Gió Ban Trưa
Chương 1. Hồng Hoàng
Kiến Vinh - 32 tuổi, là con trai thứ trong nhà họ Võ. Sau khoảng thời gian du học Đại học và Thạc sĩ Kiến trúc tại Hà Lan, anh về nước từng bước thay ba tiếp quản công ty. Hiện tại đang là Giám đốc Điều hành của công ty Nội thất Kiến Tường.
Đan Trinh - 25 tuổi, đang là hoạ sĩ tự do. Cô có biệt tài về tranh trừu tượng, tuổi trẻ tài cao khi có nhiều tác phẩm được đánh giá cao trong các hội nghị triển lãm, giành được không ít giải thưởng trong và ngoài nước. Cô thích đi đến những miền đất mới, tuy nhiên lại khá kín tiếng, nên hầu như mọi người chỉ biết cô qua cái tên "Ciara" được note ngắn gọn bên góc mỗi bức tranh.
Duyên phận gì đã đưa 2 con người gần như chẳng có điểm chung này đến bên nhau ?
/ Tại tầng 4, công ty Nội thất Kiến Tường /
Đang vùi đầu trong đống dự án sắp tới, Vinh bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng.
Chưa đợi anh trả lời cô nàng đã mở cửa lon ton bước vào.
Mỹ Ngọc là con gái lớn của chị gái anh, cô đang là sinh viên năm 3 của trường đại học Mỹ thuật. Do tuổi tác chẳng xê xích nhau là bao nên 2 cậu cháu khá thân thiết.
Kiến Vinh quá hiểu cô cháu gái này nên chẳng buồn ngước lên, chỉ lười nhác đáp vài tiếng
Võ Kiến Vinh
Hôm nay không chạy đồ án nữa hay sao mà có thời gian tới tìm cậu vậy
Mỹ Ngọc
Đúng ra là con có, nhưng mà đột nhiên lòng con nhớ cậu xốn xang nên phải chạy ngay qua tìm cậu nè
Võ Kiến Vinh
Nói nhanh đi muốn cái gì, lát nữa cậu còn đi họp
Mỹ Ngọc
Con nói thiệt mò 😞
Vinh đóng xấp tài liệu lại, nhếch mày nhìn Mỹ Ngọc
Võ Kiến Vinh
Cậu cho con 1 phút
Mỹ Ngọc
Cuối tuần này Đoàn trường con tổ chức Triển lãm Nghệ Thuật, quy tụ rất nhiều tinh anh trong ngành Mỹ thuật - Kiến trúc.
Võ Kiến Vinh
Quá tốt còn gì
Mỹ Ngọc
Con cũng biết vậy, nhưng mà idol con mở concert trùng ngày Triển lãm huhuu
Mỹ Ngọc
Trường con mở triển lãm khá định kì nhưng mà chỉ có lúc này mẹ đi du lịch với ba, con mới lén concert đi được thôi
Mỹ Ngọc
Con mà thuê người đi, mẹ con biết chắc cắt lương con dài hạn luôn 😞
Mỹ Ngọc
Cậu cứu con lần này đi nha nha
/ Mỹ Ngọc chấp tay lại nài nỉ /
Mỹ Ngọc
Cậu con đẹp trai nhứt luon ớ
Võ Kiến Vinh
Tức là con muốn cậu đi Triển lãm thay con đó hả
Mỹ Ngọc
Dạ chính xác hè hè
Mỹ Ngọc
Cậu chỉ cần tới đó, nhận vé vào ngồi nghe, kí tên cho con và đi về
Mỹ Ngọc
Nha cậu 3 của conn
/ Kiến Vinh đứng dậy cài lại cúc áo vest, sắp xếp lại tài liệu /
Võ Kiến Vinh
Cuối tuần cậu bận lắm không có thời gian
Mỹ Ngọc
Đợi con về con sẽ khao cậu 1 chầu ra trò màaaa
/ Vinh sải những bước dài ra cửa văn phòng /
Mỹ Ngọc
Con biết bức "Hồng hoàng" của Ciara đang ở đâu
/ Mỹ Ngọc vừa la lên, vừa nín thở xem phản ứng của Kiến Vinh /
/ Không ngoài dự đoán, anh khựng lại. Quay đầu nhìn Mỹ Ngọc hoài nghi /
Võ Kiến Vinh
Làm sao con biết
/ Mỹ Ngọc cười đắc chí, vẫn là cô hiểu điểm yếu chí mạng của Kiến Vinh /
Mỹ Ngọc
Chỉ cần cậu từ Triển lãm trở về, con ắt nói cho cậu nghe mà 😌
Mỹ Ngọc
Waaa, quả là người làm ăn có khác hahaha
Mỹ Ngọc
Quyết định vậy nha cậuuuu
Mỹ Ngọc
Cậu đi họp đi con về đặt vé máy bay đây là lá la
/ Nhìn Mỹ Ngọc nhảy chân sáo ra khỏi văn phòng, trong đầu Kiến Vinh chỉ còn lại lời cô vừa nói /
/ Kiến Vinh vẫn luôn tìm kiếm bức tranh đã giúp Ciara một đêm thành danh năm ấy - "Hồng Hoàng". Hay nói đúng hơn, anh tìm tung tích của cô gái với mái tóc đỏ cháy ngồi bên bờ sông Rhine xanh mướt, đôi tay điêu luyện lướt trên mặt giấy nhẹ nhàng mà anh vô tình bắt gặp trên đường phố Hà Lan xa lạ. Làn váy cô bay nhẹ nhàng giữa tiết trời thu, chốc chốc cô lại dùng tay vén những lọn tóc loạn vào sau tai. Đứng lặng lẽ ngắm nhìn cô vẽ, những con hồng hạc với chiếc mỏ đỏ bước thong dong dần hiện ra một cách kì diệu. /
/Vốn là một người yêu nghệ thuật lại còn quá ấn tượng với cô gái này, anh muốn bước tới làm quen nhưng cũng đành ngậm ngùi khi bị bạn vỗ vai kéo đi kẻo trễ giờ lên lớp. Những ngày sau đó anh vẫn hay lui tới bờ sông nhưng chẳng còn nhìn thấy cô ấy lần nào nữa. Cho đến tận 5 năm sau, khi thấy bức tranh "Hồng Hoàng" nổi tiếng sau một đêm khi được bán đấu giá lên tới 20 ngàn USD. Anh liên tục dùng mọi mối quan hệ nhờ người dò hỏi nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức./
/ Có lẽ khi tìm ra bức "Hồng Hoàng", anh sẽ tìm được cô gái bên sông Rhine năm đó./
Chương 2. Một đêm thành danh
/Tại trường Đại học Mỹ thuật, mọi người tất bật chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khi triển lãm bắt đầu/
Bùi Đan Trinh
Rồi bê bức Clara qua bên này.. Đúng rồi !
/Là nơi từng công tác, Đan Trinh hôm nay cũng đến phụ thầy cô và các em một tay./
Bùi Đan Trinh
Em đặt vậy thấp quá..
( chị làm như chị cao lắm zị -.- )
/ cô bước lên ghế, kiễng chân chỉnh lại bức tranh /
/ Kiến Vinh vừa thong thả nhận vé bước vào cổng. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng xắn tay, gương mặt điển trai hiếm có cùng với nét chững chạc, trầm ổn thu hút không ít ánh nhìn /
/ Đã rất lâu rồi mới dạo bước trong sân trường, nhìn thấy các bạn trẻ mười chín đôi mươi với sức sống phơi phới, làm anh không khỏi hoài niệm lại thời sinh viên của mình /
Võ Kiến Vinh
"haizz, đúng là mình đã già thật rồi"
/ ánh mắt va phải cô gái nhỏ con đang cố gắng xoay chỉnh bức tranh to gấp 3 lần cô /
Mà nhìn bóng lưng hình như...quen quen, anh tò mò bước đến /
Bùi Đan Trinh
cuối cùng cũng xong !
/ Vừa hay Kiến Vinh đi đến, đỡ gọn cô /
( xoay mấy vòng để lấy thăng bằng đồ đó -.- )
/ mắt chạm mắt, mặt đối mặt /
/ Đan Trinh đơ ra, nhưng không thể không phản ứng lại vì bây giờ tay cô đang vòng qua cổ anh ôm chặt, còn tay anh... Thì ôm ngang ngực cô -.-/
Bùi Đan Trinh
Anh.. anh thả tôi xuống trước đã
/ Mọi người xung quanh bu lại hóng hớt /
Võ Kiến Vinh
Xin lỗi cô đã.. mạo phạm, nhưng mà lúc nãy tôi không nghĩ được nhiều vậy
/ Nhìn chàng trai phong độ trước mặt, cô cũng thoáng ngẩn ngơ /
Bùi Đan Trinh
Dạ ha ha đâu có sao, tôi còn phải cảm ơn anh đó chứ
/ Vô tình nhìn thấy tờ giấy vào cổng rơi dưới đất /
Bùi Đan Trinh
Anh tên là.. Mỹ Ngọc hả
Võ Kiến Vinh
Tôi đến dự thay cháu gái tôi, nó tên Mỹ Ngọc
/ Giờ đây anh mới nhìn kĩ cô, cô gái với mái tóc đỏ rượu hút mắt càng tôn lên làn da trắng hồng và ngũ quan thanh tú /
Bùi Đan Trinh
à.. Vậy tôi có thể được biết tên anh để tiện xưng hô không ?
Võ Kiến Vinh
Chào cô, tôi là Kiến Vinh, còn cô ?
/ cô đưa tay ra bắt tay với anh /
Bùi Đan Trinh
Rất vui được biết anh, tôi tên Đan Trinh. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã đỡ tôi !
/Cô nhìn anh cười dịu dàng. Đường nét trên gương mặt cô mềm mại mà phóng khoáng, cười lên lại thêm phần duyên dáng, tao nhã./
Võ Kiến Vinh
Hân hạnh, hân hạnh!
( dóng tình đồng chí qá dị )
/ Đúng lúc này thầy Hiệu trưởng thông báo bắt đầu khai mạc triển lãm /
Bùi Đan Trinh
Cảm ơn anh nhiều lắm, nhưng giờ tôi có việc phải đi, xin phép !
/ Định thần lại anh mới nhận ra /
Võ Kiến Vinh
" chưa kịp xin phương thức liên lạc của cổ ..“
/ Suốt buổi triễn lãm anh cứ đưa mắt tìm kiếm bóng dáng cô nhưng chẳng thấy /
Mỹ Ngọc
Cậu đi triển lãm có vui hông
Mỹ Ngọc
Cậu có kí tên giúp con chưaaa
Võ Kiến Vinh
Cũng bình thường
Võ Kiến Vinh
Trường con có bạn sinh viên nào tầm vóc hơi thấp, da trắng, tóc màu đỏ rượu mà cười rất duyên không ?
Võ Kiến Vinh
Cậu hỏi vậy thôi
/Cô đang ngồi trên ghế bỗng ngồi bật dậy /
Mỹ Ngọc
Cây xương rồng nhà mình có dấu hiệu nở hoa rồi saoo
Mỹ Ngọc
Chỉ cần cậu thích con đào ba tấc đất cũng phải tìm ra hahahaha
Võ Kiến Vinh
Con đừng có nói bậy bạ
Võ Kiến Vinh
Cậu tưởng người quen thôi
/ Mỹ Ngọc chẳng quan tâm lời anh nói /
Mỹ Ngọc
Cậu từ chối biết bao mối liên hôn là vì cô "người quen" này đó sao
Mỹ Ngọc
Con tò mò thiệt đó, ai mà làm cậu con tương tư suốt 7 năm trời
Võ Kiến Vinh
Con nói con biết tung tích bức tranh
Võ Kiến Vinh
Sao rồi, giờ nói cậu nghe được chưa
Mỹ Ngọc
Ây chết, con quên chuyện chính
Mỹ Ngọc
Con có vô tình nghe thầy con nói khi đang giảng, thầy bảo năm đó người đấu giá thành công bức " Hồng Hoàng " là một tỷ phú bất động sản khá có tiếng, nghe nói là ba của chị ấy
Mỹ Ngọc
Thầy nói không thể phủ nhận "Hồng Hoàng" mang một màu sắc hội hoạ rất riêng của Ciara, nhưng 20.000 đô là con số không tưởng cho 1 bức tranh của 1 hoạ sĩ tranh sơn dầu hầu như không có tiếng tăm.
Mỹ Ngọc
Haiz nhưng mà dù sao cũng là ba người ta ủng hộ con gái mờ
Mỹ Ngọc
Từ đó đưa chị ấy "một đêm thành danh", mà chẳng biết sao chỉ lặn mất tăm cho đến nay luôn á cậu
Mỹ Ngọc
Có lẽ chị ấy về nhà hưởng gia sản làm đại tiểu thư rồi cũng nên ha
Mỹ Ngọc
Mà cậu đừng nói muốn mua lại bức tranh đó nha, không dễ vậy đâu
Mỹ Ngọc
Sau lần đó chị ấy cũng cũng có trình làng nhiều tác phẩm, nhưng không còn lộ diện trước công chúng nữa
Mỹ Ngọc
Số người biết chị ấy cũng vô cùng ít ỏi
Mỹ Ngọc
Có người truyền tai nhau rằng chị ấy dùng toàn bộ tiền đấu giá được để làm từ thiện, chỉ trích ra một ít phục vụ cho sở thích du lịch và sáng tác của mình.
Võ Kiến Vinh
À ừ, cảm ơn con
Võ Kiến Vinh
Mà con tranh thủ về đi, ba mẹ con sắp về rồi
Mỹ Ngọc
Dạaa tuân lệnh cậu 3
/ Tầng 8, chung cư West Gate /
Bùi Đan Trinh
Alo, dạ con nghe dì 4
Dì 4
Cô Trinh à, tôi nghe cậu Nhân nói là cô đã về đến Việt Nam rồi hả
Bùi Đan Trinh
Dạ dì con mới về vài ngày, do trường cũ mời con về dự triển lãm tranh
Dì 4
Haizz thế cô có định về thăm nhà không ?
Dì 4
Ông bà chủ và cậu Nhân nhớ cô nhiều lắm đó
Bùi Đan Trinh
Để con xem sao đã
/ bên dì 4 bỗng nghe tiếng ồn ào /
Khánh Nhân
Chị 2 à, chị nói em chị về rồi mờ
/ Khánh Nhân là con trai Út của ông Bùi Thanh Trí và bà Trịnh Đoan Hà, cũng là ba mẹ cô./
Khánh Nhân
Sao tới giờ 2 chưa về nhà mình nữa, em nhớ 2 chết đi được
Bùi Đan Trinh
Nhân.. ừm chị 2 cũng nhớ Nhân
Khánh Nhân
Sắp tới sinh nhật mẹ ời chị 2 về thăm ba mẹ với Nhân nha nhaa
Bùi Đan Trinh
Để chị... sắp xếp thời gian
Khánh Nhân
2 đừng có giận ba nữa mà, ba hỏng còn cấm chị học hoạ sĩ nữa đâuu
Bùi Đan Trinh
Thôi chị cúp đây, em ngủ sớm đi
/ Buông điện thoại, cô ngồi thơ thẩn trên sofa /
/ Năm 18 tuổi vì bị ba mẹ cấm cản học nghệ thuật vì muốn Đan Trinh phải nối nghiệp Kinh Doanh gia đình, cô quyết bỏ nhà ra đi một mình bước trên ước mơ của bản thân./
/ Quan hệ ba con vừa hoà hoãn được một chút thì 2 năm trước, ông Trí - ba cô tham gia đấu giá bức tranh của cô và đưa ra một con số không tưởng cùng với lời nhắn " Về nhà với ba mẹ đi con "./
/Đan Trinh lại càng cảm thấy tài năng của mình không được công nhận, chỉ có thể nhờ vào sự nâng đỡ của gia đình./
/ Tưởng chừng như sắp lành lại nay lại nứt vỡ nhiều hơn./
Chương 3. Tò mò
/ Đan Trinh đang gấp gọn quần áo thì bỗng điện thoại reo lên /
Bùi Đan Trinh
Dạ alo, em nghe thưa thầy
Bùi Đan Trinh
Lâu quá mới thấy thầy gọi cho em, thầy vẫn khoẻ ạ ?
Thầy Cường
Đan Trinh hả em
Thầy Cường
Thầy vẫn khoẻ, em dạo này vẫn ổn đó chứ ?
Bùi Đan Trinh
Dạ thầy, em vẫn hay đi đây đi đó tìm cảm hứng sáng tác thầy ơi !
Thầy Cường
À, ngày mai em có bận gì không ?
Bùi Đan Trinh
Dạ tạm thời thì em chưa có dự định gì thưa thầy.
Thầy Cường
Thế thầy xin phép mời em đến khoa Hoạ Tượng của thầy một ngày nhé !
Thầy Cường
Hiếm có thời gian em về nước mà thầy được biết, nhưng đúng lúc tụi nhỏ gần thi thầy không có thời gian mời em chầu caffe.
Bùi Đan Trinh
Dạ lần này em vô tình về đúng lúc nên được mời đến, mà cũng ít ngày thôi nên cũng không dám làm phiền thầy cô !
Bùi Đan Trinh
Hôm triển lãm đông người quá..em cũng hơi ngại nán lại lâu.
Thầy Cường
Sẵn dịp thầy giới thiệu với các bạn về tiền bối vô cùng tài giỏi này nhé !
Bùi Đan Trinh
Chắc hẳn bây giờ có nhiều bạn trẻ giỏi hơn em nhiều thầy nhỉ !
Thầy Cường
Hahaha, thầy vẫn còn ấn tượng với góc độ thẩm mỹ của Đan Trinh lắm nha !
/ 2 thầy trò trò chuyện vui vẻ một lúc lâu mới ngắt máy /
/ 9 giờ sáng hôm sau, tại lớp Hoạ Tượng /
bạn học 1
êi Ngọc, tui nghe nói hôm nay lớp mình có tiền bối đến thăm á bà.
bạn học 2
Đúng rồi á, hình như chị đó ra trường khá lâu rồi
bạn học 2
Trước kia là học trò cưng của thầy Cường đó nha.
/ Câu chuyện phím của nhóm bạn bị cắt ngang khi thầy trưởng khoa cùng Đan Trinh bước vào lớp /
Thầy Cường
Cả lớp đứng lên
Thầy Cường
Thầy xin phép giới thiệu, bên cạnh thầy là Bùi Đan Trinh - cựu sinh viên Ngành Hội Hoạ tốt nghiệp loại xuất sắc của trường mình, đậu học bổng thạc sĩ Mỹ Thuật tại Amsterdam.
Thầy Cường
Hôm nay thầy mời bạn ấy đến để trao đổi kinh nghiệm, chủ yếu vì các bạn cùng độ tuổi, giải đáp một số thắc mắc cũng dễ thấu hiểu hơn.
/ Thầy đưa tay về phía Đan Trinh /
Bùi Đan Trinh
Chào các bạn, như thầy vừa giới thiệu thì chị tên Đan Trinh. Kinh nghiệm có thể không quá sâu rộng nhưng hy vọng có thể giúp được ít nhiều cho các bạn !
/ Cô cúi người chào nhẹ nhàng /
/ Hôm nay cô mặc chiếc áo thun trắng kèm vạt thủy thủ và quần jeans đóng thùng, mái tóc dài qua vai được thả tự nhiên. Nhìn không khác các bạn sinh viên bên dưới là mấy /
/ Mọi người đồng loạt vỗ tay /
/ Mỗi Mỹ Ngọc có vẻ hơi khựng lại /
Mỹ Ngọc
Còn cười có duyên !!
/ Tối hôm đó, tại biệt thự của Kiến Vinh /
/ Mỹ Ngọc sang nhà anh dùng cơm tối /
/ Anh vừa từ công ty trở về, cởi áo vest đặt lên ghế ăn bên cạnh /
Võ Kiến Vinh
Sao hôm nay có hứng thú qua nhà cậu vậy
Mỹ Ngọc
Thì ba mẹ con đó, từ khi đi Hong Kong về là phát cơm chó cho con ăn suốt.
Mỹ Ngọc
Còn thằng Khôi thì cũng call với người yêu.
Mỹ Ngọc
Ông bà ngoại thì ở xa.
Mỹ Ngọc
Con cảm thấy quá tủi thân nên đành qua nhà ăn cơm với xương rồng ngàn năm nè 😞
/ Anh nhìn Mỹ Ngọc cười cười /
Võ Kiến Vinh
Con nói sao mà nhà cậu giống trại tị nạn quá vậy
Võ Kiến Vinh
Ba mắng tới nhà cậu, rớt môn, thất tình, chó cắn cũng tới nhà cậu
Mỹ Ngọc
Lần này con mang tin tốt tới cho cậu thật mà
/ Kiến Vinh thoáng nhìn cô, vừa cầm ly nước lên nhấp 1 ngụm /
Võ Kiến Vinh
Con thì có thể mang tin tốt gì.
/ Mỹ Ngọc kéo ghế gần lại, làm vẻ nguy hiểm /
Mỹ Ngọc
Hôm bữa cậu hỏi con là trường con có bạn nào tóc đỏ rượu, da trắng, cười có duyên hông đó
Mỹ Ngọc
Trường con bây giờ thì không có...
/ Kiến Vinh tỏ vẻ khó hiểu /
Võ Kiến Vinh
Ý con là sao ?
/ Mỹ Ngọc như đạt được mục đích, quay trở về ngồi ngay ngắn /
Mỹ Ngọc
Sắp đến Tết rồi á cậu mà móng con chưa làm, quần áo giày dép con chưa mua
Mỹ Ngọc
Còn nữa nha, bài cuối kì sắp tới con cũng cần bộ cọ lẫn bộ màu mới...
/ Vừa nói Mỹ Ngọc vừa làm ra vẻ tội nghiệp /
/ Kiến Vinh nhìn cô rồi lại nhìn ra chỗ khác /
/ Có vẻ quá hiểu nên anh chẳng nói chẳng rằng, lấy từ trong túi áo vest chiếc black card đặt lên bàn./
/ Chiếc thẻ hạng bạch kim quyền lực làm từ kim loại mạ vàng được Kiến Vinh dùng hai ngón tay đẩy nhẹ nhàng về phía Mỹ Ngọc./
Võ Kiến Vinh
Nói được chưa đại tiểu thư ?
/ Nhìn chiếc thẻ đen mà Mỹ Ngọc không giấu nổi phấn khích, há hốc miệng rồi lại cười tươi rói /
Mỹ Ngọc
Dạ được được được được mà
Mỹ Ngọc
Cậu 3 của con là số 1
Mỹ Ngọc
Đừng nói là nói, cậu muốn con băng rừng lội suối con cũng cam tâm tình nguyện đó nha
/ Kiến Vinh mất kiên nhẫn /
/ Mỹ Ngọc vừa gắp thức ăn vừa nói tất cả những gì cô biết về Đan Trinh cho Kiến Vinh nghe /
/ Anh chăm chú, cẩn thận lắng nghe chỉ sợ bỏ sót gì đó /
Mỹ Ngọc
À mà theo con biết, ngày mai chị Trinh cũng có một lời mời của cô trưởng khoa Lý Luận Mỹ Thuật nữa á cậu.
/ Kiến Vinh trầm ngâm nhìn vô định /
Mỹ Ngọc
Nếu cậu muốn con sẽ không ngại chừa cho cậu một chỗ ngồi 😌
Võ Kiến Vinh
Thôi mai cậu bận lắm.
Võ Kiến Vinh
Học phòng nào vậy
/ Kiến Vinh mặc 1 chiếc áo thun trắng kèm sơ mi xanh biển khoác ngoài, mang giày thể thao năng động. Mái tóc được vuốt keo gọn gàng thường ngày hôm nay lại buông thõng chia 7-3 ngăn nắp trước trán anh. Toả ra hơi thở thanh xuân hết sức mạnh mẽ./
Võ Kiến Vinh
Cậu tới rồi ra đón cậu đi.
/ Anh đứng tựa hông vào chiếc Maybach gọi điện cho Mỹ Ngọc...thứ duy nhất có thể kéo lại nét thư sinh của anh, nhìn không hề phô trương một chút nào -.- /
Download MangaToon APP on App Store and Google Play