Nếu nó đã không đồng ý. Mẹ à, mẹ đừng nên nói nữa.
Lời nói của cậu – Vũ Khương, ngay lập tức khiến cho giọt nước mắt đang cố đọng lại trên khóe mắt cô cuối cùng cũng lăn dài trên má. Vũ Phương hít lấy một hơi, ngoảnh mặt hướng ánh mắt ra phía cửa sổ.
Nhìn từng giọt mưa đang chầm chậm rơi xuống, rơi mãi như thế đến độ đã làm mềm hết cả tầng đất cũng chưa có dấu hiệu dừng lại. Cơn mưa này không ồ ạt trút xuống, mà cứ nhẹ nhàng, tí tách rơi xuống. Thoáng chốc sự mát mẻ mà nó mang lại đã trở thành điều phiền toái. Cơn mưa dai dẳng làm cho người ta chẳng biết phải đợi đến khi nào.
Và liệu rằng, cô có thật sự thích cơn mưa này nữa hay không?
Một cơn mưa đã rơi trong lòng cô suốt những năm qua, cô còn đợi gì ánh cầu vồng phía sau đó nữa?
- Em sẽ thu xếp rồi bàn giao lại cho anh, chỉ là không thể đòi hỏi ngay lúc này được. Anh hãy ráng tự mình xoay sở thời gian đầu đi.
Vũ Phương nói xong cũng chẳng đợi ai hồi đáp mà liền đứng dậy, cầm theo túi xách và ra khỏi nhà mặc cho cơn mưa bên ngoài vẫn còn đang nặng hạt. Có lẽ cô nên thức tỉnh khỏi giấc mơ vô nghĩa này rồi. Những năm qua đã đủ cho cô nhìn rõ bộ mặt của những người mà cô xem là gia đình, là thân thương nhất.
......................
- Công việc của con dạo này vẫn tốt chứ Duy Minh? Mẹ thấy con ốm đi nhiều rồi đấy!
Mẹ của anh không nén nổi sự xót xa trong lòng mà bật ra một tiếng thở dài. Bà nhìn thằng con trai trước mặt vừa lo lắng, vừa buồn rầu không thôi. Anh năm nay cũng đã gần 30 rồi ấy thế mà vẫn chưa nghĩ gì đến chuyện lập gia đình. Mà đâu chỉ có thế, đứa con trai này của bà còn chẳng biết lo cho bản thân một cách tử tế, suốt ngày chỉ công việc mà thôi. Sáu năm học Y rồi lại tiếp tục theo học bác sĩ nội trú thêm ba năm, ngót nghét cũng đã chục năm trôi qua nhưng chỉ nghe anh học và học thế thôi. Mỗi khi hỏi đến chuyện chung thân đại sự thì anh đều né tránh, lắm lúc bà không biết đứa con này có thật sự là muốn có vợ không đây?
- Công việc con cũng chỉ có thế thôi, mẹ đừng quá lo. Mà bố sao rồi mẹ? Con nghe bố không khỏe.
- Con đâu phải không biết bệnh của bố con. Trời vào mưa hay lạnh là yếu thôi. Mà cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Mà nếu con lo như vậy, sao không về thăm hay là tự gọi hỏi thăm? Bố cũng rất mong con đấy.
Nghe đến đây, anh đột nhiên khựng lại vài giây. Thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt nĩa và dao xuống, tay vội cầm lấy ly nước lên mà uống một ngụm.
Quay về sao?
Anh rất muốn, thậm chí anh đã tự dằn vặt bản thân mình suốt một khoảng thời gian dài. Rất nhiều lần anh muốn thử mở lời với bố nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí. Mâu thuẫn của anh và bố những năm gần đây chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm đi. Anh có ước mơ của mình, nhưng bố anh cũng có mong muốn riêng tư của một người làm bố.
“Đến khi nào con làm bố rồi con sẽ hiểu tâm tư của bố lúc này.”
Đợi đến khi làm bố sao? Chẳng cần đợi đâu anh cũng đã hiểu rồi. Anh hiểu nỗi lo của bố chứ, nhưng sống một cuộc sống không được làm chủ bản thân mình thì sống còn có ý nghĩa gì nữa.
- Con định né bố con mãi như thế sao? – Mẹ anh cất tiếng hỏi.
Duy Minh khẽ cúi đầu, không đáp lại câu hỏi của mẹ. Anh hơi siết bàn tay lại, môi mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh không né tránh hay trốn chạy đi thực tại. Chỉ là, bây giờ, có lẽ điều anh nên làm nhất chính là chứng minh cho bố anh thấy rằng lựa chọn của anh là đúng đắn. Và Duy Minh tin rằng bản thân mình có thể làm được. Anh không chỉ tin vào bản thân mình mà còn tin vào người bố anh một đời kính trọng. Duy Minh hiểu rõ vấn đề hiện tại, mọi thứ có tình thế như hiện tại chỉ là giữa anh và bố chưa thật sự hiểu nhau mà thôi.
- Mẹ yên tâm, con sẽ sớm về thăm bố. Đợi công việc con ổn định một chút rồi con sẽ cùng cả nhà chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên.
Duy Minh cười nhẹ để làm dịu đi nỗi lo trong lòng của mẹ. Anh hiểu chỗ khó xử của bà, người phụ nữ đứng giữa chồng và con đương nhiên không thể nào chọn lựa được. Thời gian qua, vì bảo vệ anh, nói đỡ cho anh mà bà đã gây với chồng không ít lần, điều này dĩ nhiên anh biết.
- Mà này Duy Minh, mẹ nghe nói vài ngày nữa con bé Khả Anh sẽ về nước đấy. Hôm đấy con không bận thì con đi cùng mẹ ra sân bay đón con bé nhé!
Nghe đến cái tên Khả Anh, bất giác hàng mày của anh bỗng nhíu lại, trong lòng nổi lên cảm giác khó chịu. Anh hắn giọng một cái, đáp lại: - Hôm đấy con đi dự hội thảo rồi, chắc không đi cùng mẹ được đâu. Hay mẹ kêu chị hai đi cùng mẹ đi cho vui.
Nghe con trai nói ra lời này, bà ngay lập tức cau mày.
- Có thật là con bận không? Sao lần nào mẹ muốn để con đi gặp con bé là con đều có lịch bận thế? Chuyến du lịch Canada lần trước cũng vậy, có thật là con gặp lại bạn cũ ở đó nên không đi ăn cùng con bé không?
- Những chuyện tình cảm thế này mẹ đừng ép uổng con nữa. Con không có tình cảm gì với Khả Anh được đâu. Lúc nhỏ cũng chỉ là hàng xóm rồi thân thôi, tình cảm anh em thì có nhưng tình cảm trai gái thì không đâu mẹ à.
Duy Minh thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Trước kia anh có thể lịch sự mà nói giảm nói tránh, nhưng bây giờ Khả Anh đã về nước, anh nghĩ bản thân nên dứt khoát và rõ ràng ngay từ bây giờ để tránh sau này có những chuyện tiến thoái lưỡng nan.
- Duy Minh à, con không thể...
Reng... Reng... Reng...
Mẹ anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Duy Minh nhìn màn hình điện thoại đang hiện lên dòng chữ “*Mỹ Linh – ER*” liền vội bắt máy ngay.
“Tôi Duy Minh đây.”
“Bác Minh, bác vào bệnh viện ngay được không? Bác Tuấn có một ca phẫu thuật gấp nên ca trực hôm nay thiếu người. Hiện đang có một bệnh nhân nữ, 29 tuổi, chẩn đoán là ngộ độc rượu Methanol, nồng độ methanol trong máu là 34,2 mg/dL.”
“Tiến hành điều trị cấp cứu, theo dõi nhịp tim và tiến hành đo huyết áp, nếu huyết áp tăng giảm không thể đo dược liền đặt nội khí quản, truyền Glucose 20%. 15 phút nữa tôi có mặt.”
Kết thúc cuộc gọi khẩn cấp, Duy Minh không kéo dài thời gian nữa, anh chào mẹ rồi vội vàng rời khỏi nhà hàng và liền chạy ngay đến bệnh viện.
Ngày hôm sau.
- Đây là hồ sơ bệnh án của cô Vũ Phương.
- Cảm ơn cậu. - Anh nhận lấy tập hồ sơ mà vui vẻ cười. - Đúng rồi, phiền cậu lo thủ tục chuyển phòng cho bệnh nhân này nhé, chuyển sang phòng đơn tòa D đi, mọi giấy tờ tôi sẽ ký.
Cậu bác sĩ thực tập Thiên Lâm trố mắt ngạc nhiên. Vừa kêu cậu tìm lấy hồ sơ bệnh án của cô gái này, bây giờ lại muốn chuyển phòng sang khu Vip nữa chứ. Còn là tự mình đứng ra bảo lãnh, xem ra là có ẩn tình.
- Cô gái này là người quen của anh sao?
- Là bạn học cũ, tôi và cô ấy tự dưng lại mất liên lạc suốt chín năm. Vậy mà không ngờ lại gặp được nhau trong tình cảnh thế này. Lần này...- Duy Minh chăm chú xem hồ sơ, cũng không kiềm được tâm tư trong lòng mà bất giác lại thốt ra hết với đàn em. Đến khi nhận ra thì đã kể quá nửa, anh ngẩng đầu nhìn cậu, lườm cậu một phát. Bốn mắt chạm nhau trong tình cảnh thật khó đỡ. Anh không khách khí liền đạp vào chân cậu.
- Aaaaa, sao lại đạp chân em chứ? Anh tự kể mà.
- Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy. Lo mà đi làm việc đi, không thì tuần này cho cậu trực đêm full ca đấy nhé, ở đấy mà tò mò.
- Rồi rồi, em đi sắp xếp chuyện đại sự cho đại ca đây. Em sẽ dùng hết khả năng này để mà giành được một căn phòng tốt nhất cho đại ca và đại tẩu nhé!
- Cái thằng quỷ này...
Duy Minh còn chưa kịp “xuất chiêu” để giáo huấn thằng đệ này thì cậu đã chạy đi mất rồi. Anh đứng trước cửa phòng làm việc, hai tay chống hông nhìn theo thằng đệ vừa chạy đi mà thở dài ngao ngán, nhưng cũng có chút buồn cười.
Quay lại bàn làm việc, anh cầm lấy khung ảnh nhỏ trước nay vẫn yên vị nơi góc bàn lên mà xem. Đó là bức ảnh anh đã cùng Vũ Phương chụp riêng với nhau vào lễ trưởng thành năm cuối cấp. Cả hai cùng mặc đồ tốt nghiệp, nụ cười thật rạng rỡ với lời hứa hẹn cùng nhau đỗ Y trở thành bác sĩ tài đức, cứu giúp được nhiều người.
Ấy thế mà sau mười một năm, lời hứa đó chỉ còn có một mình anh thực hiện. Lời hứa đỗ Y đã hoàn thành nhưng học thành bác sĩ lại không có hình bóng của Vũ Phương.
Vào đầu năm hai đại học, cô đột nhiên thôi học và cũng từ đó mất hết tung tích. Hầu như không có ai biết được cô đang làm gì và đang ở đâu. Lúc đấy anh hết sức bàng hoàng, không hiểu tại sao cô lại rời đi không một lời từ biệt như vậy. Ngay cả với anh, đến một câu tạm biệt hay giải thích cô cũng chưa hề nói.
Nhưng nhớ lại vào hôm cuối cùng gặp cô, anh thật sự hối tiếc. Bây giờ tìm lại được cô, anh nhất định sẽ không bỏ qua một khoảnh khắc nào cả. Anh phải giải thích rõ hiểu lầm năm xưa giữa anh và Khả Anh cho cô biết. Đoạn tình cảm này anh cũng sẽ dũng cảm để tỏ bày, không thể để cô mãi chờ đợi trong vô vọng nữa.
Mà cho dù bây giờ, cô đã hoàn toàn thất vọng hay đã tìm được lương duyên tốt thì anh cũng quyết tâm sẽ nói ra. Nói ra để không còn điều tiếc nuối.
........
Ở phòng bệnh, Vũ Phương từ từ mở mắt ra đón lấy một màu nắng chói rọi vào. Cô định đưa tay lên để dụi mắt liền cảm nhận được cơn đau nơi bàn tay truyền đến. Cô nhẹ nhàng nhấc tay mình lên, cố gượng dậy đưa mắt xem. Thì ra là mu bàn tay của cô đang bị ghim kim tiêm để truyền nước.
Vũ Phương thở dài một hơi, nằm phịch lại xuống giường, cảm giác đầu đau như búa bổ vậy. Cô vừa thắc mắc vừa khó hiểu, không biết sao mình lại đang trong tình trạng thế này. Không quá khó để cô nhận ra đây là bệnh viện, nhưng sao bản thân lại nằm ở đây thì cô không tày nào biết được. Vũ Phương chỉ biết, chiều hôm qua sau khi gây cãi với mẹ và anh trai xong thì cô đã bỏ đi, mặc cho bản thân đứng dưới cơn mưa cô cũng không quan tâm. Vừa lang thang, vừa nghĩ ngợi, không biết từ khi nào cô lại ghé vào một quán nhậu. Cô đã uống rất nhiều rượu, đến mức cô cũng không nhớ rõ nữa, càng uống cô càng quay cuồng trong cơn say. Cô thích cảm giác ấy. Ít nhất là trong hoàn cảnh lúc này. Cho đến bây giờ, cô đã ở đây.
Cạch....
Tiếng mở cửa phòng kêu lên thu lấy sự chú ý của cô.
- Cô tỉnh rồi. - Cô y tá lên tiếng.
Vũ Phương không còn sức chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Cô y tá tiến đến giường bệnh, kiểm tra sơ qua một lượt từ nhịp tim đến huyết áp. Vũ Phương cũng rất phối hợp. Sau khi để y tá lấy xong một ống máu cô mới nhỏ giọng hỏi.
- Chị ơi, cho tôi hỏi, ai đã đưa tôi vào đây vậy? Tôi được chẩn đoán là bị gì thế?
- Cô được cấp cứu xong thì được người nhà chuyển đến phòng bệnh này, chuyện trước đó tôi không biết rõ. Theo chẩn đoán thì cô bị ngộ độc rượu, may mà cấp cứu kịp thời.
Vũ Phương nghe vậy liền tròn mắt. Không phải vì bản thân bị ngộ độc rượu mà là câu nói “người nhà chuyển đến phòng bệnh này”. Vũ Phương nằm lại xuống giường, nhắm mắt lại trông thật mệt mỏi. Có lẽ chính là anh trai và mẹ cô đã đưa cô vào đây. Cũng đúng thôi, không cứu cô thì còn lấy ai đưa tiền cho họ chứ. Càng nghĩ Vũ Phương chỉ càng thấy ấm ức, nhưng cô biết làm gì giữa tình cảnh này đây chứ? Đó là người nhà của cô mà.
- Kết quả đo dấu sinh hiệu thế nào rồi?
Từ phía ngoài cửa vang lên một giọng nói của một người đàn ông. Cô đoán đó là bác sĩ chính nên cũng không bận tâm nữa. Trong người cô thế nào cô cũng đánh giá được chút ít, nghe dặn dò với kiểm tra cũng chỉ làm cho đúng quy trình mà thôi.
Vũ Phương cứ nằm yên ở đấy, mặc cho y tá và bác sĩ ở cạnh bên trao đổi. Nhưng càng nghe, cô lại càng có cảm giác gì đó thân quen. Giọng nói ấy, với cách phát âm chuẩn với chính tả ấy lại làm cô nhớ đến một người bạn cũ.
Trong lòng cô bắt đầu có nghi ngờ, cô xoay người từ từ mở mắt ra. Vũ Phương như không thể tin vào điều mà bản thân đang trông thấy. Cô ngỡ ngàng đến mức bất động, ngay cả đôi mắt cũng không chớp lấy một lần.
- Là... là cậu... Duy Minh, đúng không? - Cô lắp bắp thốt lên từng từ.
Cậu cảm thấy thế nào rồi?
- Chuyện đó không quan trọng. Mình muốn xuất viện.
Vũ Phương vừa nói vừa cố gượng dậy, lật tấm chăn qua một bên, một chân đã đặt xuống sàn, cố gắng dùng hết sức để đứng dậy nhưng lại ngã xuống. Duy Minh nhìn cô như vậy mà không kiềm được nỗi xót xa trong lòng. Anh đưa tay đỡ lấy cô, nhưng cô lại vung tay anh ra một cách rất dứt khoát.
Vẫn là tính khí bướng bỉnh đấy!
Duy Minh quá hiểu rõ bản tính này của cô rồi. Vì lẽ đó mặc dù biết cô sẽ đau nhưng anh vẫn giữ lấy chặt lấy tay cô, dùng lực kiềm cô lại hết sức có thể, để cô thật sự ngoan ngoãn nằm yên vị trên giường.
- Cậu bỏ mình ra, cậu có quyền gì mà cưỡng chế mình như vậy?
- Mình là bác sĩ, cậu là bệnh nhân, cậu nhất định phải nghe mình.
- Mình là người bỏ tiền ra để nằm viện, mình có quyền, bỏ mình ra.
- Đừng dùng lý lẽ cùn đấy mà tranh luận với mình. Đừng quên trước kia cậu cũng đã cưỡng chế mình thế nào. Bây giờ mình cũng chỉ dùng cách tương tự thôi. – Duy Minh cứng rắn nói.
Vũ Phương chăm chăm nhìn anh, chỉ hận không thể tung cước đá anh một phát. Biết bản thân đã không còn cách nào thoát khỏi vòng tay của anh nên cô không chống cự nữa. Cuối cùng chỉ quăng cho anh một ánh mắt như dao găm rồi quay sang nhìn chỗ khác.
Thấy cô không chống trả nữa, anh cũng nhẹ nhàng thả cô ra. Nếu không phải vì quá hiểu tính cô thì chắc chắc anh sẽ dùng cách dỗ ngọt, năn nỉ như đối với bao người rồi. Nhưng thế lại càng hay, hành động như thế luôn thiết thực, nhanh gọn và có hiệu quả hơn ti tỉ lời nói.
- Mình không nghĩ có một ngày cậu lại có thể bị ngộ độc bởi rượu đấy! - Anh cảm thán.
- Là bác sĩ, đáng lẽ cậu nên cảm thấy những chuyện thế này là quá đỗi bình thường.
- Mình nói cậu, không nói những người khác. Cậu ghét nhất là rượu kia mà.
- Cậu đừng tỏ vẻ là cậu hiểu mình nữa. – Cô đột nhiên nổi giận mà quát lấy anh.
Nhận lấy phản ứng này của cô, Duy Minh cũng bình chân như vại. Anh chăm chú nhìn cô, nhìn thật kỹ. Hơn chín năm trôi qua rồi, người trước mắt anh quả thật là Vũ Phương nhưng lại có quá nhiều thay đổi.
Đôi mắt long lanh, trong sáng thuở trước lại mất đi, thay vào đó là ánh mắt nhuốm màu u tối, buồn bã. Đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại lúc trước cớ sao bây giờ lại chia sạn, thô ráp như vậy. Rốt cuộc chín năm qua cô đã phải trải qua những chuyện gì vậy chứ? Duy Minh có hàng tá điều nghi hoặc trong lòng mà chẳng biết nên hỏi từ đâu mới hợp lý.
- Cậu kết hôn chưa?
- Liên quan gì cậu?
- Mình chỉ cần cậu cho mình kết quả thôi.
Vũ Phương nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Hỏi cô như thế là có ý gì chứ? Cái tên đầu đất này vẫn luôn không bình thường như vậy. Vũ Phương chán chường không muốn trả lời mà xoay lưng đi.
- Cậu không trả lời vậy mình xem như là cậu vẫn còn độc thân đấy nhé!
- Thì sao?
- Thì mình vẫn còn cơ hội.
Nghe đến đây, Vũ Phương không khỏi bất ngờ đến mức bật dậy. Cô nhìn thẳng vào mắt anh để kiểm chứng câu nói vừa rồi. Duy Minh trước nay đều không che giấu được tâm tư của mình khi ai đó nhìn thẳng vào mắt anh. Nhất là với cô, ánh nhìn của cô luôn chính là ngọn đuốc soi rọi trong lòng anh, không có suy nghĩ gì của anh có thể ẩn nấp khỏi sự dò xét ấy.
Sau bao nhiêu năm, anh vẫn vậy, nhưng cô không tin. Vũ Phương không tin lời anh vừa nói chính là sự thật, trong lòng cô lại mong anh hãy mau chớp mắt đi, hãy để cô thấy lời nói vừa rồi của anh chỉ là giả.
Nhưng đôi mắt anh vẫn đăm đăm nhìn cô như thế.
Đột nhiên anh nắm lấy tay của cô, thâm tình bày tỏ: - Vũ Phương, nếu cậu tạm thời chưa tìm được ai tâm đầu ý hợp thì hãy yêu tạm mình đi nhé.
- Cậu... cậu nói linh tinh gì vậy?
Cô vội thu tay mình lại, quay người đi chỗ khác để giấu đi sự ngại ngùng, ngỡ ngàng và khó xử của bản thân. Sao có thể như vậy được chứ? Yêu anh sao? Sao có thể? Sao cô có thể yêu anh lại thêm một lần nữa chứ.
Không đúng, là cô luôn yêu anh, nhưng bây giờ cô không thể tiếp tục cùng anh nối dài đoạn tình cảm này. Nó chỉ nên dừng lại vào chín năm trước.
Duy Minh đương nhiên hiểu mớ tơ rối trong lòng cô lúc này, nhưng anh đã quyết tâm. Bây giờ có cơ hội để làm lại, anh không thể tiếp tục để vụt mất. Thuở trước, tiếc nuối lớn nhất của anh chính là để đánh mất cô gái này, để rồi phải ôm nỗi dằn vặt mà nhung nhớ cô suốt chín năm qua.
Thật ra, những kí ức đẹp nhất trong lòng của anh luôn là khoảng thời gian bên cạnh cô, cùng cô vui buồn, cùng cô cố gắng. Nhưng anh lại không hiểu rõ được tình cảm của mình cho đến khi cô thật sự rời đi. Khi cô hiểu lầm giữa anh và Khả Anh có tình cảm, anh lại chẳng thể giải thích ra sao, hiểu lầm càng sâu thì giải thích lại càng vô nghĩa.
Nhưng chín năm qua, quãng thời gian thật sự quá dài để anh có thể kiểm chứng tình cảm trong lòng mình. Hóa ra, anh lại yêu cô nhiều đến như vậy. Càng yêu lại càng ân hận, càng tự trách. Thật sự chỉ mong ông trời có thể cho anh một cơ hội để làm lại, không chỉ vì tình cảm hèn mọn của cá nhân anh mà còn cả tấm lòng của người con gái ấy. Duy Minh không muốn đoạn tình cảm đáng quý ấy bị chôn vùi mà không một lần được hồi đáp.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play