Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong: Liễu Nguyệt Nhập Lòng Khanh

Chương 1: Bát Công Tử Bắc Ly

Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Sư phụ ơi, người thật sự nhẫn tâm đuổi một đồ nhi xinh đẹp khả ái tiếu xảo linh lung như ta đi sao?
Lệ Di Ninh từ khi sinh ra liền là một cô nhi không cha không mẹ, bị một lão già cổ quái nhặt được, trong tình huống vô pháp từ chối, cứ thế bị ông thu làm đệ tử thân truyền.
Ông còn đặt biệt lấy cho nàng một cái tên, Lệ Di Ninh, đừng hỏi nhiều, chính là thấy thuận mồm thì đặt mà thôi.
Ban đầu Lệ Di Ninh thật sự có chút khinh thường, chờ lại lớn thêm mấy tuổi, gặp được vô số bệnh nhân tới nơi này bái phỏng thần y, gọi lão già cổ quái này là Dược Vương, lúc này nàng mới chịu phục.
Mà lão già này tên là Tân Bách Thảo, ông khẽ liếc mắt nhìn tiểu đồ nhi không bớt lo này.
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Ta rất nhẫn tâm.
Tân Bách Thảo càng nghĩ càng muốn ha hả hai tiếng, từng gặp qua vô số con cá mặn, lại chưa thấy con cá nào mặn bằng đồ nhi này.
Cả ngày ru rú trong nhà, gọi là trạch nữ cũng quá không đủ.
Từ khi Lệ Di Ninh bị ông nhặt vào Dược Vương Cốc, hình như chưa từng đi ra ngoài, con nhà người ta ai mà không năng động chút, đồ nhi này nếu không phải ông là thần y, chỉ sợ đã sớm nghĩ Lệ Di Ninh bị què.
Có thể nói rằng, Lệ Di Ninh người này có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì chắc chắn không ngồi!
Muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn võ công có võ công, y thuật càng là nhất đẳng ít người vượt qua, nhưng nàng có một khuyết điểm duy nhất, đó là --- lười.
Tân Bách Thảo chỉ thẳng mặt Lệ Di Ninh, tức muốn ngửa cổ mắng trời.
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Lần này mà con không đi đủ ba năm thì đừng có mà lết xác về đây!
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Cút!
Ông cũng không tin cái thứ nghịch đồ này có thể chống lại những cám dỗ ngoài kia, một lòng muốn ở lại Dược Vương Cốc!
Đứa nhỏ này cứ thích ở lại Dược Vương Cốc, cho nên ông cũng chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
Lệ Di Ninh ôm tay nải trong tay, có chút buồn bực phiết miệng.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Vậy thì cũng cho con ít lộ phí chứ?
Đối với chuyện ra ngoài du lịch như thế này, Lệ Di Ninh cũng không có ý kiến gì khác, biết sao giờ, lão sư phụ tới thời kì mãn kinh, còn ở lại thì nàng chính là người chịu khổ.
Tân Bách Thảo: Con mẹ mày chứ thời kì mãn kinh!
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Cầm kỹ, tự mà tiết kiệm, dù sao y thuật của con cũng không kém, có thể tự nuôi bản thân mình.
Đào rỗng túi tiền của vị đại gia sư phụ này xong, Lệ Di Ninh thoả mãn sờ sờ thỏi vàng trên tay, mặt đầy tươi cười.
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Ở bên ngoài nhớ tự bảo vệ bản thân cho tốt vào.
Trong bụng có ngàn vạn câu muốn dặn dò, cuối cùng đều quy thành một câu như vậy.
Đột nhiên có một loại cảm giác con gái lớn phải đi xa nhà, Tân Bách Thảo lại thấy có chút không nỡ.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Sư phụ, con sẽ trở lại.
Lệ Di Ninh cúi đầu, thi lễ, xách tay nải rồi leo lên lưng ngựa, rời khỏi Dược Vương Cốc.
Tân Bách Thảo thở dài, lại cảm thấy trong cốc có chút trống trãi, ông lắc đầu, tiếp tục sửa sang lại đống dược liệu.
Mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên Lệ Di Ninh rời cốc ra ngoài, dường như bên ngoài cũng chẳng khác lúc nàng bị nhặt về là bao nhiêu.
Cái gọi là trong cốc mười tám năm không ai biết, đạp mã cưỡi ngựa vừa xuất cốc thiên hạ hay.
Bách Hiểu Đường trải dài Bắc Ly, hành tung bí ẩn, thường xuyên xuất hiện ở mọi ngõ ngách, Lệ Di Ninh còn chưa kịp tìm hiểu gì về thế giới bên ngoài thì đã bị Bách Hiểu Đường phát hiện ra.
Nàng vừa mới rời cốc không bao lâu liền gặp một tên tiểu tặc, hắn tên là Hứa Cảnh Tịch.
Đương nhiên là nàng cũng không biết đây là tên thật hay tên giả, người ta tự xưng là Hứa Cảnh Tịch thì cứ cho là Hứa Cảnh Tịch đi.
Kết quả hắn vừa mới xuất chiêu đã bị Lệ Di Ninh xử gọn, trộm gà không được mà còn mất nắm thóc, bỏ lại gia sản rồi chạy trốn rồi.
Đối với chuyện này, Lệ Di Ninh tỏ vẻ bản thân có chút không thể hiểu được, một mình thở dài rười rượi, sau đó cưỡi ngựa thảnh thơi rời đi.
Kết quả vừa đi được thêm hai bước, lại gặp một tên ngốc.
...
Người này bộ dạng tuấn tú, mái tóc xoăn xoăn, đôi mắt cực kỳ có linh khí nhưng mở miệng lại có vẻ ngốc nghếch, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Lệ Di Ninh chớp chớp mắt, hỏi.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Ngươi là ai thế?
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Vì sao lại chặn đường ta?
Tiểu tử ngốc này muốn làm cái gì?
Cướp sắc?
Lệ Di Ninh lắc đầu, không khỏi ngước mắt đánh giá hắn đôi chút.
Thiếu niên một thân hồng y rực rỡ, nếu không phải hắn là thiếu niên, nàng còn lầm tưởng rằng hắn là tân nương nhà ai thất lạc.
Người nọ vô cùng hào sảng vỗ vỗ ngựa.
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Lôi gia - Lôi Mộng Sát.
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Cô nương là vừa từ Dược Vương Cốc ra có phải hay không?
Lệ Di Ninh liếc hắn một cái, không cảm nhận được ác ý, cho nên chậm chạp gật đầu.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Cốc chủ là sư phụ ta.
Đôi mắt Lôi Mộng Sát sáng rực lên.
Tây Nam đạo có chuyện lớn, nếu dụ dỗ được một y sư tới giúp đỡ, hẳn là sẽ nhàn hơn nhiều đi!
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Cô nương đây là muốn đi đâu?
Từ từ, thiếu niên này thoạt nhìn ngây thơ, sao cứ cảm thấy hắn có ý đồ vậy?
Lệ Di Ninh nhíu mày, lại nghĩ tới chiến lực của bản thân cao hơn đối phương nhiều, tức khắc lộ ra nụ cười.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Tùy tâm, gió thổi phương nào ta liền đến phương đó, sư phụ bảo ta nếu đi không đủ ba năm thì không được về.
Nghĩ lại còn thấy giận, không phải chỉ là chút thảo dược thôi sao, còn sợ nàng phá hoại hay thế nào?
Cứ phải đuổi thẳng như thế, đau thấu tâm can ai ui ui...
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Ta biết một nơi cực kỳ thú vị, cô nương có muốn đi cùng hay không?
Lệ Di Ninh nhếch môi cười.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Ngươi có biết giọng điệu hiện tại của ngươi rất giống một tên buôn người không?
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Tiểu cô nương, tuy ta không tính là gia tài bạc tỷ gì gì đó, nhưng đảm bảo cũng không thiếu tiền, ách, chỉ là tiền của ta không nằm trong tay ta mà thôi!
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Nhưng cô không cần sợ, ta - Lôi Mộng Sát, một trong Bát công tử Bắc Ly, sao có thể làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như là buôn người được!
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Chẳng qua ta thấy cô nương nhỏ tuổi lại không nơi nương tựa, cũng không có mục đích, thôi thì chi bằng đi theo ta, đảm bảo thú vị!
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Cái này được gọi là càng tẩy càng đen.
Lệ Di Ninh xoa xoa tai.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Bát công tử Bắc Ly là cái gì?
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Thú vị sao?
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Nổi tiếng lắm sao?
Lôi Mộng Sát điên cuồng chỉ vào bản thân mình, nghi hoặc cực kỳ.
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Cô nương, cô không biết Bát công tử Bắc Ly?!
Lệ Di Ninh lắc đầu.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Ta nên biết sao?
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
...
Mất nửa tiếng nghe Lôi Mộng Sát lảm nhảm, cuối cùng Lệ Di Ninh cũng ra một phán quyết cuối cùng, kẻ trước mặt, thật sự bị ngốc.
Vốn còn định mất chút thời gian đi tìm hiểu thông tin, ai ngờ chỉ ngồi đây chút liền moi ra hết sạch thông tin từ Lôi Mộng Sát.
Nào là Lý tiên sinh, rồi lại Bát công tử Bắc Ly, Tắc Hạ học cung, Thái An đế, tộc Tiêu thị, Tây Nam đạo,...
Lệ Di Ninh nghĩ nghĩ, nếu đã tốn công rời nhà một chuyến, thôi thì cứ làm vài chuyện để đời đi, sau này nhìn về quá khứ cũng không cần tiếc hận.
Cho nên rất nhanh sau đó Lệ Di Ninh đã đồng ý đi cùng Lôi Mộng Sát đến Sài Tang thành.
Lôi Mộng Sát huýt sáo một tiếng, một con bạch mã cực kỳ tuấn mỹ nhanh chóng phi tới, cả người trắng như tuyết, cực kỳ bắt mắt.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Ngựa tốt!
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Đây là đương nhiên, Tiểu Hắc chính là do phu nhân nhà ta chọn cho ta đấy!
Lệ Di Ninh cười nhạt, lại hỏi.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Bây giờ chúng ta đi đâu?
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Tây Nam đạo, Cố gia.

Chương 2: Sơ Ngộ

Tốc độ của bảo mã cực kỳ nhanh, chưa đầy nửa buổi đã đuổi tới Sài Tang thành, chỉ là ở cổng thành, tổ đội hai người vừa thành lập liền tách ra.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Lôi đại ca, có duyên gặp lại.
Lôi Mộng Sát
Lôi Mộng Sát
Có duyên gặp lại.
Lệ Di Ninh ghì chặt cương ngựa, đứng cách cổng thành trăm dặm nhìn theo bóng lưng thiếu niên hồng y cưỡi bạch mã cứ thế rời đi.
Lệ Di Ninh quay đầu nhìn lại rừng cây sau lưng, ánh mặt trời chói rực chiếu thẳng lên người nàng, một tia sáng từ tay nàng loé lên.
Nàng xoa xoa chiếc vòng trên tay, trong lòng lại thầm nghĩ.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Phong cảnh Tây Nam đạo không tồi, ở đây dạo ba năm rồi về cũng được nhỉ!
Lệ Di Ninh cưỡi hắc mã tuấn tú, dung mạo khuynh quốc khuynh thành được ánh mặt trời bao phủ càng thêm hiện tư dung tinh xảo, khiến cho vô số người qua đường liên tục ngoái đầu lại nhìn.
Nhưng nhân vật chính của chúng ta một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, tựa như sớm đã quen với chuyện vạn nhân chú mục này rồi, một đường ghì cương, chậm rãi thăm quan khắp phố lớn phố nhỏ.
Bởi vì nàng chỉ lảng vảng ở ngoài thành, ngẫu nhiên sẽ đụng phải vài người qua đường nhưng vẫn như cũ nhạy cảm phát hiện ra trong thành có cái gì đó rất quái lạ, thẳng đến khi đi đến đoạn đường mòn thì lại phát hiện ra có sát khí quanh đây.
Một chiếc xe ngựa màu đen che ở trước mặt, tựa hồ ở trước cũng có người đang chặn đường.
Lệ Di Ninh mặt không biểu tình, nhàn nhạt xoay cương ngựa đi vào trong rừng cây, lúc này mới đứng lại đánh giá xe ngựa bên dưới.
Lùm cây cao vừa vặn chắn đầu nàng, là một chỗ cực kỳ thích hợp để quan sát tình hình.
Lệ Di Ninh thấp giọng lẩm bẩm.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Yến?
Trên đỉnh xe ngựa màu đen có cắm một lá cờ xí, trên cờ là hình một con ưng và chữ Yến rất to, phô trương giống như sợ người ta không biết đây là xe ngựa của Yến gia vậy.
Lệ Di Ninh vừa mới ngước đầu, lúc này lại thấy trước mặt lại có thêm một đoàn người khuân kiệu chầm chậm bước tới, lụa trắng bay phần phật, hiển lộ một bóng người bên trong.
Bên dưới là bốn vị mỹ nam khuân kiệu, ai ai cũng anh tuấn, cổ áo lộ ra một khoảng lớn, thoạt nhìn có chút hoang dã.
Trước kiệu là một nữ đồng thanh tú, tay cầm đèn lồng hoa sen, giữa mày có một ấn ký nho nhỏ.
Ấn tượng đầu tiên của Lệ Di Ninh dành cho chủ nhân của chiếc kiệu này chính là một vị chủ tử hay ra vẻ.
Linh Tố
Linh Tố
Công tử, chính là bọn họ!
Chỉ nghe thấy người trong kiệu vỗ vỗ ngọc phiến.
Liễu Nguyệt
Liễu Nguyệt
Hử?
Đối với người tập võ, ngũ cảm cực kỳ tinh tường, chỉ là một thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại theo gió phiêu phiêu mà bay vào trong tay Lệ Di Ninh.
Trong mắt nàng hiện lên một tia hứng thú, rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thanh âm dễ nghe như vậy?
Lệ Di Ninh vẫn bình tĩnh nhìn qua bên đó, tạm thời vẫn chưa có hành động nào khác.
Ân oán giang hồ, chặn đường cướp giết là chuyện thật bình thường.
Trước khi biết rõ đâu đuôi, nàng sẽ không hành động lỗ mãng.
Người Qua Đường
Người Qua Đường
Người Yến gia A: Tránh ra!
Người dùng đao đi đầu gầm lên.
Cỗ kiệu kia đi tới trước vài bước, tiếp đó ngừng lại. 
Người Qua Đường
Người Qua Đường
Người Yến gia a: Ta bảo tránh ra!
Người Qua Đường
Người Qua Đường
Người Yến gia a: Có nghe không đấy?!
Người dùng đao cầm đầu lại hô lớn, nhưng cỗ kiệu kia vẫn không hề di chuyển.
Cuối cùng gã không nhịn được nữa, phi ngựa lao thẳng lên trước, vung nhẹ tay phải, đã cầm trường đao trong tay, làm bộ định lao lên chém chết cô bé dẫn đường.
Linh Tố
Linh Tố
Làm càn!
Ngay sau đó, từ trong cỗ kiệu bay ra một chiếc lá bằng vàng, lá vàng xoay tròn trên không trung, đảo qua một vòng rồi trở lại trong kiệu.
Con ngựa của người dùng đao kia lướt qua cỗ kiệu hoa lệ, lao thẳng sang ven đường, càng chạy càng nhanh, đột nhiên đầu của đao khách kia rơi xuống đất, máu tươi phun thẳng lên trời.
Bốn người bê kiệu tuấn tú kia lập tức dịch cỗ kiệu sang bên cạnh một tấc, tránh cho máu bắn trúng.
Người Qua Đường
Người Qua Đường
Người Yến gia: Dừng lại dừng lại!
Người Qua Đường
Người Qua Đường
Người Yến gia B: Kẻ tới là ai?
Linh Tố
Linh Tố
Công tử nhà ta nói, để thứ trong xe ngựa lại, tha cho các ngươi không chết.
Người Qua Đường
Người Qua Đường
Người Yến gia C: Công tử nhà ngươi thật lớn lối, có biết chúng ta là người của Yến gia Tây Nam đạo không?
Người Qua Đường
Người Qua Đường
Người Yến gia C: Đắc tội với chúng ta sẽ có kết cục ra sao, e là các ngươi chưa biết đâu!
Linh Tố
Linh Tố
Công tử nói, Yến gia của Tây Nam là cái rắm gì!
Liễu Nguyệt
Liễu Nguyệt
Ta chưa nói thế.
Lệ Di Ninh nhịn không được mà bật cười, chủ tử nhà này thật sự rất thú vị!
Liễu Nguyệt
Liễu Nguyệt
Ai?
Lệ Di Ninh cũng không muốn trốn nữa, thắt chặt dây cương đi ra khỏi rừng cây, khoé môi cong cong.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Ha ha ha, các ngươi cứ tiếp tục, ta không cố ý.
Vị thiếu niên trong kiệu khe khẽ híp mắt nhìn người che ánh mặt trời mà đi ra, hàng mi cong vút khẽ run lên.
Những người có mặt cũng trực tiếp bị gương mặt của thiếu nữ làm cho ngốc lăng trong chốc lát, chỉ có Linh Tố nhỏ tuổi là lấy lại tinh thần nhanh nhất.
Linh Tố
Linh Tố
Tỷ tỷ, tỷ là ai thế?
Lệ Di Ninh bật cười, rất tốt bụng nhắc nhở.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Tiểu hài tử đừng chơi quá đáng, muội không thấy bọn họ đã tức sắp bốc khói rồi sao?
Linh Tố có chút ngượng ngùng gãi đầu, vị tỷ tỷ trước mắt thật sự quá xinh đẹp, cho dù là đã quen nhìn mỹ nhan của công tử nhưng cô bé vẫn có chút bị hớp hồn.
Linh Tố
Linh Tố
Vậy chờ giải quyết xong ta lại hỏi vậy!
Lệ Di Ninh thấp giọng cười khẽ, dư quang nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng ẩn hiện trong kiệu, cũng không biết vì sao lại có cảm giác người trong kiệu đang nhìn nàng chằm chằm.
Trực giác của nàng rất chuẩn, chẳng qua thiếu niên cách tấm mành che cũng từ từ thu hồi tầm mắt, luôn cảm thấy chiếc vòng trên tay thiếu nữ có điểm quen mắt, chỉ là nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra là từng thấy ở đâu.
Lúc này, đám người Yến gia mới hồi phục tinh thần, ánh mắt có chút tham lam nhìn về phía Lệ Di Ninh, chẳng qua Lệ Di Ninh căn bản không để tâm, chỉ một lòng nhìn tiểu hài tử xinh đẹp trước mắt, cười cười.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Tiểu cô nương, không mắng nữa sao?
Linh Tố lập tức quay về trạng thái chiến đấu hăng hái, Liễu Nguyệt nửa dựa trên ghế thái phi nghe thư đồng nhà mình lung tung mắng người, không khỏi xoa xoa mày.
Liễu Nguyệt
Liễu Nguyệt
Đừng nói tục tằng như vậy, phải văn nhã.
Linh Tố cười cười, nói tiếp.
Linh Tố
Linh Tố
Công tử nhà ta...
Liễu Nguyệt
Liễu Nguyệt
Được rồi, đừng nhiều lời, đánh bọn chúng đi.
Nghe thấy sắp đánh nhau, Lệ Di Ninh lùi về sau ba bước, liên tục ngắm nhìn bộ y phục làm từ Lưu Quang cẩm, một bộ này tốn rất ngàn vàng, nàng chỉ tới xem kịch, không hề muốn làm bẩn đồ.
Thiếu niên trong kiệu thu vào mắt tất cả hành động của nàng, khoé môi nhếch lên một độ cung mà chính hắn cũng chưa để ý thấy.
Cái này gọi là --- tri âm.
Linh Tố
Linh Tố
Công tử nhà ta nói không cần nhiều lời với các ngươi, bảo ta đánh chết các ngươi!
Còn chưa dứt lời, đứa bé đã vươn người nhảy lên, sau vài lần tung người đã lao tới trước mặt người dùng đao râu ria xồm xoàm, giơ quyền đánh thẳng xuống đầu hắn.
Người dùng đao râu ria xồm xoàm kia sửng sốt, lập tức rút đao nghênh đón.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Đứa nhỏ này tên gì thế?
Tầm mắt Lệ Di Ninh hoàn toàn dán chặt vào thân ảnh nhanh nhẹn của Linh Tố, mở miệng lại hỏi người trong kiệu.
Liễu Nguyệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, ngắn gọn xúc tích đáp hai chữ.
Liễu Nguyệt
Liễu Nguyệt
Linh Tố.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Không tệ.
Lệ Di Ninh gật đầu, đứa nhỏ Linh Tố này thủ pháp nhanh nhẹn, chỉ vài ba chiêu đã trực tiếp đá bay mấy tên đại hán râu ria kia.
Một chiếc phi luân đã xé gió lao tới, Linh Tố lui nhanh về phía sau, nhưng vạt áo trước ngực vẫn bị cắt thành từng mảnh, cắn răng quay đầu.
Linh Tố
Linh Tố
Công tử!
Màn che của cỗ kiệu cũng được vén lên.
Một chiếc quạt xếp bay ra.
Linh Tố vội vàng cúi người, quạt xếp kia lướt qua cô bé, đánh bật phi luân trở lại.
Tiếp đó quạt xếp thuận thế bay về, cô bé giơ tay nắm lấy quạt xếp, cũng thuận thế lướt về bên cỗ kiệu.
Linh Tố
Linh Tố
Công tử, người này thật lợi hại!
Lệ Di Ninh nhíu mày nhìn chằm chằm phương mà phi luân bay đi, xoay người liền đã chắn ở đứng mặt Linh Tố.
Tốc độ của nàng cực kỳ nhanh, đến cả Liễu Nguyệt bên trong đều hoàn toàn không thể nhìn thấu tàn ảnh.
Hứng thú trong mắt hắn càng nồng, vốn tưởng chỉ là một y giả tay trói gà không chặt, không ngờ tới tốc độ lại nhanh như vậy, thế thì chỉ có hai khả năng, một là khinh công cực tốt, hai là võ công không phải dạng vừa, ít nhất là ngang hoặc hơn hắn vài tiểu cảnh giới.
Người ném phi luân trong xe ngựa đi ra, là một nam tử mặc trường bào kim sắc, thần sắc âm trầm lạnh lùng, cả đầu trắng như tuyết.
Mà vừa vặn, người này Lệ Di Ninh có quen biết.
Liễu Nguyệt
Liễu Nguyệt
Ngươi không phải người của Yến gia, ngươi là ai?
Lệ Di Ninh thấp giọng cười, điểm tên của thiếu niên tóc trắng.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Bạch Phát Tiên - Mạc Kỳ Tuyên.
Liễu Nguyệt híp mắt, có chút nguy hiểm nhìn xuyên qua lớp màn, thân ảnh thiếu nữ đứng chắn trước mặt tiểu nữ hài, thoạt nhìn có chút ý vị.
Linh Tố
Linh Tố
Tỷ tỷ, tỷ biết hắn là ai sao?
Lệ Di Ninh quay đầu nhìn Linh Tố, cười nhạt.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Biết một chút.
Người được gọi là Mạc Kỳ Tuyên nâng mi mắt, gương mặt vốn cực kỳ lạnh lẽo nay lại càng âm trầm.
Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
Là ngươi!
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Đúng, là ta.
Lệ Di Ninh cực kỳ bỡn cợt mà cười nhìn Mạc Kỳ Tuyên.

Chương 3: Bạch Phát Tiên - Mạc Kỳ Tuyên

Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
Tiểu y tiên, đây là chuyện riêng của bọn ta, ngươi muốn nhúng tay?
Lệ Di Ninh phiết cằm cười rộ lên.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Vốn dĩ ban đầu ta định sẽ thấy chết không cứu, nhưng không ngờ chuyện này có liên quan tới ngươi.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Cho nên ta quyết định rồi, chuyện này ta nhất định sẽ nhúng tay.
Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
Ngươi!
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Kẻ địch của ngươi chính là bằng hữu của ta, ngươi muốn hắn chết, ta nhất định sẽ khiến hắn sống.
Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
Rất tốt!
Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
Vậy thì cùng nhau chết đi!
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Tiểu bằng hữu, qua kia chơi cùng công tử ngươi đi.
Đẩy Linh Tố sang một bên, Lệ Di Ninh bắt đầu rút Tiễn Nguyệt ra khỏi vỏ, từng đợt gió mạnh bắt đầu thổi lên.
Một vung một đâm, đều có thể khiến cho thiên lôi hưởng ứng.
Hoa đào từ đâu tụ lên mũi kiếm, lá rơi rụng xung quanh đều bị kiếm khí của Lệ Di Ninh quét sạch.
Nhìn thiên địa dị động xung quanh, Liễu Nguyệt có chút rung động, hắn biết, thiếu nữ trước mặt là Tiêu Dao cảnh, hơn nữa còn là bước hai của Tiêu Dao.
Tuổi nhìn không lớn, khuynh quốc khuynh thành, vậy mà võ thuật lại càng khiến người ta đỏ mắt ganh tị, thật sự là một kỳ nữ hiếm có trong thiên hạ.
Nét mặt của Mạc Kỳ Tuyên lại càng trở nên âm trầm, không nói một tiếng nào.
Mỗi một kiếm nàng chém tới đều mang theo vô tận ấm áp của gió xuân, nhưng chỉ có Mạc Kỳ Tuyên biết được, che lấp dưới sự ấm áp đó chính là một loại khí tức cực kỳ khủng bố, tựa hồ có thể chém chết hắn bất cứ lúc nào.
Mạc Kỳ Tuyên khó khăn nghiêng người né đi một đòn, hắn huýt sáo một tiếng, bên cạnh lại xuất hiện thêm bảy người áo đen.
Linh Tố vội hô lên.
Linh Tố
Linh Tố
Tỷ tỷ, cẩn thận, có thêm rất nhiều người!
Lệ Di Ninh xoay kiếm, dứt khoác không quản bảy kẻ kia, chỉ tập trung chém tới Mạc Kỳ Tuyên.
Xoẹt một tiếng, trên kim bào của Mạc Kỳ Tuyên hiện lên một vết rách do kiếm xé toạt ra, một lọn tóc trắng cũng theo đó mà rơi lả tả lên đất.
Liễu Nguyệt phất tay một cái, trên gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn không lộ ra chút nào sợ hãi, hắn khẽ than một tiếng.
Liễu Nguyệt
Liễu Nguyệt
Khinh địch rồi.
Dù là nói thế nhưng trên môi vẫn nở nụ cười như có như không, theo giọng nói hắn rơi xuống, liên tiếp có hai kẻ áo đen lục tục ngã xuống.
Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
Lệ Di Ninh!
Thì ra là Lệ cô nương, Liễu Nguyệt lơ đãng liếc mắt một cái.
Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
Ta chỉ lấy của ngươi một viên thuốc, ngươi vậy mà chém đứt tóc ta!
Liễu Nguyệt nhướng mày, Lệ Di Ninh, một cái tên không tồi, rất thích hợp.
Lệ Di Ninh khịt mũi cười một cái, chuôi kiếm đã gõ thẳng vào bả vai của Mạc Kỳ Tuyên, hai người nhanh chóng đáp xuống đất, thiếu nữ vẫn phong hoa tuyệt đại như thế, mà y phục của Mạc Kỳ Tuyên đã nhếch nhác rách tung.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Đó là bí dược của ta, chém của ngươi một lọn tóc là may lắm rồi!
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Hừ, nếu không phải Lôi ngốc nghếch bảo ta tới nơi này, khả năng là không bắt được ngươi rồi.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Đi chết đi!
Nàng vừa dứt lời, kiếm cũng theo đó mà phóng xuống, nhưng kiếm còn chưa chém tới người Mạc Kỳ Tuyên, một bóng tím đã vụt qua, mang theo cả Mạc Kỳ Tuyên cùng biến mất, chỉ để lại một tiếng tru cực kỳ cao.
Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
Lệ Di Ninh, ta ghét ngươi, thù hôm nay, ngày sau nhất định trả lại, ta nhất định sẽ cạo trọc đầu ngươi!
Mạc Kỳ Tuyên
Mạc Kỳ Tuyên
A!
Lệ Di Ninh chống nạnh nhìn lên trời, hừ cười.
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Vậy xin lỗi, ta có người ta ghét rồi, ngươi ghét người khác đi!
Lệ Di Ninh
Lệ Di Ninh
Còn có...tóc của ta, ngươi nằm mơ!
Liễu Nguyệt nhìn Mặc Hiểu Hắc đã đến từ lúc nào, hai người đứng ở sau xem kịch, những người áo đen kia không chết cũng đã tàn, đều lui toàn bộ.
Mặc Hiểu Hắc nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn động vật có nguy cơ tuyệt chủng, lại nhìn Liễu Nguyệt trong kiệu, nhìn qua nhìn lại, đột nhiên cảm thấy có chút cảnh đẹp ý vui.
Mặc Hiểu Hắc cảm thấy rất thú vị, cũng không biết vị kia ở Thiên Khải có biết được Lôi Nhị thế mà tìm ra một cái biến số không nữa.
Lúc này lại có thêm một người mặc lam y chậm rãi đi đến.
Lạc Hiên
Lạc Hiên
Hai người các huynh tốt xấu gì cũng là Bát công tử Bắc Ly, như thế nào lại để cô nương nhà người ta đánh một mình thế kia?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play