Ma Đạo Tổ Sư .H.
Chap 1
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
ờm ừ thì tau có xóa 2 chap tại lười quá tau làm lại chap này
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
Thì chap này là tình tiết của tập cuối trong anime ý nha
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
rồi vào này
trời vừa sáng trên một con đường có 2 người và một con lừa đang đi dọc theo con đường ấy
đó là Lam Trạm và Ngụy Anh
hai người họ đang đi về ngôi nhà của mình vào buổi vừa sáng
Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện
Lam Trạm [Lam Vong Cơ]
Ngụy Anh
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Hở?
Lam Trạm [Lam Vong Cơ]
Có một chuyện, ta vẫn chưa nói với ngươi..
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Chuyện gì?
Lam Trạm trầm 1 chút định cất giọng nói nhưng từ xa lại có những tiếng bước chân vội vã chạy đến, Lam Trạm và Ngụy Anh giật mình quay lại nhìn
người đó là Lam Tư Truy cậu chạy đến và nói:
Lam Tư Truy
H-Hàm Quan Quân, Ngụy Tiền bối .. đợi đã! //thở hồng hộc//
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Tư Truy ta và Hàm Quan Quân đang muốn dạt nhà, ngươi chạy theo chúng ta làm gì
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Không sợ Lam Lão tiên sinh nhà các ngươi mắng hay gì?
Lam Tư Truy
Ngụy Tiền bối người đừng có nói như vậy, ta...ta có việc muốn hỏi hai người !
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Ngươi muốn hỏi gì?
Lam Tư Truy
Ta đã nhớ ra vài chuyện.., nhưng không chắc chắn, nên...nên ta muốn hỏi Hàm Quan Quân và Ngụy tiền bối!
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Chuyện gì?
Lam Tư Truy
//hít sâu 1 hơi// Tự xưng tay nghề tuyệt diệu, đồ ăn làm ra lại cay mắt cay bụng
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
//ngơ ngác// A!?
Lam Tư Truy
Chôn ta trong vườn củ cải, nói phơi nắng rồi tưới ít nước sẽ lớn rất nhanh, còn có thể mọc thêm mấy người bạn nhỏ cho ta chơi chung
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
. . .
Lam Tư Truy
Nói mình muốn mời Hàm Quang quân ăn cơm, cuối cùng chưa thanh toán đã bỏ chạy, Hàm Quang Quân vẫn phải trả tiền
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
//bất ngờ// Ngươi... Ngươi...
Lam Tư Truy nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, nói:
Lam Tư Truy
Có thể khi đó ta còn quá nhỏ, có nhiều chuyện nhớ không đầy đủ, nhưng ta có thể khẳng định... Ta từng mang họ Ôn.
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Ngươi họ Ôn? Ngươi họ Lam cơ mà? Lam Tư Truy, Lam Nguyện...//giọng run run//
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
//lẩm bẩm//Lam Nguyện... Ôn Uyển?
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
A Uyển... A Uyển đã chết rồi mà? Năm ấy chỉ còn một mình nó ở lại Loạn Táng Cương..
Lời còn chưa dứt, tiếng Lam Hi Thần lại vang vọng bên tai
Lam Hi Thần
Mấy năm kia mang tiếng là nhốt mình hối lỗi, thật ra là trọng thương khó đi lại. Dẫu vậy, khi hay tin ngươi chết, đệ ấy vẫn gắng gượng kéo lê thân thể tàn tạ đó, khăng khăng muốn đến Loạn Táng Cương xem một lần...
Lam Hi Thần
//quay sang hỏi Lam trạm// Lam Trạm, là ngươi phải không?!
Lam Hi Thần nhìn Ngụy Anh
Lam Hi Thần
Đây là chuyện ta vẫn chưa nói với ngươi.
Cuối cùng, Lam Tư Truy không kiềm chế nổi, hét to một tiếng rồi nhảy lên, một tay ôm hắn, một tay ôm Lam Vong Cơ, ba người ôm cứng vào nhau thành một cục. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ bị cậu kéo vào ôm, cả hai đều ngơ ngẩn
Lam Tư Truy
Hàm Quang quân, Ngụy tiền bối, ta... ta...
Nghe âm thanh buồn bã của hắn, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở kế bên đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được cảm xúc trìu mến trong đôi mắt người kia
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Được rồi, khóc cái gì //vỗ lưng Tư Truy//
Lam Tư Truy
Ta không khóc... chỉ là... bỗng dưng cảm thấy, thật khó chịu, nhưng cũng, thật vui mừng. Ta cũng không biết nói sao nữa...
Trầm mặc giây lát, Lam Vong Cơ cũng đặt tay lên lưng hắn, vỗ nhẹ
Lam Trạm [Lam Vong Cơ]
Vậy thì đừng nói gì cả
Lam Tư Truy
//im lặng - ôm chặt 2 người hơn//
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Ai ai ai, lực tay của thằng nhóc này sao mà mạnh thế, được Hàm Quang quân ngươi dạy dỗ có khác...
Lam Trạm [Lam Vong Cơ]
Ngươi cũng có dạy
Nói xong cả ba người đều trò chuyện kể về lúc nhỏ Tư Truy thế nào thế kia
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
úi giời ơi, chap 1 dài hơn chữ dài:)))
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
Bye mọi người
Chap 2
Cả 3 người trò chuyện nhắc về chuyện cũ thì Ngụy Vô Tiện hỏi Ôn Ninh
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Đúng rồi, Ôn Ninh, ngươi đã biết chuyện này từ lâu rồi phải không?
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Vậy sao ngươi không nói cho ta biết?
Ôn Ninh
//nhìn Lam Trạm - e dè nói// Lam công tử không nói là phải kể lại với công tử, cho nên...
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Sao ngươi lại răm rắp nghe lời hắn như vậy chứ, ngươi là Quỷ tướng quân đó, Quỷ tướng quân cớ sao phải sợ Hàm Quang quân? Vậy chẳng phải rất mất mặt ta sao?
Lam Tư Truy vẫn còn kêu to: "Hàm Quang quân, ta xin lỗi."
Bốn người chia tay nhau dưới một gốc cây trong khu rừng ngoài thành Vân Bình
Ôn Ninh
Công tử, chúng ta muốn đi về hướng này
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Hướng nào cơ?
Ôn Ninh
Lúc trước ngươi chẳng hỏi, sau khi mọi chuyện kết thúc ta dự định sẽ làm gì sao? Ta đã nhất trí với A Uyển, trước tiên chúng ta sẽ cùng đến Kỳ Sơn, an táng tro cốt người trong gia tộc ở đó. Ta còn muốn tìm thử một lượt xem có thấy vật dụng nào của tỷ tỷ ta thuở sinh tiền không, để dựng một ngôi mộ chôn di vật cho tỷ tỷ.
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Mộ chôn di vật à, trước kia ta cũng làm một cái cho ngươi và nàng trên Loạn Táng Cương, nhưng bị đốt mất rồi. Hai ta cũng đi Kỳ Sơn một chuyến
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
//ngẩn người// Ngươi không đi chung với chúng ta à?
Ôn Ninh
Ngụy tiền bối, ngài đi chung với Hàm Quang quân thôi
Ôn Ninh
Thật sự không cần, Ngụy công tử, ngươi đã làm quá nhiều rồi
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
...
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Vậy sau khi làm xong những việc này, ngươi tính sao?
Ôn Ninh
Đưa A Uyển về Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó làm gì thì có thể từ từ suy nghĩ. Con đường sau này, hãy để ta tự mình bước tiếp
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
...Cũng tốt //chậm rãi gật đầu//
Đây là lần đầu tiên sau bấy nhiêu năm, Ôn Ninh không đi chung đường với hắn, mà có quyết định của riêng mình. Ngụy Vô Tiện đoán, có lẽ bản thân hắn cũng có chuyện muốn làm
Đây cũng chính là điều hắn luôn mong muốn: mỗi người đều có con đường riêng của mình.
Nhưng khi ngày ấy đến, nhìn bóng lưng của Ôn Ninh và Lam Tư Truy xa dần rồi mất hút, lòng hắn vẫn bùi ngùi thương cảm
Hiện giờ người ở bên hắn, chỉ còn Lam Vong Cơ.
May mắn làm sao, người hắn muốn ở lại bên mình, cũng chỉ có Lam Vong Cơ.
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Lam Trạm
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Ngươi dạy dỗ nó tốt lắm
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Sau này còn rất nhiều cơ hội gặp lại
Lam Trạm [Lam Vong Cơ]
Ta biết
Lam Trạm [Lam Vong Cơ]
Sau khi Ôn Ninh đưa Tư Truy về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, có thể ở một chỗ gần đấy, đôi bên thường xuyên gặp nhau
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Lam Trạm, có thật là ngươi rất sợ ta nói cảm ơn với ngươi không?
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Ta chợt nhớ ra, kiếp trước chúng ta mấy bận chia đôi ngả, ta đều nói cảm ơn người. Sau đó mỗi lần phân ly, đến khi gặp lại, ta lại càng thảm hại hơn
Ở trạm dịch giết Ôn Triều và Ôn Trực Lưu, Vân Mộng lầu ném hoa tương kiến, Di Lăng Loạn Táng Cương biệt ly
Lần nào hắn cũng dùng hai chữ này vạch ra một cái hào sâu hoắm, hai bên cách nhau ngày càng xa
Lam Trạm [Lam Vong Cơ]
...
Lam Trạm [Lam Vong Cơ]
Giữa ta và ngươi, không cần phải nói "cảm ơn" và "xin lỗi"
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]
Được, bây giờ chúng ta sẽ nói về chuyện khác nhiều hơn. Ví như...
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
ờ này t sao chép từ truyện thật ra ấy, từ từ mới khác ^^
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
mong mọi người thông cảm a...
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
Giờ thì hẹn mọi người ở chap sau
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
Tôi cũng chúc các bạn ngủ ngon (chúc ngủ ngon vì thời gian ra truyện là buổi tối)
『н.ʟoɴԍ』[tác giả]
Giờ thì bái bai see you again mọi người =)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play