Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Áo Cưới Giấy] Khởi Đầu Mới

Gặp nhau

Nguyệt Hi
Nguyệt Hi
Xin chào 💐💐
Nguyệt Hi
Nguyệt Hi
Chúng ta sẽ bắt đầu câu chuyện từ phần 6 nhe
Nguyệt Hi
Nguyệt Hi
Trước khi vào truyện, tớ có một số kí hiệu:
Nguyệt Hi
Nguyệt Hi
*suy nghĩ *
Nguyệt Hi
Nguyệt Hi
(Hành động)
Nguyệt Hi
Nguyệt Hi
Tạm thế nhé!!
_______
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Để tôi đến xem. Chẳng lẽ cô ta về nhà rồi?
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Đồng Đồng, cẩn thận.
Kiều Đồng từ từ tiến tới chỗ chiếc bàn, nơi Nguyệt Dao ngồi đọc sách.
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
A! Ở đây sao lại có một đứa trẻ?
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Tôi không có phải trẻ con.
Nguyệt Dao chậm rãi ngẩng đầu. Lúc này, trong mắt Kiều Đồng chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Sao..Sao cô nhìn thấy tôi?
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Mọi người mau lại đây!!
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Còn có người khác?
Nguyệt Dao hơi nhướng mày. Có vẻ cô không vui vì việc đọc sách của mình bị gián đoạn bởi một đám người xa lạ.
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Các người đến đây làm gì?
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Xin lỗi, làm phiền cô rồi. Chúng tôi đến đây để tìm bà Thang.
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Bà Thang sao? Bà ấy mệt, đã đi ngủ rồi.
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Cô là ai? Sao lại ở cùng với Bà Thang?
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Tôi ở đây bầu bạn với bà ấy, cũng để đợi một người.
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Không giấu gì cô, chúng tôi tìm đến đây để nhờ giúp đỡ một số chuyện. Bạn gái tôi đang gặp rắc rối với các vấn đề tâm linh.
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Là cô gái trong suốt đó?
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Đúng vậy. Chúng tôi vừa từ khe nứt âm dương trở về, nhưng vẫn chưa cứu được.
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Có thể kể tôi nghe chi tiết không?
Mặc Khanh và Uyển Oanh lần lượt nói về câu chuyện của mình.
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Thật kì lạ..
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Nhưng cũng may, chúng tôi đã đưa được cậu bé đó trở về.
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Là cậu bé Tuần gì đó ở tầng dưới á...
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Tuần Nguyên Phong? Cậu ta không phải thực vật sao? Tôi từng tiếp nhận chữa trị cho cậu ta, cũng gọi là có quen biết.
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Tỉnh lại nhanh vậy, đúng là kì tích.
Trương Thần Thụy
Trương Thần Thụy
Tôi vẫn cảm thấy thật không khoa học...
Thôi Uyển Oanh
Thôi Uyển Oanh
(gõ đầu Thần Thụy) Anh thôi đi. Bây giờ vẫn còn phân vân khoa học với không khoa học?
Thôi Uyển Oanh
Thôi Uyển Oanh
Nói mới nhớ, cô là một trong những người bị đưa tin đã thiệt mạng vào hơn nửa năm trước?
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Đúng vậy. Tôi đã đính chính nhưng lại bị nói là lừa đảo. Thành ra giờ sống như người đã chết vậy.
Thôi Uyển Oanh
Thôi Uyển Oanh
Vậy bây giờ, cô đợi ai?
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Tiêu Trì, anh ấy là người đã gây ra thảm án khi đó.
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Ra vậy.
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Đợi sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện với Bà Thang. Mọi người đã thu xếp chỗ qua đêm chưa?
Trương Thần Thụy
Trương Thần Thụy
Chúng tôi đã có kế hoạch rồi.
Trương Thần Thụy
Trương Thần Thụy
Chúng tôi còn có chút việc.Vậy hẹn cô sáng mai.
Hề Nguyệt Dao
Hề Nguyệt Dao
Được thôi.
Nhìn đám người rời đi, Nguyệt dao thở dài. Cô gấp cuốn sách rồi đi vào nhà.

Nhân từ

Sáng.
Mọi người lần lượt tụ họp ở nhà bà Thang.
Đến cùng với nhóm Mặc Khanh còn có vợ chồng Mạc Kỳ.
Nhiếp Mạc Kỳ
Nhiếp Mạc Kỳ
Chị Hề.
Bà Thang
Bà Thang
Mấy đứa đến rồi sao? Bà đã nghe Tiểu Hề nói rồi. Còn đây là ai? (nhìn Uyển Oanh và Thần Thụy)
Uyển Oanh và Thần Thụy lần lượt giới thiệu bản thân.
Thôi Uyển Oanh
Thôi Uyển Oanh
Chúng cháu tới trợ giúp mọi người.
Bà Thang
Bà Thang
Mạc Lê....Không biết nó đã làm ra bao nhiêu việc ác rồi...
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Chúng ta phải lên một kế hoạch để chấm dứt chuyện này.
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Chấm dứt? Chấm dứt cái gì cơ?
Mạc Lê đột ngột xuất hiện khiến tất cả mọi người im lặng.
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Ha, định bắt tôi?Chỉ với mấy người?
Bà Thang
Bà Thang
Mạc Lê, con nghe ta, quay đầu là bờ...
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Bà đã nói câu này rất nhiều lần rồi. Nhưng kế hoạch của con sắp thành công rồi mà, sao phải dừng lại?
Mạc Lê cười lớn.
Mọi người vẫn chưa nghĩ nhận ra hành động tiếp theo của Mạc Lê. Chỉ thấy Kiều Đồng đột nhiên hét lên.
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Á!!
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Đồng Đồng! Đồng Đồng em sao vậy?
Linh hồn Kiều Đồng thoắt ẩn thoắt hiện. Cô giãy giụa đau đớn.
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Đồng Đồng!
Thân Mặc Khanh lao đến chỗ Mạc Lê nhưng như bị một bức tường chặn lại, anh không tiến lên được .
Nhiếp Mạc Kỳ
Nhiếp Mạc Kỳ
Chị! Dừng lại đi!
Mạc Lê liếc nhìn tất cả mọi người, trong mắt ánh lên một tia coi thường. Nụ cười trên môi cô mỗi lúc càng rực rỡ.
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Haha! Cô em đáng yêu của tôi vẫn tốt bụng như ngày nào nhỉ?
Thân Mặc Khanh
Thân Mặc Khanh
Nhiếp Mạc Lê, xin cô tha cho Đồng Đồng! Đổi lấy tôi đi, tha cho cô ấy.
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Anh chẳng có tác dụng gì cả, nói nhiều chỉ phí lời!
Mạc Lê quét mắt qua tất cả mọi người.Bà Thang nước mắt giàn giụa, vẫn cầu xin cô tha cho mọi người.
Trong mắt cô hiện lên một tia khinh thường. Mạc Lê cũng khá tò mò, không biết đám người từng bị cô tính kế có thể làm gì để lật ngược thế cờ.
Môi Mạc Lê mấp máy gì đó. Cô thả Kiều Đồng trở lại chỗ Mặc Khanh, đồng thời kéo Mạc Kỳ về phía mình.
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Khanh Khanh.....
Kiều Đồng nhỏ giọng, giống như sắp tan biến. Tiếng của cô bị tiếng Tử Phục lấn át.
Ninh Tử Phục
Ninh Tử Phục
Mạc Kỳ!!
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Cho các người sự nhân từ cuối cùng. Nhiếp Mạc Kỳ đổi lấy hạnh phúc của tất cả, hay chúng ta cùng "đồng quy vô tận",các người chọn đi?
Nhiếp Mạc Kỳ
Nhiếp Mạc Kỳ
Không sao. Em không sao. Nếu vậy cũng được, coi như trả nợ cho chị ấy..
Mạc Lê bất giác nhìn về phía Mạc Kỳ, ánh mắt có chút phức tạp.
Bà Nhiếp
Bà Nhiếp
Mạc Lê, Mạc Kỳ!

Mạc Lê

Nhiếp Mạc Kỳ
Nhiếp Mạc Kỳ
Mẹ!!Ba!
Ông Nhiếp
Ông Nhiếp
Mạc Lê, cầu xin con tha cho Mạc Kỳ, lần đầu tiên cũng như cuối cùng ta xin con, được không?
Mạc Lê không nói gì,chỉ nhìn chằm chằm vào hai hồn ma trước mặt.
Rõ ràng bây giờ là sáng sớm, không hiểu sao trời lại tối mịt.
Bà Nhiếp
Bà Nhiếp
Mạc Lê, con tha cho Mạc Kỳ đi, con muốn ta làm gì cũng được...
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Thôi đi! Tôi không muốn nghe!
Mạc Lê trừng mắt nhìn. Cô bỗng cảm nhận một nỗi chua xót không thể diễn tả thành lời.
Bà Nhiếp
Bà Nhiếp
Mạc Lê, xin lỗi con...
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, hai từ này có nghĩa gì chứ, nói xin lỗi thì sẽ xóa đi được việc làm của hai người năm đó à?
Mạc Lê dần kích động. Hình như mắt cô có chút nước.
Ông Nhiếp
Ông Nhiếp
Đáng lẽ ta nên đưa cả hai đến bệnh viện thay vì nghe lời đại vu hiền đó...
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Ông hối hận à? Nhưng hối hận thì sao? Cũng chẳng thay đổi được gì cả. Ông biết không, rõ ràng có ba, có mẹ, đáng lẽ nên có một tuổi thơ tràn ngập hạnh phúc, nhưng đó lại là thứ cả đời này tôi không thể với tới!
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Những đứa trẻ đó nói tôi là đồ không có ba mẹ, bao nhiêu ấm ức tôi đều nuốt ngược vào trong, còn mấy người lúc đó thì sao?
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Sống vui vẻ với nhau, hoàn toàn cho rằng tôi chết rồi, tôi chết là đúng sao?
Nước mắt Mạc Lê không thể kìm được nữa,bắt đầu rơi xuống.
Bà Thang kinh ngạc nhìn Mạc Lê, bởi lẽ cô chưa bao giờ nói cho bà biết.
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Có một lần tôi đã nhìn thấy các người, lúc đó nhìn Nhiếp Mạc Kỳ tay phải nắm tay ba, tay trái nắm tay mẹ, một nhà ba người cười tươi bước ra khỏi công viên, tôi thực sự rất ghen tị. Tại sao những thứ đó lại không phải của tôi?Tại sao tôi còn sống sờ sờ, nhưng lại phải giống như cô hồn dã quỷ?
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Tôi hận! Tôi hận cả nhà các người! Tại sao từ đầu không trực tiếp bóp chết tôi, để tôi sống cuộc đời này làm cái gì chứ?
Nói đến đây, Mạc Lê bỗng khựng lại, quay đầu nhìn bà Thang. Cô có mấp máy vài từ, không ai biết cô nói gì. Chỉ riêng bà Thang, cảm nhận được Mạc Lê đang hối hận vì những gì vừa thốt ra.
Bà Nhiếp không nói gì nữa, chỉ khóc.
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Đến tận khi chết mà mấy người vẫn bảo vệ cô ta...Tôi thua rồi,hóa ra tôi đã thua ngay từ đầu rồi...
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Tôi bị hận thù che mờ mắt, lại hại những người vô tội...
Mạc Lê đưa mắt nhìn từng người, ánh mắt cô trống rỗng, chẳng còn gì cả. Giống như một đứa trẻ đã nhận ra lỗi lầm, cô đẩy nhẹ Mạc Kỳ để Ninh Tử Phục đón lấy.
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Uyển Oanh, đi chơi với cô thực sự rất vui.
Thôi Uyển Oanh
Thôi Uyển Oanh
...
Mạc Lê đốt lá bùa trong tay mình, linh hồn Kiều Đồng lập tức bình ổn trở lại.
Nhiếp Mạc Lê
Nhiếp Mạc Lê
Đồng Đồng, về với cơ thể của cô đi, không còn gì cản nữa rồi.
Vương Kiều Đồng
Vương Kiều Đồng
Cảm, cảm ơn.
Không còn bị ràng buộc, linh hồn Kiều Đồng cũng nhanh chóng biến mất, Mặc Khanh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười lâu rồi không thấy.
Ông Nhiếp
Ông Nhiếp
Cảm ơn con..
Ông bà Nhiếp cũng dần tan biến.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play