Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Vào Vương Gia Bệnh Tật - Ta Phải Nghĩ Cách Sống Sót

Chương 1.

Giang Diệu Ý khóa cánh cửa lỏng lẻo sắp rớt vì mất bản lề, cánh cửa bị hỏng là do cha của cô mỗi lần say rượu về do tức tối thua hết tiền trên song bài mà về nhà đập phá. Cửa làm bằng sắt thép đều bị đập tan tành không còn lành lặn.

Lúc trước cha của cô chỉ nát rượu mẹ của cô còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng thối bê tha ăn sâu trong máu, cha cô nghe lời dụ dỗ của người khác liền cúng sạch tiền vào bài bạc.

Mẹ cô không chịu nổi cảnh mỗi ngày bị chủ nợ đến đòi lại còn bị tên chồng thối tha trở về quậy phá. Năm cô mười hai tuổi do không chịu nổi cảnh tài sản sắp hết, nhà cửa nát bét, chủ nợ đến đòi, mẹ cô bèn gôm góp một số tài sản mà bỏ nhà đi. Lúc đó cô cứ nghĩ mẹ ổn định cuộc sống rồi sẽ quay lại đón cô, nhưng cứ đợi mãi, đợi mãi đã bốn năm nay mẹ cô chưa từng quay lại một lần nào.

Khỏi nói cô cũng biết, tuy thời đại mới nhưng trọng nam khinh nữ ở những vùng nông thôn vẫn ăn sâu vào máu của mỗi người, sinh ra con gái nhà nào không cần sẽ đem vứt bỏ hoặc bán đi, cô vì là đứa con đầu tiên mẹ cô không nỡ nên còn may mắn được giữ lại.

Nơi cô sống là thôn Hòa Thủy của Nội Mông, nơi đây non nước hữu tình, những cánh đồng cỏ xanh mướt, ngựa dê thành đàn.

Cha cô là con trai út của ông bà nội, ông bà nội sinh ra cha cô lúc đó cũng đã bốn mươi hai tuổi. không nghĩ đến tuổi sắp xế bóng vẫn có thể sinh được một cu cậu kháu khỉnh đáng yêu, ông bà liền dùng hết tâm sức yêu thương cha cô hết mực.

Vì cha cô là con chắt chiu, các cô các cậu người cũng đã trưởng thành, người đã lập gia đình cũng có. Không ai ngờ đến tuổi này lại còn có một đệ đệ mới sinh đỏ hỏn, nên mọi người ai cũng cao hứng.

Cha cô tuổi tính ra còn nhỏ hơn con bác cả những năm tuổi. Từ nhỏ đến lúc trưởng thành được sống sung sướng, nhà ông bà cô vốn là trang trại ngựa lớn nhất thôn Hòa Thủy này, dê cừu không thiếu, cánh đồng cỏ rộng thênh thang. Nên việc cha cô sống như công tử lụa là, hào phóng phúng tiền không ai không biết.

Trông Thôn ngoài thôn ai không biết danh tính ăn chơi trác táng của cha, nhưng vì gia thế nhà ông bà nội mà nhà nào có con gái cũng muốn đem con gái họ đưa vào cửa cho cha cô. Nhưng cha cô tâm cao khí ngạo, đến tận năm hai mươi lăm tuổi thì gặp mẹ cô, mẹ cô nhan sắc mỹ miều gia cảnh cũng không tệ. Liền lọt vào tầm ngấm của cha, năm cha mới bước sang tuổi hai mươi sáu liền cưới mẹ cô về.

Cha cô cuối cùng cũng lập gia đình, nhưng các oanh oanh yến yến bên ngoài vẫn bay không ngớt. ông bà nội cô lúc này cũng sắp không chống nổi tuổi già, bèn chia đất, chia gia súc cho cha cô để lập hộ riêng.

Mắt thấy con cái đều đã yên ổn thành gia lập thất, của cải cũng đã chia hết, riêng cha cô vì đứa con được yêu thương nhất lại là người lập gia đình cuối cùng nên được chia phần nhiều nhất, các cô các cậu vì thương người em trai này cho dù có cảm thấy bị thiệt thòi phần hơn cũng không ai có lấy ý kiến.

Gia đình cô lập hộ riêng không bao lâu thì ông bà cũng lần lượt qua đời. Cha cô từ lúc sinh ra đến hiện tại nào có biết đến việc đồng cỏ, mọi việc trong nhà đều đổ dồn lên người mẹ cô.

Mẹ cô quản gia đến năm cô tám tuổi nhà cô còn tính là có của ăn của mặc, nhưng bắt đầu từ đó cha cô nghe lời của bè bạn rủ rê ra thành phố lớn, mang đi một phần lớn tài sản trong nhà sa vào chốn đỏ đen, mỗi lần đi có khi vài tháng thua hết tiền mới quay về vơ vét tài sản mang đi tiếp. Có khi thắng đậm lại không về nhà cả năm. Mẹ cô đã quá ngán ngẩm mỗi lần khuyên răng đều bị cha cô lôi ra đánh thừa sống thiếu chết. Mỗi lần đánh mẹ cha cô đều nói “tài sản này là của cha mẹ tao cho tao mày không có quyền gì lên tiếng”.

Ăn chơi cờ bạc, đồng cỏ, ngựa dê ông bà nội chia cho cha đều bán sạch sẽ, các cô các cậu mắt thấy thằng em trời đánh bán sạch tài sản cha mẹ để lại cũng ra mặt khuyên ngăn nhưng vô ích, nhiều lần khuyên nhủ không được còn bị cha lớn tiếng mắng ngược, Vì thằng em hỗn đản, vừa sợ bị liên lụy chủ nợ đến tìm đòi tiền, hiện tại không ai còn muốn dây dưa can thiệp vào nhà bọn cô nữa.

Chương 2.

Cũng đã vài tháng trôi qua cha cô còn chưa có về nhà, cô hy vọng cha cô đừng về nữa, nhà cô hiện giờ không còn gì có giá trị nữa, hằng ngày cô còn phải đi vào trại ngựa nhà họ Tăng để làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Hôm nay sau khi kết thúc công việc cô trở về nhà đã thấy cửa nhà lại bị móp méo thêm vài đoạn nữa, cửa nhà mở tung. Một nỗi ớn lạnh nổi lên theo dọc sống lưng cô, nhà cô như này là do cha cô về hay là bị trộm đây.

Cô đứng nhìn chiếc cửa trân trân, suy nghĩ xem có nên vào nhà xem xét tình hình hay không, ngộ nhỡ nhà cô bị trộm vào thì sao, ngây ngốc đắn đo một lúc cô liền sực tỉnh. Nhà cô làm gì còn tài sản nữa đâu mà sợ mất trộm, vậy chỉ còn có một khả năng đó là CHA…CÔ…ĐÃ…TRỞ…VỀ…RỒI.

Nghĩ vậy cô liền xoay người định bỏ chạy, vừa chạy đến cổng nhà tóc đã bị thô bạo lôi ngược trở về.

“Mày chạy đi đâu?” – giọng nói khàn khàn nhầy nhụa mùi rượu phả vào mặt cô khiến ruột cô cồn cào. Cô bị lôi, bị đẩy bò lăn xuống sàn. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông gầy gò trên dưới bốn mươi như sáu mươi tuổi này, hốc mắt sâu thẳm thâm xì, môi đen tím do hút thuốc quá nhiều. Thân hình gầy gò lảo đảo do ngà ngà say rượu. Đây còn là con người sao?

“Con mẹ mày hám của theo trai rồi, hừ - đợt trước nó gặp tao còn không thèm nhìn tao, tao chỉ bắt nó đưa cho tao chút tiền mà nó còn tát tao”

“Mày cũng không khác gì con mẹ mày cả, cũng khinh rẻ tao không có tiền đúng không?”

Cha cô ném chai rượu vào người cô may thay cô né được, mảnh vỡ thủy tinh va xuống đất vỡ tan tành, mặt cô cũng nhớp nháp máu do mảnh thủy tinh cắt trúng. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông mà cô gọi là cha này.

“Mày né không? Mày dám né ông à, tao cho mày chết. Dám trừng tao à, dám khinh rẻ tao à, tao đánh chết mẹ con mày” – Cha cô nổi điên quơ đại cây gậy gỗ trong nhà quay lại đánh cô.

Cô lập tức co giò bỏ chạy, thấy cô chạy cha cô lại nổi điên hơn, sức cô là thiếu niên đáng nhẽ chân tay phải nhanh nhẹn hơn người đang say, nhưng do cô thiếu ăn thiếu mặc suy dinh dưỡng trong khoảng thời gian dài, có cố gắng lôi cái thân hình gầy gò chạy cũng không chạy được bao xa. Cha cô dễ dàng bắt cô lại, không nói nhiều lời từng gậy một đập thẳng vào người cô.

Cơn đau nghẹt thở truyền đến từng đợt, đầu, bụng, thân cô khắp nơi đều đau. Đánh cô chán chê xong cha cô quăng gậy đầy máu mà bỏ đi. Còn cô nằm liệt tại chỗ.

“Đau… đau quá… có… ai không… cứ…cứu tôi với”. Cơn đau nội tạng ập đến máu trào ra từ miệng làm cô càng khó thở thêm. Cô nằm trơ trội giữ đồng không im lặng, mùa đông sắp đến rồi, ban đêm hơi sương dày đặc phả xuống người cô. Cô vừa lạnh vừa đau, ý thức sắp mất cô cố gắng mở mắt ra nhìn xem có ai đi qua không, nhưng không có ai cả.

Hình như cô ngất đi, mí mắt nặng trĩu cố gắng mở ra, ánh sáng chiếu vào khiến hốc mắt cô khô rát, tiếng khóc nức nở vang vọng bên cạnh không dứt.

Cổ họng khô khóc, cô khó khăn thở, nghĩ xem là ai đang khóc, chẳng lẽ nào mẹ cô về rồi sao, mẹ về thăm cô rồi,nghĩ đến đây lòng cô vui mừng khôn xiết cố gắng xoay đầu nhìn người phụ nữ ngồi kế bên.

“An nhi, An nhi con tỉnh rồi, người đâu, mau đến đây, người đâu” - Người phụ nữ thấy cô mở mắt nhìn liền kích động hô hoán người đến.

Chương 3.

Một ông lão mặc quan phục trên người chạy đến bắt lấy cổ tay cô bắt mạch một hồi liền nói.

“Nương Nương, Đại Hoàng Tử trong họa có phúc đã tỉnh lại nhưng…. nhưng theo vi thần chuẩn mạch, mạch tượng vẫn rất yếu, e là cũng sẽ không trụ được bao lâu.”

“Không, không thể nào, các người nhanh nghĩ ra biện pháp, mau chóng cứu An nhi của ta, ta tốn tâm sức quỳ trước điện Phụng Nghi một ngày một đêm xin Hoàng Hậu ban các ngươi đến để khám cho An Nhi không phải để nghe câu không trụ được của các ngươi”.

“Nương nương, chúng vi thần vô năng”

Cô ngước mắt nhìn liền thấy một nhóm người đang quỳ rạp cúi đầu trên sàn, còn người phụ nữ được gọi là nương nương sau khi nghe xong nhóm người bên dưới nói thì khóc càng tê tâm liệt phế hơn.

“An nhi, An nhi của ta, con trai của ta…huhu”

Cô nằm trên giường nghe không hiểu những lời của những người này nói, xương cốt đau nhức đến mày cũng phải nhíu lại, cô khó khắn mở miệng.

“Các người…”. Giọng nói khô khốc, cô muốn hỏi họ là các người đang đóng phim cổ trang à? Nhưng cổ họng do thiếu nước muốn nức ra, đau đến mức muốn nôn ra máu.

“Nướ…c…”, “Nước”

“Nhanh, mau đem nước đến” – Người phụ nữ nghe cô muốn uống nước liền đút cho cô một ít.

“An nhi Ngoan, nào! Uống chậm một chút”.

Uống được chút nước cảm thấy cổ họng khá hơn cô liền hỏi “Đây là ở đâu”. – Khoan đã, giọng nói của cô, chẳng lẽ cô bệnh nặng đến nổi đổi cả giọng sao? Sao giọng lại trầm như vậy.

“Đây là phủ Hoàng Tử của con”.

“phủ Hoàng Tử sao?”

Chưa khỏi nghi ngờ, cô nhìn khắp một lượt xung quanh, nhà cửa, đồ vật được trang trí như trong phim cổ trang. chỗ này là phim trường sao? Cô chẳng phải bị đánh thừa sống thiếu chết nằm trên đồng cỏ sao? Sao bây giờ lại ở phim trường rồi, cô đây lại là đang đóng vai gì đây? Hoàng Tử sao? Cô là con gái mà sao có thể giả nam mà đóng Hoàng Tử được. Còn giọng nói của cô đây là làm sao

“An nhi, An nhi” – Thấy cô nằm yên bất động người phụ nữ ngồi bên giường liền gọi, cô nhìn sang chỉ thấy nét mặt bất an của bà ấy.

“Sao vậy ạ?”

“An nhi, con thấy cơ thể thế nào rồi? có thấy khỏe hơn chút nào không?” – “huhu”

“Người sao vậy?”

“An nhi! Mẫu Phi thực sự hối hận, ta ở trong cung đáng ra nên dùng chút tâm tư mà tranh sủng để con không phải chịu tủi nhục, là Mẫu Phi vô dụng không bảo vệ được con, con ra nông nỗi như bây giờ đều là lỗi của Mẫu Phi”. “An nhi, xin lỗi con là Mẫu Phi không tốt, xin lỗi con”.

Cô nghe đến nỗi mơ hồ, diễn viên này diễn cũng thật đạt a!

“Người đừng khóc” – Cô không nghe nổi nữa, khóc tê tâm liệt phế như vậy cô cũng không thể ngồi yên nổi. Cô cử động nhấc người ngồi dậy, người phụ nữ tự xưng là Mẫu Phi của cô thấy cô muốn ngồi dậy liền đỡ cô ngồi dựa vào giường.

Cô ngồi dậy quan sát người phụ nữ, nhan sắc này nếu mà ở thôn của cô thì những kẻ công tử lang bạc như cha cô chắc phải sếp hàng thèm rỏ dãi. Quá xinh đẹp, cô tiếp tục nhìn xung quanh, không thấy đạo diễn, diễn viên hậu cầu gì gì đó cũng không thấy.

“Quái lạ! đoàn phim gì mà diên viên đang diễn lại không thấy ai ghi hình lại”.

“Không đúng, sao lại tìm một kẻ sắp chết như cô đến để đóng phim, chẳng lẽ chỉ để tăng tính chân thực lên à?”

“Không phải diễn viên phải đi casting sao? Mình đi casting bao giờ”

“Chẳng lẽ cha mình thấy mình tàn phế hợp với vai này nên đưa mình cho đạo diễn?”

“Không đúng, ai lại chơi rủi ro lớn như vậy, lỡ mình chết thì chẳng phải đoàn phim cũng đi tông sao?”

Càng nghĩ cô càng hoảng, thấy cô mặt cắt không còn giọt máu vị mẫu phi ngồi kế bên lại càng thêm hoảng hốt.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play