hòa ca của những " nghệ sĩ " thiên nhiên lần lượt xuất hiện, hòa vào cùng lán gió nhẹ nhàng trầm bổng từng tiếng cất lên, vang vọng khắp núi đồi.

Một bầu không khí an yên vô cùng.

Chỉ là, lúc này đột nhiên bàn tay đang đặt bên hông của cậu rung lên một chút, làm cậu phải mở mắt, nhìn thoáng qua cái tên đang được hiển thị trên màn hình, cậu liền ấn vào nút nhận. Âm thanh cũng theo hành động đó mà phát ra.

" Ai, mệt chết tớ rồi."

" Làm sao thế? " Cậu đáp.

Mạc Ánh Tuyết nghe thế, liền than thở ngay.

" Còn gì ngoài mấy cái bửa tiệc xã giao chán òm đó chứ, toàn một đám lão cáo già chỉ giỏi to mồm, cùng với một đám giả nhân giã nghĩa."

Giang Anh Thần bật cười vì cách nói của cô, đây không phải là lần đầu tiên, cậu đã sớm quen, đây hẳn là vừa tham gia một buổi tiệc tư nhân nào đó tan ra. Cậu nói.

" Không vui sao?"

Mạc Ánh Tuyết nghe thế liền hừ một tiếng, thật sự vô cùng bực mình.

" Tớ vui cái nổi gì được, mệt gần chết đây, chưa kể, đồ ăn còn bé tẹo mà vị chẳng bằng cậu nấu mấy món thường ngày."

Giang Anh Thần kiên nhẫn nghe cô than vãn, đây đã là thói quen mà cả hai đã thầm chấp nhận từ lâu, cũng chẳng biết có từ khi nào, chỉ là, lúc cậu nhận ra, thói quen này đã tồn tại được một thời gian dài.

Cậu nghe, còn cô thì nói.

Rất hài hòa, cũng rất hợp lí.

Giang Anh Thần hơi ngẩn lên, cậu chợt nhận ra ánh trăng đã sớm treo cao đến tận trung tâm của bầu trời, bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, thỉnh thoảng lại có vài áng mây trồi lên, che khuất đi một phần ánh trăng, nhưng rồi lại nhanh chóng tản ra.

Cậu lẵng lặng nghe tiếng lãi nhãi, phàn nàn của cô, một bên lại cảm nhận cái yên bình mà năm năm qua không có được, cậu mở miệng, giọng khe khẽ, nhẹ nhàng.

" Ánh Tuyết, cậu có muốn nghe hòa ca không?"

Mạc Ánh Tuyết đang cất vang bản " tình ca " của mình thì bị cậu cắt ngang, cô có chút sửng sốt, nhưng vẫn theo bản năng mà hỏi lại một câu.

" Hòa ca gì cơ?"

Giang Anh Thần không nói rõ, cậu loáng thoáng nghe thấy bên cô có tiếng động, còn là loại tiếng như đang ở một nơi nào đó đông đúc, rất huyên náo, ồn ào.

" Cậu đi ra một nơi nào đó yên tĩnh hơn một chút đi."

Mạc Ánh Tuyết không biết cậu muốn làm cái gì, xuất phát từ lòng tin tuyệt đối, cô vẫn nghe lời mà tránh xa đám đông, lái xe đến một nơi yên tĩnh hơn.

Thấy xung quanh lặng tiếng người rồi, cô mới bắt đầu không kìm nén tính tò mò nữa. Hỏi.

" Rốt cuộc là cậu muốn làm gì thế?"

Lần này, cô không nghe được câu trả lời.

Đáp lại cô vậy mà chỉ có một vài tiếng bước chân, một lúc sau, đến khi không nghe tiếng động nữa, cô nghe thấy một thanh âm vô cùng êm ả, lại đều dặn, nhẹ nhàng.

" Đây là tiếng gì thế?". Cô không nhịn được hỏi.

Giang Anh Thần tìm một nơi nào đó ngồi xuống, tựa lưng vào hàng rào phía sau, cậu ngẩn đầu nhìn vào một khoảng xa xa nơi núi đồi.

Cậu không đáp mà hỏi lại một câu.

" Nghe hay không?"

Mạc Ánh Tuyết đáp ngay.

" Hay. Tiếng này đúng như cậu nói, tựa như tớ đang được trầm mình tận hưởng trong một biển trời âm nhạc, từng nhịp từng nhịp rất đều, tuy không có cái uyển chuyển như những bài nhạc được tỉ mĩ sáng tác, phối nhạc, hay du dương như những buổi hòa tấu chuyên nghiệp, nhưng nó lại trầm lắng mà vang dội, lại mang theo sự hoang dã của thiên nhiên, lại đồng thời như tiếng trống tận sâu trong tâm mà đánh từng nhịp mạnh bạo, khắc sâu vào lòng người."

Giang Anh Thần không nghĩ cô lại tặng cậu một bài cảm nghĩ đầy tính trừu tượng như vậy, cậu khẽ cười, trả lời câu hỏi ban đầu của cô.

" Đúng không, đây là tiếng dế kêu đó."

Lần này đến lượt đầu dây bên kia trầm mặc.

Nhưng không bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc của cô.

" Hả, sao cơ?"

Không chờ cậu đáp lời, cô lại nói tiếp.

" Là tiếng dế thiệt hả?"

" Thật, tớ không lừa cậu đâu." Giang Anh Thần.

" Cậu, cậu đến gần nơi phát ra âm thanh đi, tớ muốn nghe kỉ một chút."

Giang Anh Thần đáp ứng cô, tiến lại gần một chút .Cậu hỏi.

" Nghe rõ không?"

" Ừm, ừm." Mạc Ánh Tuyết phát ra tiếng không rõ ràng, sau đó, cô liền cảm thán.

" Ấy, đúng thật là tiếng dế này! Sau trước kia tớ nghe thấy không giống thế này nhỉ?"

" Lần trước không phải lúc mùa của dế sinh sôi, với lại cậu là nghe ở thành phố, sao bằng ở nơi núi rừng này được."

Mạc Ánh Tuyết hình như nghe đến nghiện, cô nghe cậu nói cũng chỉ ừ hử một tiếng, sau đó lặng lặng mà toàn tâm toàn ý nghe từng nốt nhạc của bản tình ca thiên nhiên này.

Mà Giang Anh Thần cũng chẳng muốn nói gì, cả hai đột nhiên chỉ còn kết nối với nhau bằng thứ âm nhạc hoang dã này.

*

Cũng chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên giữa một tấm màn đen tăm tối bao trùm, một chùm tia sáng cùng một tiếng động cơ vang vọng kéo tới, phá tan cái sự bình yên vừa tận hưởng không bao lâu này.

Giang Anh Thần theo quán tính mà đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, cậu nhổm người dậy, đứng lên, hơi đi về phía hàng rào một chút.

Mà bên kia Mạc Ánh Tuyết hiển nhiên cũng bị tiếng động này làm giật mình. Cô hỏi.

" Sao thế?"

Giang Anh Thần cũng không rõ, cậu nheo mắt, chú ý về phía ánh sáng đó, thấp giọng đáp.

" Tớ cũng không biết."

Sau đó, chùm ánh sáng kia dần tiến lại gần, âm thanh cũng được khuếch đại hơn, một người đàn ông từ trong xe bước ra, đi lại phía cổng rào, nhìn vào trong, thấy cậu thì mặt mừng rỡ, vội nói.

" Xin chào, xin chào, cậu trai ơi, bạn tôi đang bị thương, không biết cậu có thể cho chúng tôi mượn chỗ cùng một ít băng gạc sử lí vết thương được không?"

Vẻ mặt người đàn ông chân thành cùng mang theo sự lo lắng vô cùng.

Giang Anh Thần quan sát đối phương, thấy không có sự đáng ngại, một tia lo lắng cảnh giác trong mắt cậu rút bớt đi, cậu nghe tiếng cô đảm bảo.

" Cậu cho vào đi, người này không phải kẻ xấu."

Giang Anh Thần lúc này mới nới lõng nắm tay đã bị nắm chặt đến mức nổi lên gân xanh, thầm nói ' tớ tắt trước ', cậu mở cửa.

" Anh vào đi."

Người đàn ông kia thấy cậu cảnh giác cũng không có khó chịu, dù sao cũng là bản thân mình quấy rầy người ta, lại còn đêm hôm khuya khoắt thế này mà một kẻ không rõ lai lịch đến xin vào nhà, là anh, có lẽ đã đuổi người đi rồi.

Anh rất lo lắng, một bênh lo thương tích của người trong xe ngày một trở nặng, một bên lại lo người trước mắt đuổi bọn anh đi, nên lúc mở miệng đã thầm cậu nguyện trong lòng không biết bao nhiêu lần.

Khi thấy chàng trai trước mặt đồng ý, anh thậm chí còn không dám tin vào tai của mình, phải vài giây sau, anh mới hoàn hồn, vội vã cảm ơn.

Mà Giang Anh Thần một chút cũng không biết người trước mặt đã cầu khẩn đến Phật Di Lạc, cậu chỉ thấy người đàn ông này đột nhiên ngẩn người, rồi lại như người máy được khởi động lại, hoạt động hết công sức mà cảm ơn mình, sau đó mới vội vội vàng vàng mà trở lại trong xe, mang người bị thương ra.

Tuy nhiên hành động của họ vô cùng trắc trở, thậm chí còn không thể mang người ra khỏi xe, hẳn là chưa bao giờ gặp tình trạng này.

Giang Anh Thần thấy người bị thương kia sắp bị giày vò đến tỉnh thì đi ra, khẽ nói.

" Để tôi đi, anh vòng qua bên cạnh đỡ vai còn lại của bệnh nhân đi."

Người đàn ông kia thấy cậu hẳn là chuyên nghiệp hơn mình nên vô cùng hợp tác mà nghe cậu sắp xếp, mà hiển nhiên, anh ta đã hoàn toàn đúng.

Dưới sự giúp đỡ của cậu, bệnh nhân này đã được đưa vào nhà một cách yên bình, vết thương cũng không còn bị giày vò nữa.

Giang Anh Thần đặt người bệnh xuống chiếc ghế dài của phòng khách, chiếc ghế này bình thường thấy nhỏ vậy thôi nhưng khi kéo ra thì kích thước cũng gần bằng một chiếc giường đôi, vừa vặn cho một người nằm thoải mái.

Cậu để người lại ở đó, bản thân lại đi lên lầu mang hộp y tế mini của mình xuống, đưa cho người đàn ông lúc nảy, cậu lại quay vào trong mà pha một ít nước muối ấm.

Mang nước đã chuẩn bị ra, đưa cho người đối diện, cậu nói.

" Trước tiên anh bỏ lớp vãi bên ngoài đi, sau đó lấy khăn sạch thấm nước này lau vùng bên cạnh vết thương, rồi lại dùng povidine ( thuốc đỏ ) sát trùng qua rồi băng lại đi."

Cũng không phải cậu không muốn giúp, mà thoạt nhìn thân phận của mấy người này, đặt biệt là người đang bị thương kia hẳn không bình thường, với lại họ cũng chưa từng mở miệng nhờ cậu giúp đỡ, cậu không dám táy máy tay chân.

Chỉ là, dù sao cũng học ngành y, lòng cứu người luôn được ẩn dật ở sâu bên trong, tuy không dám, và cũng không có tư cách lo, nhưng cậu vẫn chuẩn bị dụng cụ đầy đủ một chút, hướng dãn kĩ một chút, hẳn là mọi chuyện đều sẽ ổn.

Nhưng, chỉ có mình cậu biết, từ lúc đỡ người này ra khỏi xe, cậu đã cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, Giang Anh Thần không biết đây là thế nào, nhưng cậu càng nhìn người không thấy rõ mặt kia, càng ngày càng bất an.

- Hết chương 3 -

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play